Mắt Ưng Chết
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
Nhưng chúng tôi nhiều người như vậy lại vẫn không chống đỡ được xác khô, tôi và Mắt Ưng bị kéo vào bên trong đám xác khô từng chút một!
“Trường An, buông ra đi.” Mắt Ưng đột nhiên cười với tôi, chủ động buông tay ra, sau đó tháo dây làm từ áo ra.
Tôi kinh ngạc nói: “Anh điên rồi à? Có sức làm việc này thì còn không mau bò ra đi, nhanh chút.”
Nói xong tôi lập tức siết chặt lấy cổ tay anh ta, hai chân dùng sức lùi về phía sau, Mắt Ưng đỏ mắt, trên người đã đầm đìa máu tươi: “Mau buông ra!”
“Đừng nói nhảm!” Tôi hét lại, nhưng cũng đang mang theo tiếng nức nở, bởi vì tôi đã cảm nhận được mọi người đều đã kiệt sức rồi, tôi đang bị kéo vào trong cửa đá từng chút một.
“Có thể quen biết được cậu tôi rất vui, cậu là một người xứng đáng làm anh em.” Mắt Ưng lộ ra một nụ cười thanh thản, sau đó không biết lấy từ đâu ra sức lực, anh ta cong thân trên lên, há miệng cắn lên cái dây làm từ áo.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, áo đã lỏng ra, xác khô dày đặc chen nhau mà lên, kéo Mắt Ưng lại. Chỉ trong thời gian mấy giây anh ta đã bị xé thành mảnh vụn, đầu lăn lộc cộc sang một bên, sau đó bị những xác khô khác tóm vào trong tay, há miệng cắn nát…
Dịch não màu trắng phun ra đất, những tên xác khô đó giống như là ngửi được mĩ vị, nằm bò trên mặt đất điên cuồng liếm láp.
“Không!” Tôi hét lớn một tiếng, vùng vẫy muốn vào trong liều mạng.
Nhưng mấy người đội trưởng Trần lại ôm chặt lấy eo tôi, trực tiếp kéo tôi ra ngoài, sau đó cửa đá “rầm” một tiếng đóng lại.
Tôi ngơ ngẩn ở chỗ đó, cơ hồ không biết nên có phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, hình ảnh vừa rồi hiện lặp đi lặp lại trong đầu tôi với tốc độ chậm.
“Ọe!”
Tôi đột nhiên nôn khan một tiếng, nằm bò trên mặt đất điên cuồng nôn, cho tới khi nôn tới chỉ còn lại mật vàng mới từ từ dừng lại.
“Mắt Ưng cậu ấy…” Đội trưởng Trần đỏ hốc mắt, có chút không hỏi ra khỏi miệng được.
Thật ra theo tôi, bọn họ đã may mắn, ít nhất bọn họ không nhìn thấy Mắt Ưng bị xé nát từng chút một như thế nào, rồi bị xác khô nuốt vào trong bụng như thế nào.
Tôi xua tay, thật sự không muốn nói một lần về cảnh tượng vừa rồi, tôi chỉ ép mình vực dậy tinh thần, dặn dò mọi người mau chóng rời đi.
“Cánh cửa này không ngăn cản được bao lâu, chúng ta đi trước đi.” Lão Yên cũng đồng ý gật đầu, tóm lấy ẩn cương rồi dẫn đầu rời đi.
Rầm! Rầm!
Vừa bước đi không được hai bước, cửa đá phía sau truyền tới âm thanh rầm rầm, sắc mặt đội trưởng Trần vui mừng: “Có thể là Mắt Ưng không?”
“Đi thôi, anh ta đã chết rồi…” Tôi lết cơ thể mềm nhũn đi theo sau lão Yên.
Rầm!
Tiếng va chạm rất lớn lại lần nữa truyền tới từ phía sau cửa đá, tôi nổi cáu hét lên một câu: “Con mẹ nó, lão Yên, đưa tôi một quả lựu đạn, ông đây nổ chết đám súc sinh ăn thịt người này.”
Lão Yên đập một cái lên đầu tôi: “Cậu chán sống rồi à? Bên ngoài đều là đá, bây giờ cậu ném lựu đạn ra, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn sống.”
Tôi đỏ mắt không nói chuyện, tôi cũng biết suy nghĩ này của mình không thực tế, nhưng sự chấn động của cảnh tượng vừa rồi đối với tôi là quá lớn.
“Đi trước đi, đợi ra ngoài rồi chúng ta lại cho nổ nó sau.” Lão Yên vỗ bả vai tôi.
“Đi mau, những xác khô đó sắp ra ngoài rồi!” Đội trưởng Trần ở phía sau nghẹn ngào nói.
Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa đá bị đập vang ầm ầm, bụi bặm rơi xuống mịt mù, đã thấy sắp không trụ được nữa.
Sắc mặt của lão Yên đột nhiên thay đổi, tốc độ xách ẩn cương lập tức trở nên nhanh hơn, chúng tôi cũng không dám chậm chễ nữa, chạy đi theo sau ông ấy.
“Cửa đâu?”
Chạy tới nơi lúc trước có tranh vẽ trên trường, chúng tôi mới kinh hãi mà phát hiện đã không thấy cảnh cửa lúc trước nữa, bây giờ chỉ có thể đợi xác khô tới bắt ba ba trong rọ.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía lão Yên, nói lần này không phải là tôi kích động, lát nữa trước khi xác khô xông vào nhất định phải ném lựu đạn ra, nếu không chúng tôi đều chỉ còn một con đường chết.
“Chúng ta còn có súng!” Lão Yên thở gấp nói.
Tôi cười gằn: “Súng có tác dụng gì, mấy người không nhìn thấy Mắt Ưng chết như thế nào đâu! Anh ta bị xác khô chia nhau ăn, chia nhau ăn đấy mấy người có biết không?”
Tôi thật sự không nhịn được nữa mà gào lên, hốc mắt cũng không kìm được mà ửng đỏ.
Những người khác cũng sững sờ, sắc mắt vô cùng nhợt nhạt.
Lão Yên sầm mặt, cuối cùng vẫn từ chối: “Cho dù cậu ấy chết như thế nào, bây giờ mạng của người sống mới quan trọng, cậu đừng quên lời trước đó tôi đã nói, nơi này cũng không chỉ có mỗi xác khô!”
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, lão Yên đã từng nói, trong này có thể còn một tên cương thi ngàn năm.
“Vậy thứ dẫn chúng ta tới hang động xác khô có phải chính là tên cương thi đó không?” Khóe miệng tôi run run, nhìn về phía ẩn cương trong tay lão Yên.
Nếu như tôi đoán không sai, chắc ẩn cương này cũng là đồ chơi của tên cương thi đó.
Cuối cùng đội trưởng Trần đã tìm được chủ đề nói chuyện: “Lúc ban đầu tôi đã nói rồi, hai người phải biết thứ đó dẫn chúng ta đi thì có chuyện tốt gì chứ, một con quỷ có thể có chuyện gì tốt? Bây giờ Mắt Ưng đã chết rồi, hai người vui chưa?”
Tôi và lão Yên đều yên lặng, mặc dù khi đó theo phán đoán của chúng tôi, nếu như không đi theo tiếng bước chân thì hoàn toàn không đi ra được. Nhưng bây giờ chúng tôi đã đi theo, lại hi sinh mất một người đồng đội, cánh cửa này còn chưa xuất hiện, việc này không khỏi làm chúng tôi nghi ngờ phán đoán của mình đã sai rồi.
“Trường An, buông ra đi.” Mắt Ưng đột nhiên cười với tôi, chủ động buông tay ra, sau đó tháo dây làm từ áo ra.
Tôi kinh ngạc nói: “Anh điên rồi à? Có sức làm việc này thì còn không mau bò ra đi, nhanh chút.”
Nói xong tôi lập tức siết chặt lấy cổ tay anh ta, hai chân dùng sức lùi về phía sau, Mắt Ưng đỏ mắt, trên người đã đầm đìa máu tươi: “Mau buông ra!”
“Đừng nói nhảm!” Tôi hét lại, nhưng cũng đang mang theo tiếng nức nở, bởi vì tôi đã cảm nhận được mọi người đều đã kiệt sức rồi, tôi đang bị kéo vào trong cửa đá từng chút một.
“Có thể quen biết được cậu tôi rất vui, cậu là một người xứng đáng làm anh em.” Mắt Ưng lộ ra một nụ cười thanh thản, sau đó không biết lấy từ đâu ra sức lực, anh ta cong thân trên lên, há miệng cắn lên cái dây làm từ áo.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, áo đã lỏng ra, xác khô dày đặc chen nhau mà lên, kéo Mắt Ưng lại. Chỉ trong thời gian mấy giây anh ta đã bị xé thành mảnh vụn, đầu lăn lộc cộc sang một bên, sau đó bị những xác khô khác tóm vào trong tay, há miệng cắn nát…
Dịch não màu trắng phun ra đất, những tên xác khô đó giống như là ngửi được mĩ vị, nằm bò trên mặt đất điên cuồng liếm láp.
“Không!” Tôi hét lớn một tiếng, vùng vẫy muốn vào trong liều mạng.
Nhưng mấy người đội trưởng Trần lại ôm chặt lấy eo tôi, trực tiếp kéo tôi ra ngoài, sau đó cửa đá “rầm” một tiếng đóng lại.
Tôi ngơ ngẩn ở chỗ đó, cơ hồ không biết nên có phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, hình ảnh vừa rồi hiện lặp đi lặp lại trong đầu tôi với tốc độ chậm.
“Ọe!”
Tôi đột nhiên nôn khan một tiếng, nằm bò trên mặt đất điên cuồng nôn, cho tới khi nôn tới chỉ còn lại mật vàng mới từ từ dừng lại.
“Mắt Ưng cậu ấy…” Đội trưởng Trần đỏ hốc mắt, có chút không hỏi ra khỏi miệng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra theo tôi, bọn họ đã may mắn, ít nhất bọn họ không nhìn thấy Mắt Ưng bị xé nát từng chút một như thế nào, rồi bị xác khô nuốt vào trong bụng như thế nào.
Tôi xua tay, thật sự không muốn nói một lần về cảnh tượng vừa rồi, tôi chỉ ép mình vực dậy tinh thần, dặn dò mọi người mau chóng rời đi.
“Cánh cửa này không ngăn cản được bao lâu, chúng ta đi trước đi.” Lão Yên cũng đồng ý gật đầu, tóm lấy ẩn cương rồi dẫn đầu rời đi.
Rầm! Rầm!
Vừa bước đi không được hai bước, cửa đá phía sau truyền tới âm thanh rầm rầm, sắc mặt đội trưởng Trần vui mừng: “Có thể là Mắt Ưng không?”
“Đi thôi, anh ta đã chết rồi…” Tôi lết cơ thể mềm nhũn đi theo sau lão Yên.
Rầm!
Tiếng va chạm rất lớn lại lần nữa truyền tới từ phía sau cửa đá, tôi nổi cáu hét lên một câu: “Con mẹ nó, lão Yên, đưa tôi một quả lựu đạn, ông đây nổ chết đám súc sinh ăn thịt người này.”
Lão Yên đập một cái lên đầu tôi: “Cậu chán sống rồi à? Bên ngoài đều là đá, bây giờ cậu ném lựu đạn ra, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn sống.”
Tôi đỏ mắt không nói chuyện, tôi cũng biết suy nghĩ này của mình không thực tế, nhưng sự chấn động của cảnh tượng vừa rồi đối với tôi là quá lớn.
“Đi trước đi, đợi ra ngoài rồi chúng ta lại cho nổ nó sau.” Lão Yên vỗ bả vai tôi.
“Đi mau, những xác khô đó sắp ra ngoài rồi!” Đội trưởng Trần ở phía sau nghẹn ngào nói.
Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa đá bị đập vang ầm ầm, bụi bặm rơi xuống mịt mù, đã thấy sắp không trụ được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của lão Yên đột nhiên thay đổi, tốc độ xách ẩn cương lập tức trở nên nhanh hơn, chúng tôi cũng không dám chậm chễ nữa, chạy đi theo sau ông ấy.
“Cửa đâu?”
Chạy tới nơi lúc trước có tranh vẽ trên trường, chúng tôi mới kinh hãi mà phát hiện đã không thấy cảnh cửa lúc trước nữa, bây giờ chỉ có thể đợi xác khô tới bắt ba ba trong rọ.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía lão Yên, nói lần này không phải là tôi kích động, lát nữa trước khi xác khô xông vào nhất định phải ném lựu đạn ra, nếu không chúng tôi đều chỉ còn một con đường chết.
“Chúng ta còn có súng!” Lão Yên thở gấp nói.
Tôi cười gằn: “Súng có tác dụng gì, mấy người không nhìn thấy Mắt Ưng chết như thế nào đâu! Anh ta bị xác khô chia nhau ăn, chia nhau ăn đấy mấy người có biết không?”
Tôi thật sự không nhịn được nữa mà gào lên, hốc mắt cũng không kìm được mà ửng đỏ.
Những người khác cũng sững sờ, sắc mắt vô cùng nhợt nhạt.
Lão Yên sầm mặt, cuối cùng vẫn từ chối: “Cho dù cậu ấy chết như thế nào, bây giờ mạng của người sống mới quan trọng, cậu đừng quên lời trước đó tôi đã nói, nơi này cũng không chỉ có mỗi xác khô!”
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, lão Yên đã từng nói, trong này có thể còn một tên cương thi ngàn năm.
“Vậy thứ dẫn chúng ta tới hang động xác khô có phải chính là tên cương thi đó không?” Khóe miệng tôi run run, nhìn về phía ẩn cương trong tay lão Yên.
Nếu như tôi đoán không sai, chắc ẩn cương này cũng là đồ chơi của tên cương thi đó.
Cuối cùng đội trưởng Trần đã tìm được chủ đề nói chuyện: “Lúc ban đầu tôi đã nói rồi, hai người phải biết thứ đó dẫn chúng ta đi thì có chuyện tốt gì chứ, một con quỷ có thể có chuyện gì tốt? Bây giờ Mắt Ưng đã chết rồi, hai người vui chưa?”
Tôi và lão Yên đều yên lặng, mặc dù khi đó theo phán đoán của chúng tôi, nếu như không đi theo tiếng bước chân thì hoàn toàn không đi ra được. Nhưng bây giờ chúng tôi đã đi theo, lại hi sinh mất một người đồng đội, cánh cửa này còn chưa xuất hiện, việc này không khỏi làm chúng tôi nghi ngờ phán đoán của mình đã sai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro