Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 117

Tuyết Ca

2024-10-07 09:36:40

Trương Tịch Nhan không để ý tới phản ứng của mọi người, chỉ để lại cho Trương Kế Bình một câu, “Tôi mở thông đạo đi tới Cổ Đạo giới ở Vân Hải Ngọc Các.” Nàng nói xong liền lập tức trở về Vân Hải Ngọc Các.

Vân Hải Ngọc Các được chia thành hai tòa, một bên dùng để ở sinh hoạt riêng, một bên dùng để luyện dược hoặc là dược liệu được nhóm cổ người tổ tông đưa tới nhờ nàng gia công, hai tòa nhà này cách xa nhau, dùng một cây cầu để nối liền, toàn khu nhà đều treo trên ở trên không trung lơ lửng như hòn đảo.

Nhà của nàng chuyển dời đi rất tiện, chỉ cần dùng thần thông sáng lập Thứ Nguyên Giới đem hai tòa treo trên không dời qua là xong.

Nàng chuẩn bị dọn thì thấy bà nội ba Trương Kiều Nghiên bóp nát khối độn phù vội vàng chạy tới.

Độn phù là nàng luyện chế, bên trong có sáng lập Thứ Nguyên Giới, có thể tạm thời sáng lập ra một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới đi tới nơi muốn tới, món đồ này là đồ dùng một lần, đây cũng là món đồ cao cấp dùng để bảo mệnh. Hàng năm nàng thường không có ở Cổ Đạo Tông, thứ này nàng cũng chỉ ngẫu nhiên luyện chế vài cái đưa cho những người thân cận. Thời điểm không có nàng ở đây, bà nội ba dùng một cái là thiếu đi một cái.

Trương Tịch Nhan đưa tay về hướng Trương Kiều Nghiên, nói: “Nghèo, cho con xin mấy khối linh ngọc.”

Đây là nghèo thành cái dạng gì mà tới nổi mấy khối linh ngọc cũng lấy không ra a? Trương Kiều Nghiên lấy ra mấy khối linh ngọc chất lượng cực tốt đưa cho Trương Tịch Nhan, rồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Con khi nào thành nghèo thành như vậy?” Bà lại nhớ tới Trương Tịch Nhan đang nuôi Liễu Vũ, một cái tiêu tiền nhà giàu, âm thầm chắc chắc vài tiếng, tâm nói: “Không nghèo mới là lạ.” Nuôi nguyên một cái tông môn cũng không hao tiền như Liễu Vũ nha.

Trương Tịch Nhan dùng Âm Dương nhị khí bao bọc lại mấy khối linh ngọc to hơn trái dưa hấu, trước tiên đem tạp chất trong đó luyện hóa, lại sáng lập một cái thông đạo thứ nguyên giới dùng thần thông pháp thuật phong lại bên trong tựa như giương cung mà không bắn, như vậy khi sử dụng chỉ cần bóp nát là được. Khối linh ngọc lớn như vậy mang theo bên người không tiện, vì thế nàng lại tráo ở bên ngoài một tầng pháp thuật đem nó súc thành những khối nhỏ.

Nàng một hơi đem toàn bộ số linh ngọc luyện thành độn phù, đưa tất cả lại cho Trương Kiều Nghiên, mới hỏi: “Cứ như vậy cấp tới rồi, tới tìm con có việc gì?”

Trương Kiều Nghiên giơ hai ngón tay, tỏ vẻ là có hai việc. Bà nói: “Nếu đã tìm được nơi an cư lạc nghiệp, con trực tiếp đem toàn bộ Cổ Đạo Tông dịch chuyển qua không là xong sao. Một cái tông môn lớn như vậy cả ngày phải phiêu ở giữa các Thứ Nguyên Giới trong không gian loạn lưu, chuyển nhà bất quá là tìm một chỗ để dừng lại mà thôi. Sau khi dời Cổ Đạo Tông qua, vẫn cứ tiếp tục che giấu phiêu trên Vu Đạo giới đi, sau đó sửa lại đại môn, dựng thêm mấy cái thông đạo truyền tống cố định để lui tới liền thành, nếu ngày nào đó cường địch tới phạm, thông đạo một quan, núi một phong, làm bọn họ muốn tìm cũng không ra. Chúng ta so với Thiên tộc mà nói vẫn còn kém xa, vạn nhất bị đánh tới cửa, chống đỡ không nổi.”

Trương Tịch Nhan cảm thấy cũng được, ngoài ra khỏi phải phí nhiều công sức, vì thế nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được a.”

Trương Kiều Nghiên lại nói tiếp chuyện thứ hai: “Còn có Du Thanh Vi, tuy nói là Địa Linh giới đã phong giới để ẩn nấp, nhưng con cũng biết nàng ấy là người như thế nào, trên mặt thoạt nhìn không để bụng, nhưng nhiều đệ tử và sản nghiệp của Âm Dương Đạo tông bên ngoài như vậy, nào có thể hoàn toàn yên tâm được. Sau khi nàng ấy từ chỗ chúng ta rời đi, liền mở ra tiếp dẫn bảo thuyền đi tới các giới âm thầm tiếp người mình trở về, ngầm cùng các bộ tộc ở Thiên giới cấu kết làm bậy như cũ, thỉnh thoảng còn lại đi thông cái khí nhi.”

Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, tò mò nhìn Trương Kiều Nghiên, hỏi: “Sau đó thì sao?” Bà nội ba, bà cứ loanh quanh lòng vòng, rõ ràng là có chuyện riêng nha.

Trương Kiều Nghiên nói: “Thiên Long tộc truyền ra ngoài tin tức Lê Vị chết ở trong tay của Long Thần, mà Long Thần lại xoay chuyển trời đất Long tộc bế quan, xây dựng lại nơi dựng dục. Nếu như Lê Vị thật sự đã xảy ra chuyện, Thiên Long tộc và Long Thần không có khả năng đều rụt lại, hẳn là nhân cơ hội tiếp tục truy kích thu thập Vu tộc lấy lại uy danh của Long tộc mới là chuyện bọn chúng làm. Mọi người đều suy đoán là sau khi Long Thần đuổi theo các con rời khỏi đây, ăn mệt, bị trọng thương mới trở về bế quan dưỡng thương, Thiên Long tộc mới không thể không rụt.”

Trương Tịch Nhan hỏi: “Rồi sau đó thì sao nữa?”

Trương Kiều Nghiên tiếp tục nói: “Nguyên bản ở Thiên giới có sáu tộc có đế, trong đó cường đại nhất là Thiên Long tộc và Kim Ô tộc, hai tộc này lại đấu đến lưỡng bại câu thương, những tộc khác từ giữa lại được rất nhiều chỗ tốt, dần lớn mạnh lên, lập tức xuất hiện thêm mười mấy cái tộc xưng đế. Nơi dựng dục của Kim Ô tộc bị hủy, theo lý thuyết truyền thừa sẽ từ đó đứt gãy, khó tránh việc không lên mà lại xuống dốc, nhưng lại có một Ô Huyền, đủ để gồng gánh thêm mấy thế hệ bị chặt đứt.” Cho nên Ô Huyền hiện lại là một cái gai trong thịt đối với bọn chúng đang nhìn chằm chằm, ngăn trở bọn họ dọn đi chướng ngại vật cản đường là Kim Ô tộc.

Trương Tịch Nhan nói: “Bà nội ba à, bà nói thẳng luôn đi, được không?”

Trương Kiều Nghiên nói: “Có tin tức truyền đến nói có người nhìn thấy Kim Ô Nữ Đế ở Thiên Diệu giới ôm đi Lê Vị mang tới Kim Ô thần cung. Thiên Phượng tộc Nữ Đế tuyên bố, năm đó quá nữ Thiên Phượng tộc là Phượng Vũ bị Lê Vị nướng lên ăn, lại nói Ô Huyền và Lê Vị có quan hệ ái muội không rõ, mà Thiên tộc và Vu tộc từ xưa đến nay như nước với lửa, không có đạo lý dung đoạn hoặc liên hôn lui tới, liên hợp các bộ của Thiên tộc yêu cầu Kim Ô Nữ Đế tru trừ Lê Vị để rửa sạch lời đồn.”

Trương Tịch Nhan mắt lé liếc nhìn Trương Kiều Nghiên hỏi: “Rồi sau đó như thế nào?”

Trương Kiều Nghiên tức giận mà nói: “Con nhanh chóng chạy tới Kim Ô thần cung một chuyến dẫn Lê Vị trở về rồi mang ra ngoài lắc lư vài vòng, đừng gây thêm phiền toái cho Ô Huyền nữa.”

Trương Tịch Nhan tâm nói: “Bà nói ra cũng thật trắng trợn nha.” Nàng từ từ nói: “Nhân gia hai người tương tình cũng vui vẻ…..” Nói còn chưa dứt lời liền thấy bà nội ba vén tay áo lên vào thế chuẩn bị véo tai, chân lập tức đạp thanh phong né xa bà nội ba 30m, nói: “Biết rồi ạ.” Sau đó thi triển thần thông, túm lấy một Cổ Đạo Tông to như vậy, đem nó từ trong không gian loạn lưu giữa Thứ Nguyên Giới dời về phía Vu Đạo giới.

Trương Kiều Nghiên hai mắt quét qua Trương Tịch Nhan nhẹ hàng hoạt bát, thấy nàng đang bận dọn Cổ Đạo Tông, cũng không tiện quấy rầy, rời khỏi Vân Hải Ngọc Các.

Cổ Đạo Tông ở không gian loạn lưu giữa các Thứ Nguyên Giới nhiều năm như vậy, đất, đỉnh núi và phòng ngự đại trận đều có sẵn, lấy đại pháp thuật dịch chuyển qua liền xong. Còn việc muốn khai phá Cổ Đạo giới như thế nào đều có Trương Kiều Nghiên và Trương Kế Bình bọn họ lo liệu.

Trương Tịch Nhan cảm thấy bản thân làm việc có hiệu suất, khẳng định là xong việc trước Liễu Vũ, dịch xong Cổ Đạo Tông lại phát phát hiện Liễu Vũ đang chờ nàng ở chỗ hai nàng ước định.

Nàng chạy tới nơi, kinh ngạc hỏi: “Xong nhanh vậy?” Tra xét bí cảnh lại nhanh như vậy sao?

Liễu Vũ lười nhát mà rút ra một tấm da thú đưa cho Trương Tịch Nhan, nói: “Có 17 cái bí cảnh nhưng chỉ có 7 cái là nguyên vẹn, còn lại đều có khe nứt, còn có một số nhìn như muốn sụp, em cũng thuận tay tu bổ một lượt. Em cũng dựa theo yêu cầu của chị, căn cứ theo thực lực của đệ tử Cổ Đạo Tông đánh dấu lại cấp bậc nguy hiểm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Tịch Nhan nhận lấy tấm bản đồ da thú, phát hiện tấm da thú này lại được luyện chế qua. Thủ pháp luyện chế ra nó thực thô ráp, nhưng tài chất của nó thực tốt, thoạt nhìn có vẻ đã cũ, không giống như Liễu Vũ vừa mới luyện chế qua, hơn nữa mặt trên còn có chữ viết phai màu. Nàng cẩn thận phân biệt, chỉ thấy được những chữ viết phai màu đó là văn tự của Vu tộc, ở vị trí bắt mắt nhất có viết tên “Luyện thể Kim Đan.” Đây một là cái đan phương, trên đó viết chính là làm như thế nào để luyện thi đan thành đan dược dùng để tiến giai thần thể. Đan phương cấp thần, ngài liền như vậy xem như giấy mà dùng để vẽ phác thảo?

Liễu Vũ cảm thấy tầm mắt của Trương Tịch Nhan có dị, lại thấy Trương Tịch Nhan tới tới lui lui nhìn kỹ tấm da thú kia, nói: “Cái này em tiện tay nhặt được ở phế tích, chất lượng của tấm da thú này rất tốt, đủ dùng để vẽ bản đồ bảo tàng, mặt trên còn có hoa văn thật xinh đẹp, vưa thấy liền biết hàng cao cấp.”

Trương Tịch Nha quyết định về sau có thời gian sẽ giúp Liễu Vũ xóa mù chữ, chỉ cho cô một ít văn tự của Vu tộc và Quỷ tộc. Sau khi nàng đem đan phương bối xuống dưới, sáng lập ra một cái thông đạo Thứ nguyên giới nho nhỏ đem đan phương cũng bản đồ phân bố bí cảnh đưa tới trước mặt Trương Kế Bình.

Nàng đem tin tức biết được từ bà nội ba nói lại cho Liễu Vũ, nói: “Chúng ta đi tìm Lê Vị.” Nàng nói xong khoanh chân ngồi xuống, buông cảm giác ra tỏa định vị trí của Lê Vị, sáng lập một cái thông đạo đi thẳng tới bên cạnh Lê Vị.

Trước mặt Trương Tịch Nhan xuất hiện một cái thông đạo kích thước như một cánh cửa, bên kia của thông đạo là một gian cung điện rộng mở sáng ngời, chiếu vào gia cụ ánh vàng rực rỡ, tươi đẹp như lửa trên thực vật.

Số thực vật dật tán Thái Dương tinh hỏa đều được một cái lồng bọc lại, làm năng lượng của chúng nó không thể dật tán ra bên ngoài.

Gian cung điện kia rõ ràng tràn ngập ánh mặt trời, nhưng lại một chút không hiện nóng rực, nhưng lại có cổ cảm giác râm mát thoải mái dễ chịu.

Trên giường ở cung điện đặt một cái nôi em bé, Lê Vị bộ dáng trẻ con nằm ở bên trong ngủ rất say. Một con Kim Ô lông không mọc đủ khá xấu xí đang ngồi xổm bên cạnh giường em bé, ngẩng đầu nhìn về phái cái thông đạo cách không tới 2m, cùng lúc mặt đối mặt với Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ bên này của thông đạo.

Trương Tịch Nhan một phen túm chặt Liễu Vũ, bước qua thông đạo, liền xuất hiện bên trong cung điện, nàng lại nâng tay áo phất một cái, thông đạo phía sau biến mất.

Một con Kim Ô hình thể khổng lồ xuất hiện ở cửa, hô: “Điện hạ!” Ánh mắt tỏa định Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đột nhiên xuất hiện, tư thế sẵn sàng chỉ cần tiểu Kim Ô ra lệnh một tiếng hoặc là ánh mắt hai nàng chỉ cần lộ ra vẻ địch ý liền đem hai nàng bắt giữ lại hoặc đánh gục.

Tiểu Kim Ô nâng chân trái lên làm một cái động tác phất tay lệnh cho hai tụi nó lui đi.

Hai con Kim Ô hành lễ, cùng nhau lui về phía bên ngoài cung điện, một con đứng thủ một con khác chạy đi thông báo.

Tiểu Kim Ô mắt lé liếc nhìn em bé Lê Vị đang trên giường, nói: “Tới đón cô ấy về à? Màng đi đi.”

Trương Tịch Nhan quăng cho Liễu Vũ cái ánh mắt: Em tới ôm.

Liễu Vũ đi tới bên giường hai mắt đánh giá Lê Vị đang ngủ say trong nôi, hỏi; “Biết cái gì gọi là mất đi thì hối hận không kịp không?”

Tiểu Kim Ô ném cho Liễu Vũ một cái ánh mắt xem thường, liền nhảy xuống giường, sảy hai bước chân liền đi ra ngoài.

Liễu Vũ nói: “Nếu hai bọn tôi đem Lê Vị trở về, cô ấy là tiểu Vu thần, hai người bọn tôi chỉ là người làm công, cái đó tự nhiên mọi việc đều sẽ nghe theo tiểu lão bản là Lê Vị. Còn đại lão bản Vu thần thụ kia lại dùng không được, sau này nếu gặp phải lão Long Thần hay Thiên Phượng Nữ Đế gì đó, tôi cùng Trương Tịch Nhan nhiều nhất chỉ có thể làm trợ công, chủ lực vẫn là Lê Vị.” Một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà phải ra ngoài đánh đánh giết giết, bị thương trúng chỗ nào cũng không thể tốt.

Tiểu Kim Ô mới không thèm nghe Liễu Vũ âm thầm uy hiếp, ném xuống câu: “Việc đó không liên quan đến điểu tộc bọn ta.” Chuẩn bị cất bước rời đi. Thì dừng lại, xoay người nhìn về phía hai nàng, nói: “Làm phiền hai người mang cái phiền toái tinh này về dùm.”

Liễu Vũ “Shhh” một tiếng, nói với Trương Tịch Nhan: “Xem đi, em đã nói không thể thực hiện được rồi mà, chị muốn khiêng vác cả một cái Vu tộc để Lê Vị có tuổi thơ an ổn vui sướng mà trưởng thành, có liên quan gì tới việc ở điểu tộc người ta đâu. Một con chim non, bên cạnh còn có một cái Thiên Long tộc, hiện tại lại thêm một cái Thiên Phượng tộc, Thiên tộc và Vu tộc lại là đối lập, nàng cũng không thể hộ nổi được bạn gái nhỏ của mình đâu. Vu tộc đẹp như vậy, Lê Vị đường đường là một tiểu Vu thần, còn sợ tìm không thấy đối tượng sao? Thế nào lại phải cứ chọn một con chim, lông trên người còn bị….” Lời cô nói chưa dứt liền có một đoàn Thái Dương Tinh Hỏa từ phía sau phóng tới.

Liễu Vũ oạch lập tức nhảy vào nôi Lê Vị, một chân đạp lên trên người của Lê Vị, dẫm một phát đương trường biến Lê Vị trở về nguyên hình trong cơ thể lập tức phóng xuất ra một đoàn dòng khí hình thành lồng phòng ngự bao bọc lại chính mình.

Trương Tịch Nhan nhìn đến trong lòng giật thót, thiếu chút nữa dã nhịn không được túm Liễu Vũ từ trên người Lê Vị xuống. May là Lê Vị sinh ra mạnh mẽ, nếu đổi là người thường mà nói, còn không đủ để Liễu Vũ dậm một cái.

Đoàn Thái Dương Tinh Hỏa kia đuổi theo Liễu Vũ tới nôi của Lê Vị thì dừng lại, theo sát liền biến thành mười mấy đoàn đem Liễu Vũ bao quanh. Ô Huyền do dự một lúc, lại rút Thái Dương tinh hỏa trở về, xoay người đi ra ngoài.

Liễu Vũ hô một tiếng: “Ây”, nói: “Cô nếu muốn thực sự muốn chia tay với Lê Vị, tôi liền mang cô ấy trở về tìm Vu thần.” Cô chỉ chỉ đầu của mình, nói: “Ký ức của tôi bị lau đi là do một tay Vu thần làm, cứ vậy quá khứ của hai người thật sự sẽ mất đi.”

Ô Huyền đã bước ra tới cửa, nghe được Liễu Vũ nói, lại ngừng lại bước chân.

Liễu Vũ nói: “Sau này, trong ký ức của cô ấy sẽ không còn cô nữa, sẽ không nhớ đã thua thiệt với cô những gì, cũng không thể nhớ được bản thân đã từng yêu ai sâu đậm, cô ở Thiên tộc của cô mà làm Kim Ô quá nữ, cô ấy ở Vu tộc làm Vu thần của cô ấy, từ đó về sau giữa hai người không có bất luận cái gì giao thoa, nếu có cũng chỉ có thể là Thiên Tộc cùng Vu tộc một lần nữa phát sinh giao chiến, hai người sinh tử sẽ đối lập nhau.”

Ô Huyền quay đầu, nhìn Liễu Vũ chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt kia lộ ra vài phần thê lương. Nàng ấy nói: “Ký ức của chị ấy, cô nói lau liền lau đi?”

Liễu Vũ nói: “Lê Vị nếu có thể đối mặt được thì sẽ không có việc mượn rượu giải sầu, một ngủ không tỉnh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kim Ô Nữ Đế người ăn mặc một bộ hoa phụ màu vàng, quay đầu nhìn qua tiểu Kim Ô với thân hình so với bà cao hơn rất nhiều, sau khi giơ tay đem tiểu Kim Ô biến thành hình dáng con người lập tiến vào trong cung điện, đi tới mép giường. Bà nhìn Lê Vị vẫn còn chưa tỉnh, ánh mắt trên người Liễu Vũ đánh giá, đem Liễu Vũ từ thần hồn đến thân thể nhìn đến thấu đáo, xác định vị tân Vu thần ăn mặc kiểu Trung Quốc trước mặt có thần hồn hoàn chỉnh, không phải là con rối của Vu thần thụ.

Liễu Vũ từ trong nôi nhảy ra, cười tủm tỉm hỏi Kim Ô Nữ Đế: “Cho hỏi đại danh của ngài?”

Kim Ô Nữ Đế nói: “Ô Thuần.” Bà ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh, mời Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ngồi xuống, nói: “Đa tạ hai vị trong lúc Thiên Long tộc đánh đến Thiên Diệu giới ra tay tương trợ.” Lão Long Thần có chuẩn bị mà đến, nếu không có hai nàng ra tay, Thiên Diệu giới hẳn là lọt vào thương vong nặng nề, tuy nói không đến mức phế đi nhưng không phải 800-1000 năm thì cũng không thể khôi phục nguyên khí, chung quy vẫn tổn hại đến thực lực của Kim Ô tộc.

Sau khi Trương Tịch Nhan ngồi xuống, nói: “Nữ đế khách khí rồi, chúng tôi chỉ trùng hợp gặp phải, tổng không thể ngồi yên không nhìn đến.” Giọng nói nàng vừa dứt, liền tiếp theo đề cập tới chuyện giữa Ô Huyền và Lê Vị: “Thực sự về chuyện giữa Ô Huyền và Lê Vị là chuyện hai người họ tự giải quyết, chỉ là nhìn thấy Lê Vị như vậy, trong lòng ta có chút khó chịu, liền nghĩ nhìn xem có thể cứu vãn sự tình này không.”

Kim Ô Nữ Đế không tỏ ý kiến, chỉ nhìn về phía Ô Huyền đang tựa ở cửa lé mắt liếc về phía các nàng bên này. Bà thấy Ô Huyền không nhảy ra phản đối, càng không đem Lê Vị ném ra ngoài, liền biết Ô Huyền cũng luyến tiếc để Lê Vị rời đi. Bà cũng không vui khi để Lê Vị rời đi, để tránh việc sau này lại gà bay chó sủa chạy loạn đi tìm hài tử. Chỉ là, giữa Ô Huyền và Lê Vị vẫn có rất nhiều việc, hơn nữa thái độ của Vu tộc, không phải bà có thể trực tiếp quyết định can thiệp vào được. Đại Tế Tư Vu tộc mang theo tân Vu thần tới đây, nhân cơ hội này nói chuyện rõ ràng cũng tốt, bà hỏi: “Việc của Lê Vị, Đại Tế Tư đây có thể làm chủ không?”

Trương Tịch Nhan nghe hiểu ý tứ của bà, trả lời: “Việc của Lê Vị thì cứ để em ấy tự làm chủ. Việc của Vu tộc, ta có thể.”

Kim Ô Nữ Đế nghe thế liền hiểu rõ, bà nói: “Lê Vị là bạn hữu của Ô Huyền, đó là bạn hữu của Kim Ô tộc, chỉ luận về quan hệ cá nhân, không nói đến chuyện khác. Kim Ô thần cung này, Lê Vị muốn ở lại bao lâu thì ở.”

Trương Tịch Nhan thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lê Vị còn nhỏ, gánh nặng của Vu tộc không thể đè nặng trên vai của em ấy. Đời trước của em ấy. Cả đời đều trải qua trong lang bạt kỳ hồ, không có mấy ngày được sống cuộc sống yên ổn, cũng không có nhiều vui sướng đáng nói tới. Ta muốn đời này em ấy có thể sống tốt hơn một chút, có thể khoái hoạt mà làm chính mình. Việc ở Vu tộc có ta và Vu thần chịu trách nhiệm, không cần đem em ấy tiếp tục cuốn vào.”

Kim Ô nữ đế cười, gật gật đầu nói: “Như thế thì tốt rồi. Lê Vị ở Kim Ô thần cung một ngày, kim Ô thần cung của ta sẽ hộ cô ấy một ngày, tuyệt không để người khác có thể khi dễ cô ấy.”

Trương Tịch Nhan nói: “Đa tạ.”

Ô Huyền hừ nhẹ một tiếng, ném lại một câu: “Ai cùng với chị ấy chí giao hảo hữu chứ.” Nói xong quay đầu rời đi.

Liễu Vũ trong lòng “Xì” một tiếng: “Khẩu thị tâm phi.”

Trương Tịch Nhan quay đầu, hai mắt nhìn Lê Vị, liền quay sang Kim Ô nữ đế cáo từ.

Kim Ô nữ đế cũng không giữ lại thêm, đứng dậy tiễn hai nàng, nhìn theo Trương Tịch Nhan ở trong cung điện sáng lập thông đạo rời đi cùng với Liễu Vũ. Sau khi hai nàng rời đi, thông đạo cũng biến mất, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Bà lại nhớ tới Thiên Long tộc, Thiên Phượng tộc cầm đầu những bộ tộc ở Thiên giới đuổi cùng giết tuyệt Vu tộc để ngừa bọn họ Đông Sơn tái khởi, cho là rất không đúng. Thiên địa dựng dục ra vạn vật, các tộc đều có nơi sinh tồn và sinh hoạt riêng, bảo vệ tộc đàn đảm bảo sinh lợi sinh sản an ổn lập thế mới đúng, thế giới lớn như vậy, cũng không thể chiếm cứ hoàn toàn tất cả được. Vu tộc lại yếu, có thể cùng Thiên tộc tồn tại nhiều năm như vậy, không phải là không có năng lực gì.

Kim Ô Nữ Đế đơn giản là muốn bảo vệ tốt con của nhà mình, quản gì bọn họ! Bà đi tới mép giường, nhìn cây non đang ngủ ngon lành, sờ sờ làn da vỏ cây, sau đó giơ tay phất qua người Lê Vị, lại đem cô biến trở về bộ dáng em bé trắng trẻo mập mạp, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ra bên ngoài.

Tuy nói Lê Vị năm đó dùng thân xác Ô Huyền để huyết tế làm lòng người khó chịu, nhưng nghĩ kỹ lại mà nói, khi đó Lê Vị cả bản thân của mình cũng đem ra đánh bạc, cô ấy làm như vậy, bộ tộc của cô ấy, cô ấy và Ô Huyền mới bác ra được một đường sinh cơ tránh được cục diện mới có hiện giờ, nói cách khác nếu không làm vậy, Ô Huyền và Lê Vị đều không còn được tới bây giờ. Thiên Long tộc có thể ẩn vào nơi dựng dục của Kim Ô tộc tấn công bất ngờ, có phải hay không Ô Huyền còn sống bọn họ đều sẽ làm như vậy. Nếu năm đó Ô Huyền không sống sót, Kim Ô tộc có thể có nguy cơ bị diệt tộc, sẽ không có cho ra đời một vị đế có ba mắt đầy tự tin cùng uy phong, càng không có cách nào không để ý tới các cuộc tranh đế giữa các tộc, còn là người mà các tộc khác liên thủ với nhau nhắm tới, nói vậy hiện tại Kim Ô tộc đang đối mặt nên là sinh tử tồn vong.

Có Lê Vị và Ô Huyền ở Kim Ô thần cung, Kim Ô Nữ Đế tự tin mười phần, trong lòng vững vàng, bước đi còn mang theo gió.

Trương Tịch Nhan an bài ổn thỏa cho Lê Vị xong rồi liền bắt đầu cân nhắc tới Thiên Phượng tộc.

Thiên Phượng tộc lấy chuyện Lê Vị nướng Thiên Phượng quá nữ làm cớ, chỉ thẳng Lê Vị. Nàng liền quyết định đi Thiên Phượng tộc một chuyến.

Liễu Vũ không quá hiểu vì sao Trương Tịch Nhan lại muốn đến Thiên Phượng tộc, bất quá, Trương Tịch Nhan muốn đi, cô sẽ phụng bồi là được. Cô rảo bước theo phía sau Trương Tịch Nhan tiến vào thông đạo, giây lát liền tiến vào địa giới của Thiên Phượng tộc.

Nơi này một mảng Thiên Cương chi khí nóng rực, không có mặt đất, chỉ có những tầng mây, cung điện lâu vũ đều xây dựng trên những tầng mây, ngay cả hồ nước và đảo nhỏ cũng lơ lửng ở trên trời. Trong hồ nước có cá, số cá này vây của chúng nó rất giống đôi cánh, còn có thể nhảy ra khỏi mặt nước bơi qua lại trên không trung.

Liễu Vũ liếc nhìn một dãy núi như ẩn như hiện ở giữa biển mây, cùng với đàn chim bay ngang qua đỉnh đầu, hỏi Trương Tịch Nhan: “Chúng ta có nên cải trang thành người của Thiên tộc không?”

Trương Tịch Nhan nói: “Cứ trực tiếp tới cửa, tìm Thiên Phượng Nữ Đế tâm sự một chút. Em hiện tại dã thành thần, kéo ra ngoài cùng rất có uy lực chấn nhiếp.” Bọn họ phải là vì khi dễ Lê Vị và Ô Huyền còn nhỏ chưa thành thần sao, Vu thần lại không lộ mặt. Hiện giờ Vu tộc đã có Liễu Vũ đã thành thần, đến để cho Thiên tộc biết Vu tộc ngày nay đâu như ngày như nữa, nói cho bọn hắn thu liễm bớt kiếm chuyện lại.

Liễu Vũ nhớ tới bộ dáng của Thiên Long khi tiến vào Địa Linh giới bị quần ẩu, tức khác túng, hỏi: “Chúng ta có thể không đi được không?” Sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới đâu phải ở đâu cũng dùng tốt đâu. Vạn nhất ở Thiên Phượng tộc lại giống với huyền bí cảnh thi quái thì sao, chỉ có thể dựa vào cái chân để đi để chạy, các nàng sẽ rất thảm nha.

B.A : Cố tranh thủ được ít ỏi thời gian quỡn đãi. Đợt này tui lại bận bịu hơn 1 tuần. Tái kiến! Ừm trong thời gian sớm nhất có thể!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Số ký tự: 0