Bảo Tàng Sơn Hải

Quân Nhân

Đạo Môn Lão Cửu

2024-09-10 21:04:03

“Thứ gì? Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện đang giấu chúng tôi, vừa rồi chính anh tự nói, chỉ cần tìm được Dư Thành Trạch, giờ thì sao, bây giờ lại dính líu tới cổ quốc quỷ quái gì đó?” Đội trưởng Trần trừng ông ấy.

Lão Yên thở dài nói: “Tôi không lừa anh, quả thật lần này là cần tìm Dư Thành Trạch, đây là nhiệm vụ chủ yếu, nhưng nếu như có thể đi vào cổ quốc Trường Dạ, vậy nhất định phải mang những thứ kia ra ngoài, chẳng qua... bây giờ tôi cũng không biết đó là thứ gì.”

Đội trưởng Trần vẫn yên lặng, lão Yên quét mắt nhìn chúng tôi một cái: “Khi đó lúc các cậu tiến vào quân đội đã nói như thế nào? Phục tùng tuyệt đối, trung thành tuyệt đối, cái gọi là phục tùng và trung thành không phải chỉ để nói, đừng nói cái gì mà lên chiến trường lên giết định các cậu cũng chẳng thèm nhíu mày, đó là chiến trường nhìn thấy khói súng, hôm nay các cậu cũng đang ở chiến trường, chiến trường chỗ này vô cùng nguy hiểm, vì vậy quốc gia cần các cậu, giờ thì sao, các cậu còn muốn chọn chiến trường không?”

Mấy câu này của ông ấy làm chúng tôi đều yên lặng, thật ra chúng tôi biết ông ấy nói đúng, chẳng qua trong lòng vẫn không vượt qua được rào cản.

Trên chiến trường có nguy hiểm thế nào thì cũng có thể nhìn thấy được, ở đây, nói không chừng giây trước bạn còn đang cười ha ha, giây sau đã không hiểu sao mà chết đi rồi...

“Đội trưởng Trần, tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng anh cũng đứng ở góc độ của tôi nghĩ xem.” Lão Yên thở dài nói: “Anh cảm thấy tôi nhìn bọn họ từng người một chết đi, trong lòng sẽ dễ chịu sao? Chẳng qua là những năm này tôi đã nhìn nhiều rồi, không còn kích động như mọi người mà thôi.”

Câu này của ông ấy làm tay của đội trưởng Trần nới lỏng ra, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Lão Yên, chúng tôi có thể tiếp tục đi nữa, tôi và những binh sĩ này của tôi cũng không phải là những kẻ hèn nhát sợ chết, chẳng qua là hi vọng anh đừng giấu diếm chúng tôi nữa, anh nói xem khi mấy người Súng Ngắn chết có phải là cảm thấy không đáng giá không? Các cậu ấy ngay cả mình đang làm gì cũng không biết.”

Lão Yên nghiêm túc chào một cái theo kiểu quân đội: “Yên tâm, trở về là anh hùng, không trở về cũng là liệt sĩ.”

Lần trò truyện này kéo dài hơn hai tiếng, nghe xong chúng tôi lập tức khó mà tiêu hóa, vì vậy từng người trở về lều trại. Mà lão Yên lại không trở lại, ông ấy nói muốn đi xung quanh xem xem, xác định hướng đi của ngày mai, dù sao chúng tôi là bị bão cát ép tới đây, bây giờ đang ở đâu cũng không biết rõ.

Chẳng qua tôi có chút nghi ngờ cái ông ấy gọi là xác định phương hướng thật ra là liên hệ với cấp trên, nếu không cũng không cần phải cố ý né tránh chúng tôi.

Trước khi tôi trở về lều trại, đội trưởng Trần còn cố ý tới tìm tôi, nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng.

“Chú Trần, sao vậy ạ?” Tôi hỏi một câu.

Đội trưởng Trần nhỏ giọng nói: “Cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải là cậu cũng biết một chút về mấy thứ ở phương diện kia của lão Yên không?”

Tôi biết ông ấy đang hỏi cái gì, cũng không giấu diếm ông ấy: “Cháu đã từng đọc không ít sách về phương diện này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói thật thì, trước khi gặp cô Tư, thứ tôi biết cũng chỉ là da lông mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ giống với cha mình, dựa vào trộm mộ mà sống. Nhưng sau khi có được , tôi mới phát hiện ra ngành trộm mộ này thật ra rất sâu, bao gồm ba mươi sáu điều cấm kỵ, bảy mươi hai môn tri thức, bây giờ nếu tôi lại tới ngôi cổ mộ Tây Chu kia, thì ít nhất sẽ không phạm phải sai lầm lớn!

Chẳng qua tôi không nói tỉ mỉ cho đội trưởng Trần về những thứ này, suy cho cùng ông cũng là người ngoài cuộc, nói quá nhiều cũng chỉ có thể tăng thêm lo âu cho ông mà thôi.

Sắc mặt của đội trưởng Trần lại không quá tốt, dặn dò tôi sau này ít lộ ra tài năng về phương diện này đi, tốt nhất là không cần lộ ra.

Tôi khó hiểu hỏi ông ấy tại sao, ông ấy nâng cằm về phía lão Yên rời đi: “Trước đó tôi đã từng nhắc cậu đừng qua lại quá gần với ông ấy nhỉ?”

“Vâng, chú còn nhắc tới ông ấy ở ban ngành nào.” Tôi lập tức trở nên hứng thú.

Đội trưởng Trần yên lặng một lát mới nói với tôi, thật ra ban ngành đó của lão Yên là móc nối với những sự kiện thần bí, cái gì mà cổ mộ, di tích đều không thiếu bóng dáng của bọn họ, hơn nữa bọn họ thường sẽ tuyển chọn người mới.

“Cụ thể ban ngành này phải làm cái gì, và bọn họ làm như thế nào tôi cũng không biết, chẳng qua tỷ lệ tử vong của ban ngành này rất cao, rất nhiều người mới vào chưa được bao lâu thì đã chết rồi.” Đội trưởng Trần nhìn tôi một cách lo lắng.

Tôi biết ông ấy nói như vậy là sợ tôi bị lão Yên nhìn trúng, nhưng mà ông ấy lại không biết, lão Yên đã tìm tới tôi rồi.

Trước kia tôi không biết, nhưng bây giờ nghe đội tưởng Trần nói như vậy, tôi cũng biết được đại khái nơi tốt mà lão Yên đã nói lúc trước là gì, chẳng qua không biết tại sao, tôi lại không có quá nhiều lo lắng, mà ngược lại còn có chút mong đợi.

“Nghe thấy chưa?” Đội trưởng Trần vỗ một cái lên trên bả vai tôi.

Tôi vội vàng gật đầu: “Chú Trần, chú yên tâm, cháu có chừng mực.”

“Đại khái chỉ vậy thôi.” Đội trưởng Trần thở dài một hơi, nhìn thấy lão Yên đi tới từ nơi xa thì mới dừng câu chuyện lại, dặn dò tiếp theo tôi phải cẩn thận một chút, chuyện này càng về sau sẽ càng nguy hiểm.

Sau khi lão Yên trở lại thì sắc mặt cũng không quá tốt, ông ấy vừa đi vào trong lều vải, ngay sau đó tôi đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, trong lòng tôi không khỏi tò mò rốt cuộc ông ấy đã gặp phải chuyện gì rồi?

Mọi người tự ở trong lều vải của mình cả buổi chiều, tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì lấy ra nghiên cứu, mặc dù mấy năm nay tôi cũng xem, nhưng dù sao lúc đó nghĩ là không có quá nhiều liên quan tới mình, nên lúc xem cũng coi như là đang đọc truyện, đến giờ ngay cả quyển Thất Sát cũng còn chưa nghiên cứu rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0