Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 114

Tuyết Ca

2024-10-07 09:36:40

Càng tới tế đàn thì có càng nhiều thi quái.

Khi đến được chân núi chỗ tế đàn, liền thấy được khắp nơi đều là thi quái, số lượng nhiều tới mức làm người ta da đầu tê dại.

Nguyên bản chúng nó đang ngủ say, thì bị mấy vạn thi quái nhảy qua đánh thức, một số có tâm cảnh giác trốn sâu vào trong ngầm, nhưng càng có nhiều thi quái bị cuốn vào cùng nhau nhảy về phía trước, còn những con ngây ngốc đứng tại chỗ thì bị một đoàn thi quái đang nhảy tới đâm ngã xuống đất, bị dẫm đạp. Còn một số ít có thực lực cường đại không bị ảo thuật khống chế lạc trong đám thi quái đang nhảy bắt đầu đấu đá lung tung phá hư đội hình, dẫn đến rối loạn.

Nơi này thi quái nhiều tới mức vượt qua khỏi phạm vi khống chế cùng lúc cao nhất của Liễu Vũ, nơi tế đàn trên đỉnh núi mang lại cho cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống như có điểm chơi quá trớn.

Cô nhanh chóng quyết định thay đổi sách lược, cấy vào trong đầu thi quái cô là thi vương, làm đám thi quái có ý thức thần phục cô.

Trương Tịch Nhan đuổi tới bên cạnh Liễu Vũ, cảnh giác ngẩng đầu nhìn hướng của tế đàn, chỉ thấy Âm Sát khí nơi đó hình thành u ám, cả một đỉnh núi bị bao phủ bởi một tầng khí đen nhánh nối thành một mảnh. Nơi này lại là nơi âm dương giao hội, nhiều thi quái như thế này đều được uẩn dưỡng tại đây hơn cả vạn năm, dưỡng ra tới cái thứ gì cũng có khả năng.

Nàng nói với Liễu Vũ: “Chúng ta đến triệt.” Từ tình huống trước mắt mà phán đoán, thi quái nơi này trước mắt là nàng không thể đối phó được.

Liễu Vũ cảm giác được trên đỉnh núi có một con đại thi quái cực kỳ lợi hại, quyết định ra tay phủ đầu trước thu đi nó. Cô nói với Trương Tịch Nhan: “Để em thử trước, có thể đối phó với nó được không.” Khi cô nói chuyện, liền thi triển ảo thuật đối với con thi quái lợi hại nhất trên đỉnh, nhưng sau khi cảm giác vừa tiến vào trong đầu của thi quái, liền nghe trong đầu nó vang tiếng hô phẫn nộ, tuy rằng là tiếng kêu của thi quái nhưng làm cô có thể nghe ra được ý tứ.

Thanh âm kia rất vang, chấn đến cô đầu choáng mắt hoa, đầu cắm thẳng xuống đất té ngã.

Phía trên tế đàn u ám quay cuồng, một cổ chi thế bàng bạc mạnh mẽ từ trên đỉnh núi lao ra. Âm Sát khí đen đặc hình thành một tường sóng thần cát bụi cao mấy chục mét từ đỉnh núi cọ rửa xuống dưới, đem thi quái ven đường đều xốc bay.

Trương Tịch Nhan ôm lấy Liễu Vũ trốn phía sau một tảng nham thạch thật lớn, tránh thoát Âm Sát khí đánh thẳng chính diện, nàng lo lắng nhìn về phía Liễu Vũ.

Liễu Vũ nghỉ ngơi vài giây, cảm giác choáng váng dần biến mất, khôi phục bình thường. Cô nói: “Em không sao cả, con thi quái phía trên thật là lợi hại.”

Trương Tịch Nhan nói: “Đi thôi. Chúng ta không phải đối thủ.”

Một tiếng thì quái rống lên như tiếng sấm liên tục truyền đến từ phía tế đàn.

Thanh âm kia chấn đến màng nhĩ đau nhức, đầu như muốn vỡ ra, đá vụn trên mặt đất đều đang rung động. Những con thi quái rơi rớt tan tác như bị vỡ đê nằm sấp trên mặt đất, một cử động cũng không dám, giống như hướng vương giả thần phục.

Liễu Vũ tức khắc hiểu rõ, bản thân đã đụng trúng thi quái vương chính hiệu. Cô bò dậy đang muốn chạy liền có cảm giác bị theo dõi, con thi quái trên đỉnh núi như lưu tinh cản nguyệt lao thẳng xuống dưới đây.

Cô truyền âm nói với Trương Tịch Nhan câu, “Em giữ chân của nó, chị xem tình huống mà làm.” cô từ phía sau nham thạch nhảy ra ngoài, lấy tư thế nhảy của cương thi bắn nhảy ra xa về hướng khác, đồng thời thao tác thi quái xung quanh tấn công thi vương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Tịch Nhan cảm giác có tầm mắt đảo qua trên người của bản thân, liền biết nàng cũng bị theo dõi, lúc này muốn chạy thoát khả năng rất thấp, không bằng buông tay một bác. Nàng dùng liễm tức thuật hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống, làm chính mình thoạt nhìn cảm giác phi thường nhỏ yếu, hơn nữa Liễu Vũ nhảy bắn đến mức quá lợi hại cảm giác tồn tại phi thường mạnh mẽ, trước đó còn tấn công thi vương một đợt, cừu hận kéo đến là chắc chắn.

Thi vương quét mắt nhìn Trương Tịch Nhan liền hướng tới Liễu Vũ mà đi.

Bất quá, nó cũng không buông tha Trương Tịch Nhan, nó phát ra một tiếng rống lớn, mệnh lệnh những con thi quái khác tấn công Trương Tịch Nhan. Những con thi quái không bị Liễu Vũ khống chế liền lao đầu đánh về phía Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan giơ tay đánh ra mấy chục tấm bùa mới vẽ cùng với thi cốt khắc thành con rối, kết thành một cái ảo trận vận chuyển bao phủ lại xung quanh, sau đó lại khống chế bản mạng linh cổ phóng xuất ra tử cổ hóa thành huyễn thân của nàng đi quấy nhiễu thi quái. Trên người của nàng thì tráo một tầng ảo thuật, che giấu bản thân, lặng yên rút khỏi ảo trận, chạy về phía của Liễu Vũ.

Liễu Vũ trong lúc dụ thi vương đuổi theo trong nháy mắt liền thấy nó đã đuổi theo gần tới, bỗng nhiên phát hiện Trương Tịch Nhan cư nhiên đuổi theo tới phía sau, sợ tới mức la lên: “Chị đừng tới đây….” lời còn chưa nói xong liền cảm nhận được có một cổ Âm Dương chi khí quen thuộc đang mạnh mẽ đẩy ra tới, cơ hồ ở trong nháy mắt liền đem cô cùng thi vương bao trụ, cái loại cảm giác rơi vào nước rất quen thuộc truyền tới, đồng thời có ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng xuống, hoảng đến cô theo bản năng mà nhắm mắt lại, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng xung quanh là rừng rậm xanh tươi bừng bừng sinh cơ, cùng với một con thi quái trên người treo đầy phụ tùng ăn mặc đến giống như nhảy đại thần.

Thi quái này tuổi tác độ khoảng 40-50 tuổi, nữ giới, làn da và đồng tử của nó cùng người thường không hề khác nhau, nếu không phải một thân Thi Sát khí, rất khó nhìn ra được nó là một con thi quái.

Thi quái bị ánh mặt trời chiếu đến híp híp mắt, ngay sau đó mở đôi mắt ra ngẩng đầu nhìn về phía không trung trên đỉnh đầu, tựa hồ có điểm như đang hưởng thụ.

Trương Tịch Nhan nhìn thấy cách thi quái ăn mặc cùng trên cổ đeo đồ đằng phụ kiện điêu khắc đại biểu cho thân phận, thế nhưng lại một vị Đại Tế Tư.

Thi quái Đại Tế Tư sau khi hưởng thụ một hồi tắm gội ánh mặt trời, quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, liếc mắt một cái liền thấy Thiên Nhãn giữa trán của nàng, biết được nàng lợi hại trong mắt liền hiện lên hung quang, lấy thế lôi đình vạn quân giết qua tới.

Một luồn ngọn lửa nhỏ từ trong Thiên Nhãn giữa trán Trương Tịch Nhan bay ra, ngăn chặn thế công của thi quái Đại Tế Tư, Trương Tịch Nhan nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào hốc mắt thi quái Đại Tế Tư.

Thi quái Đại Tế Tư linh hoạt một né tránh thoát được một đợt tấn công cùng lúc của Thần hỏa Thiên Nhãn và một kiếm công tới của Trương Tịch Nhan, sau đó trên mông bị ăn một đá, theo sát liền cảm giác được có thứ gì đó chui vào trong đầu, đồng thời có tiếng nói vang lên: “Ngươi biến đi!”

Tiếng nói đó làm nó như bị điện quang hỏa thạch khiến nó thất thần chốc lát, nhưng tại trong nháy mắt thất thần đó, đôi mắt nó bị một trận đau đớn. Nó một phen nắm lấy thanh kiếm đâm vào hốc mắt, phần đầu ngửa ra sau, rút kiếm ra khỏi hốc mắt, cùng rút ra ngoài với thanh kiếm còn có con mắt của nó.

Một dòng máu màu vàng chảy từ trong hốc mắt bị hỏng của nó xuống, nó liên tục quay cuồng nhảy lên mấy cái né tránh thần hỏa Thiên Nhãn cùng với thế kiếm mưa rền gió dữ của Trương Tịch Nhan công qua, chợt nó duỗi tay nắm được mũi kiếm đâm tới, trên tay dùng sức bóp chặt làm vỡ thanh kiếm.

Một tay khác của nó như điện lóe chụp vào yết hầu của Trương Tịch Nhan, trong nháy mắt lúc nó sắp chạm đến Trương Tịch Nhan, trước mặt chợt xuất hiện một gốc cây thần thụ thật lớn được bao phủ ánh đỏ rực rỡ, dây đằng trên cây giống như rồng bay lượn hướng về phía nó đâm tới.

Thi quái Đại Tế Tư sợ tới mức đứng tròng mắt, gần như theo bản năng mà quay đầu muốn chạy, nhưng dưới chân bỗng nhiên tê rần, sau đó té ngã trên đất. Nó sợ tới mức tim và mật đều nứt, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện bầu trời căn bản không có Vu thần thụ gì cả, chỉ có Hoa Thần Cổ hình dạng tiểu cánh hoa đánh hướng dưới chân và trên người của chính mình toản. Nơi bị chúng nó chạm vào nhanh chóng thối rữa hóa thành máu loãng.

Nó đầy mặt khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, như thế nào cũng không thể nghĩ tới bản thân thế nhưng lại gặp phải Hoa Tế Thần dưới tọa tiếp dẫn thần thụ. Nó tức khắc hiểu được, những việc bản thân nó đang làm căn bản không thể nào giấu diếm được. Vu thần thụ tìm tới thanh toán!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không thể ngồi yên chờ chết được! Một lượng lớn Thi Sát khí từ trên người nó phóng xuất ra tới, không trung xung quanh nhanh chóng vặn vẹo, cảnh tượng của nơi không thể thấy ánh mặt trời cùng thi quái khắp nơi mơ hồ hiện lên. Nó đem hai nàng kéo về địa với Âm Phủ, trong lúc tính há mồm kêu gọi điều động thi quái xung quanh tấn công hai liền lại phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, kinh ngạc liếc nhìn vào bên trong thì thấy Hoa Thần Cổ hình dạng tiểu cánh hoa thế nhưng đã đem cổ nó gặm tới nát nhừ, miệng vết thương chảy máu đen chỉ còn lại có xương cốt.

Xúc cảm đau đớn nhanh chóng lan rộng toàn bộ thân thể. Hai mắt thi quái Đại Tế Tử trừng to, thẳng tắp ngã xuống đất, đầy mặt ngạc nhiên.

Liễu Vũ dùng tiểu cánh hoa gặm sạch sẽ trung khu thần kinh của nó, đồng thời phóng độc lại chui vào trong đầu của nó trước tiên gặm đi não, theo sát đem tiểu cánh hoa bao trùm toàn thân, răng rắc gặm ăn, trừ bỏ đem thi đan ra ngoài dùng tiểu cánh hoa đưa tới trước mặt Trương Tịch Nhan, cô liền đem gia hỏa này gặm ăn đến không chừa một móng.

Dưới chân Trương Tịch Nhan đạp xoáy tụ khí Thái Cực, đang muốn điều động lực lượng trong Thiên Nhãn phối hợp với Thần hỏa tấn công về phía thi quái Đại Tế Tư, liền phát hiện chiến đấu đã kết thúc.

Nàng yên lặng đứng nhìn Liễu Vũ bên cạnh thi quái Đại Tế Tư, lại nhìn thấy Hoa Thần Cổ Liễu Vũ phóng xuất ra đang bò đầy đất, trên mặt biểu tình so với thi quái Đại Tế Tư vui vẻ không thoát được.

Nàng dại ra tại chỗ vài giây mới phục hồi lại tinh thần, yên lặng tiếp thu hiện thực, đồng thời hiểu được, tuy rằng bản thân nàng cũng tu luyện cổ thuật, nhưng chỉ là kiêm tu những kỹ năng bảo mệnh, con đường tu luyện chính yếu vẫn là Âm Dương nhị khí của Đạo môn. Liễu Vũ tu luyện mới là Cổ thuật chính thống nhất, phóng độc, thi triển ảo thuật, giết địch trong vô hình, dùng cũng rất lưu loát.

Trương Tịch Nhan nói: “Đi thôi, đi lên trên tế đàn xem xem.” Thi vương này ăn mặc phục sức của Đại Tế Tư, nhận biết Hoa Thần Cổ của Liễu Vũ, nơi này rất có thể là Thi tộc.

Hai nàng hướng trên núi bò đi.

Liễu Vũ không cần đi đường, liền nghĩ chú ý một chút tới hình tượng, chuẩn bị bày ra bộ dáng thản nhiên bồi Trương Tịch Nhan leo núi ngắm phong cảnh, giả bộ một bộ phong phạm của cao nhân dẹp yên tại đây có nguy cơ tứ phía thành đất phẳng dễ dàng đi tới, nhưng mà ven đường lại không có phong cảnh, cảnh tượng nhìn đến trong mắt chỉ có hai từ ghê người để hình dung.

Đám thi quái đã tránh đi thật xa, không thò người qua tới, khiến cho bề mặt trên núi lộ ra hố dưỡng thi, cùng với xương cốt rơi rụng rất dễ nhìn thấy.

Xương cốt rơi rụng trên cả tòa núi còn nhiều hơn so với thi quái, số xương cốt này đều bị hỏng hốc, che kín dấu răng, tất cả đều là xương người và động vật bị thi quái gặm ăn để lại. Một đống chất chồng trên núi cơ hồ phủ kín toàn bộ bề mặt của ngọn núi này, một số nơi có khe rãnh hoặc chỗ trũng đều bị số xương cốt này lấp đầy.

Trương Tịch Nhan kiểm tra qua số xương cốt này, phát hiện số xương này vô luận là người hay là dã thú đều là trưởng thành khỏe mạnh, ngoài ra xương cốt một số đã hủ bại một số vẫn còn rất mới.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy, vẫn có bộ tộc đưa người sống và dã thú sống tới đây để tiến hành hiến tế, cung phụng số thi quái này.

Việc này có hành vi là theo lẽ thường.

Mục đích của dưỡng cổ và dưỡng thi cũng giống nhau, đều là vì muốn dưỡng ra tới công cụ thao tác chiến đấu, nhưng nếu là thả vào thức ăn để nuôi dưỡng sẽ không chọn lựa người và dã thú trưởng thành khỏe mạnh, kiểu hiến tế như vậy chỉ có thể là tế thần.

Trương Tịch Nhan căn cứ vào tất cả dấu hiệu suy đoán, vị Đại Tế Tư này của Thi tộc rất có thể là sau khi Vu tộc chiến bại không còn Thần mới đem chính mình tu luyện thành thi quái, hơn nữa lấy thủ đoạn nào đó để giữ lại thần trí và ký ức nhất định, về sau liền thay thế Thần để hưởng thụ hiến tế cung phụng. Hiện giờ Vu tộc chỉ còn lại một vị Vu thần thụ, cho dù các bộ lạc Vu tộc muốn cung phụng, cũng không cung phụng tới phiên một Đại Tế Tư Thi tộc còn kém nửa cái chân mới thành thần, lại trùng hợp Liễu Vũ tu luyện thành thần thể, trên đường chạy trốn còn cầu cứu đến Vu thần thụ, vì thế Vu thần thụ vung nhánh cây lên rồi ném hai nàng tới đây.

Nhưng những thứ đó chỉ là phỏng đoán, muốn biết rốt cuộc là tình hình gì, Trương Tịch Nhan còn phải đến tế đàn trên đỉnh núi xem qua mới biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Số ký tự: 0