Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 86

Tuyết Ca

2024-10-07 09:36:40

Liễu Vũ cảm giác được cảm xúc của Hắc Hồ xác thực tràn ngập lo lắng, không có ý đồ xấu, thái độ cũng hòa hoãn lại một chút, đối với Hắc Hồ thủy yêu nói: “Không thiếu một ít thuốc trị thương này của ngươi.” Cô bỗng nhiên cảm thấy được Thiên Nhãn giữa trán của Trương Tịch Nhan có dòng khí trào ra dọc theo bên ngoài thân của Trương Tịch Nhan khuếch tán, tựa hồ như muốn bao lấy Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ nghĩ thầm: “Đây là sau khi Trương đại lão hôn mê, Thiên Nhãn chi lực hình thành cơ chế tự bảo vệ mà tại thành một cái vòng phòng ngự sao?” Giây tiếp theo, cô nhìn thấy dòng khí được phóng xuất ra từ giữa trán của Trương Tịch Nhan giống như hồng thủy cuốn đi tiểu cánh hoa của cô thả ra dưỡng thương cho Trương Tịch Nhan.

Nhiều tiểu cánh hoa như vậy, muốn giãy giụa cũng không kịp, liền ở dưới mí mắt của Liễu Vũ biến thành từng sợi mang theo Âm Sát khí sau đó nhẹ nhàng tiêu biến.

Dòng khí nhanh chóng khuếch tán bao trùm lấy thân thể của Trương Tịch Nhan, tiểu cánh hoa gặp phải không hề có lực đánh trả và bị phá hủy, Liễu Vũ trong lòng mạc danh mà hoảng loạn lên, phảng phất như sắp phát sinh chuyện gì rất đáng sợ.

Liễu Vũ thực sợ hãi, bản năng sinh tồn đang không ngừng gõ chuông cảnh báo nhắc nhở: Chạy mau, có nguy hiểm.

Nhưng cô lại luyến tiếc bỏ lại Trương đại lão đang trọng thương hôn mê, Trương Tịch Nhan lúc này đang yêu cầu có sự bảo hộ, cần được chữa thương.

Bỗng dưng, phía sau truyền đến cảm giác khác thường, phảng phất như có quái vật khổng lồ xuất hiện đang tới gần.

Liễu Vũ quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng đêm ra tới một con thuyền lớn toàn thân đen nhánh. Thuyền kia dẹp dẹp, giống như một con rùa đen thật lớn, tốc độ thì rất mau, trên đầu thuyền có treo một bộ xương khô động vật, trên bề mặt thân tàu bò đầy xương trắng.

Nguyên bản những người, quỷ, vu đang quỳ lạy sát đất Hoa Tế Thần sôi nổi quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ ràng là thứ gì đang tới, đàn ong “Người” lập tức xuất hiện xao động, theo đó có một đệ tử Âm Dương Đạo Tông lấy ra phí kiếm hướng về phía Quỷ Linh thành bay đi, người, quỷ, yêu đang tụ tập ở xung quanh cũng cùng nhau thi triển thần thông chạy trốn, phía sau nối tiếp phía trước mà trốn đi.

Trong đám người đó có đệ tử Cổ Đạo Tông, người, yêu đến từ Vu tộc tất cả đều nhanh chóng bay về hướng Trương Tịch Nhan.

Liễu Thụ chân dẫm phi kiếm đi đến bên cạnh Liễu Vũ, vội vàng mà hô: “Mau mang lão tổ đi!” Hắn lấy ra lệnh bài thân phận của mình, hô to: “Đệ tử Cổ Đạo Tông nghe lệnh, bảo hộ lão tổ..”

Liễu Vũ ngốc, tâm nói: “Tình huống gì đang xảy ra, thứ gì đang tới?”

Bỗng dưng, đám người chạy trốn truyền ra tiếng động ồn ào, sau đó toàn bộ hoảng loạn mà lui về. Ở phương hướng của Quỷ Linh thành trong bóng đêm, tắc hiện ra vô số ánh đỏ ánh xanh, đồng thời có loại tiếng kêu quỷ dị của quỷ, tiếng quỷ thú gào rống, tiếng kèn vang lên, phảng phất như có một đội ngũ mang theo lực lượng to lớn chặn lại ngăn cản bọn họ rời đi.

Trưởng lão Âm Dương Đạo Tông đứng ra hô to: “Đệ tử Âm Dương Đạo Tông nghe lệnh, tập hợp!” Hắn giơ tay thả ra một cái pháo hoa hình thành một đóa thật lớn ở không trung hiện lên đánh dấu tông môn của Âm Dương Đạo Tông.

Pháo hoa kia là kiểu dáng dành cho trưởng lão tông môn được phái ra ngoài trú ở thành sở hữu.

Âm Dương Đạo Tông nhận ra là trưởng lão trú ở Quỷ Môn thành, giống như tìm được người tâm phúc, sôi nổi chạy lại.

Trú thành trương lão nhìn thấy số lượng đệ tử không vì Quỷ Môn thành bị hủy mà giảm bớt, âm thầm mà thở phào nhẹ nhõm, lập tức chỉ huy đệ tử làm tốt phòng ngự cùng bày trận công phá vòng vây, lấy pháp bảo cùng bùa chú đều lấy ra tới, chuẩn bị chiến đấu.

Theo Cổ Đạo Tông cùng Âm Dương Đạo Tông tập hợp lên, số người, yêu, quỷ còn lại nếu có bộ tộc thì tìm bộ tộc, có đồng bạn thì tìm đồng bạn, còn những người không nơi nương tựa thì chạy gần về phía của Liễu Vũ.

Đột nhiên trong nhóm người đó nhảy ra tới mười mấy cái bóng đen, lấy tốc độ thật nhanh lao tới Trương Tịch Nhan đang nằm trên mặt đất.

Liễu Vũ không hề nghĩ ngợi, thả ra ngoài một lượng tiểu cánh hoa thật lớn bọc đi lên sau đó liền bắt đầu cắn và phóng độc.

Mười mấy bóng đen kia bị bao bọc trong tiểu cánh hoa thì lộ ra thân hình, là một đam quỷ tu. Nhóm quỷ tu mang mặt nạ quỷ, người đầy Âm Sát khí, mặc y phục thì tương tự với đệ tử Cổ Đạo Tông, trong tay là cốt kiếm sát khí hôi hổi, trên người có pháp bảo hình thành tầng bảo vệ ngăn cách với tiểu cánh hoa.

Bọn họ tới cực nhanh, trong giây lát liền tới trước mặt Trương Tịch Nhan, kiếm trong tay đâm thẳng vào Thiên Nhãn giữa trán Trương Tịch Nhan.

Hắc Hồ thủy yêu phản ứng cũng rất nhanh, dùng trị thủy thuật hóa thành mấy trăm dòng nước cuốn lấy bọn họ.

Đám quỷ tu này thực lực cũng không tính là quá mạnh, nhưng bọn hắn đều là quỷ, trong thân thể không có hơi nước, tại Quỷ giới tràn đầy Âm Sát khí đối diện với một con thủy yêu Linh tộc không hề áp lực.

Một con quỷ trong số đó trường kiếm trong tay dẫn tụ Âm Sát khí bốn phía cuốn về hướng của Hắc Hồ thủy yêu, ý đồ đem Âm Sát khí phản sát nàng ta ở chỗ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người Cổ Đạo Tông nhìn thấy thế nhưng lại có quỷ tu muốn ám sát lão tổ, cũng lập tức phản kích lại. Bọn họ thừa dịp đám quỷ tu bị Hắc Hồ thủy yêu bám trụ, rút kiếm liền công qua.

Liễu Thụ hành tẩu bên ngoài hơn một trăm năm, sớm rèn luyện ra tới từ kiếm pháp quỷ tu thi triển liếc mắt một cái liền có thể nhận ra lai lịch, hô thanh: “Là người của Thiên Kiếm tông!”

Thiên Kiếm Tông và Thiên Cương Tông giống nhau, đều dựa vào Thiên Long tộc. Vu tộc bí ẩn khó tìm, nhưng Quỷ giới lại không khó tìm, Thiên Kiếm Tông lựa chọn người sống sau khi luyện chế thành quỷ sẽ đưa đến Quỷ giới, lén lút ẩn mình vào nơi hoạt động của Vu tộc và Cổ Đạo Tông.

Đệ tử Cổ Đạo Tông hàng năm hành tẩu ở hai giới Âm Dương, trên người se mang theo pháp bảo cùng bùa chú khắc chế quỷ, đối với mười mấy tên quỷ tu này, vẫn là nhiều người thế cũng mạnh, thực mau liền đem đám người đó chém chết.

Hắc Hồ thủy yêu thấy tình thế quá mức hỗn loạn, trước mắt thượng thế của Đại Tế Tư rất nặng, thúc giục Liễu Vũ: “Chúng ta nên chạy cách xa nơi này một chút.” Nàng ta nói xong, nhìn thấy Liễu Vũ không chỉ có không nhúc nhích mà còn ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn lại, lại vội vàng mà hô to: “Hoa Tế Thần!”

Lúc này, đám người chạy tới trước mặt, sôi nổi cầu Hoa Tế Thần che chở. Trong đám bọn họ có một số ít người kinh sợ dưới bệnh cấp tính cần chạy chữa, còn có người lại nhân cơ hội làm loạn sự ở trong đám người châm ngòi thổi gió, định đem những người này tới bên cạnh Liễu Vũ để tạo thành hỗn loạn ý đồ đục nước béo cò hướng tới Trương Tịch Nhan đang nằm trên đất và tiểu Vu thần để xuống tay.

Liễu Vũ nhạy bén mà cảm giác được ác ý trong đám người này, không chút khách khí mà thả ra tiểu cánh hoa đem độc phóng đến bọn họ, mặc kệ là Nhân tộc, Quỷ tộc hay là Vu tộc phàm là người tới mang theo ác ý toàn bộ đều bị độc của cô lộng chết.

Dưới sự hỗn loạn, dao sắc chặt dây rối là phương thức hữu hiệu nhất.

Liễu Vũ lúc này vừa ra tay, đem những người nhân cơ hội trong đám người này dọa sợ, sôi nổi dừng bước. Số ít “Người” đầy đầu mờ mịt, không rõ tình huống gì đang xảy ra, nhìn về phía Liễu Vũ với ánh mắt kinh nghi bất định, không xác định cô có phải là đang thu cống phẩm hay không, sợ chính mình bị chọn trúng. Còn có một số ít đã hiểu được, chính mình bị đối thủ Vu tộc làm ảnh hưởng, cực kỳ cảnh giác mà cùng những “Người” xung quanh khác bảo trì khoảng cách, để tránh bị cuốn đi vào cho không cái mạng.

Liễu Vũ cảm thấy được dòng khí từ Thiên Nhãn giữa trán của Trương Tịch Nhan đã bao bọc lấp kín toàn thân thể nàng, giống như một quả bong bong tràn ngập khí có thể tùy thời mà nổ tung. Trong đầu cô hiện lên một ý niệm không chạy sẽ chết.

Nhưng lúc này, chính mình chạy, người xung quanh làm sao bây giờ? Tổng không thể vì bên trong có một vài gian tế địch quân mà ngay cả người một nhà cùng chung minh hữu đều mặc kệ.

Dưới tình thế hỗn loạn ngoài ra còn đang cực độ nguy cấp, Liễu Vũ lại đột nhiên bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào. Cô đem những cái ý niệm chiếm cứ trong đầu đó đẩy ra, chỉ hỏi bản thân hai vấn đề, “Cơ chế từ bảo vệ của Thiên Nhãn giữa trán Trương Tịch Nhan hẳn không phải là muốn từ xử lý chính nàng đi?” cái vấn đề thứ hai, “Nếu cơ chế tự bảo vệ của Thiên Nhãn ở Trương đại lão không phải hướng tới chính mình, liền tiểu cánh hoa cũng có thể xử lý trong nháy mắt, như vậy thì lúc này tích góp đại chiêu là chuẩn bị xử lý ai?”

Liễu Vũ căn cứ vào tập tính của chính mình, dựa theo lệ thường, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, Trương đại lão đây là muốn thanh tràng!

Ở trong phạm vi Trương đại lão thanh tràng, có thể bất luận thứ quỷ gì đang sống thì đều sống không nổi nữa. Bởi vì có như vậy, mới có thể bảo đảm chính mình không bị tập kích đến, ở trong trạng thái ngủ đông dưỡng thương mới có thể sẽ sống sót.

Liễu Vũ cảm giác được Thiên Nhãn của Trương đại lão đã phóng xuất ra tới năng lượng bên bờ bùng nổ, không thể kéo lại, lập tức dùng Âm Sát khí quấn lấy Trương Tịch Nhan, mở ra ra một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới, đem Trương Tịch Nhan đưa tới ngay chính giữa trên quỷ thuyền lớn nhất, theo sát liền bằng tốc độ nhanh nhất phong bế lại thông đạo.

Nơi xa, bỗng nhiên có năng lượng mãnh liệt dao động trào ra, nồng đậm Âm Sát khí phóng lên cao!

Một nhánh đội hình của quỷ thuyền kia và quỷ thú xung quanh, Quỷ tộc phảng phất như gặp phải một lực lượng cực lớn nháy mắt xé rách vỡ vụn, huyết nhục chúng nó biến thành Âm Sát khí, xương cốt trở thành bột phấn lại biến thành Âm Sát khí…

Đầu tiên quỷ thuyền là bị xé rách đến chia năm xẻ bảy, lại từng tấc từng tấc nổ tung, một ít bị giảo toái, sau đó một cái xoáy nước thật lớn xuất hiện ở trong khu vực nổ mạnh, tất cả nhanh chóng sụp đổ hướng vào từ phía trong.

Mới thở vài hơi nguyên một khu vực so với liếm qua còn muốn sạch sẽ hơn, xung quanh trống rỗng, chỉ có thân hình Trương Tịch Nhan đang xuyên đạo bào nhiễm máu phập phềnh ở không trung. Thiên Nhãn giữa trán nàng bay nhanh xoay chuyển phóng xuất ra dòng khí khóa lại ở trên người của nàng, khiến cho nàng cơ hồ cùng Thiên Nhãn dung hợp ở bên nhau, tản mát ra hơi thở cực kỳ đáng sợ.

Liễu Vũ lược làm do dự, lén lút ném một khối quỷ linh tinh đi qua.

Quỷ linh tinh khi tới gần bên cạnh Trương Tịch Nhan, liền giống như bị một lực hấp dẫn bắt giữ, “Hưu” ầm cái lập tức bay qua, đồng thời trong lúc bay qua nháy mắt liền bị chấn vỡ biến thành Âm Sát khí, liền trôi nổi lượn lờ cũng chưa kịp là đã bị Thiên Nhãn hấp thu.

Liễu Vũ lé mắt liếc về Trương Tịch Nhan ở phía xa, tâm nói: “Thiên Nhãn đó của chị là một cái lỗ đen!” Vô cùng may mắn là chính mình đã quyết định đem Trương Tịch Nhan ném ra bên ngoài.

Bỗng nhiên, con thuyền bạch cốt ở nơi xa xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân kia vô luận là khí chất hay diện mạo ngay cả thần thái đều cực giống với lúc Trương Tịch Nhan ngụy trang thành Lãnh Cốt quỷ vương. Đáng sợ nhất chính là, nàng ấy thế nhưng lại đi vào trong vòng lực hấp dẫn lỗ đen của Trương Tịch Nhan, một cái đánh rắm còn không có.

Liễu Vũ ngốc, trâm nói: “Người này là ai nha?”

Lãnh Cốt quỷ vương tựa như cảm thấy được cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại, tầm mắt đối diện vùng với Liễu Vũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm đôi mắt của nữ nhân kia, đem cảm giác của chính mình buông ra đến cực điểm, hận không thể biến thành tia X đem Lãnh Cốt quỷ vương trong ngoài tra xét kỹ lưỡng. Ngoại hình khí chất của Lãnh Cốt quỷ vương không giống với Trương Tịch Nhan, ngoài ra còn có giờ khắc này Trương Tịch Nhan đang ở bên cạnh, Liễu Vũ lại cảm thấy Lãnh Cốt quỷ vương chính là Trương Tịch Nhan, thậm chí cảm giác tồn tại của Lãnh Cốt quỷ vương so với Trương Tịch Nhan còn cường đại hơn.

Để cho Liễu Vũ kỳ quái nhất chính là, ngực của bản thân đặc biệt đau, có loại cảm giác như bị người xé rách ra, tựa như… Giống như Trương Tịch Nhan sẽ gặp việc gì đó không tốt. Cô nhớ tới lúc trước Trương Tịch Nhan từng nói đã tu luyện ở Bạch Cốt Uyên trăm năm khi đó cảm xúc của nàng rõ ràng không đúng lắm.

Lãnh Cốt quỷ vương yên lặng nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, thu hồi tầm mắt bế Trương Tịch Nhan lên liền biến mất ngay tại chỗ.

Con thuyền bò đầy xương trắng kia ẩn hiện trong bóng đêm trong giây lát liền biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Liễu Vũ không cảm giác được tung tích của Trương Tịch Nhan, liền mơ hồ giống như Trương Tịch Nhan… đột nhiên đã biến mất khỏi thế giới này vậy.

Liễu Vũ không cảm thấy Trương Tịch Nhan có nguy hiểm, nhưng có loại cảm giác bản thân mình bị bỏ rơi, chỉ có chính mình vô thố mờ mịt.

Liễu Vũ tự hỏi chính mình: Trương đại lão sẽ không cần mình nữa sao? Không có khả năng a, nàng thích mình như vậy, mình còn là Tiểu Điềm Điềm của chị ấy nữa cơ mà.

Nhưng Trương đại lão lại bị người khác mang đi! Nữ nhân kia là Lãnh Cốt quỷ vương đi! Liễu Vũ tâm nói: “Dám đoạt nữ nhân của bà, cứ chờ xem bà đây có cắn chết cưng không.” Cô hung tợn hỏi: “Ai ở đây biết đường đi Bạch Cốt Uyên?”

Xung quanh một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Liễu Vũ quay đầu nhìn lại xem phát hiện tất cả mọi người cảm xúc lộ ra vẻ khác thường, giống như đặc biệt khiếp sợ lại thực bi thương.

Hắc Hồ thủy yêu nhìn chằm chằm nơi Trương Tịch Nhan rời đi, lệ rơi đầy mặt, khóc đến có điểm thảm không nở nhìn. Nàng ta trơ mắt nhìn Đại Tế Tư bị Hoa Tế Thần ném ra ngoài, năng lượng trong Thiên Nhãn phóng xuất ra tới, đem xung quanh hết thảy tính cả bản thân của Đại Tế Tư đều bị xé nát, xương cốt của nàng một mảnh nhỏ cũng bị cuốn vào vụ nổ sau đó biến mất trong không gian loạn lưu.

Hắc Hồ thủy yêu như thế nào cũng không dám tin tưởng, Đại Tế Tư người có Thiên Thần chi mắt sẽ dễ dàng chết đi như vậy.

Đột nhiên trong đám đệ tử Cổ Đạo Tông có người hô lớn: “Lão tổ..” sau đó quỳ sát đất khóc rống.

Người nọ vừa khóc, mặt khác tất cả đệ tử Cổ Đạo Tông còn lại toàn bộ đều không khống chế được nữa, cùng nhau quỳ xuống, một đám khóc giống như trời bị sập nhìn thương tâm muốn chết.

Liễu Vũ ngốc, mặt đầy kinh hách mà nhìn bọn họ, tâm nói: “Là các ngươi bị điên hay là ta bị điên?” Cô nhìn về hướng của Lê Vị, chỉ thấy đứa bé béo tròn xoa xoa đôi mắt ngáy ngủ ngồi dậy, quay đầu bốn phía nhìn xem tựa như đang tìm Trương Tịch Nhan.

Lê Vị biểu tình đột nhiên khẩn trương lên, hỏi: “Trương Tịch Nhan đâu?”

Liễu Vũ chỉ chỉ về phía Trương Tịch Nhan bị Lãnh Cốt quỷ vương bắt đi, lại chỉ chỉ về phía của quỷ thuyền, đang muốn nói là có một nữ nhân đã mang nàng đi rồi, ngay sau đó cô nghĩ lại, cô không phải là tiểu Vu thần sao, cô muốn tìm Trương Tịch Nhan so với tôi không phải dễ dàng hơn sao?

Lê Vị đột nhiên thuấn di đến chỗ vừa rồi Trương Tịch Nhan nằm, dùng phương thức như cảnh sát phá án mà đánh giá bốn phía, biểu tình vô cùng ngưng trọng.

Liễu Vũ đi qua cùng, hỏi: “Lê đại lão, có phát hiện gì không?”

Sắc mặt Lê Vị thực không tốt, nói: “Tôi không còn cảm giác được đến Trùng Trùng nữa, này… nơi này có năng lượng của Thiên Nhãn phóng thích để lại dấu vết, dưới loại tình huống này thông thường sẽ đồng quy vu tận.” Cô ấy nói xong, bỗng nhiên thi triển pháp thuật thần thông, đem vừa rồi phát sinh chuyện gì tái hiện lại.

Liễu Vũ nhìn thấy chính mình sau khi ném Trương Tịch Nhan lại đây thì Trương Tịch Nhan bỗng nhiên đã nổ mạnh, năng lượng phóng ra đem toàn bộ đội hình được tạo từ quỷ thuyền đều dẹp yên, các khối vụn của con thuyền cùng quỷ cốt linh tinh rơi rụng đầy đất, mà tiểu cánh hoa của chính mình thả ra lại đi liếm sạch sẽ ở đây lãn phụ cận, còn cố ý thi triển ảo thuật che lấp tựa hồ sợ bị người khác phát hiện ra. Nhìn thế nào, cũng đặc biệt giống như cổ tính quá độ mất đi nhân tính trong truyền thuyết.

Liễu Vũ ngay sau đó phát hiện, ánh mắt Lê đại lão dành cho mình không đúng tý nào.

Cô lui về sau hai bước, nhanh chóng đem cảnh tượng chính mình nhìn thấy cho Lê đại lão xem, nói: “Tôi… Tôi không có cổ tính quá độ sinh ra ảo giác đi? Nhìn thành Lãnh Cốt quỷ vương ôm đi Trương Tịch Nhan đi?”

Lê Vị lãnh u u mà hỏi liên tục: “Cô cho rằng Lãnh Cốt quỷ vương là Trương Tịch Nhan? Trên đời này lại có hai Trương Tịch Nhan giống nhau như đúc sao? Cô có thể cảm giác được Trương Tịch Nhan đang ở đâu sao? Có thể cảm giác đến chị ấy còn sống hay không sao?” Cô cảm giác không đến, phảng phất như Trương Tịch Nhan đã biến mất, cuối cùng nơi biến mất chính là ở chỗ này.

B.A

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Số ký tự: 0