Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 132

Tuyết Ca

2024-10-07 09:36:40

Cho tới nay Liễu Vũ đều cảm thấy bản thân mình rất tra, nhưng tra cũng chỉ giới hạn với Trương Tịch Nhan. Cô bây giờ cũng có thể tính như nửa người có đối tượng, liền không cần đi ra ngoài hái thêm hoa hoa cỏ cỏ mang về vận đào hoa chi nữa. Cô khách khí hướng về phía Lãnh Cốt vẫy nhẹ tay, lòng bàn chân liền chuẩn bị lướt nhanh rời khỏi.

Khi cô vừa chuẩn bị bước đi, lại phát giác chuyện này không phải như vậy, cô xoay người tới trước mặt Lãnh Cốt nói: “Tôi đã có người tôi yêu thích, loại việc tương tư đơn phương này, sớm nghĩ thông suốt một chút, thì giải thoát sớm một chút. Cô hiểu chứ?”

Lãnh Cốt nhìn Liễu Vũ gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy cô lớn lên cực đẹp, muốn duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng mi, mũi, môi của cô đặc biệt là cặp mắt có ảnh ngược của mình trong đó, lộ ra cổ khó lòng giải thoát, linh động lưu loát, cùng với tĩnh mịch tràn ngập ở Bạch Cốt Uyên khác nhau hoàn toàn. Nàng ấy nhẹ giọng nói: “Hiểu, nhưng lại không hiểu.”

Liễu Vũ khó hiểu nói: “Cô nói vậy có ý tứ gì? Được thôi, cô nói, hiểu chỗ nào, không hiểu chỗ nào?”

Lãnh Cốt nói: “Hiểu cô đã có người cô yêu thích, không muốn cùng tôi có nhiều giao thoa. Không hiểu chỗ tương tư đơn phương sớm dứt sớm giải thoát là gì.”

Liễu Vũ tâm nói: “Mình quả nhiên chỉ thích hợp kiếm tiền, không thích hợp để làm đạo sư linh ý.” Cô thanh thanh giọng, sửa lại suy nghĩ, rồi nói: “Cô thích tôi, nhưng tôi thích Trương Tịch Nhan, cô nhìn thấy hai chúng tôi ở bên nhau sẽ không khó chịu sao? Sớm một chút không thích tôi nữa, liền sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa, có phải hay không?”

Lãnh Cốt: ? Nàng ấy hỏi lại Liễu Vũ: “Vì sao tôi sẽ khó chịu?”

Khi Liễu Vũ nghe Lãnh Cốt hỏi, cả người đều dại ra mà nhìn nàng ấy: Cô lại không thấy khó chịu sao?

Lãnh Cốt nhìn hiểu biểu tính của Liễu Vũ, gật đầu.

Khi nàng nhìn thấy Liễu Vũ trong lòng ê ẩm ngọt ngào giống như bị điền đến đầy tràn, khi không thấy được Liễu Vũ, trong đầu luôn nghĩ tới thân ảnh của Liễu Vũ, thường xuyên đến đem suy nghĩ chiếm đầy, không mênh mang như là cái gì cũng không có, ngay cả bản thân cũng là một mảnh hư vô. Thích, vì sao sẽ khó chịu? Lãnh Cốt không hiểu được.

Liễu Vũ cảm thấy không thể nào câu thông được với Lãnh Cốt, dù sao thích ai cũng là việc của Lãnh Cốt, cùng cô không có quan hệ, nói vậy thôi là đủ rồi. Cô nói: “Tôi còn có việc, cáo từ ha.” Vẫy vẫy tay liền rời đi đầu cũng không quay lại.

Lãnh Cốt nhìn Liễu Vũ rời đi, ngay cả ảo thuật bao trùm nơi này cũng quên thu hồi, nàng ấy huy tay áo cuốn ra một đoàn Phệ Thần Trùng gặm sạch sẽ ảo thuật Liễu Vũ để lại, lại đem Phệ Thần Trùng dính phải Âm Sát khí của Liễu Vũ hóa thành tro tàn, để những Âm Sát khí đó tiêu tán lại trong trời đất.

Phệ Thần Trùng, nếu dính phải một tia thì cứ như dòi bám trên xương, còn có thể không ngừng sinh sản, cuối cùng thay thế luôn ký chủ. Bản tôn của nàng có thần hỏa Thiên Nhãn hộ thân, Phệ Thần Trùng không dám tới gần, không cần băn khoăn về mặt này. Nhưng nếu là Liễu Vũ, cho dù đem bộ phận bị dính Phệ Thần Trùng moi ra ngoài, chỉ cần Phệ Thần Trùng còn sống, tất nhiên sẽ có ngày chúng nó cắn nuốt được Liễu Vũ, Lãnh Cốt không muốn Liễu Vũ dính lên dù chỉ một ít.

…….

Liễu Vũ quay đầu liền đi tìm Trương Tịch Nhan, muốn hỏi nàng tại sao lại đem tình địch đại sát khí Lãnh Cốt thả ra, bộ ngại việc của bản thân mỗi ngày chưa đủ nhiều, người chưa đủ bận rộn sao?

Cô buông ra cảm giác, tỏa định tung tích của Trương Tịch Nhan, một cái liếc mắt đảo qua, liền thấy Trương Tịch Nhan đang ngồi trong một gian phòng bốn phía mở rộng, xung quanh còn có gió núi thổi tới, bên ngoài còn có biển mây, là một chỗ rất thanh tĩnh.

Liễu Vũ sáng lập thông đạo liền tới trước mặt Trương Tịch Nhan, vừa định nói chuyện liền cảm giác được có mười mấy tầm mắt nhất trí đồng thời nhìn về phía cô, phát hiện một nơi yên lặng như vậy, thế nhưng đại lão các giới đều đang ngồi ở đây, một đám thảnh thơi mà ngồi ở đây uống trà nói chuyện phiếm.

Cô lập tức chỉnh lại biểu tình, ôm quyền: “Chư vị chào nha.” Chắp tay, thoáng nhìn bên cạnh Trương Tịch Nhan còn có vị trí, bộ tịch một bộ tự nhiên hào phóng ngồi xuống, đang muốn duỗi tay đem thông đạo mới vừa sáng lập đóng lại, thì thấy Lãnh Cốt đang thay mình thanh trừ ảo thuật còn đem Phệ Thần Trùng dính phải hơi thở của cô dọn đến sạch sẽ.

Lúc sau, Lãnh Cốt giống như người không có việc gì cũng sáng lậo thông đạo lại đây.

Trong phòng, tức khắc mười mấy tầm mắt lại rơi xuống trên người của Lãnh Cốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lãnh Cốt dưới ánh mắt của mọi người đảo qua trên người bản thân, nhìn thấy có hai thông đạo vừa đủ một người đi qua xuất hiện ở giữa gian phòng, ngoài ra khoảng cách cả hai thông đạo cách nhau không xa lắm, chỗ thông đạo Liễu Vũ vừa sáng lập lại đối diện với vị trí của bản thân, trong lòng hiểu rõ, nàng ấy rất đạm nhiên đem cả hai nơi phong bế lại.

Lộ Vô Quy đang vùi đầu ăn điểm tâm, cảm thấy được có người lại đây nguyên bản không để ý tới, thẳng đến khi phát hiện bầu không khí không đúng lắm, mới quay đầu nhìn về hướng Lãnh Cốt vừa xuất hiện, cô ấy hết hồn “Ý” một tiếng, tầm mắt đảo qua lại giữa Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt, liền thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn điểm tâm của Cổ Đạo Tông chuẩn bị.

Du Thanh Vi nói với Lãnh Cốt: “Hạnh ngộ.” Nàng ấy liếc mắt một cái liền nhận ra được Lãnh Cốt này không đơn giản chỉ là phân thần hóa thân từ tinh huyết mà thành, ngoài ra vô luận là ánh mắt hay khí chất đều biểu hiện nàng ấy là người có cảm xúc, ở trong mắt Du Thanh Vi đây là một con người, không phải con rối hay phân thần hóa thân.

Lãnh Cốt cảm giác được thiện ý của Du Thanh Vi, lại có ít nhiều ký ức nhận thức từ Trương Tịch Nhan với nàng ấy, vì thế nên nàng ấy đối với Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy tự nhiên cũng có hảo cảm cùng tín nhiệm, gật đầu trả lời câu: “Hạnh ngộ.” Còn lại không để ý tới, thẳng lưng mà ngồi xuống, phảng phất như bản thân chỉ là một vật dùng để trang trí.

Nhưng Lãnh Cốt là người điều khiển Phệ Thần Trùng giới, Thiên Phượng tộc và Thiên Long tộc đều rơi xuống trong tay của nàng ấy, bất luận là ai của Thiên tộc nhìn thấy nàng ấy đều cảm thấy áp lực.

Trong phòng trừ bỏ Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy ra, còn có Kim Ô nữ đế và Ô Huyền cùng với hai thủ lĩnh của bộ tộc đến từ Thiên giới. Hai thủ lĩnh đi cùng với hai nàng ở Thiên tộc thực lực cũng không tầm thường, thuộc về bộ bộ tộc xưng vương, các thủ lĩnh được xưng vương, nữ vương hoặc là vương quân.

Vô luận Trương Tịch Nhan dùng chính là thủ đoạn gì đi nữa, thì nàng đã xử lý Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc là sự thật. Thực lực vi tôn, Trương Tịch Nhan có thực lực này, lại cố ý giao hảo với Kim Ô tộc, không ít bộ lạc cũng nguyện ý theo nàng biến chiến tranh thành tơ lụa, vì vậy, lần này Thiên tộc tới, cũng là mang theo ý tốt mà tới, trước tiên giao tiếp, sau đó lại thành lập thông thương qua lại linh tinh cũng kiếm thêm được nhiều lợi ích.

Trương Tịch Nhan giới thiệu Thiên tộc ngồi tại đây cho Liễu Vũ và Lãnh Cốt vừa mới tới.

Liễu Vũ cố ý làm một chút sự nghiệp, lại nhìn đến Thiên tộc tới đều là vương chư hầu một phương, liền hứng thú, thân thiện hơn. Trước mắt cô nên nhận biết rõ hết, thuận tiện thăm dò luôn tính tình của những người này có dễ giao tiếp hay không, càng có lợi cho lợi ích triển khai về sau.

Các bộ lạc Thiên tộc đang ngồi đây so với Liễu Vũ càng nguyện ý giao hảo thêm quan hệ.

Không nói các khác, Liễu Vũ thăng cấp thành thần là hàng thật giá thật, cô là Hoa Thần Cổ thân thành thần, huyết nguyên ngược dòng đến Vu thần thụ. Vu thần thụ có hai đại thần thông ngại thu chư thần, một là tiếp dẫn thần thông, hai là thọ mệnh rất dài và rất dai.

Liễu Vũ cùng vương hầu các bộ lạc liêu đến nổi lửa, làm Trương Tịch Nhan thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng là người không giỏi về mặt giao tiếp này, từ trước tới nay đều là có việc thì nói việc, nói xong liền đi, ngồi ở chỗ này liêu cùng với các giới, tâm mệt.

Du Thanh Vi trứng đau nhưng lại rất vui vẻ. Trứng đau chính là bị đoạt mất một phần sinh ý. Vui vẻ chính là có người phụ chia sẻ hỏa lực nhắm vào.

Ô Huyền thất thần, thần niệm không ngừng quét về phái toàn kiến trúc bằng ngọc cao cao trên kia. Nàng ta có thể tinh tường cảm giác được Lê Vị đang ở bên trong, nhưng thế nhưng Lê Vị không ra. Nàng ta nghĩ thầm, không ra thì không ra, ai lại hiếm lạ cô ấy ra chi. Nhưng bên cạnh lại có hai đôi uy cẩu lương tạo thành đối lập, thực chướng mắt có được không!

Nàng ta đứng dậy, nói: “Có chút buồn, con ra ngoài đi dạo một chút.” Ra khỏi gian phòng này, nàng ta liền phóng ra một sợi Thái Dương tinh hỏa đánh thẳng tới Vân Hải Ngọc Các.

Vương hầu các bộ lạc Thiên tộc thấy thế, sắc mặt đại biến: Quá nữ Ô Huyền, ngươi đừng kiếm chuyện a!

Sôi nỗi nhìn về phía Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt, lại thấy lông mi của hai nàng không động dù chỉ một chút, giống như không thấy.

Kim Ô nữ đế vô ngữ mà lắc đầu, tùy ý nàng đi.

Thái Dương tinh hỏa dừng trên nóc nhà của Vân Hải Ngọc Các, mắt thấy liền bị thiêu cháy lại đột nhiên biến mất.

Lê Vị xuất hiện trước mặt Ô Huyền. Nho nhỏ béo béo lùn lùn, duỗi tay giữ chặt lấy tay Ô Huyền, nói: “Đi. Dẫn em tới nơi này.”

Ô Huyền hỏi: “Đi đâu?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Vị nói: “Chị phát hiện có một cái thông đạo mới xuất hiện trong nơi loạn lưu.”

Ô Huyền hiểu rõ. Ở nơi loạn lưu sẽ thường xuyên xuất hiện những thông đạo mới, nhưng có thể làm Lê Vị mang nàng tới, tám phần là thần tích di chỉ hay gì đó, hoặc là nơi của một vị thần của Thiên tộc nào đó ngã xuống. Nàng ta do dự, đối với hứng thú tìm bảo vật so với giận dỗi Lê Vị trong lòng áp thắng, Ô Huyền trả lời: “Được.” Liền bị Lê Vị túm đi.

Chư chúng chỉ thấy được không khí lung lay, ngay sau đó Lê Vị cùng Ô Huyền biến mất, trừ bỏ Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan, Lãnh Cốt cùng Du Thanh Vi, bọ họ đều không thấy rõ Lê Vị như thế nào sáng lập thông đạo hay là như thế nào đóng lại thông đạo.

Vương hầu các bộ lạc đến từ Thiên tộc thái độ đối với Liễu Vũ thêm vài phần thân thiện, hai bên nói chuyện rất hợp tâm hợp ý.

Lãnh Cốt kỳ thực không thích trường hợp có nhiều người như này, lần này nàng ấy ra tới đều vì để Thiên tộc kinh sợ, tránh việc Thiên tộc tới phá hư lễ mừng của Liễu Vũ. Nguyên bản nàng ấy muốn tìm một chỗ yên lặng mà ngồi đợi, nhưng lại nhìn tới Liễu Vũ lúc này thì luyến tiếc, lại không nghĩ rằng còn có thể nhìn thấy được một mặt nhiệt tình này của Liễu Vũ.

Cả người Liễu Vũ phát ra hơi thở cùng với ánh mắt toát ra toàn là “Tôi thật vui sướng, tôi thật cao hứng, có thật nhiều tiền a, tôi muốn làm một chuyến làm ăn lớn”, phảng phất như máu đều bị kinh động tới vận chuyển nhanh hơn, phần vui sướng kia cũng làm Lãnh Cốt vui lây.

Thiên tộc ở đây cũng thật vui vẻ! Bọn họ là nhìn ra được, Liễu Vũ so với Du Thanh Vi càng yêu tiền hơn!

Yêu tiền liền tốt a, so với chấn hưng Nhân tộc, Vu tộc, Quỷ tộc gì đó mạnh hơn nhiều!

Trương Tịch Nhan cúi đầu uống trà, kiềm chế ý định nhét Lãnh Cốt trở lại Bạch Cốt Uyên cùng với cảm xúc khó chịu trong lòng xuống.

Du Thanh Vi ngồi ở một bên xem kịch vui, lặng lẽ truyền âm cho Trương Tịch Nhan: “Này có được tính là tự làm tự chịu không? Chính mình tự tìm tới tới cho mình một cái tình địch ném không xong giữ lại thì bực mình?”

Trương Tịch Nhan lặng lẽ truyền âm trả lời, “Chị vẫn nên lo lắng Liễu Vũ đoạt đi sinh ý của chị đi. Em ấy cũng không thích ở giữa có một người làm trung gian kiếm chát từ chênh lệch giá đâu.”

Du Thanh Vi rất bình tĩnh nhỏ giọng trả lời: “Tôi về mặt nguyên vật liệu nhiều hơn một tầng, trên kỹ thuật kiếm ít hơn một phần cũng là như nhau, dù sao Địa Linh giới cũng có ưu thế của chính mình.” Đồ vật của Thiên Địa Linh khí luyện chế ra, cùng với đồ vật được luyện chế từ Âm Sát khí không giống nhau. Vu Đạo giới thuộc về nơi âm dương giao hội, có thể tu luyện Âm Dương nhị khí, nhưng so với Thiên Địa Linh khí vẫn còn kém xa, rất nhiều Thiên Địa linh bảo bị thiếu! Tu sĩ Nhân tộc càng thích hợp luyện Thiên Địa Linh khí hơn, kế tiếp mới là Âm Dương nhị khí.

Động tác uống trà của Trương Tịch Nhan dừng lại, giương mắt nhìn về phía Du Thanh Vi: Chị muốn đề giới?

Du Thanh Vi khẽ cười gật đầu. Bùa chú và linh bảo của Âm Dương Đạo tông từ trước tới này đều thu lợi nhuận cực lớn.

Trương Tịch Nhan mắt nhìn Liễu Vũ đang cực kỳ vui vẻ, nuốt xuống lão huyết trong lòng, sau đó nghe tới Liễu Vũ nói tới việc thông quan dựng giới môn ở bến tàu cùng với Thiên tộc, mày nhảy dựng lên, đầy mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Liễu Vũ, nghĩ thầm: Bước này của em có hơi nhanh qua rồi hay không? Em mở ra nhà máy chưa? Bắt đầu khai thác quặng chưa?

Kim Ô nữ đế cũng đầy mặt ngạc nhiên mà nhìn Liễu Vũ, nghĩ thầm: Thành lập giới môn nối thẳng tới Thiên giới? Ngươi cũng thật dám nghĩ!

Nếu Vu Đạo giới xây dựng thông đạo giới môn nối thẳng tới Thiên tộc, Thiên tộc muốn tới đây thật là cần trong một thời gian ngắn. Một đợt tập kích, là có thể diệt sạch Vu Đạo giới.

Liễu Vũ nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của bọn họ, biết bọn họ đang băn khoăn cái gì, nói: “Chúng ta có thể xây dựng một đặc khu bến cảng mậu dịch thông thương mới, độc lập bên ngoài Thiên tộc và Vu tộc, có phải là được rồi sao?” Cô hỏi Du Thanh Vi, “Du tông chủ, cô nói xem?”

Du Thanh Vi nói: “Nếu bến cảng mậu dịch thông thương này có phần của tôi trong đó, tôi cảm thấy thực sự rất tốt a.” Vạn Pháp mà thánh đánh sâu vào thần cảnh còn chưa xuất quan, đại trận phong ấn Địa Linh giới còn đang mở, mậu dịch chịu ảnh hưởng rất lớn. Nếu hiện tại đóng lại đại trận phong ấn, một khi để ngoại giới biết được việc Vạn Pháp mà thánh đang đánh sâu vào thần cảnh, rất có thể sẽ khởi xướng tập kích, sẽ đem Vạn Phá mà thánh đặt vào trong hiểm cảnh. Hiện giờ Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc đều vong, Địa Linh giới được giải trừ nguy hiểm mà vẫn còn phong giới, đồng dạng sẽ làm ngoài giới sinh nghi. Đề nghị này của Liễu Vũ vừa lúc giải quyết được vấn đề này, đồng thời cũng giúp Địa Linh giới khôi phục lại thương mậu.

Kim Ô nữ đế cũng đồng ý, nói với Liễu Vũ: “Ngươi nói tỉ mỉ xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Số ký tự: 0