Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 33
Tuyết Ca
2024-10-07 09:36:40
Chuột tre tinh đang định bước ra nửa bước chân sau đó lại do dự.
Nó nghĩ nghĩ, sau đó nói cho Liễu Vũ, tuy thăm dò bí cảnh có thể có thu hoạch rất lớn, nhưng đồng dạng phi thường nguy hiểm, số thông đạo này xuất hiện thời gian dài ngắn không đồng nhất, có một số không thực ổn định, thông thường một khi bí cảnh biến mất, rất có thể vĩnh viễn không trở về được. Trong bí cảnh có nguy hiểm dạng gì cũng không thể xác định. Đặc biệt là cô như vậy không có tông môn dựa vào, nếu xảy ra chuyện, người cứu cô cũng không có.
Liễu Vũ không khỏi nhìn nhiều chuột tre tinh thêm một mắt, nghĩ thầm: “Rốt cuộc không tính hố nữa sao?” Vì thế gật gật đầu nói: “Đi thử xem.”
Chuột tre tinh nói: “Ta đã nói với ngươi là nơi đó nguy hiểm, nếu đi xảy ra việc gì không trách ta.” Trùng yêu vẫn là có chút điểm đạo hạnh, nó tuy tham tiền. Nhưng không nghĩ sẽ kết thù.
Liễu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không, chúng ta trở về đi?”
Chuột tre tinh cảm thấy được linh tinh đã tới tay mình lại bị bay mất, nhanh chóng nói: “Trước có thể đi xem rồi quyết định.” Vì thế dẫn đầu bước một bước vào cổng hình vòm.
Liễu Vũ xem nó đi như bay, liền biết cửa này không gì nguy hiểm, nhưng cô vẫn lo lắng nó đi vào nhiều khi bị gõ một côn, vẫn là chậm hai bước, trước đem tiểu cánh hoa dán trên người chuột tre tinh quan sát một vòng bốn phía.
Bên trong là một cái huyền phù, ở không trung có một cái ngôi sao lớn, ở giữa có một cây Vu thần mộc đồ đằng trụ thật lớn, có một lớp màn hào quang đem bọc nó ở bên trong. Trên ngôi sao lớn đó có một túp liều, còn đặt thêm một cái bàn, giống như việc kiện để tạm. Có mấy chục người ăn mặc phục sức của Cổ Đạo Tông đứng đó. Phần bên ngoài màn hào quang bao bọc giống ở thành Săn Thú, tất cả đều là một mảnh đen như mực, nhưng khác ở chỗ nó có một phương hướng, dẫn tới một cái khe thật lớn.
Bên ngoài cái khe có thể nghe được âm thanh hô hô. Truyện Light Novel
Cùng đi thuyền với cô có bảy, tám cái gia hoả mang trên người quỷ khí dày đặc, từng người dẫm lên pháp bảo, bay vào trong cái khe. Từ cái tình huống này xem ra, chuột tre tinh không có nói dối.
Chuột tre tinh chưa thấy được cô đi vào, lại vòng ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu vũ nói: “Không có gì.”
Cô đi qua cổng hình vòm, cảm giác vào nước lướt qua, sau đó cô xuất hiện ở trước ngôi sao.
Có mười mấy đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông lãnh Vu thần mộc làm thẻ bài sau đó bay thẳng vào cái khe.
Chuột tre tinh nói cho cô: “Ngươi xem, Cổ Đạo Tông đều phái người đi vào, khẳng định bên trong có phát hiện lớn.” Nó nói: “Ngươi có thể đi vào một khoản gần để thăm dò, nếu cảm thấy không thích hợp liền rời khỏi. Ta đi lãnh thẻ bài cho ngươi. Bởi vì hiện tại thăm dò bí cảnh rất nguy hiểm, cho nên đều là miễn phí, ở bên trong bí cảnh tìm được vật nào cũng do chính mình sở hữu, nhưng khi ra tới, phải đem hiểu biết bên trong đó nói cho người của Cổ Đạo Tông biết. Cổ Đạo Tông có cái thẻ bài, có thể chỉ dẫn phương hướng, không đến mức bị lạc ở bí cảnh. Ngươi đạo hạnh cao, lại có thẻ bài tiếp dẫn, như vậy nói ra ngươi sẽ không có việc gì.” Nó nói xong, không đợi Liễu Vũ làm ra phản ứng, thân hình tròn vo kia nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên như một cái khinh khí cầu, cọ cọ hai bước liền đứng trên đài.
Tiểu cánh hoa Liễu Vũ dán ở dưới cổ áo của Trúc Kim Mao, chú ý chặt chẽ xem con chuột tinh này muốn làm gì, sau liền nhìn thấy chuột tre tinh ký giúp cô khế ước quyển trục Cổ Đạo Tông 'Sinh tử khế', lại đem tiền mua mệnh cất vào trong túi của nó.
Cô tốt xấu gì cũng là người đã học thuộc lòng tông môn quy củ Cổ Đạo Tông có thể lấy ra để thi đại học, “Sinh tử khế” nhiệm vụ cấp bậc tông môn, người đi chấp hành nhiệm vụ trước hết sẽ được một số tiền xem như tiền mua mệnh, nếu sống sót tiền kiếm được trong tay, không sống sót, coi như tiền hưởng thụ trước.
Chuột tinh này chỉ nói cho cô là đi vào miễn phí, nguyên lai là định bán cô đi, hắc đi tiền mua mệnh của cô.
Chuột tinh trở lại bên người Liễu Vũ, đem thẻ bài đưa cho Liễu Vũ, nói: “Cất kỷ thẻ bài tiếp dẫn, đây là mấu chốt để có thể trở về, ngàn vạn không thể ném. Nếu là phát tài ngàn vạn chớ quên ta nha. Nếu gặp được đệ tử Cổ Đạo Tông, có thể kết bạn với họ mà đi, bọn họ nếu mà có đi lạc, sẽ có tông môn tới cứu. Vừa rồi đi vào mười mấy người, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”
Liễu Vũ nói: “Ngươi quả thật rất chu đáo.” Cô đem thẻ bài tìm kiếm bí cảnh, nhét thẳng vào tay chuột tinh, lại nói: “Thật ngại nha, ta mới nhớ còn có chuyện ta chưa nói cho ngươi, hiện tại ta vẫn là đệ tử ngoại môn Cổ Đạo Tông. Sinh tử khế này chính ngươi ký, tiền mua mệnh cũng là ngươi lấy, vậy thì tự chính ngươi đi thôi.” Cô xách lên chuột tinh hướng cái khe ném vào. Muốn hố cô? Ha hả, luận về bày mưu hố người, cô mới là tổ tông!
Chuột tinh mới vừa kinh hách trước tin đệ tử ngoại môn Cổ Đạo Tông, liền sau đó cả người dần nhẹ đi, theo sát cửa ra vào bí cảnh gần ngay trước mắt, nó còn chưa kịp phản ứng, thì thân chuột đã đi vào.
Liễu Vũ vỗ vỗ tay, nhìn thấy trên quảng trường đã liên tục tiến vào hai sóng người, phía dưới chỉ còn lều của Cổ Đạo Tông lưu lại một số nhân viên, cô đang chuẩn bị bỏ chạy lấy người, bỗng nhiên, lối vào bí cảnh có người ra tới.
Cô nghĩ là chuột tinh chạy ra, quay đầu vừa thấy là hai người đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông đầy mặt kích động từ bên trong chạy ra, trong đó còn có một người trên cổ áo thêu gia huy bổn gia đệ tử họ Trương.
Bọn họ thẳng đến chỗ đỉnh lều, hướng về hai lão đạo sĩ hành lễ, gọi: “Thu Ba lão tổ, Vĩnh Phúc lão tổ.”
Toàn bộ người trong lều đều kích động hô lên: “Ra tới, rốt cuộc đã có người ra tới.”
Hai người được gọi là lão tổ, có một người trong đó tiến lên hỏi: “Thiệt hại như thế nào? Có phát hiện ra cái gì không?”
Họ Trương bổn gia đệ tử lấy ra một cục đá, một khối đen như mực cực giống linh tinh, khẩn trương mà nói: “Phát hiện ra Quỷ đế linh tinh.”
Những người Cổ Đạo Tông tức khắc ồ lên, một đám lộ vẻ mặt kích động, như là phát hiện ra một cái bảo tàng thật lớn.
Một người khác lại lấy ra một tấm lệnh bài đen như mực, lệnh bài kia lượn lờ hắc khí, lộ ra khí tức quỷ dị cùng điềm xấu, mặt trên có khắc chữ viết, Liễu Vũ xem không hiểu.
Lần này liền hai cái người cấp bậc lão tổ đều thay đổi sắc mặt. Vĩnh Phúc lão tổ kêu ra tiếng: “Quỷ giới thần đế lệnh!” Lập tức hạ lệnh: “Phong toả cửa ra vào bí cảnh.” Hắn cảm thấy được, có tầm mắt nhìn qua. Ngẩng đầu liền thấy có một nữ nhân đầy người âm sát khí đứng ở cửa ra vào bí cảnh. Thời điểm tại đây phát hiện ta Quỷ giới thần đế lệnh, hắn đột nhiên nghĩ tới đầu tiên là người của Quỷ giới, sợ cô trở về mật báo chó Quỷ đế tới cướp đoạt, lập tức kêu lên: “Không tốt, mau bắt lấy cô ta.”
Liễu Vũ quay đầu liền nhảy vào trong bí cảnh.
Một đêm phất nhanh trong thần thoại, có đôi khi cũng cố thể tin nha. Bọn họ đều tìm hiểu rõ ràng, chính mình đi vào... phát tài thôi!
Liễu Vũ đang ở cảm giác vào nước mênh mong, chợt châm dẫm phải thứ gì đó, không sai chính là chuột tre tinh cô vừa ném vào.
Chuột tinh biến về nguyên hình, là một con chuột lớn béo tròn đại khái cỡ bốn năm chục centimet, lông chuột mềm mại xù xù, ánh vàng rực rỡ, có điểm đáng yêu. Nó run bần bật mà cầm chắc thẻ bài trong tay, nổ lực tìm phương hướng của cửa ra vào. Thẻ bài thể hiện là nó đang ở chỗ cửa ra vào. Bốn phía lại đen như mực một mảnh sương mù mênh mang, hoàn toàn không nhìn tới cửa ra vào.
Chuột tinh khi nhìn thấy Liễu Vũ tức khắc khóc lên, nói: “Ngươi nếu là đệ tử ngoại môn Cổ Đạo Tông, thì đi đưa tin cho thành trưởng lão trú ở đây là tốt rồi, tìm tới ta làm cái gì? Còn đem ta ném vào trong này.”
Liễu Vũ xích cười một tiếng, nói: “Nếu ngươi không hố ta, sao ta có thể đem ngươi ném vào? Còn định bán ta! Trước nay chỉ có Liễu Vũ này bán người khác.” Liếc trắng mắt một cái, đi về phía trước. Phía trước có một toà núi, có nhiều quỷ vật kêu ở trong núi đó, còn có đánh nhau, khẳng định là có thứ tốt.
Chuột tinh tiến lên ôm chặt lấy chân của cô, nói: “Ẵm ta theo với.”
Liễu Vũ nói: “Ngươi có lệnh bài tiếp dẫn, tự trở về đi.”
Chuột tinh nói: “Lệnh bài tiếp dẫn này có thiết trí, phải có thời gian cùng khoảng cách thăm dò nhất định mới có thể khởi động, phòng ngừa những người cầm lấy tiền sau đó di chuyển gần với cửa ra vào một chút liền đi ra.”
Liễu Vũ mạc danh mà quay đầu nhìn về phía sau tâm nói: “Một cái khe lớn như vậy phía ngoài còn có gió thổi mạnh như vậy, ngươi không thấy sao?” Cô lười phản ứng đến nó, hoá thành một đoàn hoa sương mù hướng về phía trước bay đi, vừa mới bay lên tới liền nghe được một tiếng thét chói tai của chuột tinh: “Hoa Tế Thần!”
Con chuột tròn vo, hai chân trước cùng đầu đều áp xuống, mông dẩu hướng lên trên, quỳ xuống.
Nhìn thành kính vô cùng, một bộ dáng bái thần.
Liễu vũ mạc danh cảm thấy tình huống này có một chút quen thuộc, giống như trước kia rất lâu, cũng có một đám người đối với cô cũng lạy như vậy, tựa hồ là ở một thôn núi nhỏ, nhưng càng nhiều là nhớ không rõ.
Cô nhìn chuột tinh này, nhớ về những người đã lạy cô trước đó, lại có một loại cảm giác lo lắng khó chịu. Dưới loại cảm xúc này, làm cô không thể nhẫn tâm bỏ lại chuột tinh ở lại chỗ này, nghĩ vạn nhất không thích thì lại ném, hiện tại tốt xấu cũng có con chuột tinh làm bạn, chuột tinh này còn biết nấu cơm, hiểu biết được rất nhiều chuyện, vì thế nói: “Ngươi mau tới đây.” Cô nỗ lực đem cảm giác trong lòng áp xuống.
Cô bỗng nhiên suy nghĩ, những giấc mộng trước đó, có phải thực sự là mộng hoặc là ảo giác hay là chuyện chân thật đã xảy ra, bao gồm toà núi bị sụp lún kia. Trong mộng nữ nhân kia lại là ai? Không phải là Trương Tịch Nhan đi? Nhưng Trương đại lão lợi hại như vậy, chôn nàng? Nàng đi chôn người khác còn kém không nhiều lắm!
Liễu Vũ nhớ không rõ, đánh mất ý niệm, hướng về núi trước mặt bay đi.
Vọng sơn chạy chết ngựa, cô thấy rất gần, nhưng chạy lại rất xa, tránh những sương mù xung quanh mà bay, mỗi lần lướt ngang qua một đoàn sương mù đều có cảm giác vào nước lướt qua đánh úp lại, mỗi trận như vậy mỗi lúc một gần mỗi lúc một ngắn.
Liễu Vũ phiền chạy trốn, dùng cánh hoa bao bọc lấy chuột tinh, toàn lực bay qua hướng về toà núi kia.
Cô dừng ở trên núi liền phát hiện, cả toà núi rơi rụng nhóm đệ tử nội môn lúc trước Cổ Đạo Tông phái tới mang ra ngoài Quỷ đế linh tinh. Trong núi này dường như cùng Quỷ Vu Hiệp là thân thích. Trước mặt cô có một gốc cây vừa giống thực vật vừa giống xúc tu bạch tuộc, trên quỷ đằng treo một cái thi thể đệ tử của Cổ Đạo Tông. Người đã biến thành cây khô, tử trạng cực thảm, bộ mặt vặn vèo, vẻ mặt đầy khiếp sợ cùng thống khổ. Tốt xấu cũng xem như đồng môn, Liễu Vũ chuẩn bị đem thi thể hắn thả xuống dưới, trước thu vào trong giới tử thạch, thuận tiện lại trở về, dây đằng kia từ bầu trời, ngầm bốn phương tám hướng cuống về phía cô.
Chuột tinh sợ tới mức thét chói tai: “Chạy mau, đây là quỷ đằng hút máu.” Ngay sau đó mới nhớ đây là Hoa Tế Thần, không phải là một con trùng yêu nhỏ, không cần chạy, nó càng không dám chỉ huy Hoa Tế Thần, vì thế giơ bộ móng chuột mập mạp bưng kín miệng nó lại.
Liễu Vũ mới không chạy, loại đằng nước này hương vị là tuyệt nhất! Cô hoá thành tiểu cánh hoa chui vào trong quỷ đằng bắt đầu ăn no nê.
Dây đằng biến thành sợi râu, bắt đầu rơi rớt với tộc độ rất nhanh, nó liều mạng giãy giụa, còn phát ra một loại thanh âm rất giống tiếng thét chói tai. Thanh âm này không phải là thanh âm chân thực, nhưng đồng loại nó đều có thể nghe được, khắp cánh rừng đều như sống dậy.
Nơi xa, truyền đến một tiếng thảm thiết của người sống: “Mị.”
Liễu vũ ngốc, chạy nhanh hướng phía trước mặt nhìn, liền thấy một đám người phía trước tiến vào cùng thuyền với cô, đang liều mạng mà hướng phía trên trời bay, trong đó có một người bị dây đằng quấn lấy, nháy mắt tắc thở, biến thành thây khô.
Liền trong một chốc lúc cô đang phát ngốc, con chuột béo đã giơ tay vung lên, một tấm chiếu nằm bay ra lơ lửng ở không trung. Nháy mắt biến thành một cái giường lớn cỡ hai mét, chở chuột tinh lướt trên đất bay lên không trung.
Chiếu còn có thể thành tinh sao? Lại còn biết bay? Không đúng, là pháp bảo!
Chuột tinh khi bay ra, phát hiện Liễu vũ không theo tới, sợ tới mức hồn phi phách tán, hô to: “Hoa Tế Thần! Chạy mau! Mau lên đây...”
Liễu Vũ vẫn đang buồn bực, cô đã hút qua rất nhiều đằng, chúng nó vẫn luôn an tĩnh, lần này bị làm sao vậy? Sau đó liền cảm giác, dưới nền đất có thứ gì đó đáng sợ đang ra tới, tức khắc súc thành trùng thân, oạch lập tức nhảy lên còn cao hơn so với chuột tinh.
Chuột tinh lại hô to: “Hoa Tế Thần, từ từ ta....” Tiếng hô đó ở nơi này truyền đi rất xa, người chạy trốn ở nơi xa đều có thể nghe được.
Có Hoa Tế Thần!
Bọn họ tức khắc như là gặp được cứu tinh, tất cả đều hướng về phía chuột tinh bay đi.
Thậm chí có người Cổ Đạo Tông kêu: “Phía trước là vị Hoa Tế Thần của bộ lạc nào, xin thỉnh ra tay cứu giúp, ta là môn hạ của Trạch Lâm lão tổ, Dược phòng Cổ Đạo Tông.”
Liễu Vũ đã chạy thật xa, nhưng nghe thấy tiếng la, lại nhìn qua, liền thấy phía sau bọn họ có một đoàn sương mù quỷ đuổi theo, tình huống này nếu không quay về cứu, thì toàn bộ hẻo. Cô dùng mắt xem xét, không xác định sương mù quỷ có lợi hại hơn cô hay không, này nếu là gặp phải người không quen biết, cô mới mặc kệ bọn họ sống chết, nhưng Trạch Lâm lão tổ...
Nói thực ra, hắn là cháu nội của anh cô. Nghe nói ha.. đã từng chiếu cố cô rất nhiều.
Liễu Vũ lại chạy tới, hoá thành cổ sương mù đem những người này, cũng mặc kệ bọn họ là người hay yêu, bao phủ một vòng, sau đó liều mạng mà chạy.
Cô một hơi chạy đi rất xa, thẳng đến chung quanh đều an tĩnh trở lại, không còn cảm giác có nguy hiểm, lúc này mới dùng lại, trong cánh hoa chấn động rớt xuống người cùng các loại động vật tu luyện thành yêu, tổng chừng ba mươi cái.
Cô khi là một con sâu, hay khi là người, ngày thường liền bàn ghế cũng không muốn động thủ dọn, lập tức dọn nhiều người như vậy, mệt đến nằm liệt ở không trung, liền động cũng không muốn động.
Người được cứu vừa muốn hành lễ đa tạ Hoa Tế Thần, vừa nhấc mắt, thình lình phát hiện cứu bọn họ thế nhưng là một con Hoa Thần Cổ, trên đỉnh đầu còn có mười một sợi râu!
Một đám sợ tới mức quỳ, liền lời cũng không dám nói.
Xem những sợi râu đó liền biết bản lĩnh của nó, khó trách có thể cứu bọn họ. Nhưng Hoa Thần Cổ có mười một sợi râu, nói không chừng còn muốn mạng người hơn cái đồ vật trong rừng kia.
Liễu Vũ nghĩ ngơi hai khẩu khí, hoà hoãn lại nhịp thở, biến thành hình người chạy nhanh lại phủi sạch quan hệ, nói: “Ta và Cổ Đạo tông các người không thân.” Cô nói xong liền cảm giác được không thích hợp, chỗ ngôi sao đương hải đăng Vu thần mộc đâu? Như thế nào không cảm nhận được?
Cô hỏi: “Các ngươi nhìn thử thẻ bài tiếp dẫn, có thể tìm được cửa ra vào hay không?”
Mọi người buồn bực, tâm nói: “Ngài là Hoa Tế Thần, cần gì thẻ bài tiếp dẫn.”
Bọn họ nhìn thấy Liễu Vũ có thể biến thành hình người, ngoài ra bộ dáng thần trí thanh minh, cũng không bị cổ hoá mất đi nhân tính, yên lòng, lại vui mừng khôn xiết. Có Hoa Tế Thần lợi hại như vậy cùng đồng hành, mạng này đại khái có thể bảo toàn được rồi. Bọn họ theo phân phó của Hoa Tế Thần lấy ra thẻ bài tiếp dẫn, phát hiện chỉ có thể cảm giác được những người cùng đi này, chứ không cảm ứng đến cửa ra vào.
Một người kêu lên: “Xong rồi, lối ra vào khẳng định là đã khép lại, không thể trở về rồi.”
Người và yêu ở đây cùng nhau lấy ra thử, thậm chí đem thẻ bài gom lại cùng nhau, nhưng như cũ không tìm được đường, bọ họ đành gửi hy vọng cho Hoa Tế Thần.
Hoa Tế Thần đầy mặt ngốc so mà nhìn bọn họ nói: “Bảo vệ ở lối vào của Cổ Đạo Tông các ngươi, nếu thấy cửa đóng lại, sẽ tìm cách mở ra thông đạo một lần nữa chứ?”
Tất cả mọi người trân trối mà nhìn cái Hoa Tế Thần này. Cái... kiến thức này cô không biết sao?
Chuột tinh đã biết qua Liễu Vũ cái gì cũng không biết, vì thế nói: “Bí cảnh là lơ lửng không cố định, một khi lối ra vào đóng nghĩa là nó đã bay đi nơi khác. Dưới loại tình huống này trừ phi là có Vu thần sở chế tiếp dẫn thần trụ ở trong bí cảnh, mới có thể lần nữa tạo ra thông đạo.”
Liễu Vũ vò đầu hỏi: “Trương Tịch Nhan cũng không làm được sao?” Giọng nói cô rơi xuống, sau đó ánh mắt của tất cả người người nhất trí nhìn về phía cô, lập tức sửa miệng: “Đại Tế Tư tôn quý của các ngươi.”
Câu này nói ra mọi người ở đây lại nhìn cô không chớp mắt, cùng nhau toát ra cái nghi vấn: Vị Hoa Tế Thần này là từ đâu đến?
Editor: B.A
Nó nghĩ nghĩ, sau đó nói cho Liễu Vũ, tuy thăm dò bí cảnh có thể có thu hoạch rất lớn, nhưng đồng dạng phi thường nguy hiểm, số thông đạo này xuất hiện thời gian dài ngắn không đồng nhất, có một số không thực ổn định, thông thường một khi bí cảnh biến mất, rất có thể vĩnh viễn không trở về được. Trong bí cảnh có nguy hiểm dạng gì cũng không thể xác định. Đặc biệt là cô như vậy không có tông môn dựa vào, nếu xảy ra chuyện, người cứu cô cũng không có.
Liễu Vũ không khỏi nhìn nhiều chuột tre tinh thêm một mắt, nghĩ thầm: “Rốt cuộc không tính hố nữa sao?” Vì thế gật gật đầu nói: “Đi thử xem.”
Chuột tre tinh nói: “Ta đã nói với ngươi là nơi đó nguy hiểm, nếu đi xảy ra việc gì không trách ta.” Trùng yêu vẫn là có chút điểm đạo hạnh, nó tuy tham tiền. Nhưng không nghĩ sẽ kết thù.
Liễu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không, chúng ta trở về đi?”
Chuột tre tinh cảm thấy được linh tinh đã tới tay mình lại bị bay mất, nhanh chóng nói: “Trước có thể đi xem rồi quyết định.” Vì thế dẫn đầu bước một bước vào cổng hình vòm.
Liễu Vũ xem nó đi như bay, liền biết cửa này không gì nguy hiểm, nhưng cô vẫn lo lắng nó đi vào nhiều khi bị gõ một côn, vẫn là chậm hai bước, trước đem tiểu cánh hoa dán trên người chuột tre tinh quan sát một vòng bốn phía.
Bên trong là một cái huyền phù, ở không trung có một cái ngôi sao lớn, ở giữa có một cây Vu thần mộc đồ đằng trụ thật lớn, có một lớp màn hào quang đem bọc nó ở bên trong. Trên ngôi sao lớn đó có một túp liều, còn đặt thêm một cái bàn, giống như việc kiện để tạm. Có mấy chục người ăn mặc phục sức của Cổ Đạo Tông đứng đó. Phần bên ngoài màn hào quang bao bọc giống ở thành Săn Thú, tất cả đều là một mảnh đen như mực, nhưng khác ở chỗ nó có một phương hướng, dẫn tới một cái khe thật lớn.
Bên ngoài cái khe có thể nghe được âm thanh hô hô. Truyện Light Novel
Cùng đi thuyền với cô có bảy, tám cái gia hoả mang trên người quỷ khí dày đặc, từng người dẫm lên pháp bảo, bay vào trong cái khe. Từ cái tình huống này xem ra, chuột tre tinh không có nói dối.
Chuột tre tinh chưa thấy được cô đi vào, lại vòng ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu vũ nói: “Không có gì.”
Cô đi qua cổng hình vòm, cảm giác vào nước lướt qua, sau đó cô xuất hiện ở trước ngôi sao.
Có mười mấy đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông lãnh Vu thần mộc làm thẻ bài sau đó bay thẳng vào cái khe.
Chuột tre tinh nói cho cô: “Ngươi xem, Cổ Đạo Tông đều phái người đi vào, khẳng định bên trong có phát hiện lớn.” Nó nói: “Ngươi có thể đi vào một khoản gần để thăm dò, nếu cảm thấy không thích hợp liền rời khỏi. Ta đi lãnh thẻ bài cho ngươi. Bởi vì hiện tại thăm dò bí cảnh rất nguy hiểm, cho nên đều là miễn phí, ở bên trong bí cảnh tìm được vật nào cũng do chính mình sở hữu, nhưng khi ra tới, phải đem hiểu biết bên trong đó nói cho người của Cổ Đạo Tông biết. Cổ Đạo Tông có cái thẻ bài, có thể chỉ dẫn phương hướng, không đến mức bị lạc ở bí cảnh. Ngươi đạo hạnh cao, lại có thẻ bài tiếp dẫn, như vậy nói ra ngươi sẽ không có việc gì.” Nó nói xong, không đợi Liễu Vũ làm ra phản ứng, thân hình tròn vo kia nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên như một cái khinh khí cầu, cọ cọ hai bước liền đứng trên đài.
Tiểu cánh hoa Liễu Vũ dán ở dưới cổ áo của Trúc Kim Mao, chú ý chặt chẽ xem con chuột tinh này muốn làm gì, sau liền nhìn thấy chuột tre tinh ký giúp cô khế ước quyển trục Cổ Đạo Tông 'Sinh tử khế', lại đem tiền mua mệnh cất vào trong túi của nó.
Cô tốt xấu gì cũng là người đã học thuộc lòng tông môn quy củ Cổ Đạo Tông có thể lấy ra để thi đại học, “Sinh tử khế” nhiệm vụ cấp bậc tông môn, người đi chấp hành nhiệm vụ trước hết sẽ được một số tiền xem như tiền mua mệnh, nếu sống sót tiền kiếm được trong tay, không sống sót, coi như tiền hưởng thụ trước.
Chuột tinh này chỉ nói cho cô là đi vào miễn phí, nguyên lai là định bán cô đi, hắc đi tiền mua mệnh của cô.
Chuột tinh trở lại bên người Liễu Vũ, đem thẻ bài đưa cho Liễu Vũ, nói: “Cất kỷ thẻ bài tiếp dẫn, đây là mấu chốt để có thể trở về, ngàn vạn không thể ném. Nếu là phát tài ngàn vạn chớ quên ta nha. Nếu gặp được đệ tử Cổ Đạo Tông, có thể kết bạn với họ mà đi, bọn họ nếu mà có đi lạc, sẽ có tông môn tới cứu. Vừa rồi đi vào mười mấy người, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”
Liễu Vũ nói: “Ngươi quả thật rất chu đáo.” Cô đem thẻ bài tìm kiếm bí cảnh, nhét thẳng vào tay chuột tinh, lại nói: “Thật ngại nha, ta mới nhớ còn có chuyện ta chưa nói cho ngươi, hiện tại ta vẫn là đệ tử ngoại môn Cổ Đạo Tông. Sinh tử khế này chính ngươi ký, tiền mua mệnh cũng là ngươi lấy, vậy thì tự chính ngươi đi thôi.” Cô xách lên chuột tinh hướng cái khe ném vào. Muốn hố cô? Ha hả, luận về bày mưu hố người, cô mới là tổ tông!
Chuột tinh mới vừa kinh hách trước tin đệ tử ngoại môn Cổ Đạo Tông, liền sau đó cả người dần nhẹ đi, theo sát cửa ra vào bí cảnh gần ngay trước mắt, nó còn chưa kịp phản ứng, thì thân chuột đã đi vào.
Liễu Vũ vỗ vỗ tay, nhìn thấy trên quảng trường đã liên tục tiến vào hai sóng người, phía dưới chỉ còn lều của Cổ Đạo Tông lưu lại một số nhân viên, cô đang chuẩn bị bỏ chạy lấy người, bỗng nhiên, lối vào bí cảnh có người ra tới.
Cô nghĩ là chuột tinh chạy ra, quay đầu vừa thấy là hai người đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông đầy mặt kích động từ bên trong chạy ra, trong đó còn có một người trên cổ áo thêu gia huy bổn gia đệ tử họ Trương.
Bọn họ thẳng đến chỗ đỉnh lều, hướng về hai lão đạo sĩ hành lễ, gọi: “Thu Ba lão tổ, Vĩnh Phúc lão tổ.”
Toàn bộ người trong lều đều kích động hô lên: “Ra tới, rốt cuộc đã có người ra tới.”
Hai người được gọi là lão tổ, có một người trong đó tiến lên hỏi: “Thiệt hại như thế nào? Có phát hiện ra cái gì không?”
Họ Trương bổn gia đệ tử lấy ra một cục đá, một khối đen như mực cực giống linh tinh, khẩn trương mà nói: “Phát hiện ra Quỷ đế linh tinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người Cổ Đạo Tông tức khắc ồ lên, một đám lộ vẻ mặt kích động, như là phát hiện ra một cái bảo tàng thật lớn.
Một người khác lại lấy ra một tấm lệnh bài đen như mực, lệnh bài kia lượn lờ hắc khí, lộ ra khí tức quỷ dị cùng điềm xấu, mặt trên có khắc chữ viết, Liễu Vũ xem không hiểu.
Lần này liền hai cái người cấp bậc lão tổ đều thay đổi sắc mặt. Vĩnh Phúc lão tổ kêu ra tiếng: “Quỷ giới thần đế lệnh!” Lập tức hạ lệnh: “Phong toả cửa ra vào bí cảnh.” Hắn cảm thấy được, có tầm mắt nhìn qua. Ngẩng đầu liền thấy có một nữ nhân đầy người âm sát khí đứng ở cửa ra vào bí cảnh. Thời điểm tại đây phát hiện ta Quỷ giới thần đế lệnh, hắn đột nhiên nghĩ tới đầu tiên là người của Quỷ giới, sợ cô trở về mật báo chó Quỷ đế tới cướp đoạt, lập tức kêu lên: “Không tốt, mau bắt lấy cô ta.”
Liễu Vũ quay đầu liền nhảy vào trong bí cảnh.
Một đêm phất nhanh trong thần thoại, có đôi khi cũng cố thể tin nha. Bọn họ đều tìm hiểu rõ ràng, chính mình đi vào... phát tài thôi!
Liễu Vũ đang ở cảm giác vào nước mênh mong, chợt châm dẫm phải thứ gì đó, không sai chính là chuột tre tinh cô vừa ném vào.
Chuột tinh biến về nguyên hình, là một con chuột lớn béo tròn đại khái cỡ bốn năm chục centimet, lông chuột mềm mại xù xù, ánh vàng rực rỡ, có điểm đáng yêu. Nó run bần bật mà cầm chắc thẻ bài trong tay, nổ lực tìm phương hướng của cửa ra vào. Thẻ bài thể hiện là nó đang ở chỗ cửa ra vào. Bốn phía lại đen như mực một mảnh sương mù mênh mang, hoàn toàn không nhìn tới cửa ra vào.
Chuột tinh khi nhìn thấy Liễu Vũ tức khắc khóc lên, nói: “Ngươi nếu là đệ tử ngoại môn Cổ Đạo Tông, thì đi đưa tin cho thành trưởng lão trú ở đây là tốt rồi, tìm tới ta làm cái gì? Còn đem ta ném vào trong này.”
Liễu Vũ xích cười một tiếng, nói: “Nếu ngươi không hố ta, sao ta có thể đem ngươi ném vào? Còn định bán ta! Trước nay chỉ có Liễu Vũ này bán người khác.” Liếc trắng mắt một cái, đi về phía trước. Phía trước có một toà núi, có nhiều quỷ vật kêu ở trong núi đó, còn có đánh nhau, khẳng định là có thứ tốt.
Chuột tinh tiến lên ôm chặt lấy chân của cô, nói: “Ẵm ta theo với.”
Liễu Vũ nói: “Ngươi có lệnh bài tiếp dẫn, tự trở về đi.”
Chuột tinh nói: “Lệnh bài tiếp dẫn này có thiết trí, phải có thời gian cùng khoảng cách thăm dò nhất định mới có thể khởi động, phòng ngừa những người cầm lấy tiền sau đó di chuyển gần với cửa ra vào một chút liền đi ra.”
Liễu Vũ mạc danh mà quay đầu nhìn về phía sau tâm nói: “Một cái khe lớn như vậy phía ngoài còn có gió thổi mạnh như vậy, ngươi không thấy sao?” Cô lười phản ứng đến nó, hoá thành một đoàn hoa sương mù hướng về phía trước bay đi, vừa mới bay lên tới liền nghe được một tiếng thét chói tai của chuột tinh: “Hoa Tế Thần!”
Con chuột tròn vo, hai chân trước cùng đầu đều áp xuống, mông dẩu hướng lên trên, quỳ xuống.
Nhìn thành kính vô cùng, một bộ dáng bái thần.
Liễu vũ mạc danh cảm thấy tình huống này có một chút quen thuộc, giống như trước kia rất lâu, cũng có một đám người đối với cô cũng lạy như vậy, tựa hồ là ở một thôn núi nhỏ, nhưng càng nhiều là nhớ không rõ.
Cô nhìn chuột tinh này, nhớ về những người đã lạy cô trước đó, lại có một loại cảm giác lo lắng khó chịu. Dưới loại cảm xúc này, làm cô không thể nhẫn tâm bỏ lại chuột tinh ở lại chỗ này, nghĩ vạn nhất không thích thì lại ném, hiện tại tốt xấu cũng có con chuột tinh làm bạn, chuột tinh này còn biết nấu cơm, hiểu biết được rất nhiều chuyện, vì thế nói: “Ngươi mau tới đây.” Cô nỗ lực đem cảm giác trong lòng áp xuống.
Cô bỗng nhiên suy nghĩ, những giấc mộng trước đó, có phải thực sự là mộng hoặc là ảo giác hay là chuyện chân thật đã xảy ra, bao gồm toà núi bị sụp lún kia. Trong mộng nữ nhân kia lại là ai? Không phải là Trương Tịch Nhan đi? Nhưng Trương đại lão lợi hại như vậy, chôn nàng? Nàng đi chôn người khác còn kém không nhiều lắm!
Liễu Vũ nhớ không rõ, đánh mất ý niệm, hướng về núi trước mặt bay đi.
Vọng sơn chạy chết ngựa, cô thấy rất gần, nhưng chạy lại rất xa, tránh những sương mù xung quanh mà bay, mỗi lần lướt ngang qua một đoàn sương mù đều có cảm giác vào nước lướt qua đánh úp lại, mỗi trận như vậy mỗi lúc một gần mỗi lúc một ngắn.
Liễu Vũ phiền chạy trốn, dùng cánh hoa bao bọc lấy chuột tinh, toàn lực bay qua hướng về toà núi kia.
Cô dừng ở trên núi liền phát hiện, cả toà núi rơi rụng nhóm đệ tử nội môn lúc trước Cổ Đạo Tông phái tới mang ra ngoài Quỷ đế linh tinh. Trong núi này dường như cùng Quỷ Vu Hiệp là thân thích. Trước mặt cô có một gốc cây vừa giống thực vật vừa giống xúc tu bạch tuộc, trên quỷ đằng treo một cái thi thể đệ tử của Cổ Đạo Tông. Người đã biến thành cây khô, tử trạng cực thảm, bộ mặt vặn vèo, vẻ mặt đầy khiếp sợ cùng thống khổ. Tốt xấu cũng xem như đồng môn, Liễu Vũ chuẩn bị đem thi thể hắn thả xuống dưới, trước thu vào trong giới tử thạch, thuận tiện lại trở về, dây đằng kia từ bầu trời, ngầm bốn phương tám hướng cuống về phía cô.
Chuột tinh sợ tới mức thét chói tai: “Chạy mau, đây là quỷ đằng hút máu.” Ngay sau đó mới nhớ đây là Hoa Tế Thần, không phải là một con trùng yêu nhỏ, không cần chạy, nó càng không dám chỉ huy Hoa Tế Thần, vì thế giơ bộ móng chuột mập mạp bưng kín miệng nó lại.
Liễu Vũ mới không chạy, loại đằng nước này hương vị là tuyệt nhất! Cô hoá thành tiểu cánh hoa chui vào trong quỷ đằng bắt đầu ăn no nê.
Dây đằng biến thành sợi râu, bắt đầu rơi rớt với tộc độ rất nhanh, nó liều mạng giãy giụa, còn phát ra một loại thanh âm rất giống tiếng thét chói tai. Thanh âm này không phải là thanh âm chân thực, nhưng đồng loại nó đều có thể nghe được, khắp cánh rừng đều như sống dậy.
Nơi xa, truyền đến một tiếng thảm thiết của người sống: “Mị.”
Liễu vũ ngốc, chạy nhanh hướng phía trước mặt nhìn, liền thấy một đám người phía trước tiến vào cùng thuyền với cô, đang liều mạng mà hướng phía trên trời bay, trong đó có một người bị dây đằng quấn lấy, nháy mắt tắc thở, biến thành thây khô.
Liền trong một chốc lúc cô đang phát ngốc, con chuột béo đã giơ tay vung lên, một tấm chiếu nằm bay ra lơ lửng ở không trung. Nháy mắt biến thành một cái giường lớn cỡ hai mét, chở chuột tinh lướt trên đất bay lên không trung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếu còn có thể thành tinh sao? Lại còn biết bay? Không đúng, là pháp bảo!
Chuột tinh khi bay ra, phát hiện Liễu vũ không theo tới, sợ tới mức hồn phi phách tán, hô to: “Hoa Tế Thần! Chạy mau! Mau lên đây...”
Liễu Vũ vẫn đang buồn bực, cô đã hút qua rất nhiều đằng, chúng nó vẫn luôn an tĩnh, lần này bị làm sao vậy? Sau đó liền cảm giác, dưới nền đất có thứ gì đó đáng sợ đang ra tới, tức khắc súc thành trùng thân, oạch lập tức nhảy lên còn cao hơn so với chuột tinh.
Chuột tinh lại hô to: “Hoa Tế Thần, từ từ ta....” Tiếng hô đó ở nơi này truyền đi rất xa, người chạy trốn ở nơi xa đều có thể nghe được.
Có Hoa Tế Thần!
Bọn họ tức khắc như là gặp được cứu tinh, tất cả đều hướng về phía chuột tinh bay đi.
Thậm chí có người Cổ Đạo Tông kêu: “Phía trước là vị Hoa Tế Thần của bộ lạc nào, xin thỉnh ra tay cứu giúp, ta là môn hạ của Trạch Lâm lão tổ, Dược phòng Cổ Đạo Tông.”
Liễu Vũ đã chạy thật xa, nhưng nghe thấy tiếng la, lại nhìn qua, liền thấy phía sau bọn họ có một đoàn sương mù quỷ đuổi theo, tình huống này nếu không quay về cứu, thì toàn bộ hẻo. Cô dùng mắt xem xét, không xác định sương mù quỷ có lợi hại hơn cô hay không, này nếu là gặp phải người không quen biết, cô mới mặc kệ bọn họ sống chết, nhưng Trạch Lâm lão tổ...
Nói thực ra, hắn là cháu nội của anh cô. Nghe nói ha.. đã từng chiếu cố cô rất nhiều.
Liễu Vũ lại chạy tới, hoá thành cổ sương mù đem những người này, cũng mặc kệ bọn họ là người hay yêu, bao phủ một vòng, sau đó liều mạng mà chạy.
Cô một hơi chạy đi rất xa, thẳng đến chung quanh đều an tĩnh trở lại, không còn cảm giác có nguy hiểm, lúc này mới dùng lại, trong cánh hoa chấn động rớt xuống người cùng các loại động vật tu luyện thành yêu, tổng chừng ba mươi cái.
Cô khi là một con sâu, hay khi là người, ngày thường liền bàn ghế cũng không muốn động thủ dọn, lập tức dọn nhiều người như vậy, mệt đến nằm liệt ở không trung, liền động cũng không muốn động.
Người được cứu vừa muốn hành lễ đa tạ Hoa Tế Thần, vừa nhấc mắt, thình lình phát hiện cứu bọn họ thế nhưng là một con Hoa Thần Cổ, trên đỉnh đầu còn có mười một sợi râu!
Một đám sợ tới mức quỳ, liền lời cũng không dám nói.
Xem những sợi râu đó liền biết bản lĩnh của nó, khó trách có thể cứu bọn họ. Nhưng Hoa Thần Cổ có mười một sợi râu, nói không chừng còn muốn mạng người hơn cái đồ vật trong rừng kia.
Liễu Vũ nghĩ ngơi hai khẩu khí, hoà hoãn lại nhịp thở, biến thành hình người chạy nhanh lại phủi sạch quan hệ, nói: “Ta và Cổ Đạo tông các người không thân.” Cô nói xong liền cảm giác được không thích hợp, chỗ ngôi sao đương hải đăng Vu thần mộc đâu? Như thế nào không cảm nhận được?
Cô hỏi: “Các ngươi nhìn thử thẻ bài tiếp dẫn, có thể tìm được cửa ra vào hay không?”
Mọi người buồn bực, tâm nói: “Ngài là Hoa Tế Thần, cần gì thẻ bài tiếp dẫn.”
Bọn họ nhìn thấy Liễu Vũ có thể biến thành hình người, ngoài ra bộ dáng thần trí thanh minh, cũng không bị cổ hoá mất đi nhân tính, yên lòng, lại vui mừng khôn xiết. Có Hoa Tế Thần lợi hại như vậy cùng đồng hành, mạng này đại khái có thể bảo toàn được rồi. Bọn họ theo phân phó của Hoa Tế Thần lấy ra thẻ bài tiếp dẫn, phát hiện chỉ có thể cảm giác được những người cùng đi này, chứ không cảm ứng đến cửa ra vào.
Một người kêu lên: “Xong rồi, lối ra vào khẳng định là đã khép lại, không thể trở về rồi.”
Người và yêu ở đây cùng nhau lấy ra thử, thậm chí đem thẻ bài gom lại cùng nhau, nhưng như cũ không tìm được đường, bọ họ đành gửi hy vọng cho Hoa Tế Thần.
Hoa Tế Thần đầy mặt ngốc so mà nhìn bọn họ nói: “Bảo vệ ở lối vào của Cổ Đạo Tông các ngươi, nếu thấy cửa đóng lại, sẽ tìm cách mở ra thông đạo một lần nữa chứ?”
Tất cả mọi người trân trối mà nhìn cái Hoa Tế Thần này. Cái... kiến thức này cô không biết sao?
Chuột tinh đã biết qua Liễu Vũ cái gì cũng không biết, vì thế nói: “Bí cảnh là lơ lửng không cố định, một khi lối ra vào đóng nghĩa là nó đã bay đi nơi khác. Dưới loại tình huống này trừ phi là có Vu thần sở chế tiếp dẫn thần trụ ở trong bí cảnh, mới có thể lần nữa tạo ra thông đạo.”
Liễu Vũ vò đầu hỏi: “Trương Tịch Nhan cũng không làm được sao?” Giọng nói cô rơi xuống, sau đó ánh mắt của tất cả người người nhất trí nhìn về phía cô, lập tức sửa miệng: “Đại Tế Tư tôn quý của các ngươi.”
Câu này nói ra mọi người ở đây lại nhìn cô không chớp mắt, cùng nhau toát ra cái nghi vấn: Vị Hoa Tế Thần này là từ đâu đến?
Editor: B.A
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro