Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chui Đầu Vào Lư...

Thiên Biên Lão Tứ

2024-10-28 22:39:34

Một đệ tử nào đó ôm lấy bắp chân Thành ca.

“Ta ngả bài rồi, thật ra ta ngưỡng mộ chưởng môn đã lâu…..”

Ấn Tiểu Tuyết một cước đạp trên mặt hắn, đá hắn bay ra ngoài.

“Cút! Chưởng môn là của ta!”

“Hmmm……..”

Kỷ Linh Hàm vẫn luôn lẳng lặng nhìn bọn họ, ngọt ngào nở nụ cười.

“Lang sư đệ, Ấn sư muội, có một số lời chính là không thể nói lung tung.”

Giọng của nàng vẫn êm ái như trước, chỉ là ánh mắt bình tĩnh không hiểu kia có chút thấm người, làm cho Thành ca cũng cảm nhận được có chút nguy hiểm.

Chúng đệ tử lạnh cả người, Ấn Tiểu Tuyết vội vàng ngoan ngoãn buông hai tay đang ôm cổ Khương Thành ra.

Tiện thể cũng buông hai chân ra, từ trên người hắn tụt xuống mặt đất.

“Khụ, sư tỷ mời người, mời người………”

Cười đùa ầm ĩ, nhưng sự ủng hộ và sùng bái của chúng đệ tử đối với hắn càng ngày càng tăng cũng là sự thật.

Không còn cách nào, thực lực đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Huống hồ còn giúp bọn họ báo thù diệt môn, lại phát cho bọn họ linh khí, ông chủ lớn mới nhậm chức thế này có thể không thích sao?

Đang dự định để cho bọn họ đi tu luyện ở nơi nên tu luyện, đã thấy A Hoàng cực kỳ thích thú chạy tới tranh công báo tin vui.

“Mẹ ơi, con mèo nhỏ này vừa mới xông tới, bị con bắt được.”

Hai bím tóc sừng bò của nàng lắc qua lắc lại, trên gương mặt đỏ bừng tràn đầy biểm cảm như muốn nói ‘ngươi mau khen ta đi’.

“Ồ, con gái ngoan thật giỏi, làm tốt lắm…..”

Khương Thành thuận miệng một câu còn chưa nói xong, cằm cũng sắp rớt xuống.

Bị A Hoàng cầm lấy cục da mềm sau gáy, con mèo nhỏ không ngừng giãy dụa này là gì, rõ ràng chính là Tam Nhãn Hổ Vương mạnh mẽ!

Cho dù nó hiện tại nó đang là phiên bản mini, vậy cũng vẫn là Yêu Vương.

Mẹ nó, ngươi làm sao mà bắt nó mang đến đây?

Nó chỉ cần dùng một ý niệm, toàn bộ Phi Tiên môn đã có thể chỉ còn một người sống.

Giống như cha mẹ khác nhìn thấy con nghịch lửa nghịch điện, hắn đang muốn bảo nàng cẩn thận, mau đặt vật nguy hiểm này xuống, đã phát hiện trên người Tam Nhãn Hổ không có linh lực gì dao động.

Tam Nhãn Hổ gần đây có thể là bị gặp vận hạn rồi, vận số thật là đen đủi, đúng là đại hạn rồi.

Thật không dễ dàng tìm đến Phi Tiên môn, lại bị A Hoàng cảm nhận được.

Linh khí trong cơ thể trong nháy mắt bị trống rỗng, nó cũng vẫn có thần hồn dũng mãnh.

Thật muốn đánh nhau, nó vẫn còn có thể làm mưa làm gió.

Chỉ là ngay sau đó nó đã bị A Hoàng bắt được cái cổ, vừa tiếp xúc, thần hồn của nó lại có thể bị niêm phong.

Đường đường là Yêu Vương, cũng đánh không lại quy tắc lực của mảnh vỡ Thế Giới Chi Tâm.

Nó khóc không ra nước mắt, ở trong tay A Hoàng, nó thật sự suy bại thành con mèo nhỏ vô hại.

Các nữ đệ tử không biết tình hình, vừa nhìn thấy ngoại hình của Tam Nhãn Hổ quả là dễ thương, đều tự động đi đến vây quanh.

“Oa, con mèo nhỏ thật đáng yêu……”

“Ôi chao, đây là tiểu Hổ gia sao?”

“Đúng đó, ba con mắt, có lẽ là yêu thú?”

“Yêu thú, chỉ là một chút linh khí cũng không có.”

Vài giây ngắn ngủi, Tam Nhãn Hổ đã bị bảy tám nữ đệ tử không ngừng giở trò.

Đường đường là Yêu Vương!

Vô cùng nhục nhã!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà, người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Hơn nữa bên cạnh còn có ánh mắt của Khương Thành không có ý tốt.

Thành ca cũng không ngốc, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tim, gan, phổi, thận của người này.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nó không hề manh động.

Nên xử lý nó thế nào đây?

Giết chết?

Nghĩ lại Tam Nhãn Hổ cũng giúp hắn đánh bốn trận rất đẹp, công cao vất vả, thật là có chút không nhẫn tâm.

Nhưng mặc kệ thả đi cũng không được.

“Các ngươi cẩn thận một chút, nó là Yêu thú rất mạnh mẽ, rất hung ác!”

Nhìn thấy đám nữ đệ tử sờ từ đầu đến chân, hắn cũng dở khóc dở cười.

Các ngươi chưa từng nghe qua câu chớ thấy hùm ngủ mà vuốt râu sao?

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ chọc giận Tam Nhãn Hổ.

Tuy nói có A Hoàng ở đây, có thể quản thúc nó……..

“Hả? Trưởng môn biết con Yêu thú này?”

Ấn Tiểu Tuyết rụt lại tay nhỏ, tò mò hỏi.

“Biết, nó là linh sủng ta chưa thuần hoá, tính cách rất là hung ác.”

Khương Thành giới thiệu như vậy đã kích động đến Tam Nhãn Hổ.

“Ngươi mới là linh sủng, cả nhà ngươi đều là linh sủng!” Nó chửi ầm lên.

Các nữ đệ tử lại được một trận kinh sợ.

“Oa, nó thật đúng là có thể mở miệng nói chuyện nè?”

“Âm thanh này có chút cũ, nghe không hay lắm.”

“Tính cách có chút hung ác không sao, ta đối với thuần phục động vật nhỏ vẫn là rất quen thuộc.”

Kỷ Linh Hàm là đại sư tỷ, là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ chưởng môn giải nạn.

Chỉ thấy nàng vuốt nhẫn trữ vật, một cái lồng sắt nhỏ trống rỗng màu bạc hiện ra.

Tam Nhãn Hổ:???

Thành ca:???

Này này, vì sao ngươi phải đem cái lồng sắt theo bên người?

“Ta liều mạng với các ngươi!”

Tam Nhãn Hổ sắp sụp đổ, nếu như bị cất vào cái lồng này, một đời anh hùng của nó sẽ bị huỷ hết!

Khương Thành cũng biết, tiếp tục như thế, tương lai nếu như nó thoát được trở ngại, muốn không trả thù cũng không có khả năng.

“Được rồi được rồi, để ta nói chuyện với nó.”

“Xí! Ngươi á?”

Mặc dù bị A Hoàng nắm chặt, nhưng Tam Nhãn Hổ vẫn là thể hiện ra sự lạnh lùng của Yêu Vương.

“Cho chút mặt mũi đi.”

“Ngươi cũng xứng?”

Tam Nhãn Hổ cười mỉa, loại cặn bã Phân Hồn cảnh này, nó rất khinh thường.

“Xem ra ngươi là không chịu phục tùng?”

“Cút! Yêu có thể bị giết nhưng không thể bị nhục nhã!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được thôi, ngươi đã oai phong lẫm liệt như thế, vậy ta cũng không làm khó ngươi.”

Khương Thành phất phất tay.

“A Hoàng, bóp chết nó đi, ta không làm nhục nó.”

Nghe được nửa câu đầu, Tam Nhãn Hổ còn tưởng rằng hắn phát giác lương tâm.

Nghe được nửa câu sau, nó nhất thời liền luống cuống.

Nó không thể có năng lực hồi sinh giống Khương Thành, đã chết chính là chết thật.

“Đừng đừng đừng, đại ca à, có chuyện thì từ từ nói…..”

Mọi người đều che mặt, Hổ yêu này trở mặt cũng quá nhanh đi?

“Ngươi nói ngươi cần gì phải vậy?”

Khương Thành trong lòng cười thầm, lần này thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nếu là ở bên ngoài, hắn căn bản không có khả năng thu phục được Tam Nhãn Hổ, ai khiến nó tự chui đầu vào lưới?

“Việc ta muốn ngươi làm rất đơn giản…….”

Tam Nhãn Hổ ngắt lời hắn.

“Ta tuyên bố trước, linh sủng tọa kỵ gì đó là không có khả năng!”

“Nếu là như vậy, ta tình nguyện chết!”

Nói xong, nó nhắm mắt lại, làm ra cái dáng vẻ anh dũng bất khuất.

Hai mắt Thành ca nhìn nó từ trên xuống dưới, cũng không biết đây có phải cố làm ra vẻ hay không.

Có điều cũng không có gì đáng kể.

Nói thật, hắn đối với linh sủng gì đó không có nhu cầu, dù sao làm màu các thứ đều là dựa vào hệ thống.

“Làm linh thú hộ tông cho ta ba năm.”

Xong rồi?

Thế thôi hở?

Tam Nhãn Hổ còn đang chờ hắn nói ra yêu cầu gì đó quá đáng hơn cơ, dù sao người đang đứng dưới mái hiên cũng phải cúi đầu, cái này nó vẫn hiểu.

Lần này nhất định sẽ bị tiểu tử này hung hăng bóc lột.

Kết quả là chỉ có vậy?

“Ngươi khẳng định?”

Chỉ ba năm mà thôi?

Nó cũng sống trên vạn năm, ba năm đối với nó chỉ như một cái nháy mắt, căn bản không đáng kể là gì.

Về phần Thiên Yêu Vực bên kia, đừng nói ba năm không trở về, chính là ba mươi năm không trở về cũng không có gì ảnh hưởng.

Linh thú hộ tông không cần cam kết khế ước gì, đơn giản chính là khi kẻ thù bên ngoài xâm phạm Tông môn, bảo vệ một chút mà thôi.

“Thế nào, ngươi chê quá rộng rãi sao? Vậy chúng ta có thể sửa lại.”

“Không có không có, điều kiện khắc nghiệt như vậy, ta cố đáp ứng tiếp vậy!”

Hai bên rất nhanh đã đạt được thoả thuận.

Khương Thành lựa chọn điều kiện rộng rãi như vậy cũng là có nguyên nhân.

Chính hắn thật ra không chỗ nào sợ hãi, nhưng lực lượng của Tông môn bên này quá yếu kém, một đám đệ tử toàn là Tụ Nguyên cảnh.

Chung quy không thể mỗi lần đều dựa vào A Hoàng ra mặt.

Đây cũng coi như là cho đại bản doanh một tầng bảo hộ an toàn.

Về phần lựa chọn ba năm, với tốc độ của Thành ca, ba năm sau chỉ sợ cũng không cần Tam Nhãn Hổ đến trang trí bề ngoài nữa.

Thoả thuận hoàn thành, A Hoàng phóng ra cấm chế, Tam Nhãn Hổ cuối cùng cũng khôi phục linh lực và thần hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Số ký tự: 0