Đội Khảo Sát Tr...
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
May mà trọng điểm lão Yên muốn kể không phải là lần thử nghiệm đó, mà là thứ mà lần thử nghiệm này nổ ra.
Tôi không nói rõ được loại ánh mắt phức tạp đó của ông ấy khi ông ấy nói tới chuyện này, có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút khát khao.
Chỉ thấy một tay ông ấy kẹp điếu thuốc, cũng không hút, đã sắp cháy tới ngón tay rồi cũng không có cảm giác, chỉ dùng một loại giọng điệu mơ hồ từ từ nói: “Quả bom hàng không đó rơi vào chỗ sâu của La Bố Bạc, nổ ra một cái hố sâu không thấy đáy...”
Nhân viên hậu cần tham gia thử nghiệm đều vô cùng tò mò, bọn họ vây xung quanh cái hố to đó, trong hố đen thui không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy một vài dây xích đồng đen đan xen.
Có người tò mò trực tiếp kéo lên, kéo tầm hơn năm mươi mét cũng không nhìn thấy đầu của dây xích, còn có người ném một hòn đá vào trong đó, đợi mấy phút cũng không nghe thấy tiếng vọng lên.
Nhưng mà, bọn họ vẫn nhìn ra được một vài thứ, khi bọn họ mở đèn pin chiếu xuống động, phát hiện dường như trên bức tường hai bên hố đều là bích họa, còn có một vài mảnh vỡ bị nổ ra giống như là mảnh vỡ của gốm sứ...
Mặc dù không quân không hiểu những thứ bên trong, nhưng cũng biết nơi này không đơn giản, thế là nhanh chóng báo lên quốc gia, khi báo lên còn mang theo những mảnh vỡ bị nổ ra.
Mảnh vỡ lập tức được đưa tới cục văn vật, chuyên gia cục văn vật vừa nhìn đã thấy không ổn, nói có khả năng nơi này chính là di chỉ của cổ quốc Tây Vực, nhưng nghiên cứu một khoảng thời gian rồi lại không xác định được rốt cuộc là quốc gia cổ nào.
Lão Yên nói tới đây thì lại thở dài một hơi: “Chuyên gia đó cũng là một nhân vật, cực kỳ hào hứng tìm lãnh đạo nói, ông ấy nghi ngờ đây căn bản không thuộc về bất kỳ cổ quốc Tây Vực nào đã từng phát hiện, mà là quốc gia thứ ba mươi bảy, nằm ngoài ba mươi sáu quốc gia Tây Vực! Vì vậy, chính phủ đã tổ chức đội khảo sát Trung Nhật đi tới nơi sâu trong La Bố Bạc để quan sát thực tế.”
“Đội khảo sát Trung Nhật?”
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ với lời này, cho dù có phải là di tích hay không, đây cũng được tính là cơ mật của quốc gia, sao lại có thế lực của nước ngoài gia nhập vào được?
Lão Yên có chút bất lực giải thích, nói khi đó điều kiện về mọi mặt ở trong nước đều không tốt, rất nhiều thiết bị căn bản không lấy ra được, để các thế lực nước ngoài gia nhập vào cũng chỉ là để quan sát thực tế được tốt hơn mà thôi.
Cho dù là bây giờ có rất nhiều lúc vẫn cần nhờ cậy vào sự giúp đỡ của quốc gia khác, chẳng qua bây giờ lưng đã cứng hơn một chút, có thể chỉ cần thiết bị, không cần người nữa.
Chúng tôi nghe mà thổn thức, nhưng cũng biết lời ông ấy nói không phải là giả.
“Sau đó thì sao?”
Đội trưởng Trần gõ mặt đất, như có điều suy tư hỏi.
“Sau đó...” Lão Yên bóp tắt điếu thuốc đã cháy đến ngón tay, lại đốt thêm một điếu nữa, sau khi hít mấy hơi mới từ từ nói: “Sau đó đã xảy ra chuyện lớn!”
Đội khảo sát Trung Nhật hứng thú dạt dào đi tới La Bố Bạc, đợi sau khi bọn họ tới nơi, tiến hành một lần thăm dò thì phấn khởi gửi điện báo ra, nói là nơi này quả thật là di tích cổ tuyệt vời, đoạn điện báo này vì vấn đề tín hiệu nên nói không quá rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe được mấy từ cổ quốc Trường Dạ, di tích, sau đó thì là một loạt tiếng kêu thảm thiết, cũng chính là đoạn ghi âm ông ấy đã cho chúng tôi nghe trước khi đi vào La Bố Bạc.
“Năm năm trước?”
Chúng tôi đều kinh ngạc, tôi còn nhớ lần đầu tiên khi đóng quân ở La Bố Bạc, Bé Sữa còn nói cuốn băng từ kia nhìn rất cũ, khi đó chẳng ai trong chúng tôi coi đó là chuyện gì, không ngờ tới vậy mà thật sự bị anh ta nói trúng rồi.
Đội trưởng Trần sầm mặt chất vấn lão Yên, chẳng lẽ giáo sư Dư mà chúng tôi phải tìm là người đã mất tích năm năm trước sao?
“Tính cách của anh vẫn nóng nảy như thế, từ từ nghe tôi nói đi.” Lão Yên nhìn đội trưởng Trần một cái, sau đó nói ra lời thoại làm chúng tôi kinh ngạc.
Sau khi gửi đoạn điện báo đó, cả đội khảo sát đều mất liên lạc, quốc gia đã nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không liên hệ lại được, thế là lại lần nữa phái người đi, kết quả vậy mà lại không thấy cái hố đó nữa, chỉ từ một vài dấu vết đoán ra được quả thật nơi đó đã từng xuất hiện di tích.
Quốc gia tiến hành lục soát trong phạm vi lớn, mắt thấy hi vọng càng ngày càng mỏng manh thì cũng đã từ bỏ.
Nhưng ai biết được mấy tháng sau, người dẫn đội trong đội khảo sát, một vị giáo sư tên là Dư Thành Trạch, vậy mà lại một mình chạy trốn ra khỏi La Bố Bạc, làm người bên ngoài chấn động, điều đáng tiếc là tinh thần của ông đã không bình thường nữa, cũng không hỏi ra được manh mối có giá trị gì từ trong miệng ông ấy.
Dư Thành Trạch được sắp xếp vào trong bệnh viện tâm thần, cũng phái ra hai người đi chăm sóc ông ấy, đương nhiên cũng có ý theo dõi ông ấy.
Trong bệnh viện tâm thần, Dư Thành Trạch suốt ngày ôm một đống tài liệu mà ông ấy mang về từ La Bố Bạc rồi lẩm bẩm cổ quốc Trường Dạ, nhưng cụ thể cổ quốc này như thế nào, khi đó đã xảy ra chuyện gì, ông ấy lại ngậm chặt miệng không nói, hoặc là nói ông ấy thật sự không nhớ.
Ở bệnh viện tâm thần khoảng chừng ba năm, quốc gia thấy tinh thần của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, thế là sắp xếp cho ông ấy một chỗ ở đơn độc, hai người trông chừng ông ấy cũng không rút đi, chẳng qua không nhìn chặt chẽ như trước kia nữa.
Tôi không nói rõ được loại ánh mắt phức tạp đó của ông ấy khi ông ấy nói tới chuyện này, có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút khát khao.
Chỉ thấy một tay ông ấy kẹp điếu thuốc, cũng không hút, đã sắp cháy tới ngón tay rồi cũng không có cảm giác, chỉ dùng một loại giọng điệu mơ hồ từ từ nói: “Quả bom hàng không đó rơi vào chỗ sâu của La Bố Bạc, nổ ra một cái hố sâu không thấy đáy...”
Nhân viên hậu cần tham gia thử nghiệm đều vô cùng tò mò, bọn họ vây xung quanh cái hố to đó, trong hố đen thui không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy một vài dây xích đồng đen đan xen.
Có người tò mò trực tiếp kéo lên, kéo tầm hơn năm mươi mét cũng không nhìn thấy đầu của dây xích, còn có người ném một hòn đá vào trong đó, đợi mấy phút cũng không nghe thấy tiếng vọng lên.
Nhưng mà, bọn họ vẫn nhìn ra được một vài thứ, khi bọn họ mở đèn pin chiếu xuống động, phát hiện dường như trên bức tường hai bên hố đều là bích họa, còn có một vài mảnh vỡ bị nổ ra giống như là mảnh vỡ của gốm sứ...
Mặc dù không quân không hiểu những thứ bên trong, nhưng cũng biết nơi này không đơn giản, thế là nhanh chóng báo lên quốc gia, khi báo lên còn mang theo những mảnh vỡ bị nổ ra.
Mảnh vỡ lập tức được đưa tới cục văn vật, chuyên gia cục văn vật vừa nhìn đã thấy không ổn, nói có khả năng nơi này chính là di chỉ của cổ quốc Tây Vực, nhưng nghiên cứu một khoảng thời gian rồi lại không xác định được rốt cuộc là quốc gia cổ nào.
Lão Yên nói tới đây thì lại thở dài một hơi: “Chuyên gia đó cũng là một nhân vật, cực kỳ hào hứng tìm lãnh đạo nói, ông ấy nghi ngờ đây căn bản không thuộc về bất kỳ cổ quốc Tây Vực nào đã từng phát hiện, mà là quốc gia thứ ba mươi bảy, nằm ngoài ba mươi sáu quốc gia Tây Vực! Vì vậy, chính phủ đã tổ chức đội khảo sát Trung Nhật đi tới nơi sâu trong La Bố Bạc để quan sát thực tế.”
“Đội khảo sát Trung Nhật?”
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ với lời này, cho dù có phải là di tích hay không, đây cũng được tính là cơ mật của quốc gia, sao lại có thế lực của nước ngoài gia nhập vào được?
Lão Yên có chút bất lực giải thích, nói khi đó điều kiện về mọi mặt ở trong nước đều không tốt, rất nhiều thiết bị căn bản không lấy ra được, để các thế lực nước ngoài gia nhập vào cũng chỉ là để quan sát thực tế được tốt hơn mà thôi.
Cho dù là bây giờ có rất nhiều lúc vẫn cần nhờ cậy vào sự giúp đỡ của quốc gia khác, chẳng qua bây giờ lưng đã cứng hơn một chút, có thể chỉ cần thiết bị, không cần người nữa.
Chúng tôi nghe mà thổn thức, nhưng cũng biết lời ông ấy nói không phải là giả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau đó thì sao?”
Đội trưởng Trần gõ mặt đất, như có điều suy tư hỏi.
“Sau đó...” Lão Yên bóp tắt điếu thuốc đã cháy đến ngón tay, lại đốt thêm một điếu nữa, sau khi hít mấy hơi mới từ từ nói: “Sau đó đã xảy ra chuyện lớn!”
Đội khảo sát Trung Nhật hứng thú dạt dào đi tới La Bố Bạc, đợi sau khi bọn họ tới nơi, tiến hành một lần thăm dò thì phấn khởi gửi điện báo ra, nói là nơi này quả thật là di tích cổ tuyệt vời, đoạn điện báo này vì vấn đề tín hiệu nên nói không quá rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe được mấy từ cổ quốc Trường Dạ, di tích, sau đó thì là một loạt tiếng kêu thảm thiết, cũng chính là đoạn ghi âm ông ấy đã cho chúng tôi nghe trước khi đi vào La Bố Bạc.
“Năm năm trước?”
Chúng tôi đều kinh ngạc, tôi còn nhớ lần đầu tiên khi đóng quân ở La Bố Bạc, Bé Sữa còn nói cuốn băng từ kia nhìn rất cũ, khi đó chẳng ai trong chúng tôi coi đó là chuyện gì, không ngờ tới vậy mà thật sự bị anh ta nói trúng rồi.
Đội trưởng Trần sầm mặt chất vấn lão Yên, chẳng lẽ giáo sư Dư mà chúng tôi phải tìm là người đã mất tích năm năm trước sao?
“Tính cách của anh vẫn nóng nảy như thế, từ từ nghe tôi nói đi.” Lão Yên nhìn đội trưởng Trần một cái, sau đó nói ra lời thoại làm chúng tôi kinh ngạc.
Sau khi gửi đoạn điện báo đó, cả đội khảo sát đều mất liên lạc, quốc gia đã nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không liên hệ lại được, thế là lại lần nữa phái người đi, kết quả vậy mà lại không thấy cái hố đó nữa, chỉ từ một vài dấu vết đoán ra được quả thật nơi đó đã từng xuất hiện di tích.
Quốc gia tiến hành lục soát trong phạm vi lớn, mắt thấy hi vọng càng ngày càng mỏng manh thì cũng đã từ bỏ.
Nhưng ai biết được mấy tháng sau, người dẫn đội trong đội khảo sát, một vị giáo sư tên là Dư Thành Trạch, vậy mà lại một mình chạy trốn ra khỏi La Bố Bạc, làm người bên ngoài chấn động, điều đáng tiếc là tinh thần của ông đã không bình thường nữa, cũng không hỏi ra được manh mối có giá trị gì từ trong miệng ông ấy.
Dư Thành Trạch được sắp xếp vào trong bệnh viện tâm thần, cũng phái ra hai người đi chăm sóc ông ấy, đương nhiên cũng có ý theo dõi ông ấy.
Trong bệnh viện tâm thần, Dư Thành Trạch suốt ngày ôm một đống tài liệu mà ông ấy mang về từ La Bố Bạc rồi lẩm bẩm cổ quốc Trường Dạ, nhưng cụ thể cổ quốc này như thế nào, khi đó đã xảy ra chuyện gì, ông ấy lại ngậm chặt miệng không nói, hoặc là nói ông ấy thật sự không nhớ.
Ở bệnh viện tâm thần khoảng chừng ba năm, quốc gia thấy tinh thần của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, thế là sắp xếp cho ông ấy một chỗ ở đơn độc, hai người trông chừng ông ấy cũng không rút đi, chẳng qua không nhìn chặt chẽ như trước kia nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro