Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 73

Tuyết Ca

2024-10-07 09:36:40

Lê Vị trong lúc Trương Tịch Nhan đuổi theo sau Liễu Vũ, thực bình tĩnh mà lấy ra ghế gấp nhỏ của chính mình, lại lấy thêm trái cây lấy được từ chỗ Vu thần chậm rãi gặm ăn.

Toàn bộ cơ thể thủy yêu đều ngốc. Hoa Thần Cổ tính tình còn lớn hơn Đại Tế Tư Vu tộc, cô ấy thở hồng học mà chạy phía trước, Đại Tế Tư lại nhảy nhót đuổi theo phía sau, em bé béo tròn trước mặt của nàng ta hẳn là tiểu Vu thần trong truyền thuyết. Nho nhỏ một đoàn nhưng bản lĩnh lại hơn người, nhìn tuổi cũng nhỏ vừa rồi Hoa Tế Thần chọc đến Âm Sát khí tận trời, ngoài 800 dặm cũng có thể nhìn thấy, rất có thể đưa tới người của Thiên tộc. Đại Tế Tư thật không sợ Thiên tộc hai móng vuốt cào chết tiểu Vu thần, nháo ra việc gì sao? Thiếu Vu nhỏ như vậy, chắc hẳn đánh không lại Thiên tộc thành niên đi?

Lê Vị cảm thấy được ánh mắt của thủy yêu, quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, bàn tay vừa lật, trên bàn tay nhỏ mập mạp nâng một quả đỏ đỏ giống trái táo đưa qua.

Thủy yêu đầy mặt dại ra mà nhìn Lê Vị, lại nhìn nhìn trái cây, lấy kiến thức 8000 năm của chính mình, thế nhưng không quen biết loại trái cây này.

Lê Vị cũng không biết đây là trái của cây gì, chỉ biết thụ linh có mười mấy vạn năm, thịt quả có thể tẩm bổ huyết khí

Thời gian đã rất lâu về trước, Vu thần cũng không thể nhớ cái cây này từ đâu ra. Lê Vị chỉ có thể từ hoàn cảnh xung quanh, các vật phẩm hư thối và độ hóa thạch cùng đếm vòng cây để xác định tuổi sau đó tiến hành suy đoán, kết quả suy đoán là khi trước Vu thần thu thi thể của thần thú, tính cả máu của thần thú thấm vào sâu trong đất, cái cây lúc đó bị thi thể của thần thú đè lên nên được gom lại thu vào cùng nhau. Lúc sau Vu thần sáng lập ra một không gian trong cơ thể liền ném vào cuối cùng là quên mất! Thời gian thật lâu về sau, huyết nhục thần thú và các loại thực vật đều bị hư thối lạn thành bùn, lúc ấy trùng hợp thu vào một ít hạt giống nên chúng phá xác nảy mầm, có một số thì chết một số thì sống sót lấy huyết nhục thần thú lạn thành bùn làm chất dinh dưỡng đã sinh ra dị biến, cũng lớn lên và trở thành thần thụ. Tuy rằng không có thần thông, chưa thể mở ra linh trí, nhưng thọ mệnh trở nên rất dài, cây kết ra quả cũng thực không bình thường.

Thủy yêu không dám không nhận quả mà thiếu Vu đưa qua, nhanh chống vươn đôi tay tiếp nhận. Quả này nhìn thì không lớn, nhưng khí cầm lên thì rất nặng, ngoài ra tựa hồ như có năng lượng hay gì cái đó lưu chuyển bên trong, nhưng năng lượng kia vừa không phải Thiên Cương hay Âm Sát khí mà cũng không phải Linh khí của Linh giới, ngược lại mơ hồ có điểm nào đó giống với tinh huyết chi khí của giống loài cường đại nào đó, lực lượng mãnh liệt mênh mông, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.

Nàng ta nhìn về hướng thiếu Vu, liền thấy thiếu Vu cầm một quả giống vậy gặm ăn. Em bé không răng, trước khi gặm trái cây dùng mắt nhìn chằm chằm nơi muốn cắn xuống, nhìn đến đoàn thịt quả kia nhừ thành như cháo, mới đưa đến bên miệng cắn nuốt vào trong.

Thủy yêu nghĩ thầm: Một đứa bé còn nhỏ như vậy, hẳn là còn bú mẹ đi? Cho dù muốn ăn đồ ăn khác ngoài sữa mẹ cũng nên là từ người lớn trong nhà chuẩn bị băm nhuyễn sau đó uy đến bên miệng đi. Đường đường là thiếu Vu, muốn ăn trái cây trước đó còn phải tự dùng thần thông băm nhuyễn thịt quả thành cháo, lại tự chính mình ăn, ngay cả một người hầu hạ cũng không có.

Thủy yêu xuất thần mà nghĩ thiếu Vu này cũng thật đáng thương, vô ý mà đưa quả đó đến trong miệng, cắn xuống một ngụm, thiếu chút nữa đem răng đóng thành băng rồi. Nghẹn ở răng! Nàng ta xem dấu răng ở mặt trên, lại sờ sờ răng của chính mình, lại cảm thụ da của vỏ trái cây cắn xuống và nước trái cây thấm vào trong miệng, liền cảm giác huyết khí rất nhanh dâng tràn thẩm thấu toàn thân Linh khí bạo tăng phảng phất như muốn phá cơ thể mà ra, nàng ta sợ tới mức nhanh chóng đả tọa vận khí dẫn đường Linh khí vận chuyển luyện hóa tia huyết khí từ trong thịt quả rồi hấp thu.

Lê Vị quay đầu mắt nhìn thủy yêu thật sâu, thấy sinh mệnh của nàng ta không có nguy hiểm, liền không để ý tới nữa. Lấy đạo hạnh của thủy yêu, trực tiếp ăn sống sẽ gặp nguy hiểm, phương thức ổn thỏa nhất chính là trước lấy Linh khí luyện hóa hấp thu, hoặc là mở lò luyện đan, dùng nồi nấu hầm canh đều được.

Cô ăn một quả, hột ăn còn dư lại cũng thu hồi, tiêu hóa một hồi, liền thủy yêu đều đả tọa xong thu công, Liễu Vũ cùng Trương Tịch Nhan mới khởi động phi thuyền bay trở về.

Tạo hình cho đến màu sắc của phi thuyền này đều là phong cách thẩm mỹ của Liễu Vũ, vừa nhìn liền biết Trương Tịch Nhan dựa theo sở thích của Liễu Vũ mà chế tạo. Lê Trùng Trùng thích phong cách cổ xưa thường chế tạo theo khuynh hướng đại khí, Trương Tịch Nhan lại càng có khuynh hướng thực dụng, điệu thấp tinh xảo.

Trương Tịch Nhan tiếp đón Lê Vị cũng thủy yêu lên phi thuyền.

Nếu là Trương Tịch Nhan có một mình, nàng liền phi kiếm cũng không cần dùng, sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới có thể tùy ý muốn đi nơi nào thì đi còn thực nhanh lẹ dùng ít sức. Còn lại phi thuyền là chỉ vì làm màu ngẫu nhiên sẽ lấy ra dùng một chút. Phi thuyền di chuyển thiêu đốt chính là linh tinh được luyện chế qua với độ tinh khiết cực cao, linh tinh dùng để chạy ba năm tháng đủ để tạo ra thêm một con phi thuyền khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Tịch Nhan muốn mang theo Liễu Vũ, phải suy xét đến việc dùng công cụ nào để phi hành. Lúc trước Liễu Vũ vẫn luôn tự mình sờ soạng tu luyện lung tung, dẫn tới hình thái nhân thân khi bay sẽ nghiêng ngả lảo đảo tùy thời đều có thể tan thành từng mảnh, mà nếu lấy hình thái trùng thân bay sẽ dẫn tới dễ dàng chui vào Thứ Nguyên Giới khác sẽ bị lạc đường rồi đi lạc. Trương Tịch Nhan cũng có thể mang theo Liễu Vũ ở hình thái trùng thân trên người lên đường, nhưng nàng lại lo lắng Liễu Vũ sẽ quen với việc biến thành sâu bám vào trên người của người khác, ngoài ra nàng cảm giác được Liễu Vũ không muốn dựa vào người khác để sống. Nếu chỉ có nàng cùng Liễu Vũ hai người, phi kiếm chạy vậy là đủ rồi, nhưng hiện tại lại có thêm Lê Vị cũng thủy yêu, cũng chỉ có thể cưỡi tàu bay đi thôi.

Liễu Vũ đã điều khiển ổn phi thuyền, đi đến bên người Kiếm tông đại trưởng lão đang nằm trong bụi cỏ ven hồ.

Kiếm tông đại trưởng lão bị một đám người xếp chồng đè lên người như chiêu thức của La Hán, hơi thở hổn loạn. Linh lực bị phong, vô pháp nhúc nhích. Những người đè trên hắn là những người bị trúng pháp thuật của thủy yêu, tất cả đều hôm mê bất tỉnh, càng là muốn động một chút cũng không được.

Kiếm tông đại trưởng lão ý thức vẫn còn thanh tỉnh, chính mắt thấy toàn bộ hành trình, hiện giờ nhìn đến Liễu Vũ mặt đầy không có ý tốt lại đây, tim đều mau nhảy lên tới cổ họng. Thân là Kiếm tông đại trưởng lão, thể diện của chính mình hay là thể diện của tông môn đều muốn giữ, bồi tội xin tha là không có khả năng, buông lời hung ác liền càng miễn, hiện giờ người ta là dao thớt hắn chỉ là thịt cá, chỉ có nhắm mắt cam chịu.

Liễu Vũ rốt cuộc vẫn nên chừa cho Du Thanh Vi một chút mặt mũi, cũng vì suy xét đến Trương Tịch Nhan. Trương Tịch Nhan và Du Thanh Vi không chỉ là chí giao hữu hảo, mà còn là đồng bọn hợp tác chiến lược, quan hệ giao hảo hỗ trợ của Địa Linh giới và Vu tộc không thể vì điểm này mà sinh ra hiềm khích. Cô tới bên người Kiếm tông đại trưởng lão, nặng nề mà “Chật chật” hai tiếng, nói: “Ngươi liền một chút ảo thuật nhỏ của thủy yêu cũng không nhìn ra được, đồ đệ của chính mình cũng có thể nhận nhầm, ha hả!” Cô lại lôi đám người đè lên người Kiếm tông đại trưởng lão xuống, kéo Nghiêm Nguyệt Hành trong đám người đó ra, giúp hắn giải ảo thuật.

Nghiêm Nguyệt Hành nhảy dựng dựng lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, toàn thân đề phòng, nhìn thấy Liễu Vũ liền dùng hai mắt đánh giá cô trên dưới, sau khi cẩn thận phân biệt, nhanh chóng chắp tay hành lễ, lại thoáng mắt thấy Kiếm tông đại trưởng lão thê thảm cực độ đang nằm trên mặt đất, la lên: “Sư phụ!” Chạy nhanh lại nửa ngồi xổm nửa quỳ gối mà xem xét thương thế của sư phụ hắn, lại nhanh chóng lấy ra đan dược tùy thân đang chuẩn bị rót vào miệng của sư phụ hắn, liền phát hiện cổ họng đã không còn, dạ dày cũng không có. Đan dược đút vào miệng kết quả chỉ là từ trong cổ họng lậu ra ngoài.

Hắn không hỏi sự phụ của mình làm sao bị thương, bên cạnh là Trương tông chủ Cổ Đạo Tông đang bãi giá ở nơi này, sư phụ của chính mình cùng một đám người nằm ở đây không ai để ý tới, hiển nhiên bên trong chắc hẳn có việc hắn không tiện hỏi thăm. Hắn lập tức dùng Linh khí bảo vệ thương thế của sư phụ nhà mình, đối với Liễu Vũ ôm quyền, nói: “Ta trước mang sư phụ cùng những người bị thương này về tông môn. Sau này còn gặp lại.”

Liễu Vũ nhún nhún vai, dưới chân phóng xuất ra tiểu cánh hoa nâng chính mình trở lại trên phi thuyền.

Nghiêm Nguyệt Hành lấy ra một cái pháp bảo thảm bay, bắt đầu phòng ngự tráo, lại bày thêm trận bàn ngăn cách nhìn trộm cũng pháp trận phòng ngự, lúc này mới đem sư phụ nhà mình cùng những người đang hôn mê bất tỉnh dọn lên, lại hướng về linh bảo phi thuyền phía xa xa mà hành lễ, lúc này mới điều khiển thảm bay hỏa tốc mà chạy về tông môn.

Trương Tịch Nhan liếc mắt phương hướng Nghiêm Nguyệt Hành rời đi, lại quét mắt nhìn Liễu Vũ, lấy thần niệm thao tác phi thuyền phóng lên cao, thẳng đến Quỷ Linh Thành.

Bay ở tốc độ càng cao, tốc độ tiêu hao linh tinh sẽ tăng lên gấp bội. Nàng cũng không gấp gắp lên đường, vì tiết kiệm chút linh tinh, đem phi thuyền bay bảo trì ở mức độ chậm nhất có thể một đường từ từ vừa bay vừa ngắm phong cảnh.

Lê Vị trên phi thuyền, lên tiếng: “Trùng Trùng”, rồi tiến vào một gian phòng nghỉ, sau khi Trương Tịch Nhan theo vào tới, cô đóng lại cửa khoang thuyền bày ra kết giới, ngăn cách bên ngoài nhìn trộm.

Cô ấy lấy một hơi ra mấy trăm cái giới tử thạch, đem đồ vật cướp đoạt được từ chỗ của Vu thần, phân ra một nửa giao cho Trương Tịch Nhan. Bảo hộ Vu tộc, Lê Trùng Trùng một cái Đại Tế Tư này so với mẹ con cô càng xứng chức. Mẹ của cô ích kỷ, cô thì tùy hứng, tộc nhân với cô mà nói vẫn có thể từ bỏ. Nhưng Trùng Trùng và mẹ con cô không giống nhau, từ nàng dẫn dắt Vu tộc mới có thể nhìn thấy hy vọng.

Cô ấy nhẹ nhàng nói một câu, “Không tìm được Ô Huyền trở về, em chung quy sẽ không cam tâm.” Cô sẽ đi đến Thiên giới, sẽ không ở lại để bảo về Vu tộc.

Trương Tịch Nhan hiểu rõ chấp niệm của Lê Vị, cũng hiểu rõ dụng ý của cô.

Nàng đem giới tử thạch trả lại cho Lê Vị, nói: “Số này là tự Vu thần để dành, tích góp về sau, cho em chính là cho con cháu về sao ăn, còn cho bọn chị… không phải có chuyện như vậy.” Nàng ngồi xuống trên ghế, quay đầu nhìn Lê Vị đang đang ngồi bên cạnh. Nho nhỏ be bé một đoàn, thân thể tương đương với một em bé một tháng tuổi, tuổi hồn phách cũng chỉ là một cây non, tuổi tâm trí lại thành thục, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ yêu cầu được bảo vệ và chiếu cố. Nàng cũng không muốn Lê Vị ở tuổi nho nhỏ liền trải qua một lần sinh tử tồn vong của một cái bộ lạc, ở trong lang bạt kỳ hồ nghiêng ngả lảo đảo mà trưởng thành. Khổ như vậy, trải qua một đời là đã đủ rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng ôn thanh nói: “Lê Vị, chị là muốn Cổ Đạo Tông, Vu tộc là một cái tông môn, chủng tộc tự lập từ cường, không cung phụng một vị thần linh nào hay không cần phải dựa vào sự che chở của thần linh để kéo dài hơi tàn. Đam Mỹ Hiện Đại

Em bảo vệ không được Vu tộc, chị cũng không bảo vệ được Vu tộc, địch nhân của chúng ta không phải là Thiên tộc, hay là bất luận một cái gì hoặc một bộ tộc cường đại nào cả, mà là chính mình. Ở Thiên tộc ranh giới lĩnh vực tự bọn họ sáng lập ra, đánh xuống dưới, bọn họ sẽ không tàn sát bộ tộc, con dân và sinh linh của chính mình đi cung phụng cái khác. Nhân tộc cùng Vu tộc ở Bất Chu Sơn, giơ lên dao mổ về phía bộ tộc của chính mình, đem người tinh tráng có tiền đồ nhất trong tộc của mình để hiến tế cung phụng cho thần linh, lại phủ phục ở dưới chân nhóm thần linh cầu xin thần linh bố thí.”

Lê Vị im lặng. Bộ lạc Hoa Tế đau khổ giãy giụa sau mấy ngàn năm cơ hồ đều bị diệt sạch, chỉ còn lại hai cha con bôn ba nửa đời người, con cháu của bọn họ không hề tu luyện cổ thuật, không hề thờ phụng thần linh, không biết quá khứ nhóm tổ tiên, trót thành một thành viên trong một tỷ người bình thường, ngược lại, lại có một cuộc sống an ổn, đời đời sinh sôi nảy nở lớn mạnh lên.

Lê Vị chính mình càng nguyện ý cùng người yêu cùng nhau ở trong núi bắt chim bắt thú nướng món hoang dã, sống một cuộc đời bình thường trải qua một cuộc sống bình dị. Cô ấy sống hai đời, nhưng thời gian vui sướng nhất là khi ở bên Ô Huyền. Có một người như vậy, có thể lấp đầy thế giới của cô làm thiên địa vạn vật đều tràn ngập sắc thái, mang đến quang mang có thể xua đuổi hết thảy hắc ám, làm cô cảm thấy thế gian vạn vật đều là tốt đẹp cũng thật thú vị.

Lê Vị không thích bản thân, không thích cùng xà trùng độc vật làm bạn, không thích giấu ở trong bóng đêm người nhận không ra. Cô nguyện bị Thái Dương tinh hỏa của Kim Ô thần cung thiếu đến mai một, cũng không muốn làm một cái thần linh ở nơi không thấy mặt trời. Cô muốn đi tìm Ô Huyền.

Trương Tịch Nhan nhìn thấy Lê Vị ngẩn ngơ xuất thần, cảm nhận được cảm xúc của Lê Vị, hơi than nhẹ một tiếng không thể nghe thấy, xoa xoa tóc máu mềm mại trên đỉnh đầu của Lê Vị, nói: “Hai đứa hiện tại đều là con nít.” Tiểu bằng hữu ở nhà yêu sớm, muốn tu thành chính quả, ít nhất phải chờ đến thời điểm cô ấy lớn hơn có thể chống lại sự quấy nhiễu của ngoại giới.

Lê Vị hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trương Tịch Nhan, thu hồi suy nghĩ, lại móc ra trái cây gặm. Ăn nhiều thêm chút, dinh dưỡng tốt một chút, có thể lớn mau một tí, cường tráng một chút.

Trương Tịch Nhan quét mắt trên quả của Lê Vị, liền phát hiện không bình thường, lập tức vương tay lấy đi, nói: “Trái cây dùng để ăn vặt là có thể, đồ ăn cũng cần cung cấp thêm.”

Lê Vị lấy ra một khổi giới tử thạch đưa cho Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan ra khoang, tìm thấy Liễu Vũ đang nằm phơi trên ghế, đem trái cây đưa qua, nói: “Tẩm bổ huyết khí.”

Liễu Vũ nhận lấy trái cây, răng rắc cắn xuống một ngụm, giòn, vào miệng ngọt lành giống như thanh tuyền chảy khắp toàn thân, ăn ngon. Cô ca ca ca mấy khẩu đem cả quả cùng hột cùng nhau ăn hết.

Thủy yêu bên cạnh mắt nhìn đến choáng váng, cả kinh miệng đều há hốc!

Cũng một loại trái cây, chính mình chỉ có thể giảo phá một chút vỏ dính một ít nước quả, Hoa Tế Thần đưa lên miệng trực tiếp… gặm xong rồi?

Liễu Vũ nhấm nháp dư vị lưu lại giữa răng và môi, nói: “Em giống như đã từng ăn qua hột của quả giống chủng loại này, nhưng bất quá lúc trước chỉ là hột lạn.” Cô nhớ không ra đã ăn ở đâu, cũng nhớ không rõ cụ thể, vì thế nói: “Đại khái là ảo giác đi.” Vì để không lãng phí, cô vẫn là hành khí một vòng đem dinh dưỡng hấp thu cầm đến cho tiểu cốt bột phấn của chính mình thêm gạch thêm ngói.

B.A

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Số ký tự: 0