Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 130
Tuyết Ca
2024-10-07 09:36:40
Liễu Vũ đối với trang phục lông gà này tràn ngập ghét bỏ, nói: "Lễ mừng của em, em muốn mặc trang phục như thế nào, là em định đoạt."
Liễu Thụ không có ý kiến, việc của cô tổ tông, dù sao cũng không tới phiên hắn làm chủ.
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Thụ: "Cậu đi làm việc trước đi." Nàng chờ sau khi Liễu Thụ rời khỏi, nói với Liễu Vũ: "Phục sức dân tộc, em coi như nhập gia tùy tục là được rồi. Tổ chức lễ mừng, đối với các bộ lạc trong Vu tộc càng thêm thân cận với em, nhận được đồng cảm, sẽ có thể dễ dàng xem em là người một nhà, là thần của bọn họ, mà không phải lại dị loại đến từ một cái thế giới khác." Nàng nói ngắn gọn, bổ sung thêm câu, "Cùng ngày đại điển, chị mặc phục sức của Đại Tế Tư Vu tộc."
Liễu Vũ phát ra tiếng kinh hô "Hả?". Cả kinh đến miệng há hốc, nghĩ thầm: "Phục sức Đại Tế Tư?" Đúng thật là cô chưa từng thấy qua nhan sắc của Trương Tịch Nhan mặc qua những loại phục sức khác, tức khắc liền hứng thú, hỏi: "Lễ phục của chị đâu, mặc cho em xem đi. Có phải cũng là loại trang phục lông gà hay không, còn có cầm thêm một cây quải trượng lớn gì đó nữa phải không?" Trong đầu của cô hiện lên hình dáng Trương Tịch Nhan ăn mặc thành một bà lão lụ khụ nhảy đại thần, tâm tình liền có điểm vi diệu. Cô lại nhìn mặt Trương Tịch Nhan chằm chằm, sau đó trong đầu lại hiện lên, giữa hai người này vẫn có điểm khác biệt rất lớn nha.
Trương Tịch Nhan từ biểu tình của Liễu Vũ có thể nhìn ra được ý nghĩ của cô, lược làm do dự, nói: "Chờ một lát." Đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Liễu Vũ suy đoán có thể là Trương Tịch Nhan đi thấy phục sức của Đại Tế Tư cho mình xem, tâm tình lập tức kích động lên, định đi theo tới phòng ngủ, lại cảm thấy vẫn là từ từ tương đối tốt hơn. Cô ngồi ở trên ghế chờ, suy nghĩ cùng cảm xúc đều không chịu không chế mà bay lên, có điểm gấp không chờ nổi muốn xem Trương Tịch Nhan mặc phục sức Đại Tế Tư là dạng gì, lại phát hiện chính mình tựa hồ rất yêu thích Trương Tịch Nhan.
Trong lúc cô đang thất thần, liền thấy Trương Tịch Nhan đã thay xong quần áo đi ra.
Trương Tịch Nhan với phục sức Đại Tế Tư cùng với trang phục Tư Tế trước kia Liễu Vũ thấy có kiểu dáng tương tự nhau, nhưng vật liệu và chất liệu cùng với thủ công đều khác nhau hoàn toàn, đại khái chính là sự khác nhau giữa hàng cao cấp và hàng nhái. Quần áo của nàng toàn bộ đều được làm từ lông chim, mặt trên còn điểm xuyết thêm trang sức từ xương tính chất như ngọc, trên eo còn đeo thêm phụ kiện làm từ sừng thú, theo từng bước nàng chuyển động, phụ kiện va chạm với nhau phát ra âm thanh leng keng rất dễ nghe.
Ở trong dự đoán của Liễu Vũ, quần áo nhảy đại thần toàn là loại rộng thùng thình mập mạp nhìn giống như quỷ.
Nhưng thân quần áo này của Trương Tịch Nhan lại rộng hẹp vừa đủ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Chỗ cổ áo của nàng còn dựng đứng hơi cao cao, phía sau là một cái áo choàng hình giọt nước, tầng tầng lớp lớp lông vũ giống như nước chảy trải dài xuống, bóng loáng đến giống như tơ lụa. Áo choàng hoa lệ to rộng kia làm vòng eo hiện lên như dương liễu, dáng người lại đĩnh bạt như tùng bách, ngạnh sinh sinh mà đem trang phục nhảy đại thần mặc thành phong thái như thiên thần hạ phàm.
Quan trọng nhất chính là làn da của Trương đại lão rất đẹp, ngay cả trứng gà lột hay mỡ dê nhất phẩm cũng không bì kịp, thân trang phục lông vũ này làm càng làm cho làn da của nàng càng thêm trắng nõn mịn màng, cả người như phiếm thần quang khí thế được bao bọc bởi tầng lông vũ xinh đẹp, làm người muốn cẩn thận đem nàng từ trong lông vũ đó phùng ra tới.
Liễu Vũ muốn đem bộ dáng bộ dáng này của Trương Tịch Nhan giấu đi để dành một mình mình xem, cảm thấy nếu để người khác xem được dáng vẻ xinh đẹp này của Trương Tịch Nhan, cô liền có điểm không thoải mái, nhưng lại muốn khoe ra cho cả thế giới, muốn cho tất cả mọi người thấy được Trương Tịch Nhan xinh đẹp như thế nào.
Cô đứng dậy, cầm lấy trang phục lông gà, nhìn về phía Trương Tịch Nhan, kéo dài âm điệu, ngữ khí mang theo đùa giỡn, nói: "Này.... Cũng có thể xem như là..... Đồ tình nhân đi?"
Trương Tịch Nhan không đáp lời Liễu Vũ nói, hỏi: "Em có phải cũng nên thử lễ phục không?"
Liễu Vũ vui tươi hớn hở nâng lên y phục đi về hướng phòng ngủ, khi đi tới cửa cô quay đầu lại nói câu với Trương Tịch Nhan, "Không được nhìn lén em nha." Lúc này mới đi vào trong phòng ngủ.
Trương Tịch Nhan tâm nói: "Chị đây không phải chưa thấy em trần trụi." Nàng ngồi ở trên ghế chờ, nghĩ đến ánh mắt sáng lên lúc nảy khi Liễu Vũ nhìn mình cùng với biểu tình đều viết là thích, phảng phất như lúc Liễu Vũ khi còn ở bên cạnh mình, tâm tình cực kỳ tốt miệng lộ ra nụ cười, mặt mày toàn là mềm mại.
Tiếng kêu của Liễu Vũ từ phòng ngủ truyền tới: "Trương Tịch Nhan, chị vào đây. Ách, cái kia, những phụ kiện còn lại cũng mang vào trong này giúp em luôn."
Trong mắt Trương Tịch Nhan xẹt qua tia hoang mang,nghĩ thầm: "Không phải là lại muốn trêu chọc mình chứ?" Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng trên tay lại dùng ngự khí thuật nâng lên khay phụ kiện từ phòng khách đi vào phòng ngủ. Nàng đi đến cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Liễu Vũ đem bộ quần áo xinh đẹp mặc tới xiêu xiêu vẹo vẹo, tức khắc "Ách" một tiếng, hỏi: "Em mặc y phục kiểu gì vậy?"
Liễu Vũ hỏi: "Quần áo này mặc như thế nào a?" Có cảm giác nút không thể cài vào được.
Trương Tịch Nhan đặt phụ kiện trên bàn, tiến tới bên cạnh Liễu Vũ, giúp nàng xem xét lại y phục, đem vị trí của cái nút mà Liễu Vũ cài sai gỡ ra, cài lại vào vị trí chính xác. Chỉnh lại lễ bào, trên sườn eo có một nút thắt Liễu Vũ cũng chưa cài, dẫn tới tầng mặt bên trong cổ sức thành một đoàn, tầng bên ngoài gấp chồng lên do cài sai nút thắt.
Nàng thế Liễu Vũ thắt lại các nút, sau đó lấy đai lưng đeo lên.
Trương Tịch Nhan cầm lấy đai lưng, khi tay nàng từ bên hông Liễu Vũ vòng qua, xúc cảm kia nhẹ nhàng ôn nhu, ôn hương khí tức gần trong gang tấc, khiến cho không khí đều tản ra ái muội nhè nhẹ, làm trong đầu Liễu Vũ có cảm nghĩ miên man, có loại cảm giác như chịu phải dụ hoặc.
Cô nhân lúc Trương Tịch Nhan kê sát vào người mình để mang vòng cổ, duỗi tay ôm lấy eo của Trương Tịch Nhan, đồng thời hôn lên trên môi của nàng.
Trương Tịch Nhan chinh lăng tại chỗ, trong khi còn đang kinh ngạc, liền bị Liễu Vũ nhẹ nhàng mà cạy ra răng môi. Khác với lúc trước cẩn thận dò thử thì lúc này Liễu Vũ hôn mang theo nhiệt liệt gắt gao dây dưa, thật giống như trước kia hai nàng đã từng cực kỳ thân mật ôm nhau giao triền như thế này mà có được lẫn nhau, nàng có được một loại xúc cảm chính mình đang tìm kiếm ở Liễu Vũ, không chán ghét, ngược lại có loại tâm lý vi diệu thích người nguyện ý tìm hiểu bản thân, phảng phất giờ phút này Liễu Vũ tựa hồ như đang nguyện ý nhích lại gần nàng hơn, không giống như lúc trước cứ vậy kinh hoàng giống như thỏ con luôn trong tâm lý sẵn sàng chạy trốn.
Trương Tịch Nhan có điểm chua xót, lại nhịn không được ôm chặt lấy Liễu Vũ. Liễu Vũ như vậy, rất giống Liễu Vũ thất lạc trước đây của nàng, làm nàng có loại cảm giác như tìm được Liễu Vũ trở về. Nàng thử đáp lại nụ hôn của Liễu Vũ, nhưng do trước nay nàng luôn bị động, thế cho nên động tác chú trúc trắc, ngược lại bị đánh cho tơi bời chỉ có thể phiêu diêu theo động tác của Liễu Vũ.
Một hồi lâu qua đi, Liễu Vũ mới ngừng hôn, lẳng lặng mà nhìn Trương Tịch Nhan chăm chú.
Cô phát hiện Trương Tịch Nhan lúc này cùng với lúc bình thường không giống nhau, an an tĩnh tĩnh nhu nhu, làm người đau lòng, muốn cứ vậy mà hộ nàng ở trong ngực che chở.
Trương Tịch Nhan bình ổn một hồi lâu mới đem hô hấp phập phồng cùng trái tim đập loạn kinh hoàng bình ổn lại, lại bị Liễu Vũ nhìn chằm chằm dẫn tới không được tự nhiên, hỏi: "Nhìn chị như vậy làm gì?" Thử nhẹ nhàng đẩy Liễu Vũ, ý bảo Liễu Vũ buông ra, nhưng không có kết quả.
Liễu Vũ nghĩ nghĩ, tâm nói: "Trương đại lão thật còn có hai mặt?" Ở bên ngoài thì hung đến giống như sư tử mẹ, về tới nhà thì mềm mại tới mức có thể muốn niết như thế nào thì niết? Dù sao, Trương Tịch Nhan dường như không bài xích việc bản thân hôn nàng, hơn nữa cảm giác hôn môi thật sự quá tốt, quả thực là mở ra một cánh cửa lớn của tân thế giới. Mặc kệ. Quá đã quá nghiện!
Liễu Vũ lại ôm lấy Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng cắn gặm lấy môi của nàng.
Trương Tịch Nhan: "......." Nàng hơi hơi nắm tay lại, lại từ từ buông ra, từ bỏ tính toán một quyền đấm Liễu Vũ bất tỉnh.
Liễu Vũ cảm thấy hôn như thế nào cũng không đủ, ngược lại càng muốn càng nhiều, thậm chí muốn đẩy ngã Trương Tịch Nhan trên giường. Cô cảm thấy chính mình có thể thuận thế muốn như nào thì được như vậy, nhưng lại... cảm thấy quá khi dễ người.
Sinh hoạt như thế nào, luôn là yêu cầu nghi thức một chút, tùy tùy tiện tiện đem người ta muốn làm gì thì làm đó, đều thật tra nha.
Cô buông Trương Tịch Nhan ra, dùng sức nhấp nhấp môi, không biết là nhấm nháp dư vị hay muốn áp xuống xúc cảm thân mật giữa môi của bản thân và Trương Tịch Nhan, cô nỗ lực tìm được lý trí của chính mình, nói: "Trương Tịch Nhan.... Em phát hiện.... Ách..... Cái kia..... Chính mình..... Giống như.... Vẫn là có điểm bị chị.... Dụ hoặc." Cô không dám nhìn thẳng Trương Tịch Nhan, ánh mắt phiêu khắp nơi, có điểm chột dạ, lại giống như chính mình tìm lý do cho chính mình.
Suy nghĩ Liễu Vũ có điểm loạn. Cô không biết bản thân là thích con người của Trương Tịch Nhan hay là thích sắc đẹp của nàng. Hay là đều có? Cô cũng không rõ ràng lắm.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng, nỗ lực trấn định, bằng tốc độ nhanh nhất giúp Liễu Vũ mặc xong trang phục, kéo ra khoảng cách, không dám nhìn thẳng vào Liễu Vũ, có điểm thấp thỏm mà cố nói trái nói phải: "Chị có chút việc, đi trước..." Nàng chỉ chỉ ra cửa bên ngòai, nói: "Đi ra ngoài một chuyến."
Liễu Vũ vẫy vẫy tay. Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Trương Tịch Nhan, có phải chị đặc biệt yêu thích em không?"
Trương Tịch Nhan lại "Ân" một tiếng, sau đó dường như trốn như bay mà rời khỏi sân.
Liễu Vũ xoay người ngồi ở trên giường của Trương Tịch Nhan, đôi tay chống giường, nghĩ thầm: "Mình giống như muốn tài." Cô nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của chính mình, nói: "Thanh tỉnh một chút a. Đó là Trương đại lão, nàng lại thích mình, hai bên chênh lệch cũng có chút lớn a, đã vậy còn thiếu nàng một đống nợ, huống hồ, từ lúc Trương Tịch Nhan gặp được mình liền đối tốt với chính mình như vậy, đó là niệm tình cũ, quên không được Liễu Vũ của trước kia. Mình thì đã mất trí nhớ, lại tu luyện trùng thân, ngay cả cha mẹ mà bản thân còn không nhớ rõ, mình còn là mình trước kia sao?"
Liễu Vũ có điểm muốn trốn đi, muốn trước chạy đi vì kính, nhưng lại không có cách nào đào tim móc phổi ra để bỏ mặc tất cả mà chạy. Lễ mừng lại sắp tới, chính mình chạy mất, Trương Tịch Nhan phải làm sao bây giờ? Chạy liền thân mình lo không xong. Cô bực bội mà ở trên giường lăn một vòng, lại phát hiện giường này lăn lên thật thoải mái, hơn nữa Trương đại lão là người nào a, đại lão tổ khai phái Cổ Đạo Tông, Đại Tế Tư của Vu tộc, chính mình có thể ở trên giường của nàng lăn, thực vui vẻ.
Lăn giường Trương Tịch Nhan, nói không chừng còn có thể ôm Trương Tịch Nhan làm cái gì đó nữa......
Liễu Vũ có điểm suy nghĩ bậy bạ, lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng đem ý niệm trong đầu xua đuổi, xoay người ngồi dậy, bực bội mà xoa xoa đầu, tâm nói: "Haizz nha, mặc kệ!" Đứng dậy, từ giới tử thạch lấy ra cặp sừng thần thú mà Trương Tịch Nhan nói là vật liệu tuyệt hảo để luyện khí, nghĩ thầm: "Ngoạn ý nhi này nếu dùng để đúc nhẫn hẳn là chắc chắn hơn so với nhẫn nạm kim cương kia." Đổi cho Trương Tịch Nhan cặp nhẫn khác, đỡ phải mỗi lần phao tắm hay làm cái gì đó đều thật cẩn thận e sợ lộng hư chiếc nhẫn.
Bất quá, loại việc luyện chế này, chính mình sẽ không làm.
Liễu Vũ lại lắc lư đi đến nhà ở của Lê Vị, đứng ở cửa thăm dò, kêu: "Lê đại lão?"
Lê Vị ngồi xếp bằng luyện công ở trên giường mở mắt ra, nhìn về hướng Liễu Vũ hỏi: "Có việc gì?"
Liễu Vũ "Ách" một tiếng, nói: "Cái kia, tôi muốn nhờ cô giúp một chút."
Lê Vị nói: "Nói đi."
Liễu Vũ đi vào nhà, đem cặp sừng của thần thú đứa cho Lê Vị, ba ba nhìn cô ấy, hỏi: "Có thể giúp tôi luyện chế một đôi nhẫn tình nhân không?"
Lê Vị quét mắt nhìn Liễu Vũ, lại nhìn nhìn cặp sừng thần thú, nói: "Cô tự mình luyện chế đi." Cô ấy lại bổ sung câu, "Càng có ý nghĩa hơn."
Liễu Vũ mỉm cười nhìn mặt Lê Vị, tâm nói: Cô xem tôi làm được không?
Lê Vị nhắm mắt lại, luyện công, không để ý tới cô. Tuy về mặt lý trí cô hy vọng Trương Tịch Nhan cùng người nàng yêu thích có thể ở bên nhau, nói về mặt tình cảm, cô lại không muốn người khác tới đoạt đi Trùng Trùng của mình! Quan tâm mà Trương Tịch Nhan đối với chính mình, đem so với quan tâm dành cho Liễu Vũ không được tính là số lẻ nữa là. Liễu Vũ muốn mình luyện chế cho cặp nhẫn tình nhân, mơ sao? Không dùng gậy đánh gãy uyên ương kia đều do thấy được hai nàng gánh chịu mưa mưa gió gió nhiều năm không dễ dàng mới về bên nhau!
Liễu Vũ cảm thấy được cảm xúc của Lê Vị không đúng lắm, lặng yên không một tiếng động mà chạy, chạy tới luyện khí đường nội môn Cổ Đạo Tông, chuẩn bị đổi một người khác giúp cô luyện chế nhẫn.
B.A
Liễu Thụ không có ý kiến, việc của cô tổ tông, dù sao cũng không tới phiên hắn làm chủ.
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Thụ: "Cậu đi làm việc trước đi." Nàng chờ sau khi Liễu Thụ rời khỏi, nói với Liễu Vũ: "Phục sức dân tộc, em coi như nhập gia tùy tục là được rồi. Tổ chức lễ mừng, đối với các bộ lạc trong Vu tộc càng thêm thân cận với em, nhận được đồng cảm, sẽ có thể dễ dàng xem em là người một nhà, là thần của bọn họ, mà không phải lại dị loại đến từ một cái thế giới khác." Nàng nói ngắn gọn, bổ sung thêm câu, "Cùng ngày đại điển, chị mặc phục sức của Đại Tế Tư Vu tộc."
Liễu Vũ phát ra tiếng kinh hô "Hả?". Cả kinh đến miệng há hốc, nghĩ thầm: "Phục sức Đại Tế Tư?" Đúng thật là cô chưa từng thấy qua nhan sắc của Trương Tịch Nhan mặc qua những loại phục sức khác, tức khắc liền hứng thú, hỏi: "Lễ phục của chị đâu, mặc cho em xem đi. Có phải cũng là loại trang phục lông gà hay không, còn có cầm thêm một cây quải trượng lớn gì đó nữa phải không?" Trong đầu của cô hiện lên hình dáng Trương Tịch Nhan ăn mặc thành một bà lão lụ khụ nhảy đại thần, tâm tình liền có điểm vi diệu. Cô lại nhìn mặt Trương Tịch Nhan chằm chằm, sau đó trong đầu lại hiện lên, giữa hai người này vẫn có điểm khác biệt rất lớn nha.
Trương Tịch Nhan từ biểu tình của Liễu Vũ có thể nhìn ra được ý nghĩ của cô, lược làm do dự, nói: "Chờ một lát." Đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Liễu Vũ suy đoán có thể là Trương Tịch Nhan đi thấy phục sức của Đại Tế Tư cho mình xem, tâm tình lập tức kích động lên, định đi theo tới phòng ngủ, lại cảm thấy vẫn là từ từ tương đối tốt hơn. Cô ngồi ở trên ghế chờ, suy nghĩ cùng cảm xúc đều không chịu không chế mà bay lên, có điểm gấp không chờ nổi muốn xem Trương Tịch Nhan mặc phục sức Đại Tế Tư là dạng gì, lại phát hiện chính mình tựa hồ rất yêu thích Trương Tịch Nhan.
Trong lúc cô đang thất thần, liền thấy Trương Tịch Nhan đã thay xong quần áo đi ra.
Trương Tịch Nhan với phục sức Đại Tế Tư cùng với trang phục Tư Tế trước kia Liễu Vũ thấy có kiểu dáng tương tự nhau, nhưng vật liệu và chất liệu cùng với thủ công đều khác nhau hoàn toàn, đại khái chính là sự khác nhau giữa hàng cao cấp và hàng nhái. Quần áo của nàng toàn bộ đều được làm từ lông chim, mặt trên còn điểm xuyết thêm trang sức từ xương tính chất như ngọc, trên eo còn đeo thêm phụ kiện làm từ sừng thú, theo từng bước nàng chuyển động, phụ kiện va chạm với nhau phát ra âm thanh leng keng rất dễ nghe.
Ở trong dự đoán của Liễu Vũ, quần áo nhảy đại thần toàn là loại rộng thùng thình mập mạp nhìn giống như quỷ.
Nhưng thân quần áo này của Trương Tịch Nhan lại rộng hẹp vừa đủ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Chỗ cổ áo của nàng còn dựng đứng hơi cao cao, phía sau là một cái áo choàng hình giọt nước, tầng tầng lớp lớp lông vũ giống như nước chảy trải dài xuống, bóng loáng đến giống như tơ lụa. Áo choàng hoa lệ to rộng kia làm vòng eo hiện lên như dương liễu, dáng người lại đĩnh bạt như tùng bách, ngạnh sinh sinh mà đem trang phục nhảy đại thần mặc thành phong thái như thiên thần hạ phàm.
Quan trọng nhất chính là làn da của Trương đại lão rất đẹp, ngay cả trứng gà lột hay mỡ dê nhất phẩm cũng không bì kịp, thân trang phục lông vũ này làm càng làm cho làn da của nàng càng thêm trắng nõn mịn màng, cả người như phiếm thần quang khí thế được bao bọc bởi tầng lông vũ xinh đẹp, làm người muốn cẩn thận đem nàng từ trong lông vũ đó phùng ra tới.
Liễu Vũ muốn đem bộ dáng bộ dáng này của Trương Tịch Nhan giấu đi để dành một mình mình xem, cảm thấy nếu để người khác xem được dáng vẻ xinh đẹp này của Trương Tịch Nhan, cô liền có điểm không thoải mái, nhưng lại muốn khoe ra cho cả thế giới, muốn cho tất cả mọi người thấy được Trương Tịch Nhan xinh đẹp như thế nào.
Cô đứng dậy, cầm lấy trang phục lông gà, nhìn về phía Trương Tịch Nhan, kéo dài âm điệu, ngữ khí mang theo đùa giỡn, nói: "Này.... Cũng có thể xem như là..... Đồ tình nhân đi?"
Trương Tịch Nhan không đáp lời Liễu Vũ nói, hỏi: "Em có phải cũng nên thử lễ phục không?"
Liễu Vũ vui tươi hớn hở nâng lên y phục đi về hướng phòng ngủ, khi đi tới cửa cô quay đầu lại nói câu với Trương Tịch Nhan, "Không được nhìn lén em nha." Lúc này mới đi vào trong phòng ngủ.
Trương Tịch Nhan tâm nói: "Chị đây không phải chưa thấy em trần trụi." Nàng ngồi ở trên ghế chờ, nghĩ đến ánh mắt sáng lên lúc nảy khi Liễu Vũ nhìn mình cùng với biểu tình đều viết là thích, phảng phất như lúc Liễu Vũ khi còn ở bên cạnh mình, tâm tình cực kỳ tốt miệng lộ ra nụ cười, mặt mày toàn là mềm mại.
Tiếng kêu của Liễu Vũ từ phòng ngủ truyền tới: "Trương Tịch Nhan, chị vào đây. Ách, cái kia, những phụ kiện còn lại cũng mang vào trong này giúp em luôn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Trương Tịch Nhan xẹt qua tia hoang mang,nghĩ thầm: "Không phải là lại muốn trêu chọc mình chứ?" Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng trên tay lại dùng ngự khí thuật nâng lên khay phụ kiện từ phòng khách đi vào phòng ngủ. Nàng đi đến cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Liễu Vũ đem bộ quần áo xinh đẹp mặc tới xiêu xiêu vẹo vẹo, tức khắc "Ách" một tiếng, hỏi: "Em mặc y phục kiểu gì vậy?"
Liễu Vũ hỏi: "Quần áo này mặc như thế nào a?" Có cảm giác nút không thể cài vào được.
Trương Tịch Nhan đặt phụ kiện trên bàn, tiến tới bên cạnh Liễu Vũ, giúp nàng xem xét lại y phục, đem vị trí của cái nút mà Liễu Vũ cài sai gỡ ra, cài lại vào vị trí chính xác. Chỉnh lại lễ bào, trên sườn eo có một nút thắt Liễu Vũ cũng chưa cài, dẫn tới tầng mặt bên trong cổ sức thành một đoàn, tầng bên ngoài gấp chồng lên do cài sai nút thắt.
Nàng thế Liễu Vũ thắt lại các nút, sau đó lấy đai lưng đeo lên.
Trương Tịch Nhan cầm lấy đai lưng, khi tay nàng từ bên hông Liễu Vũ vòng qua, xúc cảm kia nhẹ nhàng ôn nhu, ôn hương khí tức gần trong gang tấc, khiến cho không khí đều tản ra ái muội nhè nhẹ, làm trong đầu Liễu Vũ có cảm nghĩ miên man, có loại cảm giác như chịu phải dụ hoặc.
Cô nhân lúc Trương Tịch Nhan kê sát vào người mình để mang vòng cổ, duỗi tay ôm lấy eo của Trương Tịch Nhan, đồng thời hôn lên trên môi của nàng.
Trương Tịch Nhan chinh lăng tại chỗ, trong khi còn đang kinh ngạc, liền bị Liễu Vũ nhẹ nhàng mà cạy ra răng môi. Khác với lúc trước cẩn thận dò thử thì lúc này Liễu Vũ hôn mang theo nhiệt liệt gắt gao dây dưa, thật giống như trước kia hai nàng đã từng cực kỳ thân mật ôm nhau giao triền như thế này mà có được lẫn nhau, nàng có được một loại xúc cảm chính mình đang tìm kiếm ở Liễu Vũ, không chán ghét, ngược lại có loại tâm lý vi diệu thích người nguyện ý tìm hiểu bản thân, phảng phất giờ phút này Liễu Vũ tựa hồ như đang nguyện ý nhích lại gần nàng hơn, không giống như lúc trước cứ vậy kinh hoàng giống như thỏ con luôn trong tâm lý sẵn sàng chạy trốn.
Trương Tịch Nhan có điểm chua xót, lại nhịn không được ôm chặt lấy Liễu Vũ. Liễu Vũ như vậy, rất giống Liễu Vũ thất lạc trước đây của nàng, làm nàng có loại cảm giác như tìm được Liễu Vũ trở về. Nàng thử đáp lại nụ hôn của Liễu Vũ, nhưng do trước nay nàng luôn bị động, thế cho nên động tác chú trúc trắc, ngược lại bị đánh cho tơi bời chỉ có thể phiêu diêu theo động tác của Liễu Vũ.
Một hồi lâu qua đi, Liễu Vũ mới ngừng hôn, lẳng lặng mà nhìn Trương Tịch Nhan chăm chú.
Cô phát hiện Trương Tịch Nhan lúc này cùng với lúc bình thường không giống nhau, an an tĩnh tĩnh nhu nhu, làm người đau lòng, muốn cứ vậy mà hộ nàng ở trong ngực che chở.
Trương Tịch Nhan bình ổn một hồi lâu mới đem hô hấp phập phồng cùng trái tim đập loạn kinh hoàng bình ổn lại, lại bị Liễu Vũ nhìn chằm chằm dẫn tới không được tự nhiên, hỏi: "Nhìn chị như vậy làm gì?" Thử nhẹ nhàng đẩy Liễu Vũ, ý bảo Liễu Vũ buông ra, nhưng không có kết quả.
Liễu Vũ nghĩ nghĩ, tâm nói: "Trương đại lão thật còn có hai mặt?" Ở bên ngoài thì hung đến giống như sư tử mẹ, về tới nhà thì mềm mại tới mức có thể muốn niết như thế nào thì niết? Dù sao, Trương Tịch Nhan dường như không bài xích việc bản thân hôn nàng, hơn nữa cảm giác hôn môi thật sự quá tốt, quả thực là mở ra một cánh cửa lớn của tân thế giới. Mặc kệ. Quá đã quá nghiện!
Liễu Vũ lại ôm lấy Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng cắn gặm lấy môi của nàng.
Trương Tịch Nhan: "......." Nàng hơi hơi nắm tay lại, lại từ từ buông ra, từ bỏ tính toán một quyền đấm Liễu Vũ bất tỉnh.
Liễu Vũ cảm thấy hôn như thế nào cũng không đủ, ngược lại càng muốn càng nhiều, thậm chí muốn đẩy ngã Trương Tịch Nhan trên giường. Cô cảm thấy chính mình có thể thuận thế muốn như nào thì được như vậy, nhưng lại... cảm thấy quá khi dễ người.
Sinh hoạt như thế nào, luôn là yêu cầu nghi thức một chút, tùy tùy tiện tiện đem người ta muốn làm gì thì làm đó, đều thật tra nha.
Cô buông Trương Tịch Nhan ra, dùng sức nhấp nhấp môi, không biết là nhấm nháp dư vị hay muốn áp xuống xúc cảm thân mật giữa môi của bản thân và Trương Tịch Nhan, cô nỗ lực tìm được lý trí của chính mình, nói: "Trương Tịch Nhan.... Em phát hiện.... Ách..... Cái kia..... Chính mình..... Giống như.... Vẫn là có điểm bị chị.... Dụ hoặc." Cô không dám nhìn thẳng Trương Tịch Nhan, ánh mắt phiêu khắp nơi, có điểm chột dạ, lại giống như chính mình tìm lý do cho chính mình.
Suy nghĩ Liễu Vũ có điểm loạn. Cô không biết bản thân là thích con người của Trương Tịch Nhan hay là thích sắc đẹp của nàng. Hay là đều có? Cô cũng không rõ ràng lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng, nỗ lực trấn định, bằng tốc độ nhanh nhất giúp Liễu Vũ mặc xong trang phục, kéo ra khoảng cách, không dám nhìn thẳng vào Liễu Vũ, có điểm thấp thỏm mà cố nói trái nói phải: "Chị có chút việc, đi trước..." Nàng chỉ chỉ ra cửa bên ngòai, nói: "Đi ra ngoài một chuyến."
Liễu Vũ vẫy vẫy tay. Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Trương Tịch Nhan, có phải chị đặc biệt yêu thích em không?"
Trương Tịch Nhan lại "Ân" một tiếng, sau đó dường như trốn như bay mà rời khỏi sân.
Liễu Vũ xoay người ngồi ở trên giường của Trương Tịch Nhan, đôi tay chống giường, nghĩ thầm: "Mình giống như muốn tài." Cô nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của chính mình, nói: "Thanh tỉnh một chút a. Đó là Trương đại lão, nàng lại thích mình, hai bên chênh lệch cũng có chút lớn a, đã vậy còn thiếu nàng một đống nợ, huống hồ, từ lúc Trương Tịch Nhan gặp được mình liền đối tốt với chính mình như vậy, đó là niệm tình cũ, quên không được Liễu Vũ của trước kia. Mình thì đã mất trí nhớ, lại tu luyện trùng thân, ngay cả cha mẹ mà bản thân còn không nhớ rõ, mình còn là mình trước kia sao?"
Liễu Vũ có điểm muốn trốn đi, muốn trước chạy đi vì kính, nhưng lại không có cách nào đào tim móc phổi ra để bỏ mặc tất cả mà chạy. Lễ mừng lại sắp tới, chính mình chạy mất, Trương Tịch Nhan phải làm sao bây giờ? Chạy liền thân mình lo không xong. Cô bực bội mà ở trên giường lăn một vòng, lại phát hiện giường này lăn lên thật thoải mái, hơn nữa Trương đại lão là người nào a, đại lão tổ khai phái Cổ Đạo Tông, Đại Tế Tư của Vu tộc, chính mình có thể ở trên giường của nàng lăn, thực vui vẻ.
Lăn giường Trương Tịch Nhan, nói không chừng còn có thể ôm Trương Tịch Nhan làm cái gì đó nữa......
Liễu Vũ có điểm suy nghĩ bậy bạ, lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng đem ý niệm trong đầu xua đuổi, xoay người ngồi dậy, bực bội mà xoa xoa đầu, tâm nói: "Haizz nha, mặc kệ!" Đứng dậy, từ giới tử thạch lấy ra cặp sừng thần thú mà Trương Tịch Nhan nói là vật liệu tuyệt hảo để luyện khí, nghĩ thầm: "Ngoạn ý nhi này nếu dùng để đúc nhẫn hẳn là chắc chắn hơn so với nhẫn nạm kim cương kia." Đổi cho Trương Tịch Nhan cặp nhẫn khác, đỡ phải mỗi lần phao tắm hay làm cái gì đó đều thật cẩn thận e sợ lộng hư chiếc nhẫn.
Bất quá, loại việc luyện chế này, chính mình sẽ không làm.
Liễu Vũ lại lắc lư đi đến nhà ở của Lê Vị, đứng ở cửa thăm dò, kêu: "Lê đại lão?"
Lê Vị ngồi xếp bằng luyện công ở trên giường mở mắt ra, nhìn về hướng Liễu Vũ hỏi: "Có việc gì?"
Liễu Vũ "Ách" một tiếng, nói: "Cái kia, tôi muốn nhờ cô giúp một chút."
Lê Vị nói: "Nói đi."
Liễu Vũ đi vào nhà, đem cặp sừng của thần thú đứa cho Lê Vị, ba ba nhìn cô ấy, hỏi: "Có thể giúp tôi luyện chế một đôi nhẫn tình nhân không?"
Lê Vị quét mắt nhìn Liễu Vũ, lại nhìn nhìn cặp sừng thần thú, nói: "Cô tự mình luyện chế đi." Cô ấy lại bổ sung câu, "Càng có ý nghĩa hơn."
Liễu Vũ mỉm cười nhìn mặt Lê Vị, tâm nói: Cô xem tôi làm được không?
Lê Vị nhắm mắt lại, luyện công, không để ý tới cô. Tuy về mặt lý trí cô hy vọng Trương Tịch Nhan cùng người nàng yêu thích có thể ở bên nhau, nói về mặt tình cảm, cô lại không muốn người khác tới đoạt đi Trùng Trùng của mình! Quan tâm mà Trương Tịch Nhan đối với chính mình, đem so với quan tâm dành cho Liễu Vũ không được tính là số lẻ nữa là. Liễu Vũ muốn mình luyện chế cho cặp nhẫn tình nhân, mơ sao? Không dùng gậy đánh gãy uyên ương kia đều do thấy được hai nàng gánh chịu mưa mưa gió gió nhiều năm không dễ dàng mới về bên nhau!
Liễu Vũ cảm thấy được cảm xúc của Lê Vị không đúng lắm, lặng yên không một tiếng động mà chạy, chạy tới luyện khí đường nội môn Cổ Đạo Tông, chuẩn bị đổi một người khác giúp cô luyện chế nhẫn.
B.A
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro