Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thu Hoạch Đầy Ắ...
Thiên Biên Lão Tứ
2024-10-28 22:39:34
So với đám người Cực Nguyệt tông kia, nó lại hận Khương Thành nhất vì đã làm gián đoạn chuyện tốt của nó.
“Đù má, này là cắn trả đó hả?”
Đối diện với một đòn này, Thành ca hoàn toàn không có cách nào để ngăn cản, cũng không kịp tránh né.
Chỉ hy vọng là quy tắc hệ thống là thật, trợ thủ mà bản thân đã triệu hoán đến không thể làm tổn thương bản thân.
Bùm!
Thời điểm Tam Nhãn Hổ sắp chạm vào Khương Thành, giống như bị sét đánh.
“Meo…”
Thân thể nhỏ nhắn bay ngược ra ngoài, không biết là bay mấy trăm dặm, va đổ không biết bao nhiêu đỉnh núi.
Cơn đau dữ dội ấp đến, da tróc thịt bong.
Đôi móng vuốt sắc nhọn cũng có dấu hiệu sắp tan ra.
Lần này, nó suýt nữa thì dọa đến mức mất hồn mất vía.
“Chết tiệt, cứ trở về đã rồi tính.”
“Ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
Ném lại hai câu nói tàn nhẫn để tượng trưng, nó cũng không trở về Cực Nguyệt tông nữa mà trực tiếp hóa thành vệt sáng vàng bay thẳng về đỉnh mây phía xa xa.”
Biến mất trong nháy mắt.
“Anh bạn cứ đi như vậy luôn à?”
“Không ngồi xuống uống trà nói chút chuyện phiếm sao?”
“Ta còn chưa cảm ơn ngươi đâu!”
Đương nhiên cảm ơn là giả rồi.
Nhưng mà mặc dù Tam Nhãn Hổ vừa mới lộ ra bản tính hung ác, thậm chí còn ra tay với mình, cơ mà Khương Thành vẫn rất muốn giữ nó lại.
Dù sao nó cũng không khiến bản thân ta bị thương được.
Trò chuyện nhiều chút rồi lừa gạt, không chừng lại có thể lừa được được một thú cưỡi mạnh mẽ nữa đó?
Nói cách khác, hẳn là con yêu thú này có thể biến to ra nhỉ?
Vậy thì bắt mắt biết bao!
Đáng tiếc là Tam Nhãn Hổ khuyết thiếu tinh thần kiên nhẫn thử nghiệm, không giết được Khương Thành thì nó lười làm đi làm lại luôn, trực tiếp chuồn về mất.
Hy vọng sau này còn có cơ hộ triệu hồi nó đến tiếp.
Thành ca gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhìn về phía quần điện Cực Nguyệt tông không một bóng người.
Khóe miệng không tự chủ được kéo đến tận mang tai.
Ít nhất trong hai canh giờ này, mọi thứ ở đây là do hắn tùy ý cầm tùy ý nhặt.
Cả một Cực Nguyệt tông, dù chỉ là một tông môn trung đẳng thôi nhưng mấy thứ góp nhặt cũng cực kỳ phong phú!
Dù sao tông môn này cũng đã nuôi hàng vạn môn nhân.
Hơn nữa trước đây còn đến Phi Tiên môn cướp đoạn một trận, mấy thứ đồ cướp được vẫn chưa được cống lên Xích Nhật tông, vẫn còn đang ở trong nhà kho đây.
Lần này toàn bộ đều hời cho hắn.
Nhìn đống linh thạch trải dài như núi, còn có những hàng linh dược ngút tầm mắt, những bó linh phù đếm không hết, linh linh kiến giáp như rừng rậm, số điển tịch đếm không nổi…
Khương Thành gặp khó khăn rồi.
Chỉ có thể mở “nhìn rõ mọi vật” ra để tìm ra tất cả nhẫn trữ vật nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong trận chiến vừa rồi.
Nếu không thì, nhẫn trữ vật của bản thân hắn hoàn toàn không thể chứa nổi.
Mà ở trong mấy nhẫn trữ vật đó, hắn lại phát hiện ra một lượng lớn mấy đồ tốt.
Dù sao kẻ có được nhẫn trữ vật, không phải là trưởng lão thì cũng là đệ tử chân truyền.
Đặc biệt là trong nhẫn trữ vật của Tề Cao Hồng lại phát hiện ra được một thanh linh kiếm lục giai!
Ngoài cái đó ra thì còn có nguyên bộ Hồ Nguyệt Ngự Kiếm Thuật.
Thật ra Khương Thành không coi trọng bộ kiếm pháp đó lắm, nhưng mà trước mắt thứ mà hắn phục chế cũng là cái này, nên là vẫn phải luyện thôi.
Phát tài rồi!
Bận rộn hơn một canh giờ, sau khi nhét đầy bảy mươi cái nhẫn trữ vật xong, về cơ bản là hắn đã đào rỗng cả Cực Nguyệt tông rồi.
Lúc này, hắn mới đến sơn cốc phía sau đại điện.
Lúc vừa mới mở “nhìn rõ mọi vật”, ở đây xuất hiện một một dấu chấm than màu xanh biếc, hiển nhiên là có bảo bối.
Xích lại gần xem mới biết, hóa ra dưới đây là linh mạch của Cực Nguyệt tông.
‘Linh mạch nhị phẩm, không thể dịch chuyển. Có thể tăng nồng độ linh khí trong phạm vi ngàn dặm, cũng có thể tự nhiên sản sinh ra linh thạch từ trung phẩm trở xuống…’
Qua loa xem xét, linh mạch này kéo dài hàng trăm dặm.
Khương Thành lại chẳng ngạc nhiên gì hết, hầu hết tông môn đều lựa chọn xây dựng ở ngay gần linh mạch
Xong rồi dựa vào trận pháp để bổn địa tông môn trở thành thánh địa tu luyện.
Đương nhiên rồi, điều này còn phải phụ thuộc vào phẩm giai của linh mạch.
Nhất phẩm là thấp nhất, nhị phẩm đã được coi như là không tệ rồi.
Mấy tông môn như Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông, ít nhất linh mạch phải là tam phẩm trở lên.
“Không thể di chuyển, vậy thì có tác dụng gì chứ?”
“Cũng chẳng đem đi được.”
Khương Thành bĩu môi, có chút tiếc nuối.
Không nghĩ mà xem, nếu như linh mạch có thể di chuyển thì Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông đã chuyển mấy lịch mạch của mười mấy tông môn trung đẳng bên dưới đi hết rồi.
Cho dù không được như linh mạch tam phẩm, thì vẫn có thể tăng nồng độ linh khí đúng không.
Nhưng mà ngay lập tức, hắn phát hiện ra một vài nơi trên bề mặt linh mạch có mấy chữ nhỏ - Có đổi không?
Haizzz, này mà cũng có thể đổi thành điểm tích phân được luôn?
Dù sao cũng không mang đi được, hắn không hề do dự lựa chọn đổi.
Trong nháy mắt, linh mạch phía dưới biến mất.
Toàn bộ linh khí quanh bổn địa Cực Nguyệt tông đột nhiên giảm mất hai lần, không khác gì mấy với thế giới bên ngoài nữa rồi.
“Ting, đổi một linh mạch nhị phẩm, thu được 2000 điểm tích phân.”
Được đó!
Khương Thành rất hài lòng.
Quyết đoán ẩn mở rút thưởng.
“Ting, trừ 1000 điểm tích phân!”
“Ký chủ rút trúng linh khí Lam Ngọc Khinh Tiên Y cửu giai, có thể chống lại bất kì đòn tấn công nào dưới Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng.”
Cầm bộ linh giáp trong suốt với hoa văn tinh xảo mỏng như cánh ve sầu trong tay, Thành ca hơi buồn phiền.
Trước mắt hắn là Phân Hồn cảnh, bên trên là Linh Đài cảnh rồi mới đến Thiên Mệnh cảnh.
Có thể nói rằng, bây giờ mặc bộ đồ này vào, đừng nói là Thanh Lan phủ, cho dù là cả Phi Vân châu thì cũng không có một ai có thể khiến hắn bị thương được.
Quả thật bộ linh giáp này rất đỉnh.
Nếu như bây giờ thả nó ra ngoài thì sẽ khơi dậy lòng tham điên cuồng của vô số người, khiến cả Phi Vân châu này sẽ lâm vào cảnh tinh phong huyết vũ.
Thử nghĩ mà xem, nếu như một Thiên Mệnh cảnh nhất trọng mặc vào thì gần như bất bại khi đối mặt với Thiên Mệnh cảnh cửu trọng.
Một bộ linh giáp thôi cũng đủ để thay đổi cả bố cục thế lực rồi.
Các thế lực như Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông, e rằng cũng không dám tham dự.
Nguyên nhân không gì khác, bộ linh giáp không tương xứng với thực lực của họ.
Nói đơn giản một chút thì là bọn họ không xứng có được.
Ở trước mặt các thế lực cấp cao có nhiều cường giả Thiên Mệnh cảnh ở Phi Vân Châu, có lúc bọn họ chỉ là pháo hôi mà thôi.
Chỉ đáng tiếc là bảo bối như này, Thành ca lại không dùng được!
Mặc bộ linh giáp như này lên người, hắn có bị đánh mãi thì cũng không chết được.
Nếu như không chết được thì lấy đâu ra việc hồi sinh và mở hack đây?
Hắn còn đang hy vọng lần sau bị giết, hệ thống có thể trực tiếp cho bản thân thăng lên Linh Đài cảnh hay thậm chí là Thiên Mệnh cảnh đó.
Bây giờ Thành ca cũng thấy rằng, bảo vật dù có tốt đi chăng nữa thì vẫn không có giá trị bằng loại kỹ năng “nhìn rõ mọi vật” kia.
Nắm bắt được một môn kỹ năng đặc biệt mới là có lợi cho bản thân.
“Thêm một lần nữa!”
“Ting, chúc mừng kí chủ bộc phát nhân phẩm, rút được kĩ năng dịch chuyển cấp 1.”
Kỹ năng!
Khương Thành lập tức nâng cao tinh thần, nhìn kĩ lại, việc dịch chuyển này lợi hại đến mức bùng nổ luôn.
Tên kỹ năng: Dịch chuyển (Cấp 1, còn có thể tăng cấp)
Miêu tả kỹ năng: Lấy ký chủ làm trung tâm, có thể có thể dịch chuyển ngẫu nhiên đến bất kì vị trí nào trong phạm vi bán kính một vạn dặm.
Thời gian làm mới: 1 ngày
Lúc nhấn mở kỹ năng, hệ thống thậm chí còn tri kỷ chuẩn bị một tấm bản đồ thu nhỏ, phạm vi chính là một vạn dặm xung quanh hắn.
Nhấn vào đâu thì đến đó.
Kỹ năng này rất hữu ích vào những lúc quan trọng cần dùng để chạy trốn, ví dụ như số lần hồi sinh hết rồi lại còn gặp phải nguy hiểm.
Huống chi bây giờ Khương Thành đây mới Phân Hồn cảnh Tứ trọng, tốc độ đi đường cũng không nhanh.
Hắn phải hì hục bay hơn hai canh giờ mới có thể đạt đến con số hai vạn dặm, dịch chuyển tiết kiệm được bao việc.
Chẳng qua là mỗi ngày chỉ có thể dịch chuyển một lần.
“Đù má, này là cắn trả đó hả?”
Đối diện với một đòn này, Thành ca hoàn toàn không có cách nào để ngăn cản, cũng không kịp tránh né.
Chỉ hy vọng là quy tắc hệ thống là thật, trợ thủ mà bản thân đã triệu hoán đến không thể làm tổn thương bản thân.
Bùm!
Thời điểm Tam Nhãn Hổ sắp chạm vào Khương Thành, giống như bị sét đánh.
“Meo…”
Thân thể nhỏ nhắn bay ngược ra ngoài, không biết là bay mấy trăm dặm, va đổ không biết bao nhiêu đỉnh núi.
Cơn đau dữ dội ấp đến, da tróc thịt bong.
Đôi móng vuốt sắc nhọn cũng có dấu hiệu sắp tan ra.
Lần này, nó suýt nữa thì dọa đến mức mất hồn mất vía.
“Chết tiệt, cứ trở về đã rồi tính.”
“Ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
Ném lại hai câu nói tàn nhẫn để tượng trưng, nó cũng không trở về Cực Nguyệt tông nữa mà trực tiếp hóa thành vệt sáng vàng bay thẳng về đỉnh mây phía xa xa.”
Biến mất trong nháy mắt.
“Anh bạn cứ đi như vậy luôn à?”
“Không ngồi xuống uống trà nói chút chuyện phiếm sao?”
“Ta còn chưa cảm ơn ngươi đâu!”
Đương nhiên cảm ơn là giả rồi.
Nhưng mà mặc dù Tam Nhãn Hổ vừa mới lộ ra bản tính hung ác, thậm chí còn ra tay với mình, cơ mà Khương Thành vẫn rất muốn giữ nó lại.
Dù sao nó cũng không khiến bản thân ta bị thương được.
Trò chuyện nhiều chút rồi lừa gạt, không chừng lại có thể lừa được được một thú cưỡi mạnh mẽ nữa đó?
Nói cách khác, hẳn là con yêu thú này có thể biến to ra nhỉ?
Vậy thì bắt mắt biết bao!
Đáng tiếc là Tam Nhãn Hổ khuyết thiếu tinh thần kiên nhẫn thử nghiệm, không giết được Khương Thành thì nó lười làm đi làm lại luôn, trực tiếp chuồn về mất.
Hy vọng sau này còn có cơ hộ triệu hồi nó đến tiếp.
Thành ca gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhìn về phía quần điện Cực Nguyệt tông không một bóng người.
Khóe miệng không tự chủ được kéo đến tận mang tai.
Ít nhất trong hai canh giờ này, mọi thứ ở đây là do hắn tùy ý cầm tùy ý nhặt.
Cả một Cực Nguyệt tông, dù chỉ là một tông môn trung đẳng thôi nhưng mấy thứ góp nhặt cũng cực kỳ phong phú!
Dù sao tông môn này cũng đã nuôi hàng vạn môn nhân.
Hơn nữa trước đây còn đến Phi Tiên môn cướp đoạn một trận, mấy thứ đồ cướp được vẫn chưa được cống lên Xích Nhật tông, vẫn còn đang ở trong nhà kho đây.
Lần này toàn bộ đều hời cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn đống linh thạch trải dài như núi, còn có những hàng linh dược ngút tầm mắt, những bó linh phù đếm không hết, linh linh kiến giáp như rừng rậm, số điển tịch đếm không nổi…
Khương Thành gặp khó khăn rồi.
Chỉ có thể mở “nhìn rõ mọi vật” ra để tìm ra tất cả nhẫn trữ vật nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong trận chiến vừa rồi.
Nếu không thì, nhẫn trữ vật của bản thân hắn hoàn toàn không thể chứa nổi.
Mà ở trong mấy nhẫn trữ vật đó, hắn lại phát hiện ra một lượng lớn mấy đồ tốt.
Dù sao kẻ có được nhẫn trữ vật, không phải là trưởng lão thì cũng là đệ tử chân truyền.
Đặc biệt là trong nhẫn trữ vật của Tề Cao Hồng lại phát hiện ra được một thanh linh kiếm lục giai!
Ngoài cái đó ra thì còn có nguyên bộ Hồ Nguyệt Ngự Kiếm Thuật.
Thật ra Khương Thành không coi trọng bộ kiếm pháp đó lắm, nhưng mà trước mắt thứ mà hắn phục chế cũng là cái này, nên là vẫn phải luyện thôi.
Phát tài rồi!
Bận rộn hơn một canh giờ, sau khi nhét đầy bảy mươi cái nhẫn trữ vật xong, về cơ bản là hắn đã đào rỗng cả Cực Nguyệt tông rồi.
Lúc này, hắn mới đến sơn cốc phía sau đại điện.
Lúc vừa mới mở “nhìn rõ mọi vật”, ở đây xuất hiện một một dấu chấm than màu xanh biếc, hiển nhiên là có bảo bối.
Xích lại gần xem mới biết, hóa ra dưới đây là linh mạch của Cực Nguyệt tông.
‘Linh mạch nhị phẩm, không thể dịch chuyển. Có thể tăng nồng độ linh khí trong phạm vi ngàn dặm, cũng có thể tự nhiên sản sinh ra linh thạch từ trung phẩm trở xuống…’
Qua loa xem xét, linh mạch này kéo dài hàng trăm dặm.
Khương Thành lại chẳng ngạc nhiên gì hết, hầu hết tông môn đều lựa chọn xây dựng ở ngay gần linh mạch
Xong rồi dựa vào trận pháp để bổn địa tông môn trở thành thánh địa tu luyện.
Đương nhiên rồi, điều này còn phải phụ thuộc vào phẩm giai của linh mạch.
Nhất phẩm là thấp nhất, nhị phẩm đã được coi như là không tệ rồi.
Mấy tông môn như Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông, ít nhất linh mạch phải là tam phẩm trở lên.
“Không thể di chuyển, vậy thì có tác dụng gì chứ?”
“Cũng chẳng đem đi được.”
Khương Thành bĩu môi, có chút tiếc nuối.
Không nghĩ mà xem, nếu như linh mạch có thể di chuyển thì Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông đã chuyển mấy lịch mạch của mười mấy tông môn trung đẳng bên dưới đi hết rồi.
Cho dù không được như linh mạch tam phẩm, thì vẫn có thể tăng nồng độ linh khí đúng không.
Nhưng mà ngay lập tức, hắn phát hiện ra một vài nơi trên bề mặt linh mạch có mấy chữ nhỏ - Có đổi không?
Haizzz, này mà cũng có thể đổi thành điểm tích phân được luôn?
Dù sao cũng không mang đi được, hắn không hề do dự lựa chọn đổi.
Trong nháy mắt, linh mạch phía dưới biến mất.
Toàn bộ linh khí quanh bổn địa Cực Nguyệt tông đột nhiên giảm mất hai lần, không khác gì mấy với thế giới bên ngoài nữa rồi.
“Ting, đổi một linh mạch nhị phẩm, thu được 2000 điểm tích phân.”
Được đó!
Khương Thành rất hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quyết đoán ẩn mở rút thưởng.
“Ting, trừ 1000 điểm tích phân!”
“Ký chủ rút trúng linh khí Lam Ngọc Khinh Tiên Y cửu giai, có thể chống lại bất kì đòn tấn công nào dưới Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng.”
Cầm bộ linh giáp trong suốt với hoa văn tinh xảo mỏng như cánh ve sầu trong tay, Thành ca hơi buồn phiền.
Trước mắt hắn là Phân Hồn cảnh, bên trên là Linh Đài cảnh rồi mới đến Thiên Mệnh cảnh.
Có thể nói rằng, bây giờ mặc bộ đồ này vào, đừng nói là Thanh Lan phủ, cho dù là cả Phi Vân châu thì cũng không có một ai có thể khiến hắn bị thương được.
Quả thật bộ linh giáp này rất đỉnh.
Nếu như bây giờ thả nó ra ngoài thì sẽ khơi dậy lòng tham điên cuồng của vô số người, khiến cả Phi Vân châu này sẽ lâm vào cảnh tinh phong huyết vũ.
Thử nghĩ mà xem, nếu như một Thiên Mệnh cảnh nhất trọng mặc vào thì gần như bất bại khi đối mặt với Thiên Mệnh cảnh cửu trọng.
Một bộ linh giáp thôi cũng đủ để thay đổi cả bố cục thế lực rồi.
Các thế lực như Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông, e rằng cũng không dám tham dự.
Nguyên nhân không gì khác, bộ linh giáp không tương xứng với thực lực của họ.
Nói đơn giản một chút thì là bọn họ không xứng có được.
Ở trước mặt các thế lực cấp cao có nhiều cường giả Thiên Mệnh cảnh ở Phi Vân Châu, có lúc bọn họ chỉ là pháo hôi mà thôi.
Chỉ đáng tiếc là bảo bối như này, Thành ca lại không dùng được!
Mặc bộ linh giáp như này lên người, hắn có bị đánh mãi thì cũng không chết được.
Nếu như không chết được thì lấy đâu ra việc hồi sinh và mở hack đây?
Hắn còn đang hy vọng lần sau bị giết, hệ thống có thể trực tiếp cho bản thân thăng lên Linh Đài cảnh hay thậm chí là Thiên Mệnh cảnh đó.
Bây giờ Thành ca cũng thấy rằng, bảo vật dù có tốt đi chăng nữa thì vẫn không có giá trị bằng loại kỹ năng “nhìn rõ mọi vật” kia.
Nắm bắt được một môn kỹ năng đặc biệt mới là có lợi cho bản thân.
“Thêm một lần nữa!”
“Ting, chúc mừng kí chủ bộc phát nhân phẩm, rút được kĩ năng dịch chuyển cấp 1.”
Kỹ năng!
Khương Thành lập tức nâng cao tinh thần, nhìn kĩ lại, việc dịch chuyển này lợi hại đến mức bùng nổ luôn.
Tên kỹ năng: Dịch chuyển (Cấp 1, còn có thể tăng cấp)
Miêu tả kỹ năng: Lấy ký chủ làm trung tâm, có thể có thể dịch chuyển ngẫu nhiên đến bất kì vị trí nào trong phạm vi bán kính một vạn dặm.
Thời gian làm mới: 1 ngày
Lúc nhấn mở kỹ năng, hệ thống thậm chí còn tri kỷ chuẩn bị một tấm bản đồ thu nhỏ, phạm vi chính là một vạn dặm xung quanh hắn.
Nhấn vào đâu thì đến đó.
Kỹ năng này rất hữu ích vào những lúc quan trọng cần dùng để chạy trốn, ví dụ như số lần hồi sinh hết rồi lại còn gặp phải nguy hiểm.
Huống chi bây giờ Khương Thành đây mới Phân Hồn cảnh Tứ trọng, tốc độ đi đường cũng không nhanh.
Hắn phải hì hục bay hơn hai canh giờ mới có thể đạt đến con số hai vạn dặm, dịch chuyển tiết kiệm được bao việc.
Chẳng qua là mỗi ngày chỉ có thể dịch chuyển một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro