Ngô Đại Chết
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
Nhưng ông ta lại lắc đầu nói: "Không khát."
Tôi vốn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng mỗi lần hé miệng đều cảm thấy rất tốn sức, cho nên tôi dứt khoát không nói gì nữa.
Ngày đầu tiên không có nước đã trôi qua, nhưng vừa qua ngày thứ hai thì tôi đã cảm thấy cổ họng nóng rát, thậm chí còn nhìn thấy ảo ảnh, nếu không có Rắn Độc giữ chặt tôi, có lẽ tôi đã vắt chân lên cổ chạy tới đó rồi.
Đợi đến ngày thứ ba, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, sau khi nhìn thấy đám người Manh Hiệp mặt không đổi sắc mà uống nước tiểu, tôi cũng từ bỏ sự phản kháng ở trong lòng, mặc dù mùi vị của nước tiểu rất không tốt nhưng cuối cùng cũng khiến tôi khôi phục được một chút.
Nhưng đến ngày thứ tư thì đã không còn nước tiểu, cộng thêm việc chúng tôi không có nước mà còn đổ mồ hôi như thế này, cho nên làm gì còn cảm thấy mắc tiểu nữa?
Kết quả là nguồn nước của chúng tôi cứ như vậy mà bị cắt đứt hoàn toàn.
Chúng tôi nằm lên trên mặt cát, không còn sức lực để di chuyển, mấy ngày nay thỉnh thoảng có người nhìn thấy ốc đảo, thậm chí là có lần tất cả mọi người đều nhìn thấy, thế nhưng là chạy được một lúc thì phát hiện ốc đảo càng ngày càng xa, và rồi chúng tôi mới biết đó lại là ảo ảnh.
"Nước, tôi muốn uống nước."
Đây là giọng nói của Ngô Nhị, anh ta vốn đã rất mơ hồ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm câu nói này, nhưng càng nói thì càng khiến tôi cảm thấy khát nước hơn, nhưng không ai trong chúng tôi có đủ sức để quan tâm anh ta, cho nên đành phải để anh ta tùy ý nhắc tới.
Giờ phút này, bản thân tôi xem như đã hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của câu nói bản thân sa mạc đã là nơi nguy hiểm của lão Yên rồi, cho dù có gặp phải bò cạp đuôi đỏ hay Trùng Cát, ít nhất chúng tôi còn có thể trốn đi.
Nhưng lúc này, ngoài việc phơi mình thành người khô ở nơi đây ra, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào có thể giải quyết tình trạng khó khăn của hiện tại.
“Tiểu Nhị, cậu bình tĩnh chút đi!”
Ngay trong lúc tôi đang ngẩn người thì chợt nghe thấy một tiếng quát yếu ớt, chỉ thấy Ngô Đại đang tự mình ôm chặt lấy Ngô Nhị, không cho anh ta động đậy.
Tôi biết, nhất định là do anh ta lại nhìn thấy ốc đảo lần nữa, thậm chí tôi cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến việc này.
Ngô Đại đang giữ chặt Ngô Nhị thì đột nhiên nói một câu: "Tiểu Nhị, cậu dừng lại, tôi có nước."
Vừa nghe xong lời này, chúng tôi lập tức nhìn chằm chằm về phía anh ta, sau đó chỉ thấy anh ta rút một con dao găm từ trong túi ra rồi cắt vào cánh tay của mình, khiến cho máu tươi thuận theo cánh tay chảy vào trong miệng của Ngô Nhị đã an tĩnh lại.
Ngô Nhị đã bất tỉnh và chỉ nuốt lấy máu trong tiềm thức.
"Cậu điên rồi sao?" Lão Yên hét lên một tiếng, nhưng lại không còn sức để ngăn cản.
Ngô Đại không coi trọng mà tiếp tục rót máu của chính mình vào miệng của Ngô Nhị, nếu vết thương ngừng chảy máu thì anh ta sẽ lại cắt vào đó một dao như thể đó không phải là cánh tay của mình.
Nhìn thấy một màn này, chúng tôi nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không biết đã rót bao lâu thì Ngô Nhị mới có phản ứng, nhưng lúc vừa nhìn thấy Ngô Đại đang làm gì thì lập tức kinh hãi mà đẩy tay của đối phương ra: “Anh…”
Nhìn thấy Ngô Nhị đã tỉnh, Ngô Đại tự nhiên cũng không còn rót máu nữa, nhưng vẻ mặt của anh ta đã hoàn toàn tái nhợt, cho dù bây giờ có dừng lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Đúng như dự đoán, trong ngày hôm đó Ngô Đại đã không qua khỏi và cứ thế bỏ mình vào ngay trong đêm, nhưng chờ đến ngày hôm sau khi chúng tôi phát hiện ra thì thi thể của anh ta đã đen rồi.
Ngô Nhị không nói gì, chỉ đào một cái hố ngay tại chỗ rồi chôn Ngô Đại vào trong đó.
Nhìn thấy Ngô Đại như thế, chúng tôi không khỏi nhìn thấy tương lai của chính mình, trong lúc nhất thời cảm thấy bi thương không thôi.
Đúng lúc này Dư Thành Trạch lại đột nhiên mở miệng nói: "Tôi biết nơi nào có ốc đảo!"
Lão Yên lộ ra vẻ nghi ngờ mà nhìn về phía ông ta, nhưng ông ta lại nói lúc ông ta trốn ra thì có đi ngang qua một ốc đảo, cách nơi này không xa.
"Sao anh không nói sớm?" Lão Yên giận tím mặt.
Dư Thành Trạch cười lạnh một tiếng: "Nói sớm thì các người sẽ đi cùng với tôi à?”
Một câu nói này đã khiến chúng tôi không còn phát cáu nữa. Quả thực đúng là như thế, trước đó là do ông ta đã dẫn chúng tôi đến chỗ của đàn cá quái dị. Nếu ông ta nói sớm hơn mấy ngày, nói không chừng chúng tôi sẽ nghi ngờ ông ta có ý gì khác.
Nhưng vào lúc này, mặc dù chúng tôi đã biết động cơ thầm kín của ông ta, nhưng lại không thể không đi theo.
Suốt đường đi không ai nói một lời, sức lực còn lại đều được dùng để đi đường.
Cứ như vậy đi được một ngày, cuối cùng thì ở trước mắt cũng xuất hiện một mảnh xanh tươi, cho dù vẫn còn cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Nhìn thấy ốc đảo, hai mắt của mọi người đều sáng lên! Hơn mười ngày đi trong vùng đất chết, bốn năm ngày tiếp theo đều không nhìn thấy nước, nếu không tìm được ốc đảo thì có lẽ chúng tôi sẽ chết khát ở chỗ này rồi.
Chỉ là không có ai dám tiếp tục tiến lên phía trước, bởi vì bản thân đã đi qua nhiều vết xe đổ giống như vậy, cho nên lần này tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận, nếu như ốc đảo này lại là giả, đoán chừng mọi người sẽ phát điên lên mất.
Lão Yên lấy kính viễn vọng ra nghiên cứu hồi lâu, sau đó trên mặt lộ ra vui mừng: “Là thật.”
Nghe được lời của ông ấy, đám người reo hò không ngừng, tất cả mọi người vốn không còn chút sức lực nào lại đột nhiên có thêm sức mạnh mà co cẳng lao thẳng về phía ốc đảo ở trước mặt.
Tôi vốn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng mỗi lần hé miệng đều cảm thấy rất tốn sức, cho nên tôi dứt khoát không nói gì nữa.
Ngày đầu tiên không có nước đã trôi qua, nhưng vừa qua ngày thứ hai thì tôi đã cảm thấy cổ họng nóng rát, thậm chí còn nhìn thấy ảo ảnh, nếu không có Rắn Độc giữ chặt tôi, có lẽ tôi đã vắt chân lên cổ chạy tới đó rồi.
Đợi đến ngày thứ ba, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, sau khi nhìn thấy đám người Manh Hiệp mặt không đổi sắc mà uống nước tiểu, tôi cũng từ bỏ sự phản kháng ở trong lòng, mặc dù mùi vị của nước tiểu rất không tốt nhưng cuối cùng cũng khiến tôi khôi phục được một chút.
Nhưng đến ngày thứ tư thì đã không còn nước tiểu, cộng thêm việc chúng tôi không có nước mà còn đổ mồ hôi như thế này, cho nên làm gì còn cảm thấy mắc tiểu nữa?
Kết quả là nguồn nước của chúng tôi cứ như vậy mà bị cắt đứt hoàn toàn.
Chúng tôi nằm lên trên mặt cát, không còn sức lực để di chuyển, mấy ngày nay thỉnh thoảng có người nhìn thấy ốc đảo, thậm chí là có lần tất cả mọi người đều nhìn thấy, thế nhưng là chạy được một lúc thì phát hiện ốc đảo càng ngày càng xa, và rồi chúng tôi mới biết đó lại là ảo ảnh.
"Nước, tôi muốn uống nước."
Đây là giọng nói của Ngô Nhị, anh ta vốn đã rất mơ hồ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm câu nói này, nhưng càng nói thì càng khiến tôi cảm thấy khát nước hơn, nhưng không ai trong chúng tôi có đủ sức để quan tâm anh ta, cho nên đành phải để anh ta tùy ý nhắc tới.
Giờ phút này, bản thân tôi xem như đã hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của câu nói bản thân sa mạc đã là nơi nguy hiểm của lão Yên rồi, cho dù có gặp phải bò cạp đuôi đỏ hay Trùng Cát, ít nhất chúng tôi còn có thể trốn đi.
Nhưng lúc này, ngoài việc phơi mình thành người khô ở nơi đây ra, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào có thể giải quyết tình trạng khó khăn của hiện tại.
“Tiểu Nhị, cậu bình tĩnh chút đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay trong lúc tôi đang ngẩn người thì chợt nghe thấy một tiếng quát yếu ớt, chỉ thấy Ngô Đại đang tự mình ôm chặt lấy Ngô Nhị, không cho anh ta động đậy.
Tôi biết, nhất định là do anh ta lại nhìn thấy ốc đảo lần nữa, thậm chí tôi cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến việc này.
Ngô Đại đang giữ chặt Ngô Nhị thì đột nhiên nói một câu: "Tiểu Nhị, cậu dừng lại, tôi có nước."
Vừa nghe xong lời này, chúng tôi lập tức nhìn chằm chằm về phía anh ta, sau đó chỉ thấy anh ta rút một con dao găm từ trong túi ra rồi cắt vào cánh tay của mình, khiến cho máu tươi thuận theo cánh tay chảy vào trong miệng của Ngô Nhị đã an tĩnh lại.
Ngô Nhị đã bất tỉnh và chỉ nuốt lấy máu trong tiềm thức.
"Cậu điên rồi sao?" Lão Yên hét lên một tiếng, nhưng lại không còn sức để ngăn cản.
Ngô Đại không coi trọng mà tiếp tục rót máu của chính mình vào miệng của Ngô Nhị, nếu vết thương ngừng chảy máu thì anh ta sẽ lại cắt vào đó một dao như thể đó không phải là cánh tay của mình.
Nhìn thấy một màn này, chúng tôi nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không biết đã rót bao lâu thì Ngô Nhị mới có phản ứng, nhưng lúc vừa nhìn thấy Ngô Đại đang làm gì thì lập tức kinh hãi mà đẩy tay của đối phương ra: “Anh…”
Nhìn thấy Ngô Nhị đã tỉnh, Ngô Đại tự nhiên cũng không còn rót máu nữa, nhưng vẻ mặt của anh ta đã hoàn toàn tái nhợt, cho dù bây giờ có dừng lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Đúng như dự đoán, trong ngày hôm đó Ngô Đại đã không qua khỏi và cứ thế bỏ mình vào ngay trong đêm, nhưng chờ đến ngày hôm sau khi chúng tôi phát hiện ra thì thi thể của anh ta đã đen rồi.
Ngô Nhị không nói gì, chỉ đào một cái hố ngay tại chỗ rồi chôn Ngô Đại vào trong đó.
Nhìn thấy Ngô Đại như thế, chúng tôi không khỏi nhìn thấy tương lai của chính mình, trong lúc nhất thời cảm thấy bi thương không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này Dư Thành Trạch lại đột nhiên mở miệng nói: "Tôi biết nơi nào có ốc đảo!"
Lão Yên lộ ra vẻ nghi ngờ mà nhìn về phía ông ta, nhưng ông ta lại nói lúc ông ta trốn ra thì có đi ngang qua một ốc đảo, cách nơi này không xa.
"Sao anh không nói sớm?" Lão Yên giận tím mặt.
Dư Thành Trạch cười lạnh một tiếng: "Nói sớm thì các người sẽ đi cùng với tôi à?”
Một câu nói này đã khiến chúng tôi không còn phát cáu nữa. Quả thực đúng là như thế, trước đó là do ông ta đã dẫn chúng tôi đến chỗ của đàn cá quái dị. Nếu ông ta nói sớm hơn mấy ngày, nói không chừng chúng tôi sẽ nghi ngờ ông ta có ý gì khác.
Nhưng vào lúc này, mặc dù chúng tôi đã biết động cơ thầm kín của ông ta, nhưng lại không thể không đi theo.
Suốt đường đi không ai nói một lời, sức lực còn lại đều được dùng để đi đường.
Cứ như vậy đi được một ngày, cuối cùng thì ở trước mắt cũng xuất hiện một mảnh xanh tươi, cho dù vẫn còn cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Nhìn thấy ốc đảo, hai mắt của mọi người đều sáng lên! Hơn mười ngày đi trong vùng đất chết, bốn năm ngày tiếp theo đều không nhìn thấy nước, nếu không tìm được ốc đảo thì có lẽ chúng tôi sẽ chết khát ở chỗ này rồi.
Chỉ là không có ai dám tiếp tục tiến lên phía trước, bởi vì bản thân đã đi qua nhiều vết xe đổ giống như vậy, cho nên lần này tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận, nếu như ốc đảo này lại là giả, đoán chừng mọi người sẽ phát điên lên mất.
Lão Yên lấy kính viễn vọng ra nghiên cứu hồi lâu, sau đó trên mặt lộ ra vui mừng: “Là thật.”
Nghe được lời của ông ấy, đám người reo hò không ngừng, tất cả mọi người vốn không còn chút sức lực nào lại đột nhiên có thêm sức mạnh mà co cẳng lao thẳng về phía ốc đảo ở trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro