Chiến Đấu Với X...
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
Tôi phối hợp với ông ấy giơ tay lên bắn quét một băng đạn, sau đó mới phản ứng lại lời ông ấy vừa nói: “Ông nói những xác khô này đều là tế sống? Còn tên cương thi kia, là tiểu quỷ vừa rồi à?”
“Đúng vậy, theo suy đoán của tôi, hẳn là sau khi những người này bị móc tim ra thì bị treo lên xích sắt, nhưng bởi vì một loại bí pháp cổ đại, bọn họ không lập tức chết đi, mà đợi tới sau khi máu toàn thân chảy cạn thì mới từ từ chết đi, cuối cùng thì bị hong khô.” Lão Yên thở gấp, nhưng cũng không trả lời tôi về vấn đề của tiểu quỷ.
Tôi còn muốn hỏi tiếp nữa, ông ấy không kiên nhẫn ngắt lời tôi: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, sao cậu còn có nhiều vấn đề vậy, trước tiên sống sót mới là quan trọng, cho dù bọn chúng sợ đạn, nhưng cậu còn có bao nhiêu đạn dự trữ chứ?”
Tôi sờ bên hông, còn mấy băng đạn nữa, còn không đủ để tiêu diệt được số lẻ của những xác khô này.
“Chắc là bọn họ đã chạy được xa rồi, đi thôi!” Lão Yên vẫy tay, hai người chúng tôi đồng thời mở hỏa lực tới mức lớn nhất, ép lui một hàng xác khô đầu tiên, rồi quay đầu chạy ra bên ngoài.
Xác khô xông ra ầm ầm, cảnh tượng đó vô cùng đồ sộ!
May mà lối đi không đủ rộng rãi, mặc dù số lượng xác khô nhiều, nhưng mỗi lần có thể đến gần chúng tôi cũng chỉ có ba bốn tên, thỉnh thoảng tôi và lão Yên bắn mấy phái súng, tốt xấu gì cũng tách ra với chúng nó được một khoảng.
Chúng tôi đi vòng qua chỗ ngoặt, chạy điên cuồng chừng mười mét, vậy mà lại nhìn thấy mấy người đội trưởng Trần.
“Các cậu ở đây ăn cơm dã ngoại à, còn không chạy? Lập tức sẽ trở thành thức ăn trong mâm của đám xác khô đấy.” Lão Yên nóng nảy gào lên nói.
Sắc mặt đội trưởng Trần tái nhợt nói là không mở được cửa đá ra.
Lúc này tôi mới phát hiện vậy mà cửa đá vừa rồi đã được cạy ra giờ đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Rắn Độc và Mắt Ưng đang cầm xẻng liều mạng cạy.
Cái xẻng đó cũng đã biến dạng rồi, nhưng cửa đá lại không có chút động tĩnh nào.
Hì hì!
Tiếng cười quen thuộc truyền tới từ đầu bên kia của cửa đá, hiển nhiên không cạy được cửa đá chính là do tiểu quỷ này giờ trò.
Thân thể của Mắt Ưng đang cậy cửa run lên, anh ta quăng cây xẻng đi sau đó trốn ở bên cạnh tôi và lão Yên.
“Không có tiền đồ!” Đội trưởng Trần trừng anh ta một cái, nhặt xẻng lên giúp Rắn Độc, nhưng tôi chú ý thấy tay của ông ấy cũng đã hơi phát run.
Mắt Ưng lôi cánh tay của tôi lùi về phía sau: “Đừng, các cậu đừng mở cửa đá, những thứ kia đang ở phía sau.”
Không ai phản ứng lại anh ta, phía sau là xác khô thành bày, đầu bên kia cửa đá là tiểu quỷ, không ai biết nên chọn con đường nào.
Đối mặt với tiểu quỷ tốt xấu gì còn có phần thắng, nhưng nếu như bị xác khô bao vây lại, nhất định là sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Sắc mặt của lão Yên nặng nề, sau đó ông ấy lấy từ trong túi ra một bọc chu xa lần lượt đưa cho đội trưởng Trần và Rắn Độc, bảo bọn họ ngay khi cạy mở được cửa thì tung ra ngoài.
“Trường An, thằng nhóc cậu đi giúp bọn họ, Mắt Ưng, cầm súng của cậu lên, theo tôi cũng nhau đi ngăn xác khô!” Lão Yên thở ra một hơi, nhét một gói muối cho tôi, rồi kéo Mắt Ưng xếp thành một hàng phòng tuyến.
Tiếng bước chân ồn ào truyền tới, xác khô đã gần trong gang tấc, không kịp nghĩ nhiều, tôi lấy xẻng ra từ trong túi, ngồi xổm xuống cạy cùng với bọn họ, thỉnh thoảng lấy một nắm muối ra vẩy vào dưới cửa đá.
“Cậu đang làm gì vậy?” Đội trưởng Trần hỏi.
*****
“Trừ tà.” Tôi cũng chẳng ngẩng đầu lên mà trả lời lại một câu, sau đó lại càng thêm dùng sức mà cạy.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tiếp vang lên, tôi nghiêng đầu nhìn qua, một nhóm xác khô đã bò tới, cũng chỉ cách chúng tôi chừng mười mét.
Mắt Ưng vừa bóp cò súng vừa hét về phía chúng tôi, bảo chúng tôi tăng nhanh tốc độ.
Tôi nhổm dậy nửa ngồi xổm, cắm ngang xẻng, gọi hai người đội trưởng Trần cạy dọc theo khe hở, bọn họ cạy lên một chút, tôi sẽ lập tức nâng cao xẻng lên một chút, nhưng cạy một lúc lâu cũng chỉ cạy lên được độ cao năm phân.
Sau lưng là tiếng súng dày đặc, còn có âm thanh xương khớp vặn vẹo rắc rắc rắc rắc của xác khô, làm cho chúng tôi càng cạy càng hoảng hốt.
Tôi gấp gáp muốn kéo xẻng lại để trực tiếp đập cửa đá, nhưng bây giờ vừa kéo lại không kéo được!
Tôi nằm xuống nhìn ra bên ngoài, đầu kia của xẻng lơ lửng trên không, không nhìn thấy gì cả, tôi biết là con tiểu quỷ đó quấy rối, chẳng cần nghĩ đã ném nắm muối ra ngoài, đồng thời dùng lực rút xẻng trở lại. Nhưng không ngờ tới lực bên đầu kia lại đột nhiên buông ra, tôi ngã đặt mông trên mặt đất.
“Hì hì.”
Tiếng cười kỳ lạ truyền tới từ bên kia của cửa đá, nhưng khoảng cách lại không đúng lắm… nó đang ở dưới cửa đá!
Tôi cứng ngắc cúi đầu xuống, chỉ thấy bên dưới cửa đá bị chúng tôi nâng lên có một cái tay đen thui đang chống ở chỗ đó…
Tôi giơ xẻng lên trực tiếp đập xuống, chỉ nghe thấy keng một tiếng, cái tay đó lập tức biến mất không còn, tôi dụi mắt, suýt nữa tưởng rằng đây là ảo giác của mình.
“Vừa rồi mọi người có nhìn thấy không?” Tôi nghiêng đầu hỏi mấy người Rắn Độc, sắc mặt bọn họ rất xấu và gật đầu, ngay cả động tác cạy cửa cũng dừng lại.
“Các cậu có được không vậy? Còn không cạy được nữa là tất cả chúng ta đều sẽ phải chết ở đây đấy!” Mắt Ưng lại gào lên một câu.
Tôi cũng hơi hoảng loạn, không quay đầu lại mà hét lại một câu: “Nếu như dễ nạy như vậy, các anh có thể bị trì hoãn ở đây à?”
“Đúng vậy, theo suy đoán của tôi, hẳn là sau khi những người này bị móc tim ra thì bị treo lên xích sắt, nhưng bởi vì một loại bí pháp cổ đại, bọn họ không lập tức chết đi, mà đợi tới sau khi máu toàn thân chảy cạn thì mới từ từ chết đi, cuối cùng thì bị hong khô.” Lão Yên thở gấp, nhưng cũng không trả lời tôi về vấn đề của tiểu quỷ.
Tôi còn muốn hỏi tiếp nữa, ông ấy không kiên nhẫn ngắt lời tôi: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, sao cậu còn có nhiều vấn đề vậy, trước tiên sống sót mới là quan trọng, cho dù bọn chúng sợ đạn, nhưng cậu còn có bao nhiêu đạn dự trữ chứ?”
Tôi sờ bên hông, còn mấy băng đạn nữa, còn không đủ để tiêu diệt được số lẻ của những xác khô này.
“Chắc là bọn họ đã chạy được xa rồi, đi thôi!” Lão Yên vẫy tay, hai người chúng tôi đồng thời mở hỏa lực tới mức lớn nhất, ép lui một hàng xác khô đầu tiên, rồi quay đầu chạy ra bên ngoài.
Xác khô xông ra ầm ầm, cảnh tượng đó vô cùng đồ sộ!
May mà lối đi không đủ rộng rãi, mặc dù số lượng xác khô nhiều, nhưng mỗi lần có thể đến gần chúng tôi cũng chỉ có ba bốn tên, thỉnh thoảng tôi và lão Yên bắn mấy phái súng, tốt xấu gì cũng tách ra với chúng nó được một khoảng.
Chúng tôi đi vòng qua chỗ ngoặt, chạy điên cuồng chừng mười mét, vậy mà lại nhìn thấy mấy người đội trưởng Trần.
“Các cậu ở đây ăn cơm dã ngoại à, còn không chạy? Lập tức sẽ trở thành thức ăn trong mâm của đám xác khô đấy.” Lão Yên nóng nảy gào lên nói.
Sắc mặt đội trưởng Trần tái nhợt nói là không mở được cửa đá ra.
Lúc này tôi mới phát hiện vậy mà cửa đá vừa rồi đã được cạy ra giờ đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Rắn Độc và Mắt Ưng đang cầm xẻng liều mạng cạy.
Cái xẻng đó cũng đã biến dạng rồi, nhưng cửa đá lại không có chút động tĩnh nào.
Hì hì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng cười quen thuộc truyền tới từ đầu bên kia của cửa đá, hiển nhiên không cạy được cửa đá chính là do tiểu quỷ này giờ trò.
Thân thể của Mắt Ưng đang cậy cửa run lên, anh ta quăng cây xẻng đi sau đó trốn ở bên cạnh tôi và lão Yên.
“Không có tiền đồ!” Đội trưởng Trần trừng anh ta một cái, nhặt xẻng lên giúp Rắn Độc, nhưng tôi chú ý thấy tay của ông ấy cũng đã hơi phát run.
Mắt Ưng lôi cánh tay của tôi lùi về phía sau: “Đừng, các cậu đừng mở cửa đá, những thứ kia đang ở phía sau.”
Không ai phản ứng lại anh ta, phía sau là xác khô thành bày, đầu bên kia cửa đá là tiểu quỷ, không ai biết nên chọn con đường nào.
Đối mặt với tiểu quỷ tốt xấu gì còn có phần thắng, nhưng nếu như bị xác khô bao vây lại, nhất định là sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Sắc mặt của lão Yên nặng nề, sau đó ông ấy lấy từ trong túi ra một bọc chu xa lần lượt đưa cho đội trưởng Trần và Rắn Độc, bảo bọn họ ngay khi cạy mở được cửa thì tung ra ngoài.
“Trường An, thằng nhóc cậu đi giúp bọn họ, Mắt Ưng, cầm súng của cậu lên, theo tôi cũng nhau đi ngăn xác khô!” Lão Yên thở ra một hơi, nhét một gói muối cho tôi, rồi kéo Mắt Ưng xếp thành một hàng phòng tuyến.
Tiếng bước chân ồn ào truyền tới, xác khô đã gần trong gang tấc, không kịp nghĩ nhiều, tôi lấy xẻng ra từ trong túi, ngồi xổm xuống cạy cùng với bọn họ, thỉnh thoảng lấy một nắm muối ra vẩy vào dưới cửa đá.
“Cậu đang làm gì vậy?” Đội trưởng Trần hỏi.
*****
“Trừ tà.” Tôi cũng chẳng ngẩng đầu lên mà trả lời lại một câu, sau đó lại càng thêm dùng sức mà cạy.
Đoàng đoàng đoàng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng súng liên tiếp vang lên, tôi nghiêng đầu nhìn qua, một nhóm xác khô đã bò tới, cũng chỉ cách chúng tôi chừng mười mét.
Mắt Ưng vừa bóp cò súng vừa hét về phía chúng tôi, bảo chúng tôi tăng nhanh tốc độ.
Tôi nhổm dậy nửa ngồi xổm, cắm ngang xẻng, gọi hai người đội trưởng Trần cạy dọc theo khe hở, bọn họ cạy lên một chút, tôi sẽ lập tức nâng cao xẻng lên một chút, nhưng cạy một lúc lâu cũng chỉ cạy lên được độ cao năm phân.
Sau lưng là tiếng súng dày đặc, còn có âm thanh xương khớp vặn vẹo rắc rắc rắc rắc của xác khô, làm cho chúng tôi càng cạy càng hoảng hốt.
Tôi gấp gáp muốn kéo xẻng lại để trực tiếp đập cửa đá, nhưng bây giờ vừa kéo lại không kéo được!
Tôi nằm xuống nhìn ra bên ngoài, đầu kia của xẻng lơ lửng trên không, không nhìn thấy gì cả, tôi biết là con tiểu quỷ đó quấy rối, chẳng cần nghĩ đã ném nắm muối ra ngoài, đồng thời dùng lực rút xẻng trở lại. Nhưng không ngờ tới lực bên đầu kia lại đột nhiên buông ra, tôi ngã đặt mông trên mặt đất.
“Hì hì.”
Tiếng cười kỳ lạ truyền tới từ bên kia của cửa đá, nhưng khoảng cách lại không đúng lắm… nó đang ở dưới cửa đá!
Tôi cứng ngắc cúi đầu xuống, chỉ thấy bên dưới cửa đá bị chúng tôi nâng lên có một cái tay đen thui đang chống ở chỗ đó…
Tôi giơ xẻng lên trực tiếp đập xuống, chỉ nghe thấy keng một tiếng, cái tay đó lập tức biến mất không còn, tôi dụi mắt, suýt nữa tưởng rằng đây là ảo giác của mình.
“Vừa rồi mọi người có nhìn thấy không?” Tôi nghiêng đầu hỏi mấy người Rắn Độc, sắc mặt bọn họ rất xấu và gật đầu, ngay cả động tác cạy cửa cũng dừng lại.
“Các cậu có được không vậy? Còn không cạy được nữa là tất cả chúng ta đều sẽ phải chết ở đây đấy!” Mắt Ưng lại gào lên một câu.
Tôi cũng hơi hoảng loạn, không quay đầu lại mà hét lại một câu: “Nếu như dễ nạy như vậy, các anh có thể bị trì hoãn ở đây à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro