Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)
Một Thanh Búa
Nhất Niên Thành Thần
2024-11-20 16:10:54
Diệp Ca mở mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí, đứng dậy nhìn về phía lão giả.
"Tiền bối, chén rượu này của ngài suýt đã đưa tiễn ta đấy, ngài biết không?"
Lão giả xấu hổ sờ lên râu:"Ta vốn định chờ linh lực của ngươi tràn đầy thì ra tay giúp ngươi phong ấn linh khí còn thừa, đều tại bài thơ kia của ngươi, không cẩn thận để ta nhớ lại tuổi trẻ, đó là thanh xuân ta mất đi "
Lão giả lần nữa lâm vào hồi ức, một người quá cô độc. . .
Diệp Ca im lặng, hồi ức này cũng quá nhanh!"Tiền bối, tiền bối."
Lão giả lại trở lại hiện thực, ngại ngùng cười cười.
"Ha ha ha, già rồi, khó tránh khỏi luôn nhớ về quá khứ, không nói nữa, vừa rồi đúng là lão hủ sai, may mắn tiểu hữu mạng lớn, nếu không ta đã phạm sai lầm."
Nói xong lão giả lần nữa lấy ra một bầu rượu, rót cho hai người.
"Bình rượu vừa rồi là bình linh tửu ta trân tàng, không ngờ lại suýt nữa gặp rắc rối, bình này tuyệt đối không có vấn đề, đến nếm thử xem."
Diệp Ca cầm chén rượu lên, cảnh giác nhấp một hớp nhỏ, sau một hồi, chỉ sinh ra một chút linh lực.
Lúc này mới yên tâm uống hết.
Nói ra thì lão giả này cũng có ý tốt, chỉ là hảo tâm làm chuyện xấu, nhưng mình cũng là nhân họa đắc phúc.
Hai chén rượu vào bụng, lá gan của Diệp Ca cũng bắt đầu lớn hơn.
"Có rượu không có đồ ăn, không tính là đẹp." Nói xong hắn lấy hai con gà quay từ túi trữ vật rồi đưa cho lão giả một con.
Hai mắt lão giả sáng lên "Gà quay tiên thực."
Không chút khách khí nhận lấy gà quay, vặn một miếng đùi gà, lập tức bắt đầu ăn.
Vừa cắn một miếng, mùi thịt tỏa ra bốn phía, lão giả lập tức khen là ăn ngon "Hương vị thế mà còn ngon hơn cả Tiểu Trầm làm."
Diệp Ca cười ha ha "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ta còn có." Vừa nói vừa lấy ra thêm bốn con gà quay.
Hai mắt lão giả sáng lên, hai người vừa ăn vừa uống, rất nhanh Diệp Ca đã uống hơi choáng, dù sao đây cũng là linh tửu.
Lão giả không hề có việc gì: "Ha ha, tiểu hữu là tiên trù sao?"
Diệp Ca uống một chén rượu, cười nói: "Không sai, nhưng mới là nhất phẩm tiên trù, dùng để nhắm rượu cũng đủ rồi nhỉ!"
"Đủ rồi đủ rồi, tuyệt đối đủ rồi, mặc dù chỉ là nhất phẩm tiên trù, hương vị lại ngon hơn tam phẩm tiên trù mấy lần."
" Hương vị đã sắp sánh bằng ngũ phẩm tiên trù, không biết tiểu hữu là đệ tử ở phong nào?"
Lão giả không dừng miệng được, thật vất vả bớt ra một chút thời gian để nói.
"Ta không phải đệ tử của phong nào cả, ta là đầu bếp chuyên môn hầu hạ Vạn Linh Nhi, kiêm làm việc lặt vặt thu thập vệ sinh, là ngài ấy tìm ta từ đệ tử tạp dịch ra, gần đây ta mới lĩnh ngộ ra đạo tiên trù."
Diệp Ca uống hơi nhiều, ném vấn đề cẩn thận vừa rồi đến sau ót.
Hắn cũng không ngờ linh tửu lại dễ dàng say như vậy.
Động tác ăn gà của lão giả dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên một tia dị dạng, sau đó lại tiếp tục ăn.
"Tiểu hữu đột phá luyện khí tầng mười như thế nào?" Lão giả rốt cục hỏi tới trọng điểm.
Diệp Ca vừa định nói thật, miệng lại không nghe chỉ huy.
"Ta cũng không rõ, cuối cùng khi đan điền cũng sắp nổ tung, bỗng nhiên lại đột phá, ta còn tưởng rằng ta chết chắc rồi."
Lão giả lâm vào trầm mặc, tốc độ ăn gà đều chậm dần.
"Ngươi uống nhiều rồi, đừng có nói lung tung, vừa rồi nếu không phải ta thì ngươi đã nói thật rồi." Âm thanh hệ thống xuất hiện trong đầu Diệp Ca.
Sau đó một tia mát mẻ xuất hiện trong cơ hội Diệp Ca, trợ giúp giải rượu.
Rất nhanh Diệp Ca đã tỉnh táo, một trận hoảng sợ.
Nếu hắn không cẩn thận, nói ra bí mật của hệ thống, mình có thể bị xem như chuột bạch hay không.
Lần nữa cảm thán, Tu Chân giới tàn khốc, không cẩn thận là sẽ mất mạng. Về sau nhất định phải cẩn thận hơn.
Diệp Ca không uống rượu nữa, đứng dậy cáo từ nói : "Đa tạ tiền bối khoản đãi, thời gian không còn sớm, ta muốn đi Trúc Cơ sơn tìm cơ duyên."
"Hóa ra ngươi muốn đi Trúc Cơ sơn à! Với tư chất Huyền cấp hạ phẩm của ngươi, lúc đầu khẳng định không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ ngươi lại đột phá vào luyện khí tầng mười, đây chính là cảnh giới đặc thù, từ xưa đến nay, chỉ có một số người gặp được cơ duyên mới có thể tiến vào, rất là lợi hại, có lẽ ngươi sẽ tìm được Trúc Cơ pháp bảo thích hợp bản thân."
Diệp Ca ôm quyền cảm ơn: "Đa tạ cát ngôn của tiền bối." Nói xong nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Lão giả nhìn về phía Diệp Ca bay đi, cười nói: "Tiểu tử thú vị, Linh Nhi lại tìm nam nhân để hầu hạ mình, chẳng lẽ là coi trọng hắn, mặc dù hắn đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn không tầm thường, so với ta lúc tuổi còn trẻ thì cũng không kém."
"Hắn nói gần nhất mới lĩnh ngộ tiên trù, khẳng định là Linh Nhi coi trọng tiểu tử này, tìm cơ hội đi ăn chực một bữa vậy."
Trúc Cơ sơn cao trăm mét, ở trên núi đều là Trúc Cơ pháp bảo, phẩm cấp gì cũng có.
Diệp Ca hạ xuống sườn núi, dự định từ sườn núi tìm đi lên.
Có thể nhìn thấy rất nhiều đệ tử luyện khí tầng chín đang ở đây tìm cơ duyên.
Đệ tử Luyện Khí kỳ có rất nhiều, hàng năm đều có hơn ngàn đệ tử Trúc Cơ, đừng nói pháp bảo Trúc Cơ, dù Trúc Cơ phổ thông cũng rất khó.
Trúc Cơ đan, tông môn chỉ phát cho mỗi người ba viên, dùng ba viên mà không đột phá nổi Trúc Cơ thì chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Đây là đãi ngộ của đại phái, ở một số tiểu phái, thậm chí một viên cũng không có, toàn bộ phải dựa vào làm nhiệm vụ để đổi.
Diệp Ca bắt đầu đánh giá chung quanh, mỗi khi đi vài chục bước là có thể nhìn thấy một kiện Trúc Cơ pháp bảo, dạng gì cũng có.
Có hình rồng, hình ngựa, phi kiếm, đao, đỉnh, tóm lại cái gì cũng có.
Diệp Ca học dáng vẻ của những người khác, nắm tay đặt lên một kiện pháp bảo hình rồng, không có chút phản ứng nào.
Theo lời Vạn Linh Nhi nói, nếu như độ phù hợp của ngươi cùng món pháp bảo này cao, ngươi đụng vào nó thì nó sẽ phát sáng.
Nếu như độ phù hợp rất cao, nó còn chủ động bay tới.
Diệp Ca cũng không nóng nảy, nhiều pháp bảo như vậy, muốn sờ tất cả cần hơn mười ngày đấy.
Liên tiếp sờ soạng hơn ngàn cái, không có một kiện nào có phản ứng.
Diệp Ca có chút bực bội rồi.
Dứt khoát ngự kiếm bay lên đỉnh núi, pháp bảo trên đỉnh núi là tốt nhất, nhưng cũng có yêu cầu nhiều nhất.
Mấy chục năm cũng không thấy được một đệ tử phù hợp yêu cầu.
Đỉnh núi là một mặt phẳng rộng chừng hơn ngàn mét, hẳn là bị tu sĩ tu sửa.
Vô số Trúc Cơ pháp bảo, tùy ý nămg trên mặt đất.
Đỉnh núi chỉ có mấy người đang tầm bảo, mấy người kia đều tụ tập ở một nơi, giống như đang rút ra cái gì.
Diệp Ca hiếu kỳ đi tới, chỉ thấy mấy người đang thay phiên kiên quyết kéo một thanh búa.
Lại không có một người nào có thể rút lên.
"Các vị sư huynh, các ngươi đang làm gì?" Diệp Ca không nhịn được hỏi.
Mấy người nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thế mà không thấy rõ cảnh giới của đối phương lắm, trong lòng có chút lo lắng.
Một người trong đó lập tức cười nói: "Vị đạo hữu này lần đầu tiên tới Trúc Cơ sơn à!"
Diệp Ca gật đầu.
"Thanh búa này là Trúc Cơ pháp bảo nổi danh nhất toàn bộ Trúc Cơ sơn, không người nào biết được nó đến từ đâu, truyền thuyết là mình bay tới."
"Từ khi hiện thân là ở nơi này, phẩm chất cao đến trưởng lão cũng không nhìn ra, cho nên luôn có người đồn rằng ai có thể dùng búa này Trúc Cơ, thành tiên ở trong tầm tay."
"Vận khí của người ta đang không ngừng biến hóa, nghe nói có rất nhiều người, sờ soạng một kiện pháp bảo mấy lầnđều vô dụng, nhưng có một ngày lại thành công."
"Cho nên mỗi ngày đều sẽ có người đi thử một chút, chúng ta đều thử qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần tới Trúc Cơ sơn, vẫn sẽ đến nhổ một cái, nói không chừng sẽ rút được!"
Diệp Ca gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ...
"Tiền bối, chén rượu này của ngài suýt đã đưa tiễn ta đấy, ngài biết không?"
Lão giả xấu hổ sờ lên râu:"Ta vốn định chờ linh lực của ngươi tràn đầy thì ra tay giúp ngươi phong ấn linh khí còn thừa, đều tại bài thơ kia của ngươi, không cẩn thận để ta nhớ lại tuổi trẻ, đó là thanh xuân ta mất đi "
Lão giả lần nữa lâm vào hồi ức, một người quá cô độc. . .
Diệp Ca im lặng, hồi ức này cũng quá nhanh!"Tiền bối, tiền bối."
Lão giả lại trở lại hiện thực, ngại ngùng cười cười.
"Ha ha ha, già rồi, khó tránh khỏi luôn nhớ về quá khứ, không nói nữa, vừa rồi đúng là lão hủ sai, may mắn tiểu hữu mạng lớn, nếu không ta đã phạm sai lầm."
Nói xong lão giả lần nữa lấy ra một bầu rượu, rót cho hai người.
"Bình rượu vừa rồi là bình linh tửu ta trân tàng, không ngờ lại suýt nữa gặp rắc rối, bình này tuyệt đối không có vấn đề, đến nếm thử xem."
Diệp Ca cầm chén rượu lên, cảnh giác nhấp một hớp nhỏ, sau một hồi, chỉ sinh ra một chút linh lực.
Lúc này mới yên tâm uống hết.
Nói ra thì lão giả này cũng có ý tốt, chỉ là hảo tâm làm chuyện xấu, nhưng mình cũng là nhân họa đắc phúc.
Hai chén rượu vào bụng, lá gan của Diệp Ca cũng bắt đầu lớn hơn.
"Có rượu không có đồ ăn, không tính là đẹp." Nói xong hắn lấy hai con gà quay từ túi trữ vật rồi đưa cho lão giả một con.
Hai mắt lão giả sáng lên "Gà quay tiên thực."
Không chút khách khí nhận lấy gà quay, vặn một miếng đùi gà, lập tức bắt đầu ăn.
Vừa cắn một miếng, mùi thịt tỏa ra bốn phía, lão giả lập tức khen là ăn ngon "Hương vị thế mà còn ngon hơn cả Tiểu Trầm làm."
Diệp Ca cười ha ha "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ta còn có." Vừa nói vừa lấy ra thêm bốn con gà quay.
Hai mắt lão giả sáng lên, hai người vừa ăn vừa uống, rất nhanh Diệp Ca đã uống hơi choáng, dù sao đây cũng là linh tửu.
Lão giả không hề có việc gì: "Ha ha, tiểu hữu là tiên trù sao?"
Diệp Ca uống một chén rượu, cười nói: "Không sai, nhưng mới là nhất phẩm tiên trù, dùng để nhắm rượu cũng đủ rồi nhỉ!"
"Đủ rồi đủ rồi, tuyệt đối đủ rồi, mặc dù chỉ là nhất phẩm tiên trù, hương vị lại ngon hơn tam phẩm tiên trù mấy lần."
" Hương vị đã sắp sánh bằng ngũ phẩm tiên trù, không biết tiểu hữu là đệ tử ở phong nào?"
Lão giả không dừng miệng được, thật vất vả bớt ra một chút thời gian để nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta không phải đệ tử của phong nào cả, ta là đầu bếp chuyên môn hầu hạ Vạn Linh Nhi, kiêm làm việc lặt vặt thu thập vệ sinh, là ngài ấy tìm ta từ đệ tử tạp dịch ra, gần đây ta mới lĩnh ngộ ra đạo tiên trù."
Diệp Ca uống hơi nhiều, ném vấn đề cẩn thận vừa rồi đến sau ót.
Hắn cũng không ngờ linh tửu lại dễ dàng say như vậy.
Động tác ăn gà của lão giả dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên một tia dị dạng, sau đó lại tiếp tục ăn.
"Tiểu hữu đột phá luyện khí tầng mười như thế nào?" Lão giả rốt cục hỏi tới trọng điểm.
Diệp Ca vừa định nói thật, miệng lại không nghe chỉ huy.
"Ta cũng không rõ, cuối cùng khi đan điền cũng sắp nổ tung, bỗng nhiên lại đột phá, ta còn tưởng rằng ta chết chắc rồi."
Lão giả lâm vào trầm mặc, tốc độ ăn gà đều chậm dần.
"Ngươi uống nhiều rồi, đừng có nói lung tung, vừa rồi nếu không phải ta thì ngươi đã nói thật rồi." Âm thanh hệ thống xuất hiện trong đầu Diệp Ca.
Sau đó một tia mát mẻ xuất hiện trong cơ hội Diệp Ca, trợ giúp giải rượu.
Rất nhanh Diệp Ca đã tỉnh táo, một trận hoảng sợ.
Nếu hắn không cẩn thận, nói ra bí mật của hệ thống, mình có thể bị xem như chuột bạch hay không.
Lần nữa cảm thán, Tu Chân giới tàn khốc, không cẩn thận là sẽ mất mạng. Về sau nhất định phải cẩn thận hơn.
Diệp Ca không uống rượu nữa, đứng dậy cáo từ nói : "Đa tạ tiền bối khoản đãi, thời gian không còn sớm, ta muốn đi Trúc Cơ sơn tìm cơ duyên."
"Hóa ra ngươi muốn đi Trúc Cơ sơn à! Với tư chất Huyền cấp hạ phẩm của ngươi, lúc đầu khẳng định không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ ngươi lại đột phá vào luyện khí tầng mười, đây chính là cảnh giới đặc thù, từ xưa đến nay, chỉ có một số người gặp được cơ duyên mới có thể tiến vào, rất là lợi hại, có lẽ ngươi sẽ tìm được Trúc Cơ pháp bảo thích hợp bản thân."
Diệp Ca ôm quyền cảm ơn: "Đa tạ cát ngôn của tiền bối." Nói xong nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Lão giả nhìn về phía Diệp Ca bay đi, cười nói: "Tiểu tử thú vị, Linh Nhi lại tìm nam nhân để hầu hạ mình, chẳng lẽ là coi trọng hắn, mặc dù hắn đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn không tầm thường, so với ta lúc tuổi còn trẻ thì cũng không kém."
"Hắn nói gần nhất mới lĩnh ngộ tiên trù, khẳng định là Linh Nhi coi trọng tiểu tử này, tìm cơ hội đi ăn chực một bữa vậy."
Trúc Cơ sơn cao trăm mét, ở trên núi đều là Trúc Cơ pháp bảo, phẩm cấp gì cũng có.
Diệp Ca hạ xuống sườn núi, dự định từ sườn núi tìm đi lên.
Có thể nhìn thấy rất nhiều đệ tử luyện khí tầng chín đang ở đây tìm cơ duyên.
Đệ tử Luyện Khí kỳ có rất nhiều, hàng năm đều có hơn ngàn đệ tử Trúc Cơ, đừng nói pháp bảo Trúc Cơ, dù Trúc Cơ phổ thông cũng rất khó.
Trúc Cơ đan, tông môn chỉ phát cho mỗi người ba viên, dùng ba viên mà không đột phá nổi Trúc Cơ thì chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Đây là đãi ngộ của đại phái, ở một số tiểu phái, thậm chí một viên cũng không có, toàn bộ phải dựa vào làm nhiệm vụ để đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Ca bắt đầu đánh giá chung quanh, mỗi khi đi vài chục bước là có thể nhìn thấy một kiện Trúc Cơ pháp bảo, dạng gì cũng có.
Có hình rồng, hình ngựa, phi kiếm, đao, đỉnh, tóm lại cái gì cũng có.
Diệp Ca học dáng vẻ của những người khác, nắm tay đặt lên một kiện pháp bảo hình rồng, không có chút phản ứng nào.
Theo lời Vạn Linh Nhi nói, nếu như độ phù hợp của ngươi cùng món pháp bảo này cao, ngươi đụng vào nó thì nó sẽ phát sáng.
Nếu như độ phù hợp rất cao, nó còn chủ động bay tới.
Diệp Ca cũng không nóng nảy, nhiều pháp bảo như vậy, muốn sờ tất cả cần hơn mười ngày đấy.
Liên tiếp sờ soạng hơn ngàn cái, không có một kiện nào có phản ứng.
Diệp Ca có chút bực bội rồi.
Dứt khoát ngự kiếm bay lên đỉnh núi, pháp bảo trên đỉnh núi là tốt nhất, nhưng cũng có yêu cầu nhiều nhất.
Mấy chục năm cũng không thấy được một đệ tử phù hợp yêu cầu.
Đỉnh núi là một mặt phẳng rộng chừng hơn ngàn mét, hẳn là bị tu sĩ tu sửa.
Vô số Trúc Cơ pháp bảo, tùy ý nămg trên mặt đất.
Đỉnh núi chỉ có mấy người đang tầm bảo, mấy người kia đều tụ tập ở một nơi, giống như đang rút ra cái gì.
Diệp Ca hiếu kỳ đi tới, chỉ thấy mấy người đang thay phiên kiên quyết kéo một thanh búa.
Lại không có một người nào có thể rút lên.
"Các vị sư huynh, các ngươi đang làm gì?" Diệp Ca không nhịn được hỏi.
Mấy người nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thế mà không thấy rõ cảnh giới của đối phương lắm, trong lòng có chút lo lắng.
Một người trong đó lập tức cười nói: "Vị đạo hữu này lần đầu tiên tới Trúc Cơ sơn à!"
Diệp Ca gật đầu.
"Thanh búa này là Trúc Cơ pháp bảo nổi danh nhất toàn bộ Trúc Cơ sơn, không người nào biết được nó đến từ đâu, truyền thuyết là mình bay tới."
"Từ khi hiện thân là ở nơi này, phẩm chất cao đến trưởng lão cũng không nhìn ra, cho nên luôn có người đồn rằng ai có thể dùng búa này Trúc Cơ, thành tiên ở trong tầm tay."
"Vận khí của người ta đang không ngừng biến hóa, nghe nói có rất nhiều người, sờ soạng một kiện pháp bảo mấy lầnđều vô dụng, nhưng có một ngày lại thành công."
"Cho nên mỗi ngày đều sẽ có người đi thử một chút, chúng ta đều thử qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần tới Trúc Cơ sơn, vẫn sẽ đến nhổ một cái, nói không chừng sẽ rút được!"
Diệp Ca gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro