Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Xảy ra vấn đề (1/3)

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

Uyển Tình nghiêng tai nghe xong, nói: "Giống như đang cãi nhau với người ta?"

"Đi xem!" Mục Thiên Dương đứng lên, trước mặc tắm áo dài với cô mới đi mở cửa. Sợ gặp được người quen, anh còn kêu cô tránh phía sau cửa không cần xuất hiện. Mở cửa, chỉ thấy Thiên Tuyết mặc tắm áo dài, đang túm một nam nhân đồng dạng mặc tắm áo dài lớn tiếng nói chuyện.

Mục Thiên Dương nhíu mày, con nhóc kia có thể miễn điểm tâm hay không? Loại địa phương này có thể náo loạn sao, vạn nhất gặp được người quen liền phiền toái! Mục Thiên Dương không hờn giận kêu lên: "Thiên Tuyết, em đang làm gì đó?"

Thiên Tuyết quay đầu, kéo tay người ta nói: "Anh, là anh họ!"

Mục Thiên Dương trừng lớn mắt, khá lắm, quả nhiên là Mục Thiên Thành! Anh bỗng nhiên thấy dưỡng khí không đủ, một tay túm người vào nhà, Uyển Tình tránh phía sau cửa hoảng sợ.

"Ai nha chị dâu nhỏ đã lâu không gặp ——" Mục Thiên Thành lảo đảo một cái, vội vàng mượn sức áo tắm dài thiếu chút nữa bị kéo rơi.

"Câm miệng!" Mục Thiên Dương khẽ quát một tiếng, đóng cửa lại, "Em ở trong này làm gì?"

Mục Thiên Thành dừng một chút: "Nghỉ phép."

"Hôm nay nghỉ phép?" Mục Thiên Dương giả cười, "Còn chưa nghỉ đâu."

"Anh cũng có thể, cái gì em không ——"

"Hai chúng ta giống nhau sao?" Anh là đại BOSS! Đại BOSS có ý gì, không chịu hết thảy hạn chế điều lệ chế độ! Anh muốn khi nào thì nghỉ, nên nghỉ thời điểm nào!

Thiên Tuyết vừa mới nhìn thấy Mục Thiên Thành còn thật cao hứng, cảm thấy nhiều người chơi rất vui, lúc này đột nhiên nhớ tới, Mục Thiên Thành đi làm ở tổng công ty nha! Cô lập tức nhảy qua chỉ trích anh: "Tại sao anh có thể bỏ bê công việc đấy? Nhanh trở về, công ty đóng cửa làm sao bây giờ?"

Trán Mục Thiên Dương giật giật, đẩy cô ra: "Ngoan, đi chơi với Uyển Tình ~" Công ty anh sao dễ đóng cửa như vậy? Cho dù muốn đổ, cũng sẽ không bởi vì Mục Thiên Thành không ở đấy mà đổ!

Thiên Tuyết vểnh miệng một chút, chuyện của công ty cô cũng không hiểu, chỉ có thể đi tìm Uyển Tình. Hai người ngồi trên sô pha, có hơi nhàm chán, lấy sushi ra ăn, vừa ăn, vừa xem bọn anh nói chuyện, tựa như đang xem diễn.

Mục Thiên Thành không đợi Mục Thiên Dương bức cung, cúi thấp đầu rầu rĩ nói: "Em và Văn Sâm đến bên này công tác."

Trăm ngàn chỗ hở! Người Mục Thiên Dương đang sống ở thành phố C, nếu bên này có việc, nhất định là anh ở gần xử lý, làm sao còn cần Văn Sâm đi một chuyến nửa? Bất quá anh nhìn biểu tình Mục Thiên Thành, chỉ biết hai người này xảy ra vấn đề, cũng không nhẫn tâm trách cứ nó: "Cậu ta ở đâu?"

"Ở trong phòng."

"Cùng nhau ăn cơm!" Anh tốt xấu là "Giám đốc", bọn họ xảy ra vấn đề, anh cần phải quan tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục Thiên Thành gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Thiên Tuyết và Uyển Tình chẳng hiểu ra sao, bọn họ bốn câu đã nói xong rồi? Bốn câu nói vô cùng đơn giản, sao cảm giác ẩn chứa bí mật vô hạn đây?

Mục Thiên Dương quay đầu, thấy các cô đang cắn sushi, nhịn không được đau đầu: "Đừng ăn, Thiên Tuyết em trở về phòng thay quần áo, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm."

Thiên Tuyết ôm lấy cặp lồng cơm: "Hộp này em ăn khuya buổi tối, cầm đến phòng trước." Cơm nước xong anh hai và Uyển Tình nên OOXX, cô lúc này không mang theo đi, sẽ không cơ hội mang đi.

Mục Thiên Dương đau đầu lợi hại hơn, thích ăn như vậy, sao gả đi đây? Nếu không chú ý béo lên bốn năm vòng, vậy ngoại hình có trở ngại......

Uyển Tình thấy anh cau mày, xấu hổ buông sushi ăn một nửa trong tay ra. Mục Thiên Dương nhất thời trở nên rất không nguyên tắc: "Ăn đi ăn đi, em rất gầy, cũng nên ăn nhiều một chút!" Nữ nhân của mình cũng không thể để bị đói, về phần dáng người gì đó, béo lên hai vòng xúc cảm rất tốt!

Uyển Tình thở phì phì trừng mắt liếc anh một cái, đứng dậy thay quần áo: "Về sau em muốn ăn uống điều độ, đỡ phải béo lên anh ghét bỏ em!"

"Sợ anh ghét bỏ em à?" Mục Thiên Dương cười, thấy cô cởi tắm áo dài, trước ngực no đủ đứng thẳng trên không trung, nhất thời tâm ngứa khó nhịn, nhịn không được đưa tay bóp bóp.

Uyển Tình hô nhỏ một tiếng, vội vàng kéo tắm áo dài, đỏ bừng cả mặt hỏi: "Anhlàm gì?!"

"Ưm...... Số lượng lớn nhỏ."

Uyển Tình cứng lại, đưa tay ấn ngực anh, đẩy đẩy đẩy phía sau anh...... Đến đổ lên cửa, sau đó nói: "Đứng ở chỗ này không được nhúc nhích!"

Mục Thiên Dương:......

Uyển Tình cười đắc ý, chạy tới thay quần áo. Đổi xong rồi, anh mới đổi. Anh cố ý đứng trước mặt cô triển lãm dáng người, Uyển Tình bất mãn trừng anh một cái: "Anh nhanh chút! Lớn tuổi còn khoe cái gì mà khoe?"

Phốc —— Mục Thiên Dương ngực bị đâm một đao, biubiubiu nhỏ máu.

Ai, già, hơn, một, tuổi?! A?!

Không ngờ dám chê anh già...... Mục Thiên Dương bi phẫn liếc nhìn cô một cái, âm thầm quyết định, đêm nay muốn để cô kiến thức tốt hùng dũng oai phong của mình một chút, làm cho cô khắc sâu nhận thức anh còn phi thường phi thường trẻ tuổi! Mới không có lớn tuổi đâu, hừ!

Uyển Tình ngồi ở một bên, đột nhiên nghĩ đến anh vừa mới kêu mình ăn nhiều một chút, sau đó lại tơi số lượng lớn nhỏ...... Chẳng lẽ anh ghét bỏ mình nhỏ?! Ngại cô nhỏ, còn mỗi ngày buổi tối bóp bóp làm gì?

囧! Uyển Tình vừa 囧, vừa lại thực nổi cáu, ngẩng đầu hỏi anh: "Thế nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cái gì thế nào?"

"Anh vừa mới đo, thích hợp không?" Uyển Tình cắn răng hỏi.

"Ách ——" Mục Thiên Dương nhìn lướt qua ngực của cô, thấy mặt cô có vẻ giận, thầm nghĩ quả nhiên chuyện tình nữ nhân để ý đều giống nhau —— tuổi, dáng người, vẻ đẹp, ngay cả Uyển Tình cũng không ngoại lệ. Anh ho nhẹ một tiếng, "Thích hợp, vừa thích hợp."

"Vậy anh để em ăn nhiều một chút là có ý gì?"

Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]

"Là em rất gầy, anh chưa nói ăn nhiều một chút tăng địa phương nào nha!"

"Tăng địa phương khác?"

"Đúng! Cánh tay nhỏ chân nhỏ, người ta thấy đau lòng."

Uyển Tình mân mê miệng: "Nhưng nữ nhân một khi biến dạng, nam nhân sẽ bên ngoài. Anh không phải muốn nuôi em béo, sau đó liền quang minh chính đại không quan tâm em?"

Mục Thiên Dương hừ nói: "Nếu em dám béo thành heo, anh đương nhiên không cần em!"

"Anh ——"

Mục Thiên Dương cười ha ha, ôm vai của cô, thân mật nói bên tai cô: "Yên tâm, béo đến không thể béo nữa anh sẽ nhắc nhở em." Cùng cô cười đùa như vậy, thật thật sự là vui.

Mở cửa, hai người hoảng sợ! Chỉ thấy Thiên Tuyết đứng ở bên trái, Thiên Thành đứng ở bên phải, một cái dùng máy lên Weibo, một cái trực tiếp vòng hai tay quanh ngực vẻ mặt u buồn, nghiễm nhiên thành hai thần giữ cửa.

Mục Thiên Dương tức giận hỏi: "Hai người các em làm gì?"

"Chờ các anh ăn cơm đấy." Thiên Tuyết thu hồi di động.

Mục Thiên Dương buông Uyển Tình ra, để cô và Thiên Tuyết đi lên trên, hỏi Mục Thiên Thành: "Văn Sâm đâu?" Người này sẽ không biến người ta thành không xuống giường được chứ?

"Đến nhà ăn trước."

Văn Sâm chiếm vị trí ẩn nấp khắp ngõ ngách nhà ăn, hơn nữa ngọn đèn mông lung, tốt lắm bảo hộ gian tình. Biểu tình anh giống như trước đây—— mặt than —— hoàn toàn nhìn không ra hỉ nộ ái ố, cảm giác bộ dáng vốn là không có phiền não. Đối lập bộ dáng Mục Thiên Thành uể oải không phấn chấn, làm cho người ta cảm thấy anh thật vô tình......

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0