Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Xe Đạp

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

Trong lòng cô thoáng kiên định nói: ”Cám ơn.”

“Mở ra nhìn xem.”Thiên Tuyết nói.

Uyển Tình mở bao ra, là một quyển lưu bút thật dày, nhịn không được cười lên một tiếng.Thuận tay mở ra, lại cả kinh trên trang bìa đã được mọi người kí tên. Cô lại lật tiếp, thật nhiều bạn đã ghi giới thiệu vắn tắt về mình, nhưng chỉ là không có để lại lời nhắn.

Sở Thiệu vừa thấy, khép lại cho cô:”Đừng nhìn, ca hát! Lời nhắn lại phải có chuẩn bị, về sau lại viết.”

Mọi người ha ha cười :”Đúng thế cậu lấy lại về chỗ ngồi, chúng tớ chuẩn bị tốt rồi sẽ mượn về viết tiếp.”

“Thời điểm các cậu viết cũng nhớ rõ cho tớ.” Uyển Tình nói.

“Yên tâm đi, khi thuận tiện cũng mua cho cậu, quay về sẽ cho các cậu viết!”

Uyển Tình nghe xong, đột nhiên phiển muộn vì sắp phải chia lìa. Ba năm trước đây, khi cô lên trung học, làm sao có thể nghĩ đến lưu lại tên những người này vào lưu bút? Chỉ có thể nói thế sự khó dò.

Bởi vì buổi tối còn phải đi học, mọi người quyết định chơi tới năm giờ.Trên đường đi tolet, Thiên Tuyết lặng lẽ gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: “Anh, chúng em tự tổ chức sinh nhật cho Uyển Tình, ở KTV ca hát. Năm giờ về, anh muốn tới đón em và cậu ấy đi ăn chiều hay không?”

Mục Thiên Dương trằm mặc một lúc , hỏi: “Có ai ở đó? Không nên mang Uyển Tình đi điên!”

“Anh không nên như vậy! Khó trách Uyển Tình không có ấn tượng tốt với anh, anh cả ngày quản cậu ấy, làm sao cậu ấy thoải mái?”

“……Lười nói với em!”Mục Thiên Dương làm bộ muốn tắt điện thoại.

“A, anh có đến không?”

“………Ở đâu?”

Thiên Tuyết bĩu môi, hài lòng lẩm bẩm nói địa chỉ KTV, nghĩ thẩm có bản lĩnh anh đừng đến.

Năm giờ, mọi người xung quanh lần lượt rời khỏi, vẫn la hét vừa rồi vui chơi hăng say, hoàn toàn không đã ghiền, nếu có thể chơi đến mười hai giờ cũng không thành vấn đề.

Uyển Tình vừa nghe, không khỏi có chút xin lỗi.

Sở Thiệu vội vàng nói: “Lại không liên quan đến chuyện của cậu, phải lên tiết học thôi!”An ủi cô xong, hắn nhìn những người khác nói: “Muốn chơi? Chờ thi xong, chơi suốt đêm!”

“Định rồi đó!” Vỗ quyết đinh phương án cuối cùng.

“Tháng bảy đi HongKong đua xe cậu đi không?”

“Đến lúc đó nói sau!” Sở Thiệu quay lại hỏi Uyển Tình,”Đi không?”

“Chúng tớ thu dọn một chút đi sau.” Thiên Tuyết đoạt đáp,” Các cậu đi trước đi, tớ và Uyển Tình cùng đi theo sau.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy tớ chờ các cậu.” Sở Thiệu cười.

Thiên Tuyết hung hăng trừng hắn, âm thầm đá hắn một cái, ý bảo cho hắn đi. Hắn buồn bực sờ sờ mũi, con trai không chấp nhất con gái, nói với Uyển Tình: “Tớ đi ra ngoài trước, chờ các cậu ở bên ngoài.”

Chờ mọi người đi hết, Thiên Tuyết cầm hạt dưa chưa ăn xong, nói với Uyển Tình: “Đi thôi!”

“Ừ.” Uyển Tình ôm lưu bút, chậm rãi đi ra khỏi KTV.

Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía, à….Người đâu?Đi ra vài bước nhìn nhìn chung quanh, đoán chừng còn chưa tới?

“AAA, cậu chờ một chút!” Cô nói với Uyển Tình,”Mình hơi khát, qua đối diện mua trà sữa.”

“Vừa rồi không phải cậu uống rất nhiều sao------?”

Thiên Tuyết căn bản không để ý tới cô, cầm lấy túi hạt dưa chạy nhanh qua cửa hàng trà sữa đối diện đường, túi hạt dưa run lên…..

Sát vách cửa hàng trà sữa, là một nơi đánh bài, lầu hai phòng bài, có một dáng đứng cao to. Hắn đứng lên, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn Uyển Tình bên đường. Đột nhiên, ánh mắt hắn nhíu lại------một nam sinh đi tới bên cạnh cô.

Di động vang lên, hắn nhận: “Alô?”

“Anh! Anh đến đâu rồi?”

Mục Thiên Dương nhìn thân thể hai người dần dần tựa sát vào nhau, trầm mặc.

“Anh?”

“Họp.” Hắn thản nhiên nói.

Thiên Tuyết sửng sốt một chút, giọng nói nhỏ đi rất nhiều: “Thực xin lỗi thực xin lỗi…….em nghĩ anh sẽ đến.Vậy anh không đến, chúng em trở về trường học đây!”

“Ừ.”

Bên kia đường Uyển Tình nhìn Sở Thiệu: “Cậu còn chưa đi?”

Sở Thiệu cười: “Chờ cậu.”

“Ách….” Uyển Tình nháy mắt mấy cái, lui lui về phía bên cạnh, cảm thấy lời nói này không có ích.

Sở Thiệu một tay đút vào trong túi quần, siết chặt một cái hộp, trên người chảy mồ hôi nóng nhè nhẹ. Chậc! Có gì phải sợ? Duỗi đầu một đao, lui đầu cũng là một đao! A, đây là so sánh gì chứ? Việc này có thể so sánh như vậy sao? Hắn hít một hơi, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ?”

“Cám ơn.”Uyển Tình nhìn nhìn sang đường đối diện, Thiên Tuyết sao còn chưa về?

“Cái kia….”Sở Thiệu bỗng nhiên rút tay đi đến trước mặt cô, trong tay là một hộp nhỏ tinh xảo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uyển Tình bị dọa, từng bước lui về sau.

Cho cậu! Không đúng, tặng cậu!

Sở Thiệu còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên một tiếng vang leng keng loảng xoảng.Tiếp theo, một người, một chiếc xe đạp bẻ gãy nghiền nát ngã bên cạnh bọn họ.

“A!” Uyền Tình sợ tới mức hét lên một tiếng.

Sở Thiệu cũng bị dọa ngây người, chờ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy hai bánh xe đạp vểnh lên trời, không ngừng xoay chuyển. Người bên cạnh ngã xuống nhưng im lặng, đừng nói động, cổ họng còn không nói bất cứ điều gì.

Không phải liền ngã như vậy …..Sở Thiệu bỗng nhiên trừng lớn mắt:”Liễu Y Y! Sao lại là cậu?”

Uyển Tình vừa thấy, quả nhiên là Liễu Y Y, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cô: “Cậu không sao chứ?”

Liễu Y Y đứng lên, điều chỉnh kính mắt, yên lặng phủi bỏ tro bụi trên người.

Sở Thiệu nhìn bánh xe đạp còn chuyển động, hỏi: “Cậu chạy xe đạp đi đâu?”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp đi về phía bọn họ:”Em gái nhỏ, em không sao chứ? Em rốt cuộc có thể chạy xe đạp hay không? Nếu không chạy được, thì đừng làm phiên tôi làm ăn, xảy ra chuyện cũng không tốt?”

“Ông là ai?”Sở Thiệu hỏi.

Người đàn ông chỉ về phía sau: “Tôi bán xe đạp ở đây!”

Sở Thiệu vừa thấy, thật đúng là TM là một cửa hàng xe đạp. Hắn đau đầu nhu nhu trán nhìn lên trời: TM không phải là chỗ vui chơi ở phố sao? Sao lại thành ra bán xe đạp?!

“Em gái nhỏ---’’ Người đàn ông nhìn về phía Liễu Y Y.

Liễu Y Y không để ý ông, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Sở Thiệu, bổ nhào qua đá hắn một cước, sau đó đoạt hộp từ trên tay hắn, thở ra ném mạnh về phía đường đối diện. Vừa vặn Thiên Tuyết bưng ly trà sữa đi tới, cái hộp trúng vào tay cô, ba một tiếng------- Trà sữa đổ hết lên người….

Thiên Tuyết ngơ ngát nhìn Liễu Y Y, ai có thể nói cô biết: Vì sao cô mới chỉ đi khỏi một lát, bên cạnh Uyển Tình xuất hiện nhiều người như vậy!

“Liễu Y Y!” Sở Thiệu rống lên một tiếng, thần sắc kích động chạy tới nhặt cái hộp.

Liễu Y Y đỡ xe lên kéo kéo tay áo ông chủ, chỉ chỉ vào xe đạp. Ông chủ lau mồ hôi, chuẩn bị thương lượng chuyện đổi hàng. Kết quả cô chỉnh xe đạp một phen, sải từng bước đi, nhanh như chớp chạy mất.

Ông chủ ngây người. Em gái nhỏ em chạy chậm một chút ….Không đúng! Em kéo tôi làm sao nha?

Giữa đường cái------

Sở Thiệu nhặt hộp lên, trên mặt có một tầng trà sữa, hắn trực tiếp lấy ống tay áo xoa xoa, cuống quít mở ra, vừa mở ra thấy một vòng tay bằng thủy tinh óng ánh trong suốt không vì bị ngã mà hư. Hắn thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu chóng lại ánh mắt Thiên Tuyết, ấp úng khép nắp lại.

Đang muốn đi, Thiên Tuyết bắt lấy hắn: “Cậu muốn tặng cho Uyển Tình?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0