Lối Rẽ
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
Nhưng số lượng kiến thật sự quá nhiều, chỉ có số ít bị hung chết, hàng trăm hàng nghìn con kiến phía sau nối đuôi xông lên, sắc mặt lão Yên thay đổi rõ rệt, gầm lên: “Lão Trần, anh với Rắn Độc đi xuống trước đi.”
Đội trưởng Trần cũng biết lúc này không nên nói nhiều, lập tức chui vào lỗ trước, sau đó lại đỡ lấy Rắn Độc.
Lão Yên vừa dùng khói hung kiến vừa nhanh chóng ra lệnh cho tôi: “Trường An, lát nữa cậu hãy canh đúng thời cơ mà nhặt tấm ván quan tài lên.”
Tôi im lặng gật đầu, nhìn đàn kiến bò dày đặc trên tấm ván quan tài, tôi không khỏi nổi da gà.
Lão Yên dọn sạch bộ quần áo sắp cháy hết trên thành quan tài, sau đó từ trong túi xách lấy ra một chai chứa chất lỏng màu xanh lục không rõ nguồn gốc đổ trực tiếp lên ván quan tài, cuối cùng nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo, châm lửa rồi tiếp tục hung đám kiến đang cố bò lên.
Chất lỏng chảy trên tấm ván quan tài, lũ kiến bò giống như gặp phải chất độc mà tản ra, tôi nuốt nước bọt, sợ vừa mới cầm tấm ván quan tài lên đã bị chất độc ăn mòn tay.
Lão Yên hét lên: “Ông đây sẽ làm hại cậu sao? Nhanh lên, lát nữa đừng để bị kiến cắn trúng."
Tôi không chút do dự, nhanh chóng cúi người xuống nhặt tấm ván quan tài lên.
Lão Yên thấy tôi đã nhặt tấm ván quan tài lên thì nhanh chóng rải chất lỏng còn sót lại ra xung quanh, thừa dịp đám kiến đang rút lui nhanh chóng đậy tấm ván quan tài lại.
Nắp quan tài vừa đóng lại, bên trong quan tài lập tức chìm vào bóng tối, chỉ mấy giây sau đã vang lên tiếng kiến gặm cắn nắp quan tài, ước chừng trong thời gian ngắn nắp quan tài sẽ bị chúng nó cắn một lỗ thủng.
Tôi và lão Yên nhanh chóng chui vào trong lỗ, dùng ánh sáng của đèn pin tìm một tảng đá bên trong để chặn lại.
“Chạy mau lên, mấy con kiến đó vẫn đang đuổi theo phía sau."
Sau khi phong tỏa xong, lão Yên quát kêu chúng tôi nhanh chóng tiến về phía trước.
Cái lỗ này rất hẹp, đúng như lời đội trưởng Trần nói, hình như có thứ gì đó đào ra khỏi đây, tuy nhiên kích thước thứ này rõ ràng không hề nhỏ, mặc dù hai người không thể đi song song nhưng một người chạy thì vẫn dư sức.
Chạy được khoảng mười phút, lão Yên thở dốc nói: “Đàn kiến đó chắc là không đuổi theo chúng ta nữa đâu.”
Nghe xong, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, tôi có chút tò mò hỏi ông ấy chất lỏng vừa rồi là gì, tại sao đám kiến lại sợ hãi như vậy, tôi đụng vào thì lại không sao.
Lão Yên giải thích, thứ này là do trong ngành của họ chế tạo ra, dùng để đối phó với một số loại rắn độc, côn trùng và kiến, trong đó có một số thành phần dược liệu tương tự như hùng hoàng, có tác dụng xua đuổi những thứ này, ông ấy mang những thứ này bên mình cũng chỉ để đề phòng thôi.
"Thứ này cũng không phải hoàn toàn không có độc, cậu bôi chút thuốc lên đi." Lão Yên lấy một ống thuốc từ trong túi ra đưa cho tôi, tôi nhanh chóng cầm lấy bôi lên.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, kế đó nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lập tức phấn chấn trở lại.
“Con đường này dẫn tới đâu?”
Tôi thở hắt ra, lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng nhất - chúng tôi cũng không chắc cái lỗ này chính là đường dẫn đến lối ra.
Sắc mặt lão Yên cũng tối sầm lại, giống như vừa mới nhớ ra còn có chuyện như vậy, sau đó xua tay nói: "Nhìn thế này hẳn là càng đi càng lên cao. Chúng ta cứ đi xem thử xem."
Hiện tại xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, chúng tôi không nói thêm gì nữa, đều căng lỗ tai lắng nghe, sợ thứ cực kỳ nguy hiểm kia sẽ đột nhiên nhảy ra.
“Sao lại có lối rẽ?"
Rắn Độc đi phía trước bỗng nhiên hét lên, tôi đi phía sau anh ta nhìn thoáng qua, thấy hai bên trái phải anh ta xuất hiện hai hang động có kích thước giống nhau.
“Không phải thứ này đang bò tới bò lui đấy chứ?”
Nhìn hang động này, tôi lập tức nghĩ tới khả năng đó, không ngờ vừa nói xong, hang động bên trái lại truyền đến âm thanh xào xạc, như có thứ gì đó đang đào đất …
******
Lão Yên lập tức làm động tác im lặng, chỉ về phía con đường bên phải, ra hiệu cho chúng tôi đi vào.
Chúng tôi cẩn thận đi vào con đường bên phải, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh xào xạc nào nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng lẽ vừa nãy là thứ nguy hiểm kia sao?" Sắc mặt đội trưởng Trần trắng bệch hỏi một câu, nhưng dĩ nhiên ông ấy cũng cảm thấy mình hỏi rất vớ vẩn, sau khi hỏi lại tự mình khẳng định: "Ở đây ngoài cái thứ nguy hiểm kia chắc cũng không còn thứ gì khác đâu."
Lão Yên lại nghĩ khá thoáng, nói vì cái thứ nguy hiểm kia ở đường bên trái, nên chúng ta đi đường bên phải sẽ không gặp phải nó đâu.
Không biết có phải do lời nói của ông ấy có tác dụng gì không, nhưng sắc mặt của đội trưởng Trần trông đã khá hơn một chút.
Đi dọc theo con đường này chừng hai mươi phút, giọng nói của Rắn Độc lại vang lên: “Lại xuất hiện ngã rẽ …”
Lần này mấy ngã rẽ thậm chí còn khoa trương hơn, tổng cộng có năm đường, hơn nữa nhìn qua còn trông giống hệt nhau.
Rắn Độc nhìn chằm chằm vào ngã rẽ một lúc lâu, đột nhiên hỏi những con đường này có khi nào thông với nhau không, nếu tiếp tục đi như vậy thì liệu có khả năng chúng ta sẽ đụng mặt với cái thứ nguy hiểm đó không?
Lời anh ta nói rất có khả năng, chúng tôi im lặng một lúc, không biết phải đưa ra quyết định như thế nào.
“Chọn đại một cái đi.” Tôi nhìn chằm chằm vào lối đi, chậm rãi nói: “Có thể cái thứ nguy hiểm đó đào mấy con đường này cũng là để tìm lối ra, nếu đụng trúng cũng không phải không còn đường sống.”
Bọn họ đều không cảm thấy những gì tôi nói là đúng, nhưng nếu bây giờ quay lại không chừng sẽ đụng trúng thứ nguy hiểm đó, không bằng cứ chọn đại một đường rồi tính tiếp.
Đội trưởng Trần cũng biết lúc này không nên nói nhiều, lập tức chui vào lỗ trước, sau đó lại đỡ lấy Rắn Độc.
Lão Yên vừa dùng khói hung kiến vừa nhanh chóng ra lệnh cho tôi: “Trường An, lát nữa cậu hãy canh đúng thời cơ mà nhặt tấm ván quan tài lên.”
Tôi im lặng gật đầu, nhìn đàn kiến bò dày đặc trên tấm ván quan tài, tôi không khỏi nổi da gà.
Lão Yên dọn sạch bộ quần áo sắp cháy hết trên thành quan tài, sau đó từ trong túi xách lấy ra một chai chứa chất lỏng màu xanh lục không rõ nguồn gốc đổ trực tiếp lên ván quan tài, cuối cùng nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo, châm lửa rồi tiếp tục hung đám kiến đang cố bò lên.
Chất lỏng chảy trên tấm ván quan tài, lũ kiến bò giống như gặp phải chất độc mà tản ra, tôi nuốt nước bọt, sợ vừa mới cầm tấm ván quan tài lên đã bị chất độc ăn mòn tay.
Lão Yên hét lên: “Ông đây sẽ làm hại cậu sao? Nhanh lên, lát nữa đừng để bị kiến cắn trúng."
Tôi không chút do dự, nhanh chóng cúi người xuống nhặt tấm ván quan tài lên.
Lão Yên thấy tôi đã nhặt tấm ván quan tài lên thì nhanh chóng rải chất lỏng còn sót lại ra xung quanh, thừa dịp đám kiến đang rút lui nhanh chóng đậy tấm ván quan tài lại.
Nắp quan tài vừa đóng lại, bên trong quan tài lập tức chìm vào bóng tối, chỉ mấy giây sau đã vang lên tiếng kiến gặm cắn nắp quan tài, ước chừng trong thời gian ngắn nắp quan tài sẽ bị chúng nó cắn một lỗ thủng.
Tôi và lão Yên nhanh chóng chui vào trong lỗ, dùng ánh sáng của đèn pin tìm một tảng đá bên trong để chặn lại.
“Chạy mau lên, mấy con kiến đó vẫn đang đuổi theo phía sau."
Sau khi phong tỏa xong, lão Yên quát kêu chúng tôi nhanh chóng tiến về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái lỗ này rất hẹp, đúng như lời đội trưởng Trần nói, hình như có thứ gì đó đào ra khỏi đây, tuy nhiên kích thước thứ này rõ ràng không hề nhỏ, mặc dù hai người không thể đi song song nhưng một người chạy thì vẫn dư sức.
Chạy được khoảng mười phút, lão Yên thở dốc nói: “Đàn kiến đó chắc là không đuổi theo chúng ta nữa đâu.”
Nghe xong, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, tôi có chút tò mò hỏi ông ấy chất lỏng vừa rồi là gì, tại sao đám kiến lại sợ hãi như vậy, tôi đụng vào thì lại không sao.
Lão Yên giải thích, thứ này là do trong ngành của họ chế tạo ra, dùng để đối phó với một số loại rắn độc, côn trùng và kiến, trong đó có một số thành phần dược liệu tương tự như hùng hoàng, có tác dụng xua đuổi những thứ này, ông ấy mang những thứ này bên mình cũng chỉ để đề phòng thôi.
"Thứ này cũng không phải hoàn toàn không có độc, cậu bôi chút thuốc lên đi." Lão Yên lấy một ống thuốc từ trong túi ra đưa cho tôi, tôi nhanh chóng cầm lấy bôi lên.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, kế đó nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lập tức phấn chấn trở lại.
“Con đường này dẫn tới đâu?”
Tôi thở hắt ra, lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng nhất - chúng tôi cũng không chắc cái lỗ này chính là đường dẫn đến lối ra.
Sắc mặt lão Yên cũng tối sầm lại, giống như vừa mới nhớ ra còn có chuyện như vậy, sau đó xua tay nói: "Nhìn thế này hẳn là càng đi càng lên cao. Chúng ta cứ đi xem thử xem."
Hiện tại xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, chúng tôi không nói thêm gì nữa, đều căng lỗ tai lắng nghe, sợ thứ cực kỳ nguy hiểm kia sẽ đột nhiên nhảy ra.
“Sao lại có lối rẽ?"
Rắn Độc đi phía trước bỗng nhiên hét lên, tôi đi phía sau anh ta nhìn thoáng qua, thấy hai bên trái phải anh ta xuất hiện hai hang động có kích thước giống nhau.
“Không phải thứ này đang bò tới bò lui đấy chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn hang động này, tôi lập tức nghĩ tới khả năng đó, không ngờ vừa nói xong, hang động bên trái lại truyền đến âm thanh xào xạc, như có thứ gì đó đang đào đất …
******
Lão Yên lập tức làm động tác im lặng, chỉ về phía con đường bên phải, ra hiệu cho chúng tôi đi vào.
Chúng tôi cẩn thận đi vào con đường bên phải, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh xào xạc nào nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng lẽ vừa nãy là thứ nguy hiểm kia sao?" Sắc mặt đội trưởng Trần trắng bệch hỏi một câu, nhưng dĩ nhiên ông ấy cũng cảm thấy mình hỏi rất vớ vẩn, sau khi hỏi lại tự mình khẳng định: "Ở đây ngoài cái thứ nguy hiểm kia chắc cũng không còn thứ gì khác đâu."
Lão Yên lại nghĩ khá thoáng, nói vì cái thứ nguy hiểm kia ở đường bên trái, nên chúng ta đi đường bên phải sẽ không gặp phải nó đâu.
Không biết có phải do lời nói của ông ấy có tác dụng gì không, nhưng sắc mặt của đội trưởng Trần trông đã khá hơn một chút.
Đi dọc theo con đường này chừng hai mươi phút, giọng nói của Rắn Độc lại vang lên: “Lại xuất hiện ngã rẽ …”
Lần này mấy ngã rẽ thậm chí còn khoa trương hơn, tổng cộng có năm đường, hơn nữa nhìn qua còn trông giống hệt nhau.
Rắn Độc nhìn chằm chằm vào ngã rẽ một lúc lâu, đột nhiên hỏi những con đường này có khi nào thông với nhau không, nếu tiếp tục đi như vậy thì liệu có khả năng chúng ta sẽ đụng mặt với cái thứ nguy hiểm đó không?
Lời anh ta nói rất có khả năng, chúng tôi im lặng một lúc, không biết phải đưa ra quyết định như thế nào.
“Chọn đại một cái đi.” Tôi nhìn chằm chằm vào lối đi, chậm rãi nói: “Có thể cái thứ nguy hiểm đó đào mấy con đường này cũng là để tìm lối ra, nếu đụng trúng cũng không phải không còn đường sống.”
Bọn họ đều không cảm thấy những gì tôi nói là đúng, nhưng nếu bây giờ quay lại không chừng sẽ đụng trúng thứ nguy hiểm đó, không bằng cứ chọn đại một đường rồi tính tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro