Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu
Chương 69
Đào Tô Tử
2025-02-25 01:45:19
Ôn Hạ nói xong câu đó, xoay người trở về phòng.Cánh cửa đóng chặt, ngăn cách nền tuyết trắng xóa và người đàn ông không còn sức sống giữa trời tuyết.Kỳ Diên ngồi bất động trên tuyết, như thể mất hồn.Rất lâu sau, hắn mới nhích từng chút một thân thể đau đớn, cúi đầu nhìn ống trúc trong lòng đầy thương yêu, ôm chặt vào ngực, như đang bảo vệ người mình yêu.Trước đây, sao hắn lại làm nhiều chuyện sai trái như vậy?Hắn mơ màng nhớ lại cô bé năm tuổi ở Đông Cung, ngoan ngoãn, đến cả cung nhân của hắn cũng rất yêu quý. Mỗi lần được Tiên hoàng và Thái hậu ban thưởng đồ chơi thú vị, nàng đều cất kỹ trong túi, đợi hắn tan học liền chạy về phía hắn, được hắn bế lên bằng một tay. Nàng giơ cao bảo bối, ngọt ngào nói “Cái này tặng cho Thái tử ca ca”.Hắn thật nhẫn tâm, mới có thể đẩy nàng ra xa như vậy.Gió lạnh gào thét, tuyết bắt đầu rơi trên bầu trời đêm, nhẹ nhàng như lông vũ, rồi dần dần dày đặc hơn, biến thành những bông tuyết lớn.Tóc đen của Kỳ Diên được búi bằng một chiếc trâm ngọc bích, tuyết phủ đầy đầu, lông mày và lông mi cũng phủ đầy tuyết, không còn nhìn rõ cảnh vật trước mắt.Cơ thể suy yếu đến cùng cực, không còn chút nội lực nào, hắn dùng cả tay lẫn chân, bò một lúc, lom khom đi một lúc, cuối cùng mới lê bước về phòng ăn, kê hai chiếc ghế dài song song rồi nằm vật xuống....Ngày hôm sau, Ôn Hạ không nói nhiều với Kỳ Diên nữa, ngay cả khi ba người cùng dùng bữa, nàng cũng ăn vội vàng rồi cùng Hoắc Chỉ Chu lên núi sau hái quả dại.Kỳ Diên không muốn chọc giận nàng lúc này, cơ thể quá yếu, hắn cũng không làm những việc nặng nhọc nữa, chỉ ngồi điều tức vận công ở sân sau, mong nhanh chóng khôi phục nội lực.Nếu thân thể hắn khỏe lại, chỉ cần một mình hắn cũng có thể mang Ôn Hạ rời khỏi thung lũng này.Gió thổi, cành lá trong rừng trúc xào xạc, tuyết dày trên cành trúc rơi xuống.Đêm qua tuyết rơi dày, tuyết trên mặt đất cũng rất dày, Ôn Hạ bước chân xuống in hằn dấu chân sâu.Nàng tựa lưng vào một cây trúc thẳng tắp, nhìn Hoắc Chỉ Chu dùng ngón tay thon dài lựa chọn cành trúc có thể làm sáo.Rừng trúc yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc, Ôn Hạ ngẩng mặt nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng trống rỗng.“Hạ Hạ lạnh sao?” Hoắc Chỉ Chu chặt một cành trúc vừa ý, dùng d.a.o gọt chỗ có thể làm sáo, vừa làm vừa quan sát Ôn Hạ.Ôn Hạ lắc đầu, má nàng lạnh cóng, nàng dùng lòng bàn tay ủ trong áo lông cáo áp vào má.Không biết tại sao, nàng lại cảm thấy Kỳ Diên có chút đáng thương, mặc dù nàng biết hắn là tự làm tự chịu, nàng không nên thương hại hắn.Nhưng có lẽ do được dạy dỗ từ nhỏ và bản tính lương thiện, nàng sẽ không oán hận trả thù, chỉ cảm thấy nếu đã hận người này, cứ để luật pháp, để trời cao trừng phạt là được rồi, không cần phải dùng hỉ nộ ái ố của mình để hơn thua với người khác.Nàng không biết suy nghĩ như vậy của mình có đúng hay không.Sáng nay thức dậy, dù đêm qua tuyết rơi dày đến đâu, cũng không thể che lấp hết mấy vũng m.á.u trong sân.Đó đều là m.á.u của Kỳ Diên.Hắn là người nàng từng thấy mất m.á.u nhiều nhất.Nàng còn thắc mắc chảy m.á.u nhiều như vậy, sao người ta không chết?May mà sống c.h.ế.t của hắn bây giờ không liên quan gì đến nàng nữa, đêm qua nàng đã ném cho hắn một ống nước nóng rồi, coi như nể mặt hắn là con trai duy nhất của Thái hậu.Hoắc Chỉ Chu ngồi xổm xuống đất gọt cành trúc.Ôn Hạ nói: “Tứ ca ca, sao huynh lại biết làm nhiều thứ như vậy?”Hắn cười khẽ: “Muội quên rồi sao, lúc phụ thân nhặt huynh về, lúc huynh tỉnh lại đã biết làm gì rồi.”Ôn Hạ nhớ lại những gì Ôn Tư Lai từng kể, lúc đó Hoắc Chỉ Chu vừa tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, chân bị thương không đi lại được, còn nôn mửa nữa, không nhớ mình là ai. Sau đó vết thương đỡ hơn một chút, hắn lại tự mình xuống bếp nấu ăn, không làm phiền hạ nhân trong biệt viện, Ôn Tư Lai đi nếm thử, còn khen hắn nấu ăn ngon tuyệt.Kỳ Diên giọng khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ôn Hạ: "Ta sẽ không để bụng chuyện nàng chọn hắn mấy ngày, cứ coi như là nàng đang trừng phạt ta, cố ý muốn ta khó chịu. Hạ Hạ, A Diên ca ca không hề để bụng đâu. Ta đã lập cả hậu cung phi tần để chọc giận nàng rồi, cứ xem như là nàng đang phạt ta đi".Ôn Hạ bám lấy eo hắn, nước mắt lưng tròng, đáy mắt như ẩn chứa chút tình cảm rung động.Kỳ Diên vội vàng nói: "Đợi khi hồi cung, nàng cứ yên tâm cùng mẫu hậu sống ở trong cung, ta sẽ dọn ra hành cung ở. Nàng không cho phép ta hồi cung một ngày, ta sẽ tuân thủ ước định một ngày. Ta sẽ không ép buộc nàng nữa, sẽ không bao giờ ép nàng nữa!""Hạ...""Ùm!" Tiếng nước b.ắ.n tung tóe.Ôn Hạ đẩy Kỳ Diên rồi rơi xuống nước.Nàng run rẩy nhìn con d.a.o găm trên tay, vừa rồi thừa dịp hắn chìm đắm trong cảm xúc, nàng đã lặng lẽ cắt đứt dây thừng.Nhưng nước tràn vào các khe hở của bè tre, nàng còn chưa kịp làm gì thì dòng nước xiết đã cuốn nàng lao về phía trước.Ôn Hạ sợ hãi khóc òa, cho đến khi nhìn thấy núi non và cây cối xa xa phía trước, nghe thấy tiếng thác nước đổ ầm ầm bên tai.Hình như nàng sắp đến cuối dòng rồi.Kiếp này, chẳng lẽ cứ thế mà kết thúc sao?Nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân, nhìn dòng nước cuồn cuộn xung quanh mà nàng vô cùng khiếp sợ, Ôn Hạ chỉ có thể nắm chặt d.a.o găm trong tay mà khóc nức nở.Bè tre bị sóng đánh lật, nàng ngã ngửa ra sau, cuối cùng bị cuốn vào dòng nước.Nỗi sợ hãi và lạnh lẽo ập đến, mặc cho dòng nước xiết đẩy đưa, Ôn Hạ mở mắt nhìn trời xanh nắng vàng, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi.Nhưng một bàn tay nóng bỏng nắm lấy cổ tay nàng, ngay giữa dòng nước chảy xiết này.Nàng nhìn chằm chằm Kỳ Diên đột nhiên xuất hiện trước mắt, một tay hắn nắm chặt nàng, tay kia bám vào tảng đá lớn bên hông.Còn cả người nàng thì treo lơ lửng giữa dòng nước, bên dưới là vách đá cao ngất, dòng nước này tạo thành một thác nước, vô số hạt nước nhỏ li ti b.ắ.n lên mặt nàng.Gân xanh trên thái dương Kỳ Diên nổi lên, dưới nước trơn trượt, cộng thêm sức cản của dòng nước xiết, hắn căn bản không thể kéo Ôn Hạ lên được.Vừa rồi thân thể va vào tảng đá, không biết đã điểm trúng huyệt đạo nào của hắn mà hắn không thể vận nội lực, không thể dùng khinh công đưa Ôn Hạ ra ngoài.Kỳ Diên nghiến răng: "Ta sẽ không buông tay nàng."Hắn tưởng rằng một cô nương yếu đuối như Ôn Hạ sẽ sợ hãi, vừa rồi hắn quả thực có nghe thấy tiếng khóc của nàng dưới nước.Nhưng lúc này nàng lại mở mắt nhìn trời xanh, ngoại trừ khóe mắt hơi đỏ lên, đáy mắt dường như có sự cam chịu và chấp nhận, cũng dường như cuối cùng nàng đã có thể buông bỏ được rồi.Lưng bị dòng nước xiết đánh vào, Kỳ Diên chống chọi với sức mạnh hung hãn này, nắm chặt lấy cổ tay Ôn Hạ.Hắn đỏ hoe mắt, nhìn đôi mắt dường như đã buông bỏ của nàng, hắn vui mừng vì cuối cùng nàng cũng đã nghĩ thông suốt.Nhưng hắn lại kinh ngạc nhìn Ôn Hạ từ từ đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn thẳng vào hắn.Tay kia của nàng nắm chặt d.a.o găm, giơ cao lên, mũi d.a.o hướng về phía nàng."Kỳ Diên, buông tay đi.""Ôn Hạ đã trao trái tim năm tuổi cho chàng, nàng đã bị nhốt trong chiếc lồng son này cả đời rồi."Nàng nói cả đời.Môi Kỳ Diên run rẩy, trong mắt dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, ngay cả bàn tay đang bám vào tảng đá cũng run lên.Đôi mắt hạnh đỏ hoe của nàng cuối cùng cũng nở nụ cười."Trước kia chàng nói gì thì chính là vậy, còn bây giờ, cuối cùng ta cũng có thể làm chủ bản thân mình rồi."Dao găm giơ cao, nàng đ.â.m vào tim mình."Không—" Kỳ Diên đưa tay ra đỡ.Lưỡi d.a.o xuyên qua lòng bàn tay hắn, cuối cùng cũng đỡ được con d.a.o găm sắc bén kia cho nàng.Cuối cùng hắn cũng ôm chặt lấy nàng, hai thân thể rơi xuống nhanh chóng.Ôn Hạ nhìn qua bờ vai rộng của hắn, nhìn thấy cầu vồng bảy sắc xung quanh.Nàng cong môi cười.Khi cơ thể nhẹ bẫng, được Kỳ Diên ôm vào lòng, lướt qua cầu vồng này bằng khinh công của hắn, nàng nhắm mắt lại, che giấu sự toan tính lần đầu tiên xuất hiện trong đáy mắt.Lúc ở hành cung Thanh Châu, nhị ca đã gửi cho nàng rất nhiều sách du ký sơn thủy, trong đó có nói về những người luyện võ đỉnh cao, có khinh công cái thế.Khinh công của họ cũng không phải là vạn năng, khi thân thể đột nhiên bị kích thích, huyệt đạo bị điểm trúng thì sẽ không thể thi triển được nữa. Nhưng chỉ cần chậm lại một chút, hoặc là cưỡng ép vận nội lực, khiến kinh mạch nghịch hành bị tổn thương vài chỗ, công lực sẽ tạm thời khôi phục.Nàng đã tính toán rằng hắn đang cố sức kéo cổ tay nàng như vậy thì sẽ tạm thời không thể vận dụng nội lực.Nàng đã tính toán rằng nếu nàng lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp, hắn sẽ không nỡ để nàng chết.Đúng vậy, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy tấm chân tình của Kỳ Diên, hắn không nỡ để nàng chết.Nhưng nàng còn có thể tin hắn nữa sao?Hắn đã bỏ rơi nàng mười ba năm, nàng không dám quay đầu lại, không dám tin hắn nữa.Nàng không muốn lấy phần đời còn lại ra làm canh bạc nữa.Sự toan tính lần đầu tiên của nàng, cuối cùng cũng đã thành công.Trên đỉnh thác nước, cầu vồng rực rỡ và tráng lệ.Hơi nước mát lạnh rơi xuống má, Ôn Hạ mở mắt ra, nhìn vòng cung bảy sắc rực rỡ.Trước mắt không còn là mùa đông nữa, dường như nhìn thấy mùa thu rực rỡ, mặt hồ trong xanh, kiếm khách đeo mặt nạ giành giải nhất đã chặn nàng lại, bay về phía cầu vồng này.Không có yêu và hận, chỉ có hương hoa và hơi nước, cùng với rung động thoáng qua đó.Chân nàng đặt trên bờ đá lởm chởm, cuối cùng họ cũng đã đến nơi an toàn.Kỳ Diên nhìn chằm chằm Ôn Hạ, mắt hắn run rẩy, nỗi sợ hãi bao trùm đôi mắt, rõ ràng lòng bàn tay hắn đang chảy m.á.u đầm đìa, nhưng hắn lại như không cảm thấy đau đớn chút nào, ôm chặt lấy nàng.Có giọt nước mắt rơi xuống cổ Ôn Hạ.Ôn Hạ không nhúc nhích, một lúc lâu sau, nàng đẩy hắn ra."Kỳ Diên...""Ta để nàng đi—"Hắn khàn giọng nói, nước mắt lăn dài trên khóe mi.Hắn sợ hãi, hắn mừng rỡ như vừa thoát chết, hắn cũng hoàn toàn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi đó, toàn thân hắn lạnh toát, lạnh lẽo lan đến tận trái tim.Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn người trước mặt lành lặn, không còn chút vui mừng nào nữa, chỉ còn lại tiếng kêu bi thảm như sắp chết.Hắn há miệng nhưng mãi không nói nên lời, như thể mỗi chữ đều nặng hơn cả giang sơn.Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới khàn giọng nói: "Chỉ cần nàng còn sống...""Ta sẽ để nàng đi."Ôn Hạ cúi đầu thật sâu, hành lễ lần cuối.Kỳ Diên nhìn chằm chằm nàng, giọng khàn khàn mang theo chút kiên quyết và cầu xin cuối cùng."Nhưng nàng cũng phải hứa với ta, làm thê tử của ta lần cuối cùng."Ôn Hạ sửng sốt, ngẩng đầu lên, chút cảm kích cuối cùng trong mắt nàng biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của một trái tim đã nguội lạnh.Nhưng đây không phải là lần cuối cùng nàng đau lòng, trái tim nàng đáng lẽ đã nguội lạnh từ lâu rồi, thân thể nàng cũng đáng lẽ đã tê liệt từ lâu rồi.Nàng nói: "Được."Họ im lặng hồi lâu, gió lạnh thổi qua, quần áo của cả hai đều ướt sũng, cuối cùng Kỳ Diên lại ôm chặt nàng, thi triển khinh công rời đi.Ôn Hạ quay đầu nhìn thác nước cao ngất, xa xôi kia.Nàng lo lắng cho Hoắc Chỉ Chu.Nhưng Kỳ Diên hiểu rõ nàng. Giọng hắn lạnh lùng vô cùng: "Hắn không vô dụng như nàng nghĩ đâu, c.h.ế.t không được."Nàng im lặng, lạnh nhạt với hắn.Nơi dòng nước từ hồ chảy xuống là một con sông dài uốn lượn, đi thuyền ra xa một chút là có thể thấy những cánh đồng gần đó và những mái nhà lợp ngói nghi ngút khói bếp ở phía xa xa.Kỳ Diên dẫn nàng vào một ngôi nhà tranh, dùng cây trâm ngọc bích trên đầu mình để đổi lấy một bộ quần áo sạch sẽ và ấm áp cho nàng.Hắn đưa nàng vào thành, dùng ám hiệu của mình để hội hợp với Vân Nặc và những người khác, rồi đưa nàng vào một dinh thự.Ôn Hạ đã kiệt sức, trong đầu nàng căng như dây đàn. Mặc dù đã đồng ý với Kỳ Diên, nhưng đây vẫn là điều nàng không muốn làm mà buộc phải làm.Chỉ cần có thể hoàn toàn rời xa hắn.Nàng rất mệt mỏi, ngã xuống giường.Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, giọng nói dịu dàng và cung kính của một nữ tử truyền đến."Cô nương, nô tỳ phụng mệnh đến hầu hạ cô nương tắm rửa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro