Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 24
Tuyết Ca
2024-10-07 09:36:40
Trương Tịch Nhan nhìn ra Liễu Vũ phòng bị. Chỉ nhẹ gật đầu không nói gì. Liền xoay người rời di.
Trương Tịch Nhan tới tìm Liễu Vũ là ẩn thân, giấu đi hành lại ngăn chặn âm thanh nói chuyện, vì vậy nàng cùng Liễu Vũ đứng ở trong sân nửa ngày, tạp dịch cũng không phát hiện ra hai nàng. Thẳng đến khi nàng rời đi rồi tạp dịch mới thấy đột nhiên Liễu Vũ xuất hiện, sôi nổi tiến lên hành lễ, trong đó có một người đem ba quyển sách cô làm rơi đưa lại cho cô.
Liễu Vũ đem sách thu vào trong giới tử thạch, lại dựa theo Trương Tịch Nhan chỉ dẫn lấy chúng ra, phát hiện thao tác giới tử thạch bằng ý niệm thật tiện. Quyết định về sau sẽ thử thu những đồ vật khác.
Bất quá, mấy người tạp dịch xuất hiện trước mặt cô như đang nhắc nhỡ cô, phát tiền lương.
Cô đối với cách làm việc của mấy người tạp dịch này rất vừa lòng, công nhân tự giác tốt như vậy không dễ tìm, nhưng tiền lương là một vấn đề nan giải. Lúc trước cô có thể bán một số độc trùng trong sơn động để kiếm ít tiền, nhưng trước đây vì sinh khí mà đem độc trùng trong sơn động cắn chết hết, liền một chút trứng cũng không buông tha.
Cô lúc đó đó định làm Trương Tịch Nhan tức chết, lúc này mới phát hiện tổn thất nặng nhất là chính mình.
Thời điểm cô vừa tới, độc trùng trong sơn động chỉ là loại hoang dã lớn lên tự nhiên, sau khi cô ngủ dậy, số sâu đó trở thành sâu Trương Tịch Nhan nuôi, nuôi đến đặc biệt tốt. Muốn trách, chỉ trách chính mình thiếu kiến thức, lúc trước không nhìn ra, độc trùng trong sơn động là Trương Tịch Nhan nuôi để cho mình ăn.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại, Trương Tịch Nhan đối với mình đặc biệt tốt. Tuy rằng đối với những lời Trương Tịch Nhan nói làm cô không thể tưởng tượng được, làm cô đánh một hàng dài dấu chấm hỏi, nhưng vô luận là Liễu Phong lớn lên giống Liễu Lôi còm đem ra ảnh chụp. Trùng thân của cô cùng con sâu ở trái tim Trương Tịch Nhan giống nhau như đúc, sâu được dưỡng trên người Trương Tịch Nhan hình thể so với sâu của cô còn lớn hơn nhiều, hiển nhiên đạo hạnh cũng cao thâm hơn nhiều. Này đó đều là bằng chứng, chứng minh tính chân thực có vài phần.
Có lẽ, cô thật là Hoa Tế thần bộ lạc Hoa Tế của Vu tộc, chỉ là chính mình đã quên mất.
Liễu Vũ quyết định, trước tiếp thu ý tốt và quan tâm của Trương đại lão, còn việc sau này thì cứ để sau này tính. Bất quá, làm người nên tự lập để sống, không thể mọi chuyện đều cầu người. Nếu là ở ba mẹ và anh trai thì không thể chê, cô trong nhà là người nhỏ nhất, ba cô là người cuồng con gái, con trai thì nuôi giống như con nhặt, lúc phân chia cổ phần thì cô được nhiều hơn so với anh trai, cô đến làm việc ở chi nhánh công ty cô phần cùng anh trai là khi cô vừa thi đậu lên thạc sĩ!
Không phải là cô khi chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba thì xảy ra chuyện rồi đi vào cái thế giới quỷ.....
Đột nhiên, một đạo ngưng thần phù đem suy nghĩ của cô kéo trở về.
Một người tạp dịch thật cẩn thận mà kêu: “Liễu tiền bối, ngươi có khoẻ không?”
Liễu Vũ hồi phục lại tinh thần nói: “Còn tốt” cô nhìn xuống tàn tro của lá bùa mới đốt, rất thắc mắc, khi nào thì tạp dịch có thể bỏ ra bùa để thiêu dùng.
Tạp dịch nói: “Vậy là tốt rồi, Liễu đại chưởng phòng nói, ngài nếu thất thần phát ngốc thì cứ cho ngài dùng ngưng thần phù, sau này lại tìm ngài thu tiền là được, thêm một thành tiền.”
Liễu Vũ một trận vô ngữ. Liễu Thụ, ngươi nga! Cô phải hỏi Liễu Thụ có muốn thu sâu chết không. Đồ vật hỏng rồi cũng có thể xem như phế phẩm để bán, sâu chết ngay lúc là mùa đông, nhiệt độ thấp có thể bảo tồn mà không bị hư, vạn nhất Liễu Thụ nguyện ý mua, ít nhiều có thể giảm bớt chút tổn thất.
Cô có tạp dịch ở ngay trước mắt, loại việc chân chạy này không cần cô tự đi, lập tức phái ra một tạp dịch có khinh công tốt nhất đi tìm Liễu Thụ.
Không bao lâu Liễu Thụ tới, tất cung tất kính mà hành một cái đại lễ, gọi: “Cô tổ tông.”
Liễu Vũ nghe hắn gọi xong cả người nổi đầy da gà, nói: “Nói rõ ràng ha, ta cùng đời đời con cháu của Liễu Lôi không có quan hệ, việc nào ra việc đó.”
Liễu Thụ không tỏ ra ý kiến. Huyết thống quan hệ đều ở đây, mặc kệ cô tổ tông có thừa nhận hay không, nó đều tồn tại. Bọn họ đều phải kính cô. Liễu Thụ đã biết qua tính tình cô tổ tông nhà mình, cô mà phát tác lên, ngay cả hình phòng đại trưởng lão cô đều dám nhào lên ăn thua đủ. Hắn không dám phật ý cô, vì thế nói: “Vậy ta đây gọi ngài là Liễu Vũ lão tổ, ngài thấy thế nào?”
Quy tắc xưng hô bình thường, có vẻ thân phận địa vị cao, Liễu Vũ có thể tiếp thu. Cô lại nghĩ nghĩ “Các người nơi này cái xưng hô 'Lão Tổ' không chỉ là cái chức danh bình thường? Mà là chỉ bối phận?” Vậy thì có chút vấn đề.
Liễu Thụ nghĩ nghĩ, nói: “Nói như thế, nhóm người tổ tông bối phận cao, địa vị cũng thật cao, mới được gọi là lão tổ. Người tu vi không cao, thông thường thọ mệnh không dài, sống không đến được tới thời điểm đương lão tổ. Mặc dù là nhóm cổ người tổ tông cũng phải nhìn vào thiên phú cùng tư chất, Trương gia có huyết mạch Vu tộc, đại bộ phần đều có thể tu cổ đạo, lấy cổ tục mệnh, trở thành cổ người. Liễu gia chúng ta cũng có cổ người, nhưng xác xuất thành công so với Trương gia thì lại thấp hơn rất nhiều, đều là những người xuất chúng trong gia tộc, ngẫu nhiên đến ngoài ý muốn khi sắp chết mới bất đắc dĩ sử dụng phương pháp đó. Nếu là tư chất, tâm tính, ý chí không đủ, cho dù có gieo cổ có thể sống sót mà bảo trì được thanh tĩnh thì mười không được một người. Vô luận là người tu cổ đạo có thể trở thành cổ người tổ tông, kia đều là đạo hạnh xuất chúng cùng cực kỳ cao thâm.”
Liễu Vũ đã hiểu đây là chức danh thêm bối phận, càng là đại biểu cho địa vị. Tiếp nhận được. Cô nói: “Như vậy đi, ngươi cứ nghĩ xưng ta là lão tổ như ngoại môn đệ tử, ngươi dám kêu ta liền dám nhận.”
Liễu Thụ bị làm cho nghẹn, không dám cãi lại, nói sang chuyện khác, hỏi: “Không biết ngài gọi ta tới có chuyện gì?”
Liễu Vũ nói: “Ngươi tới đây cùng ta.” Nàng dẫn Liễu thụ vào trong sơn động, còn thả ra tiều cánh hoa giúp hắn ngăn cách với độc trong động. Thời điểm cô tức giận đem số cổ trùng ở sơn động cắn chết, lúc đó liều mạng mà phóng độc, lúc này muốn giải quyết tốt hậu quả, thật sự là phiền toái.
Liễu Thụ bước vào sơn động, liền thấy độc trùng chết đầy đất, sợ tới mức cả người lông tơ dựng đứng. Cảnh tượng này, ở cổ sơn cùng trại chăn nuôi độc trùng cũng không hiếm thấy. Đại cổ trùng phát cuồng, trong một đêm có thể đem một ao đầy ấp cổ trùng toàn bộ cắn chết hết, có một ít sao khi cắn chết cổ trùng khác, còn đem chính mình cắn chết, răng rắc răng rắc quay đầu lại tự gặm mất nửa thân của mình.
Hắn xem như đã hiểu rõ, vì cái gì ông nội tìm hắn, giải thích Liễu Vũ cùng tổ tiên nhà hắn có quan hệ, còn nói cho hắn việc lão tổ dùng Vu thần trụ đem Liễu Vũ phong lên, đại khái là tình huống có gì ngoài ý muốn, Liễu Vũ tìm đến hắn, để cho hắn có thể chú ý một chút, cực độ cẩn thận, vạn nhất không được chọc giận cô.
Liễu Vũ hỏi Liễu Thụ: “Tình huống trong sơn động ngươi cũng thấy rồi, ta muốn hỏi một chút, trong tông môn có thu độc trùng phế phẩm hay không?”
Liễu Thụ không chỉ đem hô hấp ngừng lại, liền lỗ chân lông cũng phong phế, thậm chí tự lấy chân khí chính mình bao bọc lên, đều đem không khí trong sơn động ngăn chặn bên ngoài, để tránh dính lên một tia, đem chính mình nhiễm độc. Hắn sống hơn bốn mươi tuổi nhưng đây là lần đầu nhìn thấy độc cổ như vậy. Những cổ trung bị cắn cùng toàn bộ độc thảo đều chết sạch. Một cái sơn động lớn như vậy, hắn có nhìn trong phạm vi này liền trứng trứng trùng cũng đình chỉ phu hoá, hiển nhiên là bị tai vạ như cá chung chậu chịu tai vạ cùng nhau.
Hắn ý chỉ Liễu Vũ ra ngoài rồi nói, ở trong sơn động phải liên tục thiêu vài đạo bùa đem quanh thân trên dưới xuyến vài cái, sau khi xác định đều rửa sạch sẽ mới nói: “Tất cả độc trùng đều bị độc làm hư hại.”
Liễu Vũ hỏi: “Sẽ không thể xem thành phế phẩm đều... bán không được sao? Đổi một cái gốc độ mà nghĩ, mấy thứ này đều có kịch độc, ngẫm lại kịch độc cũng có tác dụng.”
Liễu Thụ phát hiện có đôi khi Liễu Thụ thoạt nhìn ngu si, những thời điểm đầu óc chuyển lên là thật sự sử dụng tốt. Hắn gật đầu nói: “Phòng luyện khí cùng dược phòng đều có thời điểm chuyên dụng kịch độc chi vật. Ta đây liền mời người đến xem, ngài chờ một chút.”
Liễu vũ hỏi: “Có thể bán à?”
Liễu Thụ nói: “Có thể bán được với giá cao. Hiện tại đáng giá không phải là dộc trùng, mà là kịch độc của ngài phóng lên độc trùng.” Hắn lại vội vàng mà nói câu: “Ta hiện tại liền đi tìm người tới mua.” Lại hỏi Liễu Vũ một câu: “Xác định là muốn bán đi sao?”
Liễu Vũ mỉm cười, gật đầu, tâm nói: “Ta hiện tại nghèo đến có thể đem chính mình bán đi, người tin không?”
Liễu Thụ nhận được lời xác định, sau đó vội vã rời đi.
Có lần trước hắn thỉnh ngoại môn trưởng lão đến thu mua cổ dược, kết qua tới chính là sự việc của Trương Thuý Thuý, việc này nên chú ý cẩn thận hơn nhiều. Hiện giờ ở ngoại môn, tiền nhiệm ngoại môn trưởng lão tự nhận lỗi từ chức, còn làm cho lão tổ bỏ thêm một câu “Về nhà đóng cửa ăn năn”, nếu không có tình huống đặc thù hoặc ngoài ý muốn, trên dưới trong vòng một trăm không được ra ngoài. Lúc này ngoại môn trưởng lão không có tiền nhiệm, không biết tìm ai. Phía trên không có người quản, thao tác tính tiền lần này lại lớn.
Liễu Thụ bằng tốc độ nhanh nhất chạy về nội môn, đi dược phòng, tìm được nội môn đệ tử chính mình quen biết, hỏi bọn hắn có đơn hàng mua bán lớn, có muốn làm không.
Cổ Đạo Tông hiện giờ truyền lại, ở chỗ Liễu Thụ không thể đến được, ngoại môn trưởng lão đều bởi vì Trương Thuý Thuý đến Liễu gia thôn tìm hắn gây sự, về nhà đóng cửa ăn năn, bọn người Liễu Thụ giao hảo đang nhờ giúp đỡ là càng tò mò, lúc trước hỏi hắn như thế nào hắn đều không nói, hôm nay tự chạy đến cửa, kia đương nhiên nhanh chân đến xem.
