Bảo Tàng Sơn Hải

Tâm Sự

Đạo Môn Lão Cửu

2024-09-10 21:04:03

Lão Yên chỉ cánh tay theo dọc hướng của dòng sông khô cạn, nói là ở thượng du của dòng sông, chẳng qua không biết cách nơi đây bao xa, còn phải đi thử.

Tôi vừa nhìn phương hướng này đã thấy không bình thường, lão Yên giải thích, nói bây giờ tìm nguồn nước quan trọng, đợi tìm được nguồn ngước rồi thì đi vòng trở lại là được.

Đội trưởng Trần không nói gì, Rắn Độc cũng yên lặng.

Tôi không khỏi cảm thấy đau đầu, từ khi đi ra khỏi mộ thì bầu không khí vẫn luôn như thế này, trong lòng bọn họ vẫn còn khúc mắc chưa được giải, nhưng càng là lúc này, nội bộ chúng tôi lại càng không thể xảy ra mâu thuẫn được!

Thế là tôi vỗ bả vai Rắn Độc, làm ra vẻ thoải mái nói: “Không chừng đi dọc theo dòng sông sẽ có thể tìm được giáo sư Dư, tốc độ của một mình ông ấy nhất định là chậm hơn chúng ta.”

Rắn Độc chẳng tỏ ý kiến gì chỉ gật đầu, đội trưởng Trần cười khẩy một tiếng nói còn không biết Dư Thành Trạch là người hay là quỷ, đừng để lúc tìm được ông ta thì cũng là lúc toàn quân bị diệt.

“Lão Trần, anh như này chẳng có ý nghĩa gì cả.” Lão Yên nhíu mày nói: “Trong sa mạc lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, anh làm mình làm mẩy với tôi cũng không sao, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì đừng mất đoàn kết.”

Tôi bất lực nhún vai, cũng không khuyên nữa, dù sao đội trưởng Trần và Rắn Độc không có mức chịu đựng về loại chuyện kỳ dị này cao như tôi.

Lão Yên cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng đi ở đầu tiên.

Nhưng mà tôi chú ý cả đoạn đường này ông ấy đều đang tìm kiếm cái gì đó, tốc độ đi đường vô cùng chậm, còn thường ngừng lại dùng máy ảnh chụp mặt đất, nhưng mà tôi nhìn qua, nơi ông ấy chụp ngoài cát ra thì không có cái gì cả…

Tôi có chút tò mò, vừa muốn đi lên hỏi thì đã bị đội trưởng Trần kéo cánh tay lại: “Thằng nhóc cậu thành thật nói cho tôi, có phải là cậu có hứng thú với những thứ này không?”

Tôi sờ đầu, cười hì hì nói: “Chú cũng biết cha cháu ông ấy…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cho nên cha cậu mới chết!” Đội trưởng Trần gằn giọng nói, làm cho Rắn Độc bên cạnh cũng liếc nhìn ông một cái.

Tôi lập tức yên lặng, ông ấy nói đúng, nếu như cha tôi không hiểu về phương diện này, nói không chừng bây giờ ông ấy vẫn còn đang sống rất tốt.

Đội trưởng Trần thở dài một hơi nói: “Trường An, tôi cũng biết một chút chuyện trong nhà cậu, có lẽ sau này cậu khó tránh khỏi mà sẽ đi lên con đường này, nhưng nếu như cậu có lựa chọn khác, tôi hi vọng cậu hãy cân nhắc rõ ràng, an ổn trải qua một đời mới là may mắn!”

Nghe lời của đội trưởng Trần, tôi thở dài một tiếng: “Chú Trần, chú yên tâm, cháu sẽ không lấy tính mạng của mình ra làm cho đùa đâu.”

Ông ấy nhìn tôi một cái, sau đó vỗ bả vai tôi, chỉ về phía bóng lưng lão Yên nói: “Cậu đi đi.”

Tôi vâng một tiếng, bước nhanh mấy bước đuổi kịp lão Yên ở trước mặt.

Trong lòng tôi rất rõ, sở dĩ đội trưởng Trần nói với tôi nhiều như vậy là bởi vì ông ấy biết rõ tâm tư của tôi, cho dù thứ ở phương diện đó đáng sợ, nhưng nó lại có lực hút vô hình với tôi.

Từ lần đi vào cổ mộ Tây Chu kia, dường như tôi đã say mê những thứ này, khi cha tôi qua đời, tôi theo đội trưởng Trần vào quân đội, nhưng cũng vẫn thường nghiên cứu.

Vốn tưởng rằng tôi vô duyên với tất cả thứ này, nhưng sự xuất hiện của lão Yên đã làm suy nghĩ này của tôi sống lại.

Sau khi đuổi kịp lão Yên, ông ấy nhìn tôi một cái, sau đó mỉm cười: “Thằng nhóc cậu đi theo lên đây làm gì, không sợ lão Trần nhéo lỗ tai của cậu à?”

“Chú ấy không làm vậy đâu.” Tôi thuận miệng hỏi một câu: “Suốt đoạn đường này ông đang tìm gì vậy?”

Sắc mặt lão Yên có chút băn khoăn, một lúc lâu sau mới cứng rắn chuyển dời đề tài, hỏi tôi có cảm thấy hai ngày nay quá mức yên bình không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Yên bình không tốt à?” Tôi nhún vai: “Với cả cũng không tính là yên bình, không phải vừa rồi còn phát hiện ra dấu chân kỳ quái kia sao.”

Lão Yên gật đầu, sau đó vẻ mặt vẫn băn khoăn, nói ông ấy cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, bảo tôi tiếp theo phải cẩn thận một chút.

“Có phải là ông cảm thấy dấu chân đó là của Dư Thành Trạch không?” Tôi đột nhiên hỏi một câu.

Lão Yên sững sờ, sau đó cười ha ha nói: “Thằng nhóc cậu đúng là có chút thông minh, sau khi nhìn thấy dấu chân tôi nghĩ đi nghĩ lại, cả đoạn đường này trừ chúng ta ra, cũng chỉ có ông ta, nhưng nếu như là ông ta thì lại quá khó bề tưởng tưởng…”

Tôi lại không đồng ý, nếu như là Dư Thành Trạch, ông ta nên trốn chúng tôi mới đúng, không thể nào thu hút sự chú ý của chúng tôi được.

Lão Yên thở dài một tiếng, cũng cảm thấy tôi nói có đạo lý, chẳng qua vẻ mặt băn khoăn lại không chuyển biến tốt hơn.

Đi dọc theo dòng sông một ngày, khi chạng vạng chúng tôi dựng lều ở một nơi bằng phẳng bên cạnh dòng sông, tôi và Rắn Độc cùng một lều vải, lão Yên và đội trưởng Trần ở cùng một lều.

Ban đầu đội trưởng Trần không vui, nhưng lão Yên kéo ông nói có chuyện muốn thương lượng, ông ấy mới sầm mặt chui vào bên trong.

Tôi và Rắn Độc ngồi ở bên ngoài lều vải, thì thầm xem lão Yên có chuyện gì muốn giấu hai người chúng tôi?

Rắn Độc mặt không cảm xúc nói: “Dù sao mâu thuẫn giữa bọn họ cũng phải cởi bỏ, tôi nghi ngờ đội trưởng Trần đã bị lão Yên lừa, nếu không phản ứng sẽ không lớn đến mức như vây.”

Tôi vừa nghe cũng thấy cũng có đạo lý, có lẽ là chuyện lão Yên ngay cả trình độ nguy hiểm của chuyến đi này cũng không nói rõ, nếu không đội trưởng Trần sẽ không cho tôi tới.

Quả nhiên, không qua bao lâu, trong lều vài truyền tới tiếng tranh chấp kích động, đội trưởng Trần gào mắng một lúc lâu, cuối cùng vẫn bị lão Yên thuyết phục.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0