Dẫn Dụ
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
“Vậy thì chưa chắc.” Tôi không đồng tình nói: “Thứ đó đã đi theo chúng ta lâu như vậy, rất có thể nó vẫn sẽ luôn đi theo chúng ta. Huống chi, cũng không phải là không có cách đối phó.”
Lão Yên vẫy tay, giọng khàn khàn nói: “Cậu có ý kiến gì thì cứ việc nói ra.”
“Đầu tiên chúng ta phải tìm ra nó!” Tôi sờ cằm: “Thứ quỷ quái này dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng nhất định là sinh vật trong sa mạc giống như bò cạp đuôi đỏ. Chỉ cần tìm được nó là có thể tiêu diệt nó. "
Lão Yên nhướng mắt ra hiệu cho tôi nói tiếp, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với ông ấy rằng tôi có cách dụ thứ đó ra.
“Cách gì?” Lão Yên hỏi.
Tôi chỉ vào nơi chôn cất Bé Sữa và nói rằng chỉ cần thứ quỷ quái kia nghĩ Bé Sữa vẫn còn sống thì chắc chắn nó sẽ quay trở lại.
Tất nhiên, sẽ không thực tế nếu đào thi thể của Bé Sữa lên và cõng trên lưng, ý tưởng của tôi là mặc quần áo của Bé Sữa vào và khiến cái thứ chết tiệt đó nghĩ tôi là anh ta.
Nói chung, sinh vật sống chủ yếu dựa vào khứu giác nên tôi muốn đánh cược một lần.
“Không được!” Đội trưởng Trần trầm mặt rống lên một câu, “Muốn dụ nó ra ngoài cũng được, nhưng phải để tôi làm!”
Tôi không ngờ đội trưởng Trần lại phản đối, ông ấy đã nhiều lần bày tỏ sự hối hận vì đã kéo tôi vào nhiệm vụ này, bởi vì ông ấy đã thề trước quan tài của cha tôi, tuy không nói là có thể chăm sóc tôi thật tốt, nhưng ít nhất là sẽ không để tôi xảy ra chuyện.
Ông ấy cảm thấy bản thân đã làm sai khi để tôi tham gia vào nhiệm vụ nguy hiểm này, hiện giờ nhìn thấy tôi muốn đi làm mồi nhử dụ thứ quỷ quái kia ra ngoài, đương nhiên là sẽ phản đối.
“Chú Trần, chỉ có cháu mới có thể làm chuyện này, cháu và Bé Sữa có dáng người giống nhau, lúc thứ quỷ quái kia tấn công Bé Sữa cháu đều ở ngay bên cạnh, cho nên……”
Tôi cương quyết nói: “Cho dù cháu không làm như vậy, nói không chừng mục tiêu tiếp theo cũng sẽ là cháu.”
Sắc mặt của đội trưởng Trần vẫn tối đen, nhưng đã không nói nên lời, thay vì ngồi suy đoán mục tiêu tiếp theo của thứ quỷ quái đó, làm cho mọi người hoảng sợ, tốt hơn hết là chúng tôi nên nắm thế chủ động trong tay!
Lão Yên cảm thấy ý tưởng của tôi rất khả thi, nên tôi đã lột áo ra và mặc bộ quân phục mà Bé Sữa đã mặc khi chết, còn buộc hai tấm sắt vào chân rồi nhảy ra khỏi đống lửa.
Mọi người đều cầm súng tiểu liên B56 lên, nhìn chằm chằm xung quanh tôi như thể họ đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, vừa hy vọng thứ quỷ quái kia sẽ tới, nhưng cũng sợ tôi sẽ xảy ra chuyện.
Nói trong lòng không sợ hãi thì chính là nói dối, nhưng khi nghĩ đến cái chết của Bé Sữa, cơn tức giận trong lòng đã lấn át nỗi bất an, tôi cầm thanh sắt nhìn chằm chằm dưới chân mình.
Tôi không sử dụng súng, thứ quỷ quái kia rõ ràng đã tấn công từ dưới lòng đất, tôi không thể sử dụng súng ở khoảng cách này.
Thời gian từng phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, nhưng tôi lại không dám lơ là chút nào, luôn mở to mắt nhìn chằm chằm cát trên mặt đất, mỗi khi có động tĩnh, tôi sẽ đập thanh sắt xuống đất.
Nhưng tôi đã đập thanh sắt xuống đất bốn năm lần mà không có động tĩnh gì, tôi lắc đầu, có lẽ nó sẽ không đến.
Răng rắc……
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai vang lên, tôi cảm thấy chân mình đau nhức, lập tức đập thanh sắt xuống bên dưới chân mình.
“Chi!”
Một tiếng kêu chói tai vang lên, giống như là tiếng chuột kêu.
Vừa thấy mình thành công, tôi liên tục đập thanh sắt xuống dưới chân, ngoại trừ đòn tấn công bất ngờ lúc ban đầu có tác dụng, những đòn còn lại đều đập vào không khí.
Những người khác cũng bắn vài phát về phía tôi, nhưng vì lo lắng cho tôi nên họ càng không thể nào bắn trúng thứ quỷ quái kia.
“Trường An, cậu sao rồi?” Đội trưởng Trần và những người khác muốn chạy ra khỏi đống lửa để đến xem tình hình, nhưng tôi đã ngăn họ lại, có thể thứ quỷ quái kia vẫn còn ở gần đây, nếu họ đi ra ngoài thì quá nguy hiểm.
“Không sao đâu, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, mọi người cẩn thận chú ý.” Tôi đứng đó đợi một lúc, chân trái đau nhức không chịu nổi nên tôi đã lui trở về.
Tôi vừa cảnh giác vừa khó nhọc nhấc chân bước vào phạm vi của đống lửa, đội trưởng Trần lập tức đỡ tôi ngồi xuống.
Tôi kéo hai tấm sắt ở chân ra thì thấy tấm sắt bên trái đã bị khoét một lỗ to bằng nắm tay, trên bắp chân còn có một vết thương thấy cả xương đang chảy máu, nếu sâu hơn thì chân này của tôi sợ là cũng bị phế đi...
*****
Rắn Độc nhanh chóng lấy thuốc xử lý miệng vết thương cho tôi, lau cồn khử trùng, cơn đau khiến tôi phải rùng mình.
“Hiện tại mới biết đau?” Đội trưởng Trần vỗ vào đầu tôi, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại không dùng nhiều sức.
Tôi cười hai tiếng, sau đó cau mày kể lại tình huống vừa rồi: “Tôi chắc chắn mình đã đánh trúng nó, nó mềm, chỉ là không biết tại sao mắt thường lại không nhìn thấy……”
Mọi người cũng nói rằng bản thân nghe được âm thanh giống như tiếng chuột kêu, nhưng vẫn không hiểu vì sao cái thứ quỷ đó lại có thể ẩn thân ở trước mặt chúng tôi.
Lão Yên thổi ra một làn khói, bảo tôi nghỉ ngơi trước, để ông ấy suy nghĩ lại chuyện vừa rồi!
Sau đó, tôi thấy ông ấy móc từ trong cái túi chống nước ra một cuốn nhật ký ố vàng, lật qua lật lại, thỉnh thoảng còn chặc lưỡi vài cái, như thể nhìn thấy điều gì kỳ lạ.
Tôi cũng không quản nữa, sau khi băng bó vết thương trên chân xong, tôi có hơi muốn ngủ, thiết nghĩ ở gần đống lửa hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên tôi cũng tạm thời yên lòng.
Lão Yên vẫy tay, giọng khàn khàn nói: “Cậu có ý kiến gì thì cứ việc nói ra.”
“Đầu tiên chúng ta phải tìm ra nó!” Tôi sờ cằm: “Thứ quỷ quái này dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng nhất định là sinh vật trong sa mạc giống như bò cạp đuôi đỏ. Chỉ cần tìm được nó là có thể tiêu diệt nó. "
Lão Yên nhướng mắt ra hiệu cho tôi nói tiếp, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với ông ấy rằng tôi có cách dụ thứ đó ra.
“Cách gì?” Lão Yên hỏi.
Tôi chỉ vào nơi chôn cất Bé Sữa và nói rằng chỉ cần thứ quỷ quái kia nghĩ Bé Sữa vẫn còn sống thì chắc chắn nó sẽ quay trở lại.
Tất nhiên, sẽ không thực tế nếu đào thi thể của Bé Sữa lên và cõng trên lưng, ý tưởng của tôi là mặc quần áo của Bé Sữa vào và khiến cái thứ chết tiệt đó nghĩ tôi là anh ta.
Nói chung, sinh vật sống chủ yếu dựa vào khứu giác nên tôi muốn đánh cược một lần.
“Không được!” Đội trưởng Trần trầm mặt rống lên một câu, “Muốn dụ nó ra ngoài cũng được, nhưng phải để tôi làm!”
Tôi không ngờ đội trưởng Trần lại phản đối, ông ấy đã nhiều lần bày tỏ sự hối hận vì đã kéo tôi vào nhiệm vụ này, bởi vì ông ấy đã thề trước quan tài của cha tôi, tuy không nói là có thể chăm sóc tôi thật tốt, nhưng ít nhất là sẽ không để tôi xảy ra chuyện.
Ông ấy cảm thấy bản thân đã làm sai khi để tôi tham gia vào nhiệm vụ nguy hiểm này, hiện giờ nhìn thấy tôi muốn đi làm mồi nhử dụ thứ quỷ quái kia ra ngoài, đương nhiên là sẽ phản đối.
“Chú Trần, chỉ có cháu mới có thể làm chuyện này, cháu và Bé Sữa có dáng người giống nhau, lúc thứ quỷ quái kia tấn công Bé Sữa cháu đều ở ngay bên cạnh, cho nên……”
Tôi cương quyết nói: “Cho dù cháu không làm như vậy, nói không chừng mục tiêu tiếp theo cũng sẽ là cháu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của đội trưởng Trần vẫn tối đen, nhưng đã không nói nên lời, thay vì ngồi suy đoán mục tiêu tiếp theo của thứ quỷ quái đó, làm cho mọi người hoảng sợ, tốt hơn hết là chúng tôi nên nắm thế chủ động trong tay!
Lão Yên cảm thấy ý tưởng của tôi rất khả thi, nên tôi đã lột áo ra và mặc bộ quân phục mà Bé Sữa đã mặc khi chết, còn buộc hai tấm sắt vào chân rồi nhảy ra khỏi đống lửa.
Mọi người đều cầm súng tiểu liên B56 lên, nhìn chằm chằm xung quanh tôi như thể họ đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, vừa hy vọng thứ quỷ quái kia sẽ tới, nhưng cũng sợ tôi sẽ xảy ra chuyện.
Nói trong lòng không sợ hãi thì chính là nói dối, nhưng khi nghĩ đến cái chết của Bé Sữa, cơn tức giận trong lòng đã lấn át nỗi bất an, tôi cầm thanh sắt nhìn chằm chằm dưới chân mình.
Tôi không sử dụng súng, thứ quỷ quái kia rõ ràng đã tấn công từ dưới lòng đất, tôi không thể sử dụng súng ở khoảng cách này.
Thời gian từng phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, nhưng tôi lại không dám lơ là chút nào, luôn mở to mắt nhìn chằm chằm cát trên mặt đất, mỗi khi có động tĩnh, tôi sẽ đập thanh sắt xuống đất.
Nhưng tôi đã đập thanh sắt xuống đất bốn năm lần mà không có động tĩnh gì, tôi lắc đầu, có lẽ nó sẽ không đến.
Răng rắc……
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai vang lên, tôi cảm thấy chân mình đau nhức, lập tức đập thanh sắt xuống bên dưới chân mình.
“Chi!”
Một tiếng kêu chói tai vang lên, giống như là tiếng chuột kêu.
Vừa thấy mình thành công, tôi liên tục đập thanh sắt xuống dưới chân, ngoại trừ đòn tấn công bất ngờ lúc ban đầu có tác dụng, những đòn còn lại đều đập vào không khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác cũng bắn vài phát về phía tôi, nhưng vì lo lắng cho tôi nên họ càng không thể nào bắn trúng thứ quỷ quái kia.
“Trường An, cậu sao rồi?” Đội trưởng Trần và những người khác muốn chạy ra khỏi đống lửa để đến xem tình hình, nhưng tôi đã ngăn họ lại, có thể thứ quỷ quái kia vẫn còn ở gần đây, nếu họ đi ra ngoài thì quá nguy hiểm.
“Không sao đâu, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, mọi người cẩn thận chú ý.” Tôi đứng đó đợi một lúc, chân trái đau nhức không chịu nổi nên tôi đã lui trở về.
Tôi vừa cảnh giác vừa khó nhọc nhấc chân bước vào phạm vi của đống lửa, đội trưởng Trần lập tức đỡ tôi ngồi xuống.
Tôi kéo hai tấm sắt ở chân ra thì thấy tấm sắt bên trái đã bị khoét một lỗ to bằng nắm tay, trên bắp chân còn có một vết thương thấy cả xương đang chảy máu, nếu sâu hơn thì chân này của tôi sợ là cũng bị phế đi...
*****
Rắn Độc nhanh chóng lấy thuốc xử lý miệng vết thương cho tôi, lau cồn khử trùng, cơn đau khiến tôi phải rùng mình.
“Hiện tại mới biết đau?” Đội trưởng Trần vỗ vào đầu tôi, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại không dùng nhiều sức.
Tôi cười hai tiếng, sau đó cau mày kể lại tình huống vừa rồi: “Tôi chắc chắn mình đã đánh trúng nó, nó mềm, chỉ là không biết tại sao mắt thường lại không nhìn thấy……”
Mọi người cũng nói rằng bản thân nghe được âm thanh giống như tiếng chuột kêu, nhưng vẫn không hiểu vì sao cái thứ quỷ đó lại có thể ẩn thân ở trước mặt chúng tôi.
Lão Yên thổi ra một làn khói, bảo tôi nghỉ ngơi trước, để ông ấy suy nghĩ lại chuyện vừa rồi!
Sau đó, tôi thấy ông ấy móc từ trong cái túi chống nước ra một cuốn nhật ký ố vàng, lật qua lật lại, thỉnh thoảng còn chặc lưỡi vài cái, như thể nhìn thấy điều gì kỳ lạ.
Tôi cũng không quản nữa, sau khi băng bó vết thương trên chân xong, tôi có hơi muốn ngủ, thiết nghĩ ở gần đống lửa hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên tôi cũng tạm thời yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro