Nôn mửa
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Đi toilet xong, Uyển Tình đứng ngay trước bồn rửa tay. Thiên Tuyết ở một
bên chờ cô thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cô chỉ sợ căn bản không phát hiện mình đi theo cô. Uyển Tình nhìn chằm chằm dòng nước trong suốt
cảnh tượng dây dưa với Mục Thiên Dương từng màn từng màn xuất hiện ở
trong đầu cô đúng vậy cô bị người bao dưỡng cô bán đứng mình cảm thấy
mình thật dơ bẩn.
"Ọe. . . . . ." Bên trong bao tử Uyển Tình bốc lên một trận, đột nhiên muốn ói. Mà cô cũng xác thực làm như vậy, ghé trở lại vào bồn rửa tay, ói hết mọi thứ bên trong, dọa mọi người trong toilet đứng hình.
"Uyển Tình! Uyển Tình!" Thiên Tuyết kêu to, "Cậu làm sao vậy?" Trời ! Ói ói, sẽ không phải là có tiểu bảo bảo chứ?
Bên trong bồn rửa tay một mảnh đống hỗn độn, nữ sinh đi toilet xong cũng không dám lại đây rửa tay, ở một bên hỏi nhau: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Thiên Tuyết một bên giúp đỡ Uyển Tình, một bên mở vòi nước ra, dội uế vật bên trong bồn đi.
"Ọe. . . . . ." Uyển Tình liên tục ói vài cái, đã ói không ra thứ gì, chỉ có thể nôn khan. Cô khóc giống như hỏng mất, từ trong tay Thiên Tuyết chảy xuống, núp bên cạnh góc bồn lạnh run.
"Uyển Tình." Thiên Tuyết ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng hai mắt cô, nhỏ giọng hỏi, "Cậu không sao chứ?"
"Ô ô. . . . . ." Uyển Tình ôm đầu gối.
" Cậu. . . . . ." Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía, một tay nâng cô dậy, "Tớ đưa câu đến phòng y tế!"
Phanh!
Đột nhiên, cửa phòng phía trước bị đẩy ra, Đỗ Thiến từ bên trong đi ra, đắc ý cười to: "Ói kịch liệt như vậy, không phải là mang thai chứ? Nếu bị người ta bao dưỡng, lại giả bộ thuần khiết cái gì, sớm nên nghĩ đến có một ngày này!"
"Đỗ Thiến cô điên rồi!" Thiên Tuyết rống to.
Nữ nhân này căn bản là muốn hại chết Uyển Tình! Cho dù Uyển Tình sạch sẽ, nhưng cô trước mặt nhiều người nói như vậy, cũng sẽ làm cho người ta hoài nghi Uyển Tình. Không đến một tiết tiết học, lời này sẽ lan nhanh, kế tiếp, tất cả mọi người sẽ ở sau lưng Uyển Tình đàm luận. Mà hiện tại, Uyển Tình xác thực có loại sự tình này, trong lòng Uyển Tình khẳng định không qua tốt! Lại nói, vạn nhất thật sự có tiểu hài tử thì sao?
Thiên Tuyết tức giận đến cả người phát run, đột nhiên buông Uyển Tình ra, đánh như gió về phía Đỗ Thiến: "Tôi cho cô nói lung tung! Tôi xé nát miệng của cô!"
Đỗ Thiến hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ động thủ, bất ngờ không kịp phòng, lập tức đã bị cô đẩy ngã.
"Mục Thiên Tuyết, cô mới điên rồi!" Cô nhưng là Mục gia đại tiểu thư, còn muốn không cần hình tượng!
"Đỗ bá bá người nghiêm túc như vậy, sao dỗ ra con gái như cô vậy?" Thiên Tuyết nhéo cổ cô, "Cô quả thực làm mất mặt của hắn!"
"Đừng đánh đừng đánh . . . . . ." Nữ sinh vây xem đầu tiên là bị dọa đừng, tiếp theo phát hiện đầu Đỗ Thiến đánh vào trên thang đá, bị đánh vỡ, liền tiến lên kéo cô ra.
"Mục Thiên Tuyết cậu không cần đánh!" Có người kêu lên, "Sắc mặt Đinh Uyển Tình không tốt lắm, cậu mau dẫn cô đến phòng y tế nhìn xem, khẳng định là ăn đồ hư!"
Thiên Tuyết vừa nghe, buông ra Đỗ Thiến đứng lên. Quần áo Đỗ Thiến đều bị nước làm dơ, vừa muốn đứng lên, Thiên Tuyết liền đá cô một cước.
"Mục Thiên Tuyết!" Đỗ Thiến rống giận, miệng vết thương trên đầu đau đến choáng váng.
Thiên Tuyết lại đá cô một cước: "Tôi cho cô nói lung tung! Cô tốt nhất ngoan ngoãn xin lỗi Uyển Tình, bằng không cô chịu!"
Thiên Tuyết xoay người, giúp đỡ Uyển Tình đi ra ngoài. Đi đến địa phương không có người, cô hỏi: "Uyển Tình, cậu là không phải. . . . . ."
Uyển Tình cả người phát run: "Tôi không biết. . . . . . Tôi không biết. . . . . ." Cô hiện tại cái gì đều tự hỏi không được, căn bản không thể phán đoán.
"Chúng ta đi bệnh viện, không đi phòng y tế." Thiên Tuyết nói, "Mình gọi điện thoại cho anh ấy."
Thiên Tuyết gọi điện thoại Mục Thiên Dương: "Anh, mau chạy nhanh đến trường học!"
"Làm sao vậy?"
Thiên Tuyết đang muốn nói, chợt nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng bước chân, hình như là bạn học đưa Đỗ Thiến đi phòng y tế. Cô không dám nói, sợ lộ ra dấu vết gì để lại, liền tắt điện thoại, lôi kéo Uyển Tình bước nhanh xuống lầu.
"Bình tĩnh một chút." Thiên Tuyết thấp giọng dặn.
Vừa nói xong, người đằng sau liền theo đến, Đỗ Thiến hung tợn trừng mắt các cô: "Dám làm không dám nhận, xem tôi thế nào thu thập các người!"
"Ai thu thập ai còn không nhất định?" Thiên Tuyết cười lạnh.
"Chúng ta đến phòng y tế trước!" Bên kia bạn học khuyên Đỗ Thiến, giúp đỡ cô đi đến phía trước đi.
Thiên Tuyết cắn răng, nói với Uyển Tình: "Chúng ta cũng chỉ có thể đi phòng y tế, bằng không còn nói chúng ta chột dạ. . . . . ."
Uyển Tình gật đầu, đột nhiên lại có chút sợ: "Vạn nhất. . . . . ."
"Đừng sợ!" Thiên Tuyết nói, "Cho dù có cái gì, bác sĩ cũng sẽ không trước mặt mọi người nói ra."
Uyển Tình ngẫm lại cũng đúng, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đi vài bước, di động Thiên Tuyết vang lên. Cô vừa thấy, là Mục Thiên Dương gọi tới , liền bắt mấy: "Anh mau tới, đã xảy ra chuyện!"
Đi vào phòng y tế, bác sĩ cùng y tá đã tự xử lý miệng vết thương cho Đỗ Thiến. Thiên Tuyết thấy cái ót cô thũng một cái lỗ lớn, nhịn không được đắc ý.
"Bác sĩ, nơi này còn có bệnh nhân sao!" Cô nói.
Bác sĩ nhìn thoáng qua, đã kêu Uyển Tình đi qua.
Thiên Tuyết nói: "Vừa mới ói ra, có thể là ăn đồ ăn hư, người xem cho một thuốc."
Đỗ Thiến ở một bên hừ hừ: "Có phải ăn đồ ăn hư hay không còn không nhất định. . . . . ."
"Cô không nói lời nào không có người nói cô câm điếc!" Thiên Tuyết giận dữ.
"Không cần ầm ỹ!" Bác sĩ khẽ quát một tiếng, "Bệnh nhân phải chú ý cảm xúc."
Đỗ Thiến không phục cắn chặt răng, chịu đau bôi thuốc. Uyển Tình ngồi thất hồn lạc phách, bác sĩ gọi cái gì thì làm cái đó. Kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Là bao tử co rút."
"Hả. . . . . ." Thiên Tuyết ngơ ngác lên tiếng, vậy không phải mang thai tiểu bảo bảo? Cô nhìn bác sĩ, cũng không biết hắn có đang nói dối hay không. Dù sao, nếu thật sự mang thai , hắn cũng không khả năng trước mặt nhiều người như vậy nói ra.
"Là bao tử co rút, vì kích thích." Bác sĩ nhìn hai nữ sinh này rõ ràng không hợp, "Các người đã xảy ra chuyện gì?"
Uyển Tình chỉ vào Đỗ Thiến: "Đỗ đại tiểu thư gia giáo tốt thần kỳ, nói chút lời nói khó nghe nói xấu Uyển Tình chúng ta. Uyển Tình ở đâu có dũng cảm như cô, đương nhiên liền chịu không nổi, bao tử nho nhỏ co rút tính cái gì, không đi nhảy lầu là không sai rồi!"
"Cô ——" Đỗ Thiến chán nản.
"Tốt lắm tốt lắm. . . . . ." Bác sĩ đánh gãy các cô, vừa viết bệnh án vừa nói, "Bạn học nên ở chung hòa thuận, về sau không nên như vậy. Bao tử co rút truyền một chai nước đi, bị thương nghỉ ngơi trước trong chốc lát, nhớ rõ đi bệnh viện kiểm tra có chấn động não hay không."
Thiên Tuyết nghe được ba chữ "chấn động não", đắc ý vừa rồi tiêu thất, trong lòng có hơi hơi sợ . Sẽ không kéo Đỗ Thiến vào chuyện này chứ? Đến lúc đó có thể có một chút khó làm. . . . . .
Uyển Tình truyền nước, Thiên Tuyết ngồi xuống ở bên giường, đưa lưng về phía Đỗ Thiến.
"Không có việc gì." Cô nắm tay Uyển Tình.
Uyển Tình cảm kích nhìn cô: "Cám ơn!" Cô thật sự thực cám ơn Thiên Tuyết. Thiên Tuyết chính là môt người nói năng chua ngoa nhưng trái tim mềm yếu, không biết giúp cô bao nhiêu thứ.
"Ọe. . . . . ." Bên trong bao tử Uyển Tình bốc lên một trận, đột nhiên muốn ói. Mà cô cũng xác thực làm như vậy, ghé trở lại vào bồn rửa tay, ói hết mọi thứ bên trong, dọa mọi người trong toilet đứng hình.
"Uyển Tình! Uyển Tình!" Thiên Tuyết kêu to, "Cậu làm sao vậy?" Trời ! Ói ói, sẽ không phải là có tiểu bảo bảo chứ?
Bên trong bồn rửa tay một mảnh đống hỗn độn, nữ sinh đi toilet xong cũng không dám lại đây rửa tay, ở một bên hỏi nhau: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Thiên Tuyết một bên giúp đỡ Uyển Tình, một bên mở vòi nước ra, dội uế vật bên trong bồn đi.
"Ọe. . . . . ." Uyển Tình liên tục ói vài cái, đã ói không ra thứ gì, chỉ có thể nôn khan. Cô khóc giống như hỏng mất, từ trong tay Thiên Tuyết chảy xuống, núp bên cạnh góc bồn lạnh run.
"Uyển Tình." Thiên Tuyết ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng hai mắt cô, nhỏ giọng hỏi, "Cậu không sao chứ?"
"Ô ô. . . . . ." Uyển Tình ôm đầu gối.
" Cậu. . . . . ." Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía, một tay nâng cô dậy, "Tớ đưa câu đến phòng y tế!"
Phanh!
Đột nhiên, cửa phòng phía trước bị đẩy ra, Đỗ Thiến từ bên trong đi ra, đắc ý cười to: "Ói kịch liệt như vậy, không phải là mang thai chứ? Nếu bị người ta bao dưỡng, lại giả bộ thuần khiết cái gì, sớm nên nghĩ đến có một ngày này!"
"Đỗ Thiến cô điên rồi!" Thiên Tuyết rống to.
Nữ nhân này căn bản là muốn hại chết Uyển Tình! Cho dù Uyển Tình sạch sẽ, nhưng cô trước mặt nhiều người nói như vậy, cũng sẽ làm cho người ta hoài nghi Uyển Tình. Không đến một tiết tiết học, lời này sẽ lan nhanh, kế tiếp, tất cả mọi người sẽ ở sau lưng Uyển Tình đàm luận. Mà hiện tại, Uyển Tình xác thực có loại sự tình này, trong lòng Uyển Tình khẳng định không qua tốt! Lại nói, vạn nhất thật sự có tiểu hài tử thì sao?
Thiên Tuyết tức giận đến cả người phát run, đột nhiên buông Uyển Tình ra, đánh như gió về phía Đỗ Thiến: "Tôi cho cô nói lung tung! Tôi xé nát miệng của cô!"
Đỗ Thiến hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ động thủ, bất ngờ không kịp phòng, lập tức đã bị cô đẩy ngã.
"Mục Thiên Tuyết, cô mới điên rồi!" Cô nhưng là Mục gia đại tiểu thư, còn muốn không cần hình tượng!
"Đỗ bá bá người nghiêm túc như vậy, sao dỗ ra con gái như cô vậy?" Thiên Tuyết nhéo cổ cô, "Cô quả thực làm mất mặt của hắn!"
"Đừng đánh đừng đánh . . . . . ." Nữ sinh vây xem đầu tiên là bị dọa đừng, tiếp theo phát hiện đầu Đỗ Thiến đánh vào trên thang đá, bị đánh vỡ, liền tiến lên kéo cô ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mục Thiên Tuyết cậu không cần đánh!" Có người kêu lên, "Sắc mặt Đinh Uyển Tình không tốt lắm, cậu mau dẫn cô đến phòng y tế nhìn xem, khẳng định là ăn đồ hư!"
Thiên Tuyết vừa nghe, buông ra Đỗ Thiến đứng lên. Quần áo Đỗ Thiến đều bị nước làm dơ, vừa muốn đứng lên, Thiên Tuyết liền đá cô một cước.
"Mục Thiên Tuyết!" Đỗ Thiến rống giận, miệng vết thương trên đầu đau đến choáng váng.
Thiên Tuyết lại đá cô một cước: "Tôi cho cô nói lung tung! Cô tốt nhất ngoan ngoãn xin lỗi Uyển Tình, bằng không cô chịu!"
Thiên Tuyết xoay người, giúp đỡ Uyển Tình đi ra ngoài. Đi đến địa phương không có người, cô hỏi: "Uyển Tình, cậu là không phải. . . . . ."
Uyển Tình cả người phát run: "Tôi không biết. . . . . . Tôi không biết. . . . . ." Cô hiện tại cái gì đều tự hỏi không được, căn bản không thể phán đoán.
"Chúng ta đi bệnh viện, không đi phòng y tế." Thiên Tuyết nói, "Mình gọi điện thoại cho anh ấy."
Thiên Tuyết gọi điện thoại Mục Thiên Dương: "Anh, mau chạy nhanh đến trường học!"
"Làm sao vậy?"
Thiên Tuyết đang muốn nói, chợt nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng bước chân, hình như là bạn học đưa Đỗ Thiến đi phòng y tế. Cô không dám nói, sợ lộ ra dấu vết gì để lại, liền tắt điện thoại, lôi kéo Uyển Tình bước nhanh xuống lầu.
"Bình tĩnh một chút." Thiên Tuyết thấp giọng dặn.
Vừa nói xong, người đằng sau liền theo đến, Đỗ Thiến hung tợn trừng mắt các cô: "Dám làm không dám nhận, xem tôi thế nào thu thập các người!"
"Ai thu thập ai còn không nhất định?" Thiên Tuyết cười lạnh.
"Chúng ta đến phòng y tế trước!" Bên kia bạn học khuyên Đỗ Thiến, giúp đỡ cô đi đến phía trước đi.
Thiên Tuyết cắn răng, nói với Uyển Tình: "Chúng ta cũng chỉ có thể đi phòng y tế, bằng không còn nói chúng ta chột dạ. . . . . ."
Uyển Tình gật đầu, đột nhiên lại có chút sợ: "Vạn nhất. . . . . ."
"Đừng sợ!" Thiên Tuyết nói, "Cho dù có cái gì, bác sĩ cũng sẽ không trước mặt mọi người nói ra."
Uyển Tình ngẫm lại cũng đúng, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi vài bước, di động Thiên Tuyết vang lên. Cô vừa thấy, là Mục Thiên Dương gọi tới , liền bắt mấy: "Anh mau tới, đã xảy ra chuyện!"
Đi vào phòng y tế, bác sĩ cùng y tá đã tự xử lý miệng vết thương cho Đỗ Thiến. Thiên Tuyết thấy cái ót cô thũng một cái lỗ lớn, nhịn không được đắc ý.
"Bác sĩ, nơi này còn có bệnh nhân sao!" Cô nói.
Bác sĩ nhìn thoáng qua, đã kêu Uyển Tình đi qua.
Thiên Tuyết nói: "Vừa mới ói ra, có thể là ăn đồ ăn hư, người xem cho một thuốc."
Đỗ Thiến ở một bên hừ hừ: "Có phải ăn đồ ăn hư hay không còn không nhất định. . . . . ."
"Cô không nói lời nào không có người nói cô câm điếc!" Thiên Tuyết giận dữ.
"Không cần ầm ỹ!" Bác sĩ khẽ quát một tiếng, "Bệnh nhân phải chú ý cảm xúc."
Đỗ Thiến không phục cắn chặt răng, chịu đau bôi thuốc. Uyển Tình ngồi thất hồn lạc phách, bác sĩ gọi cái gì thì làm cái đó. Kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Là bao tử co rút."
"Hả. . . . . ." Thiên Tuyết ngơ ngác lên tiếng, vậy không phải mang thai tiểu bảo bảo? Cô nhìn bác sĩ, cũng không biết hắn có đang nói dối hay không. Dù sao, nếu thật sự mang thai , hắn cũng không khả năng trước mặt nhiều người như vậy nói ra.
"Là bao tử co rút, vì kích thích." Bác sĩ nhìn hai nữ sinh này rõ ràng không hợp, "Các người đã xảy ra chuyện gì?"
Uyển Tình chỉ vào Đỗ Thiến: "Đỗ đại tiểu thư gia giáo tốt thần kỳ, nói chút lời nói khó nghe nói xấu Uyển Tình chúng ta. Uyển Tình ở đâu có dũng cảm như cô, đương nhiên liền chịu không nổi, bao tử nho nhỏ co rút tính cái gì, không đi nhảy lầu là không sai rồi!"
"Cô ——" Đỗ Thiến chán nản.
"Tốt lắm tốt lắm. . . . . ." Bác sĩ đánh gãy các cô, vừa viết bệnh án vừa nói, "Bạn học nên ở chung hòa thuận, về sau không nên như vậy. Bao tử co rút truyền một chai nước đi, bị thương nghỉ ngơi trước trong chốc lát, nhớ rõ đi bệnh viện kiểm tra có chấn động não hay không."
Thiên Tuyết nghe được ba chữ "chấn động não", đắc ý vừa rồi tiêu thất, trong lòng có hơi hơi sợ . Sẽ không kéo Đỗ Thiến vào chuyện này chứ? Đến lúc đó có thể có một chút khó làm. . . . . .
Uyển Tình truyền nước, Thiên Tuyết ngồi xuống ở bên giường, đưa lưng về phía Đỗ Thiến.
"Không có việc gì." Cô nắm tay Uyển Tình.
Uyển Tình cảm kích nhìn cô: "Cám ơn!" Cô thật sự thực cám ơn Thiên Tuyết. Thiên Tuyết chính là môt người nói năng chua ngoa nhưng trái tim mềm yếu, không biết giúp cô bao nhiêu thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro