Bắt Đầu Ra Tay
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
Nói xong ông ấy liền trở về lều trước.
Những người còn lại thấy ông ấy đi rồi, tùy ý hàn huyên hai câu liền giải tán, ngược lại là Manh Hiệp nhìn tôi vài lần, hỏi thăm chúng tôi dọc đường đã xảy ra chuyện gì, dường như rất có hứng thú với tôi.
Tôi nói đơn giản mấy câu về chuyện dọc đường đi, Manh Hiệp giật mình nói: “Các người vậy mà gặp phải những thứ này?”
Tôi không nói nhiều, bởi vì khi nghĩ đến điều này, tôi lại nghĩ đến đội trưởng Trần, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Manh Hiệp vỗ vỗ vai tôi nói tôi có thể đi tới đây chính là do duyên phận, để tôi nhìn thoáng một chút.
"Ừ, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.” Tôi không có hứng thú tán gẫu nhiều về đề tài này, tôi và Rắn Độc chào hỏi một câu liền cùng nhau trở về lều trại.
Trở về lều, sắc mặt Rắn Độc trầm xuống, tôi vội hỏi anh ta làm sao vậy?
Sau khi hai đội ngũ hội hợp, anh ta càng trở nên ít nói hơn, hiện giờ thấy bộ dáng này của anh ta không khỏi làm cho tôi càng thêm nghi hoặc.
Rắn Độc liếc nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta đã biết giáo sư kia là giả, vì sao còn muốn đi theo? Tôi dám khẳng định con đường này càng nguy hiểm hơn.”
Tôi bật cười lắc đầu: "Không phải chúng ta muốn đi theo, mà là phải đi! Nghĩ lại mà xem, chuyện lúc trước của chúng ta đều là Dư Thành Trạch làm, nếu tách khỏi ông ta thì chúng ta có lợi gì, nếu ông ta muốn chơi ngáng chân thì vẫn có thể làm được.”
Đây cũng là nguyên nhân tôi và lão Yên mặc kệ không hỏi, ít nhất Dư Thành Trạch ở trong đội ngũ của chúng tôi, gặp phải nguy hiểm ông ta cũng chạy không thoát, trước khi muốn làm hại chúng tôi cũng phải băn khoăn một chút.
Rắn Độc không nói gì, chỉ là sắc mặt vẫn không thay đổi, rầu rĩ nằm ngủ ở một bên.
Tôi khẽ thở dài, nằm ở một bên, lăn qua lộn lại không ngủ được, rất nhiều chuyện từ trong đầu chuyển qua chuyển lại giống như đèn kéo quân(*), mãi đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ một lát.
(*)Đèn kéo quân là loại đèn lồng đồ chơi bằng giấy, có kích thước lớn từ 50, 60cm đến vài mét. Đèn có nguồn gốc rất lâu đời, phổ biến trong nhiều dịp lễ Tết. Đèn kéo quân có 6 mặt, ngoài vuông trong tròn, khi thắp nến, những hình ảnh trong đèn sẽ xoay tròn như rối bóng.
“Dư Thành Trạch!”
Lúc tiếng rống giận truyền đến, tôi vẫn đang ngủ say, bị một tiếng rống như vậy trực tiếp dọa cho ngồi bật dậy.
Rắn Độc đã không còn ở trong lều, tôi dụi dụi mắt đi ra ngoài, phát hiện sắc trời một màu trắng xóa, trừ tôi ra tất cả mọi người đều đang vây quanh ở bên ngoài, xem ra cũng vừa mới tỉnh ngủ...
Mà ở giữa bọn họ là lão Yên cùng Dư Thành Trạch, hai người đang giằng co, nhìn bộ dáng lão Yên giận dữ không kiềm chế được cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi tiến lại gần Rắn Độc và thấp giọng hỏi một câu, anh ta lắc đầu nói không biết, sau khi anh ta đi ra liền nghe thấy lão Yên rống lên một câu như vậy.
Ngực ông ấy phập phồng, tay run rẩy chỉ vào Dư Thành Trạch, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Ngược lại sắc mặt Dư Thành Trạch không hề thay đổi, vẫn vẻ mặt thản nhiên nói: “Anh cần gì phải tức giận như vậy, tôi cũng là vì muốn tìm được cổ quốc thôi.”
“Đánh rắm!” Lão Yên trực tiếp chửi thề: “Anh tìm cổ quốc, cũng không nên lấy người của tôi ra làm thực nghiệm!”
Tôi vừa nghe thấy liền biến sắc, chẳng lẽ là bởi vì chuyện lúc trước sao? Không đúng, chúng tôi rõ ràng đều biết Dư Thành Trạch không có ý tốt, lão Yên cũng không có ý định trở mặt, sao bây giờ lại đột nhiên nổi giận chứ?
Dư Thành Trạch nhìn lão Yên một cái, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Vì nền văn minh, luôn phải có hy sinh.”
Lão Yên thở hổn hển, hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ, tôi vội vàng đi qua đỡ lấy cánh tay ông ấy, ghé vào tai ông ấy rồi thấp giọng nói: “Lão Yên, bình tĩnh một chút.”
Ông ấy liếc nhìn tôi một cái, không biết là bị tôi thuyết phục hay là thế nào, sắc mặt không còn khó coi như vừa rồi, nhưng mà cũng không tốt hơn là bao. Chỉ thấy ông ấy căm tức nhìn Dư Thành Trạch, cũng không nói gì, trực tiếp xắn tay áo lên rồi bước vào lều.
Những người còn lại ngơ ngác không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nhưng Dư Thành Trạch hiển nhiên cũng không có ý định giải thích, chỉ yêu cầu chúng tôi nghỉ ngơi thêm một giờ nữa, chờ đến khi mặt trời vừa lên liền phải xuất phát.
Tôi vốn định đi hỏi lão Yên, nhưng ông ấy và Dư Thành Trạch ở cùng một lều, tôi cũng không tiện trực tiếp đi vào, vì vậy chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng.
Một giờ sau tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, Dư Thành Trạch chỉ vào cánh rừng phía trước nói đi xuyên qua cánh rừng này, phía sau là cái gì ông ta cũng không rõ ràng lắm, nói tất cả chúng tôi hãy cẩn thận.
Lão Yên vẫn rầu rĩ, thẳng đến khi vào rừng ông ấy mới tìm cơ hội ở bên tai tôi nói một câu: “Sợ là ông ta muốn ra tay rồi!”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía lão Yên, ông ấy đen mặt nói sáng sớm hôm nay ông ấy đã phát hiện Dư Thành Trạch muốn thả một loại sâu lên người Ngô Đại, tuy rằng ông ấy không biết đó là thứ gì, nhưng rõ ràng là không có ý tốt.
“Ngô Đại biết không?”
Tôi nhìn Ngô Đại đi ở đằng trước, Ngô Đại thoạt nhìn không chút hoang mang, không giống như biết mình đã bị người ta hãm hại.
Quả nhiên lão Yên lắc đầu, lúc ấy chỉ có một mình ông ấy nhìn thấy, Dư Thành Trạch cũng không làm thành công, vì không muốn gây ra khủng hoảng nên ông ấy cũng không nói.
Chỉ là không nghĩ tới Dư Thành Trạch vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, cùng ông ấy thương lượng nói vì cổ quốc nhất định phải hy sinh mấy người.
Những người còn lại thấy ông ấy đi rồi, tùy ý hàn huyên hai câu liền giải tán, ngược lại là Manh Hiệp nhìn tôi vài lần, hỏi thăm chúng tôi dọc đường đã xảy ra chuyện gì, dường như rất có hứng thú với tôi.
Tôi nói đơn giản mấy câu về chuyện dọc đường đi, Manh Hiệp giật mình nói: “Các người vậy mà gặp phải những thứ này?”
Tôi không nói nhiều, bởi vì khi nghĩ đến điều này, tôi lại nghĩ đến đội trưởng Trần, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Manh Hiệp vỗ vỗ vai tôi nói tôi có thể đi tới đây chính là do duyên phận, để tôi nhìn thoáng một chút.
"Ừ, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.” Tôi không có hứng thú tán gẫu nhiều về đề tài này, tôi và Rắn Độc chào hỏi một câu liền cùng nhau trở về lều trại.
Trở về lều, sắc mặt Rắn Độc trầm xuống, tôi vội hỏi anh ta làm sao vậy?
Sau khi hai đội ngũ hội hợp, anh ta càng trở nên ít nói hơn, hiện giờ thấy bộ dáng này của anh ta không khỏi làm cho tôi càng thêm nghi hoặc.
Rắn Độc liếc nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta đã biết giáo sư kia là giả, vì sao còn muốn đi theo? Tôi dám khẳng định con đường này càng nguy hiểm hơn.”
Tôi bật cười lắc đầu: "Không phải chúng ta muốn đi theo, mà là phải đi! Nghĩ lại mà xem, chuyện lúc trước của chúng ta đều là Dư Thành Trạch làm, nếu tách khỏi ông ta thì chúng ta có lợi gì, nếu ông ta muốn chơi ngáng chân thì vẫn có thể làm được.”
Đây cũng là nguyên nhân tôi và lão Yên mặc kệ không hỏi, ít nhất Dư Thành Trạch ở trong đội ngũ của chúng tôi, gặp phải nguy hiểm ông ta cũng chạy không thoát, trước khi muốn làm hại chúng tôi cũng phải băn khoăn một chút.
Rắn Độc không nói gì, chỉ là sắc mặt vẫn không thay đổi, rầu rĩ nằm ngủ ở một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi khẽ thở dài, nằm ở một bên, lăn qua lộn lại không ngủ được, rất nhiều chuyện từ trong đầu chuyển qua chuyển lại giống như đèn kéo quân(*), mãi đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ một lát.
(*)Đèn kéo quân là loại đèn lồng đồ chơi bằng giấy, có kích thước lớn từ 50, 60cm đến vài mét. Đèn có nguồn gốc rất lâu đời, phổ biến trong nhiều dịp lễ Tết. Đèn kéo quân có 6 mặt, ngoài vuông trong tròn, khi thắp nến, những hình ảnh trong đèn sẽ xoay tròn như rối bóng.
“Dư Thành Trạch!”
Lúc tiếng rống giận truyền đến, tôi vẫn đang ngủ say, bị một tiếng rống như vậy trực tiếp dọa cho ngồi bật dậy.
Rắn Độc đã không còn ở trong lều, tôi dụi dụi mắt đi ra ngoài, phát hiện sắc trời một màu trắng xóa, trừ tôi ra tất cả mọi người đều đang vây quanh ở bên ngoài, xem ra cũng vừa mới tỉnh ngủ...
Mà ở giữa bọn họ là lão Yên cùng Dư Thành Trạch, hai người đang giằng co, nhìn bộ dáng lão Yên giận dữ không kiềm chế được cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi tiến lại gần Rắn Độc và thấp giọng hỏi một câu, anh ta lắc đầu nói không biết, sau khi anh ta đi ra liền nghe thấy lão Yên rống lên một câu như vậy.
Ngực ông ấy phập phồng, tay run rẩy chỉ vào Dư Thành Trạch, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Ngược lại sắc mặt Dư Thành Trạch không hề thay đổi, vẫn vẻ mặt thản nhiên nói: “Anh cần gì phải tức giận như vậy, tôi cũng là vì muốn tìm được cổ quốc thôi.”
“Đánh rắm!” Lão Yên trực tiếp chửi thề: “Anh tìm cổ quốc, cũng không nên lấy người của tôi ra làm thực nghiệm!”
Tôi vừa nghe thấy liền biến sắc, chẳng lẽ là bởi vì chuyện lúc trước sao? Không đúng, chúng tôi rõ ràng đều biết Dư Thành Trạch không có ý tốt, lão Yên cũng không có ý định trở mặt, sao bây giờ lại đột nhiên nổi giận chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Thành Trạch nhìn lão Yên một cái, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Vì nền văn minh, luôn phải có hy sinh.”
Lão Yên thở hổn hển, hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ, tôi vội vàng đi qua đỡ lấy cánh tay ông ấy, ghé vào tai ông ấy rồi thấp giọng nói: “Lão Yên, bình tĩnh một chút.”
Ông ấy liếc nhìn tôi một cái, không biết là bị tôi thuyết phục hay là thế nào, sắc mặt không còn khó coi như vừa rồi, nhưng mà cũng không tốt hơn là bao. Chỉ thấy ông ấy căm tức nhìn Dư Thành Trạch, cũng không nói gì, trực tiếp xắn tay áo lên rồi bước vào lều.
Những người còn lại ngơ ngác không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nhưng Dư Thành Trạch hiển nhiên cũng không có ý định giải thích, chỉ yêu cầu chúng tôi nghỉ ngơi thêm một giờ nữa, chờ đến khi mặt trời vừa lên liền phải xuất phát.
Tôi vốn định đi hỏi lão Yên, nhưng ông ấy và Dư Thành Trạch ở cùng một lều, tôi cũng không tiện trực tiếp đi vào, vì vậy chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng.
Một giờ sau tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, Dư Thành Trạch chỉ vào cánh rừng phía trước nói đi xuyên qua cánh rừng này, phía sau là cái gì ông ta cũng không rõ ràng lắm, nói tất cả chúng tôi hãy cẩn thận.
Lão Yên vẫn rầu rĩ, thẳng đến khi vào rừng ông ấy mới tìm cơ hội ở bên tai tôi nói một câu: “Sợ là ông ta muốn ra tay rồi!”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía lão Yên, ông ấy đen mặt nói sáng sớm hôm nay ông ấy đã phát hiện Dư Thành Trạch muốn thả một loại sâu lên người Ngô Đại, tuy rằng ông ấy không biết đó là thứ gì, nhưng rõ ràng là không có ý tốt.
“Ngô Đại biết không?”
Tôi nhìn Ngô Đại đi ở đằng trước, Ngô Đại thoạt nhìn không chút hoang mang, không giống như biết mình đã bị người ta hãm hại.
Quả nhiên lão Yên lắc đầu, lúc ấy chỉ có một mình ông ấy nhìn thấy, Dư Thành Trạch cũng không làm thành công, vì không muốn gây ra khủng hoảng nên ông ấy cũng không nói.
Chỉ là không nghĩ tới Dư Thành Trạch vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, cùng ông ấy thương lượng nói vì cổ quốc nhất định phải hy sinh mấy người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro