Bảo Tàng Sơn Hải

Nước Tây Vực Cổ...

Đạo Môn Lão Cửu

2024-09-10 21:04:03

“Khụ khụ……” Một lúc sau, tôi cảm thấy khí quản nóng rát, suýt chút nữa muốn ho ra cả trái tim của mình.

Cuối cùng, sau khi lấy lại được hơi thở, tôi thấy mình đang ở trong một tòa nhà bỏ hoang, xung quanh là những bức tường đổ nát, những người đang vây quanh tôi, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Nhóc con, cậu phải cảm ơn Mắt Ưng, nếu không phải cậu ta đến phút cuối cùng đều không quên bắt lấy cậu, hiện tại cậu có thể đã táng thân ở La Bố Bạc.” Đội trưởng Trần cười ha hả nói.

Tôi liếc nhìn ra ngoài bức tường, nhưng tất cả những gì tôi thấy đều là bóng tối, nhưng tiếng gió hú lại cho thấy cát bụi vẫn đang hoành hành!

Nghĩ đến cảm giác ngột ngạt vừa rồi, tôi biết đội trưởng Trần không hề nói dối, tôi vội vàng cảm ơn Mắt Ưng.

“Cám ơn cái gì, đều là anh em, được rồi, cậu để Rắn Độc băng bó vết thương đi, tôi đi dạo một vòng.” Mắt Ưng cười ha hả vài tiếng, sau đó đứng dậy đi vòng quanh bên trong tòa nhà bỏ hoang.

Miệng vết thương dính đầy cát, Rắn Độc đã tốn rất nhiều công sức để làm sạch, cuối cùng dùng băng gạc cẩn thận quấn lại, nói có chút nhiễm trùng, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.

“Nhóc con, mạng của cậu cũng thật lớn!” Lão Yên chợt mỉm cười, tôi trợn mắt không nói nên lời, nếu không phải do ông ấy, vết thương của tôi sẽ bị nhiễm trùng sao..

Đúng lúc này, Mắt Ưng đột nhiên hét lên: "Mọi người mau tới đây! Tôi đã phát hiện được thứ gì đó!"

Chúng tôi tò mò bước tới, liền thấy Mắt Ưng đang đi xung quanh một tảng đá, hai mắt tỏa sáng bộ dáng giống như phát hiện được thứ gì đó rất ghê gớm……

*****

“Đây là cái gì?” Nhìn bộ dạng hưng phấn của anh ta khiến cho mọi người đều trở nên sôi nổi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ai ngờ Mắt Ưng lại lắc đầu ra vẻ không biết, chỉ cảm thấy kí hiệu trên đó tựa hồ đã gặp qua, khiến cho mọi người không khỏi bối rối.

Tôi liếc mắt nhìn tảng đá, thấy trên đó có một số kí hiệu được khắc rất tinh xảo, trông có phần giống với một số ký tự dân tộc ở Tân Cương.

“Đây không phải là nét chữ của dân tộc thiểu số à, có gì mà hưng phấn.” Đội trưởng Trần xua tay kêu mọi người giải tán.

Mắt Ưng lại không phục nói rằng mình đã đóng quân ở Ba Âm Quách Lăng ít nhất cũng mười năm, tuy không biết chữ viết ở đây, nhưng hình dáng thì vẫn có thể nhận ra, ký hiệu này bất quá chỉ là có nét giống mà thôi.

“Để tôi xem.”

Lão Yên vốn đang ngồi xổm phía sau nghiên cứu thi thể của Trùng Cát, lúc này chợt lao tới, đeo găng tay và cầm kính lúp để nghiên cứu kỹ càng.

Nhìn tư thế này của ông ấy, chúng tôi đều biết không thể làm phiền ông ấy nên chỉ tùy tiện đi loanh quanh, bởi vì chân tôi bị thương nên chỉ có thể đi được chừng hai phút rồi đặt mông ngồi dưới đất, đối mặt với thi thể của Trùng Cát.

“Lão Yên đem cái này về làm gì?” Nhìn thấy cái thứ đã từng cắn chết Bé Sữa, còn suýt cắn mất một chân của mình, trong lòng tôi trở nên cực kì chán ghét.

Đội trưởng Trần mỉm cười giải thích, dù sao thứ này cũng là sinh vật đã tuyệt chủng, lão Yên cả đời xử lý những chuyện cổ quái, tự nhiên sẽ không buông tha, ước chừng còn phải mang trở về mà nghiên cứu.

Tôi lắc đầu nói, dù có mang trở về thì không phải đã thối rữa rồi sao?

“Ông ấy nhiều nhất chỉ có thể chụp ảnh rồi mang bộ xương trở về, tóm lại ông ấy tự có biện pháp, cậu cũng đừng nhọc lòng.” Đội trưởng Trần nhún vai, sau đó nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc nhà cậu cũng đừng dính vào ông ấy.”

“Vì sao?” Tôi ngơ ngác nhìn lên.

"Ông ấy cũng không phải là người tốt, bộ phận của bọn họ..." Đội trưởng Trần trầm giọng, gần như bị tiếng gió hú bên ngoài át đi, nếu không phải ông ấy ghé sát vào tai tôi, quả thật tôi sẽ không nghe thấy ông ấy nói gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mọi người nhanh chóng tới đây!”

Ông ấy còn nói chưa xong, lão Yên đột nhiên hô lên một câu.

Chúng tôi vội vàng đến gần hỏi xem ông ấy có phát hiện được gì không, lão Yên gật đầu, vẻ mặt có hơi khó giải thích nhưng hình như nơi này chính là tàn tích của quốc gia Tây Vực cổ đại.

“Quốc gia Tây Vực cổ đại!”

Tất cả chúng tôi đều sửng sốt, quốc gia Tây Vực cổ đại bây giờ là khu vực phía tây Ngọc Môn Quan, năm đó Trương Khiên được phái đi sứ Tây Vực, lúc đó Tân Cương có 36 quốc gia, trong số đó quốc gia Lâu Lan là được mọi người biết đến nhiều nhất. Tuy nhiên quốc gia Lâu Lan đã biến mất một cách bí ẩn chỉ trong vòng một đêm, cho đến nay vẫn chưa có ai tìm được câu trả lời.

Phải biết rằng việc phát hiện ra một quốc gia cổ đại sẽ gây chấn động cả nước, vậy mà chúng tôi lại có thể đụng phải chuyện này?

“Đó mới là điều kỳ lạ.” Lão Yên khẽ lắc đầu: “Tôi đã nghiên cứu chữ viết của 36 quốc gia Tây Vực. Nhưng không có chữ viết nào trùng khớp với chữ viết trên bia mộ này, nếu nhìn niên đại và kỹ thuật điêu khắc thì đây đúng là di tích đến từ quốc gia Tây Vực cổ đại.”

Tôi chép chép miệng, sau đó mới phản ứng lại: “Ông nói đây là bia mộ? Hiện tại chúng ta đang ở trong mộ phần của người khác?”

Mọi người bị tôi làm cho giật mình, kêu tôi đừng nói nhảm, không ngờ lão Yên lại gật đầu nói ông ấy có thể đại khái đoán được mấy chữ trên đó, ít nhất sẽ không nhận sai hai chữ "lăng mộ".

“Tiếp tục tìm xem, ngoài tấm bia mộ này còn có thứ gì khác không?” Lão Yên giao phó một câu, liền lấy ra một cái máy ảnh chụp lại bia mộ.

“Hình như có thứ gì đó trên tường ……”

Dạo qua một vòng, không có phát hiện gì, tôi liền dựa vào tường, kết quả mới vừa dựa lên Mắt Ưng đã kéo tôi ra và chỉ vào chỗ tôi vừa dựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0