Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu

Chương 12

Đào Tô Tử

2025-02-24 23:15:20

Thiên hạ hiện nay Đại Thịnh và Yên quốc giao chiến đã lâu, đều muốn thống nhất giang sơn, mấy chục năm qua thực lực quân sự đều ngang tài ngang sức.Cũng là từ hai năm trước, sau trận chiến Ôn Lập Chương đại chiến với Yên quốc trước khi hy sinh, Yên quốc mới biết khó mà lui, hai năm nay dưỡng sức, chỉ tấn công Đại Thịnh về văn hóa. Thường xuyên chế giễu Đại Thịnh là một lũ hèn mọn, ngay cả hoàng đế cũng là kẻ không có học thức."Hoàng thượng cũng biết, từ đầu xuân năm nay, sau khi tân đế Yên quốc lên ngôi, dã tâm rõ ràng, nhiều lần dẫn binh tập kích biên cương và nhiều nơi khác, quấy nhiễu bá tánh Đại Thịnh, lần này lại âm mưu tấn công Nam Thành quan của chúng ta.""Đây là kế hoạch xuất binh của Yên đế."Ôn Tư Lập giải thích tấu chương và bản đồ trên tay Kỳ Diên.Là do nội gián hắn cài cắm ở Yên quốc truyền tin về.Hắn hồi kinh không phải vì chuyện này, loại tình báo này hoàn toàn có thể cho người phi ngựa nhanh chóng truyền về.Hắn chỉ là cần một cái cớ để thoái thác Kỳ Diên.Ngay khi nghe tin Ôn Hạ bị mù, Ôn Tư Lập đã đón mẹ cùng nhau gấp rút hồi kinh.Còn những lời tiếp theo, mới là trọng điểm mà hắn mưu tính suốt hai ngày trên đường."Hoàng thượng có biết Tề vương của Yên quốc không?"Kỳ Diên vốn không quan tâm đến quốc sự, ban đầu muốn bắt lỗi để trừng phạt Ôn gia, lúc này bị Ôn Tư Lập dắt mũi, cảm thấy cực kỳ khó chịu, bèn nói: "Chỉ là một tên què cụt chân thôi.""Tề vương tuy tàn tật, nhưng Hoàng thượng nên biết hắn là người con trai được tiên đế Yên quốc coi trọng nhất, vốn dĩ ngôi vị Hoàng đế phải do hắn kế thừa, lại vì hai chân đột nhiên bị tàn phế mà bỏ lỡ mất ngôi báu.""Tên này không chỉ tàn tật, mà còn mắc bệnh động kinh, nghe nói lúc lên cơn còn không giống người thường." Kỳ Diên không kiên nhẫn ngắt lời: "Ngươi nhắc đến hắn là có ý gì?""Nếu như người này muốn đoạt ngôi thì sao?"Ánh mắt Kỳ Diên trở nên sắc bén.Ôn Tư Lập nói: "Trang thị là gia tộc hùng mạnh ở Yên quốc, ngay cả Trang thị cũng nguyện ý phản bội tân đế, ủng hộ một quân cờ tàn phế, Hoàng thượng sao không thành toàn cho đại kế này?"Ôn Tư Lập dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Kỳ Diên, tin rằng Kỳ Diên sẽ hiểu ý hắn.Trên long ỷ, những ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tay ghế.Kỳ Diên dần dần nhếch môi, nhìn người đàn ông cứng cỏi, thẳng thắn đang đứng dưới bậc thềm.Ôn Tư Lập không kiêu ngạo cũng không tự ti, giống như cây đại thụ sừng sững bất khuất, cũng hơi cụp mi tránh né long uy của đế vương, tuân thủ lễ nghi quân thần.Nhưng Kỳ Diên hiểu rõ, Ôn gia không có ai là dễ đối phó.Ôn Lập Chương đã chết, nhưng vẫn còn Ôn Tư Lập, Ôn Tư Hành, Ôn Tư Lai.Ban đầu hắn muốn trị tội Ôn Tư Lập tội võ tướng tự ý rời bỏ vị trí.Nhưng lúc này lại không có chút lý do nào để trị tội.Quân tình này quả thật rất hấp dẫn.Hắn và Ôn Tư Lập đều biết, chỉ cần nhân lúc Yên đế xuất binh đánh thêm vài trận giả, phân tán tâm trí Yên đế, sẽ tạo cơ hội cho Tề vương tàn phế kia đoạt vị.Chỉ cần tên vừa tàn vừa điên kia làm Hoàng đế, chẳng phải lo Yên quốc không dễ dàng chiếm được sao.Nhưng Ôn Tư Lập nói nhiều như vậy, chỉ thiếu nước nói thẳng ra "Ngươi xem Ôn gia ta lợi hại thế nào, khắp nơi ở nước địch đều có thám tử của nhà ta".Tuy hắn Kỳ Diên lười quản triều chính, nhưng không có nghĩa là hắn là kẻ bất tài, đến cả lãnh thổ đã vào tay cũng không lấy.Hàng mi dài khẽ rũ xuống, đôi môi mỏng cuối cùng cũng nở một nụ cười nhạt, Kỳ Diên chậm rãi chỉnh lại ống tay áo: "Chậc, Ôn tướng quân có thể gánh vác trọng trách lớn như vậy, đến lúc đó nếu làm trẫm thất vọng, vậy thì không phải là một tội danh nhỏ đâu."Ôn Tư Lập cung kính nói: "Đa tạ Hoàng thượng tín nhiệm."Không đợi Kỳ Diên phân phó, hắn đã lui về phía cửa điện, căn bản không muốn ở lại lâu với Kỳ Diên."Vì quân tình cấp bách như vậy, Ôn tướng quân không cần nán lại, lập tức hồi Sóc quan đi."Ôn Tư Lập nghe vậy dừng bước quay đầu lại.Vị đế vương lạnh lùng trên long ỷ chậm rãi mở nắp lồng ngọc bích, nhẹ nhàng vén tay áo rộng cầm một cái vợt dài mạ vàng, đang trêu chọc con dế bên trong.Đó là một chiếc lồng bát giác chạm khắc tinh xảo, xa hoa đến mức được làm từ nguyên khối ngọc bích, màu xanh dương và tím đậm tự nhiên quý hiếm nhất của ngọc bích như chim uyên ương quấn quýt lấy nhau.Đó vốn là nguyên thạch ngọc bích mà Trương Thái hậu tìm cho Ôn Hạ, lại bị Kỳ Diên cướp mất.Ai cũng biết Ôn Hạ rất thích ngọc bích, đồ vật bằng ngọc bích mà nàng sưu tầm rất nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp được một khối nguyên thạch nào có cả màu xanh dương và tím, nằm mơ cũng muốn có một chiếc vòng tay xuân mang màu như vậy.Từ nhỏ nàng đã cực kỳ yêu thích ngọc bích, Ôn gia chưa bao giờ cảm thấy đây là xa xỉ, nhưng Kỳ Diên lại nói đây là xa xỉ, không phù hợp với đức tính đoan trang, cần kiệm của Hoàng hậu.Hắn đã thu rất nhiều ngọc quý của Ôn Hạ.Ngày mà khối nguyên thạch đó bị Kỳ Diên chiếm đoạt, Ôn Tư Lập đang ở biên ương, nghe người trong nhà gửi thư nói Ôn Hạ khóc rất đau lòng.Ôn Tư Lập nhàn nhạt nhíu mày, hành lễ lần nữa, xoay người phất tay áo rời đi....Không khí trong Phượng Dực cung vui vẻ hòa thuận.Mẹ con trùng phùng, Ôn Hạ và Ôn Hứa thị tự nhiên là vui mừng.Ôn Tư Lập vừa trở về, Ôn Hạ liền lo lắng hỏi: "Hoàng thượng có làm khó huynh trưởng không, Hoàng thượng và huynh trưởng đã nói gì?"Ôn Tư Lập mỉm cười đáp không có việc gì, quay đầu ra hiệu cho người hầu."Đại ca lần này tìm được cho mu muội một khối ngọc bích, thợ ngọc nói chỗ lấy vòng không có vân không có vết nứt, chất ngọc bóng loáng, là loại cực kỳ hiếm có, còn phát sáng nữa. Ngoài vòng tay, những mảnh vụn còn lại cũng có thể làm được không ít thứ tốt."Nhắc đến ngọc bích, đôi mắt hạnh của Ôn Hạ sáng lên.Nếu như có thể giả vờ cười khi gặp mẹ và huynh trưởng để an ủi bọn họ, thì nụ cười trên mặt nàng lúc này hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm, trong sáng rực rỡ, tươi tắn đến mức khiến những người xung quanh cũng vui lây."Bóng loáng quá."Ôn Hạ theo cảm giác cầm lấy khối nguyên thạch mà cung nhân dâng lên, dùng đầu ngón tay cảm nhận chỗ ngọc được mài bóng.Nàng vô cùng kinh ngạc: "Là màu gì vậy?""Màu xanh lam nhạt, muội nhìn chỗ mài bóng là thấy rõ."Vừa dứt lời, sắc mặt Ôn Tư Lập đột nhiên biến đổi.Còn Ôn Hạ cũng ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại.Nàng không nhìn thấy.Nàng lộ tẩy rồi.Ôn Hứa thị lập tức hiểu ra, nước mắt chợt trào ra, há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.Che giấu sự hốt hoảng, Ôn Hạ vội vàng nói: "Đúng vậy, màu xanh lam nhạt thật đẹp, nhìn như vậy rõ ràng hơn nhiều." Nàng giả vờ chăm chú nhìn về phía cửa sổ, không ngừng khen màu xanh lam nhạt này đẹp.Ôn Tư Lập nắm chặt tay, ngoài đau lòng ra chỉ có thể tức giận, hận không thể xé xác tên Kỳ Diên khốn kiếp kia.Hai mẹ con đều giả vờ như không nhận ra lời nói dối của Ôn Hạ.Còn Ôn Hạ cũng che giấu qua chuyện, lại bắt chuyện về những chuyện vui khác, hỏi Ôn Tư Lập: "Sơ Nhi có khỏe không?""Bây giờ đã hết bệnh, rất bụ bẫm, b.ú sữa rất ngoan."Sơ Nhi là đứa bé sáu tháng tuổi mà Ôn Tư Lập nhận nuôi.Hắn và đứa bé này rất có duyên, tình cờ ba lần ra tay cứu giúp.Ôn Tư Lập mới hai mươi bốn tuổi, chưa kết hôn, nhưng lại chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi lòng yêu nước của cha, thề rằng đời này không màng đến chuyện yêu đương nam nữ, chỉ nguyện cả đời cống hiến cho Ôn gia quân. Đứa bé này coi như là người nối dõi mà hắn bồi dưỡng cho Ôn gia, tuy chưa từng làm cha, nhưng lại ghi nhớ trong lòng lời dạy bảo và yêu thương của Ôn Lập Chương dành cho bọn họ, coi Sơ Nhi như con ruột.Ôn Hạ chỉ biết chuyện này qua thư, chưa từng gặp cháu trai nhỏ này: "Muội thật sự muốn ôm cháu trai nhỏ này, đại ca ở lại thêm vài ngày, kể cho muội nghe nhiều hơn về Sơ Nhi đi."Ôn Tư Lập thu lại nụ cười: "Hoàng thượng lệnh ta lập tức hồi Bắc Địa."Nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, Ôn Hạ cũng không còn cách nào khác.Rõ ràng nàng ghét Kỳ Diên, nhưng đôi khi lại mâu thuẫn mà nghĩ, nếu như nàng là một Hoàng hậu được sủng ái thì tốt rồi, như vậy huynh trưởng của nàng sẽ không bị Kỳ Diên đề phòng như vậy."Đại ca, hôm nay huynh và mẫu thân đều ở đây, chúng ta cùng vẽ một bức tranh nhé." Ôn Hạ cố gắng cười.Ôn Tư Lập và Ôn Hứa thị nhìn nhau, đều bất đắc dĩ cưng chiều nàng."Hạ Hạ vẫn thích vẽ tranh như vậy."Họa sư lập tức được triệu vào điện, bọn họ ngồi ngay dưới tấm biển "Cần kiệm liêm chính" ở chính sảnh.Ôn Hạ đột nhiên lên tiếng: "Đổi chỗ khác đi."Tấm biển ngạch trên đỉnh đầu chính là do Kỳ Diên cố ý ban tặng để châm chọc nàng, sau khi hắn cướp đi một khối ngọc bích mà nàng yêu thích.Ôn Hạ cùng mẫu thân và đại ca chuyển đến trước Phượng Dực cung, nơi có bình phong hoa tử đàn, lòng nàng vui vẻ thoải mái.Lúc tiễn biệt Ôn Tư Lập, Ôn Hạ hỏi về điều nàng quan tâm nhất: "Đại ca, huynh có tin tức gì về Tứ ca ca không?"Ánh mắt Ôn Tư Lập hơi trầm xuống, đôi mắt đen láy chìm sâu: "Muội cũng biết rõ loạn lạc ở biên quan năm đó, có lẽ Tứ ca đã không còn nữa rồi."Ôn Hạ ảm đạm buông mi dài xuống: "Nhưng muội luôn cảm thấy, Tứ ca ca thông minh như vậy, nhất định vẫn bình an. Có lẽ giống như căn bệnh cũ năm đó, huynh ấy không còn nhớ chúng ta nữa thôi."Ôn Tư Lập không nói gì."Đại ca, huynh hãy để ý tin tức của Tứ ca ca, đừng từ bỏ tìm kiếm huynh ấy, nhất định phải phái người đi tìm, được không?"Ôn Tư Lập dường như có điều muốn nói, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu: "Ừ."Ôn Hạ đưa mắt nhìn Ôn Tư Lập rời đi.Dù không nhìn rõ, nhưng bóng dáng cao lớn kia càng lúc càng xa, nàng vẫn không kìm được mà đỏ hoe khóe mắt.Thực ra ba vị ca ca của nàng đều không phải con ruột của phụ mẫu.Họ đều là con nuôi của Ôn Lập Chương.Tuy không phải ruột thịt, nhưng họ còn hơn cả ruột thịt, vô cùng hiếu thuận với cha mẹ, đối với nàng cũng hết mực yêu thương che chở.Đặc biệt là Tứ ca ca.Những năm nay, điều khiến Ôn Hạ tiếc nuối nhất chính là việc Ôn gia thất lạc Tứ ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu

Số ký tự: 0