Liễu Vũ phát hiện, những người này thật không có khái niệm thời gian.
Nói là đi một chút sẽ trở về, nhưng Liễu Thụ đi cả ngày mới mang theo người trở về.
Tới chính là một nữ ba nam, tất cả đều mặc đồ của đệ tử nội môn, trên cổ áo không có gia huy hiển nhiên không phải người nhà Trương Tịch Nhan.
Khi bốn người đi vào Liễu gia thôn thì được Liễu Thụ dẫn đi ra nơi ngoại thôn yên lặng, có cảm giác thật quỷ dị, lại thấy nơi này cư nhiên lại giấu một đại mỹ nhân quần áo kỳ dị, ánh mắt nhìn về Liễu Thụ đều không đúng.
Liễu Thụ đến trước mặt Liễu Vũ hành lẽ: “Bái kiến Liễu Vũ lão tổ.”
Lão... lão tổ! Bốn người Liễu Thụ mời đến đều thu hồi lại tâm tư sai lệch kia, sợ tới mức chạy nhanh đến hành lễ: “Bái kiến Liễu Vũ lão tổ” hành lễ xong, theo thói quen mà tìm ngọc đeo eo trên người cô mà không thấy đâu. Nhưng là trên tay có mang nhẫn giới tử thạch.
Trong tông môn muốn đổi giới tử thạch phải dùng số điểm cống hiếm rất cao, cao đến họ không dám nghĩ tới. Có thể lấy ra sử dụng, chỉ có thể lại người cực kỳ lợi hại trong tông môn. Có một cái tính một cái, bản lĩnh, thân phận địa vị mọi thứ đều cao đến có thể doạ chết người. Tài lớn như vậy khó trách Trương Hách trưởng lão cùng Trương Thuý Thuý đều bị bổ nhào!
Liễu Thụ hướng Liễu Vũ giới thiệu bốn người kia: “Luyện khí phòng Thẩm Băng, Chung Toàn, dược phòng Lâm Thiên, pháp trận phòng Tô Khê, bộn họ đều là cao thủ dùng độc.”
Liễu Vũ ghi nhớ tên bọn họ, liễn dẫn bọn họ đi xem sơn động của chính mình, hỏi bọn hắn thu cái giá sao.
Bốn người xem xong sơn động, nếu không phải kịch độc đầy đất, bọn họ thật muốn quỳ đi ra ngoài.
Nữ đệ tử kia nhỏ giọng đưa tin cho Liễu Thụ cùng ba ngươi khác: “Trong sơn động che kín trận pháp, cửa toà nhà này cùng bên ngoài sơn động còn có mười hai gốc Vu thần trụ phong toả.” Thần mộc Vu thần trụ luyện chế là chính lão tổ mang về tự Vu thần Vu tộc, nghe nói đó là nhánh cây của Vu thần. Phi thuyền ra vào Cổ Đạo Tông, cùng với đại trận thủ sơn phòng ngự ở tông môn đều sử dụng loại thần mộc này. Bên ngoài vị Liễu Vũ lão tổ kia, thế nhưng bị Vu thần trụ phong lên.
Bốn người đồng thời nhìn về phía Liễu Thụ. Vụ mua bán này bọn họ có chút sợ hãi.
Liễu Vũ nghe thấy lời nói lặng lẽ của bọn họ, lại nhìn đến biểu tình phản ứng của bọn họ, nghĩ thầm: “Thực đáng sợ sao?” Cô nói: “Làm buôn bán mua bán, lớn gan no chết, nhát gan đói chết.”
Ở đây Tô Khê nữ đệ tử duy nhất nói: “Thu! Không biết Liễu Vũ lão tổ lấy cái gì để ra giá?”
Liễu Vũ cười sáng lạng, đối Liễu Thụ nói: “Ngươi theo chân bọn họ bàn, bàn tốt, ta cho ngươi trích phần trăm một thành.” Cô không biết giá cả, để người biết việc làm đi.
Liễu Thụ ôm quyền đồng ý, sau đó dẫn bốn người vào trong viện để bàn.
Liễu Vũ ngồi ở trong phòng, làm bộ uống trà, nghe bọn họ bàn giá.
Bọn họ bàn đến tích cực, không khác gì đang bàn chuyện làm ăn. Độc trong sơn động muốn thu như thế nào, giao tiền ra sao, mỗi tháng khi nào thì đến sơn động lấy ra, lại làm sao để bảo vệ tốt sơn động...
Liễu Vũ lặng lẽ truyền lời cho Liễu Thụ: “Ta nghe ý tứ các ngươi nói, là chỉ số đồ vật trong sơn động này muốn chia từng nhóm bán?” Nếu không phải cô nghèo muốn phát điên, cô đã thả ra tiểu cánh hoa, liền không mất nhiều thời gian đều liếm đến sạch sẽ. Bọn họ như vậy muốn một lần lấy một chút, năm nào tháng nào mới có thể đem đồ vật trong sơn động thu hết? Chiếm sơn động của cô, lại còn thường xuyên ra vào lấy hàng hoá, phí cất vào kho không cần tốn tiền sao? Cô nói: “Đem đồ vật trong sơn động đều thu cùng nhau, bọn họ chính mình tự tìm đồ tới cất giữ, tiền thì đưa xong trong một lần.” Có thiếu tài chính khởi đầu, sao có thể theo chân bọn họ buôn bán nhỏ tế thuỷ trường lưu được.
Liễu Thụ đành phải hướng bốn người kia truyền đạt lại ý tứ của Liễu Vũ.
Bốn người thật mua không được nhiều như vậy, nhưng theo như lời Liễu Vũ nói, gan lớn no chết, nhát gan đói chết, mua bán này có bốn người bọn họ đã đủ rồi, không định để càng nhiều người tham gia vào.
Liễu Vũ nhìn ra bọn hắn khó xử, lại hỏi bọn hắn, sau khi mua độc trùng này, sử dụng làm cái gì?
Liễu Thụ nói: “Khi luyện chế pháp khí, dược liệu, bày trận, độc sau khi dung nhập tinh luyện, dùng khi đối địch cực kỳ hiệu quả. Hắn chợt nhớ tới một chuyện hỏi: “Liễu Vũ lão tổ, độc này có thuốc giải không?”
Liễu vũ tâm nói: “Ta liếm sạch sẽ cho có tính không? Nhưng độc của cô là kịch độc, phỏng chừng không đợi tới lúc được cô liếm sạch sẽ đã bị trúng độc chết, hơn nữa cô mới không cần đi liếm người khác, cô rất cao lãnh mà nói: “Lập tức chết, không giải được.”
Liễu Thụ nghe vậy đối bốn người kia nói: “Ta cảm thấy giá cả này cần phải cân nhắc cao lên một chút, khi đối địch tác chiến, tác dụng phát huy quá lớn.”
Liễu Vũ tâm nói: “Cũng phải đến mức bọn họ có thể trả tiền nổi mới được.” Tầm mắt cô phía trên bốn người đảo qua, linh cơ vừa động, đi đến cái bàn bọn họ ngồi, kéo ghé dựa ra, ngồi xuống, nói: “Ta có cái chủ ý có thể giúp các người giải quyết vấn đề tài chính, phù hợp với phương án vừa rồi các ngươi đề ra.”
Phương án? Đây là dùng cái từ gì đây? Bất quá đều hiểu rõ ý tư. Bốn người sôi nổi ôm quyền, thỉnh Liễu Vũ lão tổ chỉ dạy cho biết.
Liễu Vũ chỉ hướng rừng cây nhỏ bên cạnh, nói: “Nơi này của ta cũng đủ lớn, cho bốn người các ngươi lưu lại đây một cái phòng làm việc đều dư dả, nhà ở của ta chỉ cho các người ở lại để luyện khí, luyện dược mấy thứ đại loại như này. Ta cung cấp phòng làm việc cùng với độc trùng cho các ngươi, những vật liệu khác các ngươi tự chuẩn bị. Các ngươi ở nơi này tôi độc, sau khi luyện hoàn thành, ta sẽ thu! Các ngươi luyện ra bao nhiêu ta sẽ thu bấy nhiêu, các ngươi mua độc trùng không cần đưa tiền mặt, cứ dựa trên tiền hàng mà khấu trừ ra. Nói như thế này, ta là người cung ứng độc trùng nguyên vật liệu cho các ngươi về sau ta cũng chính là khách hàng của các ngươi. Các ngươi chỉ có thể bán đồ vật luyện chế có tôi độc của ta trong đó cho ta. Đương nhiên, giá cả hợp lí, các người bán ra giá như thế nào, thì bán cho ta cũng như vậy, còn tiết kiệm được thời gian cả ngày chạy đi tìm người mua.”
Bốn người cẩn thận cân nhắc, lại tính ra một số tiền tăng lên. Bọn họ dựa theo Liễu Vũ lão tổ đề nghị, có thể tiết kiệm được một ít tiền muốn mua độc, mà cần đưa tiền mặt đây là thứ hiện tại bọn họ lấy không ra. Bọn họ vun ra giá cao để mua độc, sau khi luyện chế ra tới thì đem để ở tiệm để gửi bán nhưng yêu cầu phải trả phí dụng, nếu bán đồ vật luyện chế ra cho Liễu Vũ thị họ sẽ tiết kiệm được một chút ở khoản này. Liễu Vũ lão tổ ra lời nói, bọn họ luyện bao nhiêu cô thu bấy nhiêu, nếu đã như vậy thì... không khách khí!
Liễu thụ hô thanh “Lão tổ”, hắn thấp giọng nói: “Trong tông môn có công hiến có thể đổi được rất nhiều đồ vật, rất ít người chính mình bỏ ra giá cao để mua pháp khí hay đồ vật linh tinh. Đồ vậy luyện chế thì dễ, nhưng muốn bán ra ngoài như thế nào thì thật mệt người.”
Liễu Vũ tâm nói: “Đồ vật bán thế nào là việc ta không lo nhất.” Cô nói cho Liễu Thụ: “Chỉ sợ đồ vật không tốt, không sợ đồ vật không có chỗ bán.” Chẳng sợ đồ vật không tốt cũng chưa phải là vấn đề gì lớn, thổi, dùng sức thổi, làm quảng cáo tuyên truyền, rác rưỡi cũng có thể bán thành giá hoàng kim, có người là nguyện giao thuế cho chỉ số thông minh.
Bốn người nhìn thấy nhẫn giới tử thạch trên tay cô, không sợ cô không thể đưa được tiền, liền lập tức kí kết khế ước, khế ước kỳ hạn dài một trăm năm bó chết vị lão tổ tông cấp đại nhân vật này, miễn cho cô tìm người khác. Rốt cuộc bọn họ chỉ là nội môn đệ tử, có theo lẽ thường mà nói, Liễu Vũ lão tổ tìm không thấy trên đầu bọn họ. Có Liễu Vũ xuyên tuyến, hơn nữa hiện tại Liễu Vũ lão tổ đang bị nhốt ở nơi này, phỏng chừng đi lại chịu sự hạn chế, mới để cho bọn họ các cơ hội này, trời cho cơ hội tốt không thể bỏ lỡ.
Liễu Vũ chưa thấy qua người dùng công hợp tác chủ động ký kết lớn như vậy, tâm nói: “Các ngươi đây là sợ không tìm thấy được nhiều công tác?” Cô áp bức lao động cùng kỷ thuật chính là bọn họ lại mừng rỡ ký kết đến càng lâu càng tốt. Đương nhiên bồi thường giải ước cũng viết rất rõ, tỷ như đồ vật bọn họ luyện ra không phù hợp với yêu cầu của cô, kia khẳng định là không được. Cô lại bỏ thêm một đống điều khoản yêu cầu, lấy đảm bảo chính mình không bị thiệt. Bốn người cũng không phải ăn chay, nếu Liễu Vũ muốn giải trừ khế ước, trước hết phải trả tiền bồi thường.
Hai bên người tới ta lui, định xong khế ước, đem mua bán này định ra.
Liễu Thụ ngồi ở bên cạnh, cái gì đều cũng không nói nên lời. Hắn để Liễu Vũ lão tổ tông làm trò trước mặt nhưng thật sự không dám nói, bốn người các ngươi có biết hay không, cô hiện tại nghèo tới nổi một linh ngọc cũng không lấy ra được.
Đồ vật bọn họ luyện ra tới, giao cho cô, cô cũng không trả nổi tiền.
Nhưng hắn nghĩ Liễu Vũ nhất định sẽ vay tiền, yên lặng mà bế khẩn miệng. Dù sao hắn cũng không có nhiều tiền như vậy, Liễu Vũ lúc này muốn mượn cũng không đến trên đầu hắn.
Liễu Vũ theo chân bọn họ ký kết xong khế ước, trước để bọn họ tạo ra một số hàng mẫu đưa ra xem thử.
Nàng có hàng mẫu mới dễ tìm nhà tiếp theo. Cô đều nghĩ xong việc bán cho ai. Trương Tịch Nhan là đại lão lớn nhất Cổ Đạo Tông, thu vào một ít như vậy quá nhẹ nhàng, nàng có cần đi tiêu thụ bên ngoài, cũng có thể an bài cấp môn hạ đệ tử đổi điểm cống hiến tông môn. Cô thu dự chi khoản từ Trương Tịch Nhan, có thể xoay vòng tài chính.
Cô để cho mỗi người đưa cho cô một cái bình chứa độc, sau đó vào trong sơn động lấy một ít độc cho bọn hắn. Để cho bọn họ luyện chế hàng mẫu trước, liền để Liễu Thụ chạy nhanh tìm người chặt cây bên cạnh xây nhà.
Cô hiện tại không thể xây dựng được dây chuyền sản xuất nhà xưởng, nhưng xưởng nhỏ có thể làm được.
B.A
Trương Tịch Nhan tới tìm Liễu Vũ là ẩn thân, giấu đi hành lại ngăn chặn âm thanh nói chuyện, vì vậy nàng cùng Liễu Vũ đứng ở trong sân nửa ngày, tạp dịch cũng không phát hiện ra hai nàng. Thẳng đến khi nàng rời đi rồi tạp dịch mới thấy đột nhiên Liễu Vũ xuất hiện, sôi nổi tiến lên hành lễ, trong đó có một người đem ba quyển sách cô làm rơi đưa lại cho cô.
Liễu Vũ đem sách thu vào trong giới tử thạch, lại dựa theo Trương Tịch Nhan chỉ dẫn lấy chúng ra, phát hiện thao tác giới tử thạch bằng ý niệm thật tiện. Quyết định về sau sẽ thử thu những đồ vật khác.
Bất quá, mấy người tạp dịch xuất hiện trước mặt cô như đang nhắc nhỡ cô, phát tiền lương.
Cô đối với cách làm việc của mấy người tạp dịch này rất vừa lòng, công nhân tự giác tốt như vậy không dễ tìm, nhưng tiền lương là một vấn đề nan giải. Lúc trước cô có thể bán một số độc trùng trong sơn động để kiếm ít tiền, nhưng trước đây vì sinh khí mà đem độc trùng trong sơn động cắn chết hết, liền một chút trứng cũng không buông tha.
Cô lúc đó đó định làm Trương Tịch Nhan tức chết, lúc này mới phát hiện tổn thất nặng nhất là chính mình.
Thời điểm cô vừa tới, độc trùng trong sơn động chỉ là loại hoang dã lớn lên tự nhiên, sau khi cô ngủ dậy, số sâu đó trở thành sâu Trương Tịch Nhan nuôi, nuôi đến đặc biệt tốt. Muốn trách, chỉ trách chính mình thiếu kiến thức, lúc trước không nhìn ra, độc trùng trong sơn động là Trương Tịch Nhan nuôi để cho mình ăn.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại, Trương Tịch Nhan đối với mình đặc biệt tốt. Tuy rằng đối với những lời Trương Tịch Nhan nói làm cô không thể tưởng tượng được, làm cô đánh một hàng dài dấu chấm hỏi, nhưng vô luận là Liễu Phong lớn lên giống Liễu Lôi còm đem ra ảnh chụp. Trùng thân của cô cùng con sâu ở trái tim Trương Tịch Nhan giống nhau như đúc, sâu được dưỡng trên người Trương Tịch Nhan hình thể so với sâu của cô còn lớn hơn nhiều, hiển nhiên đạo hạnh cũng cao thâm hơn nhiều. Này đó đều là bằng chứng, chứng minh tính chân thực có vài phần.
Có lẽ, cô thật là Hoa Tế thần bộ lạc Hoa Tế của Vu tộc, chỉ là chính mình đã quên mất.
Liễu Vũ quyết định, trước tiếp thu ý tốt và quan tâm của Trương đại lão, còn việc sau này thì cứ để sau này tính. Bất quá, làm người nên tự lập để sống, không thể mọi chuyện đều cầu người. Nếu là ở ba mẹ và anh trai thì không thể chê, cô trong nhà là người nhỏ nhất, ba cô là người cuồng con gái, con trai thì nuôi giống như con nhặt, lúc phân chia cổ phần thì cô được nhiều hơn so với anh trai, cô đến làm việc ở chi nhánh công ty cô phần cùng anh trai là khi cô vừa thi đậu lên thạc sĩ!
Không phải là cô khi chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba thì xảy ra chuyện rồi đi vào cái thế giới quỷ.....
Đột nhiên, một đạo ngưng thần phù đem suy nghĩ của cô kéo trở về.
Một người tạp dịch thật cẩn thận mà kêu: “Liễu tiền bối, ngươi có khoẻ không?”
Liễu Vũ hồi phục lại tinh thần nói: “Còn tốt” cô nhìn xuống tàn tro của lá bùa mới đốt, rất thắc mắc, khi nào thì tạp dịch có thể bỏ ra bùa để thiêu dùng.
Tạp dịch nói: “Vậy là tốt rồi, Liễu đại chưởng phòng nói, ngài nếu thất thần phát ngốc thì cứ cho ngài dùng ngưng thần phù, sau này lại tìm ngài thu tiền là được, thêm một thành tiền.”
Liễu Vũ một trận vô ngữ. Liễu Thụ, ngươi nga! Cô phải hỏi Liễu Thụ có muốn thu sâu chết không. Đồ vật hỏng rồi cũng có thể xem như phế phẩm để bán, sâu chết ngay lúc là mùa đông, nhiệt độ thấp có thể bảo tồn mà không bị hư, vạn nhất Liễu Thụ nguyện ý mua, ít nhiều có thể giảm bớt chút tổn thất.
Cô có tạp dịch ở ngay trước mắt, loại việc chân chạy này không cần cô tự đi, lập tức phái ra một tạp dịch có khinh công tốt nhất đi tìm Liễu Thụ.
Không bao lâu Liễu Thụ tới, tất cung tất kính mà hành một cái đại lễ, gọi: “Cô tổ tông.”
Liễu Vũ nghe hắn gọi xong cả người nổi đầy da gà, nói: “Nói rõ ràng ha, ta cùng đời đời con cháu của Liễu Lôi không có quan hệ, việc nào ra việc đó.”
Liễu Thụ không tỏ ra ý kiến. Huyết thống quan hệ đều ở đây, mặc kệ cô tổ tông có thừa nhận hay không, nó đều tồn tại. Bọn họ đều phải kính cô. Liễu Thụ đã biết qua tính tình cô tổ tông nhà mình, cô mà phát tác lên, ngay cả hình phòng đại trưởng lão cô đều dám nhào lên ăn thua đủ. Hắn không dám phật ý cô, vì thế nói: “Vậy ta đây gọi ngài là Liễu Vũ lão tổ, ngài thấy thế nào?”
Quy tắc xưng hô bình thường, có vẻ thân phận địa vị cao, Liễu Vũ có thể tiếp thu. Cô lại nghĩ nghĩ “Các người nơi này cái xưng hô 'Lão Tổ' không chỉ là cái chức danh bình thường? Mà là chỉ bối phận?” Vậy thì có chút vấn đề.
Liễu Thụ nghĩ nghĩ, nói: “Nói như thế, nhóm người tổ tông bối phận cao, địa vị cũng thật cao, mới được gọi là lão tổ. Người tu vi không cao, thông thường thọ mệnh không dài, sống không đến được tới thời điểm đương lão tổ. Mặc dù là nhóm cổ người tổ tông cũng phải nhìn vào thiên phú cùng tư chất, Trương gia có huyết mạch Vu tộc, đại bộ phần đều có thể tu cổ đạo, lấy cổ tục mệnh, trở thành cổ người. Liễu gia chúng ta cũng có cổ người, nhưng xác xuất thành công so với Trương gia thì lại thấp hơn rất nhiều, đều là những người xuất chúng trong gia tộc, ngẫu nhiên đến ngoài ý muốn khi sắp chết mới bất đắc dĩ sử dụng phương pháp đó. Nếu là tư chất, tâm tính, ý chí không đủ, cho dù có gieo cổ có thể sống sót mà bảo trì được thanh tĩnh thì mười không được một người. Vô luận là người tu cổ đạo có thể trở thành cổ người tổ tông, kia đều là đạo hạnh xuất chúng cùng cực kỳ cao thâm.”
Liễu Vũ đã hiểu đây là chức danh thêm bối phận, càng là đại biểu cho địa vị. Tiếp nhận được. Cô nói: “Như vậy đi, ngươi cứ nghĩ xưng ta là lão tổ như ngoại môn đệ tử, ngươi dám kêu ta liền dám nhận.”
Liễu Thụ bị làm cho nghẹn, không dám cãi lại, nói sang chuyện khác, hỏi: “Không biết ngài gọi ta tới có chuyện gì?”
Liễu Vũ nói: “Ngươi tới đây cùng ta.” Nàng dẫn Liễu thụ vào trong sơn động, còn thả ra tiều cánh hoa giúp hắn ngăn cách với độc trong động. Thời điểm cô tức giận đem số cổ trùng ở sơn động cắn chết, lúc đó liều mạng mà phóng độc, lúc này muốn giải quyết tốt hậu quả, thật sự là phiền toái.
Liễu Thụ bước vào sơn động, liền thấy độc trùng chết đầy đất, sợ tới mức cả người lông tơ dựng đứng. Cảnh tượng này, ở cổ sơn cùng trại chăn nuôi độc trùng cũng không hiếm thấy. Đại cổ trùng phát cuồng, trong một đêm có thể đem một ao đầy ấp cổ trùng toàn bộ cắn chết hết, có một ít sao khi cắn chết cổ trùng khác, còn đem chính mình cắn chết, răng rắc răng rắc quay đầu lại tự gặm mất nửa thân của mình.
Hắn xem như đã hiểu rõ, vì cái gì ông nội tìm hắn, giải thích Liễu Vũ cùng tổ tiên nhà hắn có quan hệ, còn nói cho hắn việc lão tổ dùng Vu thần trụ đem Liễu Vũ phong lên, đại khái là tình huống có gì ngoài ý muốn, Liễu Vũ tìm đến hắn, để cho hắn có thể chú ý một chút, cực độ cẩn thận, vạn nhất không được chọc giận cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ hỏi Liễu Thụ: “Tình huống trong sơn động ngươi cũng thấy rồi, ta muốn hỏi một chút, trong tông môn có thu độc trùng phế phẩm hay không?”
Liễu Thụ không chỉ đem hô hấp ngừng lại, liền lỗ chân lông cũng phong phế, thậm chí tự lấy chân khí chính mình bao bọc lên, đều đem không khí trong sơn động ngăn chặn bên ngoài, để tránh dính lên một tia, đem chính mình nhiễm độc. Hắn sống hơn bốn mươi tuổi nhưng đây là lần đầu nhìn thấy độc cổ như vậy. Những cổ trung bị cắn cùng toàn bộ độc thảo đều chết sạch. Một cái sơn động lớn như vậy, hắn có nhìn trong phạm vi này liền trứng trứng trùng cũng đình chỉ phu hoá, hiển nhiên là bị tai vạ như cá chung chậu chịu tai vạ cùng nhau.
Hắn ý chỉ Liễu Vũ ra ngoài rồi nói, ở trong sơn động phải liên tục thiêu vài đạo bùa đem quanh thân trên dưới xuyến vài cái, sau khi xác định đều rửa sạch sẽ mới nói: “Tất cả độc trùng đều bị độc làm hư hại.”
Liễu Vũ hỏi: “Sẽ không thể xem thành phế phẩm đều... bán không được sao? Đổi một cái gốc độ mà nghĩ, mấy thứ này đều có kịch độc, ngẫm lại kịch độc cũng có tác dụng.”
Liễu Thụ phát hiện có đôi khi Liễu Thụ thoạt nhìn ngu si, những thời điểm đầu óc chuyển lên là thật sự sử dụng tốt. Hắn gật đầu nói: “Phòng luyện khí cùng dược phòng đều có thời điểm chuyên dụng kịch độc chi vật. Ta đây liền mời người đến xem, ngài chờ một chút.”
Liễu vũ hỏi: “Có thể bán à?”
Liễu Thụ nói: “Có thể bán được với giá cao. Hiện tại đáng giá không phải là dộc trùng, mà là kịch độc của ngài phóng lên độc trùng.” Hắn lại vội vàng mà nói câu: “Ta hiện tại liền đi tìm người tới mua.” Lại hỏi Liễu Vũ một câu: “Xác định là muốn bán đi sao?”
Liễu Vũ mỉm cười, gật đầu, tâm nói: “Ta hiện tại nghèo đến có thể đem chính mình bán đi, người tin không?”
Liễu Thụ nhận được lời xác định, sau đó vội vã rời đi.
Có lần trước hắn thỉnh ngoại môn trưởng lão đến thu mua cổ dược, kết qua tới chính là sự việc của Trương Thuý Thuý, việc này nên chú ý cẩn thận hơn nhiều. Hiện giờ ở ngoại môn, tiền nhiệm ngoại môn trưởng lão tự nhận lỗi từ chức, còn làm cho lão tổ bỏ thêm một câu “Về nhà đóng cửa ăn năn”, nếu không có tình huống đặc thù hoặc ngoài ý muốn, trên dưới trong vòng một trăm không được ra ngoài. Lúc này ngoại môn trưởng lão không có tiền nhiệm, không biết tìm ai. Phía trên không có người quản, thao tác tính tiền lần này lại lớn.
Liễu Thụ bằng tốc độ nhanh nhất chạy về nội môn, đi dược phòng, tìm được nội môn đệ tử chính mình quen biết, hỏi bọn hắn có đơn hàng mua bán lớn, có muốn làm không.
Cổ Đạo Tông hiện giờ truyền lại, ở chỗ Liễu Thụ không thể đến được, ngoại môn trưởng lão đều bởi vì Trương Thuý Thuý đến Liễu gia thôn tìm hắn gây sự, về nhà đóng cửa ăn năn, bọn người Liễu Thụ giao hảo đang nhờ giúp đỡ là càng tò mò, lúc trước hỏi hắn như thế nào hắn đều không nói, hôm nay tự chạy đến cửa, kia đương nhiên nhanh chân đến xem.
Liễu Vũ phát hiện, những người này thật không có khái niệm thời gian.
Nói là đi một chút sẽ trở về, nhưng Liễu Thụ đi cả ngày mới mang theo người trở về.
Tới chính là một nữ ba nam, tất cả đều mặc đồ của đệ tử nội môn, trên cổ áo không có gia huy hiển nhiên không phải người nhà Trương Tịch Nhan.
Khi bốn người đi vào Liễu gia thôn thì được Liễu Thụ dẫn đi ra nơi ngoại thôn yên lặng, có cảm giác thật quỷ dị, lại thấy nơi này cư nhiên lại giấu một đại mỹ nhân quần áo kỳ dị, ánh mắt nhìn về Liễu Thụ đều không đúng.
Liễu Thụ đến trước mặt Liễu Vũ hành lẽ: “Bái kiến Liễu Vũ lão tổ.”
Lão... lão tổ! Bốn người Liễu Thụ mời đến đều thu hồi lại tâm tư sai lệch kia, sợ tới mức chạy nhanh đến hành lễ: “Bái kiến Liễu Vũ lão tổ” hành lễ xong, theo thói quen mà tìm ngọc đeo eo trên người cô mà không thấy đâu. Nhưng là trên tay có mang nhẫn giới tử thạch.
Trong tông môn muốn đổi giới tử thạch phải dùng số điểm cống hiếm rất cao, cao đến họ không dám nghĩ tới. Có thể lấy ra sử dụng, chỉ có thể lại người cực kỳ lợi hại trong tông môn. Có một cái tính một cái, bản lĩnh, thân phận địa vị mọi thứ đều cao đến có thể doạ chết người. Tài lớn như vậy khó trách Trương Hách trưởng lão cùng Trương Thuý Thuý đều bị bổ nhào!
Liễu Thụ hướng Liễu Vũ giới thiệu bốn người kia: “Luyện khí phòng Thẩm Băng, Chung Toàn, dược phòng Lâm Thiên, pháp trận phòng Tô Khê, bộn họ đều là cao thủ dùng độc.”
Liễu Vũ ghi nhớ tên bọn họ, liễn dẫn bọn họ đi xem sơn động của chính mình, hỏi bọn hắn thu cái giá sao.
Bốn người xem xong sơn động, nếu không phải kịch độc đầy đất, bọn họ thật muốn quỳ đi ra ngoài.
Nữ đệ tử kia nhỏ giọng đưa tin cho Liễu Thụ cùng ba ngươi khác: “Trong sơn động che kín trận pháp, cửa toà nhà này cùng bên ngoài sơn động còn có mười hai gốc Vu thần trụ phong toả.” Thần mộc Vu thần trụ luyện chế là chính lão tổ mang về tự Vu thần Vu tộc, nghe nói đó là nhánh cây của Vu thần. Phi thuyền ra vào Cổ Đạo Tông, cùng với đại trận thủ sơn phòng ngự ở tông môn đều sử dụng loại thần mộc này. Bên ngoài vị Liễu Vũ lão tổ kia, thế nhưng bị Vu thần trụ phong lên.
Bốn người đồng thời nhìn về phía Liễu Thụ. Vụ mua bán này bọn họ có chút sợ hãi.
Liễu Vũ nghe thấy lời nói lặng lẽ của bọn họ, lại nhìn đến biểu tình phản ứng của bọn họ, nghĩ thầm: “Thực đáng sợ sao?” Cô nói: “Làm buôn bán mua bán, lớn gan no chết, nhát gan đói chết.”
Ở đây Tô Khê nữ đệ tử duy nhất nói: “Thu! Không biết Liễu Vũ lão tổ lấy cái gì để ra giá?”
Liễu Vũ cười sáng lạng, đối Liễu Thụ nói: “Ngươi theo chân bọn họ bàn, bàn tốt, ta cho ngươi trích phần trăm một thành.” Cô không biết giá cả, để người biết việc làm đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Thụ ôm quyền đồng ý, sau đó dẫn bốn người vào trong viện để bàn.
Liễu Vũ ngồi ở trong phòng, làm bộ uống trà, nghe bọn họ bàn giá.
Bọn họ bàn đến tích cực, không khác gì đang bàn chuyện làm ăn. Độc trong sơn động muốn thu như thế nào, giao tiền ra sao, mỗi tháng khi nào thì đến sơn động lấy ra, lại làm sao để bảo vệ tốt sơn động...
Liễu Vũ lặng lẽ truyền lời cho Liễu Thụ: “Ta nghe ý tứ các ngươi nói, là chỉ số đồ vật trong sơn động này muốn chia từng nhóm bán?” Nếu không phải cô nghèo muốn phát điên, cô đã thả ra tiểu cánh hoa, liền không mất nhiều thời gian đều liếm đến sạch sẽ. Bọn họ như vậy muốn một lần lấy một chút, năm nào tháng nào mới có thể đem đồ vật trong sơn động thu hết? Chiếm sơn động của cô, lại còn thường xuyên ra vào lấy hàng hoá, phí cất vào kho không cần tốn tiền sao? Cô nói: “Đem đồ vật trong sơn động đều thu cùng nhau, bọn họ chính mình tự tìm đồ tới cất giữ, tiền thì đưa xong trong một lần.” Có thiếu tài chính khởi đầu, sao có thể theo chân bọn họ buôn bán nhỏ tế thuỷ trường lưu được.
Liễu Thụ đành phải hướng bốn người kia truyền đạt lại ý tứ của Liễu Vũ.
Bốn người thật mua không được nhiều như vậy, nhưng theo như lời Liễu Vũ nói, gan lớn no chết, nhát gan đói chết, mua bán này có bốn người bọn họ đã đủ rồi, không định để càng nhiều người tham gia vào.
Liễu Vũ nhìn ra bọn hắn khó xử, lại hỏi bọn hắn, sau khi mua độc trùng này, sử dụng làm cái gì?
Liễu Thụ nói: “Khi luyện chế pháp khí, dược liệu, bày trận, độc sau khi dung nhập tinh luyện, dùng khi đối địch cực kỳ hiệu quả. Hắn chợt nhớ tới một chuyện hỏi: “Liễu Vũ lão tổ, độc này có thuốc giải không?”
Liễu vũ tâm nói: “Ta liếm sạch sẽ cho có tính không? Nhưng độc của cô là kịch độc, phỏng chừng không đợi tới lúc được cô liếm sạch sẽ đã bị trúng độc chết, hơn nữa cô mới không cần đi liếm người khác, cô rất cao lãnh mà nói: “Lập tức chết, không giải được.”
Liễu Thụ nghe vậy đối bốn người kia nói: “Ta cảm thấy giá cả này cần phải cân nhắc cao lên một chút, khi đối địch tác chiến, tác dụng phát huy quá lớn.”
Liễu Vũ tâm nói: “Cũng phải đến mức bọn họ có thể trả tiền nổi mới được.” Tầm mắt cô phía trên bốn người đảo qua, linh cơ vừa động, đi đến cái bàn bọn họ ngồi, kéo ghé dựa ra, ngồi xuống, nói: “Ta có cái chủ ý có thể giúp các người giải quyết vấn đề tài chính, phù hợp với phương án vừa rồi các ngươi đề ra.”
Phương án? Đây là dùng cái từ gì đây? Bất quá đều hiểu rõ ý tư. Bốn người sôi nổi ôm quyền, thỉnh Liễu Vũ lão tổ chỉ dạy cho biết.
Liễu Vũ chỉ hướng rừng cây nhỏ bên cạnh, nói: “Nơi này của ta cũng đủ lớn, cho bốn người các ngươi lưu lại đây một cái phòng làm việc đều dư dả, nhà ở của ta chỉ cho các người ở lại để luyện khí, luyện dược mấy thứ đại loại như này. Ta cung cấp phòng làm việc cùng với độc trùng cho các ngươi, những vật liệu khác các ngươi tự chuẩn bị. Các ngươi ở nơi này tôi độc, sau khi luyện hoàn thành, ta sẽ thu! Các ngươi luyện ra bao nhiêu ta sẽ thu bấy nhiêu, các ngươi mua độc trùng không cần đưa tiền mặt, cứ dựa trên tiền hàng mà khấu trừ ra. Nói như thế này, ta là người cung ứng độc trùng nguyên vật liệu cho các ngươi về sau ta cũng chính là khách hàng của các ngươi. Các ngươi chỉ có thể bán đồ vật luyện chế có tôi độc của ta trong đó cho ta. Đương nhiên, giá cả hợp lí, các người bán ra giá như thế nào, thì bán cho ta cũng như vậy, còn tiết kiệm được thời gian cả ngày chạy đi tìm người mua.”
Bốn người cẩn thận cân nhắc, lại tính ra một số tiền tăng lên. Bọn họ dựa theo Liễu Vũ lão tổ đề nghị, có thể tiết kiệm được một ít tiền muốn mua độc, mà cần đưa tiền mặt đây là thứ hiện tại bọn họ lấy không ra. Bọn họ vun ra giá cao để mua độc, sau khi luyện chế ra tới thì đem để ở tiệm để gửi bán nhưng yêu cầu phải trả phí dụng, nếu bán đồ vật luyện chế ra cho Liễu Vũ thị họ sẽ tiết kiệm được một chút ở khoản này. Liễu Vũ lão tổ ra lời nói, bọn họ luyện bao nhiêu cô thu bấy nhiêu, nếu đã như vậy thì... không khách khí!
Liễu thụ hô thanh “Lão tổ”, hắn thấp giọng nói: “Trong tông môn có công hiến có thể đổi được rất nhiều đồ vật, rất ít người chính mình bỏ ra giá cao để mua pháp khí hay đồ vật linh tinh. Đồ vậy luyện chế thì dễ, nhưng muốn bán ra ngoài như thế nào thì thật mệt người.”
Liễu Vũ tâm nói: “Đồ vật bán thế nào là việc ta không lo nhất.” Cô nói cho Liễu Thụ: “Chỉ sợ đồ vật không tốt, không sợ đồ vật không có chỗ bán.” Chẳng sợ đồ vật không tốt cũng chưa phải là vấn đề gì lớn, thổi, dùng sức thổi, làm quảng cáo tuyên truyền, rác rưỡi cũng có thể bán thành giá hoàng kim, có người là nguyện giao thuế cho chỉ số thông minh.
Bốn người nhìn thấy nhẫn giới tử thạch trên tay cô, không sợ cô không thể đưa được tiền, liền lập tức kí kết khế ước, khế ước kỳ hạn dài một trăm năm bó chết vị lão tổ tông cấp đại nhân vật này, miễn cho cô tìm người khác. Rốt cuộc bọn họ chỉ là nội môn đệ tử, có theo lẽ thường mà nói, Liễu Vũ lão tổ tìm không thấy trên đầu bọn họ. Có Liễu Vũ xuyên tuyến, hơn nữa hiện tại Liễu Vũ lão tổ đang bị nhốt ở nơi này, phỏng chừng đi lại chịu sự hạn chế, mới để cho bọn họ các cơ hội này, trời cho cơ hội tốt không thể bỏ lỡ.
Liễu Vũ chưa thấy qua người dùng công hợp tác chủ động ký kết lớn như vậy, tâm nói: “Các ngươi đây là sợ không tìm thấy được nhiều công tác?” Cô áp bức lao động cùng kỷ thuật chính là bọn họ lại mừng rỡ ký kết đến càng lâu càng tốt. Đương nhiên bồi thường giải ước cũng viết rất rõ, tỷ như đồ vật bọn họ luyện ra không phù hợp với yêu cầu của cô, kia khẳng định là không được. Cô lại bỏ thêm một đống điều khoản yêu cầu, lấy đảm bảo chính mình không bị thiệt. Bốn người cũng không phải ăn chay, nếu Liễu Vũ muốn giải trừ khế ước, trước hết phải trả tiền bồi thường.
Hai bên người tới ta lui, định xong khế ước, đem mua bán này định ra.
Liễu Thụ ngồi ở bên cạnh, cái gì đều cũng không nói nên lời. Hắn để Liễu Vũ lão tổ tông làm trò trước mặt nhưng thật sự không dám nói, bốn người các ngươi có biết hay không, cô hiện tại nghèo tới nổi một linh ngọc cũng không lấy ra được.
Đồ vật bọn họ luyện ra tới, giao cho cô, cô cũng không trả nổi tiền.
Nhưng hắn nghĩ Liễu Vũ nhất định sẽ vay tiền, yên lặng mà bế khẩn miệng. Dù sao hắn cũng không có nhiều tiền như vậy, Liễu Vũ lúc này muốn mượn cũng không đến trên đầu hắn.
Liễu Vũ theo chân bọn họ ký kết xong khế ước, trước để bọn họ tạo ra một số hàng mẫu đưa ra xem thử.
Nàng có hàng mẫu mới dễ tìm nhà tiếp theo. Cô đều nghĩ xong việc bán cho ai. Trương Tịch Nhan là đại lão lớn nhất Cổ Đạo Tông, thu vào một ít như vậy quá nhẹ nhàng, nàng có cần đi tiêu thụ bên ngoài, cũng có thể an bài cấp môn hạ đệ tử đổi điểm cống hiến tông môn. Cô thu dự chi khoản từ Trương Tịch Nhan, có thể xoay vòng tài chính.
Cô để cho mỗi người đưa cho cô một cái bình chứa độc, sau đó vào trong sơn động lấy một ít độc cho bọn hắn. Để cho bọn họ luyện chế hàng mẫu trước, liền để Liễu Thụ chạy nhanh tìm người chặt cây bên cạnh xây nhà.
Cô hiện tại không thể xây dựng được dây chuyền sản xuất nhà xưởng, nhưng xưởng nhỏ có thể làm được.
B.A
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro