Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Nghi Thần Nghi...
Thiên Biên Lão Tứ
2024-10-28 22:39:34
Vẫn là Hồ Nguyệt Ngự Kiếm Thuật.
Bốn đệ tử này được phái ra giữ cửa sơn môn, đến cả đệ tử nội môn cũng không phải, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là Dẫn Khí cảnh mà thôi, đương nhiên chặn không được Khương Thành rồi.
Bóng kiếm vừa vụt qua, cổ bốn người tuôn máu ra, ngã xuống đất.
Nhanh gọn và sạch sẽ.
“Được rồi, tiếp tục xuất phát, phía trước dẫn đường.”
“Vâng, chưởng môn.”
Lương trưởng lão cũng thấy hăng máu lên rồi.
Thậm chí hắn cảm thấy, một đường giết tới như thế này, cũng khá là hào hùng.
Tương lai, phiên bản mà thế giới bên ngoài lưu truyền sẽ là “Ta và chưởng môn hợp lực đánh bại Cực Nguyệt tông”, “Ta và cưởng môn sát cánh giết tới mở đường máu”, “Ta và Khương Thành cùng giết hàng chục trưởng lão Cực Nguyệt tông”…
Tên của Lương Đạt, sẽ truyền khắp chín ngọn núi, mười bảy động ở Thanh Lan phủ, chói rọi mấy đời người.
Nghĩ như vậy, cũng khá hay nhỉ?
Nghĩ đến đây, cơ thể hắn cũng thư thái hơn rất nhiều.
“Chưởng môn, bên này, đường này gần hơn.”
Hai người giết thẳng vào trong không chút tránh né hay nhượng bộ, bởi vì quá mức đột ngột, Cực Nguyệt tông căn bản không có bất kì phòng bị nào.
Một ngày trước vừa mới chiến thắng trở về, ai có thể ngờ hôm nay lại bị tấn công rồi chứ.
Dọc đường mấy đệ tử cao nhất cũng chỉ là Tụ Nguyên cảnh, thậm chí cũng không cần Khương Thành ra tay.
Lương trưởng lão vì để sau này có thể chia được thêm một phần chiến lợi phẩm, bây giờ giết những tên trình độ thấp, đó gọi là dốc sức.
Kiếm sắc bén giống như bật chiếc máy cắt cỏ vô song vậy, thấy người là chém.
Khương Thành vui vẻ an nhàn, đi phía sau xem hắn biểu diễn.
Lúc này, những tu sĩ nhàn hạ xung quanh đã sắp tức chết rồi.
“Điên rồi điên rồi!”
“Hai tên này không cần mạng nữa rồi phải không?”
“Cho dù bọn họ có cần mạng hay không, tổn hại lần này của Cực Nguyệt tông là không hề nhỏ, chết không ít người rồi.”
“Chuyện này lớn rồi…”
Khi Tề Cao Hồng nghe tin đưa một đám trưởng lão hỏa tốc đi đến, đầu người mà Lương trưởng lão chém được đã đến con số 135 rồi.
“Lương Đạt, ngươi cũng to gan lắm.”
“Lại dám giết hàng loạt người của môn ta, lại còn là ngoại môn đệ tử, ngươi có chút nào khí phách mà một Phân Hồn cảnh nên có không?”
“Xé xác hắn ra vạn mảnh!”
Con ngươi Tề Cao Hồng đỏ cả lên, răng của những trưởng lão khác cũng sắp nghiến đến nát rồi.
Tuy tu vi của những đệ tử đó không cao, nhưng lại là tương lai của môn phái.
Cứ như vậy mà bị giết hơn trăm người, ai mà chẳng đau lòng, huống hồ gì đây là xông vào nhà mình mà điên cuồng vả vào mặt.
Ai có thể chịu được chứ?
Lương Đạt bây giờ sức mạnh đủ đầy, căn bản không coi bọn họ ra gì.
“Không chỉ là mấy đệ tử này, cả ngươi cũng phải chết.”
Hắn lau những vết máu hỗn tạp trên thanh kiếm dài, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Sao phải gấp gáp chứ?”
Vãi, Lương trưởng lão mà làm màu, cũng thật điệu nghệ.
Khương Thành ngán ngẫm ném cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ.
Dũng khí khác thường này, ngược lại lại khiến cho bọn người Tề Cao Hồng không ngờ tới.
Trong phút chốc, lại không dám hành động khinh suất.
Thế là, ánh mắt mọi người hướng đến người Khương Thành.
“Ngươi là ai?”
Lương Đạt lần nữa nhảy ra.
“Lũ cá chết tôm thối các ngươi, cũng đáng để nói chuyện trực tiếp với chưởng môn bọn ta sao?”
“Cũng không ngại nói cho các ngươi, tân chưởng môn Khương Thành của bọn ta sẽ diệt sạch cả môn các ngươi!”
Nói xong, hắn lại nhảy về, nấp đằng sau Khương Thành.
Tên này, Khương Thành thật sự chẳng có hơi đâu mà bóc phốt.
Ồ, ngươi thì được làm màu, ta thì phải gánh chủ lực?
Đúng là một tên nham hiểm.
“Tân chưởng môn?”
Con ngươi Tề Cao Hồng nheo lại, ánh nhìn như đinh sắt cắm vào người Khương Thành.
“Chính là ngươi đã giết chết bảy trưởng lão của môn ta?”
“Không sai, chính là ta.”
Khương Thành đứng nghênh ngang ra.
“Bảy trưởng lão đó ta giết rất đã, nếu ngươi có ý kiến cứ việc nói, nhưng chắc chắn ta sẽ không sửa.”
Con đường làm màu, uy thế của Thành ca buộc phải một mình đứng đầu, há có thể để một Lương trưởng lão giành mất bảo tọa chứ.
“Ngươi!”
Tề Cao Hồng tức đến nỗi từ mặt đỏ ửng chuyển sang trắng bệch rồi.
“Ngươi nhận chỉ thị của ai, nói ra thế lực đằng sau ngươi đi! Đoan Mộc thế gia ta biết, bên đó vốn không có người như ngươi.”
Hắn vừa nhìn đã biết Khương Thành chỉ có Phân Hồn tứ trọng.
Thực lực này không thể nào làm được chuyện như vậy.
Nhưng cho dù tên này là một kẻ điên, Lương Đạt cũng sẽ không theo hắn làm chuyện ngu ngốc được.
Mấy năm nay vẫn thường hay cọ sát với Phi Tiên môn, Lương Đạt trưởng lão người này hắn có nghiên cứu qua, bình sinh sợ chết, tìm đường chạy là tuyệt kĩ sở trường của hắn.
Loại người thế này đột nhiên biến thành dũng sĩ, lẽ nào thực lực của Khương Thành này không phải đơn giản như cảnh giới biểu hiện ra bên ngoài?
“Không có, đối đầu với các ngươi, chỉ là thú vui của cá nhân ta thôi.”
Khương Thành cười hi hi: “Ta chỉ có Phân Hồn Tứ trọng, ngươi cũng không dám ra tay hay sao?”
Hắn càng nói như vậy, Tề Cao Hồng ngược lại càng thận trọng hơn.
Chuyện khác thường chắc chắn là có vấn đề.
Đặc biệt là Lương trưởng lão nấp đằng sau lại nhịn không được lộ đầu ra hắng giọng một tiếng.
“Chưởng môn đừng phí lời với bọn ong kiến bé nhỏ này nữa, diệt bọn họ đi!”
Khương Thành có chút không thoải mái: “Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?”
Ngươi là chưởng môn hay ta là chưởng môn?
Ngươi làm màu hơi quá rồi, cứ phải giành ngôi làm màu với ta ư?
“Không dám không dám…”
Lương Đạt vội thu mình trở lại.
Trong lòng thầm mắng, nhưng không dám thể hiện ra.
Lúc này, Tề Cao Hồng ở đối diện cũng quyết định rồi.
Hắn đưa ra ám hiệu bằng mắt với Triệu Sơ Dương, Đường chủ của Ngự Kiếm đường.
“Thử xem thực lực của hắn.”
Hắn rất nghi ngờ thực lực của Khương Thành không phải là Phân Hồn Tứ trọng, tự bản thân lại không dám thăm dò, lỡ như vừa thăm dò đã bị tiêu diệt rồi thì sao?
Triệu Sơ Dương là đường chủ Ngự Kiếm đường, thực lực chỉ xếp sau chưởng môn hắn, đạt đến Phân Hồn bát trọng.
Nếu như hắn thất bại nhanh chóng, chứng tỏ Khương Thành thực tế là Linh Đài cảnh.
Nếu như vậy, hôm nay phải nhẫn nhịn rồi, phải tính cách thoát chết trước.
Triệu Sơ Dương hậm hực nhìn hắn một cái, hận không thể mắng cả tổ tông mười tám đời nhà hắn.
Tề Cao Hồng có thể nhìn ra được, hắn cũng có thể nghĩ đến đó.
Lúc này, ai dám thử chứ?
Nhưng lệnh của chưởng môn, lại không thể không tuân theo, trừ phi hắn muốn trở thành phản đồ.
Cuối cùng, chỉ có thể bất chấp tất cả, từng bước dịch chuyển đến trường đấu.
Dưới ánh mắt đồng tình của những trưởng lão khác, hắn rút kiếm ra.
“Ngươi dám phạm đến Cực Nguyệt tông ta… thì, thì phải trả giá.”
Lời nói của hắn có chút không liên quan.
“Ngươi đây là đang khiêu khích ta?”
Thực ra bây giờ Khương Thành cũng không quan tâm đối phương có phải khiêu khích hắn hay không, dù sao thì hệ thống cũng nói rồi, ở Cực Nguyệt tông này có thể tùy tiện được.
Nhưng đơn giản chỉ câu này, hắn đã dọa được Triệu Sơ Dương toát mồ hôi lạnh.
Hắn sợ chọc phải ý định giết chóc của Khương Thành, vậy nên thay lời.
“Không, không có, ta chỉ muốn Khương Thành chưởng môn chỉ bảo hai chiêu, tốt nhất là đến đó thôi…”
Khương Thành bất mãn rồi, điểm dừng là ở đó thì bản thân chả phải không chết được hay sao?
“Đừng chứ, điểm dừng ở đó thì vô vị biết bao, có phải ngươi quên hai phải chúng ta là kẻ thù sống chết của nhau rồi không?”
Nói xong, hắn nóng lòng sử dụng linh kiếm giết tới.
Vừa thấy thanh kiếm, sắc mặt của Tề Cao Hồng càng khó coi hơn.
Đó chẳng phải là bội kiếm của Diêu Thu Lâm trưởng lão hay sao?
Lại có thể rơi vào tay của hắn, chả trách hôm qua mệnh bài của hắn và hai trưởng lão nữa đều vỡ nát.
Tiểu tử này, là một sát tinh!
Xem ra cần phải dự tính đường bỏ chạy trước, lát nữa thấy tình hình không ổn, chân tay phải nhanh nhẹn chút, để tránh bị đuổi kịp.
Hắn vẫn ở đó nghĩ về chuyện sau này, trên trường đấu vệt máu chói lọi, một bóng dáng ngã xuống đất.
Bốn đệ tử này được phái ra giữ cửa sơn môn, đến cả đệ tử nội môn cũng không phải, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là Dẫn Khí cảnh mà thôi, đương nhiên chặn không được Khương Thành rồi.
Bóng kiếm vừa vụt qua, cổ bốn người tuôn máu ra, ngã xuống đất.
Nhanh gọn và sạch sẽ.
“Được rồi, tiếp tục xuất phát, phía trước dẫn đường.”
“Vâng, chưởng môn.”
Lương trưởng lão cũng thấy hăng máu lên rồi.
Thậm chí hắn cảm thấy, một đường giết tới như thế này, cũng khá là hào hùng.
Tương lai, phiên bản mà thế giới bên ngoài lưu truyền sẽ là “Ta và chưởng môn hợp lực đánh bại Cực Nguyệt tông”, “Ta và cưởng môn sát cánh giết tới mở đường máu”, “Ta và Khương Thành cùng giết hàng chục trưởng lão Cực Nguyệt tông”…
Tên của Lương Đạt, sẽ truyền khắp chín ngọn núi, mười bảy động ở Thanh Lan phủ, chói rọi mấy đời người.
Nghĩ như vậy, cũng khá hay nhỉ?
Nghĩ đến đây, cơ thể hắn cũng thư thái hơn rất nhiều.
“Chưởng môn, bên này, đường này gần hơn.”
Hai người giết thẳng vào trong không chút tránh né hay nhượng bộ, bởi vì quá mức đột ngột, Cực Nguyệt tông căn bản không có bất kì phòng bị nào.
Một ngày trước vừa mới chiến thắng trở về, ai có thể ngờ hôm nay lại bị tấn công rồi chứ.
Dọc đường mấy đệ tử cao nhất cũng chỉ là Tụ Nguyên cảnh, thậm chí cũng không cần Khương Thành ra tay.
Lương trưởng lão vì để sau này có thể chia được thêm một phần chiến lợi phẩm, bây giờ giết những tên trình độ thấp, đó gọi là dốc sức.
Kiếm sắc bén giống như bật chiếc máy cắt cỏ vô song vậy, thấy người là chém.
Khương Thành vui vẻ an nhàn, đi phía sau xem hắn biểu diễn.
Lúc này, những tu sĩ nhàn hạ xung quanh đã sắp tức chết rồi.
“Điên rồi điên rồi!”
“Hai tên này không cần mạng nữa rồi phải không?”
“Cho dù bọn họ có cần mạng hay không, tổn hại lần này của Cực Nguyệt tông là không hề nhỏ, chết không ít người rồi.”
“Chuyện này lớn rồi…”
Khi Tề Cao Hồng nghe tin đưa một đám trưởng lão hỏa tốc đi đến, đầu người mà Lương trưởng lão chém được đã đến con số 135 rồi.
“Lương Đạt, ngươi cũng to gan lắm.”
“Lại dám giết hàng loạt người của môn ta, lại còn là ngoại môn đệ tử, ngươi có chút nào khí phách mà một Phân Hồn cảnh nên có không?”
“Xé xác hắn ra vạn mảnh!”
Con ngươi Tề Cao Hồng đỏ cả lên, răng của những trưởng lão khác cũng sắp nghiến đến nát rồi.
Tuy tu vi của những đệ tử đó không cao, nhưng lại là tương lai của môn phái.
Cứ như vậy mà bị giết hơn trăm người, ai mà chẳng đau lòng, huống hồ gì đây là xông vào nhà mình mà điên cuồng vả vào mặt.
Ai có thể chịu được chứ?
Lương Đạt bây giờ sức mạnh đủ đầy, căn bản không coi bọn họ ra gì.
“Không chỉ là mấy đệ tử này, cả ngươi cũng phải chết.”
Hắn lau những vết máu hỗn tạp trên thanh kiếm dài, vẻ mặt kiêu ngạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Sao phải gấp gáp chứ?”
Vãi, Lương trưởng lão mà làm màu, cũng thật điệu nghệ.
Khương Thành ngán ngẫm ném cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ.
Dũng khí khác thường này, ngược lại lại khiến cho bọn người Tề Cao Hồng không ngờ tới.
Trong phút chốc, lại không dám hành động khinh suất.
Thế là, ánh mắt mọi người hướng đến người Khương Thành.
“Ngươi là ai?”
Lương Đạt lần nữa nhảy ra.
“Lũ cá chết tôm thối các ngươi, cũng đáng để nói chuyện trực tiếp với chưởng môn bọn ta sao?”
“Cũng không ngại nói cho các ngươi, tân chưởng môn Khương Thành của bọn ta sẽ diệt sạch cả môn các ngươi!”
Nói xong, hắn lại nhảy về, nấp đằng sau Khương Thành.
Tên này, Khương Thành thật sự chẳng có hơi đâu mà bóc phốt.
Ồ, ngươi thì được làm màu, ta thì phải gánh chủ lực?
Đúng là một tên nham hiểm.
“Tân chưởng môn?”
Con ngươi Tề Cao Hồng nheo lại, ánh nhìn như đinh sắt cắm vào người Khương Thành.
“Chính là ngươi đã giết chết bảy trưởng lão của môn ta?”
“Không sai, chính là ta.”
Khương Thành đứng nghênh ngang ra.
“Bảy trưởng lão đó ta giết rất đã, nếu ngươi có ý kiến cứ việc nói, nhưng chắc chắn ta sẽ không sửa.”
Con đường làm màu, uy thế của Thành ca buộc phải một mình đứng đầu, há có thể để một Lương trưởng lão giành mất bảo tọa chứ.
“Ngươi!”
Tề Cao Hồng tức đến nỗi từ mặt đỏ ửng chuyển sang trắng bệch rồi.
“Ngươi nhận chỉ thị của ai, nói ra thế lực đằng sau ngươi đi! Đoan Mộc thế gia ta biết, bên đó vốn không có người như ngươi.”
Hắn vừa nhìn đã biết Khương Thành chỉ có Phân Hồn tứ trọng.
Thực lực này không thể nào làm được chuyện như vậy.
Nhưng cho dù tên này là một kẻ điên, Lương Đạt cũng sẽ không theo hắn làm chuyện ngu ngốc được.
Mấy năm nay vẫn thường hay cọ sát với Phi Tiên môn, Lương Đạt trưởng lão người này hắn có nghiên cứu qua, bình sinh sợ chết, tìm đường chạy là tuyệt kĩ sở trường của hắn.
Loại người thế này đột nhiên biến thành dũng sĩ, lẽ nào thực lực của Khương Thành này không phải đơn giản như cảnh giới biểu hiện ra bên ngoài?
“Không có, đối đầu với các ngươi, chỉ là thú vui của cá nhân ta thôi.”
Khương Thành cười hi hi: “Ta chỉ có Phân Hồn Tứ trọng, ngươi cũng không dám ra tay hay sao?”
Hắn càng nói như vậy, Tề Cao Hồng ngược lại càng thận trọng hơn.
Chuyện khác thường chắc chắn là có vấn đề.
Đặc biệt là Lương trưởng lão nấp đằng sau lại nhịn không được lộ đầu ra hắng giọng một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chưởng môn đừng phí lời với bọn ong kiến bé nhỏ này nữa, diệt bọn họ đi!”
Khương Thành có chút không thoải mái: “Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?”
Ngươi là chưởng môn hay ta là chưởng môn?
Ngươi làm màu hơi quá rồi, cứ phải giành ngôi làm màu với ta ư?
“Không dám không dám…”
Lương Đạt vội thu mình trở lại.
Trong lòng thầm mắng, nhưng không dám thể hiện ra.
Lúc này, Tề Cao Hồng ở đối diện cũng quyết định rồi.
Hắn đưa ra ám hiệu bằng mắt với Triệu Sơ Dương, Đường chủ của Ngự Kiếm đường.
“Thử xem thực lực của hắn.”
Hắn rất nghi ngờ thực lực của Khương Thành không phải là Phân Hồn Tứ trọng, tự bản thân lại không dám thăm dò, lỡ như vừa thăm dò đã bị tiêu diệt rồi thì sao?
Triệu Sơ Dương là đường chủ Ngự Kiếm đường, thực lực chỉ xếp sau chưởng môn hắn, đạt đến Phân Hồn bát trọng.
Nếu như hắn thất bại nhanh chóng, chứng tỏ Khương Thành thực tế là Linh Đài cảnh.
Nếu như vậy, hôm nay phải nhẫn nhịn rồi, phải tính cách thoát chết trước.
Triệu Sơ Dương hậm hực nhìn hắn một cái, hận không thể mắng cả tổ tông mười tám đời nhà hắn.
Tề Cao Hồng có thể nhìn ra được, hắn cũng có thể nghĩ đến đó.
Lúc này, ai dám thử chứ?
Nhưng lệnh của chưởng môn, lại không thể không tuân theo, trừ phi hắn muốn trở thành phản đồ.
Cuối cùng, chỉ có thể bất chấp tất cả, từng bước dịch chuyển đến trường đấu.
Dưới ánh mắt đồng tình của những trưởng lão khác, hắn rút kiếm ra.
“Ngươi dám phạm đến Cực Nguyệt tông ta… thì, thì phải trả giá.”
Lời nói của hắn có chút không liên quan.
“Ngươi đây là đang khiêu khích ta?”
Thực ra bây giờ Khương Thành cũng không quan tâm đối phương có phải khiêu khích hắn hay không, dù sao thì hệ thống cũng nói rồi, ở Cực Nguyệt tông này có thể tùy tiện được.
Nhưng đơn giản chỉ câu này, hắn đã dọa được Triệu Sơ Dương toát mồ hôi lạnh.
Hắn sợ chọc phải ý định giết chóc của Khương Thành, vậy nên thay lời.
“Không, không có, ta chỉ muốn Khương Thành chưởng môn chỉ bảo hai chiêu, tốt nhất là đến đó thôi…”
Khương Thành bất mãn rồi, điểm dừng là ở đó thì bản thân chả phải không chết được hay sao?
“Đừng chứ, điểm dừng ở đó thì vô vị biết bao, có phải ngươi quên hai phải chúng ta là kẻ thù sống chết của nhau rồi không?”
Nói xong, hắn nóng lòng sử dụng linh kiếm giết tới.
Vừa thấy thanh kiếm, sắc mặt của Tề Cao Hồng càng khó coi hơn.
Đó chẳng phải là bội kiếm của Diêu Thu Lâm trưởng lão hay sao?
Lại có thể rơi vào tay của hắn, chả trách hôm qua mệnh bài của hắn và hai trưởng lão nữa đều vỡ nát.
Tiểu tử này, là một sát tinh!
Xem ra cần phải dự tính đường bỏ chạy trước, lát nữa thấy tình hình không ổn, chân tay phải nhanh nhẹn chút, để tránh bị đuổi kịp.
Hắn vẫn ở đó nghĩ về chuyện sau này, trên trường đấu vệt máu chói lọi, một bóng dáng ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro