Bảo Tàng Sơn Hải

Đi Lấy Nước

Đạo Môn Lão Cửu

2024-09-10 21:04:03

Nhưng cũng may là Rắn Độc vẫn còn ít thuốc nên anh ta đã cẩn thận xử lý miệng vết thương, sau đó nói với chúng tôi phải nghỉ ngơi ở đây thêm một đoạn thời gian, bởi vì vết thương của Manh Hiệp cần thời gian để hồi phục.

Đương nhiên là lão Yên và tôi cũng không có phản đối, nhưng Dư Thành Trạch tựa hồ có chút gấp gáp: "Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, đừng quên mục đích chúng ta tới đây là đi tìm cổ quốc Trường Dạ.”

Lão Yên không thèm để ý đến ông ta, nhưng tôi lại khịa ông ta một câu: "Ông có thể đi trước!"

Sau khi nghe tôi nói xong thì Dư Thành Trạch đã có chút rục rịt, nhưng không biết là đang nghĩ cái gì mà không tiếp tục kiên trì nữa.

Bởi vì muốn ở lại đây một thời gian nên chúng tôi đã dựng lều, rồi lại đốt lửa ở ngoài lều, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí chuyển Manh Hiệp vào trong lều.

Manh Hiệp bị thương rất nặng, nên ngay trong đêm đó đã lên cơn sốt cao, Rắn Độc lo lắng nói hiện tại không có nước, khiến cho miệng vết thương của anh ta không được chữa trị tốt, rất dễ bị nhiễm trùng.

Nước...

"Tôi đi." Tôi đột nhiên đứng dậy, ốc đảo phía sau chúng tôi có nước, đương nhiên nơi đó còn có Xích Mao.

Lão Yên đưa tay kéo tôi lại: "Cậu tạm thời đừng xúc động."

"Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn anh ta chết à?" Tôi căm tức nhìn lão Yên: "Bọn họ đều là người của ông, hiện tại đều chết hết chỉ còn lại một người, chẳng lẽ ông muốn nhìn anh ta cứ như vậy mà chết đi sao?

Lão Yên lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, sau đó lại lấy đèn pin từ trong túi ra: “Cậu cũng đã nói cậu ta là người của tôi, như vậy người đi hẳn là tôi mới đúng!"

*****

"Không được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi không cần suy nghĩ đã từ chối, mặc dù trên đường đi lão Yên luôn tỏ ra mình không tốn sức, nhưng dù sao ông ấy cũng đã hơn năm mươi tuổi, cộng thêm việc đã mấy ngày không uống nước, thân thể đã sớm chịu không nổi rồi.

Tuy nhiên lão Yên lại cười hai tiếng “ha hả”, chỉ vào tôi rồi nói: “Thằng nhóc cậu đúng là rất thú vị, chính mình đi chịu chết thì được, còn người khác đi thì lại không được.”

Tôi không để ý tới lời nói đùa của ông ấy, chỉ nhìn ông ấy chằm chằm, sau đó dù có nói gì thì cũng không để ông ấy đi ra ngoài một mình.

Cuối cùng ông ấy không lay chuyển được tôi, nên đành phải xua tay nói: “Được rồi, được rồi chúng ta cùng đi đi, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Tôi không yên tâm liếc nhìn Rắn Độc, nếu như chúng tôi rời đi hết thì nơi này chỉ còn lại anh ta, Dư Thành Trạch và Manh Hiệp đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không.

"Tôi sẽ không sao đâu!"

Rắn Độc dường như biết được sự lo lắng của tôi nên đã lắc đầu với tôi.

Nhưng sự đảm bảo của anh ta đối với tôi chẳng có tác dụng gì, tôi nhìn về phía Dư Thành Trạch ở một bên, sau đó chậm rãi nói: "Giáo sư Dư cũng đi cùng chúng tôi chứ? Nếu có thể lấy được nước, chúng ta tốt nhất là nên lấy nhiều một chút.”

Tôi vốn cho rằng ông ta sẽ từ chối, nhưng không ngờ sau khi nghe xong lời này thì ông ta đã không chút do dự mà đồng ý, thậm chí còn nóng lòng tìm nước hơn chúng tôi.

Sau khi không còn nỗi lo về sau, chúng tôi cũng không trì hoãn nữa, xách bình nước của mọi người lên rồi cầm đèn pin bước ra khỏi lều.

Dư Thành Trạch cũng treo lên người hai bình nước, bước đi của ông ta rất nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào ốc đảo, tôi và lão Yên ở phía sau phải chạy lên hai bước thì mới đuổi kịp ông ta.

"Ông vội cái gì?" Lão Yên có chút bất mãn nói.

Trời đã tối, hôm nay cũng không có trăng sáng, tầm mắt của chúng tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy nơi có đèn pin chiếu sáng, nếu đi nhanh rất dễ bị lạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa, chúng tôi cũng không thể để Dư Thành Trạch đi chệch khỏi tuyến đường của chúng tôi, bởi vì ai biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì.

Dư Thành Trạch cũng không quay đầu lại, nói: "Các người không vội à? Người kia sẽ không trụ được lâu đâu."

Một câu khịa này đã khiến tôi và lão Yên nghẹn họng không nói được gì, chỉ có thể cắm đầu đi theo phía sau.

Đi được một lúc, tôi ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, cho nên tôi đã biết ngay là chúng tôi đã đến nơi Manh Hiệp và Xích Mao đánh nhau vào ban ngày.

Tôi bước được hai bước thì đã bị lão Yên kéo lại, sau đó ông ấy chỉ vào Dư Thành Trạch ở phía trước rồi nhỏ giọng nói: "Để ông ta đi trước!"

Tôi hiểu ý của lão Yên, bộ dạng này của ông ấy đại khái là muốn để Dư Thành Trạch đi trước dò đường, nhưng tôi cảm thấy Dư Thành Trạch vội vã như vậy nhất định là có mục đích riêng, cho nên không muốn để một mình ông ta đi trước.

Vì thế tôi xua tay với lão Yên: "Tôi cùng qua đó nhìn một chút, ông ở đây đợi tôi, nếu phát hiện có vấn đề gì thì còn có thể tùy thời tiếp ứng.”

Lão Yên cũng hiểu ý tôi, mặc dù có chút lo lắng nhưng ông ấy vẫn đồng ý và dặn dò tôi phải cẩn thận một chút!

Tôi gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng đuổi theo Dư Thành Trạch, ngay tại lúc ông ta nhìn thấy tôi cùng lên thì sắc mặt rõ ràng đã trở nên không vui, nhưng cũng không nói gì chỉ bước nhanh hơn.

Một lúc sau, hai người chúng tôi đã một trước một sau đi đến chỗ Manh Hiệp chiến đấu với Xích Mao.

"Đây ..." Dư Thành Trạch có hơi kinh ngạc, chỉ nói được một chữ, sau đó không nói nên lời.

Tôi cũng chẳng tốt hơn ông ta bao nhiêu, bây giờ toàn bộ đầu óc của tôi đã trở nên trống rỗng, thậm chí còn lộ ra dáng vẻ hoàn toàn không thể tin được vào cảnh tượng ở trước mắt.

Trước mặt chúng tôi là thi thể của ba con Xích Mao, trạng thái khi chết của bọn chúng cực kỳ thê thảm, tất cả đều ở trong tình trạng chia năm xẻ bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0