Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 125
Tuyết Ca
2024-10-07 09:36:40
Trương Tịch Nhan giải quyết xong việc Phệ Thần Trùng, liền mang theo Liễu Vũ và Lê Vị trở về Vân Hải Ngọc Các.
Sau khi Cổ Đạo Tông dời từ nơi loạn lưu hắc ám Thứ Nguyên Giới tới Vu Đạo giới đã không còn phiêu đãng di chuyển xung quanh nơi loạn lưu giữa các Thứ Nguyên Giới, lẳng lặng mà đứng bên trong tầng mây phía trên huyền bí cảnh thi quái và được bọc lại bởi phòng ngự đại trận trong suốt.
Cổ Đạo Tông trước kia ở không trung, bốn mùa, ngày đêm luân chuyển đều dựa vào pháp trận xây dựng mà thành, ở chỗ này ánh sáng mang tới chính là ánh mặt trời. Ánh sáng xuyên qua không ngừng từ vũ trụ cuồn cuộn mà rơi xuống mặt đất, mang đến nguồn nhiệt năng là rất rất nhiều vật chất mắt thường không thể nhìn thấy được. Số vật chất không nhìn thấy được cũng không sờ tới được, nhưng mang đến cho thế giới này tỏa sáng đầy ngập sinh cơ.
Trương Tịch Nhan rảo bước đến Vân Hải Ngọc Các cảm nhận được có làn gió nhẹ quất vào mặt, không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh, còn có những hạt cỏ bay lơ lửng trong không khí. Trong vườn hoa của nàng đã mọc đầy cỏ dại, số cỏ dại này mọc cao nhất cũng tới nửa thân người, hoa cỏ lau mọc dài, hiện giờ đang là mùa hoa cỏ chính rộ. Một lượng lớn hạt cỏ rơi rụng bay trong gió, cả tòa viện tràn ngập hạt cỏ dại làm trắng xóa một vùng, lại bị gió thổi tung bay tới khắp nơi. Phía dưới xà viện, góc chết của bậc thang chồng chất hạt cỏ và cỏ dại.
Nàng chinh lăng một lúc, đầy mặt ngạc nhiên hỏi Liễu Vũ đang bên cạnh: “Từ lần trước chúng ta trở về tới giờ cũng chưa tới một tháng đi?” Cỏ thế nhưng lại mọc dài cao tới vậy!
Lê Vị biết Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ từ nhỏ đều là lớn lên ở trong thành thị, rất ít tiếp xúc với sơn dã, cho dù nàng có ký ức của Lê Trùng Trùng nhưng cũng chỉ nhớ đến những việc khắc sâu và quan trọng. Đối với phương diện sinh hoạt thường thức có rất nhiều chuyện mà đời này nàng chưa từng tiếp xúc đến.
Cô ấy nói với Trương Tịch Nhan: “Cỏ dại lớn lên rất nhanh, đặc biệt là ở hoàn cảnh sinh trưởng thích hợp, hạt giống của chúng nó có thể ngủ đông một thời gian dài, đến khi xuất hiện thời cơ sinh trưởng thích hợp, sẽ nhanh chóng hoàn thành quá trình sinh trưởng gieo giống để kéo dài tồn tại.”
Thời cơ sinh trưởng thích hợp? Nói cách khác đám cỏ dại này lúc trước là do không có ánh sáng tự nhiên, chỉ có ánh sáng chiếu xuống tự pháp trận làm giả nên không thể sinh trưởng, hiện giờ hoàn cảnh xung quanh thay đổi, làm cho đám cỏ này mọc ra tới? Nàng nhớ tới dược viên ở Vân Hải Ngọc Các, lập tức thả cảm giác ra tìm kiếm, phát hiện các loại linh dược, cổ dược bên trong đều bị đào lên hết. Thực hiển hiên, có thể vì dược viên không thích ứng được với ánh nắng tự nhiên, không thể tồn tại ở chỗ này, được nhóm cổ người tổ tông nhổ đi trồng nơi khác hoặc là nhổ bỏ đi rồi.
Này đúng là dự đoán không hề bất ngờ. Trương Tịch Nhan có chút đau lòng tổn thất của dược viên, lại may mắn vì đã dời Cổ Đạo Tông tới nơi này. Cỏ dại liền có sức sống tràn đầy như vậy, vậy động thực vật khác và con người sẽ như thế nào? Nếu Cổ Đạo Tông vẫn tiếp tục sinh sống ở nơi chỉ có thể dừng pháp trận bắt chước phong bế lâu dài, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, rất có thể bất tri bất giác sẽ tiến hóa theo một phương hướng khác, tỷ như dần giống với Vu tộc và Quỷ tộc sinh tồn ở nơi âm u.
Hoàn cảnh bên ngoài biến hóa, khiến cho không chỉ trong viện Vân Hải Ngọc Các mọc ra đầy cỏ dại, còn đem bụi đất xung quanh mang lại đây, mặt sàn trong phòng và tất cả gia cụ đều bám lên một tầng bụi dơ.
Nếu là ở bên ngoại sẽ không cần chú ý nhiều tới việc này, một tảng đá hay một nhánh cây cũng có thể ngồi và ngủ được, nhưng ở tại nhà ở của bản thân nhìn đến một tầng bụi dơ như vậy, chứng bệnh sạch sẽ của Trương Tịch Nhan liền tái phát, đột nhiên nàng nhớ tới bố mẹ của nàng. Trước kia, thời điểm bố mẹ còn ở trên đời, những sinh hoạt vụn vặt đều có bố mẹ chăm sóc, giống như loại việc nhà cửa bám đầy bụi dơ như này, sẽ có bố mẹ hoặc là bọn họ sẽ mướn người giúp việc tới thu thập.
(B.A: Bả mặc bệnh sạch sẽ nhưng được cái không chịu động tay làm….. Hồi xưa thôi. Kkk)
Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng nếu không phải vì sinh tồn mà bôn ba chính là trời qua không dính đến khói lửa phạm tục, thật lâu rồi không được cảm thụ qua hơi ấm từ gia đình, cũng không cảm thụ qua những sinh hoạt vụn vặt, chợt trong một lúc nhớ tới bọn họ, lại một lần cảm nhận được bố mẹ thật sự không còn nữa.
Trương Tịch Nhan chỉ thất thần trong chốc lát, liền nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, vén tay áo lên, chính mình chuẩn bị thu thập dọn dẹp nhà cửa, bỗng nhiên cảm nhận được có tầm mắt khác thường, quay đầu liền nhìn thấy Lê Vị cùng Liễu Vũ, một lớn một nhỏ một cao một thấp, dùng một bộ biểu tình một góc độ ánh mắt giống nhau rất ngạc nhiên đang nhìn nàng.
Theo như Lê Vị biết, vô luận là Trương Tịch Nhan hay Lê Trùng Trùng, đối với ba chữ thủ công nghiệp này từ trước đến nay đều là không dính tay.
Liễu Vũ thì thật chấn kinh, một đại đại lão của Cổ Đạo Tông, cư nhiên lại tự tay lau chùi bụi bẩn sao? Cô “Khụ” một tiếng thanh thanh giọng nói: “Em nhớ rõ…. Hình như là có tạp dịch đệ tử thì phải.” Cô cơ hồ nhớ được bản thân trước đó ở Liễu gia thôn một thời gian, tựa hồ còn mướn qua tạp dịch đệ tử thì phải?
Cô không xác định được bản thân mình có nhớ lầm hay không, ở trong giới từ thạch tìm kiếm một hồi, quả nhiên tìm được mấy quyển trục khế ước mướn tạp dịch đệ tử, mặt trên còn có dấu vết, pháp trận khắc trên đó và cả đại trận Cổ Đạo Tông vẫn liền ở bên nhau, không bị mất đi hiệu lực, chứng tỏ vẫn còn hiệu lực. Cô vẫy vẫy quyển trục hướng Trương Tịch Nhan, nói: “Em có sẵn mấy người tạp dịch, có thể kêu họ tới quét tước vệ sinh.”
Trương Tịch Nhan yên lặng, mắt nhìn Liễu Vũ. Nhân sinh ngắn ngủi chỉ có một trăm năm, mấy cái quyển trục này đều đã qua 200-300 năm, mấy người tạp dịch nhỏ bé năm đó không nói đến việc chết già thì số tuổi và đạo hạnh đều bày ra trước mặt, như thế nào đều sẽ là tạp dịch đệ tử nữa chứ. Bất quá, Liễu Vũ hiện tại là Vu thần, thân phận địa vị cũng rất cao, ngoại môn đệ tử cũng không đủ tư cách để làm tạp dịch cho Liễu Vũ.
Nàng nói Liễu Vũ: “Vậy Vân Hải Ngọc Các giao cho em an bài. Em xem cần thêm những gì, trực tiếp để các phòng thêm vào, tất cả chi tiêu đều chi từ tiền tông môn.”
Liễu Vũ biết Cổ Đạo Tông mới vừa dời lại đây, cho dù là có Trương Kế Bình và Trương Kiều Nghiên xử lý, những vẫn có rất nhiều việc đủ để Trương Tịch Nhan bận tới tối mặt, vừa vặn bản thân cô thực rảnh rỗi, lại tiêu nhiều tiền của Trương Tịch Nhan như vậy, đây chỉ là một chuyện nhỏ liền thuận tiện làm chút gì đó. Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, lại học theo pháp thuật đưa tin của Trương Tịch Nhan cho Cổ Đạo Tông, sau đó căn cứ vào cảm ứng trên quyển trục khế ước để liên hệ, thi triển pháp thuật đưa tin tới cho các người tạp dịch muốn mướn.
Nhu cầu của khách hàng…. A phi, đối với nhu cầu của Trương Tịch Nhan và Lê Vị cô cũng có hiểu biết, tỷ như nhà cửa yêu cầu bài trí như thế nào, hay yêu cầu thêm vào những gì, theo phong cách nào, thói quen cùng các vật phẩm hằng ngày, dù sao cũng có hiểu biết một chút.
Trương Tịch Nhan không đợi Lê Vị mở miệng, liền đem dãy phòng trống ở trước nhà cho Lê Vị làm phòng ngủ, thư phòng, phòng nghỉ, nàng lại chỉ về phía nhà chính, nói với Liễu Vũ: “Em cùng chị ở nơi này.”
Liễu Vũ tiến sát đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, nhìn Trương Tịch Nhan từ đầu tới chân, lại từ chân lên tới đầu, hỏi: “Chị là muốn….” Nhìn ra không tới nha, Trương Tịch Nhan, chậc chậc chậc chậc, ngoài mặt thì nghiêm trang, này bàn tính nhỏ đánh đến nha… ha hả ha hả.
Trương Tịch Nhan có điểm thấp thỏm, căng da đầu, mạnh mẽ diễn đến rất đạm nhiên, vô tội, làm bộ như không hiểu được ánh mắt của Liễu Vũ có ý gì.
Liễu Vũ hừ hừ hai tiếng, buông tha Trương Tịch Nhan, quyết đoán từ trong số phòng Trương Tịch Nhan cho Lê Vị lấy ra một gian cho chính mình. Ở chỗ khác thì không nói, vạn nhất cãi nhau, dù sao cũng phải có một gian để mình ở chứ.
Trương Tịch Nhan cho rằng Liễu Vũ không muốn ở chung với nàng, ánh mắt hơi ảm đạm, lại nghĩ tới việc Liễu Vũ vẫn còn ở trong một cái viện với mình, không dọn đi nơi khác, cũng coi như khá tốt.
Nàng giao đãi với Liễu Vũ một câu: “Chị đi tìm Trương Kế Bình và bà nội ba bàn một số việc.” Nói xong liền rời khỏi Vân Hải Ngọc Các.
Thời gian không tới mười lăm phút, một người trẻ tuổi bộ dáng hơn hai mươi tuổi, mang theo hai người dáng vẻ trung niên leo lên từ sạn đạo treo trên không, bọn họ đi vào tới cửa viện, cung kính mà hành lễ. Người trẻ tuổi kia kêu lên “Bái kiến cô tổ tông”, còn hai người còn lại là “Bái kiến Liễu Vũ lão tổ.”
Liễu Vũ đối với cái xưng hô “Liễu Vũ lão tổ” thực vừa lòng, chứng tỏ địa vị hiện tại của mình rất cao, còn về phần cô tổ tông này? Là cái quỷ gì? Hai cái người trung niên kia hơi thở trên quyển trục cô có thể đối chiếu xác nhận được, là tạp dịch cô đã từng mướn, còn cái người kêu cô tổ tông kia không phải là tạp dịch mà cô từng mướn, vậy là tới ăn vạ? Bất quá, cô nhìn người này thực sự có điểm quen mắt, giống như đã từng giao tiếp qua.
Cô vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể đi vào, theo sát liền chú ý phục sức của bọn họ không thích hợp lắm, đạo bào nguyệt bạch của đệ tử nội môn, trên eo đeo ngọc bài thân phận, một cái viết là “Phòng nhân sự- Dược phòng nội môn- Chưởng phòng Liễu Thụ”, còn hai cái khác thì viết “Chấp sự- Phòng dược liệu- Dược phòng nội môn” và “Chấp sự tuần sát- Phòng hộ sơn- Vọng Quy Sơn”. Cô lật lại quyển trục. Xác nhận lại một lần nữa, người không thành vấn đề, nhưng… mấy người này… còn cái tên chưởng phòng Liễu Thụ không cần phải xen vào, hai người còn lại đã thăng thành chấp sự, tốt xấu gì cũng được coi là người đứng đầu một phòng nhỏ, như thế nào còn giữ lại công tác của ngoại môn tạp dịch?
Cô thanh thanh giọng nói: “Cái này…. Ách, các ngươi đều đã thăng chức, cái kia… Cái này… việc tạp dịch, không có gì nhiều, chờ lát nữa ta đem khế ước giải trừ, nơi này của ta hiện tại thiếu mấy người lau chùi quét dọn này nọ.”
Hai tên chấp sự đồng thời hướng Liễu Vũ hành lễ, không nói gì, chỉ lén lút nhìn về phía Liễu Thụ.
Liễu Thụ thanh thanh giọng kêu: “Cô tổ tông”, rồi hỏi: “Ngài còn nhớ rõ cháu không?”
Liễu Vũ nói: “Nhìn có chút quen mắt.”
Liễu Thụ nói: “Ngài có người anh ruột tên Liễu Lôi, người ở Liễu gia thôn chúng ta đều là hậu đại của ông ấy, ngài đã từng có một thời gian ở Liễu gia thôn, khi đó vừa lúc Liễu gia thôn là do cháu quản…” Hắn đem chuyện liên quan sâu xa giữa Liễu Vũ với Liễu gia thôn kỹ càng tỉ mỉ nói cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, đầy đầu toàn là “Mình cư nhiên ở nơi này lại có toàn gia thân thích lớn như vậy…” Cô nghĩ tới hậu đại của anh trai đã qua hơn một năm sinh sản thành bao nhiêu cái số bội mà khuếch trương, da đầu đều đã tê rần, lập tức phủi sạch quan hệ, vội nói: “Một thế hệ thân, nhị đại biểu, tam đại bốn đời!”
Liễu Vũ đã sớm quen với thái độ này của Liễu Vũ, rất bình tĩnh lấy ra một quyển thật dày bìa mỏng đưa cho cô, nói: “Ngài ở Liễu gia thôn xây dựng nhà xưởng, thuê tạp dịch vẫn luôn không trả tiền, tạp dịch không thôi chức vụ liền vẫn tiếp tục mướn, tiền công vẫn theo y vậy mà phát. Nhà xưởng không khởi công, sau lại còn bị sụp đã xây dựng lại, giữ gìn bảo quản hằng ngày đều dùng tới tiền, chỗ ở của ngài cũng gìn giữ thật tốt, phương diện gìn giữ sửa chữa cũng cần phải chi tiền. Số tiền này vẫn luôn là cháu ứng ra, mỗi một số tiền cháu đều nhớ rõ.” Hắn lại lấy ra một quyển khế ước, “Người còn thiếu tiền của cháu, tính thêm lợi tức cùng tiền phạt.”
Liễu Vũ choáng váng. Cô đây không phải gọi tới người quét dọn mà là gọi tới chủ nợ a.
Chấp sự dược liệu phòng ôm quyền nói: “Liễu Vũ lão tổ, chúng ta đã quen với việc làm của tạp dịch, chúng ta vẫn nguyện ý làm tạp dịch cho ngài, chúng ta hiện tại là chấp sự, mỗi tháng còn có thể đưa tới hiếu kính cho ngài. Chúng ta có được như người hôm nay, cũng đều là dính ké hào quang của ngài.”
Trong lúc đang nói chuyện, bên ngoài lại chạy tới thêm ba người tạp dịch. Ba người này cung là mặc phục sức của nội môn đệ tử Cổ Đạo Tông, bọn họ chạy tới phi thường sốt ruột, chạy tới cửa mới vội vàng chỉnh sửa y quan. Trong ba người này, một người chấp sự, hai người chưởng phòng, đều là phái đi tới các thành bên ngoài, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đều là có một ít quyền lợi nhất định. Lại qua một lát, một người tạp dịch cuối cùng chạy đến. Người này là đại chưởng phòng- Hình phòng- Thành Săn Thú, quản trị an của thành Săn Thú.
Liễu Vũ bị sáu người tạp dịch này dọa tới rồi.
B.A Mấy nay xem xem ngó ngó chị này có gì đó giống Tịch Nhan bảo bảo trong tưởng tượng của tui ghê á. Mặt lạnh??? Băng sơn mỹ nhân??
Sau khi Cổ Đạo Tông dời từ nơi loạn lưu hắc ám Thứ Nguyên Giới tới Vu Đạo giới đã không còn phiêu đãng di chuyển xung quanh nơi loạn lưu giữa các Thứ Nguyên Giới, lẳng lặng mà đứng bên trong tầng mây phía trên huyền bí cảnh thi quái và được bọc lại bởi phòng ngự đại trận trong suốt.
Cổ Đạo Tông trước kia ở không trung, bốn mùa, ngày đêm luân chuyển đều dựa vào pháp trận xây dựng mà thành, ở chỗ này ánh sáng mang tới chính là ánh mặt trời. Ánh sáng xuyên qua không ngừng từ vũ trụ cuồn cuộn mà rơi xuống mặt đất, mang đến nguồn nhiệt năng là rất rất nhiều vật chất mắt thường không thể nhìn thấy được. Số vật chất không nhìn thấy được cũng không sờ tới được, nhưng mang đến cho thế giới này tỏa sáng đầy ngập sinh cơ.
Trương Tịch Nhan rảo bước đến Vân Hải Ngọc Các cảm nhận được có làn gió nhẹ quất vào mặt, không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh, còn có những hạt cỏ bay lơ lửng trong không khí. Trong vườn hoa của nàng đã mọc đầy cỏ dại, số cỏ dại này mọc cao nhất cũng tới nửa thân người, hoa cỏ lau mọc dài, hiện giờ đang là mùa hoa cỏ chính rộ. Một lượng lớn hạt cỏ rơi rụng bay trong gió, cả tòa viện tràn ngập hạt cỏ dại làm trắng xóa một vùng, lại bị gió thổi tung bay tới khắp nơi. Phía dưới xà viện, góc chết của bậc thang chồng chất hạt cỏ và cỏ dại.
Nàng chinh lăng một lúc, đầy mặt ngạc nhiên hỏi Liễu Vũ đang bên cạnh: “Từ lần trước chúng ta trở về tới giờ cũng chưa tới một tháng đi?” Cỏ thế nhưng lại mọc dài cao tới vậy!
Lê Vị biết Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ từ nhỏ đều là lớn lên ở trong thành thị, rất ít tiếp xúc với sơn dã, cho dù nàng có ký ức của Lê Trùng Trùng nhưng cũng chỉ nhớ đến những việc khắc sâu và quan trọng. Đối với phương diện sinh hoạt thường thức có rất nhiều chuyện mà đời này nàng chưa từng tiếp xúc đến.
Cô ấy nói với Trương Tịch Nhan: “Cỏ dại lớn lên rất nhanh, đặc biệt là ở hoàn cảnh sinh trưởng thích hợp, hạt giống của chúng nó có thể ngủ đông một thời gian dài, đến khi xuất hiện thời cơ sinh trưởng thích hợp, sẽ nhanh chóng hoàn thành quá trình sinh trưởng gieo giống để kéo dài tồn tại.”
Thời cơ sinh trưởng thích hợp? Nói cách khác đám cỏ dại này lúc trước là do không có ánh sáng tự nhiên, chỉ có ánh sáng chiếu xuống tự pháp trận làm giả nên không thể sinh trưởng, hiện giờ hoàn cảnh xung quanh thay đổi, làm cho đám cỏ này mọc ra tới? Nàng nhớ tới dược viên ở Vân Hải Ngọc Các, lập tức thả cảm giác ra tìm kiếm, phát hiện các loại linh dược, cổ dược bên trong đều bị đào lên hết. Thực hiển hiên, có thể vì dược viên không thích ứng được với ánh nắng tự nhiên, không thể tồn tại ở chỗ này, được nhóm cổ người tổ tông nhổ đi trồng nơi khác hoặc là nhổ bỏ đi rồi.
Này đúng là dự đoán không hề bất ngờ. Trương Tịch Nhan có chút đau lòng tổn thất của dược viên, lại may mắn vì đã dời Cổ Đạo Tông tới nơi này. Cỏ dại liền có sức sống tràn đầy như vậy, vậy động thực vật khác và con người sẽ như thế nào? Nếu Cổ Đạo Tông vẫn tiếp tục sinh sống ở nơi chỉ có thể dừng pháp trận bắt chước phong bế lâu dài, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, rất có thể bất tri bất giác sẽ tiến hóa theo một phương hướng khác, tỷ như dần giống với Vu tộc và Quỷ tộc sinh tồn ở nơi âm u.
Hoàn cảnh bên ngoài biến hóa, khiến cho không chỉ trong viện Vân Hải Ngọc Các mọc ra đầy cỏ dại, còn đem bụi đất xung quanh mang lại đây, mặt sàn trong phòng và tất cả gia cụ đều bám lên một tầng bụi dơ.
Nếu là ở bên ngoại sẽ không cần chú ý nhiều tới việc này, một tảng đá hay một nhánh cây cũng có thể ngồi và ngủ được, nhưng ở tại nhà ở của bản thân nhìn đến một tầng bụi dơ như vậy, chứng bệnh sạch sẽ của Trương Tịch Nhan liền tái phát, đột nhiên nàng nhớ tới bố mẹ của nàng. Trước kia, thời điểm bố mẹ còn ở trên đời, những sinh hoạt vụn vặt đều có bố mẹ chăm sóc, giống như loại việc nhà cửa bám đầy bụi dơ như này, sẽ có bố mẹ hoặc là bọn họ sẽ mướn người giúp việc tới thu thập.
(B.A: Bả mặc bệnh sạch sẽ nhưng được cái không chịu động tay làm….. Hồi xưa thôi. Kkk)
Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng nếu không phải vì sinh tồn mà bôn ba chính là trời qua không dính đến khói lửa phạm tục, thật lâu rồi không được cảm thụ qua hơi ấm từ gia đình, cũng không cảm thụ qua những sinh hoạt vụn vặt, chợt trong một lúc nhớ tới bọn họ, lại một lần cảm nhận được bố mẹ thật sự không còn nữa.
Trương Tịch Nhan chỉ thất thần trong chốc lát, liền nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, vén tay áo lên, chính mình chuẩn bị thu thập dọn dẹp nhà cửa, bỗng nhiên cảm nhận được có tầm mắt khác thường, quay đầu liền nhìn thấy Lê Vị cùng Liễu Vũ, một lớn một nhỏ một cao một thấp, dùng một bộ biểu tình một góc độ ánh mắt giống nhau rất ngạc nhiên đang nhìn nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo như Lê Vị biết, vô luận là Trương Tịch Nhan hay Lê Trùng Trùng, đối với ba chữ thủ công nghiệp này từ trước đến nay đều là không dính tay.
Liễu Vũ thì thật chấn kinh, một đại đại lão của Cổ Đạo Tông, cư nhiên lại tự tay lau chùi bụi bẩn sao? Cô “Khụ” một tiếng thanh thanh giọng nói: “Em nhớ rõ…. Hình như là có tạp dịch đệ tử thì phải.” Cô cơ hồ nhớ được bản thân trước đó ở Liễu gia thôn một thời gian, tựa hồ còn mướn qua tạp dịch đệ tử thì phải?
Cô không xác định được bản thân mình có nhớ lầm hay không, ở trong giới từ thạch tìm kiếm một hồi, quả nhiên tìm được mấy quyển trục khế ước mướn tạp dịch đệ tử, mặt trên còn có dấu vết, pháp trận khắc trên đó và cả đại trận Cổ Đạo Tông vẫn liền ở bên nhau, không bị mất đi hiệu lực, chứng tỏ vẫn còn hiệu lực. Cô vẫy vẫy quyển trục hướng Trương Tịch Nhan, nói: “Em có sẵn mấy người tạp dịch, có thể kêu họ tới quét tước vệ sinh.”
Trương Tịch Nhan yên lặng, mắt nhìn Liễu Vũ. Nhân sinh ngắn ngủi chỉ có một trăm năm, mấy cái quyển trục này đều đã qua 200-300 năm, mấy người tạp dịch nhỏ bé năm đó không nói đến việc chết già thì số tuổi và đạo hạnh đều bày ra trước mặt, như thế nào đều sẽ là tạp dịch đệ tử nữa chứ. Bất quá, Liễu Vũ hiện tại là Vu thần, thân phận địa vị cũng rất cao, ngoại môn đệ tử cũng không đủ tư cách để làm tạp dịch cho Liễu Vũ.
Nàng nói Liễu Vũ: “Vậy Vân Hải Ngọc Các giao cho em an bài. Em xem cần thêm những gì, trực tiếp để các phòng thêm vào, tất cả chi tiêu đều chi từ tiền tông môn.”
Liễu Vũ biết Cổ Đạo Tông mới vừa dời lại đây, cho dù là có Trương Kế Bình và Trương Kiều Nghiên xử lý, những vẫn có rất nhiều việc đủ để Trương Tịch Nhan bận tới tối mặt, vừa vặn bản thân cô thực rảnh rỗi, lại tiêu nhiều tiền của Trương Tịch Nhan như vậy, đây chỉ là một chuyện nhỏ liền thuận tiện làm chút gì đó. Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, lại học theo pháp thuật đưa tin của Trương Tịch Nhan cho Cổ Đạo Tông, sau đó căn cứ vào cảm ứng trên quyển trục khế ước để liên hệ, thi triển pháp thuật đưa tin tới cho các người tạp dịch muốn mướn.
Nhu cầu của khách hàng…. A phi, đối với nhu cầu của Trương Tịch Nhan và Lê Vị cô cũng có hiểu biết, tỷ như nhà cửa yêu cầu bài trí như thế nào, hay yêu cầu thêm vào những gì, theo phong cách nào, thói quen cùng các vật phẩm hằng ngày, dù sao cũng có hiểu biết một chút.
Trương Tịch Nhan không đợi Lê Vị mở miệng, liền đem dãy phòng trống ở trước nhà cho Lê Vị làm phòng ngủ, thư phòng, phòng nghỉ, nàng lại chỉ về phía nhà chính, nói với Liễu Vũ: “Em cùng chị ở nơi này.”
Liễu Vũ tiến sát đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, nhìn Trương Tịch Nhan từ đầu tới chân, lại từ chân lên tới đầu, hỏi: “Chị là muốn….” Nhìn ra không tới nha, Trương Tịch Nhan, chậc chậc chậc chậc, ngoài mặt thì nghiêm trang, này bàn tính nhỏ đánh đến nha… ha hả ha hả.
Trương Tịch Nhan có điểm thấp thỏm, căng da đầu, mạnh mẽ diễn đến rất đạm nhiên, vô tội, làm bộ như không hiểu được ánh mắt của Liễu Vũ có ý gì.
Liễu Vũ hừ hừ hai tiếng, buông tha Trương Tịch Nhan, quyết đoán từ trong số phòng Trương Tịch Nhan cho Lê Vị lấy ra một gian cho chính mình. Ở chỗ khác thì không nói, vạn nhất cãi nhau, dù sao cũng phải có một gian để mình ở chứ.
Trương Tịch Nhan cho rằng Liễu Vũ không muốn ở chung với nàng, ánh mắt hơi ảm đạm, lại nghĩ tới việc Liễu Vũ vẫn còn ở trong một cái viện với mình, không dọn đi nơi khác, cũng coi như khá tốt.
Nàng giao đãi với Liễu Vũ một câu: “Chị đi tìm Trương Kế Bình và bà nội ba bàn một số việc.” Nói xong liền rời khỏi Vân Hải Ngọc Các.
Thời gian không tới mười lăm phút, một người trẻ tuổi bộ dáng hơn hai mươi tuổi, mang theo hai người dáng vẻ trung niên leo lên từ sạn đạo treo trên không, bọn họ đi vào tới cửa viện, cung kính mà hành lễ. Người trẻ tuổi kia kêu lên “Bái kiến cô tổ tông”, còn hai người còn lại là “Bái kiến Liễu Vũ lão tổ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ đối với cái xưng hô “Liễu Vũ lão tổ” thực vừa lòng, chứng tỏ địa vị hiện tại của mình rất cao, còn về phần cô tổ tông này? Là cái quỷ gì? Hai cái người trung niên kia hơi thở trên quyển trục cô có thể đối chiếu xác nhận được, là tạp dịch cô đã từng mướn, còn cái người kêu cô tổ tông kia không phải là tạp dịch mà cô từng mướn, vậy là tới ăn vạ? Bất quá, cô nhìn người này thực sự có điểm quen mắt, giống như đã từng giao tiếp qua.
Cô vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể đi vào, theo sát liền chú ý phục sức của bọn họ không thích hợp lắm, đạo bào nguyệt bạch của đệ tử nội môn, trên eo đeo ngọc bài thân phận, một cái viết là “Phòng nhân sự- Dược phòng nội môn- Chưởng phòng Liễu Thụ”, còn hai cái khác thì viết “Chấp sự- Phòng dược liệu- Dược phòng nội môn” và “Chấp sự tuần sát- Phòng hộ sơn- Vọng Quy Sơn”. Cô lật lại quyển trục. Xác nhận lại một lần nữa, người không thành vấn đề, nhưng… mấy người này… còn cái tên chưởng phòng Liễu Thụ không cần phải xen vào, hai người còn lại đã thăng thành chấp sự, tốt xấu gì cũng được coi là người đứng đầu một phòng nhỏ, như thế nào còn giữ lại công tác của ngoại môn tạp dịch?
Cô thanh thanh giọng nói: “Cái này…. Ách, các ngươi đều đã thăng chức, cái kia… Cái này… việc tạp dịch, không có gì nhiều, chờ lát nữa ta đem khế ước giải trừ, nơi này của ta hiện tại thiếu mấy người lau chùi quét dọn này nọ.”
Hai tên chấp sự đồng thời hướng Liễu Vũ hành lễ, không nói gì, chỉ lén lút nhìn về phía Liễu Thụ.
Liễu Thụ thanh thanh giọng kêu: “Cô tổ tông”, rồi hỏi: “Ngài còn nhớ rõ cháu không?”
Liễu Vũ nói: “Nhìn có chút quen mắt.”
Liễu Thụ nói: “Ngài có người anh ruột tên Liễu Lôi, người ở Liễu gia thôn chúng ta đều là hậu đại của ông ấy, ngài đã từng có một thời gian ở Liễu gia thôn, khi đó vừa lúc Liễu gia thôn là do cháu quản…” Hắn đem chuyện liên quan sâu xa giữa Liễu Vũ với Liễu gia thôn kỹ càng tỉ mỉ nói cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, đầy đầu toàn là “Mình cư nhiên ở nơi này lại có toàn gia thân thích lớn như vậy…” Cô nghĩ tới hậu đại của anh trai đã qua hơn một năm sinh sản thành bao nhiêu cái số bội mà khuếch trương, da đầu đều đã tê rần, lập tức phủi sạch quan hệ, vội nói: “Một thế hệ thân, nhị đại biểu, tam đại bốn đời!”
Liễu Vũ đã sớm quen với thái độ này của Liễu Vũ, rất bình tĩnh lấy ra một quyển thật dày bìa mỏng đưa cho cô, nói: “Ngài ở Liễu gia thôn xây dựng nhà xưởng, thuê tạp dịch vẫn luôn không trả tiền, tạp dịch không thôi chức vụ liền vẫn tiếp tục mướn, tiền công vẫn theo y vậy mà phát. Nhà xưởng không khởi công, sau lại còn bị sụp đã xây dựng lại, giữ gìn bảo quản hằng ngày đều dùng tới tiền, chỗ ở của ngài cũng gìn giữ thật tốt, phương diện gìn giữ sửa chữa cũng cần phải chi tiền. Số tiền này vẫn luôn là cháu ứng ra, mỗi một số tiền cháu đều nhớ rõ.” Hắn lại lấy ra một quyển khế ước, “Người còn thiếu tiền của cháu, tính thêm lợi tức cùng tiền phạt.”
Liễu Vũ choáng váng. Cô đây không phải gọi tới người quét dọn mà là gọi tới chủ nợ a.
Chấp sự dược liệu phòng ôm quyền nói: “Liễu Vũ lão tổ, chúng ta đã quen với việc làm của tạp dịch, chúng ta vẫn nguyện ý làm tạp dịch cho ngài, chúng ta hiện tại là chấp sự, mỗi tháng còn có thể đưa tới hiếu kính cho ngài. Chúng ta có được như người hôm nay, cũng đều là dính ké hào quang của ngài.”
Trong lúc đang nói chuyện, bên ngoài lại chạy tới thêm ba người tạp dịch. Ba người này cung là mặc phục sức của nội môn đệ tử Cổ Đạo Tông, bọn họ chạy tới phi thường sốt ruột, chạy tới cửa mới vội vàng chỉnh sửa y quan. Trong ba người này, một người chấp sự, hai người chưởng phòng, đều là phái đi tới các thành bên ngoài, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đều là có một ít quyền lợi nhất định. Lại qua một lát, một người tạp dịch cuối cùng chạy đến. Người này là đại chưởng phòng- Hình phòng- Thành Săn Thú, quản trị an của thành Săn Thú.
Liễu Vũ bị sáu người tạp dịch này dọa tới rồi.
B.A Mấy nay xem xem ngó ngó chị này có gì đó giống Tịch Nhan bảo bảo trong tưởng tượng của tui ghê á. Mặt lạnh??? Băng sơn mỹ nhân??
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro