Thiên Tuyết xuất giá
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Mục Thiên Dương vừa thấy, khiêu mi: “Xong rồi, tâm gan bảo bối khẳng định biến dạng, kỹ thuật hóa trang này……..”
Uyển Tình nhẹ nhàng nhéo tay anh một chút, không cho phép anh nói lung tung.
Mục lão gia và Kim lão phu nhân vui tươi hớn hở ở một bên, giống như ông nội bà nội bình thường. Kim lão phu nhân chỉ vào đám người nói với Mục lão gia: “Ông xem cậu học sinh kia, sau lưng còn lưu một cây roi, rất đáng yêu!”
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, xác thực đáng yêu, không hỏi sờ sờ cằm, hỏi Uyển Tình: “Chúng ta cũng đổi kiểu tóc này cho Đang Đang đi?”
Uyển Tình nói: “Đương Đương đã 5 tuổi, chỉ sợ hơi khó. Kiểu tóc này, càng nhỏ càng đáng yêu.”
“Ngô………” Mục Thiên Dương hơi có chút thất vọng.
“Bằng không chính anh đi thương lượng với cậu bé đó, cứ đi thử xem?”
Coi như hết!“ Cậu học sinh có lòng tự trọng đấy, tên cũng được kêu “Triển Huy”, lại làm sao có thể để cho người ta làm xằng bây trên đầu cậu ta.
Đinh Đinh biểu diễn là vũ đạo tập thể, một đám bạn nhỏ gọi tới gọi lui, không nói vũ đạo có bao nhiêu đẹp mắt, ít nhất con mình là thập phần hoàn mỹ. Đang Đang biểu diễn võ thuật, cùng một đám đứa nhỏ choai choai mặc đồng phục võ thuật màu trắng, hừ hừ ha ha ra quyền đá chân, đáng yêu đến bùng nổ!
Thiên Tuyết và Thiên Thành đã đến, cầm DV vừa chụp vừa nói: “A Thành, chúng ta nhất định phải sinh song bào thai! Cũng muốn long phượng.”
A Thành khổ bức, đó là anh nói sinh ra là có thể sinh ra sao? Bất quá cũng chỉ có thể sủng ái vỗ vỗ đầu cô.
Ngày hôm sau, Sở Duy tự mình tìm tới cửa, ký hợp đồng với Uyển Tình, nói đầu tư Phương và đội chế tác đã tìm tốt lắm, chỉ chờ cô đến trao quyền.
Nhìn chung thế giớ điện ảnh hoạt hình, thành công, chu kỳ chế tác ra sao cũng không thể ít hơn ba năm. Anh ta không dám đợi thêm nữa, ký sớm một ngày, quay sớm một ngày.
Mục Thiên Dương hỗ trợ xem hợp đồng, nói với Uyển Tình: “Không thành vấn đề.” Sau đó nói với Sở Duy, “Đầu tư Phương là ai?”
Sở Duy đoán anh muốn đầu tư, nói: “Tạm thời có người đầu tư năm trăm ngàn, giá này căn bản không làm được 3D. Làm 3D, không có một hai triệu không làm được. Tôi xem bộ dáng của hắn ta, hình như có điểm do dự, nhìn đi nhìn lại, dù sao giai đoạn trước còn muốn làm chuẩn bị.”
Uyển Tình ký xong, cảm thấy trong lời nói của bọn họ chạy theo phương hướng nghiêm túc nào đó, không khỏi nhìn bọn họ.
Mục Thiên Dương hỏi: “Cùng nối đường ray quốc tế, muốn bao nhiêu?”
“Uyển Tình trường lớn mắt: “Anh đừng…..”
“Không thể thấp hơn ba tỷ.” Sở Duy nói.
Uyển Tình ném hợp đồng đầu tư tới trên người hắn: “Đầu tư Phương không đầu tư anh để lại! Dù sao còn nhiều nhiều kịch bản để mười năm tám năm không có người quay, không cho phép lừa gạt lão công của tôi!”
“Đây là chuyện kiếm tiền, tại sao có thể kêu là lừa gạt?”
“Vạn nhất không kiếm được thì sao?” Đây chính là vài chục triệu a!
Sở Duy buông tay, nói với Mục Thiên Dương: “Lão bà anh không tin anh.”
Uyển Tình quay đầu nói: “Anh đã nói không đầu tư điện ảnh.”
“Nhưng đây là của em…….”
“Em chỉ viết chuyện xưa mà thôi, điện ảnh không có liên quan đến em!”
“Được rồi.” Mục Thiên Dương vỗ vỗ vai của cô.
Sở Duy trước khi đi cấp Mục Thiên Dương một ánh mắt, ngày hôm sau Mục Thiên Dương đi tìm hắn, đầu tư ba chục triệu.
Sở Duy hỏi: “Anh sẽ không sợ mệt?”
“Vậy còn phải xem cậu.” Mục Thiên Dương nói, “Việc tinh tế phải làm chậm, mất mười năm tám năm cũng được, tôi không vội.”
Sở Duy vỗ vỗ vai anh: “Người đầu tư không vội, chúng ta đương nhiên cũng không gấp!”
Cuối tháng, Uyển Tình cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp, bàn chuyền nhà về A thị. Trừ bỏ Kim lão phu nhân, cũng không có ý kiến khác, cũng đi qua theo, bình thường nhà của Liễu Y Y ở đối diện, thường xuyên đến Mục gia làm khách.
Sau khi trở về, tìm một cái nhà trẻ mới cho đứa nhỏ trước. Bắt đầu thì hai đứa nhỏ có điểm không vui, bởi vì không gặt được những bạn nhỏ quen thuộc. Qua vài ngày, thói quen đến đây, cũng không có việc gì.
Giáo viên dạy vẽ cho Đinh Đinh cũng đã tìm, cô bé thật sự học vẽ tranh rất có thiên phú, giống như về sau thật sự muốn ăn chén cơm này.
Mục Thiên Dương muốn mang Uyển Tình đi tuần trăng mật Nhị Độ, Uyển Tình muốn ôn tập để thi đỗ, nói thế nào cũng không chịu đi. Trước năm ngày kết hôn, cô bồi anh đến khu phong cảnh vài ngày. Sớm định là một tuần, bởi vì đứa nhỏ gọi điện thoại muốn bọn họ, hai người bọn họ chỉ có thể về trước hai ngày. Bất quá Mục Thiên Dương cũng rất thỏa mãn, ai kêu đứa nhỏ là anh sinh đâu? Ai……Rốt cuộc lĩnh hội một câu___từ làm bậy, không thể sống!
Thời điểm cuối năm, công việc chuẩn bị cho hôn lễ của Thiên Tuyết sắp kết thúc, Uyển Tình vội vàng cho cuộc thi, cũng không giúp được cô bao nhiêu. Thẳng đến thi đỗ xong, Uyển Tình mới toàn tâm toàn ý nhào vào trên người Thiên Tuyết, về phần thành tích, thi vòng cái gì, cũng không quan tâm.
Thiên Tuyết và A Thành định cư ở A thị. Bởi vì bọn họ đều là người A thị, hơn nữa Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành đều ở A thị. Nếu bọn họ trụ ở A thị, ngày lễ ngày tết lại phải đứng lên rất phiền toái. Đi qua một năm, Thiên Tuyết vội vàng bố trí phòng mới và chuẩn bị hôn lễ, A Thành liền chuyên tâm đưa công ty của cô đến A thị.
Qua nguyên tiêu, rất nhanh sẽ đến hôn lễ của Thiên Tuyết. Thời tiết rất lạnh, không dám mặc áo cưới đi trên cỏ chịu đông lạnh, hôn lễ cử hành ở khách sạn.
Sáng sớm, A Thành đến đón người ở Mục gia, sau đó trực tiếp đi khách sạn. Anh không có cha mẹ để hiếu kính, không cần mang Thiên Tuyết đi kính trà.
Hôn lễ của Thiên Tuyết, so với Mục Thiên Thành, Mục Thiên Dương không kịp làm bằng. Chỉ là có tên tuổi của cô, sáu phù dâu, phù rể đều là diễn viên trong vòng giải trí, có thể nói ánh sáng rạng rỡ.
Thân phận của A Thành, bên ngoài không biết được nhiều lắm, mọi người chỉ biết là bạn đại học của Mục Thiên Dương, sau khi tốt nghiệp thì đến Mục thị làm việc. Mọi người tự nhiên vì vậy mà đánh giá anh ở trong lòng một phen: Phượng Hoàng nam.
A Thành không cần người khác nói anh như thế nào, anh chỉ nhìn Thiên Tuyết.
Người chủ trì hôn lễ là người nổi tiếng trong giới, anh ta tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, A Thành liền xông lên, ôm lấy Thiên Tuyết hung hăng hôn một cái, đôi môi không ngừng run run, cả người đều là mồ hôi. Anh rốt cuộc lấy được cô, cả đời không buông tay.
Ngày hôm sau, hai người xuất phát đi du lịch Nam Mĩ, đi theo có Mục Thiên Thành và Văn Sâm.
Nam Mĩ đối với Uyển Tình mà nói rất xa lạ! Nói đến Bắc Cực Nam Cực, cô còn biết có con gấu và chim cách cụt, nưng Nam Mĩ có cái gì a? Đúng rồi, có Rumba! Hình như còn có bóng đá…….A, không đúng! Nơi đó có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy!
Thiên Tuyết chính là đi mạo hiểm. Dùng lời nói của cô, về sau giúp chồng dạy con, thế nào còn có cơ hội?
Cô để cho Mục Thiên Thành làm hướng dẫn viên du lịch, Mục Thiên Thành và Mục Thiên Dương nói: “Để cho Văn Sâm theo giúp anh thôi. Em xem chúng ta một bó to mấy chục tuổi, nếu không lãng mạn liền già đi, cho dù bổ sung một cái tuần trăng mật cho chúng ta balabala…….”
Mục Thiên Dương nhu nhu trán, đáp ứng, ở bên trong công ty nói là cho Văn Sâm ra nước ngoài công tác một tháng. Kết quả Văn Sâm không mang theo thư ký trợ thủ nào đi theo, mọi người nghĩ đến anh kết hôn nhiều năm lại không có con, lén đồn đại anh đi trị bệnh vô sinh!!!
Theo sát sau là sinh nhật Uyển Tình. Trong nhà vừa mới làm việc hỉ, cô cũng không cần long trọng, mời mấy người bạn yêu thích đến ăn cơm là được rồi.
Mục Thiên Dương vừa lo cô ấm ức, thường xuyên nhìn Uyển Tình chằm chằm. Uyển Tình sờ sờ mặt, mới có hai mươi bảy tuổi, chẳng lẽ già đi?
Uyển Tình nhẹ nhàng nhéo tay anh một chút, không cho phép anh nói lung tung.
Mục lão gia và Kim lão phu nhân vui tươi hớn hở ở một bên, giống như ông nội bà nội bình thường. Kim lão phu nhân chỉ vào đám người nói với Mục lão gia: “Ông xem cậu học sinh kia, sau lưng còn lưu một cây roi, rất đáng yêu!”
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, xác thực đáng yêu, không hỏi sờ sờ cằm, hỏi Uyển Tình: “Chúng ta cũng đổi kiểu tóc này cho Đang Đang đi?”
Uyển Tình nói: “Đương Đương đã 5 tuổi, chỉ sợ hơi khó. Kiểu tóc này, càng nhỏ càng đáng yêu.”
“Ngô………” Mục Thiên Dương hơi có chút thất vọng.
“Bằng không chính anh đi thương lượng với cậu bé đó, cứ đi thử xem?”
Coi như hết!“ Cậu học sinh có lòng tự trọng đấy, tên cũng được kêu “Triển Huy”, lại làm sao có thể để cho người ta làm xằng bây trên đầu cậu ta.
Đinh Đinh biểu diễn là vũ đạo tập thể, một đám bạn nhỏ gọi tới gọi lui, không nói vũ đạo có bao nhiêu đẹp mắt, ít nhất con mình là thập phần hoàn mỹ. Đang Đang biểu diễn võ thuật, cùng một đám đứa nhỏ choai choai mặc đồng phục võ thuật màu trắng, hừ hừ ha ha ra quyền đá chân, đáng yêu đến bùng nổ!
Thiên Tuyết và Thiên Thành đã đến, cầm DV vừa chụp vừa nói: “A Thành, chúng ta nhất định phải sinh song bào thai! Cũng muốn long phượng.”
A Thành khổ bức, đó là anh nói sinh ra là có thể sinh ra sao? Bất quá cũng chỉ có thể sủng ái vỗ vỗ đầu cô.
Ngày hôm sau, Sở Duy tự mình tìm tới cửa, ký hợp đồng với Uyển Tình, nói đầu tư Phương và đội chế tác đã tìm tốt lắm, chỉ chờ cô đến trao quyền.
Nhìn chung thế giớ điện ảnh hoạt hình, thành công, chu kỳ chế tác ra sao cũng không thể ít hơn ba năm. Anh ta không dám đợi thêm nữa, ký sớm một ngày, quay sớm một ngày.
Mục Thiên Dương hỗ trợ xem hợp đồng, nói với Uyển Tình: “Không thành vấn đề.” Sau đó nói với Sở Duy, “Đầu tư Phương là ai?”
Sở Duy đoán anh muốn đầu tư, nói: “Tạm thời có người đầu tư năm trăm ngàn, giá này căn bản không làm được 3D. Làm 3D, không có một hai triệu không làm được. Tôi xem bộ dáng của hắn ta, hình như có điểm do dự, nhìn đi nhìn lại, dù sao giai đoạn trước còn muốn làm chuẩn bị.”
Uyển Tình ký xong, cảm thấy trong lời nói của bọn họ chạy theo phương hướng nghiêm túc nào đó, không khỏi nhìn bọn họ.
Mục Thiên Dương hỏi: “Cùng nối đường ray quốc tế, muốn bao nhiêu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Uyển Tình trường lớn mắt: “Anh đừng…..”
“Không thể thấp hơn ba tỷ.” Sở Duy nói.
Uyển Tình ném hợp đồng đầu tư tới trên người hắn: “Đầu tư Phương không đầu tư anh để lại! Dù sao còn nhiều nhiều kịch bản để mười năm tám năm không có người quay, không cho phép lừa gạt lão công của tôi!”
“Đây là chuyện kiếm tiền, tại sao có thể kêu là lừa gạt?”
“Vạn nhất không kiếm được thì sao?” Đây chính là vài chục triệu a!
Sở Duy buông tay, nói với Mục Thiên Dương: “Lão bà anh không tin anh.”
Uyển Tình quay đầu nói: “Anh đã nói không đầu tư điện ảnh.”
“Nhưng đây là của em…….”
“Em chỉ viết chuyện xưa mà thôi, điện ảnh không có liên quan đến em!”
“Được rồi.” Mục Thiên Dương vỗ vỗ vai của cô.
Sở Duy trước khi đi cấp Mục Thiên Dương một ánh mắt, ngày hôm sau Mục Thiên Dương đi tìm hắn, đầu tư ba chục triệu.
Sở Duy hỏi: “Anh sẽ không sợ mệt?”
“Vậy còn phải xem cậu.” Mục Thiên Dương nói, “Việc tinh tế phải làm chậm, mất mười năm tám năm cũng được, tôi không vội.”
Sở Duy vỗ vỗ vai anh: “Người đầu tư không vội, chúng ta đương nhiên cũng không gấp!”
Cuối tháng, Uyển Tình cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp, bàn chuyền nhà về A thị. Trừ bỏ Kim lão phu nhân, cũng không có ý kiến khác, cũng đi qua theo, bình thường nhà của Liễu Y Y ở đối diện, thường xuyên đến Mục gia làm khách.
Sau khi trở về, tìm một cái nhà trẻ mới cho đứa nhỏ trước. Bắt đầu thì hai đứa nhỏ có điểm không vui, bởi vì không gặt được những bạn nhỏ quen thuộc. Qua vài ngày, thói quen đến đây, cũng không có việc gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giáo viên dạy vẽ cho Đinh Đinh cũng đã tìm, cô bé thật sự học vẽ tranh rất có thiên phú, giống như về sau thật sự muốn ăn chén cơm này.
Mục Thiên Dương muốn mang Uyển Tình đi tuần trăng mật Nhị Độ, Uyển Tình muốn ôn tập để thi đỗ, nói thế nào cũng không chịu đi. Trước năm ngày kết hôn, cô bồi anh đến khu phong cảnh vài ngày. Sớm định là một tuần, bởi vì đứa nhỏ gọi điện thoại muốn bọn họ, hai người bọn họ chỉ có thể về trước hai ngày. Bất quá Mục Thiên Dương cũng rất thỏa mãn, ai kêu đứa nhỏ là anh sinh đâu? Ai……Rốt cuộc lĩnh hội một câu___từ làm bậy, không thể sống!
Thời điểm cuối năm, công việc chuẩn bị cho hôn lễ của Thiên Tuyết sắp kết thúc, Uyển Tình vội vàng cho cuộc thi, cũng không giúp được cô bao nhiêu. Thẳng đến thi đỗ xong, Uyển Tình mới toàn tâm toàn ý nhào vào trên người Thiên Tuyết, về phần thành tích, thi vòng cái gì, cũng không quan tâm.
Thiên Tuyết và A Thành định cư ở A thị. Bởi vì bọn họ đều là người A thị, hơn nữa Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành đều ở A thị. Nếu bọn họ trụ ở A thị, ngày lễ ngày tết lại phải đứng lên rất phiền toái. Đi qua một năm, Thiên Tuyết vội vàng bố trí phòng mới và chuẩn bị hôn lễ, A Thành liền chuyên tâm đưa công ty của cô đến A thị.
Qua nguyên tiêu, rất nhanh sẽ đến hôn lễ của Thiên Tuyết. Thời tiết rất lạnh, không dám mặc áo cưới đi trên cỏ chịu đông lạnh, hôn lễ cử hành ở khách sạn.
Sáng sớm, A Thành đến đón người ở Mục gia, sau đó trực tiếp đi khách sạn. Anh không có cha mẹ để hiếu kính, không cần mang Thiên Tuyết đi kính trà.
Hôn lễ của Thiên Tuyết, so với Mục Thiên Thành, Mục Thiên Dương không kịp làm bằng. Chỉ là có tên tuổi của cô, sáu phù dâu, phù rể đều là diễn viên trong vòng giải trí, có thể nói ánh sáng rạng rỡ.
Thân phận của A Thành, bên ngoài không biết được nhiều lắm, mọi người chỉ biết là bạn đại học của Mục Thiên Dương, sau khi tốt nghiệp thì đến Mục thị làm việc. Mọi người tự nhiên vì vậy mà đánh giá anh ở trong lòng một phen: Phượng Hoàng nam.
A Thành không cần người khác nói anh như thế nào, anh chỉ nhìn Thiên Tuyết.
Người chủ trì hôn lễ là người nổi tiếng trong giới, anh ta tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, A Thành liền xông lên, ôm lấy Thiên Tuyết hung hăng hôn một cái, đôi môi không ngừng run run, cả người đều là mồ hôi. Anh rốt cuộc lấy được cô, cả đời không buông tay.
Ngày hôm sau, hai người xuất phát đi du lịch Nam Mĩ, đi theo có Mục Thiên Thành và Văn Sâm.
Nam Mĩ đối với Uyển Tình mà nói rất xa lạ! Nói đến Bắc Cực Nam Cực, cô còn biết có con gấu và chim cách cụt, nưng Nam Mĩ có cái gì a? Đúng rồi, có Rumba! Hình như còn có bóng đá…….A, không đúng! Nơi đó có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy!
Thiên Tuyết chính là đi mạo hiểm. Dùng lời nói của cô, về sau giúp chồng dạy con, thế nào còn có cơ hội?
Cô để cho Mục Thiên Thành làm hướng dẫn viên du lịch, Mục Thiên Thành và Mục Thiên Dương nói: “Để cho Văn Sâm theo giúp anh thôi. Em xem chúng ta một bó to mấy chục tuổi, nếu không lãng mạn liền già đi, cho dù bổ sung một cái tuần trăng mật cho chúng ta balabala…….”
Mục Thiên Dương nhu nhu trán, đáp ứng, ở bên trong công ty nói là cho Văn Sâm ra nước ngoài công tác một tháng. Kết quả Văn Sâm không mang theo thư ký trợ thủ nào đi theo, mọi người nghĩ đến anh kết hôn nhiều năm lại không có con, lén đồn đại anh đi trị bệnh vô sinh!!!
Theo sát sau là sinh nhật Uyển Tình. Trong nhà vừa mới làm việc hỉ, cô cũng không cần long trọng, mời mấy người bạn yêu thích đến ăn cơm là được rồi.
Mục Thiên Dương vừa lo cô ấm ức, thường xuyên nhìn Uyển Tình chằm chằm. Uyển Tình sờ sờ mặt, mới có hai mươi bảy tuổi, chẳng lẽ già đi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro