Tính kế cái gì
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Chu Khải Quốc hẳn là
nói quyết định của cô cho Mục Thiên Dương. Nhưng hắn đột nhiên không
muốn làm như vậy. Hắn muốn nhìn một chút, hai người kia rốt cuộc có thể
đấu đến cái tình trạng gì!
"Chuyện này nên em đi nói cho hắn." Chu Khải Quốc nói, "Bằng không anh sao giữ em đi vào làm?"
Thải Nghiên gật đầu: "Yên tâm đi, em sẽ làm hắn đáp ứng !"
Chu Khải Quốc thấy nói không sai biệt lắm, mà bắt đầu làm chuyện phía trước chưa xong. Lông mày Thải Nghiên nhíu lại, nhưng cũng không có phản kháng.
Một thời gian sau, Thải Nghiên dần dần tiến vào tình trạng, Chu Khải Quốc cũng nhịn không được, dùng cứng rắn của mình ngăn lại phía trên mềm mại của cô: "Cho anh đi vào được không?"
"Không được!" Thải Nghiên hét lớn một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng tràn đầy quyết tuyệt.
"Đều làm nhiều như vậy, không kém điểm này. Bằng không em mỗi lần dùng miệng giúp anh, em không cảm thấy khó chịu sao?"
Thải Nghiên cứng lại, cô xác thực cảm thấy ghê tởm. Nhưng mà. . . . . ."Tôi là lần đầu tiên. . . . . . Giữ cho Mục Thiên Dương, hắn sẽ tốt với tôi một chút."
Chu Khải Quốc nói: "Đến lúc đó em đi làm màng giả là được!"
Thải Nghiên kinh ngạc hỏi: "Không phải nói nam nhân có thể cảm giác được thật giả sao?"
"Vậy cũng đúng, thật sự có lực cản. . . . . ." Chu Khải Quốc ma sát với nơi nước nôi của cô, chơi đùa cô khó chịu đến vặn vẹo, "Đến lúc đó em cho hắn uống chút rượu, khi say chú ý không đến nhiều như vậy đâu. Nói sau, hắn không giống anh chạm vào nhiều nữ nhân như vậy, phỏng chừng đối với cái này cũng không hiểu biết nhiều. Tin tưởng anh, chúng ta làm từng bước này, em có thể học được không ít. Nam nhân thích nữ nhân ở trên giường có kỹ xảo, bằng không em bắt không được hắn! Em không đáp ứng, anh cũng không dám cam đoan có thể giúp em bao nhiêu!"
Thải Nghiên nghe hắn cưỡng bức lợi dụ , trong lòng mình cũng thật sự ngứa, liền nói: "Tốt lắm tốt lắm, tùy anh đi!"
Chu Khải Quốc vui vẻ, lập tức động thân tiến vào.
"A. . . . . ." Thải Nghiên kêu đau thở ra một tiếng, nắm chặt lưng của hắn, nước mắt phút chốc trào ra, trong đầu như có vô số bóng người kéo quân thoáng qua, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành, Chu Khải Quốc. . . . . . Vì sao nhân sinh của cô hỗn loạn như thế?
Loạn đi! Chỉ cần cô kiên trì một mục tiêu là tốt rồi! Cô muốn thành nữ chủ nhân Mục gia, cái gì khác cũng không để ý!
Thải Nghiên mới biết mùi đời, Chu Khải Quốc cũng không thương hương tiếc ngọc, chỉ biết là thỏa mãn dục vọng của mình, sau khi chơi đùa cô nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày. Tiết Lệ Na còn tưởng rằng cô ở vì chuyện tạp chí phiền lòng, lải nhải lẩm bẩm ở trước mặt cô, làm trong lòng cô một trận khó chịu.
Cô từ trước cũng không cảm thấy Tiết Lệ Na như thế nào, gần đây không biết như thế nào, càng ngày càng cảm thấy này mẹ không lên được mặt bàn*! Cẩn thận vừa nghĩ, cô cho tới bây giờ không con mắt nhìn qua Từ Khả Vi, nhưng Từ Khả Vi cho người ta cảm giác cao quý đoan trang hơn nhiều.
* lời nói tiêu cực, có nghĩa là vụng về, nhưng cũng để mô tả ý tứ cẩu thả không chuyên nghiệp
Từ Khả Vi chính là môt cô nhi, từ nhỏ chịu khổ kiếm tiền vất vả, thậm chí cả đại học cũng chưa học qua! Mà Tiết Lệ Na từ nhỏ gia cảnh không sai, mới trước đây học qua thư pháp, đàn dương cầm, mọi người đều khen bà là thục nữ, lại nổi danh tốt nghiệp đại học, nhưng nay khí chất lại kém khá xa! Cái gọi là khí chất này, rốt cuộc là bồi dưỡng lớn lên, hay là do bẩm sinh?
Tiết Lệ Na lại lải nhải nửa ngày, Thải Nghiên thật sự chịu không nổi , dứt khoát nói muốn đi tìm Mục Thiên Dương hẹn hò. Tiết Lệ Na thở ra, vô cùng cao hứng đưa cô ra ngoài.
Thải Nghiên tự mình lái xe đến Mục thị cao ốc. Gần đây cô thường đến, mọi người ở đại sảnh đều quen biết cô, không cần thông báo đã lên rồi. Đến bên ngoài văn phòng Mục Thiên Dương, thư ký ngồi ở cửa lại không thân mật như vậy nói: "Tổng giám đốc đang họp, Đinh tiểu thư muốn chờ ở phòng khách sao? Văn phòng tổng giám đốc, người bình thường không cho vào."
"Tôi là người bình thường?" Thải Nghiên lạnh mâu đảo qua.
Thư ký treo lên nụ cười hòa nhã: "Tổng giám đốc chưa nói qua cô có thể vào, tôi không dám tự chủ trương."
"Tôi cũng chưa nói muốn vào." Thải Nghiên mình đi về phía phòng khách, "Tôi chỉ là muốn nói cho cô, tôi không phải người bình thường!"
Mắt Thư ký oán hận trừng bóng dáng của cô. Kéo cái gì? Không phải còn chưa kết hôn sao? Còn không biết có chuyện xấu gì không! Đừng nói kết hôn, đính hôn cũng còn chưa tới, rất có thể bị cự tuyệt hay không?
Thải Nghiên ngồi ở phòng khách gần hai cái giờ, Mục Thiên Dương mới khoan thai đến chậm: "Xin lỗi, bận quá! Sao không gọi điện thoại cho anh, chờ lâu không?"
Thải Nghiên đi lên trước kéo cánh tay hắn, mỉm cười lắc đầu: "Không có việc gì, dù sao em cũng chán mà, còn không bằng nán lại chỗ gần anh hơn."
Mục Thiên Dương sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi cô, mang theo cô đi ra ngoài: "Đi ăn cơm, muốn ăn gì?"
"Sashimi được không?"
"Đương nhiên được! Em muốn ăn ‘thịt rồng sống’ anh cũng làm cho em!" Mục Thiên Dương một đường dắt cô đi vào thang máy, trên đường thấy nhân viên đều chào bọn họ, cho cô nở mày mở mặt một phen. Đi đến phòng tổng giám đốc, nhìn đến vừa rồi tên thư ký kia, Thải Nghiên đắc ý hất cằm, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai.
Thư ký cúi đầu, âm thầm cắn răng, trong mắt cũng đầy mỉa mai. Nữ nhân của tổng giám đốc nhiều lắm, ở văn phòng ooxx qua sẽ không tính vào sổ này, cả Triệu Mĩ Na đều sắp thành lại bại, Đinh Uyển Tình nho nhỏ còn dựa vào cái gì? Ai biết tổng giám đốc đang tính kế gì? Chân tình, cô không tin, cô tình nguyện tin tưởng tổng giám đốc yêu là nghi thức đặc biệt! Ừ, nắm đấm, nam nam mới là yêu thật, Triệu Mĩ Na, Đinh Thải Nghiên đều cút đến hệ ngân hà đi!
Cửa hàng ăn kiểu Nhật
Thải Nghiên nhìn Mục Thiên Dương đối diện: "Thiên Dương ~~"
"Sao?" Mục Thiên Dương còn đang thật sự ăn cái gì, nghe cô gọi mình, liền nâng mắt nhìn cô.
Thải Nghiên cười nói: "Em cũng không thể đi ra ngoài làm việc được sao?"
"Đó là chuyện của em, sao lại hỏi anh?" Mục Thiên Dương buồn cười hỏi.
"Em sợ sau khi kết hôn, không thể ra ngoài đi làm việc, đương nhiên muốn hỏi anh trước. Nếu không được, em sẽ không tìm, miễn cho đến lúc đó còn phải từ chức, rất phiền toái."
"Những thứ này anh trái lại không sao cả, em muốn làm cái gì thì làm cái đó. Bất quá, sao đột nhiên nghĩ đến muốn làm việc?"
Thải Nghiên thở dài: "Em muốn đi, em giống như hết sức vô dụng, rất nhiều địa phương đều không giúp được anh. Cho nên, em nghĩ đến chính phủ, cho dù lên chức không tốt, kết quan hệ tốt với người khác cũng tốt, về sau không chừng có thể giúp cho công việc của anh."
"A. . . . . . Chủ ý này không sai." Cô ta sẽ đơn thuần suy nghĩ vì hắn như vậy? tức cười!"Em có liên hệ qua chưa? Muốn anh hỏi giúp em một chút hay không?"
Thải Nghiên cười: "Vậy phiền anh, chắc anh nhất định quen biết rất nhiều người."
Mục Thiên Dương gật đầu: "Bất quá chúng ta lập tức phải đính hôn, lại một năm này đã, kế tiếp còn có qua năm mới còn gì, em đại khái sẽ không có thời gian. Anh hỏi thăm giúp em trước, em sang năm mới rồi đi làm."
"Vâng!"
Mục Thiên Dương suy tư, cô ta rốt cuộc tính kế cái gì? Có phải vụng trộm gặp qua Chu Khải Quốc hay không? Sau khi trở về, hắn cho Chu Khải Quốc gọi một cuộc điện thoại: "Chu bộ trưởng, Thải Nghiên muốn vào chính phủ làm việc, ông giúp cô ta nhìn một chút đi."
"Nghĩ sao lại đến bên này làm việc?"
"Lòng cô ta suy nghĩ tôi sao hiểu được."
"Vậy tôi phải sắp xếp thế nào?"
"Chuyện này nên em đi nói cho hắn." Chu Khải Quốc nói, "Bằng không anh sao giữ em đi vào làm?"
Thải Nghiên gật đầu: "Yên tâm đi, em sẽ làm hắn đáp ứng !"
Chu Khải Quốc thấy nói không sai biệt lắm, mà bắt đầu làm chuyện phía trước chưa xong. Lông mày Thải Nghiên nhíu lại, nhưng cũng không có phản kháng.
Một thời gian sau, Thải Nghiên dần dần tiến vào tình trạng, Chu Khải Quốc cũng nhịn không được, dùng cứng rắn của mình ngăn lại phía trên mềm mại của cô: "Cho anh đi vào được không?"
"Không được!" Thải Nghiên hét lớn một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng tràn đầy quyết tuyệt.
"Đều làm nhiều như vậy, không kém điểm này. Bằng không em mỗi lần dùng miệng giúp anh, em không cảm thấy khó chịu sao?"
Thải Nghiên cứng lại, cô xác thực cảm thấy ghê tởm. Nhưng mà. . . . . ."Tôi là lần đầu tiên. . . . . . Giữ cho Mục Thiên Dương, hắn sẽ tốt với tôi một chút."
Chu Khải Quốc nói: "Đến lúc đó em đi làm màng giả là được!"
Thải Nghiên kinh ngạc hỏi: "Không phải nói nam nhân có thể cảm giác được thật giả sao?"
"Vậy cũng đúng, thật sự có lực cản. . . . . ." Chu Khải Quốc ma sát với nơi nước nôi của cô, chơi đùa cô khó chịu đến vặn vẹo, "Đến lúc đó em cho hắn uống chút rượu, khi say chú ý không đến nhiều như vậy đâu. Nói sau, hắn không giống anh chạm vào nhiều nữ nhân như vậy, phỏng chừng đối với cái này cũng không hiểu biết nhiều. Tin tưởng anh, chúng ta làm từng bước này, em có thể học được không ít. Nam nhân thích nữ nhân ở trên giường có kỹ xảo, bằng không em bắt không được hắn! Em không đáp ứng, anh cũng không dám cam đoan có thể giúp em bao nhiêu!"
Thải Nghiên nghe hắn cưỡng bức lợi dụ , trong lòng mình cũng thật sự ngứa, liền nói: "Tốt lắm tốt lắm, tùy anh đi!"
Chu Khải Quốc vui vẻ, lập tức động thân tiến vào.
"A. . . . . ." Thải Nghiên kêu đau thở ra một tiếng, nắm chặt lưng của hắn, nước mắt phút chốc trào ra, trong đầu như có vô số bóng người kéo quân thoáng qua, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành, Chu Khải Quốc. . . . . . Vì sao nhân sinh của cô hỗn loạn như thế?
Loạn đi! Chỉ cần cô kiên trì một mục tiêu là tốt rồi! Cô muốn thành nữ chủ nhân Mục gia, cái gì khác cũng không để ý!
Thải Nghiên mới biết mùi đời, Chu Khải Quốc cũng không thương hương tiếc ngọc, chỉ biết là thỏa mãn dục vọng của mình, sau khi chơi đùa cô nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày. Tiết Lệ Na còn tưởng rằng cô ở vì chuyện tạp chí phiền lòng, lải nhải lẩm bẩm ở trước mặt cô, làm trong lòng cô một trận khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô từ trước cũng không cảm thấy Tiết Lệ Na như thế nào, gần đây không biết như thế nào, càng ngày càng cảm thấy này mẹ không lên được mặt bàn*! Cẩn thận vừa nghĩ, cô cho tới bây giờ không con mắt nhìn qua Từ Khả Vi, nhưng Từ Khả Vi cho người ta cảm giác cao quý đoan trang hơn nhiều.
* lời nói tiêu cực, có nghĩa là vụng về, nhưng cũng để mô tả ý tứ cẩu thả không chuyên nghiệp
Từ Khả Vi chính là môt cô nhi, từ nhỏ chịu khổ kiếm tiền vất vả, thậm chí cả đại học cũng chưa học qua! Mà Tiết Lệ Na từ nhỏ gia cảnh không sai, mới trước đây học qua thư pháp, đàn dương cầm, mọi người đều khen bà là thục nữ, lại nổi danh tốt nghiệp đại học, nhưng nay khí chất lại kém khá xa! Cái gọi là khí chất này, rốt cuộc là bồi dưỡng lớn lên, hay là do bẩm sinh?
Tiết Lệ Na lại lải nhải nửa ngày, Thải Nghiên thật sự chịu không nổi , dứt khoát nói muốn đi tìm Mục Thiên Dương hẹn hò. Tiết Lệ Na thở ra, vô cùng cao hứng đưa cô ra ngoài.
Thải Nghiên tự mình lái xe đến Mục thị cao ốc. Gần đây cô thường đến, mọi người ở đại sảnh đều quen biết cô, không cần thông báo đã lên rồi. Đến bên ngoài văn phòng Mục Thiên Dương, thư ký ngồi ở cửa lại không thân mật như vậy nói: "Tổng giám đốc đang họp, Đinh tiểu thư muốn chờ ở phòng khách sao? Văn phòng tổng giám đốc, người bình thường không cho vào."
"Tôi là người bình thường?" Thải Nghiên lạnh mâu đảo qua.
Thư ký treo lên nụ cười hòa nhã: "Tổng giám đốc chưa nói qua cô có thể vào, tôi không dám tự chủ trương."
"Tôi cũng chưa nói muốn vào." Thải Nghiên mình đi về phía phòng khách, "Tôi chỉ là muốn nói cho cô, tôi không phải người bình thường!"
Mắt Thư ký oán hận trừng bóng dáng của cô. Kéo cái gì? Không phải còn chưa kết hôn sao? Còn không biết có chuyện xấu gì không! Đừng nói kết hôn, đính hôn cũng còn chưa tới, rất có thể bị cự tuyệt hay không?
Thải Nghiên ngồi ở phòng khách gần hai cái giờ, Mục Thiên Dương mới khoan thai đến chậm: "Xin lỗi, bận quá! Sao không gọi điện thoại cho anh, chờ lâu không?"
Thải Nghiên đi lên trước kéo cánh tay hắn, mỉm cười lắc đầu: "Không có việc gì, dù sao em cũng chán mà, còn không bằng nán lại chỗ gần anh hơn."
Mục Thiên Dương sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi cô, mang theo cô đi ra ngoài: "Đi ăn cơm, muốn ăn gì?"
"Sashimi được không?"
"Đương nhiên được! Em muốn ăn ‘thịt rồng sống’ anh cũng làm cho em!" Mục Thiên Dương một đường dắt cô đi vào thang máy, trên đường thấy nhân viên đều chào bọn họ, cho cô nở mày mở mặt một phen. Đi đến phòng tổng giám đốc, nhìn đến vừa rồi tên thư ký kia, Thải Nghiên đắc ý hất cằm, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai.
Thư ký cúi đầu, âm thầm cắn răng, trong mắt cũng đầy mỉa mai. Nữ nhân của tổng giám đốc nhiều lắm, ở văn phòng ooxx qua sẽ không tính vào sổ này, cả Triệu Mĩ Na đều sắp thành lại bại, Đinh Uyển Tình nho nhỏ còn dựa vào cái gì? Ai biết tổng giám đốc đang tính kế gì? Chân tình, cô không tin, cô tình nguyện tin tưởng tổng giám đốc yêu là nghi thức đặc biệt! Ừ, nắm đấm, nam nam mới là yêu thật, Triệu Mĩ Na, Đinh Thải Nghiên đều cút đến hệ ngân hà đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa hàng ăn kiểu Nhật
Thải Nghiên nhìn Mục Thiên Dương đối diện: "Thiên Dương ~~"
"Sao?" Mục Thiên Dương còn đang thật sự ăn cái gì, nghe cô gọi mình, liền nâng mắt nhìn cô.
Thải Nghiên cười nói: "Em cũng không thể đi ra ngoài làm việc được sao?"
"Đó là chuyện của em, sao lại hỏi anh?" Mục Thiên Dương buồn cười hỏi.
"Em sợ sau khi kết hôn, không thể ra ngoài đi làm việc, đương nhiên muốn hỏi anh trước. Nếu không được, em sẽ không tìm, miễn cho đến lúc đó còn phải từ chức, rất phiền toái."
"Những thứ này anh trái lại không sao cả, em muốn làm cái gì thì làm cái đó. Bất quá, sao đột nhiên nghĩ đến muốn làm việc?"
Thải Nghiên thở dài: "Em muốn đi, em giống như hết sức vô dụng, rất nhiều địa phương đều không giúp được anh. Cho nên, em nghĩ đến chính phủ, cho dù lên chức không tốt, kết quan hệ tốt với người khác cũng tốt, về sau không chừng có thể giúp cho công việc của anh."
"A. . . . . . Chủ ý này không sai." Cô ta sẽ đơn thuần suy nghĩ vì hắn như vậy? tức cười!"Em có liên hệ qua chưa? Muốn anh hỏi giúp em một chút hay không?"
Thải Nghiên cười: "Vậy phiền anh, chắc anh nhất định quen biết rất nhiều người."
Mục Thiên Dương gật đầu: "Bất quá chúng ta lập tức phải đính hôn, lại một năm này đã, kế tiếp còn có qua năm mới còn gì, em đại khái sẽ không có thời gian. Anh hỏi thăm giúp em trước, em sang năm mới rồi đi làm."
"Vâng!"
Mục Thiên Dương suy tư, cô ta rốt cuộc tính kế cái gì? Có phải vụng trộm gặp qua Chu Khải Quốc hay không? Sau khi trở về, hắn cho Chu Khải Quốc gọi một cuộc điện thoại: "Chu bộ trưởng, Thải Nghiên muốn vào chính phủ làm việc, ông giúp cô ta nhìn một chút đi."
"Nghĩ sao lại đến bên này làm việc?"
"Lòng cô ta suy nghĩ tôi sao hiểu được."
"Vậy tôi phải sắp xếp thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro