Bảo Tàng Sơn Hải

Năm Thi Bái Qua...

Đạo Môn Lão Cửu

2024-09-10 21:04:03

Chúng tôi nhìn hành động của anh ta mà không biết phải nói gì, cũng may anh ta chỉ đổ một chút rồi dừng lại.

"Đi thôi." Lão Yên thấy anh ta đổ xong rồi mới vẫy tay.

Con đường này không dài, chỉ khoảng mười mét, cuối cùng là một cánh cửa đá rộng hơn so với cái phía sau chúng tôi, trên đó còn có khắc chữ.

Lão Yên nhìn sơ qua, nói đây đúng là chữ viết của cổ quốc Trường Dạ, nhưng mà ông ấy cũng không giải mã được, chỉ có thể lờ mờ hiểu được hai chữ “cấm”, “mộ”.

Ông ấy lấy máy ảnh ra chụp toàn bộ cánh cửa đá, sau đó duỗi hai ngón tay ấn vào mép cửa đá, “Rầm” một tiếng, cánh cửa đá trước mặt từ từ chìm xuống mặt đất, lộ ra một tòa cung điện to lớn tạo thành từ đá nham thạch được mài giũa ...

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ấy và hỏi sao ông ấy lại biết được cơ quan của cánh cổng đá này?

Lão Yên mỉm cười, nói ông ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều loại cổng đá như thế này, thông thường bên ngoài đều bố trí vô số tầng phòng thủ, nhưng ở tầng cuối cùng thì lại rất đơn giản.

"Thì ra là vậy." Tôi gật đầu, trong bảy cuốn《Tinh Quang Yếu Quyết》, tôi cũng thấy được rất nhiều kiến ​​thức về cơ quan trong mộ cổ, nhưng nó thật sự quá phức tạp, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được một nửa, lúc này khi thấy bộ dáng nước chảy mây trôi (*) của lão Yên, tôi không khỏi có chút hâm mộ.

(*) Nước chảy mây trôi: diễn tả làm được 1 việc gì đó dễ dàng mà chẳng tốt chút hơi sức nào.

Lão Yên vỗ vai tôi nói cậu còn trẻ.

Sở dĩ gọi là cung điện là bởi vì phong cách nơi đây vừa rộng lớn lại hoành tráng, thật ra quy mô cũng không lớn lắm, chiều dài và chiều rộng ước chừng khoảng mười mét, ở giữa đặt một chiếc quan tài đơn độc, ngoài ra không còn gì khác.

“Bên cạnh quan tài hình như có người?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đội trưởng Trần đột nhiên lên tiếng, tôi nhìn theo ánh mắt của ông ấy, nhìn thấy vài bóng người đang đứng trước quan tài.

Tôi vừa định nói gì đó thì thấy vẻ mặt lão Yên chợt thay đổi, chạy thẳng về phía quan tài, chúng tôi sợ ông ấy xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng đuổi theo.

“Bọn họ …"

Đội trưởng Trần chỉ nói hai chữ rồi không thể nói tiếp được nữa, bởi vì cảnh tượng hiện ra trước mắt chúng tôi quá mức kinh khủng: Năm cái xác quay đầu về hướng quan tài, tạo thành một vòng tròn lớn như những cánh hoa.

Trước khi chết bọn họ còn vươn tay, muốn bò vào quan tài, giống như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo sau lưng vậy! Trên người họ nổi đầy những mụn nước, bên trong chứa chất lỏng sền sệt màu vàng, một số đã chảy ra ngoài và bốc mùi hôi thối.

Lão Yên quỳ xuống, ánh mắt dường như có chút buồn bã, lòng tôi khẽ động, hỏi có phải ông ấy biết những người này không?

“Không phải trước đó tôi đã từng nói với mấy cậu là trước khi tôi đến đã phái hai đội tiên phong sao?" Giọng điệu lão Yên có chút chua xót: "Đây là một đội trong số đó, trước khi tiến vào La Bố Bạc tôi vẫn còn ôm một chút hy vọng, nhưng ..."

Chúng tôi không lên tiếng, nhưng lão Yên lại bắt đầu tự nói một cách chậm rãi: “Đội này cũng có thể coi là đội tinh nhuệ dưới sự chỉ huy của tôi. Tôi tưởng bọn họ ít nhất vẫn còn sống sót, nhưng bây giờ xem ra đội còn lại cũng sợ là lành ít dữ nhiều rồi!”

“Cũng không nhất định ..." Tôi há miệng thở dốc, nhưng cũng chỉ có thể nói được mấy chữ này.

Bởi vì tôi biết lão Yên nói không sai, dọc đường chúng tôi đã mất đi ba người, nếu còn tiếp tục thì không chừng toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

“Hơn nữa trong đội của bọn họ có sáu người.” Lão Yên bỗng nhiên nói: “Cậu vừa mới nói quái vật ngoài cửa là nửa người đã bị thối rữa à?”

Tôi sững người tại chỗ, không thể tin được nói: “Ý, ý của ông là con, con quái vật vừa rồi là một trong số họ á?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão Yên liếc nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, nhưng rõ ràng là đồng ý với những gì tôi nói.

Tôi nuốt nước miếng, vừa rồi trong hành lang rất tối nên không nhìn rõ, tôi chỉ biết con quái vật đó có hình dạng con người, còn tưởng đó là một cương thi, lại không ngờ...

“Những người làm ngành này của chúng tôi, chung quy số mệnh đều định sẵn rồi.” Lão Yên bình tĩnh nói, nhưng mọi người đều có thể thấy trong lòng ông ấy đang rất nặng nề.

Chúng tôi không biết phải nói gì để an ủi lão Yên, nhưng may mắn là ông ấy đã lấy lại tinh thần rất nhanh.

Tôi thấy ông ấy rút trong tay ra ba điếu thuốc, châm lửa rồi cắm vào những kẽ đá trên mặt đất, như để tỏ lòng thành kính: “Hôm nay dùng thuốc lá thay cho nhang, tiễn những người anh em tốt của tôi một đoạn đường!"

Nói xong, ông ấy thở hắt ra một hơi, lấy găng tay đeo vào: “Các cậu đi nghiên cứu trước đi, tôi xem trên người bọn họ có lưu lại manh mối gì không.”

"Cẩn thận một chút." Đội trưởng Trần không yên tâm mà dặn dò một câu, dù sao trước đó con quái vật mà chúng tôi gặp phải cũng đều là do những người này biến thành.

Lão Yên cười khổ nói không sao, ông ấy không biết vì sao người trước đó lại trở nên như thế, nhưng năm cái xác trước mặt hẳn là đã chết, sẽ không có biến hóa nữa.

Có lời nói của ông ấy, chúng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút, sau khi đi dạo một vòng xung quanh thì thấy ở đây thật sự chẳng có gì khác ngoài quan tài, lúc này mới quay lại.

Năm cái xác trên mặt đất càng ghê tởm hơn, trong quá trình lão Yên lục lọi khó tránh khỏi sẽ phải đụng trúng những mụn nước trên người bọn họ, chất lỏng màu vàng chảy ra khắp mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo...

“Thứ này vậy mà lại có độc?” Tôi cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu, nhưng lại không biết đó là thứ gì.

Rắn Độc nhìn sơ qua và nói nó rất giống với một loại nọc độc mà anh ta đã từng thấy trước đây, nhưng mà nọc độc đó là do côn trùng gây ra, trong hang động này rõ ràng không có con côn trùng nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0