Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 38

Tuyết Ca

2024-10-07 09:36:40

Đói khát cực độ cùng nhu cầu bổ sung cấp bách lượng lớn thức ăn để bù lại tiêu hao thương tổn, khiến cho Liễu Vũ bây giờ đầy đầu toàn nghĩ về đồ ăn, điên cuồng mà nghĩ cách làm sao để có đồ ăn sung túc để sống sót.

Cô đầu tiên có thể xác định một chút, đầu bếp của cô có thể giải quyết được vấn đề Thiên cương chi khí trong nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần có thể tìm được thức ăn, vấn đề ăn uống liền được giải quyết.

Điểm thứ hai đó là hiện tại bọn họ đã vào địa bàn của quân địch còn bị lộ hành tung ra ngoài, lại cùng đối phương kết một mối thù không chết thì không thôi. Đổi thành là cô, thể nào cũng sẽ phái người thủ tại chỗ này điều tra xem bọn họ như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này, còn muốn tra thêm có đồng lõa nào lọt lưới nữa không. Tóm lại chính là, nơi này rất nguy hiểm, nên mau chóng rời khỏi.

Liễu Vũ quyết định mang theo bọn họ đổi nơi khác.

Người Cổ Đạo Tông và yêu ở chỗ này đều quá đến kinh hồn táng đảm, e sợ cho ngày nào đó sẽ bị phát hiện. Đặc biệt là người của Cổ Đạo Tông, bởi vì tu luyện công pháp hoàn toàn khác với Thiên Cương Tông, bọn họ chỉ cần lộ diện sẽ bị nhận ra ngay.

Mấy cái yêu quái này còn đỡ hơn một chút. Tuy rằng bọn họ cũng giống đệ tử Cổ Đạo Tông đều sinh hoạt ở Quỷ Vu hai giới dẫn đến âm khí rất nặng, nhưng động thực vật tu luyện thành tinh thành yêu, kia đều là do một cái cơ duyên tự mình sờ soạng tu luyện mà thành, tuyệt đại bộ phận đều là ở môi trường hoang dã. Chúng nó như vậy, ở trên địa bàn Thiên giới, tìm hướng về những cái bãi tha ma, tụ âm, tùy tiện lấy ra một đống lớn, cũng không như đệ tử Cổ Đạo Tông rất dễ chọc người chú mục.

Bởi vậy, trận này đa số đều do Kim Mao chuột tre ra ngoài tìm Liễu Vũ cùng săn thú, còn số yêu còn lại tận lực không cần đi ra ngoài, đến nổi đệ Tử Cổ Đạo Tông, phải lấy trận kỳ bày pháp trận cùng trận bàn bày ở dưới nên đất, đem chính mình tàng đến kín mít.

Liễu Vũ muốn mang theo bọn họ cùng đi, kia thật cầu mà không được.

Đến nỗi việc rời khỏi nơi này có nguy hiểm gì nữa không cũng không quan trọng. Ở trên địa bàn của Thiên tộc, đi đến nơi nào cũng đều nguy hiểm, vì vậy lúc nào cũng phải trốn tránh, ở đây Thiên cương chi khí tự do trong thiên địa không chỗ nào không có, mỗi thời mỗi khắc đều tạo thành tổn thương đến bọn họ. Bọn họ hiện tại thân ở hoàn cảnh tu luyện công pháp, thói quen thức ăn, bao gồm cung phụng thần đều trái ngược hoàn toàn với Thiên Cương Tông. Nếu bọn họ ở thời gian dài trên địa bàn của Thiên giới, sẽ bị Thiên cương chi khí tra tấn chậm rãi tới chết. Phụ cốt cương khí so với âm khí thấm vào thân thể còn hại thân hơn, so dao cùn quát cốt còn đau hơn.

...

Liễu Vũ sợ bị người Thiên Cương Tông phát hiện, nửa điểm đều không nghĩ đi trên mặt đất, mà lựa chọn từ ngầm rời đi. Người thói quen tập tính đối với ngầm, âm u, hoàn cảnh phong bế đều sinh ra tâm lý bài xích, đều là hoạt động trên mặt đất, bọn họ rời đi từ ngầm, tương đối an toàn hơn rất nhiều.

Dòng nước cọ rửa sẽ xuất hiện thông đạo do bài thủy để lại tạo thành ngầm. Thông đạo bài thủy lớn sẽ hình thành hang động đá vôi, hố trời, mạch nước ngầm, có khe hở nhỏ trên núi. Số khe hở này thực hẹp, người thường đi qua không được, rất nhiều chỗ liền cái bàn tay đều qua không lọt, nhưng đối với Liễu Vũ mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng.

Đối với một đội người và yêu như bọn họ tới nói, cũng không ảnh hưởng, bởi vì trong nhóm bọn họ có một con tê tê tinh. Nó có chân trước tuy ngắn nhỏ như lại là thấu sơn giáp cùng chân trước của bá vương long công dụng như nhau, bào qua nham thạch cũng giống như bào đậu hủ.

Lúc trước khi trốn vào ngầm, gặp được nơi nào không qua được, toàn dựa vào nó bào ra đường.

Liễu Vũ nguyên bản đem định bọn họ đóng gói để trong giới tử thạch, lại nghĩ chính mình có thật nhiều linh tinh trong giới tử thạch, tiền tài động nhân tâm, phòng người thì được nhưng tâm thì khó phòng, đánh mất ý niệm này, dù sao có nơi không đi qua được cũng có xuyên giác sơn tinh dùng móng vuốt mà bào.

Trong đội ngũ bọn họ có một con xà yêu, rõ ràng là một con hùng xà, nhưng eo lại tế lại mềm, đi đường vặn đến lay động sinh tư, yêu lý yêu khí đến muốn bàn lên trên người người khác đi.

Liễu Vũ đối với số yêu này thực vô ngữ, giống đực so yêu mị một con lại hơn một con, so mỹ cũng một con lại hơn một con, giống cái thì điệu thấp vô cùng, tương đương Phó Tố.

Tỷ như con gà rừng mẹ, con chim sẻ đốm, biến thành hình người mặc một thân quần áo toái hoa, sống thoát thoát như một đại thẩm nông thôn. Cô nhớ mơ hồ có một con hùng gà rừng tinh, so với xà yêu còn yêu hơn, nhưng không nhớ rõ là ở nơi nào đã gặp qua hùng gà rừng tinh.

Liễu Vũ đói không chịu được, trên đường gặp được con dơi, rắn, rết toàn bộ đều không buông tha. Mấy thứ này đối với cô cơ bản không đủ no bụng, chỉ có thể làm đồ ăn vặt, làm cho tâm lý có điểm được an ủi, để tránh thật đói, tức giận đem người và yêu cùng nhau ăn.

Bọn họ đi qua dưới mặt đất không thể bay, thậm chí không dùng pháp thuật, để tránh bị cảm ứng phát hiện.

Hồ Lương nói, nếu vận dùng pháp thuật sẽ để lại dấu vết và bị truy lùng đến. Con tê tê dùng móng vuốt bào, thoạt nhìn cùng tiểu tinh quái dưới mặt đất bào không sai biệt lắm, loại tình huống này thực thường thấy, không dễ khiến người khác chú ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con tê tê tinh này dẫn tới một đường dùng sức để bào động, động bào ra so với động trộm còn nhỏ hơn. Trừ bỏ Liễu Vũ cùng Kim Mao chuột tre người nhỏ, thì toàn bộ người cùng yêu đều bò qua.

Liễu Vũ nhìn những đệ tử Cổ Đạo Tông, chẳng phân biệt nam hay nữ đều dẩu mông lên ngầm bò, quần áo sớm bị những giọt nước trong động cùng vụn đá do tê tê tinh đào ra làm cả người lấm lem không nở nhìn, chật vật đến Liễu Vũ thấy thật đáng thương cho cái tông môn này.

Tà ma ngoại đạo, rơi vào hoàn cảnh bị chính phái đuổi giết, ở phía dưới nên đất không thấy mặt trời mà toản.

Đáng thương nhất chính là, một đám theo chân cô, hỗn đến cơm đều chưa ăn.

Bọn họ dưới nền đất bò một ngày một đêm, đầu gối đều bị ma sát muốn hư, rốt cuộc cũng đến được mặt núi có nước chảy xuôi thành sông.

Người Cổ Đạo Tông bò không nổi nữa, nhờ xà yêu biến về nguyên hình, toàn bộ nằm bò trên lưng nó, để xà yêu chở bọn họ đi ra bên ngoài. Vì thế mỗi người còn thanh toán mười lượng linh ngọc đương phí vất vả cho nó.

Sau khi xà yêu biến trở về nguyên hình, thân thể dài hơn hai mươi mét, thân thể so với lốp xe hơi còn thô hơn, hồng lục lam đan xen vằn vện lại xứng với một cái sắc thái đỏ rực tươi đẹp của mào gà trống, diện mạo cực độ kỳ quái.

Liễu Vũ cố ý quan sát qua nó, đây là rắn không độc, nó không có răng nọc, cũng không có tuyến độc.

Đại xà yêu bơi vào sông ngầm, vui vẻ đến lăn mấy vòng, trên người thì bò đầy yêu cùng đệ tử Cổ Đạo Tông.

Liễu Vũ nhìn bọn họ rậm rạp mà tụ tập, mật độ chia cũng không đều, cô nhanh chóng bố trí lại vị trí cho từng người, khiến bọn họ thoạt nhìn giống như ngồi trên du thuyền hình rắn.

Đại xà yêu chở bọn họ, lặn theo dưới dòng nước mà đi. Lúc sau lại qua chỗ nước cạn, lại là bò thác nước, cuối cùng lại lặn ở đáy nước hạ du.

Thời điểm Liễu Vũ đói đến tự muốn ăn chính mình, rốt cuộc một hàng bọn họ cũng từ phía chỗ sâu trong sơn mạch xuyên ra tới, sau đó tới một con sông lớn dòng nước chảy xiết.

Trước tiên Liễu Vũ để cho bọn họ bơi xuống, cô thì tại đáy nước biến thành một đoàn lớn tiểu cánh hoa ngược dòng mà lên, chuẩn bị mở rộng cái bụng ăn no nê. Cô đã nghĩ kỹ rồi, thấy cá ăn cá, thấy tôm ăn tôm, nhìn thấy quỷ nước thì ăn quỷ nước, trừ bỏ trên mặt nước có khả năng sẽ có thuyền đi, thì gặp được vật còn sống, bao gồm quỷ, tinh quái, một con đều không buông tha.

Đặc biệt phía trước có một con rùa to cỡ xe vận tải, đừng hòng chạy!

Cô hóa thành một đoàn sương mù trên người con rùa khóa lại, cắn thịt ở trên cổ nó một ngụm.

Trên người con rùa bắt đầu hiện lên kim sắc nhàng nhạt của Thiên cương chi khí, thiêu đến miệng cô đều mau lạn. Cô vất vả nuốt xuống một ngụm máu, lại bị Thiên cương chi khí trong máu làm bỏng từ miệng đến dạ dày lại xông thẳng lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa làm cô sặc đến bất tỉnh.

Liễu Vũ ủy khuất đến không chịu được, còn thực tức giận, cố nén lại sự đau đớn, bắt lấy một chân của rùa đen lớn, chuẩn bị đem nó chộp tới tìm Kim Mao chuột tre đem nó đi hầm.

Cô không nghĩ tới rùa đen này lại cực kỳ hung hãn, kim sắc cương khí nhàn nhạt trên người nó kích động, nguyên bản một dòng nước đang chảy xuôi dòng bình thường nháy mắt cuốn lên sóng gió động trời, theo sát lại cuốn lên một cột nước ý đồ đi tới trên mặt nước.

Liễu Vũ sợ bị lộ ra ngoài, quyết đoán mà tặng cho nó chút độc.

Cổ rùa đen duỗi ra, tứ chi vừa giẫm, treo.

Chung quanh dòng nước lập tức khôi phục bình thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Vũ còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy trên người rùa đen chảy ra máu độc theo dòng nước phiêu đi xuống, dọc theo đường đi đọc dính lên cá, tôm, cua toàn bộ trắng dã. Tôm cua thì chìm xuống đáy, cá thì nổi lên trên mặt nước phiêu.

Liễu Vũ nhanh tay đem rùa đen thu vào trong giới tử thạch, sau đó đi vớt số tôm cá đó.

Cũng may nước có thể pha loãng độc, sông này cũng thực rộng, dòng nước thì chảy xiết, thực mau độc đều bị pha loãng đến không còn lực sát thương.

Xác cá phiêu trên mặt nước, lớn lớn bé bé có vài trăm con, cô đem toàn bộ cá vớt vào trong giới tử thạch, sau đó lại bơi trở về đem độc trên tôm cua đang chờ chết đều thu hồi lại, miễn cho độc đến động vật khác.

Cô bận xong thì mệt đến muốn chết, càng đói bụng thêm, nhặt được một đống tôm cua cá thế nhưng không thể ăn. Số hải sản này đều có độc, độc này dính lên Kim Mao chuột tre có độc chết luôn nó hay không thì khó nói, không có biện pháp xử lý cương khí bên trong số hải sản này. Số hải sản này trên người chứa đựng cương khí, nếu cô thả tiểu cánh hoa ra liếm độc, sẽ lại bị bỏng một đốn, không có lời. Liễu Vũ quyết định sau này lại tìm một cái nơi để rác rưởi có hại chôn số hải sản này đi.

Cô tiếp tục bơi xuống dưới, lần này khôn hơn, rút kinh nghiệm, cô đem số hải sản này bắt sống thu vào trong giới tử thạch, được một đống lớn, lại bằng tốc độ nhanh nhất bơi đi tìm đầu bếp của cô nấu cơm.

Cô bơi rất xa mới tìm được bọn họ, họ ở chỗ hẻm núi dưới nước hai bờ sông đều là vách đá huyền nhai.

Nơi này là một vũng nước đọng, trên thượng lưu đồ vật lao xuống đều hội tụ lại nơi này, âm khí có điểm nặng. Cô nguyên bản cho rằng nơi nhiều âm khí thì sẽ có một ít quỷ để ăn, kết quả suy nghĩ nhiều, nơi này âm hồn đều không có lấy một cái.

Trên vách núi có rất nhiều lỗ thủng bị nước xoát qua tạo thành, còn có một cái khe đại khái giống với đại đạo do động đất tạo thành, hình thành sơn động.

Bọn họ đem phiến huyền nhai này bày pháp trận, vô luận là nhìn bằng mắt hay dùng cảm giác tới xem, đều không nhìn có có cái gì khác thường. Cô có thể tìm thấy bọn họ, là bởi vì trên người bọn họ có mộc bài tiếp dẫn, mặt trên có tiểu cánh hoa của cô.

Cô theo mộc bài tiếp dẫn bay vào, liền nhìn đến bọn họ nướng thật nhiều hải sản thành tinh, còn bắt quỷ nước nhốt vào trong một cái pháp khí giống ung đàn.

Liễu Vũ vừa xuất hiện đã bị mỹ thực bao vây.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô cảm động đến muốn khóc, lại khổ sở đến muốn khóc.

Cô một đường này, bận việc tới lui cả nửa ngày, quay đầu lại còn phải chôn rác rưởi.

Liễu Vũ không làm ra việc ăn mảnh, trước tiên phát cho bọn họ một phần, lúc này mới tới ăn.

Cô đối với quỷ nước bên cạnh nhìn hai mắt, một chút hứng thú hạ khẩu cũng không có. Số quỷ nước này không có Thiên cương chi khí, nhưng trên người lại có một vòng hắc khí bao trùm, ánh mắt nhìn về phía người tràn ngập sợ hãi, oán hận. Nó phát ra một loại cảm xúc là oán độc, không giống như những con quỷ trước kia cô đã từng gặp, ngược lại nó có vô số mặt trái cảm xúc của người có chút âm hồn lôi cuốn, khiến người nhìn tâm tình không tốt, áp lực, không thoải mái.

Liễu Vũ vững chắc mà ăn đốn, tuy ăn không no, nhưng có thể làm giảm cảm giác đói khát, có loại lý trí gần như điên cuồng trở về trạng thái bình thường.

Người và yêu bên cạnh toàn bộ mệt đến người ngã ngựa đổ, bảy đảo tám oai mà ngủ hết rồi. Quần áo bọn họ bị bọt nước làm cho nhăn dúm dó, vừa dơ vừa hư nát, tóc cũng rối loạn, trên mặt trên người chỗ nào cũng dơ bẩn, thật sự thê thảm.

Liễu Vũ dâng lên một cổ mạc danh cảm xúc, đột nhiên rất muốn đem bọn họ sống sót mang về Cổ Đạo Tông, còn có điểm tưởng niệm nữ nhân bảo hộ cô cái này quản, cái kia cũng quản.

Nhưng nữ nhân kia là ai? Đang làm gì? Cô cái gì cũng không nhớ. Đại khái là đã quên đi.

B.A

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Số ký tự: 0