Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chia Bảo Bối
Thiên Biên Lão Tứ
2024-10-28 22:39:34
Là một tu sĩ, có mấy ai có thể thờ ơ với binh khí hộ giáp tốt hơn cơ đây.
Mọi người vui vẻ bừng bừng lựa chọn, nhanh chóng phân chia xong đống linh khí tứ giai kia.
Duy chỉ có linh kiếm lục giai và linh giáp ngũ giai là không ai lấy.
Khương Thành âm thầm gật đầu, mấy đệ tử này cũng được đó, vậy mà cũng biết khiêm nhường.
Điều này không giống với phong cách về giới tu luyện trong ấn tượng của bản thân lắm.
Không phải đã nói là giữa đồng môn cũng sẽ có cuộc chiến tàn khốc sao?
Hắn lại nghĩ xấu rồi, mấy đệ tử Phi Tiên môn như này cũng vì có lý do cả.
Có một Kỷ Linh Hàm Thất Khiếu Linh Lung Thể làm đại sư tỷ, mấy người khác từ lúc ra nhập môn phái đã dập tắt tư tưởng đấu tranh, bởi vì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Thiên phú chênh lệch quá xa thì tranh đấu cũng chẳng tranh được cọng lông gì sất.
Mà tính cách của bản thân Kỷ Linh Hàm lại vừa đôn hậu dịu dàng, chịu ảnh hưởng của nàng, quan hệ giữa đám sư đệ sư muội lại rất thân mật.
Thêm việc mọi người đều trải qua một lần thảm họa diệt môn, cùng chung hoạn nạn nên càng trân trọng những đồng bạn đã tàn lụi chỉ còn lại hai mươi mấy người.
“Tại sao không lấy?”
“Cái này… cái này là để lại cho chưởng môn ư?”
“Đúng vậy, quý giá quá, chúng ta cũng xấu hổ không dám nhận!”
Linh giáp ngũ giai với linh kiếm lục giai, cho dù là trưởng lão của Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông đi chăng nữa thì cũng không phải ai ai cũng có.
Đám đệ tử ưu tú bên kia cũng vẫn dùng tứ giai đó thôi.
“Nhìn chút tiền đồ của các ngươi đi!”
Trong mắt Khương Thành, đây chỉ là mấy thứ rác rưởi mà thôi, đáng để phản ứng lớn như vậy không?
Nhét linh giáp vào trong tay La Viễn, rồi ban linh kiếm cho Ấn Tiểu Tuyết.
Lần này, quả thật hai người họ thụ sủng nhược kinh.
Lệ nóng quanh tròng, dường như linh khí trong tay nặng gấp ngàn lần!
Đều hận không thể lập tức vì hắn xông pha khói lửa quyết không từ.
Tiếp đến, Khương Thành lại bày ra một đống chai lọ, bên trong toàn là đan dược mà Phân Hồn cảnh dùng.
“Cầm lấy hết phân chia đi, dù sao sớm muộn gì các ngươi cũng thăng lên Phân Hồn cảnh.”
Đám đệ tử trố mắt ra nhìn.
Đây không phải là đang mơ đúng không?
Đan dược của Phân Hồn cảnh, có một phần ngay cả Tụ Nguyên cảnh cũng có thể dùng được, hiệu quả tu luyện tốt liên gấp mấy lần.
Chẳng qua là trước đây Phi Tiên tông phải nuôi hàng vạn môn nhân.
Những đan dược này không đủ để cung ứng, hầu hết chỉ có trưởng lão Phân Hồn cảnh mới có để dùng.
Có những đan dược này rồi, cộng thêm nồng độ linh khí của Phi Tiên môn bây giờ nữa, bọn bọn chắc chắn sẽ tiến vào Phân Hồn cảnh trong thời gian ngắn nhất.
Vui mừng hớn hở chia xong đan dược, Khương Thành lại vuốt chiếc nhẫn.
Từng bó linh phù xuất hiện trước mặt mọi người.
“Mỗi người hai bó, phân chia đi!”
Hắn phất tay.
La Viễn và Ấn Tiểu Tuyết đã không còn biết nói gì nữa rồi.
Đương nhiên linh phù là thứ tốt!
Ném ra thì chẳng khác nào với một lần ra tay, thời khắc quan trọng còn có thể xoay chuyển thế cục cứu lấy mạng mình.
Đặc biệt những linh phù này đều là tứ giai, ném một tấm ra là bằng với một lần Phân Hồn cảnh ra tay.
Ở Cực Nguyệt tông đều là bảo vật trấn tông, dự trữ cho chiến lược nòng cốt đúng không?
Hơn nữa linh phù mà trước kia bọn họ dùng, đó đều là của Luận Trương.
Ví dụ như ra ngoài nhiệm vụ, có thể đến tổng vụ đường để xin, sau khi qua một đống thủ tục thì thường có thế nhận được hai tấm linh phù tam giai.
Mà bây giờ Khương Thành lại dùng đơn vị bó này để đưa cho.
Một bó có đến năm mươi tấm đó!
Sau khi mỗi người cầm hai bó linh phù, Khương Thành còn chêm thêm một câu.
“Loại đồ có tính tiêu hao này không cần phải dùng tiết kiệm, có thể dùng thì cứ dùng, đừng giữ trong tay đến mốc cả ra, dù sao tương lai sẽ còn có nhiều hơn.”
Mọi người hoàn toàn chết lặng.
Đột nhiên cảm thấy việc có một vị chưởng môn vừa mạnh mẽ vừa hào phóng như này thật sự là phúc phận tu được từ kiếp trước.
Hơn nữa hắn còn đẹp trai vượt qua cả giới hạn.
Trong mắt nhiều nữ đệ tử lại bắt đầu lấp lánh ánh sao rồi.
Còn về các nam đệ tử thì lòng trung thành đã kéo đến cực hạn, hận không thể lập tức chết vì Khương Thành.
“Chưởng môn thật sự đã tiêu diệt được Cực Nguyệt tông rồi ư?”
Nhìn thấy những “chiến lợi phẩm” này, một chút nghi ngờ cuối cùng của mọi người đều đã bị đánh tan.
Nếu không tiêu diệt được Cực Nguyệt tông thì đống đồ này có thể lấy ở đâu ra được.
“Đó là đương nhiên rồi!”
“Bản chưởng môn ra tay…”
Khương Thành chắp hai tay ra đằng sau, lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là không để sót lại một ai.”
Hít……
Mọi người lại hít khí lạnh lần nữa.
Cực Nguyệt tông có hàng vạn môn nhân, cứ coi như thực lực có mạnh mẽ đủ để thắng được thì cũng khó tránh khỏi việc sa lưới.
Một người cũng không để sót, đây là loại thực lực cỡ nào chứ?
“Chưởng môn thật sự sánh ngang với thần nhân!”
Mọi người lại thốt ra những câu từ tận đáy lòng.
Trái tim giả dối của Thành ca có được sự thỏa mãn cực lớn.
“Đúng rồi, Lương trưởng lão đâu?”
Đến lúc này bọn họ mới nhớ ra là thiếu mất một người.
Nhắc đến chuyện này, Khương Thành thay đổi sắc mặt.
“Haizz!”
Hắn thở dài một tiếng, ngữ khí trầm trọng.
“Sau khi Lương trưởng lão theo ta vào Cực Nguyệt Tông, hắn tham công liều lĩnh, ta nhất thời cũng không giữ lại được…”
“Hắn chết rồi?”
Đám người La Viễn vội vàng truy hỏi.
Chỉ là dường như không có chút buồn đau nào.
Họ không hề ngu, lần đó Lương trưởng lão muốn họ giao nhẫn ra có lẽ là muốn ‘cuỗm tiền chạy trốn’.
Chỉ là lúc đó bọn họ bị cái gọi là danh phận đại nghĩa ép buộc, không có cách nào vạch trần hắn được.
Huống hồ lúc trước Lương trưởng lão cứ luôn phản đối việc để Khương Thành làm chưởng môn, lúc trận chiến Phi Tiên môn còn không ngừng tạt nước lạnh, âm dương quái khí gì đó, thêm một bước kéo thấp hình tượng xuống.
Khương Thành gật đầu, đau lòng nói: “Đúng vậy, lúc đó ta đang đánh chiến kịch liệt, không chú ý đến hắn.”
“Lương trưởng lão không may bị rất nhiều trưởng lão của đối phương vây lấy, bị chém đến mức cả cha hắn cũng không nhận ra nổi…”
“Oanh liệt…”
Đám đệ tử không biết phải nói gì, tiến đánh một tông môn vốn dĩ đã là một chuyện rất nguy hiểm.
Ai bảo Lương trưởng lão xung phong nhận nhiệm vụ, không biết tự lượng sức mình mà đi theo?
“Hy vọng hắn lên đường bình an!”
“Được rồi, các ngươi đi tu luyện đi!”
Mọi người vừa chuẩn bị rời đi, Khương Thành lại nói: “Kỷ Linh Hàm ở lại!”
Nói xong, hắn lấy bộ Lam Ngọc Khinh Tiên Y cửu giai ra.
“Cái này cho ngươi.”
Kỷ Linh Hàm tò mò nhận lấy, nụ cười lại một lần nữa nở trên gương mặt xinh đẹp.
Thật ra, vốn dĩ nàng có hơi thất vọng.
Là một người có thiên phú tốt nhất, cũng là đại sư tỷ mà hắn quen biết đầu tiên, nhưng Khương Thành lại chia linh giáp ngũ giai và linh kiếm lục giai cho người khác, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Chỉ là bản tính của nàng không thích tranh đấu, cũng không làm việc gì khiến mọi người cảm thấy bất mãn.
Nhưng không tránh khỏi việc trong lòng có chút vướng mắc, đây là chuyện thường tình của con người mà.
Mặc dù bây giờ không biết phẩm cấp của linh giáp này là gì, nhưng đặc biệt một mình đưa cho mình nàng, đã đủ để chứng minh tầm quan trọng của nàng.
Nàng vui mừng hỏi: “Cái này là?”
“À, chỉ là một linh giáp cửu giai mà thôi, tặng cho ngươi.”
Khương Thành làm vẻ mặt không quan tâm, thậm chí còn cố ý nhấn mạnh hai chữ mà thôi.
Đáng lẽ đám đệ tử đã đi xa rồi bỗng lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cửu, cửu giai?
Bọn họ không nghe nhầm đúng không?
Đừng nói là Thanh Lan phủ, ngay cả đến Phi Vân châu cũng không có bảo vật ở cấp độ này đâu?
Hình như Đoan Mộc thế gia chỉ có một bộ linh khí thất giai mà thôi. Đó là chí bảo của bọn họ, cũng là con át chủ bài lớn nhất để bọn họ có thể chống lại Xích Nhật tông.
Mà vừa rồi……
Chưởng môn tặng cái gì cho Kỷ sư tỷ cơ?
Linh giáp cửu giai?
Kỷ Linh Hàm suýt chút nữa thì ném chiếc linh giáp xuống đất.
Nàng bị dọa sợ rồi.
“Cái này cái này, cái này quá quý giá rồi…… Ta không thể nhận! Người là chủ của bản tông, thứ bảo vật như này phải là bản thân ngươi tự mình đeo…”
“Ta nói nhận lấy thì cứ nhận đi, thực lực của bản chưởng môn đã không dùng được mất vật ngoài thân như này từ sớm rồi!”
Khương Thành chẳng có gì mà không nỡ hết.
Linh giáp này hắn không dùng được, huống chi đây còn là kiểu cho nữ.
Mặc dù bất cứ linh giáp nào đều có tính đàn hồi tốt, ngay cả một tráng hán cũng có thể mặc được, cơ mà suy cho cùng sẽ ảnh hướng đến vẻ nam tính ngời ngời của Thành ca đó!
Hắn thực sự không thích nó.
Mọi người vui vẻ bừng bừng lựa chọn, nhanh chóng phân chia xong đống linh khí tứ giai kia.
Duy chỉ có linh kiếm lục giai và linh giáp ngũ giai là không ai lấy.
Khương Thành âm thầm gật đầu, mấy đệ tử này cũng được đó, vậy mà cũng biết khiêm nhường.
Điều này không giống với phong cách về giới tu luyện trong ấn tượng của bản thân lắm.
Không phải đã nói là giữa đồng môn cũng sẽ có cuộc chiến tàn khốc sao?
Hắn lại nghĩ xấu rồi, mấy đệ tử Phi Tiên môn như này cũng vì có lý do cả.
Có một Kỷ Linh Hàm Thất Khiếu Linh Lung Thể làm đại sư tỷ, mấy người khác từ lúc ra nhập môn phái đã dập tắt tư tưởng đấu tranh, bởi vì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Thiên phú chênh lệch quá xa thì tranh đấu cũng chẳng tranh được cọng lông gì sất.
Mà tính cách của bản thân Kỷ Linh Hàm lại vừa đôn hậu dịu dàng, chịu ảnh hưởng của nàng, quan hệ giữa đám sư đệ sư muội lại rất thân mật.
Thêm việc mọi người đều trải qua một lần thảm họa diệt môn, cùng chung hoạn nạn nên càng trân trọng những đồng bạn đã tàn lụi chỉ còn lại hai mươi mấy người.
“Tại sao không lấy?”
“Cái này… cái này là để lại cho chưởng môn ư?”
“Đúng vậy, quý giá quá, chúng ta cũng xấu hổ không dám nhận!”
Linh giáp ngũ giai với linh kiếm lục giai, cho dù là trưởng lão của Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông đi chăng nữa thì cũng không phải ai ai cũng có.
Đám đệ tử ưu tú bên kia cũng vẫn dùng tứ giai đó thôi.
“Nhìn chút tiền đồ của các ngươi đi!”
Trong mắt Khương Thành, đây chỉ là mấy thứ rác rưởi mà thôi, đáng để phản ứng lớn như vậy không?
Nhét linh giáp vào trong tay La Viễn, rồi ban linh kiếm cho Ấn Tiểu Tuyết.
Lần này, quả thật hai người họ thụ sủng nhược kinh.
Lệ nóng quanh tròng, dường như linh khí trong tay nặng gấp ngàn lần!
Đều hận không thể lập tức vì hắn xông pha khói lửa quyết không từ.
Tiếp đến, Khương Thành lại bày ra một đống chai lọ, bên trong toàn là đan dược mà Phân Hồn cảnh dùng.
“Cầm lấy hết phân chia đi, dù sao sớm muộn gì các ngươi cũng thăng lên Phân Hồn cảnh.”
Đám đệ tử trố mắt ra nhìn.
Đây không phải là đang mơ đúng không?
Đan dược của Phân Hồn cảnh, có một phần ngay cả Tụ Nguyên cảnh cũng có thể dùng được, hiệu quả tu luyện tốt liên gấp mấy lần.
Chẳng qua là trước đây Phi Tiên tông phải nuôi hàng vạn môn nhân.
Những đan dược này không đủ để cung ứng, hầu hết chỉ có trưởng lão Phân Hồn cảnh mới có để dùng.
Có những đan dược này rồi, cộng thêm nồng độ linh khí của Phi Tiên môn bây giờ nữa, bọn bọn chắc chắn sẽ tiến vào Phân Hồn cảnh trong thời gian ngắn nhất.
Vui mừng hớn hở chia xong đan dược, Khương Thành lại vuốt chiếc nhẫn.
Từng bó linh phù xuất hiện trước mặt mọi người.
“Mỗi người hai bó, phân chia đi!”
Hắn phất tay.
La Viễn và Ấn Tiểu Tuyết đã không còn biết nói gì nữa rồi.
Đương nhiên linh phù là thứ tốt!
Ném ra thì chẳng khác nào với một lần ra tay, thời khắc quan trọng còn có thể xoay chuyển thế cục cứu lấy mạng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt những linh phù này đều là tứ giai, ném một tấm ra là bằng với một lần Phân Hồn cảnh ra tay.
Ở Cực Nguyệt tông đều là bảo vật trấn tông, dự trữ cho chiến lược nòng cốt đúng không?
Hơn nữa linh phù mà trước kia bọn họ dùng, đó đều là của Luận Trương.
Ví dụ như ra ngoài nhiệm vụ, có thể đến tổng vụ đường để xin, sau khi qua một đống thủ tục thì thường có thế nhận được hai tấm linh phù tam giai.
Mà bây giờ Khương Thành lại dùng đơn vị bó này để đưa cho.
Một bó có đến năm mươi tấm đó!
Sau khi mỗi người cầm hai bó linh phù, Khương Thành còn chêm thêm một câu.
“Loại đồ có tính tiêu hao này không cần phải dùng tiết kiệm, có thể dùng thì cứ dùng, đừng giữ trong tay đến mốc cả ra, dù sao tương lai sẽ còn có nhiều hơn.”
Mọi người hoàn toàn chết lặng.
Đột nhiên cảm thấy việc có một vị chưởng môn vừa mạnh mẽ vừa hào phóng như này thật sự là phúc phận tu được từ kiếp trước.
Hơn nữa hắn còn đẹp trai vượt qua cả giới hạn.
Trong mắt nhiều nữ đệ tử lại bắt đầu lấp lánh ánh sao rồi.
Còn về các nam đệ tử thì lòng trung thành đã kéo đến cực hạn, hận không thể lập tức chết vì Khương Thành.
“Chưởng môn thật sự đã tiêu diệt được Cực Nguyệt tông rồi ư?”
Nhìn thấy những “chiến lợi phẩm” này, một chút nghi ngờ cuối cùng của mọi người đều đã bị đánh tan.
Nếu không tiêu diệt được Cực Nguyệt tông thì đống đồ này có thể lấy ở đâu ra được.
“Đó là đương nhiên rồi!”
“Bản chưởng môn ra tay…”
Khương Thành chắp hai tay ra đằng sau, lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là không để sót lại một ai.”
Hít……
Mọi người lại hít khí lạnh lần nữa.
Cực Nguyệt tông có hàng vạn môn nhân, cứ coi như thực lực có mạnh mẽ đủ để thắng được thì cũng khó tránh khỏi việc sa lưới.
Một người cũng không để sót, đây là loại thực lực cỡ nào chứ?
“Chưởng môn thật sự sánh ngang với thần nhân!”
Mọi người lại thốt ra những câu từ tận đáy lòng.
Trái tim giả dối của Thành ca có được sự thỏa mãn cực lớn.
“Đúng rồi, Lương trưởng lão đâu?”
Đến lúc này bọn họ mới nhớ ra là thiếu mất một người.
Nhắc đến chuyện này, Khương Thành thay đổi sắc mặt.
“Haizz!”
Hắn thở dài một tiếng, ngữ khí trầm trọng.
“Sau khi Lương trưởng lão theo ta vào Cực Nguyệt Tông, hắn tham công liều lĩnh, ta nhất thời cũng không giữ lại được…”
“Hắn chết rồi?”
Đám người La Viễn vội vàng truy hỏi.
Chỉ là dường như không có chút buồn đau nào.
Họ không hề ngu, lần đó Lương trưởng lão muốn họ giao nhẫn ra có lẽ là muốn ‘cuỗm tiền chạy trốn’.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là lúc đó bọn họ bị cái gọi là danh phận đại nghĩa ép buộc, không có cách nào vạch trần hắn được.
Huống hồ lúc trước Lương trưởng lão cứ luôn phản đối việc để Khương Thành làm chưởng môn, lúc trận chiến Phi Tiên môn còn không ngừng tạt nước lạnh, âm dương quái khí gì đó, thêm một bước kéo thấp hình tượng xuống.
Khương Thành gật đầu, đau lòng nói: “Đúng vậy, lúc đó ta đang đánh chiến kịch liệt, không chú ý đến hắn.”
“Lương trưởng lão không may bị rất nhiều trưởng lão của đối phương vây lấy, bị chém đến mức cả cha hắn cũng không nhận ra nổi…”
“Oanh liệt…”
Đám đệ tử không biết phải nói gì, tiến đánh một tông môn vốn dĩ đã là một chuyện rất nguy hiểm.
Ai bảo Lương trưởng lão xung phong nhận nhiệm vụ, không biết tự lượng sức mình mà đi theo?
“Hy vọng hắn lên đường bình an!”
“Được rồi, các ngươi đi tu luyện đi!”
Mọi người vừa chuẩn bị rời đi, Khương Thành lại nói: “Kỷ Linh Hàm ở lại!”
Nói xong, hắn lấy bộ Lam Ngọc Khinh Tiên Y cửu giai ra.
“Cái này cho ngươi.”
Kỷ Linh Hàm tò mò nhận lấy, nụ cười lại một lần nữa nở trên gương mặt xinh đẹp.
Thật ra, vốn dĩ nàng có hơi thất vọng.
Là một người có thiên phú tốt nhất, cũng là đại sư tỷ mà hắn quen biết đầu tiên, nhưng Khương Thành lại chia linh giáp ngũ giai và linh kiếm lục giai cho người khác, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Chỉ là bản tính của nàng không thích tranh đấu, cũng không làm việc gì khiến mọi người cảm thấy bất mãn.
Nhưng không tránh khỏi việc trong lòng có chút vướng mắc, đây là chuyện thường tình của con người mà.
Mặc dù bây giờ không biết phẩm cấp của linh giáp này là gì, nhưng đặc biệt một mình đưa cho mình nàng, đã đủ để chứng minh tầm quan trọng của nàng.
Nàng vui mừng hỏi: “Cái này là?”
“À, chỉ là một linh giáp cửu giai mà thôi, tặng cho ngươi.”
Khương Thành làm vẻ mặt không quan tâm, thậm chí còn cố ý nhấn mạnh hai chữ mà thôi.
Đáng lẽ đám đệ tử đã đi xa rồi bỗng lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cửu, cửu giai?
Bọn họ không nghe nhầm đúng không?
Đừng nói là Thanh Lan phủ, ngay cả đến Phi Vân châu cũng không có bảo vật ở cấp độ này đâu?
Hình như Đoan Mộc thế gia chỉ có một bộ linh khí thất giai mà thôi. Đó là chí bảo của bọn họ, cũng là con át chủ bài lớn nhất để bọn họ có thể chống lại Xích Nhật tông.
Mà vừa rồi……
Chưởng môn tặng cái gì cho Kỷ sư tỷ cơ?
Linh giáp cửu giai?
Kỷ Linh Hàm suýt chút nữa thì ném chiếc linh giáp xuống đất.
Nàng bị dọa sợ rồi.
“Cái này cái này, cái này quá quý giá rồi…… Ta không thể nhận! Người là chủ của bản tông, thứ bảo vật như này phải là bản thân ngươi tự mình đeo…”
“Ta nói nhận lấy thì cứ nhận đi, thực lực của bản chưởng môn đã không dùng được mất vật ngoài thân như này từ sớm rồi!”
Khương Thành chẳng có gì mà không nỡ hết.
Linh giáp này hắn không dùng được, huống chi đây còn là kiểu cho nữ.
Mặc dù bất cứ linh giáp nào đều có tính đàn hồi tốt, ngay cả một tráng hán cũng có thể mặc được, cơ mà suy cho cùng sẽ ảnh hướng đến vẻ nam tính ngời ngời của Thành ca đó!
Hắn thực sự không thích nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro