Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Tề Thương Nổi Đ...
Thiên Biên Lão Tứ
2024-10-28 22:39:34
Lúc hai người đang tranh chấp, những “trưởng lão” khác cũng tận dụng, tất cả mọi thứ đến đây mời chào.
“Lâm Ninh, tu vi của ta cao hơn nàng, ngươi đi theo ta càng thích hợp hơn.”
“Ha ha, ta có quan hệ vô cùng tốt với chưởng môn, nếu như ngươi bái ta làm sư con đường tu hành sau này sẽ càng thêm tiện lợi….”
“Lâm Ninh, ngươi tự mình nói, ngươi muốn đi cùng ai?”
Đối với vị tiểu nữ thiên tài này, bọn họ không hề có suy nghĩ muốn bỏ qua.
Cảnh tượng này khiến các đệ tử khác vô cùng hâm mộ.
Bọn họ vẫn còn đang chờ người đến chọn vậy mà Lâm Ninh đã có quyền lựa chọn trưởng lão, đây là sự khác biệt giữa thiên tài bình thường và tuyệt thế thiên tài.
“Đa tạ ý tốt của chư vị trưởng lão, trong lòng Lâm Ninh đã có lựa chọn, thật xin lỗi!”
Tiếng thật xin lỗi này hiển nhiên là muốn nói trong số các người ta không hề nghĩ muốn bái ai làm thầy.
La Viễn và đám người Ấn Tiểu Tuyết vô cùng thất vọng, chỉ có thể thở dài, ánh mắt của tất cả đều dừng ở trên người Kỷ Linh Hàm.
Cũng đúng, trong bổn môn ngoại trừ Kỷ Linh Hàm còn có ai có đủ tư cách làm sư phụ của nàng?
Đổi lại là những người khác chỉ sợ không đến hai năm đã bị nàng vượt mặt rồi.
Có điều là chuyện này cũng nhấc lên tấm màn cho cuộc tranh đoạt đệ tử.
Nếu đã không thu được Lâm Ninh, vậy thì chọn hạt mầm vĩ đại khác.
Nhanh tay còn, chậm tay hết!
Trong lúc nhất thời, quảng trường tựa như trở thành một cái chợ.
Đến ngay cả trước mặt Tề Thương cũng xuất hiện một vị “trưởng lão.”
“Tiểu bối, ta nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có thể bái sư.”
Người nói chuyện là Đan Thái, nhìn thấy thân hình mập mạp của hắn, nhận thấy thực lực thấp kém chỉ có Tụ Nguyên thất trọng của hắn, Tề Thương rất muốn một quyền đấm vào mũi hắn.
Đặc biệt, ngươi gọi ai là tiểu bối?
Ông đây là thiếu chủ của Bát Vân điện, cao thủ Linh Đài Bát trọng!
Con kiến như ngươi, ngươi còn không có tư cách để ta nhìn thấy, lại còn dám không biết tự lượng sức mình đến thu ta làm đồ đệ?
Còn có ngươi có thể bái sư rồi, thái độ gì vậy?
Nhưng mà diễn kịch phải diễn nguyên bộ.
Nghĩ đến kế hoạch lúc sau, nghĩ đến đại kế của chính mình, hắn chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục diễn vai một cái đệ tử bình thường.
“Đa tạ ý tốt của trưởng lão, chỉ là ta….”
Cho dù đến lúc diễn trò bái sư, bản thân cũng sẽ không bái kẻ phế vật này.
Hoặc là bái Kỷ Linh Hàm hoặc là bái Ấn Tiểu Tuyết, đến lượt kẻ mập chết tiệt này sao?
Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy.
“Làm sao? Ngươi cũng muốn bắt chước Lâm Ninh, chướng mắt cái này chướng mắt cái kia? Muốn tự mình chọn sư phụ sao?”
Hắn lại dám giáo huấn mình?
Còn dạy mình làm người?
Cũng bởi vì Tề Thương tâm cơ thâm trầm, giỏi chịu đựng, nếu đổi lại là những người khác chỉ sợ đã sớm phác tác.
“Trưởng lão giáo huấn thật đúng.”
Hắn đúng là không có cách nào để phản bác, bởi vì khi nhập môn, thành tích khảo hạch của hắn cũng không có gì nổi bật.”
Mặc dù tu vi Dẫn Khí cảnh mà hắn ngụy trang ở trong đệ tử đời thứ ba không tính là tồi, nhưng mà tuổi của hắn cũng đã lớn.
Vì tận lực không muốn thu hút sự chú ý đặc biệt, tất cả bốn hạng khảo hạch thành tích kia hắn đều cố ý bảo trì ở trên tiêu chuẩn đệ tử chân truyền một chút.
Ở trong mắt Đan Thái, đệ tử này chỉ nằm trong top năm trong số năm mươi lăm đệ tử chân truyền.
Bản thân ta không có tư cách thu Lâm Ninh làm đồ đệ, chẳng lẽ còn không có tư cách thu ngươi?
“Vậy ngươi nhanh một chút đến bái sư.”
Tề Thương thật muốn tát một cái đánh chết hắn.
Nhưng hiện tại không thể trở mặt, hắn chỉ có thể tìm cớ kéo dài thời gian.
“Theo đệ tử biết, nghi thức bái sư là sau khi đại điển nhập môn kết thúc mới cử hành.”
Lúc này Đan Thái mới tạm thời bỏ qua.
“Vậy chờ sau khi kết thúc đại điển, tiểu tử ngươi tên Vân Thương đúng không? Yên tâm, ngươi đi theo ta đảm bảo sẽ có tiền đồ.”
Vân Thương là tên giả Tề Thương dùng cho lần lần nhập môn này.
Trong lòng Tề Thương âm thầm than khổ, tên gia hỏa này lại dám đánh dấu lên hắn!
Cũng được thôi, đây là do chính ngươi muốn tìm đường chết!
Sau khi nhập môn ta sẽ tìm cho ngươi một cái lý do ngoài ý muốn mà bỏ mình.
Lúc này ba hồi chuông ngân dài truyền đến, đại điển nhập môn sắp bắt đầu rồi.
Áo bào trắng tung bay theo gió, một bón người đạp lên linh kiếm từ trên trời bay xuống, bộ dáng giống như tiên.
Bạch hạc và linh điểu tề minh, sương khói lượn lờ, giọng nói như tiên.
Thoạt nhìn qua giống như tiên nhân hạ phàm.
Thành ca ra mắt một cách hoành tráng.
Bộ dáng để ra mắt lần này thật sự đã làm hắn tốn không ít tâm tư, không chỉ sử dụng hơn mười loại trận pháp, bùa chú, hắn còn cố ý ra ngoài bắt vài con linh điểu về làm công tạm thời.
Về phần mục đích chỉ có một, phải thật là ngầu bá cháy bò chét.
Hiệu quả vẫn là rất tốt.
Đệ tử đời thứ ba vừa mới nhập môn nhìn lên trên, trên mặt đều tràn ngập ngưỡng mộ.
Đến ngay cả Tề Thương, hai mắt của hắn cũng hơi co rút lại, Linh Đài Thần phẩm là có thật!
Linh đài kia vừa xuất hiện, hắn đã cảm thấy thần hồn của chính mình giống như là gặp phải thiên địch, bị áp chế gắt gao.
Vốn là che dấu thực lực, cũng bởi vì vậy mà thần hồn không ổn định trở nên rục rịch, thiếu chút nữa đã bị lộ cảnh giới thực sự.
Hắn vội vàng không nhìn đến linh đài Thần phẩm kia, tập trung tinh thần cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Mặc dù Khương Thành đã nhìn thấy qua các cảnh tượng lớn, nhưng mà đối với trình tự của đại điển này vẫn không hiểu biết nhiều.
Cũng may có La Viễn quen thuộc, được hắn bổ nhiệm làm “người điều khiển chương trình”.
“Đại điển nhập môn bắt đầu.”
Các trình tự của cả đại điển thật ra cũng không quá rườm rà, đầu tiên là cúng thiên địa, cúng tổ tiên, còn có lời thề nhập môn.
Những trình tự này, trước đó trong lòng Tề Thương đã có chuẩn bị rồi, có thể tiếp nhận được.
Nhưng mà bước cuối cùng, bái kiến chưởng môn, hắn thật sự là muốn phát điên.
Dựa theo quy củ, khi nhập môn bái chưởng môn phải dập đầu ba lần và lạy chín lạy, điểm này thì tất cả các môn phái lớn đều giống nhau.
Chẳng qua là Khương Thành thay đổi bước này một chút, vốn dĩ chỉ cần các đệ tử cúi chào là được nhưng bị hắn đổi thành từng người từng người đến bái.
Sở dĩ làm như vậy cũng không phải vì Khương Thành muốn khoa trương.
Hắn cũng không phải người chết, nếu không phải quy củ của thế giới này bắt buộc phải ba lần dập đầu chín lần quỳ, hắn vốn dĩ cũng không muốn để cho bọn họ quỳ trước mình.
Đổi thành từng người từng người đến bái chưởng môn, muốn lợi dụng cơ hội này phân biệt một chút lòng trung thành của những đệ tử này.
Hắn là chưởng môn thì hắn lớn nhất, muốn sửa đổi chi tiết nào đó đám người La Viễn đương nhiên không dám nói gì.
Mà những đệ tử đời thứ ba mới nhập môn này cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng Tề Thương cảm thấy rất căm tức.
Hắn đường đường là thiếu chủ của Bát Vân điện, lại dập đầu ba quỳ chín lạy với chưởng môn của một môn phái nhỏ nhoi này?
Phải biết rằng chưởng môn của Phi Tiên môn cũng chưa đủ tư cách để diện kiến hắn, nhìn xem Đoan Mộc Triết muốn gặp được hắn có bao nhiêu khó khăn sẽ biết.
Đối với hắn mà nói, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Chỉ có thể hít sâu một hơi, liên tục nói với bản thân phải nhẫn nại!
Vì cơ duyên, vì để có được Hổ yêu, vì để trở thành điện chủ của Bát Vân điện, nỗi nhẫn nại và nhục nhã tạm thời là đáng giá.
Không ai biết được suy nghĩ của hắn, dù sao các đệ tử các đều đã bắt đầu xếp thành hàng, từng người từng người một đi tham kiến Khương Thành.
“Ngụy Miểu bái kiến chưởng môn.”
Một thiếu niên khoảng mười ba tuổi cung kính quỳ xuống, làm đủ một bộ đại lễ.
“Ting, ngươi có được một thuộc hạ nguyện trung thành, đạt được năm điểm tích phân.”
Ngụy Miểu này chỉ có tu vi Dẫn Khí cảnh ngũ trọng, cũng không đến Tố Linh cảnh, có thể đạt năm điểm đã xem như có thiên phú rất tốt rồi.
Hiện tại Khương Thành để ý cũng không phải mấy điểm tích phân này của hắn, chủ yếu vẫn là tương lai thôi.
Lên một cảnh giới nhỏ, hay cảnh giới lớn cũng đều có điểm thưởng tích phân.
Huống chi chủ yếu là hắn muốn xác định người này có phải thật tình muốn gia nhập hay không.
Hiện tại hệ thống đã vang lên, vậy chứng minh Ngụy Miểu chắc chắn là người của mình rồi.
Thành ca rất chi là vui mừng.
Lập tức tay trái khẽ nâng lên, một đạo linh lực chậm rãi dao động đỡ Ngụy Miểu lên.
“Miễn lễ!”
“Ngươi mới gia nhập tông môn, bản chưởng môn vô cùng hoanh nghênh, tặng cho ngươi một chút quà gặp mặt.”
“Lâm Ninh, tu vi của ta cao hơn nàng, ngươi đi theo ta càng thích hợp hơn.”
“Ha ha, ta có quan hệ vô cùng tốt với chưởng môn, nếu như ngươi bái ta làm sư con đường tu hành sau này sẽ càng thêm tiện lợi….”
“Lâm Ninh, ngươi tự mình nói, ngươi muốn đi cùng ai?”
Đối với vị tiểu nữ thiên tài này, bọn họ không hề có suy nghĩ muốn bỏ qua.
Cảnh tượng này khiến các đệ tử khác vô cùng hâm mộ.
Bọn họ vẫn còn đang chờ người đến chọn vậy mà Lâm Ninh đã có quyền lựa chọn trưởng lão, đây là sự khác biệt giữa thiên tài bình thường và tuyệt thế thiên tài.
“Đa tạ ý tốt của chư vị trưởng lão, trong lòng Lâm Ninh đã có lựa chọn, thật xin lỗi!”
Tiếng thật xin lỗi này hiển nhiên là muốn nói trong số các người ta không hề nghĩ muốn bái ai làm thầy.
La Viễn và đám người Ấn Tiểu Tuyết vô cùng thất vọng, chỉ có thể thở dài, ánh mắt của tất cả đều dừng ở trên người Kỷ Linh Hàm.
Cũng đúng, trong bổn môn ngoại trừ Kỷ Linh Hàm còn có ai có đủ tư cách làm sư phụ của nàng?
Đổi lại là những người khác chỉ sợ không đến hai năm đã bị nàng vượt mặt rồi.
Có điều là chuyện này cũng nhấc lên tấm màn cho cuộc tranh đoạt đệ tử.
Nếu đã không thu được Lâm Ninh, vậy thì chọn hạt mầm vĩ đại khác.
Nhanh tay còn, chậm tay hết!
Trong lúc nhất thời, quảng trường tựa như trở thành một cái chợ.
Đến ngay cả trước mặt Tề Thương cũng xuất hiện một vị “trưởng lão.”
“Tiểu bối, ta nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có thể bái sư.”
Người nói chuyện là Đan Thái, nhìn thấy thân hình mập mạp của hắn, nhận thấy thực lực thấp kém chỉ có Tụ Nguyên thất trọng của hắn, Tề Thương rất muốn một quyền đấm vào mũi hắn.
Đặc biệt, ngươi gọi ai là tiểu bối?
Ông đây là thiếu chủ của Bát Vân điện, cao thủ Linh Đài Bát trọng!
Con kiến như ngươi, ngươi còn không có tư cách để ta nhìn thấy, lại còn dám không biết tự lượng sức mình đến thu ta làm đồ đệ?
Còn có ngươi có thể bái sư rồi, thái độ gì vậy?
Nhưng mà diễn kịch phải diễn nguyên bộ.
Nghĩ đến kế hoạch lúc sau, nghĩ đến đại kế của chính mình, hắn chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục diễn vai một cái đệ tử bình thường.
“Đa tạ ý tốt của trưởng lão, chỉ là ta….”
Cho dù đến lúc diễn trò bái sư, bản thân cũng sẽ không bái kẻ phế vật này.
Hoặc là bái Kỷ Linh Hàm hoặc là bái Ấn Tiểu Tuyết, đến lượt kẻ mập chết tiệt này sao?
Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy.
“Làm sao? Ngươi cũng muốn bắt chước Lâm Ninh, chướng mắt cái này chướng mắt cái kia? Muốn tự mình chọn sư phụ sao?”
Hắn lại dám giáo huấn mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn dạy mình làm người?
Cũng bởi vì Tề Thương tâm cơ thâm trầm, giỏi chịu đựng, nếu đổi lại là những người khác chỉ sợ đã sớm phác tác.
“Trưởng lão giáo huấn thật đúng.”
Hắn đúng là không có cách nào để phản bác, bởi vì khi nhập môn, thành tích khảo hạch của hắn cũng không có gì nổi bật.”
Mặc dù tu vi Dẫn Khí cảnh mà hắn ngụy trang ở trong đệ tử đời thứ ba không tính là tồi, nhưng mà tuổi của hắn cũng đã lớn.
Vì tận lực không muốn thu hút sự chú ý đặc biệt, tất cả bốn hạng khảo hạch thành tích kia hắn đều cố ý bảo trì ở trên tiêu chuẩn đệ tử chân truyền một chút.
Ở trong mắt Đan Thái, đệ tử này chỉ nằm trong top năm trong số năm mươi lăm đệ tử chân truyền.
Bản thân ta không có tư cách thu Lâm Ninh làm đồ đệ, chẳng lẽ còn không có tư cách thu ngươi?
“Vậy ngươi nhanh một chút đến bái sư.”
Tề Thương thật muốn tát một cái đánh chết hắn.
Nhưng hiện tại không thể trở mặt, hắn chỉ có thể tìm cớ kéo dài thời gian.
“Theo đệ tử biết, nghi thức bái sư là sau khi đại điển nhập môn kết thúc mới cử hành.”
Lúc này Đan Thái mới tạm thời bỏ qua.
“Vậy chờ sau khi kết thúc đại điển, tiểu tử ngươi tên Vân Thương đúng không? Yên tâm, ngươi đi theo ta đảm bảo sẽ có tiền đồ.”
Vân Thương là tên giả Tề Thương dùng cho lần lần nhập môn này.
Trong lòng Tề Thương âm thầm than khổ, tên gia hỏa này lại dám đánh dấu lên hắn!
Cũng được thôi, đây là do chính ngươi muốn tìm đường chết!
Sau khi nhập môn ta sẽ tìm cho ngươi một cái lý do ngoài ý muốn mà bỏ mình.
Lúc này ba hồi chuông ngân dài truyền đến, đại điển nhập môn sắp bắt đầu rồi.
Áo bào trắng tung bay theo gió, một bón người đạp lên linh kiếm từ trên trời bay xuống, bộ dáng giống như tiên.
Bạch hạc và linh điểu tề minh, sương khói lượn lờ, giọng nói như tiên.
Thoạt nhìn qua giống như tiên nhân hạ phàm.
Thành ca ra mắt một cách hoành tráng.
Bộ dáng để ra mắt lần này thật sự đã làm hắn tốn không ít tâm tư, không chỉ sử dụng hơn mười loại trận pháp, bùa chú, hắn còn cố ý ra ngoài bắt vài con linh điểu về làm công tạm thời.
Về phần mục đích chỉ có một, phải thật là ngầu bá cháy bò chét.
Hiệu quả vẫn là rất tốt.
Đệ tử đời thứ ba vừa mới nhập môn nhìn lên trên, trên mặt đều tràn ngập ngưỡng mộ.
Đến ngay cả Tề Thương, hai mắt của hắn cũng hơi co rút lại, Linh Đài Thần phẩm là có thật!
Linh đài kia vừa xuất hiện, hắn đã cảm thấy thần hồn của chính mình giống như là gặp phải thiên địch, bị áp chế gắt gao.
Vốn là che dấu thực lực, cũng bởi vì vậy mà thần hồn không ổn định trở nên rục rịch, thiếu chút nữa đã bị lộ cảnh giới thực sự.
Hắn vội vàng không nhìn đến linh đài Thần phẩm kia, tập trung tinh thần cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Mặc dù Khương Thành đã nhìn thấy qua các cảnh tượng lớn, nhưng mà đối với trình tự của đại điển này vẫn không hiểu biết nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may có La Viễn quen thuộc, được hắn bổ nhiệm làm “người điều khiển chương trình”.
“Đại điển nhập môn bắt đầu.”
Các trình tự của cả đại điển thật ra cũng không quá rườm rà, đầu tiên là cúng thiên địa, cúng tổ tiên, còn có lời thề nhập môn.
Những trình tự này, trước đó trong lòng Tề Thương đã có chuẩn bị rồi, có thể tiếp nhận được.
Nhưng mà bước cuối cùng, bái kiến chưởng môn, hắn thật sự là muốn phát điên.
Dựa theo quy củ, khi nhập môn bái chưởng môn phải dập đầu ba lần và lạy chín lạy, điểm này thì tất cả các môn phái lớn đều giống nhau.
Chẳng qua là Khương Thành thay đổi bước này một chút, vốn dĩ chỉ cần các đệ tử cúi chào là được nhưng bị hắn đổi thành từng người từng người đến bái.
Sở dĩ làm như vậy cũng không phải vì Khương Thành muốn khoa trương.
Hắn cũng không phải người chết, nếu không phải quy củ của thế giới này bắt buộc phải ba lần dập đầu chín lần quỳ, hắn vốn dĩ cũng không muốn để cho bọn họ quỳ trước mình.
Đổi thành từng người từng người đến bái chưởng môn, muốn lợi dụng cơ hội này phân biệt một chút lòng trung thành của những đệ tử này.
Hắn là chưởng môn thì hắn lớn nhất, muốn sửa đổi chi tiết nào đó đám người La Viễn đương nhiên không dám nói gì.
Mà những đệ tử đời thứ ba mới nhập môn này cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng Tề Thương cảm thấy rất căm tức.
Hắn đường đường là thiếu chủ của Bát Vân điện, lại dập đầu ba quỳ chín lạy với chưởng môn của một môn phái nhỏ nhoi này?
Phải biết rằng chưởng môn của Phi Tiên môn cũng chưa đủ tư cách để diện kiến hắn, nhìn xem Đoan Mộc Triết muốn gặp được hắn có bao nhiêu khó khăn sẽ biết.
Đối với hắn mà nói, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Chỉ có thể hít sâu một hơi, liên tục nói với bản thân phải nhẫn nại!
Vì cơ duyên, vì để có được Hổ yêu, vì để trở thành điện chủ của Bát Vân điện, nỗi nhẫn nại và nhục nhã tạm thời là đáng giá.
Không ai biết được suy nghĩ của hắn, dù sao các đệ tử các đều đã bắt đầu xếp thành hàng, từng người từng người một đi tham kiến Khương Thành.
“Ngụy Miểu bái kiến chưởng môn.”
Một thiếu niên khoảng mười ba tuổi cung kính quỳ xuống, làm đủ một bộ đại lễ.
“Ting, ngươi có được một thuộc hạ nguyện trung thành, đạt được năm điểm tích phân.”
Ngụy Miểu này chỉ có tu vi Dẫn Khí cảnh ngũ trọng, cũng không đến Tố Linh cảnh, có thể đạt năm điểm đã xem như có thiên phú rất tốt rồi.
Hiện tại Khương Thành để ý cũng không phải mấy điểm tích phân này của hắn, chủ yếu vẫn là tương lai thôi.
Lên một cảnh giới nhỏ, hay cảnh giới lớn cũng đều có điểm thưởng tích phân.
Huống chi chủ yếu là hắn muốn xác định người này có phải thật tình muốn gia nhập hay không.
Hiện tại hệ thống đã vang lên, vậy chứng minh Ngụy Miểu chắc chắn là người của mình rồi.
Thành ca rất chi là vui mừng.
Lập tức tay trái khẽ nâng lên, một đạo linh lực chậm rãi dao động đỡ Ngụy Miểu lên.
“Miễn lễ!”
“Ngươi mới gia nhập tông môn, bản chưởng môn vô cùng hoanh nghênh, tặng cho ngươi một chút quà gặp mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro