Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 120
Tuyết Ca
2024-10-07 09:36:40
Kim Ô nữ đế, Kim Ô đại đế cùng Ô Huyền và nhóm trưởng lão trong tộc đang ngồi nghị sự trong cung điện, mới nói đến việc Thiên Phượng tộc gần
nhất là nhằm vào Kim Ô tộc nhảy nhót đến hoảng, có muốn đi qua cào cho
bọn chúng mấy vuốt để chúng có thể thành thật hơn chút không, chợt cảm
thấy được tiền viện có Âm Sát khí kích động. Âm Sát khi kia nho nhỏ một
đoàn, nhưng lại tích tụ năng lượng cực kỳ cường đại. Phảng phất như có
người của Vu tộc cấp thần tới, cùng lúc đó họ cảm nhận được một cổ hơi
thở cực kỳ quỷ dị đáng sợ chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhóm Kim Ô đang ngồi đồng thời quay đầu nhìn về phía Thiên Nhãn Ô Huyền.
Ô Huyền quét mắt cha mẹ cùng các trưởng lão, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, Thiên Phượng tộc nắm chặt Lê Vị không bỏ, Lê Trùng Trùng…. Trương Tịch Nhan tức giận, đi đến Thiên Phượng tộc đánh một trận, lại đây nghỉ chân một chút thôi.”
Đại trưởng lão nói: “Các nàng xem Kim Ô thần cung là khách điếm sao?”
Kim Ô nữ đế và Kim Ô đại đế mắt sắc có thể nhìn ra cái thứ mà Trương Tịch Nhan dùng Thiên Nhãn chi lực moi ra từ xương cốt huyết nhục của Liễu Vũ, dùng Thiên Nhãn Thần hỏa đốt thành tro tàn, lúc sau hai nàng mới tới trong cung Lê Vị.
Các cung đều có cái chắn ngăn cách cảm giác, khi hai nàng tiến vào cung điện bọn họ liền không cảm giác được đến các nàng.
Nhị trưởng lão nói: “Các nàng liền nghĩ muốn tới thì tới muốn đi thì đi, xem Kim Ô thần cung trở thành hậu viện nhà mình sao? Hạ giam cầm thuật, để các nàng tới được đi không được.”
Ô Huyền ném một cái liếc trắng mắt qua, nói: “Nhị trưởng lão, người ta là con người đó, nguyên bản chính là dùng hai cái chân để đi, còn người là một con chim đó, hạ giam cầm thuật không cho người ta bay, là ngươi chiếm tiện nghi hay các nàng chiếm tiện nghi? Nếu Kỳ Lân chạy tới đây hướng tới người cào một vuốt, người không bay lên được liền muốn trốn cũng không tài nào trốn thoát.”
Khi bọn họ nói chuyện, thủ vệ của cung đã chạy tới bẩm báo Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ lại tới cung Lê Vị.
Kim Ô nữ đế đứng dậy, nói: “Ta tới gặp.”
Ô Huyền hướng thủ vệ vẫy vẫy ta lệnh hắn lui ra, hô thanh: “Mẫu thân”, biểu tình có chút ngưng trọng nói: “Thiên Phượng tộc và Thiên Long tộc bọn họ đuổi tận giết tuyết, Trương Tịch Nhan đã nhẫn nại đã tới cực hạn, nếu thực sự khai chiến, con chỉ có thể bảo vệ Kim Ô thần cung.”
Kim Ô nữ đế vẫy vẫy cánh nói: “Đã biết.” Không hỏi thêm nhiều, vung cánh bay ra khỏi đại điện, giây lát liền đến phía ngoài cung Lê Vị. Bà đáp xuống mặt đất, thu hồi đôi cánh, biến thành hình người, tiến vào cung điện, liền thấy Trương Tịch Nhan đang khoanh chân đả tọa ở cái nệm trước giường.
Trương Tịch Nhan sáng lập một cái khe nhỏ hẹp cỡ nửa thước ở trước mặt, khe hở như nối tới một chỗ khác từ đó tản ra Âm Sát khí nồng đậm đang mạnh mẽ hướng vào Thiên Nhãn giữa trán Trương Tịch Nhan, được nàng hấp thu toàn bộ. Có một tầng Âm Sát khí nhàng nhạt bao trùm bên ngoài làn da trắng nõn như ngọc, vì thanh liệt đạm nhiên kia lại lộ ra vài phần bảo tướng trang nghiêm, khí chất thì thêm vài phần u lãnh.
Liễu Vũ nhìn thấy Kim Ô nữ đế tiến vào, cười tủm tỉm mà chào hỏi: “Nữ đế, chào ngài, lại tới quấy rầy rồi.”
Kim Ô nữ đế cười nói: “Không sao.” Bà cười khanh khách mà ngồi xuống, lệnh người hầu dâng lên điểm tâm ăn vặt đãi khách và những thứ linh tinh thích hợp với Vu tộc dùng, cùng Liễu Vũ nói chuyện phiếm nói mỹ thực, đôi bên nói chuyện rất hợp.
Một lát qua đi, Trương Tịch Nhan thu công, phong bế cái khe thông đạo Thứ Nguyên Giới dùng để hấp thu Âm Sát khí.
Nàng đứng dậy, đối với Kim Ô nữ đế xin lỗi mà hành lễ, nói: “Nguyên bản hẳn là nên tới đại môn bái phỏng, nhưng đột nhưng có việc gấp vì đề phòng cành mẹ đẻ cành con, cố ý bí mật tới đây.”
Kim Ô nữ đế cười nói: “Không sao.” Lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương Tịch Nhan nói: “Thiên Phượng tộc có ý xuống tay với Tiểu Vu thần, nhiều năm qua, Vu tộc gian nan cầu sinh, nhưng vẫn có bộ phận của Thiên tộc vẫn đuổi tận giết tuyệt Vu tộc, Vu tộc đã không còn đường để lui nữa.”
Kim Ô nữ đế ôn thanh hỏi: “Là muốn khai chiến sao?” Bà không cho rằng Vu tộc đã lấy hết quỷ linh tinh để cho một vị Thần thùng rỗng kêu to lại có thực lực khai chiến với Thiên tộc. Liễu Vũ từ cổ yêu tu luyện đến thành thần chỉ tốn thời gian không tới 200 năm, đối với lực lượng nắm giữ cùng kỹ năng vận dụng còn kém xa so với các thần chân chính tu luyện, Vu thần thụ luôn lưu lạc chạy loạn khắp nơi, cơ hồ cũng không hiện thế, chỉ dựa vào Lê Vị mới ra đời và Trương Tịch Nhan vẫn chưa thành thần đều cố hết sức bảo vệ chính mình.
Một quang ảnh hình dạng Kim Ô to cỡ nắm tay bay tới trước mặt Kim Ô nữ đế. Bà duỗi tay bắt lấy, đọc tin tức bên trong truyền tới, cả kinh đương trường đứng lên, đầy mặt kinh sợ nhìn về phía Trương Tịch Nhan, kêu lên: “Ngươi..” Thế nhưng lại mở thông đạo đem Phệ Thần Trùng ở nơi loạn lưu dẫn tới Thiên Phượng tộc!
Thiên Phượng, Thiên Long, Kim Ô và các tộc ở Thiên tộc cộng sinh ở đại thế giới ổn định này, toàn bộ địa giới của Thiên tộc là một mảnh nối liền với nhau, ngoài ra còn giới giới môn để các tộc qua lại với nhau. Trương Tịch Nhan dẫn Phệ Thần Trùng đến Thiên Phượng tộc, đem Thiên tộc cuốn vào trong tai nạn chưa từng có từ xưa tới nay. Năm đó, Phệ Thần Trùng ra, gây họa tam giới, cuối cùng là chúng thần tam giới liên thủ, đem Phệ Thần Trùng phong ở Phệ Thần giới, lại đem Phệ Thần giới nhập vào nơi loạn lưu, thần của tam giới cơ hồ đều ngã xuống không còn. Đó là hạo kiếp thần vẫn.
Kim Ô nữ đế là thật không thể nghĩ tới Trương Tịch Nhan có thể làm được loại chuyện phát rồ này. Bà kêu lên: “Ngươi đây là muốn đem ba giới Thiên Vu Quỷ đều túm vào chỗ chết. Thiên giới thông với Bất Chu Sơn, Bất Chu Sơn đi thông với các giới, một khi Phệ Thần Trùng ra khỏi, sớm muộn gì cũng sẽ tràn ra tới các nơi chư giới, Vu tộc của người cũng không thể may mắn thoát khỏi.”
Trương Tịch Nhan nói; “Vu tộc đã tới mức muốn lui cũng không thể lui rồi, đã phong vào trong nơi loạn lưu Thứ Nguyên Giới. Phệ Thần Trùng tàn sát bừa bãi, chỉ làm hại ở khu vực Thiên tộc.”
Kim Ô Nữ Đế tức giận đến muốn bóp chết Trương Tịch Nhan, nhưng lại nghĩ lại, nếu Trương Tịch Nhan có chủ ý dẫn Phệ Thần Trùng đánh diệt Thiên tộc, như vậy liền không ngồi ở chỗ này nói chuyện với bà, mà nên đến rước Lê Vị đi. Bà hỏi: “Việc này người tính toán thế nào cho xong việc?”
Trương Tịch Nhan nói: “Ta xuất thân từ Ngự Trùng tộc, chắc nữ đế cũng đã nghe thấy.”
Kim Ô nữ đế nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Lại nói về trước kia, còn có thể ngược dòng đến Thiên Mục thần.”
Trương Tịch Nhan nói: “Mấy trăm năm trước, ta ở Quỷ giới bị đuổi giết, nên đã vào nhằm Bạch Cốt Uyên, cũng chính là nơi Phệ Thần Trùng tụ tập.”
Trong lòng Kim Ô nữ đế “Lộp bộp” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan không quá đúng. Nếu Trương Tịch Nhan từng vào Phệ Thần giới, vậy Trương Tịch Nhan đang ở trước mặt bà nguyên lai là cái kia liền không nhất định. Nếu không phải… da dầu Kim Ô nữ đế tức khắc tê dại. Ngay sau đó nghĩ lại, nếu Trương Tịch Nhan mấy trăm năm trước đã thành Phệ Thần Trùng, chư giới đã sớm đại loạn, không phải là tình hình như hiện giờ.
Trương Tịch Nhan tiếp tục nói: “Phệ Thần Trùng tính ra cũng chỉ là một loại trùng thôi, hiểu biết được đặc tính của nó liền có thể khống chế được. Vận dụng Thiên Nhãn chi lực liền có thể phân biệt được đâu là Phệ Thần Trùng ký sinh trong cơ thể, đem những thứ đó đào ra dùng Thần hỏa Thiên Nhãn thiêu hủy liền xong, chỉ là tương đối tiêu hao thần lực.”
Kim Ô nữ đế đã hiểu được ý đồ của Trương Tịch Nhan, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Việc Phệ Thần Trùng giải quyết càng sớm càng tốt, tốt nhất đừng để cho chúng xuất hiện lại, nhưng việc này không phải ở Kim Ô tộc xung đột mà dẫn tới, mà là việc Thiên Long tộc cùng Thiên Phượng tộc làm ra. Trương Tịch Nhan không ở trên địa bàn của Kim Ô tộc phóng Phệ Thần Trùng, lại có thể khống chế được chúng nó, sự việc liền không tới hồi không thể cứu vãn được.
Nhưng Kim Ô nữ đế như thế nào cũng không thể yên tâm được, bà nói: “Phệ Thần Trùng sinh sản cực nhanh, chúng ta có thể không ngừng cuồn cuộn cắn nuốt hết thảy năng lượng xung quanh để tiến hành phân liệt sinh sản, ăn một giới cũng không mất thời gian bao lâu. Phệ Thần Trùng ra, chỉ sợ thả ra thì dễ, nhưng thu lại thì khó.”
Trương Tịch Nhan nói: “Nếu bọn họ không cố đuổi tận giết tuyệt, ta cũng sẽ không ra chiêu hiểm này.” Nàng đứng lên, nói: “Hiện giờ Phệ Thần Trùng rất dễ để giải quyết, đem những nơi bị ăn mòn moi ra ngoài rồi đưa vào Bạch Cốt Uyên sau đó phong bế lại là xong. Một khi mức độ lan tràn càng nhiều, vượt qua phạm vi khống chế của ta, ta cũng không thể ra sức.” Nàng nói xong, hơi mang xin lỗi mà gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy phía sau có dị, quay đầu liền thấy con tiểu ma men Lê Vị đã tỉnh, đang mở mắt ra nhìn về phía nàng, ánh mắt còn mang theo điểm mê mang. Nàng nói: “Tỉnh rồi à?”
Lê Vị ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chợt phát hiện chính mình không phải đang ngủ ở Vân Hải Ngọc Các, trong phòng trừ bỏ Liễu Vũ còn có thêm một con Kim Ô thực lực mạnh mẽ, ngoài ra còn đang mặc đế bào, lập tức bị dọa tỉnh. Cô đầy mặt khiếp sợ mà nhìn Kim Ô Nữ Đế, sau đó nhìn lại phía Trương Tịch Nhan, ánh mắt dò hỏi: “Chúng ta như thế nào lại ở chỗ này?
Trương Tịch Nhan đơn giản nói rõ ràng tóm tắt những việc phát sinh sau khi say rượu nói cho Lê Vị biết.
Lê Vị bất động thanh sắc mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan cái người đem mình cất vào nôi đưa đến Kim Ô tộc, ép xuống nội tâm xấu hổ khi có một chút nằm trong nôi gặp mặt cha mẹ của Ô Huyền, lại bất động thanh sắc mà rời khỏi nôi, giống như thực tùy ý mà cất đi cái nôi, lại khách khí hướng về phía Kim Ô Nữ Đế vấn an.
Kim Ô nữ đế thấy Lê Vị rõ ràng là bộ dáng một đứa bé tròn trịa mềm mại lại muốn bày ra tư thế của một người trưởng thành, không khỏi buồn cười. Bà đầy mặt ý cười mà nói: “Con cứ yên tâm ở lại chỗ này, sau này Kim Ô thần cung sẽ là ngôi nhà thứ hai của con.”
Lê Vị đáp: “Đa tạ.”
Kim Ô nữ đế biết rõ việc của Phệ Thần Trùng rất cấp bách, lập tức phải thủ vệ tới thỉnh Ô Huyền tới đây tiếp đãi bằng hữu, bà tắc khẩn cấp đi cùng Kim Ô đại đế cùng các trưởng lão trong tộc thương nghị việc này.
Bà vừa đến đại điện nghị sự, các bộ tộc dựa vào Kim Ô tộc đều sôi nổi lên tới, đều có vẻ cực kỳ nôn nóng.
Hiện tại các bộ tộc đã phong tỏa giới môn đi tới Thiên Phượng tộc. Phệ Thần Trùng cũng vô pháp trong nháy mắt có thể lan tràn đến những nơi khác, nhưng lấy tốc độ sinh sản của chúng, không dùng được bao lâu liền sẽ khuếch tán đến toàn bộ Thiên tộc mang lại tai họa ngập đầu.
Phương pháp duy nhất để giải quyết chính là phong bế thông đạo liên thông với Thiên Phượng tộc cùng Phệ Thần Trùng, lại đem nơi bị lọt vào ăn mòn moi ra ngoài, nhưng…. Cho dù có đại thần thông có thể phòng tỏa thông đạo, ai đi thì người đó sẽ bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, cơ hồ khác gì với vĩnh táng đến Phệ Thần giới. Những thần thú lần này xâm nhập vào Thệ Phượng tộc, tất cả đều là thần linh chư giới năm đó đã vì cứu vớt thương sinh phong ấn Phệ Thần Trùng, nhìn một cái đi đã thành cái dạng gì.
Kim Ô nữ đế nhìn thấy bộ dáng mọi người tức muốn hộc máu, nói: “Hiện tại chúng ta sốt ruột cũng vô dụng, đến nhìn Thiên Phượng tộc là cái thái độ gì đi.”
Trong lúc đang nói chuyện, tam trưởng lão Kim Ô tộc bay vào đại điện, nói: “Thiên Long tộc, Thiên Phượng tộc mang theo các bộ tộc dựa vào bọn họ tụ tập lại toàn bộ đang bay tới Kim Ô thần cung, phỏng chừng là muốn chúng ta giao tiểu Vu thần ra, lấy tiểu Vu thần bức bách Đại Tế Tư Vu tộc đem Phệ Thần Trùng một lần nữa phong bế trở về nơi loạn lưu.”
Kim Ô nữ đế hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ nghĩ cũng thật hay a.” Bọn họ đem Trương Tịch Nhan bức đến nổi giận như vậy, giờ gặp phải việc như này còn không muốn thu tay lại.
Vương quân Thiên Bằng tộc nói: “Nữ đế, lấy an nguy Thiên tộc làm trọng. Phệ Thần Trùng sẽ mang đến cho Thiên tộc tai họa ngập đầu.”
Kim Ô nữ đế nghĩ tới nguy hại của Phệ Thần Trùng cũng muốn mắng một câu thô tục, nhưng lúc này không thể đi theo làm loạn. Trên mặt bà thật bình tĩnh nói: “Phệ Thần Trùng chỉ đáng sợ vào giai đoạn sau khi cảm nhiễm ăn mòn, không có cách nào thanh trừ trị liệu, nhưng ở dưới Thiên Nhãn không thể che giấu được. Ngoài ra Thần hỏa Thiên Nhãn vừa lúc khắc chế được Phệ Thần Trùng. Ba giới Thiên, Vu, Linh đều có một vị có Thiên Nhãn, vận mệnh chú định đều có định số.”
Các bộ tộc nghĩ tới ở nơi này có Kim Ô ba mắt còn thêm tiểu Vu thần, cho dù Phệ Thần Trùng tràn lan lại đây, hai nàng liên thủ, vẫn có thể ứng đối, trong lòng yên tâm được một chút.
Kim Ô đại đế “Nha” một tiếng, kêu lên: “Bọn họ tới cũng thật nhanh a.” Hắn đứng lên hô: “Chư vị, cùng ta đi nghênh Thiên Long, Thiên Phượng tộc và các chư chúng.” Nói xong, liền mở cánh bay ra khỏi Kim Ô đại điện, bay về hướng bên ngoài.
Kim Ô nữ đế, đại trưởng lão, nhị trưởng lão mang theo một nửa Kim Ô ở lại thủ, Kim Ô còn lại cùng các bộ tộc dựa vào tắc theo sát ở phía sau Kim Ô đại đế bay đi.
Nhóm Kim Ô đang ngồi đồng thời quay đầu nhìn về phía Thiên Nhãn Ô Huyền.
Ô Huyền quét mắt cha mẹ cùng các trưởng lão, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, Thiên Phượng tộc nắm chặt Lê Vị không bỏ, Lê Trùng Trùng…. Trương Tịch Nhan tức giận, đi đến Thiên Phượng tộc đánh một trận, lại đây nghỉ chân một chút thôi.”
Đại trưởng lão nói: “Các nàng xem Kim Ô thần cung là khách điếm sao?”
Kim Ô nữ đế và Kim Ô đại đế mắt sắc có thể nhìn ra cái thứ mà Trương Tịch Nhan dùng Thiên Nhãn chi lực moi ra từ xương cốt huyết nhục của Liễu Vũ, dùng Thiên Nhãn Thần hỏa đốt thành tro tàn, lúc sau hai nàng mới tới trong cung Lê Vị.
Các cung đều có cái chắn ngăn cách cảm giác, khi hai nàng tiến vào cung điện bọn họ liền không cảm giác được đến các nàng.
Nhị trưởng lão nói: “Các nàng liền nghĩ muốn tới thì tới muốn đi thì đi, xem Kim Ô thần cung trở thành hậu viện nhà mình sao? Hạ giam cầm thuật, để các nàng tới được đi không được.”
Ô Huyền ném một cái liếc trắng mắt qua, nói: “Nhị trưởng lão, người ta là con người đó, nguyên bản chính là dùng hai cái chân để đi, còn người là một con chim đó, hạ giam cầm thuật không cho người ta bay, là ngươi chiếm tiện nghi hay các nàng chiếm tiện nghi? Nếu Kỳ Lân chạy tới đây hướng tới người cào một vuốt, người không bay lên được liền muốn trốn cũng không tài nào trốn thoát.”
Khi bọn họ nói chuyện, thủ vệ của cung đã chạy tới bẩm báo Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ lại tới cung Lê Vị.
Kim Ô nữ đế đứng dậy, nói: “Ta tới gặp.”
Ô Huyền hướng thủ vệ vẫy vẫy ta lệnh hắn lui ra, hô thanh: “Mẫu thân”, biểu tình có chút ngưng trọng nói: “Thiên Phượng tộc và Thiên Long tộc bọn họ đuổi tận giết tuyết, Trương Tịch Nhan đã nhẫn nại đã tới cực hạn, nếu thực sự khai chiến, con chỉ có thể bảo vệ Kim Ô thần cung.”
Kim Ô nữ đế vẫy vẫy cánh nói: “Đã biết.” Không hỏi thêm nhiều, vung cánh bay ra khỏi đại điện, giây lát liền đến phía ngoài cung Lê Vị. Bà đáp xuống mặt đất, thu hồi đôi cánh, biến thành hình người, tiến vào cung điện, liền thấy Trương Tịch Nhan đang khoanh chân đả tọa ở cái nệm trước giường.
Trương Tịch Nhan sáng lập một cái khe nhỏ hẹp cỡ nửa thước ở trước mặt, khe hở như nối tới một chỗ khác từ đó tản ra Âm Sát khí nồng đậm đang mạnh mẽ hướng vào Thiên Nhãn giữa trán Trương Tịch Nhan, được nàng hấp thu toàn bộ. Có một tầng Âm Sát khí nhàng nhạt bao trùm bên ngoài làn da trắng nõn như ngọc, vì thanh liệt đạm nhiên kia lại lộ ra vài phần bảo tướng trang nghiêm, khí chất thì thêm vài phần u lãnh.
Liễu Vũ nhìn thấy Kim Ô nữ đế tiến vào, cười tủm tỉm mà chào hỏi: “Nữ đế, chào ngài, lại tới quấy rầy rồi.”
Kim Ô nữ đế cười nói: “Không sao.” Bà cười khanh khách mà ngồi xuống, lệnh người hầu dâng lên điểm tâm ăn vặt đãi khách và những thứ linh tinh thích hợp với Vu tộc dùng, cùng Liễu Vũ nói chuyện phiếm nói mỹ thực, đôi bên nói chuyện rất hợp.
Một lát qua đi, Trương Tịch Nhan thu công, phong bế cái khe thông đạo Thứ Nguyên Giới dùng để hấp thu Âm Sát khí.
Nàng đứng dậy, đối với Kim Ô nữ đế xin lỗi mà hành lễ, nói: “Nguyên bản hẳn là nên tới đại môn bái phỏng, nhưng đột nhưng có việc gấp vì đề phòng cành mẹ đẻ cành con, cố ý bí mật tới đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Ô nữ đế cười nói: “Không sao.” Lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương Tịch Nhan nói: “Thiên Phượng tộc có ý xuống tay với Tiểu Vu thần, nhiều năm qua, Vu tộc gian nan cầu sinh, nhưng vẫn có bộ phận của Thiên tộc vẫn đuổi tận giết tuyệt Vu tộc, Vu tộc đã không còn đường để lui nữa.”
Kim Ô nữ đế ôn thanh hỏi: “Là muốn khai chiến sao?” Bà không cho rằng Vu tộc đã lấy hết quỷ linh tinh để cho một vị Thần thùng rỗng kêu to lại có thực lực khai chiến với Thiên tộc. Liễu Vũ từ cổ yêu tu luyện đến thành thần chỉ tốn thời gian không tới 200 năm, đối với lực lượng nắm giữ cùng kỹ năng vận dụng còn kém xa so với các thần chân chính tu luyện, Vu thần thụ luôn lưu lạc chạy loạn khắp nơi, cơ hồ cũng không hiện thế, chỉ dựa vào Lê Vị mới ra đời và Trương Tịch Nhan vẫn chưa thành thần đều cố hết sức bảo vệ chính mình.
Một quang ảnh hình dạng Kim Ô to cỡ nắm tay bay tới trước mặt Kim Ô nữ đế. Bà duỗi tay bắt lấy, đọc tin tức bên trong truyền tới, cả kinh đương trường đứng lên, đầy mặt kinh sợ nhìn về phía Trương Tịch Nhan, kêu lên: “Ngươi..” Thế nhưng lại mở thông đạo đem Phệ Thần Trùng ở nơi loạn lưu dẫn tới Thiên Phượng tộc!
Thiên Phượng, Thiên Long, Kim Ô và các tộc ở Thiên tộc cộng sinh ở đại thế giới ổn định này, toàn bộ địa giới của Thiên tộc là một mảnh nối liền với nhau, ngoài ra còn giới giới môn để các tộc qua lại với nhau. Trương Tịch Nhan dẫn Phệ Thần Trùng đến Thiên Phượng tộc, đem Thiên tộc cuốn vào trong tai nạn chưa từng có từ xưa tới nay. Năm đó, Phệ Thần Trùng ra, gây họa tam giới, cuối cùng là chúng thần tam giới liên thủ, đem Phệ Thần Trùng phong ở Phệ Thần giới, lại đem Phệ Thần giới nhập vào nơi loạn lưu, thần của tam giới cơ hồ đều ngã xuống không còn. Đó là hạo kiếp thần vẫn.
Kim Ô nữ đế là thật không thể nghĩ tới Trương Tịch Nhan có thể làm được loại chuyện phát rồ này. Bà kêu lên: “Ngươi đây là muốn đem ba giới Thiên Vu Quỷ đều túm vào chỗ chết. Thiên giới thông với Bất Chu Sơn, Bất Chu Sơn đi thông với các giới, một khi Phệ Thần Trùng ra khỏi, sớm muộn gì cũng sẽ tràn ra tới các nơi chư giới, Vu tộc của người cũng không thể may mắn thoát khỏi.”
Trương Tịch Nhan nói; “Vu tộc đã tới mức muốn lui cũng không thể lui rồi, đã phong vào trong nơi loạn lưu Thứ Nguyên Giới. Phệ Thần Trùng tàn sát bừa bãi, chỉ làm hại ở khu vực Thiên tộc.”
Kim Ô Nữ Đế tức giận đến muốn bóp chết Trương Tịch Nhan, nhưng lại nghĩ lại, nếu Trương Tịch Nhan có chủ ý dẫn Phệ Thần Trùng đánh diệt Thiên tộc, như vậy liền không ngồi ở chỗ này nói chuyện với bà, mà nên đến rước Lê Vị đi. Bà hỏi: “Việc này người tính toán thế nào cho xong việc?”
Trương Tịch Nhan nói: “Ta xuất thân từ Ngự Trùng tộc, chắc nữ đế cũng đã nghe thấy.”
Kim Ô nữ đế nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Lại nói về trước kia, còn có thể ngược dòng đến Thiên Mục thần.”
Trương Tịch Nhan nói: “Mấy trăm năm trước, ta ở Quỷ giới bị đuổi giết, nên đã vào nhằm Bạch Cốt Uyên, cũng chính là nơi Phệ Thần Trùng tụ tập.”
Trong lòng Kim Ô nữ đế “Lộp bộp” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan không quá đúng. Nếu Trương Tịch Nhan từng vào Phệ Thần giới, vậy Trương Tịch Nhan đang ở trước mặt bà nguyên lai là cái kia liền không nhất định. Nếu không phải… da dầu Kim Ô nữ đế tức khắc tê dại. Ngay sau đó nghĩ lại, nếu Trương Tịch Nhan mấy trăm năm trước đã thành Phệ Thần Trùng, chư giới đã sớm đại loạn, không phải là tình hình như hiện giờ.
Trương Tịch Nhan tiếp tục nói: “Phệ Thần Trùng tính ra cũng chỉ là một loại trùng thôi, hiểu biết được đặc tính của nó liền có thể khống chế được. Vận dụng Thiên Nhãn chi lực liền có thể phân biệt được đâu là Phệ Thần Trùng ký sinh trong cơ thể, đem những thứ đó đào ra dùng Thần hỏa Thiên Nhãn thiêu hủy liền xong, chỉ là tương đối tiêu hao thần lực.”
Kim Ô nữ đế đã hiểu được ý đồ của Trương Tịch Nhan, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Việc Phệ Thần Trùng giải quyết càng sớm càng tốt, tốt nhất đừng để cho chúng xuất hiện lại, nhưng việc này không phải ở Kim Ô tộc xung đột mà dẫn tới, mà là việc Thiên Long tộc cùng Thiên Phượng tộc làm ra. Trương Tịch Nhan không ở trên địa bàn của Kim Ô tộc phóng Phệ Thần Trùng, lại có thể khống chế được chúng nó, sự việc liền không tới hồi không thể cứu vãn được.
Nhưng Kim Ô nữ đế như thế nào cũng không thể yên tâm được, bà nói: “Phệ Thần Trùng sinh sản cực nhanh, chúng ta có thể không ngừng cuồn cuộn cắn nuốt hết thảy năng lượng xung quanh để tiến hành phân liệt sinh sản, ăn một giới cũng không mất thời gian bao lâu. Phệ Thần Trùng ra, chỉ sợ thả ra thì dễ, nhưng thu lại thì khó.”
Trương Tịch Nhan nói: “Nếu bọn họ không cố đuổi tận giết tuyệt, ta cũng sẽ không ra chiêu hiểm này.” Nàng đứng lên, nói: “Hiện giờ Phệ Thần Trùng rất dễ để giải quyết, đem những nơi bị ăn mòn moi ra ngoài rồi đưa vào Bạch Cốt Uyên sau đó phong bế lại là xong. Một khi mức độ lan tràn càng nhiều, vượt qua phạm vi khống chế của ta, ta cũng không thể ra sức.” Nàng nói xong, hơi mang xin lỗi mà gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy phía sau có dị, quay đầu liền thấy con tiểu ma men Lê Vị đã tỉnh, đang mở mắt ra nhìn về phía nàng, ánh mắt còn mang theo điểm mê mang. Nàng nói: “Tỉnh rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Vị ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chợt phát hiện chính mình không phải đang ngủ ở Vân Hải Ngọc Các, trong phòng trừ bỏ Liễu Vũ còn có thêm một con Kim Ô thực lực mạnh mẽ, ngoài ra còn đang mặc đế bào, lập tức bị dọa tỉnh. Cô đầy mặt khiếp sợ mà nhìn Kim Ô Nữ Đế, sau đó nhìn lại phía Trương Tịch Nhan, ánh mắt dò hỏi: “Chúng ta như thế nào lại ở chỗ này?
Trương Tịch Nhan đơn giản nói rõ ràng tóm tắt những việc phát sinh sau khi say rượu nói cho Lê Vị biết.
Lê Vị bất động thanh sắc mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan cái người đem mình cất vào nôi đưa đến Kim Ô tộc, ép xuống nội tâm xấu hổ khi có một chút nằm trong nôi gặp mặt cha mẹ của Ô Huyền, lại bất động thanh sắc mà rời khỏi nôi, giống như thực tùy ý mà cất đi cái nôi, lại khách khí hướng về phía Kim Ô Nữ Đế vấn an.
Kim Ô nữ đế thấy Lê Vị rõ ràng là bộ dáng một đứa bé tròn trịa mềm mại lại muốn bày ra tư thế của một người trưởng thành, không khỏi buồn cười. Bà đầy mặt ý cười mà nói: “Con cứ yên tâm ở lại chỗ này, sau này Kim Ô thần cung sẽ là ngôi nhà thứ hai của con.”
Lê Vị đáp: “Đa tạ.”
Kim Ô nữ đế biết rõ việc của Phệ Thần Trùng rất cấp bách, lập tức phải thủ vệ tới thỉnh Ô Huyền tới đây tiếp đãi bằng hữu, bà tắc khẩn cấp đi cùng Kim Ô đại đế cùng các trưởng lão trong tộc thương nghị việc này.
Bà vừa đến đại điện nghị sự, các bộ tộc dựa vào Kim Ô tộc đều sôi nổi lên tới, đều có vẻ cực kỳ nôn nóng.
Hiện tại các bộ tộc đã phong tỏa giới môn đi tới Thiên Phượng tộc. Phệ Thần Trùng cũng vô pháp trong nháy mắt có thể lan tràn đến những nơi khác, nhưng lấy tốc độ sinh sản của chúng, không dùng được bao lâu liền sẽ khuếch tán đến toàn bộ Thiên tộc mang lại tai họa ngập đầu.
Phương pháp duy nhất để giải quyết chính là phong bế thông đạo liên thông với Thiên Phượng tộc cùng Phệ Thần Trùng, lại đem nơi bị lọt vào ăn mòn moi ra ngoài, nhưng…. Cho dù có đại thần thông có thể phòng tỏa thông đạo, ai đi thì người đó sẽ bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, cơ hồ khác gì với vĩnh táng đến Phệ Thần giới. Những thần thú lần này xâm nhập vào Thệ Phượng tộc, tất cả đều là thần linh chư giới năm đó đã vì cứu vớt thương sinh phong ấn Phệ Thần Trùng, nhìn một cái đi đã thành cái dạng gì.
Kim Ô nữ đế nhìn thấy bộ dáng mọi người tức muốn hộc máu, nói: “Hiện tại chúng ta sốt ruột cũng vô dụng, đến nhìn Thiên Phượng tộc là cái thái độ gì đi.”
Trong lúc đang nói chuyện, tam trưởng lão Kim Ô tộc bay vào đại điện, nói: “Thiên Long tộc, Thiên Phượng tộc mang theo các bộ tộc dựa vào bọn họ tụ tập lại toàn bộ đang bay tới Kim Ô thần cung, phỏng chừng là muốn chúng ta giao tiểu Vu thần ra, lấy tiểu Vu thần bức bách Đại Tế Tư Vu tộc đem Phệ Thần Trùng một lần nữa phong bế trở về nơi loạn lưu.”
Kim Ô nữ đế hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ nghĩ cũng thật hay a.” Bọn họ đem Trương Tịch Nhan bức đến nổi giận như vậy, giờ gặp phải việc như này còn không muốn thu tay lại.
Vương quân Thiên Bằng tộc nói: “Nữ đế, lấy an nguy Thiên tộc làm trọng. Phệ Thần Trùng sẽ mang đến cho Thiên tộc tai họa ngập đầu.”
Kim Ô nữ đế nghĩ tới nguy hại của Phệ Thần Trùng cũng muốn mắng một câu thô tục, nhưng lúc này không thể đi theo làm loạn. Trên mặt bà thật bình tĩnh nói: “Phệ Thần Trùng chỉ đáng sợ vào giai đoạn sau khi cảm nhiễm ăn mòn, không có cách nào thanh trừ trị liệu, nhưng ở dưới Thiên Nhãn không thể che giấu được. Ngoài ra Thần hỏa Thiên Nhãn vừa lúc khắc chế được Phệ Thần Trùng. Ba giới Thiên, Vu, Linh đều có một vị có Thiên Nhãn, vận mệnh chú định đều có định số.”
Các bộ tộc nghĩ tới ở nơi này có Kim Ô ba mắt còn thêm tiểu Vu thần, cho dù Phệ Thần Trùng tràn lan lại đây, hai nàng liên thủ, vẫn có thể ứng đối, trong lòng yên tâm được một chút.
Kim Ô đại đế “Nha” một tiếng, kêu lên: “Bọn họ tới cũng thật nhanh a.” Hắn đứng lên hô: “Chư vị, cùng ta đi nghênh Thiên Long, Thiên Phượng tộc và các chư chúng.” Nói xong, liền mở cánh bay ra khỏi Kim Ô đại điện, bay về hướng bên ngoài.
Kim Ô nữ đế, đại trưởng lão, nhị trưởng lão mang theo một nửa Kim Ô ở lại thủ, Kim Ô còn lại cùng các bộ tộc dựa vào tắc theo sát ở phía sau Kim Ô đại đế bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro