Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 30
Tuyết Ca
2024-10-07 09:36:40
Một con sâu béo múp, toàn thân đỏ tươi lộng lẫy, thuần tuý như đá quý loại một linh tinh, trên người có âm khí lượn lờ, sát khí rất nặng, không khí xung quanh nó nhè nhẹ tản ra hơi thở mang theo điềm xấu cùng khủng bố khác thường. Quỷ dị nhất là, nó cùng lúc có thể phun ra nhiều linh tinh như vậy, số linh tinh này từ đâu mà có?
Có người suy đoán sâu này đã có chủ, cũng có người suy đoán con sâu này có năng lực tìm kiếm linh tinh.
Đa số người đi thành Săn Thú là để cầu tài, đột nhiên thấy một con sâu như vậy, ngoài ra tựa hồ không có chủ nhân đi theo, nó lại nhìn trông thật ngu si, khiến người khác nổi lên một ít tâm tư.
Đúng lúc này, thân thuyền bỗng nhiên có một trận đong đưa nhỏ, mọi người lập tức cảnh giác mà xem xét coi có việc gì xảy ra.
Cùng lúc đó, Liễu Vũ “Thấy” đến một cái cây đại khái cỡ mười mét hơn là Vu thần mộc được khắc thành đồ đằng trụ. Nó giống như một ngọn hải đăng đứng sừng sững trong đêm tối hướng dẫn cho thuyền để không bị lạc hướng.
Đồ đằng trụ cùng bánh lái phát một loại ánh sáng nhạt tươi đẹp như lửa như máu, phía trước thuyền xuất hiện một cái xoáy nước. Trong nháy mắt thuyền tiến vào trong xoáy nước, lại có cảm giác rơi vào nước lần nữa đánh úp tới, như là tiến vào một cái Thứ Nguyên Giới khác, theo sát phía trước xuất hiện một toà ngọn đèn dầu phố núi huy hoàng. Thành phố núi được bao phủ bởi một ánh sáng nhàn nhạt, so với bầu trời đêm thành thị còn muốn xinh đẹp hơn, mà ở ngoài thành phố phía trên không thấy trời, phía dưới không thấy đáy, nhìn không thấy nửa điểm ánh sáng, hắc ám vô biên. Thuyền giống như đột nhiên xuất hiện, bay ở giữa không trung, vào hướng bến tàu đồng dạng phập phềnh trong bóng đêm. Bến tàu có một cái bảng thật lớn, viết: “Cảng thành Săn Thú”, nó chỉ có ba vị trí để thuyền bỏ neo.
Một cổ người trong góc ra tới, lớn tiếng nói: “Chư vị, đã tới thành Săn Thú, chúc các vị bình an trở về, thắng lợi trở về.”
Thuyền dừng lại, thả neo buông boong tàu, mọi người trên thuyền dọc theo boong tàu đi xuống dưới.
Liễu Vũ phát hiện chung quanh luôn có tầm mắt ẩn hình đang nhìn chằm chằm bản thân, tâm tư phòng bị nâng lên cao, đi trên cầu tàu, đi theo đám người rời khỏi thuyền.
Cô biến thành sâu nên thân hình rất nhỏ, có chút lo lắng bị người ta dẫm phải, nhưng ngay sau đó lại phát hiện hoàn toàn không cần, tất cả mọi người né tránh cô giống như trốn tránh ôn dịch.
Liễu Vũ rất tò mò đây là nơi nào, lập tức ghé vào bên cạnh cầu tàu xem, bên ngoài đen tới nổi duỗi tay cũng không thấy được năm ngón, trong bóng đêm tựa như ẩn giấu vô số nguy hiểm, lại hình như có rất nhiều Trương Tịch Nhan theo từng cái khe Thứ Nguyên Giới bay tới bay lui. Loại cảm giác này thực quỷ dị, có điểm nói không rõ.
Cô theo đám người rời đi không bao lâu, thì thấy trước sạn đạo xuất hiện một cái xoáy nước, cao ước chừng ba bốn tầng lầu, tất cả mọi người đi vào trong xoáy nước.
Cô cũng theo vào trong xoáy nước, cảm giác rơi vào nước lại lướt qua người cô, trước mắt chợt sáng lên.
Giờ phút này, trước mặt cô là một cái quảng trường rất lớn, trên quảng trường tụ tập đầy chỗ bán hàng rong, họ đang chào hàng các loại đồ vật kỳ quái. Người ở trên thuyền xuống phân tán ra tại quảng trường, bọn họ tựa hồ như rời đi cùng đồng bạn, đang tứ tán xung quanh tìm người.
Liễu Vũ cảm thấy từ lúc cô phun ra linh tinh thì phát hiện có một đám người cứ nhìn chằm chằm bản thân, lén lúc từ bốn phía bọc đánh lại đây.
Cô rất bình tĩnh mà biến lại thành hình người, đám người đang hướng tới đã mau đến bên người cô, có người đã thả ra lộ dây thừng nhìn lại.
Người nọ đã chuẩn bị tốt đem bộ dây thừng trong tay ném văng ra, bỗng nhiên phát hiện con sâu trước mặt biến thành một nữ nhân yêu mị, khí chất lạnh lẽo. Ánh mắt cô quét qua, giống như đang xem con rệp không biết tự lượng sức mình. Hắn sợ tới mức hô hấp đều ngưng lại, cả người đông cứng tại chỗ, động cũng không dám động.
Yêu! Đã tu luyện tới biến thành người là đại yêu! Trên tay cô ấy còn mang nhẫn giới tử thạch, thuận miệng là có thể ra mười mấy khối linh tinh, địa vị kia tuyệt đối lớn đến mức doạ người.
Đám người tụ lại xung quanh Liễu Vũ, bao gồm cả đám người đứng nhìn xa xa, tức khắc giải tán.
Liễu Vũ mặc một tu thân áo gió dài, đi giày cao gót một tấc, cùng với một đầu tóc xoăn lọn to màu đỏ, đứng ở giữa đám “Người”, thế nhưng quỷ dị mà có vẻ phá lệ điệu thấp.
Bên người cô có rất nhiều loại âm vật, đồ vật âm khí ùn ùn không dứt. Trên người cô tốt xấu gì cũng ăn mặc cùng nhan sắc phối hợp, một chút yêu dã kết hợp cùng một chút tươi mát. Bày quán bên cạnh cô có một cái quán chủ, ăn mặc như một con gà rừng tinh. Hắn từ đầu đến chân mặc một thân sắc thái lông gà sặc sỡ, phía sau hắn còn một kiện áo choàng chấm tới mặt đất, áo choàng kia tạo hình được làm từ lông đuôi của gà rừng đuôi dài. Nhìn từ diện mạo khôn khéo của con gà này nó là con gà trống. Nhưng môi mạt so với cô còn tươi đẹp hơn, trên tay còn bắt hoa lan, cầm một cái quạt xếp nhỏ dứng nơi đó kéo khách, nhìn rất giống bộ dáng tú bà của kỷ viện, giọng nói bóc mùi gay mà kêu: “Đi ngang qua, dạo ngang qua không thể bỏ lỡ, đến xem nha.”
Gà rừng tinh thấy Liễu Vũ hướng về phía cô đi qua, ánh mắt lộ ra đánh giá cùng ghét bỏ, liếc trắng mắt, “Hừ” một tiếng, lắc lắc cái mông nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua gà trống đẹp như ta sao, hừ, tiểu sâu.”
Liễu Vũ lười phản ứng đến hắn, đem tay suỷ ở trong túi áo, chậm rì rì mà đi dạo phố.
Quảng trường này rất giống cái chợ, rộn ràng nhốn nháo, có rất nhiều người đến mua đồ vật cùng bán đồ vật, tiếng người cò kè mặc cả phi thường náo nhiệt.
Bỗng nhiên, từ bên người cô có một người bay nhanh mà chạy tới, còn đụng nhẹ vào cô, lại có người sờ soạn bên eo của bản thân, hô to: “Đứng lại, đừng chạy.” Sau đó đuổi sát theo người phía trước.
Liễu Vũ trong nháy mắt khi bị đâm trúng, tinh tường cảm giác được có thứ gì từ trên người cô xẹt qua, đem nhẫn giới tử thạch trên tay cô cùng tiểu cánh hoa nơi đeo nhẫn cùng nhau cắt bỏ, nắm ở trong tay.
Tiểu cánh hoa vẫn còn sống, vẫn được nhẫn giới tử thạch khoá trụ. Cô thấy hai người họ một đuổi một chạy, vòng ra sau, liền chạy về đến quảng trường, đi đến trước quầy hàng khi nảy cô gặp gà rừng tinh.
Cái người đâm vào cô lấy ra nhẫn giới tử thạch đưa cho gà rừng tinh, nói: “Chủ nhân, đắc thủ.”
Cái người truy đuổi nói: “Thoạt nhìn tu vi cao, những thực ngốc, ra tay dễ dàng liền đắc thủ, cô ấy còn đứng xem náo nhiệt…” Lời còn chưa nói xong, thì thấy cái người đứng ngây ngốc khi nảy, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ.
Người đụng vào Liễu Vũ đột nhiên phát ra tiếng hét thảm, toàn bộ cánh tay đều biến mất. Nhẫn giới tử thạch trong tay hắn bỗng nhiên biến thành ánh sáng đỏ tươi bay về trong tay của trùng yêu.
Liễu Vũ tủm tỉm cười mà nhìn gà rừng tinh, nói: “Nha, nhìn không ra đây là cái tặc đầu.” Cô liếc mắt nhìn thoáng một cái, người vừa bị cô gặm mất một cánh tay đột nhiên biến thành một con khỉ lông trắng. Khỉ tinh à?
Gà rừng tinh quét mắt nhìn con khỉ đang đau đớn lăn lộn đến thẳng người trên mặt đất, vẫn bộ dáng nói chuyện quyến rũ như cũ nói: “Nha, có chút đạo hạnh đó, hai cái đồ vật này không nên thân thất thủ, chúng ta nhận tài, ngươi lấy lại được đồ vật rồi thì cút đi.”
Liễu Vũ mạc danh mà có điểm khó chịu. Đây là cái thái độ gì đây? Bọn rắn độc khi dễ người bên ngoài à? Cô mỉm cười, một thấy nắm lấy trên sạp của hắn, dùng sức một hiên, đem sạp cùng hàng hoá cùng nhau ném đi.
Người xung quanh lập tức nhường ra một mảnh địa phương, để lại vùng đất trống rỗng.
Gà rừng tinh bắt tay hoa lan, chỉ hướng Liễu Vũ kêu lên: “Nha, còn rất kiêu ngạo.” Tay hắn bỏ vào trong miệng, huýt sáo một tiếng.
Trong phút chốc, chim chóc từ bốn phương tám hướng tụ lại thành đàn, xoay quanh ở phía trên gà rừng tinh.
Gà rừng tinh chỉ hướng cục đá trên mặt đất, nói: “Đem những cái kỳ thạch từng cục nhặt lại đây, sau đó dâng lên nhẫn giới tử thạch để làm bồi thường.”
Liễu vũ nhấc chân dẫm thẳng lên một cục đá trước mặt, đầy mặt khiêu khích mà nhìn hắn.
Gà rừng tinh hừ cười một tiếng, chỉ về phía Liễu Vũ nói: “Cho cô ta nhìn một chút sự lợi hại đi.”
Đàn chim ngàn con hướng Liễu Vũ đánh tới, thực mau đem cô chôn vùi.
Liễu Vũ không khách khí mà thưởng cho mỗi con một ít độc, đem toàn bộ chúng nó độc phiên, còn dùng tiểu cánh hoa nếm thử hương vị của chúng nó, một cổ tanh nồng, không thể ăn.
Gà rừng tinh nhìn đàn chim sôi nổi bay về phía Liễu Vũ rồi lại từng con từng con rơi xuống, trong chớp mắt trên đất chất đầy xác chim, hắn sợ tới mức sắc mặt đại biến, kêu lên một tiếng: “Ngươi chờ đó cho ta.” Biến thành một con chim khổng tước lớn, cánh dang rộng dài tới ba bốn mét, phóng lên cao bay đi.
Liễu Vũ tâm nói: “Tôi dây không ngốc, còn đợi mấy người về kêu thêm người lại à?” Dùng tiểu cánh hoa thu hồi độc, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi quảng trường.
Cuối quảng trường là một cái giao lộ chữ Đinh (丁), hoành con đường kia là đường đi dọc theo quảng trường, con đường còn lại là đường đi lên núi. Đường đá xanh, khúc khúc chiết chiết mà uống lượn, đường hai bên kéo dài tạo ra rất nhiều dường phố cùng hẻm nhỏ.
Hai bên sườn đường phố có nhà cao cửa rộng, mái cong đấu củng sân thành đàn, cũng có đình viện của gia đình bình dân, còn có rất nhiều cửa hàng mở ở bên đường, trước cửa từng nhà đều treo lồng đèn chiếu sáng, phi thường có hơi hướng cổ sắc ý vị.
Nhưng nơi này trời tối xuống một chút ánh sáng cũng không có, nhìn không thấy được ánh trăng cùng ngôi sao, đèn lồng chiếu sáng đến những người hình thù kỳ dị diện mạo quái lạ đang tới lui trên đường, làm cho Liễu Vũ có ảo giác bản thân đang ở đô thị yêu quái hoặc là Âm Tào Địa Phủ.
Nơi này không chỉ có yêu quái mà còn có người, một số người có bóng dáng, còn có một số người lại không có bóng dáng, có số mặc phục sức cổ đại, một số khác lại mặc đường trang hiện đại.
Hai bên đường phố cửa hàng chiếm đa số là cửa hàng bán hương khói, pháp bảo, bùa chú, đan dược nhưng nhiều nhất vẫn là khách điếm treo thêm chiêu bài “Thu hoá”, một số cửa hàng thu hoá còn viết “Ai đến cũng không cự tuyệt.” Một ít nơi thì viết “Chuyên môn luyện tạo thạch” “Chuyên thu thượng cổ di hài.”
Liễu Vũ trên người âm khí nặng, nên không hướng đến những khách điếm có nhiều người sống ở trọ, cô hướng đến chỗ giữa sườn núi, bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh đường thức phong cách cực giống kiến trúc khách sạn.
Một bên cổng để một tảng đá lớn, bên trên có ghi ba chữ “Quỷ linh thành”.
Đi vào đại môn là hoa viên, trên mặt còn lưu lại đường xe chạy. Xe nơi này không phải xe hơi, mà các loại động vật kỳ quái kéo theo chiếc xe cũng kỳ quái. Chính phía trước cô, có một con sâu lớn trên người có đầy vẩy đen, kéo theo một cái vật hình chữ nhật giống như cái quan tài, hướng đi vào trong, bên cạnh còn lại là một con chim lớn cao tầm hai tầng lầu, trên lưng nó cõng một cái lồng chim hình dáng như cái đình nhỏ, trong đình có bày bàn cùng ghế ngồi, bên trong có một nữ nhân yêu diễm, mặc trang phục lông chim, ngồi chống cằm bộ dáng thảnh thơi lười biếng.
Con chim lớn cùng con sâu lớn cùng nhau bước vào, tiến một bước nhìn nhau một cái, lại tiến một bước nhìn nhau một cái. Liễu Vũ nghĩ đến chim thích ăn sâu, cái nhìn kia thực hiển nhiên không phải nhìn xem đối tượng, rất có thể là “Nhìn cái gì mà nhìn”, “Ngươi mới nhìn cái gì mà nhìn.” “Ngươi có ngon lại nhìn ta thử xem.”, “Nhìn thì nhìn ta sợ ngươi chắc.” Xem loại này, loáng thoáng có thể nhìn ra không thể nói chuyện được, nhưng từng con lại đang chở chủ nhân của chính mình, không tốt để đánh nhau. Cô không nhanh không chậm mà theo ở phía sau, đang xem náo nhiệt, bỗng dưng trên trời rơi xuống một con chim thật lớn, dừng ở trước mặt nữ nhân trang phục lông chim, hắn biến thành một cái nam nhân yêu lí yêu khí, kêu: “Tỷ, ta tìm được ngươi thật khó, ngươi làm chủ cho ta.”
Gà rừng tinh!
Gà rừng tinh nói được một nửa thì phát hiện Liễu Vũ bên cạnh, hắn dùng một ngón tay hướng Liễu Vũ, nói: “Tỷ, chính là cô ta, khi dễ ta, còn độc chết rất nhiều môn hạ đệ tử. Người cô ta rất độc, nhiều chim như vậy dính vào cô ta một ít liền chết.”
Liễu Vũ tâm nói: “Oan gia ngõ hẹp a.”
Nữ nhân kia quay đầu hướng Liễu Vũ nhìn lại, hai mắt đánh giá cô trên dưới, giơ tay đánh một cái tát lên đầu đệ đệ mình, “Ngươi thả chúng nó đi mổ cổ yêu! Ngươi sao không tự chính mình đi, độc chết ngươi cho rồi.” Nàng mắng đệ đệ xong lại nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: “Vừa mới đến săn thú thành sao?”
Liễu Vũ tâm nói: “Liên quan gì đến ngươi.” Quay đầu một cái hướng bên trong đi, cô đi xuyên qua hoa viên nhỏ, tiến vào đại đường, phát hiện nơi này không phải khách sạn mà là… Vào cửa bên trái là quầy, bên phải là đỗ tràng, ở giữa là giếng trời, mặt trên là phòng cho khách cùng các loại kinh doanh.
Có tiểu nhị tới hỏi cô là ở trọ hay là tới chơi.
Liễu Vũ đối với loại này không hứng thú, chuẩn bị đổi nơi khác, đột nhiên có cái gì phía sau cô thọc xuống, tức khắc không duy trì được hình người, liền biến về thân sâu.
Gà rừng tinh mang theo hai người đồng dạng mặc trang phục lông gà đứng ở phía sau cô, cười nói: “Nha, nhiều năm như vậy không thấy có người tự chui đầu vào lưới, ngươi không biết nơi này là do nhà ta mở sao?” Hắn hừ cười hai tiếng nói: “Bắt lại, bỏ vào đỉnh luyện cổ, hảo hảo mà luyện.”
Liễu Vũ quỳ rạp trên mặt đất, miệng sâu to cở hạt gạo toát ra câu thô tục: “Ta đi ngươi đại gia!”
Từ một con sâu to bằng ngón tay cái tức khắc biến thành một mãn đầy trời tiểu cánh hoa đỏ tươi, điên cuồng mà hướng bên ngoài phóng kịch độc!
Cô nghẹn khuất lâu như vậy, thật vất vả mới chạy ra được, kết quả gà rừng tinh này không dứt, địa bàn nhà ngươi làm đúng không, làm cho ngươi về sao không còn cái sinh ý để làm ăn, dựa!
Vòng trên cổ gà rừng tinh phát ra kim quang, trực tiếp đem hắn hút vào bên trong. Kim quang kia bắt lấy mắt thường có thể thấy độ ăn mòn xuống, hắn sợ tới mức biến thành con chim lớn, la lên: “Tỷ..” rồi vỗ cánh một cái, chạy!
Những cái thứ hình thù kỳ quái nguyên bản còn đang đánh bài, đánh cược, thấy thế liền ném bài xuống ngay cả tiền đặt cược trên bàn cũng không dám lấy cất bước liền chạy. Bọn chúng sợ chạy chậm một chút, một khi dính trúng độc liền mạng cũng không còn.
Nữ điểu yêu vừa tới thấy thế, sắc mặt đại biến, kêu lên: “Hoa Tế Thần!” Hay là một con cổ yêu hoá thành Hoa Tế thần.
Ngoạn ý nhi này nếu là nó phát cuồng lên, thì có thể đem cả thành Săn Thú huỷ hoại. Nàng ta lập tức khởi động phòng ngự đại trận, đồng thời truyền âm toàn bộ Quỷ Linh thành để mọi người mau chóng rời đi.
Nữ điểu yêu tức giận đến cả người phát run, lập tức phái ra thủ hạ nói: “Lập tức hỏi thăm là Hoa Tế thần của bộ lạc nào chạy ra.” Điên rồi đi! Thiếu Vu sắp được sinh ra, các bộ tộc đều tụ đi đến Thánh Sơn, ngay cả người ở Cổ Đạo Tông của Đại Tế Tư đều được phái thêm đến bố phòng, theo lý thuyết mà nói, hiện giờ tất cả Hoa Tế Thần đều ở Thánh Sơn bảo vệ Vu thần mới đúng, kết quả… Nơi này sao còn một con, hay trùng thân tu luyện tu hoá thành cổ yêu! Ngoạn ý nhi này lại dám chạy ra đây?
Nữ điểu yêu nhéo đệ đệ mình một cái thật nặng, nặng đến hắn lông chim bay loạn. Nếu hắn không phải là đệ đệ ruột, ả ta sẽ trực tiếp ném hắn hiến tế cho đoàn sương mù Hoa Tế Thần là xong chuyện.
Liễu Vũ không định nháo ra mạng người, nhưng cô đã chịu đủ nghẹn khuất rồi.. không xả ra không được, vì thế cô dùng tiểu cánh hoa đến kiến trúc xung quanh liếm hết, tô độc lên đó.
Cô mới vừa liếm xong một tầng lầu, thì thấy nữ điểu yêu trên người đỉnh đầy pháp bảo đang nắm một con chim lớn trọc đầu đi vào.
Nữ điểu yêu trước tiên xem xét tình huống thương vong, phát hiện tên tiểu nhị gần Hoa Tế thần nhất vẫn còn sống, bị là bị doạ nằm liền biến về thân chim, liền cánh cũng mềm đi. Thực hiển nhiên Hoa Tế thần thủ hạ lưu tình, cố ý đem tiểu nhị xung quanh cách ly xa với khu vực phóng độc. Nàng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm tâm nói: “May mắn chỉ là phát giận, không phải hung tính quá độ.” Nàng ta thay đổi một gương mặt hoà nhã, đối với lầu một tràn đầy sương mù cổ nói: “Ta là Trĩ Tước bộ lạc của Vu tộc, tên Trĩ Diễm Lệ, không biết xưng hô của tôn giá như thế nào?”
Diễm Lệ! Liễu Vũ đối với cái tên này bội phục đến không thể bội phục hơn! Nhưng đối với nàng ta, xác thực đủ diễm lệ!
Liễu Vũ không định sẽ nói ra tin tức gì của bản thân cho bọn họ, tiếp tục liếm phòng ở, nơi nơi phóng độc.
Trĩ Diễm Lệ tiếp tục nói: “Chúng ta đều là người của Vu tộc, xin thỉnh người nâng cao đánh khẽ, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, ta nguyện dâng lên hậu lễ bồi tội.”
Chị đây cần một chút tiền của ngươi? Tiếp tục liếm, xong lầu một, đến lầu hai.
Trĩ Diễm Lệ nói: “Tôn giá là từ nơi nào đến đây? Thành Săn Thú là sản nghiệp của Đại Tế Tư.”
Liễu Vũ tâm nói: “Đại Tế Tư của mấy người thì vẫn tính là chim thôi!” Đúng nha, Đại Tế Tư của điểu bộ lạc đương nhiên là một con chim rồi, vì thế tiếp tục liếm.
Cô chính là đang liếm rất hăng say, bỗng nhiên cảm thấy có người của Cổ Đạo Tông bay nhanh đến. Tốc độ bọn họ rất nhanh, ngoài ra hương vị trên người rất giống cổ người Cổ Đạo Tông không sai được, tuyệt đối là Cổ Đạo Tông.
Liễu Vũ đột nhiên nhanh trí hỏi: “Đại Tế Tư của các ngươi tên gọi là gì?”
Trĩ Diễm Lệ ngốc, tâm nói: “Vu tộc có thể có mấy cái Đại Tế Tư?” Nàng ta lại nghĩ nghĩ, không lẽ con cổ yêu này đã nhiều năm không rời núi, cho rằng nàng ta nói đến là Tư Tế bộ lạc đi? Nàng ta lập tức nói: “Sản nghiệp Vu tộc Đại Tế Tư Lê Trùng Trùng.”
Liễu Vũ yên tâm, không quen biết. Cô ngay sau đó mới nhớ tới, không đúng nha, Trương Tịch Nhan đời trước tên gọi là gì?
Thuyền của Cổ Đạo Tông chạy đến nơi này.
Còn có cổ người chạy tới?
Liễu Vũ nhanh chóng hỏi câu: “Sản nghiệp của Trương Tịch Nhan?”
Trĩ Diễm Lệ nói: “Đúng vậy, tộc ta phục trách kinh doanh, chiếm năm thành tiền lời, mặt khác năm thành tiền lời còn lại bao gồm sản nghiệp này đều là của Đại Tế Tư.”
Liễu Vũ ném xuống câu: “Ngại quá, ta còn có việc.” Lập tức thu hồi lại tất cả tiểu cánh hoá, biến về hình sâu, dán vào góc tường, phi như ngựa trốn ra bên ngoài.
Cổ người từ cửa trước tiến vào, cô theo cửa hông chạy trốn.
B.A cái điện thoại sao nó nóng quá!!!!
Có người suy đoán sâu này đã có chủ, cũng có người suy đoán con sâu này có năng lực tìm kiếm linh tinh.
Đa số người đi thành Săn Thú là để cầu tài, đột nhiên thấy một con sâu như vậy, ngoài ra tựa hồ không có chủ nhân đi theo, nó lại nhìn trông thật ngu si, khiến người khác nổi lên một ít tâm tư.
Đúng lúc này, thân thuyền bỗng nhiên có một trận đong đưa nhỏ, mọi người lập tức cảnh giác mà xem xét coi có việc gì xảy ra.
Cùng lúc đó, Liễu Vũ “Thấy” đến một cái cây đại khái cỡ mười mét hơn là Vu thần mộc được khắc thành đồ đằng trụ. Nó giống như một ngọn hải đăng đứng sừng sững trong đêm tối hướng dẫn cho thuyền để không bị lạc hướng.
Đồ đằng trụ cùng bánh lái phát một loại ánh sáng nhạt tươi đẹp như lửa như máu, phía trước thuyền xuất hiện một cái xoáy nước. Trong nháy mắt thuyền tiến vào trong xoáy nước, lại có cảm giác rơi vào nước lần nữa đánh úp tới, như là tiến vào một cái Thứ Nguyên Giới khác, theo sát phía trước xuất hiện một toà ngọn đèn dầu phố núi huy hoàng. Thành phố núi được bao phủ bởi một ánh sáng nhàn nhạt, so với bầu trời đêm thành thị còn muốn xinh đẹp hơn, mà ở ngoài thành phố phía trên không thấy trời, phía dưới không thấy đáy, nhìn không thấy nửa điểm ánh sáng, hắc ám vô biên. Thuyền giống như đột nhiên xuất hiện, bay ở giữa không trung, vào hướng bến tàu đồng dạng phập phềnh trong bóng đêm. Bến tàu có một cái bảng thật lớn, viết: “Cảng thành Săn Thú”, nó chỉ có ba vị trí để thuyền bỏ neo.
Một cổ người trong góc ra tới, lớn tiếng nói: “Chư vị, đã tới thành Săn Thú, chúc các vị bình an trở về, thắng lợi trở về.”
Thuyền dừng lại, thả neo buông boong tàu, mọi người trên thuyền dọc theo boong tàu đi xuống dưới.
Liễu Vũ phát hiện chung quanh luôn có tầm mắt ẩn hình đang nhìn chằm chằm bản thân, tâm tư phòng bị nâng lên cao, đi trên cầu tàu, đi theo đám người rời khỏi thuyền.
Cô biến thành sâu nên thân hình rất nhỏ, có chút lo lắng bị người ta dẫm phải, nhưng ngay sau đó lại phát hiện hoàn toàn không cần, tất cả mọi người né tránh cô giống như trốn tránh ôn dịch.
Liễu Vũ rất tò mò đây là nơi nào, lập tức ghé vào bên cạnh cầu tàu xem, bên ngoài đen tới nổi duỗi tay cũng không thấy được năm ngón, trong bóng đêm tựa như ẩn giấu vô số nguy hiểm, lại hình như có rất nhiều Trương Tịch Nhan theo từng cái khe Thứ Nguyên Giới bay tới bay lui. Loại cảm giác này thực quỷ dị, có điểm nói không rõ.
Cô theo đám người rời đi không bao lâu, thì thấy trước sạn đạo xuất hiện một cái xoáy nước, cao ước chừng ba bốn tầng lầu, tất cả mọi người đi vào trong xoáy nước.
Cô cũng theo vào trong xoáy nước, cảm giác rơi vào nước lại lướt qua người cô, trước mắt chợt sáng lên.
Giờ phút này, trước mặt cô là một cái quảng trường rất lớn, trên quảng trường tụ tập đầy chỗ bán hàng rong, họ đang chào hàng các loại đồ vật kỳ quái. Người ở trên thuyền xuống phân tán ra tại quảng trường, bọn họ tựa hồ như rời đi cùng đồng bạn, đang tứ tán xung quanh tìm người.
Liễu Vũ cảm thấy từ lúc cô phun ra linh tinh thì phát hiện có một đám người cứ nhìn chằm chằm bản thân, lén lúc từ bốn phía bọc đánh lại đây.
Cô rất bình tĩnh mà biến lại thành hình người, đám người đang hướng tới đã mau đến bên người cô, có người đã thả ra lộ dây thừng nhìn lại.
Người nọ đã chuẩn bị tốt đem bộ dây thừng trong tay ném văng ra, bỗng nhiên phát hiện con sâu trước mặt biến thành một nữ nhân yêu mị, khí chất lạnh lẽo. Ánh mắt cô quét qua, giống như đang xem con rệp không biết tự lượng sức mình. Hắn sợ tới mức hô hấp đều ngưng lại, cả người đông cứng tại chỗ, động cũng không dám động.
Yêu! Đã tu luyện tới biến thành người là đại yêu! Trên tay cô ấy còn mang nhẫn giới tử thạch, thuận miệng là có thể ra mười mấy khối linh tinh, địa vị kia tuyệt đối lớn đến mức doạ người.
Đám người tụ lại xung quanh Liễu Vũ, bao gồm cả đám người đứng nhìn xa xa, tức khắc giải tán.
Liễu Vũ mặc một tu thân áo gió dài, đi giày cao gót một tấc, cùng với một đầu tóc xoăn lọn to màu đỏ, đứng ở giữa đám “Người”, thế nhưng quỷ dị mà có vẻ phá lệ điệu thấp.
Bên người cô có rất nhiều loại âm vật, đồ vật âm khí ùn ùn không dứt. Trên người cô tốt xấu gì cũng ăn mặc cùng nhan sắc phối hợp, một chút yêu dã kết hợp cùng một chút tươi mát. Bày quán bên cạnh cô có một cái quán chủ, ăn mặc như một con gà rừng tinh. Hắn từ đầu đến chân mặc một thân sắc thái lông gà sặc sỡ, phía sau hắn còn một kiện áo choàng chấm tới mặt đất, áo choàng kia tạo hình được làm từ lông đuôi của gà rừng đuôi dài. Nhìn từ diện mạo khôn khéo của con gà này nó là con gà trống. Nhưng môi mạt so với cô còn tươi đẹp hơn, trên tay còn bắt hoa lan, cầm một cái quạt xếp nhỏ dứng nơi đó kéo khách, nhìn rất giống bộ dáng tú bà của kỷ viện, giọng nói bóc mùi gay mà kêu: “Đi ngang qua, dạo ngang qua không thể bỏ lỡ, đến xem nha.”
Gà rừng tinh thấy Liễu Vũ hướng về phía cô đi qua, ánh mắt lộ ra đánh giá cùng ghét bỏ, liếc trắng mắt, “Hừ” một tiếng, lắc lắc cái mông nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua gà trống đẹp như ta sao, hừ, tiểu sâu.”
Liễu Vũ lười phản ứng đến hắn, đem tay suỷ ở trong túi áo, chậm rì rì mà đi dạo phố.
Quảng trường này rất giống cái chợ, rộn ràng nhốn nháo, có rất nhiều người đến mua đồ vật cùng bán đồ vật, tiếng người cò kè mặc cả phi thường náo nhiệt.
Bỗng nhiên, từ bên người cô có một người bay nhanh mà chạy tới, còn đụng nhẹ vào cô, lại có người sờ soạn bên eo của bản thân, hô to: “Đứng lại, đừng chạy.” Sau đó đuổi sát theo người phía trước.
Liễu Vũ trong nháy mắt khi bị đâm trúng, tinh tường cảm giác được có thứ gì từ trên người cô xẹt qua, đem nhẫn giới tử thạch trên tay cô cùng tiểu cánh hoa nơi đeo nhẫn cùng nhau cắt bỏ, nắm ở trong tay.
Tiểu cánh hoa vẫn còn sống, vẫn được nhẫn giới tử thạch khoá trụ. Cô thấy hai người họ một đuổi một chạy, vòng ra sau, liền chạy về đến quảng trường, đi đến trước quầy hàng khi nảy cô gặp gà rừng tinh.
Cái người đâm vào cô lấy ra nhẫn giới tử thạch đưa cho gà rừng tinh, nói: “Chủ nhân, đắc thủ.”
Cái người truy đuổi nói: “Thoạt nhìn tu vi cao, những thực ngốc, ra tay dễ dàng liền đắc thủ, cô ấy còn đứng xem náo nhiệt…” Lời còn chưa nói xong, thì thấy cái người đứng ngây ngốc khi nảy, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ.
Người đụng vào Liễu Vũ đột nhiên phát ra tiếng hét thảm, toàn bộ cánh tay đều biến mất. Nhẫn giới tử thạch trong tay hắn bỗng nhiên biến thành ánh sáng đỏ tươi bay về trong tay của trùng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ tủm tỉm cười mà nhìn gà rừng tinh, nói: “Nha, nhìn không ra đây là cái tặc đầu.” Cô liếc mắt nhìn thoáng một cái, người vừa bị cô gặm mất một cánh tay đột nhiên biến thành một con khỉ lông trắng. Khỉ tinh à?
Gà rừng tinh quét mắt nhìn con khỉ đang đau đớn lăn lộn đến thẳng người trên mặt đất, vẫn bộ dáng nói chuyện quyến rũ như cũ nói: “Nha, có chút đạo hạnh đó, hai cái đồ vật này không nên thân thất thủ, chúng ta nhận tài, ngươi lấy lại được đồ vật rồi thì cút đi.”
Liễu Vũ mạc danh mà có điểm khó chịu. Đây là cái thái độ gì đây? Bọn rắn độc khi dễ người bên ngoài à? Cô mỉm cười, một thấy nắm lấy trên sạp của hắn, dùng sức một hiên, đem sạp cùng hàng hoá cùng nhau ném đi.
Người xung quanh lập tức nhường ra một mảnh địa phương, để lại vùng đất trống rỗng.
Gà rừng tinh bắt tay hoa lan, chỉ hướng Liễu Vũ kêu lên: “Nha, còn rất kiêu ngạo.” Tay hắn bỏ vào trong miệng, huýt sáo một tiếng.
Trong phút chốc, chim chóc từ bốn phương tám hướng tụ lại thành đàn, xoay quanh ở phía trên gà rừng tinh.
Gà rừng tinh chỉ hướng cục đá trên mặt đất, nói: “Đem những cái kỳ thạch từng cục nhặt lại đây, sau đó dâng lên nhẫn giới tử thạch để làm bồi thường.”
Liễu vũ nhấc chân dẫm thẳng lên một cục đá trước mặt, đầy mặt khiêu khích mà nhìn hắn.
Gà rừng tinh hừ cười một tiếng, chỉ về phía Liễu Vũ nói: “Cho cô ta nhìn một chút sự lợi hại đi.”
Đàn chim ngàn con hướng Liễu Vũ đánh tới, thực mau đem cô chôn vùi.
Liễu Vũ không khách khí mà thưởng cho mỗi con một ít độc, đem toàn bộ chúng nó độc phiên, còn dùng tiểu cánh hoa nếm thử hương vị của chúng nó, một cổ tanh nồng, không thể ăn.
Gà rừng tinh nhìn đàn chim sôi nổi bay về phía Liễu Vũ rồi lại từng con từng con rơi xuống, trong chớp mắt trên đất chất đầy xác chim, hắn sợ tới mức sắc mặt đại biến, kêu lên một tiếng: “Ngươi chờ đó cho ta.” Biến thành một con chim khổng tước lớn, cánh dang rộng dài tới ba bốn mét, phóng lên cao bay đi.
Liễu Vũ tâm nói: “Tôi dây không ngốc, còn đợi mấy người về kêu thêm người lại à?” Dùng tiểu cánh hoa thu hồi độc, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi quảng trường.
Cuối quảng trường là một cái giao lộ chữ Đinh (丁), hoành con đường kia là đường đi dọc theo quảng trường, con đường còn lại là đường đi lên núi. Đường đá xanh, khúc khúc chiết chiết mà uống lượn, đường hai bên kéo dài tạo ra rất nhiều dường phố cùng hẻm nhỏ.
Hai bên sườn đường phố có nhà cao cửa rộng, mái cong đấu củng sân thành đàn, cũng có đình viện của gia đình bình dân, còn có rất nhiều cửa hàng mở ở bên đường, trước cửa từng nhà đều treo lồng đèn chiếu sáng, phi thường có hơi hướng cổ sắc ý vị.
Nhưng nơi này trời tối xuống một chút ánh sáng cũng không có, nhìn không thấy được ánh trăng cùng ngôi sao, đèn lồng chiếu sáng đến những người hình thù kỳ dị diện mạo quái lạ đang tới lui trên đường, làm cho Liễu Vũ có ảo giác bản thân đang ở đô thị yêu quái hoặc là Âm Tào Địa Phủ.
Nơi này không chỉ có yêu quái mà còn có người, một số người có bóng dáng, còn có một số người lại không có bóng dáng, có số mặc phục sức cổ đại, một số khác lại mặc đường trang hiện đại.
Hai bên đường phố cửa hàng chiếm đa số là cửa hàng bán hương khói, pháp bảo, bùa chú, đan dược nhưng nhiều nhất vẫn là khách điếm treo thêm chiêu bài “Thu hoá”, một số cửa hàng thu hoá còn viết “Ai đến cũng không cự tuyệt.” Một ít nơi thì viết “Chuyên môn luyện tạo thạch” “Chuyên thu thượng cổ di hài.”
Liễu Vũ trên người âm khí nặng, nên không hướng đến những khách điếm có nhiều người sống ở trọ, cô hướng đến chỗ giữa sườn núi, bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh đường thức phong cách cực giống kiến trúc khách sạn.
Một bên cổng để một tảng đá lớn, bên trên có ghi ba chữ “Quỷ linh thành”.
Đi vào đại môn là hoa viên, trên mặt còn lưu lại đường xe chạy. Xe nơi này không phải xe hơi, mà các loại động vật kỳ quái kéo theo chiếc xe cũng kỳ quái. Chính phía trước cô, có một con sâu lớn trên người có đầy vẩy đen, kéo theo một cái vật hình chữ nhật giống như cái quan tài, hướng đi vào trong, bên cạnh còn lại là một con chim lớn cao tầm hai tầng lầu, trên lưng nó cõng một cái lồng chim hình dáng như cái đình nhỏ, trong đình có bày bàn cùng ghế ngồi, bên trong có một nữ nhân yêu diễm, mặc trang phục lông chim, ngồi chống cằm bộ dáng thảnh thơi lười biếng.
Con chim lớn cùng con sâu lớn cùng nhau bước vào, tiến một bước nhìn nhau một cái, lại tiến một bước nhìn nhau một cái. Liễu Vũ nghĩ đến chim thích ăn sâu, cái nhìn kia thực hiển nhiên không phải nhìn xem đối tượng, rất có thể là “Nhìn cái gì mà nhìn”, “Ngươi mới nhìn cái gì mà nhìn.” “Ngươi có ngon lại nhìn ta thử xem.”, “Nhìn thì nhìn ta sợ ngươi chắc.” Xem loại này, loáng thoáng có thể nhìn ra không thể nói chuyện được, nhưng từng con lại đang chở chủ nhân của chính mình, không tốt để đánh nhau. Cô không nhanh không chậm mà theo ở phía sau, đang xem náo nhiệt, bỗng dưng trên trời rơi xuống một con chim thật lớn, dừng ở trước mặt nữ nhân trang phục lông chim, hắn biến thành một cái nam nhân yêu lí yêu khí, kêu: “Tỷ, ta tìm được ngươi thật khó, ngươi làm chủ cho ta.”
Gà rừng tinh!
Gà rừng tinh nói được một nửa thì phát hiện Liễu Vũ bên cạnh, hắn dùng một ngón tay hướng Liễu Vũ, nói: “Tỷ, chính là cô ta, khi dễ ta, còn độc chết rất nhiều môn hạ đệ tử. Người cô ta rất độc, nhiều chim như vậy dính vào cô ta một ít liền chết.”
Liễu Vũ tâm nói: “Oan gia ngõ hẹp a.”
Nữ nhân kia quay đầu hướng Liễu Vũ nhìn lại, hai mắt đánh giá cô trên dưới, giơ tay đánh một cái tát lên đầu đệ đệ mình, “Ngươi thả chúng nó đi mổ cổ yêu! Ngươi sao không tự chính mình đi, độc chết ngươi cho rồi.” Nàng mắng đệ đệ xong lại nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: “Vừa mới đến săn thú thành sao?”
Liễu Vũ tâm nói: “Liên quan gì đến ngươi.” Quay đầu một cái hướng bên trong đi, cô đi xuyên qua hoa viên nhỏ, tiến vào đại đường, phát hiện nơi này không phải khách sạn mà là… Vào cửa bên trái là quầy, bên phải là đỗ tràng, ở giữa là giếng trời, mặt trên là phòng cho khách cùng các loại kinh doanh.
Có tiểu nhị tới hỏi cô là ở trọ hay là tới chơi.
Liễu Vũ đối với loại này không hứng thú, chuẩn bị đổi nơi khác, đột nhiên có cái gì phía sau cô thọc xuống, tức khắc không duy trì được hình người, liền biến về thân sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gà rừng tinh mang theo hai người đồng dạng mặc trang phục lông gà đứng ở phía sau cô, cười nói: “Nha, nhiều năm như vậy không thấy có người tự chui đầu vào lưới, ngươi không biết nơi này là do nhà ta mở sao?” Hắn hừ cười hai tiếng nói: “Bắt lại, bỏ vào đỉnh luyện cổ, hảo hảo mà luyện.”
Liễu Vũ quỳ rạp trên mặt đất, miệng sâu to cở hạt gạo toát ra câu thô tục: “Ta đi ngươi đại gia!”
Từ một con sâu to bằng ngón tay cái tức khắc biến thành một mãn đầy trời tiểu cánh hoa đỏ tươi, điên cuồng mà hướng bên ngoài phóng kịch độc!
Cô nghẹn khuất lâu như vậy, thật vất vả mới chạy ra được, kết quả gà rừng tinh này không dứt, địa bàn nhà ngươi làm đúng không, làm cho ngươi về sao không còn cái sinh ý để làm ăn, dựa!
Vòng trên cổ gà rừng tinh phát ra kim quang, trực tiếp đem hắn hút vào bên trong. Kim quang kia bắt lấy mắt thường có thể thấy độ ăn mòn xuống, hắn sợ tới mức biến thành con chim lớn, la lên: “Tỷ..” rồi vỗ cánh một cái, chạy!
Những cái thứ hình thù kỳ quái nguyên bản còn đang đánh bài, đánh cược, thấy thế liền ném bài xuống ngay cả tiền đặt cược trên bàn cũng không dám lấy cất bước liền chạy. Bọn chúng sợ chạy chậm một chút, một khi dính trúng độc liền mạng cũng không còn.
Nữ điểu yêu vừa tới thấy thế, sắc mặt đại biến, kêu lên: “Hoa Tế Thần!” Hay là một con cổ yêu hoá thành Hoa Tế thần.
Ngoạn ý nhi này nếu là nó phát cuồng lên, thì có thể đem cả thành Săn Thú huỷ hoại. Nàng ta lập tức khởi động phòng ngự đại trận, đồng thời truyền âm toàn bộ Quỷ Linh thành để mọi người mau chóng rời đi.
Nữ điểu yêu tức giận đến cả người phát run, lập tức phái ra thủ hạ nói: “Lập tức hỏi thăm là Hoa Tế thần của bộ lạc nào chạy ra.” Điên rồi đi! Thiếu Vu sắp được sinh ra, các bộ tộc đều tụ đi đến Thánh Sơn, ngay cả người ở Cổ Đạo Tông của Đại Tế Tư đều được phái thêm đến bố phòng, theo lý thuyết mà nói, hiện giờ tất cả Hoa Tế Thần đều ở Thánh Sơn bảo vệ Vu thần mới đúng, kết quả… Nơi này sao còn một con, hay trùng thân tu luyện tu hoá thành cổ yêu! Ngoạn ý nhi này lại dám chạy ra đây?
Nữ điểu yêu nhéo đệ đệ mình một cái thật nặng, nặng đến hắn lông chim bay loạn. Nếu hắn không phải là đệ đệ ruột, ả ta sẽ trực tiếp ném hắn hiến tế cho đoàn sương mù Hoa Tế Thần là xong chuyện.
Liễu Vũ không định nháo ra mạng người, nhưng cô đã chịu đủ nghẹn khuất rồi.. không xả ra không được, vì thế cô dùng tiểu cánh hoa đến kiến trúc xung quanh liếm hết, tô độc lên đó.
Cô mới vừa liếm xong một tầng lầu, thì thấy nữ điểu yêu trên người đỉnh đầy pháp bảo đang nắm một con chim lớn trọc đầu đi vào.
Nữ điểu yêu trước tiên xem xét tình huống thương vong, phát hiện tên tiểu nhị gần Hoa Tế thần nhất vẫn còn sống, bị là bị doạ nằm liền biến về thân chim, liền cánh cũng mềm đi. Thực hiển nhiên Hoa Tế thần thủ hạ lưu tình, cố ý đem tiểu nhị xung quanh cách ly xa với khu vực phóng độc. Nàng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm tâm nói: “May mắn chỉ là phát giận, không phải hung tính quá độ.” Nàng ta thay đổi một gương mặt hoà nhã, đối với lầu một tràn đầy sương mù cổ nói: “Ta là Trĩ Tước bộ lạc của Vu tộc, tên Trĩ Diễm Lệ, không biết xưng hô của tôn giá như thế nào?”
Diễm Lệ! Liễu Vũ đối với cái tên này bội phục đến không thể bội phục hơn! Nhưng đối với nàng ta, xác thực đủ diễm lệ!
Liễu Vũ không định sẽ nói ra tin tức gì của bản thân cho bọn họ, tiếp tục liếm phòng ở, nơi nơi phóng độc.
Trĩ Diễm Lệ tiếp tục nói: “Chúng ta đều là người của Vu tộc, xin thỉnh người nâng cao đánh khẽ, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, ta nguyện dâng lên hậu lễ bồi tội.”
Chị đây cần một chút tiền của ngươi? Tiếp tục liếm, xong lầu một, đến lầu hai.
Trĩ Diễm Lệ nói: “Tôn giá là từ nơi nào đến đây? Thành Săn Thú là sản nghiệp của Đại Tế Tư.”
Liễu Vũ tâm nói: “Đại Tế Tư của mấy người thì vẫn tính là chim thôi!” Đúng nha, Đại Tế Tư của điểu bộ lạc đương nhiên là một con chim rồi, vì thế tiếp tục liếm.
Cô chính là đang liếm rất hăng say, bỗng nhiên cảm thấy có người của Cổ Đạo Tông bay nhanh đến. Tốc độ bọn họ rất nhanh, ngoài ra hương vị trên người rất giống cổ người Cổ Đạo Tông không sai được, tuyệt đối là Cổ Đạo Tông.
Liễu Vũ đột nhiên nhanh trí hỏi: “Đại Tế Tư của các ngươi tên gọi là gì?”
Trĩ Diễm Lệ ngốc, tâm nói: “Vu tộc có thể có mấy cái Đại Tế Tư?” Nàng ta lại nghĩ nghĩ, không lẽ con cổ yêu này đã nhiều năm không rời núi, cho rằng nàng ta nói đến là Tư Tế bộ lạc đi? Nàng ta lập tức nói: “Sản nghiệp Vu tộc Đại Tế Tư Lê Trùng Trùng.”
Liễu Vũ yên tâm, không quen biết. Cô ngay sau đó mới nhớ tới, không đúng nha, Trương Tịch Nhan đời trước tên gọi là gì?
Thuyền của Cổ Đạo Tông chạy đến nơi này.
Còn có cổ người chạy tới?
Liễu Vũ nhanh chóng hỏi câu: “Sản nghiệp của Trương Tịch Nhan?”
Trĩ Diễm Lệ nói: “Đúng vậy, tộc ta phục trách kinh doanh, chiếm năm thành tiền lời, mặt khác năm thành tiền lời còn lại bao gồm sản nghiệp này đều là của Đại Tế Tư.”
Liễu Vũ ném xuống câu: “Ngại quá, ta còn có việc.” Lập tức thu hồi lại tất cả tiểu cánh hoá, biến về hình sâu, dán vào góc tường, phi như ngựa trốn ra bên ngoài.
Cổ người từ cửa trước tiến vào, cô theo cửa hông chạy trốn.
B.A cái điện thoại sao nó nóng quá!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro