Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 103
Tuyết Ca
2024-10-07 09:36:40
Trương Tịch Nhan chưa từng đi tới Thiên Diệu giới nhưng đại khái cùng biết được phương hướng tới đó.
Nàng sáng lập Thứ Nguyên Giới theo cảm giác cảm nhận nơi có không khí nóng rực mở ra thông đạo đi vào, trong phút chốc cảm giác nhiệt độ từ mùa thu chuyển sang nhiệt độ giữa mùa hè nóng bức khó chịu.
Lê Vị còn bé, lại đang trong trạng thái say rượu, sức chống chịu không được như ngày thường. Trương Tịch Nhan sợ cô ấy lọt vào sự ăn mòn của Thiên Cương chi khí và Thái Dương Tinh hỏa, liền lấy ra bảo thuyền, chuẩn bị ngồi thuyền tiến vào Thiên Diệu giới.
Con thuyền này to lớn như một tòa lâu, thân dài tới bảy tám chục mét, toàn bộ vỏ bọc bên ngoài đều là vàng rồng hào khí mười phần, Thiên Cương chi khí bên ngoài bao trùm lấy con thuyền đều bị nó ngăn lại ở bên ngoài không trung. Khoang thuyền giống như một Thần Điện, tuy rằng diện tích không lớn nhưng lại cho người ta cảm giác một loại phá lệ nguy nga khí phái.
Liễu Vũ đầy mặt cảm thán, kêu lên: “Đại Lão, chị có thật nhiều phi thuyền nha.”
Trương Tịch Nhan nói: “Thuyền này là lần chị đi vào giữa hai Thứ Nguyên Giới nhặt được, nhờ Du Thanh Vi đưa cho một vị đại sư đúc khí ở Thiên tộc sửa chữa bên ngoài, sau khi đem trở về lại trang trí lại phía bên trong.” Nàng nói xong, tiếp nhận Lê Vị từ tay của Hắc Hồ, một tay ôm vào trong ngực, khởi động một dòng Thiên Địa chi khí bao bọc lại con thuyền ngăn nó rơi xuống, sau đó bước lên bảo thuyền.
Hắc Hồ nhanh chóng đuổi theo, e sợ bị bỏ lại. Nàng ta mấy ngày nay đều thủ hồ, lãnh bỗng lộc người mới ở Cổ Đạo Tông nhưng không cần làm việc gì, nhiều nhất chính là tới kỳ tỷ thí đệ tử của Cổ Đạo Tông nàng ta sẽ tới để làm giám khảo trêu đùa làm khó đệ tử Cổ Đạo Tông, nhàng đến muốn phát sợ. Nàng ta tình nguyện đi theo Đại Tế Tư tới địa bàn của Thiên tộc, cũng không muốn muốn tiếp tục ngồi xổm trong hồ đếm xem mỗi ngày có bao nhiêu con cá.
Bảo thuyền đem Âm Sát khí cũng Thiên Cương chi khí ngăn cách ở bên ngoài, ngay cả Thiên Địa Linh khí cũng không có một tia, không gian bên trong nhìn lớn hơn rất nhiều so với nhìn từ bên ngoài, ngoài ra còn hoa lệ hơn. Boong tàu nơi này thoạt nhìn có diện tích cỡ 20-30m vuông, rộng lớn đến mức có thể phi ngựa, có cầu thang thật dài nối thẳng đến cung điện kim bích huy hoàng, ở phía sau cung điện còn xây thêm hoa viên, lầu các trong cung giống như một Thế giới nhỏ độc lập. Trên thuyền thực yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết, ngay cả một tí gió cũng không có, cũng không hề có bất luận thứ gì còn sống, rất nhiều nơi còn có bố trí ảo thuật, có thiết kế ảo trận.
Sau khí Liễu Vũ bước lên thuyền, trước tiên đi dạo một vòng trong lâu thuyền, thật muốn đem Trương đại lão lôi ra quỳ lạy một phen. Giàu có! Xa hoa! Trâu bò!
Cô trở lại trước điện thì thấy Trương Tịch Nhan ngồi trên một cái bảo tọa phá lệ khí phái, bên cạnh còn đặt Lê Vị đang ngủ say, bên cạnh cửa sổ là Hắc Hồ đang ngồi ngắm phong cảnh.
Trương Tịch Nhan đang nghịch một cái chậu hình trứng trong tay.
Chậu này nhìn mặt ngoài như được điêu khắc từ đá, đại khái dài cỡ 1m, có bụng rộng 50-60cm, bên trong của nó trống không, giống như một đáy vực nhìn sâu không tới đế, còn có Âm Sát khí nồng đậm.
Liễu Vũ đang muốn hỏi Trương Tịch Nhan đây là thứ gì, liền thấy Trương đại lão lại lấy ra một khối giống cái đệm nhét vào trong “Chậu”, lại lấy ra một cái gối mềm được bao bằng Âm Sát khí, sau đó đem bé Lê Vị đặt vào trong.
Liễu Vũ hỏi: “Đây là nôi em bé à?”
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, nói: “Thứ này có thể giúp Lê Vị ngăn cách Thiên Cương chi khí bên ngoài và cung cấp thêm Âm Sát khí”.
Liễu Vũ liếc mắt đứa bé đang ngủ say, nghĩ tới Lê đại lão hằng ngày đỗi xử với người khác cũng không tệ, nên cô không thèm so đo việc Trương đại lão làm nôi em bé cho cô ấy, cô đi đến boong tàu ngắm cảnh.
Lâu thuyền đã tiến vào bên trong Thiên Diệu giới.
Nơi này đúng thật không phụ tên của nó, ánh mặt trời đặc biệt chói chang, chiếu rọi đến mức trong không khí đều là sóng nhiệt, trên bầu trời trong vắt như tẩy, liền một đám mây cũng không có. Đất đai khô cằn như ở sa mạc. Trên vùng đất màu vàng chói này ánh nắng thiêu đốt đến vài loại thực vật linh tinh trên đồi núi cũng không còn cái lá, nhìn không thấy được bất cứ thứ gì giống như còn sống.
Nơi này so với Thiên Cương tông thì Thiên Cương chi khí còn nùng hơn rất nhiều, trên bầu trời còn có những đám lửa nhỏ nhỏ bay mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Đừng thấy đốm lửa kia nhỏ nhưng độ nóng của nó lại cực cao, dính vào trên ngoài của cô liền thiêu ra một vết thương to cỡ hạt đậu nành, đau đến tận tim.
Đốm lửa nhỏ là chính là Thái Dương Tinh Hỏa.
Liễu Vũ thật tò mò Thái Dương Tinh Hỏa là thứ có hình dạng như thế nào, trước tiên thả ra một nhóm Âm Sát kí để thăm dò, kết quả mới vừa tiếp xúc liên bị thiêu đến tan biến.
Cô lại phát động một dòng khí, nếm thử rồi đem Thái Dương Tinh Hỏa gôm lại, cư nhiên một lần liền thành công, nhưng kết quả khí cô gom lại nhóm lửa nhỏ đó liền hình thành một ngọn lửa lớn. Cô lại dùng ngự khí thuật cuốn lên một ngọn lửa lớn hơn, đem thêm một đốm lửa Thái Dương Tinh Hỏa tụ lại đây, đem chúng nó từ một đốm nhỏ trở thành một quả cầu lửa, lại thao tác nó bay tới bay lui, bay vòng quanh con thuyền vài vòng, lúc sau đột nhiên bay vào trong khoang thuyền và đến trước mặt Trương đại lão, liền thấy chính là Trương đại lão nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt kia lộ ra điểm kinh ngạc cảm thán còn có điểm vô ngữ, không biết nàng có cảm thấy cô thật trẻ con hay không, lớn như vật mà còn chơi với lửa.
Liễu Vũ lên tiếng, đúng lý hợp tình mà nói: “Em là đang luyện tập khống hỏa thuật.”
Trương Tịch Nhan lại nhìn vào mắt Liễu Vũ thật sâu thật kỳ quái, rất là vô ngữ.
Ở Quỷ Vu hai tộc luyện tập đều là âm hỏa, từ trước đến nay đối với Thái Dương Tinh Hỏa có thể né bao xa liền né bao xa. Nàng chỉ dặn dò một câu, “Đừng để bản thân bị đốt.” Cứ tùy vào Liễu Vũ vậy.
Liễu Vũ trở lại trên boong tàu, tiếp tục chơi với Thái Dương Tinh Hỏa. Thái Dương Tinh Hỏa lợi hại như vậy, thao tác ổn cũng xem là một kiện đại sát khí.
Bỗng nhiên cô thoáng nhìn một cái liền thấy phía trước có một cái chắn thật lớn, đem phần đất đai rộng lớn cùng con sông thành trì toàn bộ bọc lại ở bên trong.
Lâu thuyền từ trên không trung đáp xuống, tiến vào trong cái chắn đó, lập tức bay về phái thành trì lớn nhất.
Nhiệt độ bên trong cái chắn người thường vẫn có thể chịu được, có đủ loại kiểu dáng kiến trúc bay trên bầu trời, còn có nhà ở, cung điện, nhà cửa, phù đảo cùng đủ loại kiểu dáng pháp bảo phi hành. Trong số đó một ít đang bay rất nhanh, có một số thì đứng yên bất động, mặt trên còn có các loại sinh vật có hình thù kỳ dị đang hoạt động.
Trương Tịch Nhan tùy tiện tìm một chỗ trống để dừng lại phi thuyền, nàng đi đến trên boong tàu, mắt nhanh chóng đánh giá bốn phía, liền chỉ về phía trời cao ở xa xa, kêu Liễu Vũ lại: “Xem nơi đó.”
Cuối bầu trời có một mảnh mây lửa kéo dài qua không trung, trong không gian của đám mây lửa kia thấp thoáng một ngọn núi cực kỳ đồ sộ.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, đó là cái gì?”
Trương Tịch Nhan nói: “Rất có thể là hình chiếu của Thần Sơn ở Thiên Diệu giới.”
Liễu Vũ chớp chớp mắt, hỏi: “Hình chiếu sao?”
Cô chăm chú nhìn kỹ lại, phát hiện đám mây kia cùng ngọn núi đều như hư thật đan xen, thoạt nhìn giống như từ giao ảnh đan chéo mà thành, rồi lại thật thật tại tại tỏa ra Thiên Cương chi khí cùng Thái Dương Tinh Hỏa tràn ngập, thật giống như chân thật tồn tại. Cô lại thật cẩn thận mà nhìn lại lần nữa, liền thấy được một chút manh mối, nói: “Đại lão, cái này là ẩn giữa hai cái Thứ Nguyên Giới sao?”
Trương Tịch Nhan quét mắt nhìn Liễu Vũ, tâm nói: “Nhãn lực cũng không tồi a.” Nàng “Ân” một tiếng, nói: “Nghe nói, giới môn ở Thiên Diệu giới nối thẳng đến Kim Ô thần cung, vì để bảo vệ tốt giới môn, nên Kim Ô tộc cùng Thiên Diệu giới cố ý tu sửa lại Thần Điện, Thần Điện ở bên trong Thần Sơn. Ngày thường nó được giấu đi, chỉ ở lúc Kim Ô tộc gỡ xuống hoặc vào dịp tiết khánh quan trọng mới có thể mở ra. Giới môn bắt đầu mở ra Thần Sơn sẽ từ nơi che giấu bay tới, quá trình này đôi khi có thể kéo dài tới vài chục năm mới có thể mở ra, có khi lại là đột nhiên xuất hiện, xét theo tình huống mà định.”
Liễu Vũ “Nga” một tiếng, tâm nói: “Chiếu theo vậy mà nói, chúng ta rất có thể phải đợi tới vài chục năm?” Cô mới không lãng phí cơ hội tới đây, lập tức hỏi Trương Tịch Nhan: “Sao chúng ta không trực tiếp sáng lập thông đạo để đi qua?”
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Kim Ô thần cung tọa lạc ở bên trong biển lửa do Thái Dương Tinh Hỏa tạo thành, tiến vào trong Thái Dương Tinh Hỏa để tìm Thần cung cũng không so như đi vào trong biển để tìm Long cung. Lấy đạo hạnh hiện tại của chị, cho dù dùng hết toàn lực, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được vài phút. Chúng ta lần này tới là để giải quyết mâu thuẫn giữa Lê Vị và Ô Huyền, cứ vậy tùy tiện xâm nhập thật không ổn lắm, vẫn nên bái kiến bình thường thôi.” Nàng nhẹ giọng nói: “Chờ thêm nhiều thời gian cũng không sao, vừa lúc có thể để khắp nơi nhìn ngắm một chút, đi dạo nơi nơi. Thần Sơn buông xuống là thịnh hội ở Thiên Diệu giới, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất.”
Liễu Vũ tâm nói: “Chị đã nói tới thế rồi, không lẽ em lại không biết xấu hổ mà ý kiến.”
Bỗng dưng có một cổ khác thường từ trên không trung trên đỉnh đầu truyền xuống, không trung vạn dặm trời xanh xuất hiện một cái khe màu vàng chói, hồng thủy mãnh liệt từ trong cái khe trút xuống, phảng phất như mở ra một cái đập chứa đầy nước.
Liễu Vũ trước giờ chưa thấy qua trên trời lại mở ra cống đập để phóng nước, rất tò mò mà tới xem náo nhiệt, nhưng ngay sau đó, cô phát hiện có điều không hợp lý. Cái này không phải là mở cống thoát mà gọi là vỡ đê!
Cái khe kia nhanh chóng tràn ra khắp bốn phương tám hương, cơ hồ chỉ trong một thời gian ngắn, phạm vi cái khe liền vượt ngoài giới hạn cảm giác của cô.
Nước từ cái khe kia không gọi là mạnh mẽ trút xuống, nó giống như biển rộng nện xuống thì đúng hơn.
Các nàng ngồi trong lâu thuyền, phòng ốc kiến trúc xung quanh là cả pháp bảo phi hành đều mở ra cái lồng phòng ngự.
Liễu Vũ nhìn thấy rất rõ, phi hành pháp bảo bên cạnh đang trên bầu trời bị nước đổ xuống liền bị đánh nát, mà lâu thuyền của các nàng cũng bị hồng thủy kia ép tới chìm xuống nước, mắt thấy liền phải đập mạnh vào mặt đất. Loại tốc độ rơi xuống này cùng một dạng với áp lực ở không trung trên đỉnh đầu, thuyền đều sẽ nát thành bùn….
Liễu Vũ sợ tới mức theo bản năng mà muốn chạy đi lại nghĩ tới Trương Tịch Nhan, Lê Vị, Hắc Hồ vẫn còn ở bên trong thuyền, nên nhanh chóng bố trí kết giới Thứ Nguyên Giới.
Cô vừa muốn thi triển thần thông, Trương đại lão đã mở ra Thiên Nhãn khởi động một mảnh Thứ Nguyên Giới làm kết giới, đem mười dặm xung quanh đều bảo vệ ở phía dưới. Kết giới kia giống như một cây dù thật lớn ở bên trong hồng thủy, đem dòng nước rẽ ra. Ở phía bên ngoài kết giới, các đảo nhỏ, kiến trúc pháp bảo phi hành đang bay trên không trung bị dòng nước trực tiếp đánh úp rơi trên mặt đất. Pháp bảo, phòng ốc thì bị đánh nát, những loại động thực vật thành yêu và cả con người đều quăng ngã thành thịt nát sau đó bị hồng thủy cuốn đi.
Liễu Vũ sợ tới mức tức khắc da đầu tê dại, cảm thấy tìm được đường sống qua chỗ chết.
Theo sát, cô đột nhiên nghe được một tiếng cùng loại cùng loại với tiếng nứt, ngẩng đầu liền thấy tầng phòng ngự của Trương đại lão bị rạn nứt.
Cô nhanh chóng sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, ý đồ muốn đem hồng thủy dẫn đi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng rồng ngâm.
Đồng thời với tiếng rồng ngâm vang lên có một nắm tay thật lớn mọc đầy vảy giáp nặng nề đánh vào trên kết giới. Hai cổ lực lượng đánh mạnh vào nhau, hình thành một làn sóng khí thật lớn đem con thuyền và cáo đảo nhỏ vừa trốn thoát một kiếp xé rách, thuyền các nàng ngồi cũng từ không trung rơi xuống mặt đất tạo ra một tiếng vang thật lớn.
Liễu Vũ đang bay ở trên thuyền, đầu liền cũng trần đỉnh thuyền chạm mạnh vào nhau, làm cô đầu choáng mắt hoa, sau đó lại bị dòng nước cuốn trôi.
Mắt thấy Lê đại lão bên cạnh sắp bị dòng nước cuốn trôi ra bên ngoài khoang thuyền, lại đột nhiên trôi ngược trở về, theo sát liền được một đoàn dòng nước bảo vệ đến kín mít, sau đó Hắc Hồ Thủy Yêu xuất hiện, lên tiếng: “Mau đi giúp Đại Tế Tư.”
Trong nước là thiên hạ của Hắc Hồ! Liễu Vũ lập tức quay đầu đi tìm Trương Tịch Nhan, liền thấy Trương đại lão bị quặng ngã ở chỗ mép thuyền lại bị dòng nước cuốn lấy, trong miệng mũi còn đang chảy máu, giống như đang bị hôn mê bất tỉnh.
Liễu Vũ ngu người, tâm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô nhanh chóng chạy về phía Trương Tịch Nhan, liền thấy cái tay mọc đầy vảy vừa nãy lại nện xuống, ngoài ra lần này là trực tiếp hướng về phía của Trương Tịch Nhan, cứ như muốn dùng một quyền này đánh chế Trương đại lão.
Cô thuấn di đến bên cạnh Trương đại lão, đem toàn bộ bản lĩnh đã học được đều thi triển ở trận đấu này, khởi động lồng phòng ngự bảo về phía trên Trương Tịch Nhan. Lúc nắm tay đánh xuống, lồng phòng ngự cũng vỡ nát, Liễu Vũ lúc này mới nhìn rõ thứ đã tấn công bọn họ từ nãy tới giờ là thứ gì.
Đó là một con rồng lớn toàn thân màu vàng chói, ngay lúc này nắm tay đánh xuống ở ngay trước mặt là móng vuốt của nó.
Cô còn làm bông đi một khối vảy lớn của nó.
B.A
Nàng sáng lập Thứ Nguyên Giới theo cảm giác cảm nhận nơi có không khí nóng rực mở ra thông đạo đi vào, trong phút chốc cảm giác nhiệt độ từ mùa thu chuyển sang nhiệt độ giữa mùa hè nóng bức khó chịu.
Lê Vị còn bé, lại đang trong trạng thái say rượu, sức chống chịu không được như ngày thường. Trương Tịch Nhan sợ cô ấy lọt vào sự ăn mòn của Thiên Cương chi khí và Thái Dương Tinh hỏa, liền lấy ra bảo thuyền, chuẩn bị ngồi thuyền tiến vào Thiên Diệu giới.
Con thuyền này to lớn như một tòa lâu, thân dài tới bảy tám chục mét, toàn bộ vỏ bọc bên ngoài đều là vàng rồng hào khí mười phần, Thiên Cương chi khí bên ngoài bao trùm lấy con thuyền đều bị nó ngăn lại ở bên ngoài không trung. Khoang thuyền giống như một Thần Điện, tuy rằng diện tích không lớn nhưng lại cho người ta cảm giác một loại phá lệ nguy nga khí phái.
Liễu Vũ đầy mặt cảm thán, kêu lên: “Đại Lão, chị có thật nhiều phi thuyền nha.”
Trương Tịch Nhan nói: “Thuyền này là lần chị đi vào giữa hai Thứ Nguyên Giới nhặt được, nhờ Du Thanh Vi đưa cho một vị đại sư đúc khí ở Thiên tộc sửa chữa bên ngoài, sau khi đem trở về lại trang trí lại phía bên trong.” Nàng nói xong, tiếp nhận Lê Vị từ tay của Hắc Hồ, một tay ôm vào trong ngực, khởi động một dòng Thiên Địa chi khí bao bọc lại con thuyền ngăn nó rơi xuống, sau đó bước lên bảo thuyền.
Hắc Hồ nhanh chóng đuổi theo, e sợ bị bỏ lại. Nàng ta mấy ngày nay đều thủ hồ, lãnh bỗng lộc người mới ở Cổ Đạo Tông nhưng không cần làm việc gì, nhiều nhất chính là tới kỳ tỷ thí đệ tử của Cổ Đạo Tông nàng ta sẽ tới để làm giám khảo trêu đùa làm khó đệ tử Cổ Đạo Tông, nhàng đến muốn phát sợ. Nàng ta tình nguyện đi theo Đại Tế Tư tới địa bàn của Thiên tộc, cũng không muốn muốn tiếp tục ngồi xổm trong hồ đếm xem mỗi ngày có bao nhiêu con cá.
Bảo thuyền đem Âm Sát khí cũng Thiên Cương chi khí ngăn cách ở bên ngoài, ngay cả Thiên Địa Linh khí cũng không có một tia, không gian bên trong nhìn lớn hơn rất nhiều so với nhìn từ bên ngoài, ngoài ra còn hoa lệ hơn. Boong tàu nơi này thoạt nhìn có diện tích cỡ 20-30m vuông, rộng lớn đến mức có thể phi ngựa, có cầu thang thật dài nối thẳng đến cung điện kim bích huy hoàng, ở phía sau cung điện còn xây thêm hoa viên, lầu các trong cung giống như một Thế giới nhỏ độc lập. Trên thuyền thực yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết, ngay cả một tí gió cũng không có, cũng không hề có bất luận thứ gì còn sống, rất nhiều nơi còn có bố trí ảo thuật, có thiết kế ảo trận.
Sau khí Liễu Vũ bước lên thuyền, trước tiên đi dạo một vòng trong lâu thuyền, thật muốn đem Trương đại lão lôi ra quỳ lạy một phen. Giàu có! Xa hoa! Trâu bò!
Cô trở lại trước điện thì thấy Trương Tịch Nhan ngồi trên một cái bảo tọa phá lệ khí phái, bên cạnh còn đặt Lê Vị đang ngủ say, bên cạnh cửa sổ là Hắc Hồ đang ngồi ngắm phong cảnh.
Trương Tịch Nhan đang nghịch một cái chậu hình trứng trong tay.
Chậu này nhìn mặt ngoài như được điêu khắc từ đá, đại khái dài cỡ 1m, có bụng rộng 50-60cm, bên trong của nó trống không, giống như một đáy vực nhìn sâu không tới đế, còn có Âm Sát khí nồng đậm.
Liễu Vũ đang muốn hỏi Trương Tịch Nhan đây là thứ gì, liền thấy Trương đại lão lại lấy ra một khối giống cái đệm nhét vào trong “Chậu”, lại lấy ra một cái gối mềm được bao bằng Âm Sát khí, sau đó đem bé Lê Vị đặt vào trong.
Liễu Vũ hỏi: “Đây là nôi em bé à?”
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, nói: “Thứ này có thể giúp Lê Vị ngăn cách Thiên Cương chi khí bên ngoài và cung cấp thêm Âm Sát khí”.
Liễu Vũ liếc mắt đứa bé đang ngủ say, nghĩ tới Lê đại lão hằng ngày đỗi xử với người khác cũng không tệ, nên cô không thèm so đo việc Trương đại lão làm nôi em bé cho cô ấy, cô đi đến boong tàu ngắm cảnh.
Lâu thuyền đã tiến vào bên trong Thiên Diệu giới.
Nơi này đúng thật không phụ tên của nó, ánh mặt trời đặc biệt chói chang, chiếu rọi đến mức trong không khí đều là sóng nhiệt, trên bầu trời trong vắt như tẩy, liền một đám mây cũng không có. Đất đai khô cằn như ở sa mạc. Trên vùng đất màu vàng chói này ánh nắng thiêu đốt đến vài loại thực vật linh tinh trên đồi núi cũng không còn cái lá, nhìn không thấy được bất cứ thứ gì giống như còn sống.
Nơi này so với Thiên Cương tông thì Thiên Cương chi khí còn nùng hơn rất nhiều, trên bầu trời còn có những đám lửa nhỏ nhỏ bay mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Đừng thấy đốm lửa kia nhỏ nhưng độ nóng của nó lại cực cao, dính vào trên ngoài của cô liền thiêu ra một vết thương to cỡ hạt đậu nành, đau đến tận tim.
Đốm lửa nhỏ là chính là Thái Dương Tinh Hỏa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ thật tò mò Thái Dương Tinh Hỏa là thứ có hình dạng như thế nào, trước tiên thả ra một nhóm Âm Sát kí để thăm dò, kết quả mới vừa tiếp xúc liên bị thiêu đến tan biến.
Cô lại phát động một dòng khí, nếm thử rồi đem Thái Dương Tinh Hỏa gôm lại, cư nhiên một lần liền thành công, nhưng kết quả khí cô gom lại nhóm lửa nhỏ đó liền hình thành một ngọn lửa lớn. Cô lại dùng ngự khí thuật cuốn lên một ngọn lửa lớn hơn, đem thêm một đốm lửa Thái Dương Tinh Hỏa tụ lại đây, đem chúng nó từ một đốm nhỏ trở thành một quả cầu lửa, lại thao tác nó bay tới bay lui, bay vòng quanh con thuyền vài vòng, lúc sau đột nhiên bay vào trong khoang thuyền và đến trước mặt Trương đại lão, liền thấy chính là Trương đại lão nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt kia lộ ra điểm kinh ngạc cảm thán còn có điểm vô ngữ, không biết nàng có cảm thấy cô thật trẻ con hay không, lớn như vật mà còn chơi với lửa.
Liễu Vũ lên tiếng, đúng lý hợp tình mà nói: “Em là đang luyện tập khống hỏa thuật.”
Trương Tịch Nhan lại nhìn vào mắt Liễu Vũ thật sâu thật kỳ quái, rất là vô ngữ.
Ở Quỷ Vu hai tộc luyện tập đều là âm hỏa, từ trước đến nay đối với Thái Dương Tinh Hỏa có thể né bao xa liền né bao xa. Nàng chỉ dặn dò một câu, “Đừng để bản thân bị đốt.” Cứ tùy vào Liễu Vũ vậy.
Liễu Vũ trở lại trên boong tàu, tiếp tục chơi với Thái Dương Tinh Hỏa. Thái Dương Tinh Hỏa lợi hại như vậy, thao tác ổn cũng xem là một kiện đại sát khí.
Bỗng nhiên cô thoáng nhìn một cái liền thấy phía trước có một cái chắn thật lớn, đem phần đất đai rộng lớn cùng con sông thành trì toàn bộ bọc lại ở bên trong.
Lâu thuyền từ trên không trung đáp xuống, tiến vào trong cái chắn đó, lập tức bay về phái thành trì lớn nhất.
Nhiệt độ bên trong cái chắn người thường vẫn có thể chịu được, có đủ loại kiểu dáng kiến trúc bay trên bầu trời, còn có nhà ở, cung điện, nhà cửa, phù đảo cùng đủ loại kiểu dáng pháp bảo phi hành. Trong số đó một ít đang bay rất nhanh, có một số thì đứng yên bất động, mặt trên còn có các loại sinh vật có hình thù kỳ dị đang hoạt động.
Trương Tịch Nhan tùy tiện tìm một chỗ trống để dừng lại phi thuyền, nàng đi đến trên boong tàu, mắt nhanh chóng đánh giá bốn phía, liền chỉ về phía trời cao ở xa xa, kêu Liễu Vũ lại: “Xem nơi đó.”
Cuối bầu trời có một mảnh mây lửa kéo dài qua không trung, trong không gian của đám mây lửa kia thấp thoáng một ngọn núi cực kỳ đồ sộ.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, đó là cái gì?”
Trương Tịch Nhan nói: “Rất có thể là hình chiếu của Thần Sơn ở Thiên Diệu giới.”
Liễu Vũ chớp chớp mắt, hỏi: “Hình chiếu sao?”
Cô chăm chú nhìn kỹ lại, phát hiện đám mây kia cùng ngọn núi đều như hư thật đan xen, thoạt nhìn giống như từ giao ảnh đan chéo mà thành, rồi lại thật thật tại tại tỏa ra Thiên Cương chi khí cùng Thái Dương Tinh Hỏa tràn ngập, thật giống như chân thật tồn tại. Cô lại thật cẩn thận mà nhìn lại lần nữa, liền thấy được một chút manh mối, nói: “Đại lão, cái này là ẩn giữa hai cái Thứ Nguyên Giới sao?”
Trương Tịch Nhan quét mắt nhìn Liễu Vũ, tâm nói: “Nhãn lực cũng không tồi a.” Nàng “Ân” một tiếng, nói: “Nghe nói, giới môn ở Thiên Diệu giới nối thẳng đến Kim Ô thần cung, vì để bảo vệ tốt giới môn, nên Kim Ô tộc cùng Thiên Diệu giới cố ý tu sửa lại Thần Điện, Thần Điện ở bên trong Thần Sơn. Ngày thường nó được giấu đi, chỉ ở lúc Kim Ô tộc gỡ xuống hoặc vào dịp tiết khánh quan trọng mới có thể mở ra. Giới môn bắt đầu mở ra Thần Sơn sẽ từ nơi che giấu bay tới, quá trình này đôi khi có thể kéo dài tới vài chục năm mới có thể mở ra, có khi lại là đột nhiên xuất hiện, xét theo tình huống mà định.”
Liễu Vũ “Nga” một tiếng, tâm nói: “Chiếu theo vậy mà nói, chúng ta rất có thể phải đợi tới vài chục năm?” Cô mới không lãng phí cơ hội tới đây, lập tức hỏi Trương Tịch Nhan: “Sao chúng ta không trực tiếp sáng lập thông đạo để đi qua?”
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Kim Ô thần cung tọa lạc ở bên trong biển lửa do Thái Dương Tinh Hỏa tạo thành, tiến vào trong Thái Dương Tinh Hỏa để tìm Thần cung cũng không so như đi vào trong biển để tìm Long cung. Lấy đạo hạnh hiện tại của chị, cho dù dùng hết toàn lực, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được vài phút. Chúng ta lần này tới là để giải quyết mâu thuẫn giữa Lê Vị và Ô Huyền, cứ vậy tùy tiện xâm nhập thật không ổn lắm, vẫn nên bái kiến bình thường thôi.” Nàng nhẹ giọng nói: “Chờ thêm nhiều thời gian cũng không sao, vừa lúc có thể để khắp nơi nhìn ngắm một chút, đi dạo nơi nơi. Thần Sơn buông xuống là thịnh hội ở Thiên Diệu giới, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất.”
Liễu Vũ tâm nói: “Chị đã nói tới thế rồi, không lẽ em lại không biết xấu hổ mà ý kiến.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng dưng có một cổ khác thường từ trên không trung trên đỉnh đầu truyền xuống, không trung vạn dặm trời xanh xuất hiện một cái khe màu vàng chói, hồng thủy mãnh liệt từ trong cái khe trút xuống, phảng phất như mở ra một cái đập chứa đầy nước.
Liễu Vũ trước giờ chưa thấy qua trên trời lại mở ra cống đập để phóng nước, rất tò mò mà tới xem náo nhiệt, nhưng ngay sau đó, cô phát hiện có điều không hợp lý. Cái này không phải là mở cống thoát mà gọi là vỡ đê!
Cái khe kia nhanh chóng tràn ra khắp bốn phương tám hương, cơ hồ chỉ trong một thời gian ngắn, phạm vi cái khe liền vượt ngoài giới hạn cảm giác của cô.
Nước từ cái khe kia không gọi là mạnh mẽ trút xuống, nó giống như biển rộng nện xuống thì đúng hơn.
Các nàng ngồi trong lâu thuyền, phòng ốc kiến trúc xung quanh là cả pháp bảo phi hành đều mở ra cái lồng phòng ngự.
Liễu Vũ nhìn thấy rất rõ, phi hành pháp bảo bên cạnh đang trên bầu trời bị nước đổ xuống liền bị đánh nát, mà lâu thuyền của các nàng cũng bị hồng thủy kia ép tới chìm xuống nước, mắt thấy liền phải đập mạnh vào mặt đất. Loại tốc độ rơi xuống này cùng một dạng với áp lực ở không trung trên đỉnh đầu, thuyền đều sẽ nát thành bùn….
Liễu Vũ sợ tới mức theo bản năng mà muốn chạy đi lại nghĩ tới Trương Tịch Nhan, Lê Vị, Hắc Hồ vẫn còn ở bên trong thuyền, nên nhanh chóng bố trí kết giới Thứ Nguyên Giới.
Cô vừa muốn thi triển thần thông, Trương đại lão đã mở ra Thiên Nhãn khởi động một mảnh Thứ Nguyên Giới làm kết giới, đem mười dặm xung quanh đều bảo vệ ở phía dưới. Kết giới kia giống như một cây dù thật lớn ở bên trong hồng thủy, đem dòng nước rẽ ra. Ở phía bên ngoài kết giới, các đảo nhỏ, kiến trúc pháp bảo phi hành đang bay trên không trung bị dòng nước trực tiếp đánh úp rơi trên mặt đất. Pháp bảo, phòng ốc thì bị đánh nát, những loại động thực vật thành yêu và cả con người đều quăng ngã thành thịt nát sau đó bị hồng thủy cuốn đi.
Liễu Vũ sợ tới mức tức khắc da đầu tê dại, cảm thấy tìm được đường sống qua chỗ chết.
Theo sát, cô đột nhiên nghe được một tiếng cùng loại cùng loại với tiếng nứt, ngẩng đầu liền thấy tầng phòng ngự của Trương đại lão bị rạn nứt.
Cô nhanh chóng sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, ý đồ muốn đem hồng thủy dẫn đi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng rồng ngâm.
Đồng thời với tiếng rồng ngâm vang lên có một nắm tay thật lớn mọc đầy vảy giáp nặng nề đánh vào trên kết giới. Hai cổ lực lượng đánh mạnh vào nhau, hình thành một làn sóng khí thật lớn đem con thuyền và cáo đảo nhỏ vừa trốn thoát một kiếp xé rách, thuyền các nàng ngồi cũng từ không trung rơi xuống mặt đất tạo ra một tiếng vang thật lớn.
Liễu Vũ đang bay ở trên thuyền, đầu liền cũng trần đỉnh thuyền chạm mạnh vào nhau, làm cô đầu choáng mắt hoa, sau đó lại bị dòng nước cuốn trôi.
Mắt thấy Lê đại lão bên cạnh sắp bị dòng nước cuốn trôi ra bên ngoài khoang thuyền, lại đột nhiên trôi ngược trở về, theo sát liền được một đoàn dòng nước bảo vệ đến kín mít, sau đó Hắc Hồ Thủy Yêu xuất hiện, lên tiếng: “Mau đi giúp Đại Tế Tư.”
Trong nước là thiên hạ của Hắc Hồ! Liễu Vũ lập tức quay đầu đi tìm Trương Tịch Nhan, liền thấy Trương đại lão bị quặng ngã ở chỗ mép thuyền lại bị dòng nước cuốn lấy, trong miệng mũi còn đang chảy máu, giống như đang bị hôn mê bất tỉnh.
Liễu Vũ ngu người, tâm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô nhanh chóng chạy về phía Trương Tịch Nhan, liền thấy cái tay mọc đầy vảy vừa nãy lại nện xuống, ngoài ra lần này là trực tiếp hướng về phía của Trương Tịch Nhan, cứ như muốn dùng một quyền này đánh chế Trương đại lão.
Cô thuấn di đến bên cạnh Trương đại lão, đem toàn bộ bản lĩnh đã học được đều thi triển ở trận đấu này, khởi động lồng phòng ngự bảo về phía trên Trương Tịch Nhan. Lúc nắm tay đánh xuống, lồng phòng ngự cũng vỡ nát, Liễu Vũ lúc này mới nhìn rõ thứ đã tấn công bọn họ từ nãy tới giờ là thứ gì.
Đó là một con rồng lớn toàn thân màu vàng chói, ngay lúc này nắm tay đánh xuống ở ngay trước mặt là móng vuốt của nó.
Cô còn làm bông đi một khối vảy lớn của nó.
B.A
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro