Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả
Chương 27
Thất Tam Lục
2024-07-19 12:47:28
Cao ốc nhà họ Sở.
Trên bàn làm việc của Sở Úy có hai chồng tài liệu, đều là các thứ anh vừa xem và ký tên trong mấy tiếng đồng hồ này, anh bóp bóp cổ, liếc nhìn màn hình.
Trên màn hình, đồng hồ báo thức trên bàn nhà Nguyễn Vũ vang lên, Nguyễn Vũ tắt đồng hồ báo thức đi: “Không ngờ mới đó mà đã 11 giờ rồi, tối nay đến đây thôi, sau này mọi người đừng chờ tui, nếu hôm nào định livestream tui sẽ thông báo trước, lần sau gặp nha.”
Phần bình luận bắt đầu quỷ khóc sói gào.
[Báo thủ chết tiệt, sao cậu có thể nhẫn tâm như thế.]
[Hu hu hu, không cần mà, tối nay xuyên đêm đi.]
[Còn chưa chọn trúng tôi mà, sao cậu lại offline rồi.]
[Lần sau là bao giờ, cậu nói rõ ràng đi chứ!!!]
Sở Úy nhìn Nguyễn Vũ vẫy tay với màn hình, giây tiếp theo, màn hình tối sầm lại.
Hình ảnh hiển thị: “Streamer đã offline.”
Mặt mày Sở Úy giãn ra tắt giao diện, cầm áo khoác, chuẩn bị về nhà.
Sau khi Nguyễn Vũ offline, đưa mắt đánh giá căn phòng cậu mới ở chưa được một tháng, có vẻ như không có quá nhiều thứ để đóng gói, ngày mai dọn đến căn cứ sẽ không rắc rối lắm.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Vũ liên lạc với chủ nhà nói về chuyện cho thuê lại.
Ý của chủ nhà rất rõ ràng, chuyển cũng được, nhưng tiền thuê không thể rút lại, còn nữa Nguyễn Vũ phải tự tìm người thuê tiếp theo.
Nhưng Nguyễn Vũ phải dọn đi ngay, làm gì có thời gian tìm người thuê lại, cuối cùng vẫn quyết định trả phòng.
Nhưng nếu trả phòng thì không thể lấy lại tiền đặt cọc được.
Vốn còn đang thương cảm vì không thể lấy được tiền đặt cọc, đột nhiên điện thoại “Đinh” một tiếng.
Tin nhắn gửi đến, thẻ ngân hàng +500 triệu.
Nhìn thời gian vừa đúng 9 giờ, chính xác từng phút từng giây, cực kỳ nghiêm cẩn, nháy mắt Nguyễn Vũ đã được chữa lành.
Nguyễn Vũ gửi ngay một tin nhắn cho Sở Úy: [Đã nhận được tiền, hôm nay tui sẽ dọn đến căn cứ.]
Đã nhận tiền thì phải làm việc, đây vẫn luôn là nguyên tắc của Nguyễn Vũ, bắt đầu huấn luyện ngay cũng được.
Gửi tin nhắn xong, Nguyễn Vũ không để ý nữa, dọn dẹp đồ đạc rồi đi.
Hành lý không nhiều lắm, Nguyễn Vũ đeo khẩu trang, gọi xe, đi thẳng đến căn cứ.
Bảo vệ trước cửa nhận ra Nguyễn Vũ, lập tức cho cậu vào.
Cả người Nguyễn Vũ chỉ đeo một cái túi, tay kéo một rương hành lý.
Bành Lực đã sớm đứng chờ trước cửa, đại khái một giờ trước Sở thiếu gọi điện cho anh ta, anh ta vẫn chờ đến tận bây giờ.
“Nguyễn Vũ.” Bành Lực đưa tay, tiến lên định kéo hành lý giúp Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ không đưa cho anh ta, cười cười, nói: “Buổi sáng tốt lành, giám đốc Bành. Hành lý không nặng, tôi tự xách là được. Chỉ là phải phiền toái anh dẫn tôi lên phòng rồi.”
“Không phiền chút nào, đi theo tôi.” Bành Lực cười chân thành, một người trẻ tuổi vừa khiêm tốn lại vừa lễ phép, anh ta rất thích.
Thang máy lên tầng 8, Nguyễn Vũ nhớ là tầng 8 không giống với mấy tầng dưới, tầng này chỉ có hai căn phòng, vì vậy thiết kế và diện tích đều lớn hơn mấy tầng dưới.
“Có hai phòng, cậu chọn một phòng đi.” Bành Lực đẩy cửa phòng ra.
Nguyễn Vũ vừa nhìn một cái, thiết kế hai căn phòng không khác nhau lắm, chỉ trừ không có phòng bếp, cái gì cũng có cả.
Đặc biệt là đều có một cái sô pha, Nguyễn Vũ khá thích điều này.
Hai căn phòng không có gì khác nhau cả, vì vậy Nguyễn Vũ tùy tiện chọn một phòng.
“Vậy tôi chọn phòng này nha, giám đốc Bành.” Nguyễn Vũ dọn hành lý vào.
“Đừng gọi giám đốc Bành nữa, giám đốc Bành, nghe cứ ngượng thế nào ấy, cứ gọi tôi lão Bành là được, trong căn cứ mọi người đều gọi tôi như vậy.” Bành Lực cười nói.
“Được, lão Bành.” Nguyễn Vũ cũng không từ chối làm gì.
Bành Lực nhìn điện thoại thấy cũng gần 11 giờ rồi, lại ngẩng đầu: “Cậu dọn dẹp trước đi, tôi không quấy rầy nữa, giữa trưa nhớ đến nhà ăn ăn cơm.”
“Được.” Nguyễn Vũ nói.
Sau đó Nguyễn Vũ mở vali hành lý và túi đeo ra, bên trong đều là quần áo và giày dép, đồ dùng sinh hoạt.
Nguyễn Vũ sắp xếp đồ đạc xong cũng đã sắp đến 12 giờ.
Chuyển nhà một chuyến này vậy mà có hơi mệt mỏi, Nguyễn Vũ lên sô pha nằm.
Nhìn trần nhà, hơi ngẩn ngơ, đời này cậu vẫn đi vào con đường thi đấu chuyên nghiệp.
Cũng may lần này không nợ nần gì cả, thậm chí còn có 500 triệu tiền tiết kiệm, thứ này cho cậu cảm giác an toàn, chỉ là bà nội không thể hưởng phúc được rồi.
Lông mi Nguyễn Vũ chớp nhẹ, cảm xúc chợt lướt qua đáy mắt.
Rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại, nhớ ra cậu còn chưa nói với Long Tề chuyện cậu chuyển nhà.
Vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn hồi nãy Sở Úy gửi đến, Nguyễn Vũ còn đang thắc mắc sao lại không nghe thông báo, hoá ra là cậu không cẩn thận bật yên lặng.
Tin nhắn thứ nhất: [Được, đến đó tìm Bành Lực là được, ann ta sẽ sắp xếp tốt mọi thứ cho cậu.]
Tin nhắn thứ hai: [Nghe Bành Lực nói đã đón cậu rồi, ở có quen không?]
Tin nhắn thứ ba: [Tôi đã chọn được huấn luyện viên rồi, giữa trưa nay sẽ đến.]
Tin nhắn thứ tư: [3 giờ chiều nay sẽ có 6 ứng cử viên đến câu lạc bộ, tôi đã xem qua trước rồi, kỹ thuật và nhân phẩm đều ổn, 6 chọn 3. Đến lúc đó cậu và Bành Lực, còn có huấn luyện viên cứ nhìn xem nên giữ lại người nào đi, tập đoàn có việc, tôi sẽ đến hơi trễ.]
Nguyễn Vũ không nghĩ đến Sở Úy sẽ đến đây, nhà họ Sở bao trùm nhiều ngành sản xuất như vậy, chuyện gì cũng tự tay làm sao, quá chuyên nghiệp rồi.
Nguyễn Vũ trả lời: [Lão Bành sắp xếp ổn thỏa hết rồi, hoàn cảnh rất tốt, còn tuyển người vẫn nên để huấn luyện viên chọn đi, tui đứng xem là được.]
Tiếp theo Nguyễn Vũ mở ra khung chat với Long Tề, đưa vào: [Tui dọn ra ngoài phòng trọ rồi, về sau tìm tui thì trực tiếp đến THE ONE.]
Chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyễn Vũ ra ngoài chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.
Xuống thang máy, mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông màu da hơi đen, đại khái khoảng 28 đến 30 tuổi, cả người có vẻ uy nghiêm, người đàn ông kéo theo hai vali hành lý không hề cố sức chút nào.
Người đàn ông nhìn thấy Nguyễn Vũ, hai mắt vốn còn đang mê mang lập tức sáng lên, nhưng lại mang theo chút buồn bực khó hiểu: “Xin chào, xin hỏi tòa nhà thứ tư ở đâu vậy?”
Nguyễn Vũ nhớ lại bố cục căn cứ lúc ấy Sở Úy giới thiệu cho cậu: “Hình như là ở phía sau tòa nhà thứ hai, tầng một toà nhà thứ hai là nhà ăn, vừa lúc tôi đang định đi ăn, tôi đưa anh đi vậy.”
“Được, cảm ơn.” Người đàn ông hào phóng cười, rất là sang sảng.
Nguyễn Vũ dựa vào ký ức đi đến tòa nhà thứ hai, sau đó chỉ đằng sau tòa nhà thứ hai: “Thấy không, nơi đó là tòa nhà thứ tư.”
“Thấy rồi, thấy rồi, cảm ơn người anh em, vậy không làm phiền cậu đi ăn nữa.” Nói cảm ơn xong, người đàn ông kéo theo hai vali hành lý hấp tấp chạy đến tòa nhà thứ tư.
Nguyễn Vũ gật đầu, ý bảo không có việc gì, sau đó vào nhà ăn.
Trong nhà ăn mùi thơm của đồ ăn tràn ngập bốn phía, có không ít nhân viên đang ăn cơm.
Nguyễn Vũ đến cửa sổ múc cơm, diện mạo Nguyễn Vũ trời sinh có tính mê hoặc, mang một khuôn mặt thanh lãnh, thế nhưng mỗi lần khóe miệng cậu cong lên lại trông như một cậu trai ngoan ngoãn: “Dì ơi, ăn cơm ở đây ạ?”
Trong lòng bác gái tức khắc tràn đầy tình thương của mẹ, tay cũng không run nữa: “Ở đây, muốn ăn món gì dì lấy cho con.”
Cuối cùng chỉ nghe được Nguyễn Vũ bất đắc dĩ nói: “Dì ơi, đủ rồi đủ rồi, con ăn không hết.”
“Thằng bé này, chỗ này không nhiều lắm đâu, nhìn con gầy như vậy, ăn nhiều một chút đi.” Bác gái múc một muỗng lại một muỗng.
Nguyễn Vũ bảo trì nụ cười, bưng một mâm tràn đầy đồ ăn tìm vị trí ngồi xuống.
Đang ăn một nửa, sau vai bị ai đó chạm một cái.
Nguyễn Vũ theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy là người đàn ông vừa nãy tìm cậu hỏi đường.
“Có thể ngồi đối diện cậu được không?” Người đàn ông cười dò hỏi, rất tự quen thuộc.
“À, tùy tiện đi.” Nguyễn Vũ không sao cả.
Ngồi xuống sau, nam nhân tự giới thiệu nói: “Tôi là Uông Tuyền, là huấn luyện viên mới tới của câu lạc bộ.”
Mắt Nguyễn Vũ chợt lóe, ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên nhớ tới tin nhắn của Sở Úy, huấn luyện viên đã chọn được rồi, giữa trưa sẽ tới, hoá ra là anh ta.
“Chào huấn luyện viên, tôi là Nguyễn Vũ, là thành viên của The One.” Nguyễn Vũ cũng tự giới thiệu nói.
“Tôi biết cậu, thì ra tên thật của cậu cũng là Nguyễn Vũ, tôi đã xem qua một đoạn video ngắn của cậu, tôi còn đang kỳ quái sao cậu lại xuất hiện ở đây, hoá ra là đã ký với THE ONE.” Uông Tuyền quả thực đã được thông suốt.
“Tôi cũng vừa mới ký hợp đồng, mới chuyển đến hôm nay.” Nguyễn Vũ cười giải thích nói.
Uông Tuyền gật đầu, sau đó nhìn đĩa thức ăn của Nguyễn Vũ: “Bác gái này đối với cậu đúng là tốt thật đấy, lấy cho cậu nhiều đồ ăn như vậy, gấp đôi của tôi luôn.”
Nguyễn Vũ không nghĩ đến một người nhìn qua uy nghiêm như Uông Tuyền, lúc nói chuyện lại không hề cứng nhắc như vậy.
“Tôi không ăn hết được, huấn luyện viên anh có muốn chia một ít không, cánh gà này rất tuyệt, còn có món xương sườn này còn ngon hơn cả ngoài tiệm cơm nữa.” Nguyễn Vũ hướng dẫn từng bước nói.
Nguyễn Vũ ghét lãng phí, cậu đã từng không có cơm ăn, vừa nãy vẫn luôn liều mạng ăn, cuối cùng cũng xuất hiện một người có khổ người lớn, ăn được nhiều, làm sao cậu lại buông tha cho anh ta được.
“Vậy đi, đừng lãng phí, cho tôi đi.” Uông Tuyền nhận lấy.
Nguyễn Vũ chia đồ ăn, Uông Tuyền ăn rất vui vẻ, tra thỏa mãn.
“3 giờ chiều nay tuyển đội viên, nghe lão Bành nói sẽ có một đội viên cùng tuyển với tôi, chắc là cậu rồi.” Uông Tuyền ăn cơm còn không quên nói chuyện.
“À, hình như là vậy, trước mắt THE ONE chỉ ký một người là tôi.”
“Nhưng mà, tuyển người vẫn nên để huấn luyện viên là anh tuyển đi, tôi ở bên cạnh nhìn xem là được rồi.” Nguyễn Vũ cho rằng tuyển người vẫn phải giao cho người chuyên nghiệp mới tốt.
“Không có việc gì, cậu có thể tuyển, dù sao đến lúc đó trong trò chơi, các cậu cần phải phối hợp với nhau mà.”
“Trong chiến đội, quan trọng nhất là phối hợp.” Miệng Uông Tuyền tắc nhét đầy đồ ăn, nói.
Điểm này Nguyễn Vũ cũng đồng ý, nhưng phối hợp đâu phải chuyện dễ dàng như vậy.
Uông Tuyền nhét miếng đồ ăn cuối cùng vào miệng, sau đó nhìn giờ: “Từ giờ cho đến 3 giờ còn hai tiếng nữa. Đi thôi, đến phòng huấn luyện nhìn xem thế nào đi.”
Hai người cùng ra khỏi nhà ăn, đến phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện.
Ở đây cậu nhìn thấy bốn chiếc máy tính loại xịn đặt đan xen nhau, không gian không nhỏ, nói chính xác thì trên cùng còn có một cái nữa, tổng cộng năm cái.
Sau đó lại xem xét những phòng huấn luyện khắc, cơ bản cũng là như vậy.
Uông Tuyền không nghĩ đến vậy mà lại lắp nhiều phòng huấn luyện và máy tính như vậy: “Đây là đang định mỗi ngày đổi một hoàn cảnh luyện tập cho các cậu à?”
Nguyễn Vũ không nói tiếp, chỉ có thể cảm thán, nhà họ Sở đúng là lắm tiền thì tùy hứng.
Uông Tuyền mở ra toàn bộ máy tính để kiểm tra, Nguyễn Vũ cũng sờ thử xem.
Cuối cùng hai người liếc nhau, đúng thật là không tồi!
“Quên hỏi nữa, cậu thi đấu chuyên nghiệp thì còn livestream nữa không?” Dường như Uông Tuyền lơ đãng hỏi.
Nguyễn Vũ đúng lúc trả lời: “Chuyện này tôi có nói trước với ngài Sở rồi, mỗi tuần giữ nguyên tần suất livestream một đến hai lần là được, sẽ không chậm trễ việc huấn luyện.”
Uông Tuyền trịnh trọng hỏi lại, thần sắc nghiêm túc: “Được, chỉ là sau này cậu vẫn nên livestream lấy giải trí làm chủ thì hơn.”
Đôi mắt Nguyễn Vũ thoảng qua ánh sáng nhạt, cậu có thể cảm giác được Uông Tuyền coi trọng thi đấu chuyên nghiệp đến mức độ nào.
Uông Tuyền là sợ cậu không cẩn thận tiết lộ chiến thuật của chiến đội ra ngoài.
Nguyễn Vũ híp mắt trả lời: “Huấn luyện viên yên tâm đi, cái này tôi hiểu mà.”
Uông Tuyền có được sự bảo đảm, sang sảng nói: “Ừ, thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ trưa chờ thành viên mới sắp đến, đúng là chờ mong mà.”
Nguyễn Vũ ngồi xuống trước máy tính, sau đó nhắm hai mắt dựa vào ghế E-sport, cảm giác thi đấu chuyên nghiệp quen thuộc đời trước bao phủ toàn thân, tương lai như thế nào đây, cậu cũng rất chờ mong.
Trên bàn làm việc của Sở Úy có hai chồng tài liệu, đều là các thứ anh vừa xem và ký tên trong mấy tiếng đồng hồ này, anh bóp bóp cổ, liếc nhìn màn hình.
Trên màn hình, đồng hồ báo thức trên bàn nhà Nguyễn Vũ vang lên, Nguyễn Vũ tắt đồng hồ báo thức đi: “Không ngờ mới đó mà đã 11 giờ rồi, tối nay đến đây thôi, sau này mọi người đừng chờ tui, nếu hôm nào định livestream tui sẽ thông báo trước, lần sau gặp nha.”
Phần bình luận bắt đầu quỷ khóc sói gào.
[Báo thủ chết tiệt, sao cậu có thể nhẫn tâm như thế.]
[Hu hu hu, không cần mà, tối nay xuyên đêm đi.]
[Còn chưa chọn trúng tôi mà, sao cậu lại offline rồi.]
[Lần sau là bao giờ, cậu nói rõ ràng đi chứ!!!]
Sở Úy nhìn Nguyễn Vũ vẫy tay với màn hình, giây tiếp theo, màn hình tối sầm lại.
Hình ảnh hiển thị: “Streamer đã offline.”
Mặt mày Sở Úy giãn ra tắt giao diện, cầm áo khoác, chuẩn bị về nhà.
Sau khi Nguyễn Vũ offline, đưa mắt đánh giá căn phòng cậu mới ở chưa được một tháng, có vẻ như không có quá nhiều thứ để đóng gói, ngày mai dọn đến căn cứ sẽ không rắc rối lắm.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Vũ liên lạc với chủ nhà nói về chuyện cho thuê lại.
Ý của chủ nhà rất rõ ràng, chuyển cũng được, nhưng tiền thuê không thể rút lại, còn nữa Nguyễn Vũ phải tự tìm người thuê tiếp theo.
Nhưng Nguyễn Vũ phải dọn đi ngay, làm gì có thời gian tìm người thuê lại, cuối cùng vẫn quyết định trả phòng.
Nhưng nếu trả phòng thì không thể lấy lại tiền đặt cọc được.
Vốn còn đang thương cảm vì không thể lấy được tiền đặt cọc, đột nhiên điện thoại “Đinh” một tiếng.
Tin nhắn gửi đến, thẻ ngân hàng +500 triệu.
Nhìn thời gian vừa đúng 9 giờ, chính xác từng phút từng giây, cực kỳ nghiêm cẩn, nháy mắt Nguyễn Vũ đã được chữa lành.
Nguyễn Vũ gửi ngay một tin nhắn cho Sở Úy: [Đã nhận được tiền, hôm nay tui sẽ dọn đến căn cứ.]
Đã nhận tiền thì phải làm việc, đây vẫn luôn là nguyên tắc của Nguyễn Vũ, bắt đầu huấn luyện ngay cũng được.
Gửi tin nhắn xong, Nguyễn Vũ không để ý nữa, dọn dẹp đồ đạc rồi đi.
Hành lý không nhiều lắm, Nguyễn Vũ đeo khẩu trang, gọi xe, đi thẳng đến căn cứ.
Bảo vệ trước cửa nhận ra Nguyễn Vũ, lập tức cho cậu vào.
Cả người Nguyễn Vũ chỉ đeo một cái túi, tay kéo một rương hành lý.
Bành Lực đã sớm đứng chờ trước cửa, đại khái một giờ trước Sở thiếu gọi điện cho anh ta, anh ta vẫn chờ đến tận bây giờ.
“Nguyễn Vũ.” Bành Lực đưa tay, tiến lên định kéo hành lý giúp Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ không đưa cho anh ta, cười cười, nói: “Buổi sáng tốt lành, giám đốc Bành. Hành lý không nặng, tôi tự xách là được. Chỉ là phải phiền toái anh dẫn tôi lên phòng rồi.”
“Không phiền chút nào, đi theo tôi.” Bành Lực cười chân thành, một người trẻ tuổi vừa khiêm tốn lại vừa lễ phép, anh ta rất thích.
Thang máy lên tầng 8, Nguyễn Vũ nhớ là tầng 8 không giống với mấy tầng dưới, tầng này chỉ có hai căn phòng, vì vậy thiết kế và diện tích đều lớn hơn mấy tầng dưới.
“Có hai phòng, cậu chọn một phòng đi.” Bành Lực đẩy cửa phòng ra.
Nguyễn Vũ vừa nhìn một cái, thiết kế hai căn phòng không khác nhau lắm, chỉ trừ không có phòng bếp, cái gì cũng có cả.
Đặc biệt là đều có một cái sô pha, Nguyễn Vũ khá thích điều này.
Hai căn phòng không có gì khác nhau cả, vì vậy Nguyễn Vũ tùy tiện chọn một phòng.
“Vậy tôi chọn phòng này nha, giám đốc Bành.” Nguyễn Vũ dọn hành lý vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng gọi giám đốc Bành nữa, giám đốc Bành, nghe cứ ngượng thế nào ấy, cứ gọi tôi lão Bành là được, trong căn cứ mọi người đều gọi tôi như vậy.” Bành Lực cười nói.
“Được, lão Bành.” Nguyễn Vũ cũng không từ chối làm gì.
Bành Lực nhìn điện thoại thấy cũng gần 11 giờ rồi, lại ngẩng đầu: “Cậu dọn dẹp trước đi, tôi không quấy rầy nữa, giữa trưa nhớ đến nhà ăn ăn cơm.”
“Được.” Nguyễn Vũ nói.
Sau đó Nguyễn Vũ mở vali hành lý và túi đeo ra, bên trong đều là quần áo và giày dép, đồ dùng sinh hoạt.
Nguyễn Vũ sắp xếp đồ đạc xong cũng đã sắp đến 12 giờ.
Chuyển nhà một chuyến này vậy mà có hơi mệt mỏi, Nguyễn Vũ lên sô pha nằm.
Nhìn trần nhà, hơi ngẩn ngơ, đời này cậu vẫn đi vào con đường thi đấu chuyên nghiệp.
Cũng may lần này không nợ nần gì cả, thậm chí còn có 500 triệu tiền tiết kiệm, thứ này cho cậu cảm giác an toàn, chỉ là bà nội không thể hưởng phúc được rồi.
Lông mi Nguyễn Vũ chớp nhẹ, cảm xúc chợt lướt qua đáy mắt.
Rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại, nhớ ra cậu còn chưa nói với Long Tề chuyện cậu chuyển nhà.
Vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn hồi nãy Sở Úy gửi đến, Nguyễn Vũ còn đang thắc mắc sao lại không nghe thông báo, hoá ra là cậu không cẩn thận bật yên lặng.
Tin nhắn thứ nhất: [Được, đến đó tìm Bành Lực là được, ann ta sẽ sắp xếp tốt mọi thứ cho cậu.]
Tin nhắn thứ hai: [Nghe Bành Lực nói đã đón cậu rồi, ở có quen không?]
Tin nhắn thứ ba: [Tôi đã chọn được huấn luyện viên rồi, giữa trưa nay sẽ đến.]
Tin nhắn thứ tư: [3 giờ chiều nay sẽ có 6 ứng cử viên đến câu lạc bộ, tôi đã xem qua trước rồi, kỹ thuật và nhân phẩm đều ổn, 6 chọn 3. Đến lúc đó cậu và Bành Lực, còn có huấn luyện viên cứ nhìn xem nên giữ lại người nào đi, tập đoàn có việc, tôi sẽ đến hơi trễ.]
Nguyễn Vũ không nghĩ đến Sở Úy sẽ đến đây, nhà họ Sở bao trùm nhiều ngành sản xuất như vậy, chuyện gì cũng tự tay làm sao, quá chuyên nghiệp rồi.
Nguyễn Vũ trả lời: [Lão Bành sắp xếp ổn thỏa hết rồi, hoàn cảnh rất tốt, còn tuyển người vẫn nên để huấn luyện viên chọn đi, tui đứng xem là được.]
Tiếp theo Nguyễn Vũ mở ra khung chat với Long Tề, đưa vào: [Tui dọn ra ngoài phòng trọ rồi, về sau tìm tui thì trực tiếp đến THE ONE.]
Chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyễn Vũ ra ngoài chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.
Xuống thang máy, mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông màu da hơi đen, đại khái khoảng 28 đến 30 tuổi, cả người có vẻ uy nghiêm, người đàn ông kéo theo hai vali hành lý không hề cố sức chút nào.
Người đàn ông nhìn thấy Nguyễn Vũ, hai mắt vốn còn đang mê mang lập tức sáng lên, nhưng lại mang theo chút buồn bực khó hiểu: “Xin chào, xin hỏi tòa nhà thứ tư ở đâu vậy?”
Nguyễn Vũ nhớ lại bố cục căn cứ lúc ấy Sở Úy giới thiệu cho cậu: “Hình như là ở phía sau tòa nhà thứ hai, tầng một toà nhà thứ hai là nhà ăn, vừa lúc tôi đang định đi ăn, tôi đưa anh đi vậy.”
“Được, cảm ơn.” Người đàn ông hào phóng cười, rất là sang sảng.
Nguyễn Vũ dựa vào ký ức đi đến tòa nhà thứ hai, sau đó chỉ đằng sau tòa nhà thứ hai: “Thấy không, nơi đó là tòa nhà thứ tư.”
“Thấy rồi, thấy rồi, cảm ơn người anh em, vậy không làm phiền cậu đi ăn nữa.” Nói cảm ơn xong, người đàn ông kéo theo hai vali hành lý hấp tấp chạy đến tòa nhà thứ tư.
Nguyễn Vũ gật đầu, ý bảo không có việc gì, sau đó vào nhà ăn.
Trong nhà ăn mùi thơm của đồ ăn tràn ngập bốn phía, có không ít nhân viên đang ăn cơm.
Nguyễn Vũ đến cửa sổ múc cơm, diện mạo Nguyễn Vũ trời sinh có tính mê hoặc, mang một khuôn mặt thanh lãnh, thế nhưng mỗi lần khóe miệng cậu cong lên lại trông như một cậu trai ngoan ngoãn: “Dì ơi, ăn cơm ở đây ạ?”
Trong lòng bác gái tức khắc tràn đầy tình thương của mẹ, tay cũng không run nữa: “Ở đây, muốn ăn món gì dì lấy cho con.”
Cuối cùng chỉ nghe được Nguyễn Vũ bất đắc dĩ nói: “Dì ơi, đủ rồi đủ rồi, con ăn không hết.”
“Thằng bé này, chỗ này không nhiều lắm đâu, nhìn con gầy như vậy, ăn nhiều một chút đi.” Bác gái múc một muỗng lại một muỗng.
Nguyễn Vũ bảo trì nụ cười, bưng một mâm tràn đầy đồ ăn tìm vị trí ngồi xuống.
Đang ăn một nửa, sau vai bị ai đó chạm một cái.
Nguyễn Vũ theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy là người đàn ông vừa nãy tìm cậu hỏi đường.
“Có thể ngồi đối diện cậu được không?” Người đàn ông cười dò hỏi, rất tự quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À, tùy tiện đi.” Nguyễn Vũ không sao cả.
Ngồi xuống sau, nam nhân tự giới thiệu nói: “Tôi là Uông Tuyền, là huấn luyện viên mới tới của câu lạc bộ.”
Mắt Nguyễn Vũ chợt lóe, ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên nhớ tới tin nhắn của Sở Úy, huấn luyện viên đã chọn được rồi, giữa trưa sẽ tới, hoá ra là anh ta.
“Chào huấn luyện viên, tôi là Nguyễn Vũ, là thành viên của The One.” Nguyễn Vũ cũng tự giới thiệu nói.
“Tôi biết cậu, thì ra tên thật của cậu cũng là Nguyễn Vũ, tôi đã xem qua một đoạn video ngắn của cậu, tôi còn đang kỳ quái sao cậu lại xuất hiện ở đây, hoá ra là đã ký với THE ONE.” Uông Tuyền quả thực đã được thông suốt.
“Tôi cũng vừa mới ký hợp đồng, mới chuyển đến hôm nay.” Nguyễn Vũ cười giải thích nói.
Uông Tuyền gật đầu, sau đó nhìn đĩa thức ăn của Nguyễn Vũ: “Bác gái này đối với cậu đúng là tốt thật đấy, lấy cho cậu nhiều đồ ăn như vậy, gấp đôi của tôi luôn.”
Nguyễn Vũ không nghĩ đến một người nhìn qua uy nghiêm như Uông Tuyền, lúc nói chuyện lại không hề cứng nhắc như vậy.
“Tôi không ăn hết được, huấn luyện viên anh có muốn chia một ít không, cánh gà này rất tuyệt, còn có món xương sườn này còn ngon hơn cả ngoài tiệm cơm nữa.” Nguyễn Vũ hướng dẫn từng bước nói.
Nguyễn Vũ ghét lãng phí, cậu đã từng không có cơm ăn, vừa nãy vẫn luôn liều mạng ăn, cuối cùng cũng xuất hiện một người có khổ người lớn, ăn được nhiều, làm sao cậu lại buông tha cho anh ta được.
“Vậy đi, đừng lãng phí, cho tôi đi.” Uông Tuyền nhận lấy.
Nguyễn Vũ chia đồ ăn, Uông Tuyền ăn rất vui vẻ, tra thỏa mãn.
“3 giờ chiều nay tuyển đội viên, nghe lão Bành nói sẽ có một đội viên cùng tuyển với tôi, chắc là cậu rồi.” Uông Tuyền ăn cơm còn không quên nói chuyện.
“À, hình như là vậy, trước mắt THE ONE chỉ ký một người là tôi.”
“Nhưng mà, tuyển người vẫn nên để huấn luyện viên là anh tuyển đi, tôi ở bên cạnh nhìn xem là được rồi.” Nguyễn Vũ cho rằng tuyển người vẫn phải giao cho người chuyên nghiệp mới tốt.
“Không có việc gì, cậu có thể tuyển, dù sao đến lúc đó trong trò chơi, các cậu cần phải phối hợp với nhau mà.”
“Trong chiến đội, quan trọng nhất là phối hợp.” Miệng Uông Tuyền tắc nhét đầy đồ ăn, nói.
Điểm này Nguyễn Vũ cũng đồng ý, nhưng phối hợp đâu phải chuyện dễ dàng như vậy.
Uông Tuyền nhét miếng đồ ăn cuối cùng vào miệng, sau đó nhìn giờ: “Từ giờ cho đến 3 giờ còn hai tiếng nữa. Đi thôi, đến phòng huấn luyện nhìn xem thế nào đi.”
Hai người cùng ra khỏi nhà ăn, đến phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện.
Ở đây cậu nhìn thấy bốn chiếc máy tính loại xịn đặt đan xen nhau, không gian không nhỏ, nói chính xác thì trên cùng còn có một cái nữa, tổng cộng năm cái.
Sau đó lại xem xét những phòng huấn luyện khắc, cơ bản cũng là như vậy.
Uông Tuyền không nghĩ đến vậy mà lại lắp nhiều phòng huấn luyện và máy tính như vậy: “Đây là đang định mỗi ngày đổi một hoàn cảnh luyện tập cho các cậu à?”
Nguyễn Vũ không nói tiếp, chỉ có thể cảm thán, nhà họ Sở đúng là lắm tiền thì tùy hứng.
Uông Tuyền mở ra toàn bộ máy tính để kiểm tra, Nguyễn Vũ cũng sờ thử xem.
Cuối cùng hai người liếc nhau, đúng thật là không tồi!
“Quên hỏi nữa, cậu thi đấu chuyên nghiệp thì còn livestream nữa không?” Dường như Uông Tuyền lơ đãng hỏi.
Nguyễn Vũ đúng lúc trả lời: “Chuyện này tôi có nói trước với ngài Sở rồi, mỗi tuần giữ nguyên tần suất livestream một đến hai lần là được, sẽ không chậm trễ việc huấn luyện.”
Uông Tuyền trịnh trọng hỏi lại, thần sắc nghiêm túc: “Được, chỉ là sau này cậu vẫn nên livestream lấy giải trí làm chủ thì hơn.”
Đôi mắt Nguyễn Vũ thoảng qua ánh sáng nhạt, cậu có thể cảm giác được Uông Tuyền coi trọng thi đấu chuyên nghiệp đến mức độ nào.
Uông Tuyền là sợ cậu không cẩn thận tiết lộ chiến thuật của chiến đội ra ngoài.
Nguyễn Vũ híp mắt trả lời: “Huấn luyện viên yên tâm đi, cái này tôi hiểu mà.”
Uông Tuyền có được sự bảo đảm, sang sảng nói: “Ừ, thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ trưa chờ thành viên mới sắp đến, đúng là chờ mong mà.”
Nguyễn Vũ ngồi xuống trước máy tính, sau đó nhắm hai mắt dựa vào ghế E-sport, cảm giác thi đấu chuyên nghiệp quen thuộc đời trước bao phủ toàn thân, tương lai như thế nào đây, cậu cũng rất chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro