Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)
Vạn Linh Nhi Chấn Kinh
Nhất Niên Thành Thần
2024-11-20 16:10:54
Chỉ vì tốc độ hấp thu linh khí của hắn so với trước đó không chỉ nhanh hơn gấp mười lần.
Diệp Ca rốt cuộc biết công pháp bất nhập lưu lúc trước hắn tu luyện rác rưởi thế nào.
Người ta tùy tiện tu luyện một ngày đã mạnh hơn chính mình gấp mười lần, cũng rốt cuộc biết vì sao nhiều đệ tử tạp dịch liều mạng cũng muốn tiến vào ngoại môn như vậy.
Chỉ cần đi vào ngoại môn là có thể nhận lấy một bản công pháp Hoàng giai hạ phẩm để tu luyện.
Tốc độ tu luyện chí ít sẽ tăng cao gấp bốn năm lần.
Những đệ tử tạp dịch tư chất kém bọn hắn này, điều kiện duy nhất để tiến vào ngoại môn là luyện khí tầng chín.
Mà muốn tiến vào luyện khí tầng chín, nếu như không có linh thạch, không có công pháp tốt, tư chất giống Diệp Ca trước kia thì có lẽ cả một đời đều không thể đạt đến.
Nhưng vẫn có nhiều đệ tử tạp dịch chạy theo như vịt, chỉ vì một chút cơ hội nhỏ bé kia.
Diệp Ca thở dài, nếu không phải mình có hệ thống, dựa vào tư chất yếu nhất của hắn thì căn bản không cần nói.
Lấy ra một viên Ngưng Khí đan nuốt vào, đan dược vừa mới vào miệng đã lập tức hóa thành linh lực tinh thuần tiến vào thể nội.
Hiệu quả còn tốt hơn hấp thu linh thạch quá nhiều.
Sau nửa canh giờ, linh lực trong đan dược hoàn toàn bị hấp thu, Diệp Ca có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tu vi của hắn đã tăng cao.
Sau đó lại phát hiện một công năng của hệ thống, không chỉ giết quái có thể để tu vi của mình tăng lên, ngay cả việc ngồi xuống tu luyện bên trong địa đồ cũng có thể đề cao thực lực của bản thể.
Như thế tương đương với hai người đang đồng thời tu luyện.
Diệp Ca hưng phấn đập một quyền xuống đất "Lợi hại, chỉ cần một công năng này thì ta có thể cất cánh."
Sau một hồi mới bình tĩnh trở lại, nghĩ đến có thể tẩy luyện tư chất, kim tệ của hắn đã đủ để tẩy luyện hai lần.
Lại hưng phấn lên, Diệp Ca ấn mở bảng hệ thống, nhấn vào thay đổi tư chất.
Trước mắt Diệp Ca lập tức xuất hiện một biểu đồ tròn, phía trên theo thứ tự viết tư chất hoàng cấp hạ phẩm đến tư chất Tiên cấp đỉnh cấp.
Vừa vặn một vòng tròn lớn, trong đó tư chất hoàng cấp chỉ chiếm mộtphaanf không gian.
" Tư chất Hoàng cấp vậy mà chỉ chiếm chút không gian như vậy, ta tùy tiện đi dạo chẳng phải là đều sẽ cao hơn hoàng cấp cao? Cạc cạc, xem ra tiểu gia ta sắp bay lên rồi."
"Chư thiên thần phật phù hộ, ta là Diệp Ca, tương lai sẽ là tiên nhân, mong các ngài cho chút thể diện một phát nhập hồn, trực tiếp cho ta tư chất đỉnh cấp."
Diệp vô cùng Ca tự tin cho mình là đứa con của trời, con cưng của thiên địa, nếu không thì đã không cho hắn một hệ thống trâu bò như vậy.
Không chút do dự click vào nút bắt đầu.
Đĩa quay bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, chậm rãi trượt đến tư chất Tiên cấp cực phẩm.
Trong chớp nhoáng này, Diệp Ca cảm giác thời gian đều ngừng lại, hô hấp của hắn cũng ngừng theo.
Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đĩa quay, trái tim đập bịch bịch cuồng loạn.
Chẳng lẽ mình sắp bay lên sao? Trong lúc nhất thời vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, tràng cảnh trăm năm sau một tiên nhân tiêu sái độ kiếp phi thăng cũng hiện ra ở trước mắt, Diệp Ca nghĩ tới đây khóe miệng lại chảy nước bọt.
Hắn cười ngây ngô không ngừng, mãi một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, lau đi nước miếng nơi khóe miệng.
Lại nhìn đĩa quay "Làm sao có thể là tư chất hoàng cấp hạ phẩm, vừa rồi rõ ràng là đều ngừng ở tư chất Tiên cấp cực phẩm, CMN, chơi ta à, lão tử đã tưởng tượng ra cả tràng cảnh trăm năm sau rồi."
"Ngươi nói cho ta biết là ngươi đang nói đùa đi hệ thống, có phải ngươi đang chơi ta hay không " Tương phản mãnh liệt khiến Diệp Ca không chịu nổi.
"Kí chủ ngu dốt, vừa rồi căn bản cũng không hề ngừng, chỉ là sắp ngừng mà thôi, tới thời khắc mấu chốt ngươi lại suy nghĩ linh tinh thì oán được ai."
Nghe được lời giải thích này, Diệp Ca mới phản ứng được, ngượng ngùng cười cười "Thế à? Ta không có chú ý lần này ta nhất định sẽ đợi xác định rồi mới nghĩ linh tinh."
"Chư thiên thần phật, cho chút thể diện đi, ta là Tiên Đế tương lai, xin cho ta một phát nhập hồn."
Đĩa quay lại bắt đầu chuyển động, lần này Diệp Ca gắt gao nhìn chằm chằm đĩa quay, không dám thất thần.
Cuối cùng kim đồng hồ chậm rãi xẹt qua tư chất Thiên cấp cực phẩm, trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Diệp Ca lại từ từ vạch đến tư chất Hoàng cấp trung phẩm.
Mới hoàn toàn ngừng lại, theo kim đồng hồ rơi xuống.
Diệp Ca rõ ràng cảm giác được tư chất của mình tốt hơn không ít, thở dài.
Hóa ra ta là Phi Tù, nhưng cũng còn may là tư chất rốt cục không tính là ở tầng dưới chót nữa, ta đã vượt qua 80 % đệ tử tạp dịch.
Ta cũng không tiếp tục là đệ tử tạp dịch đã từng để người khác bắt nạt nữa.
Ta hiện tại đã là đệ tử tạp dịch có tư chất hoàng cấp trung phẩm, với cảnh giới cùng tư chất hiện tại, ta đã có thể bắt nạt đám đệ tử tạp dịch khác.
Nghĩ đến đây Diệp Ca lại mừng rỡ, tràn đầy tự tin.
Ba năm này hắn đều dựa vào tự thôi miên bản thân mới vượt qua.
Đứng dậy ngự kiếm, tiến về một ổ gà khác, nhìn xem sau khi đổi mới có thể xoát ra gà Vương không.
Còn chân thân ở ngoài đã sớm bắt đầu quét dọn khắp nơi.
Có Trừ Trần Quyết trợ giúp nên Diệp Ca quét dọn rất nhanh chóng.
Mỗi gian phòng chỉ cần một phát Trừ Trần Quyết, tất cả tro bụi tóc rụng hay rác rưởi trong phòng sẽ tự động bay ra ngoài.
Sạch sẽ đến mức làm cho người giận sôi.
Với lại chỉ dùng để hút bụi thì tốn rất ít linh lực.
Cuối cùng chỉ còn lại quần áo cùng cái yếm của Vạn Linh Nhi cần giặt.
Diệp Ca rầu rĩ nghĩ có nên dùng Trừ Trần Quyết để giặt hay không.
"Vẫn nên giặt tay thì hơn, nhỡ may kỹ năng dùng không tốt sẽ phá rách cái yếm của Vạn Linh Nhi thì sẽ không tốt."
"Đúng, không sai, vẫn nên giặt tay tốt hơn, nước giặt sẽ sạch sẽ, cứ giặt tay đi, "
Diệp Ca rốt cục thành công thôi miên bản thân, hưng phấn chạy đến sân múc nước đi giặt quần áo.
Vạn Linh Nhi vốn định bế quan mấy ngày, thế nhưng vừa ngồi xuống không được bao lâu, trong lòng bỗng nhiên hiếu kỳ Diệp Ca quét dọn thế nào.
Sợ hãi đối phương không đạt được yêu cầu của mình, khiến gian phòng rối loạn không đúng ý thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó mình nhìn thấy sẽ khó chịu thế nào, dù sao đối phương cũng là nam tử. Mặc dù lau bậc thang và đại môn sạch sẽ, nhưng đây dù sao cũng là khuê phòng của mình, một nam nhân như hắn có thể thu dọn sao?
Sao mình lại không giám sát trước rồi lại bế quan chứ.
Nghĩ đến đây, Vạn Linh Nhi lại đứng ngồi không yên, nhưng lại mắc cả chứng OCD nên nàng cố nhìn, thật vất vả tới sáng sớm ngày mới, nàng lập tức không kịp chờ đợi rời khỏi phòng bế quan.
Trực tiếp đi về khuê phòng của mình.
Đi tới cửa, nàng bỗng nhiên có chút khiếp đảm, sợ hãi bên trong rối loạn sẽ khiến nàng sụp đổ.
"Nhìn mặt đất bốn phía trên đường đi đến đều rất sạch sẽ, có lẽ gian phòng của mình hẳn là không kém đâu."
Sau đó Vạn Linh Nhi cắn răng một cái, giơ tay đẩy cửa ra, ánh mắt lại nhắm chặt lại.
Sau một hồi nàng mới chậm rãi hé mắt, mơ hồ quan sát gian phòng một chút.
Phát hiện không có gì thay đổi lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lập tức mở hai mắt ra nghiêm túc đánh giá chung quanh, nhìn thấy trong phòng mình không có bất kỳ biến hóa nào.
Vị trí bày son phấn bột nước cũng đều không thay đổi, nàng hài lòng gật gật đầu.
Sau đó nàng lại đưa tay sờ một cái, mặt bàn hoàn toàn không có tro tàn.
Khi Vạn Linh Nhi đi tới trước giường, nàng lại sợ ngây người.
Chỉ thấy chăn mền của mình lại được gấp chỉnh chỉnh tề tề, giống một miếng đậu hũ vậy, bốn phía vuông vắn có cạnh có góc, giống như cắt vậy.
"Hóa ra chăn mền nên gấp như vậy, thế mà ta vẫn cho rằng mình gấp rất đẹp, chướng mắt những thị nữ kia gấp."
"Hôm nay mới biết ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng, kiểu gấp này cũng quá dễ nhìn, quá đẹp mắt, đơn giản là tác phẩm nghệ thuật."
Vạn Linh Nhi kích động ôm lấy gương mặt của mình, chỉ cảm thấy chăn mền trước mắt là tác phẩm nghệ thuật sạch sẽ nhất, tinh tế nhất nhất hoàn mỹ mà nàng từng thấy qua.
Chuyện này để nội tâm nàng lập tức thông thấu, bình cảnh hơn nửa năm của nàng bỗng nhiên rách ra một vết.
Vạn Linh Nhi vui mừng tranh thủ thời gian ngồi ở trên giường toàn lực đột phá.
Bình cảnh từ Kết Đan đến Nguyên Anh, nào có dễ đột phá như vậy. Phải có thời cơ, không có gì bất ngờ xảy ra thì Vạn Linh Nhi cần chí ít hai năm nữa mới có thể đột phá.
Không ngờ hôm nay, thời cơ lại cứ như vậy đột nhiên xuất hiện...
Diệp Ca rốt cuộc biết công pháp bất nhập lưu lúc trước hắn tu luyện rác rưởi thế nào.
Người ta tùy tiện tu luyện một ngày đã mạnh hơn chính mình gấp mười lần, cũng rốt cuộc biết vì sao nhiều đệ tử tạp dịch liều mạng cũng muốn tiến vào ngoại môn như vậy.
Chỉ cần đi vào ngoại môn là có thể nhận lấy một bản công pháp Hoàng giai hạ phẩm để tu luyện.
Tốc độ tu luyện chí ít sẽ tăng cao gấp bốn năm lần.
Những đệ tử tạp dịch tư chất kém bọn hắn này, điều kiện duy nhất để tiến vào ngoại môn là luyện khí tầng chín.
Mà muốn tiến vào luyện khí tầng chín, nếu như không có linh thạch, không có công pháp tốt, tư chất giống Diệp Ca trước kia thì có lẽ cả một đời đều không thể đạt đến.
Nhưng vẫn có nhiều đệ tử tạp dịch chạy theo như vịt, chỉ vì một chút cơ hội nhỏ bé kia.
Diệp Ca thở dài, nếu không phải mình có hệ thống, dựa vào tư chất yếu nhất của hắn thì căn bản không cần nói.
Lấy ra một viên Ngưng Khí đan nuốt vào, đan dược vừa mới vào miệng đã lập tức hóa thành linh lực tinh thuần tiến vào thể nội.
Hiệu quả còn tốt hơn hấp thu linh thạch quá nhiều.
Sau nửa canh giờ, linh lực trong đan dược hoàn toàn bị hấp thu, Diệp Ca có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tu vi của hắn đã tăng cao.
Sau đó lại phát hiện một công năng của hệ thống, không chỉ giết quái có thể để tu vi của mình tăng lên, ngay cả việc ngồi xuống tu luyện bên trong địa đồ cũng có thể đề cao thực lực của bản thể.
Như thế tương đương với hai người đang đồng thời tu luyện.
Diệp Ca hưng phấn đập một quyền xuống đất "Lợi hại, chỉ cần một công năng này thì ta có thể cất cánh."
Sau một hồi mới bình tĩnh trở lại, nghĩ đến có thể tẩy luyện tư chất, kim tệ của hắn đã đủ để tẩy luyện hai lần.
Lại hưng phấn lên, Diệp Ca ấn mở bảng hệ thống, nhấn vào thay đổi tư chất.
Trước mắt Diệp Ca lập tức xuất hiện một biểu đồ tròn, phía trên theo thứ tự viết tư chất hoàng cấp hạ phẩm đến tư chất Tiên cấp đỉnh cấp.
Vừa vặn một vòng tròn lớn, trong đó tư chất hoàng cấp chỉ chiếm mộtphaanf không gian.
" Tư chất Hoàng cấp vậy mà chỉ chiếm chút không gian như vậy, ta tùy tiện đi dạo chẳng phải là đều sẽ cao hơn hoàng cấp cao? Cạc cạc, xem ra tiểu gia ta sắp bay lên rồi."
"Chư thiên thần phật phù hộ, ta là Diệp Ca, tương lai sẽ là tiên nhân, mong các ngài cho chút thể diện một phát nhập hồn, trực tiếp cho ta tư chất đỉnh cấp."
Diệp vô cùng Ca tự tin cho mình là đứa con của trời, con cưng của thiên địa, nếu không thì đã không cho hắn một hệ thống trâu bò như vậy.
Không chút do dự click vào nút bắt đầu.
Đĩa quay bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, chậm rãi trượt đến tư chất Tiên cấp cực phẩm.
Trong chớp nhoáng này, Diệp Ca cảm giác thời gian đều ngừng lại, hô hấp của hắn cũng ngừng theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đĩa quay, trái tim đập bịch bịch cuồng loạn.
Chẳng lẽ mình sắp bay lên sao? Trong lúc nhất thời vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, tràng cảnh trăm năm sau một tiên nhân tiêu sái độ kiếp phi thăng cũng hiện ra ở trước mắt, Diệp Ca nghĩ tới đây khóe miệng lại chảy nước bọt.
Hắn cười ngây ngô không ngừng, mãi một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, lau đi nước miếng nơi khóe miệng.
Lại nhìn đĩa quay "Làm sao có thể là tư chất hoàng cấp hạ phẩm, vừa rồi rõ ràng là đều ngừng ở tư chất Tiên cấp cực phẩm, CMN, chơi ta à, lão tử đã tưởng tượng ra cả tràng cảnh trăm năm sau rồi."
"Ngươi nói cho ta biết là ngươi đang nói đùa đi hệ thống, có phải ngươi đang chơi ta hay không " Tương phản mãnh liệt khiến Diệp Ca không chịu nổi.
"Kí chủ ngu dốt, vừa rồi căn bản cũng không hề ngừng, chỉ là sắp ngừng mà thôi, tới thời khắc mấu chốt ngươi lại suy nghĩ linh tinh thì oán được ai."
Nghe được lời giải thích này, Diệp Ca mới phản ứng được, ngượng ngùng cười cười "Thế à? Ta không có chú ý lần này ta nhất định sẽ đợi xác định rồi mới nghĩ linh tinh."
"Chư thiên thần phật, cho chút thể diện đi, ta là Tiên Đế tương lai, xin cho ta một phát nhập hồn."
Đĩa quay lại bắt đầu chuyển động, lần này Diệp Ca gắt gao nhìn chằm chằm đĩa quay, không dám thất thần.
Cuối cùng kim đồng hồ chậm rãi xẹt qua tư chất Thiên cấp cực phẩm, trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Diệp Ca lại từ từ vạch đến tư chất Hoàng cấp trung phẩm.
Mới hoàn toàn ngừng lại, theo kim đồng hồ rơi xuống.
Diệp Ca rõ ràng cảm giác được tư chất của mình tốt hơn không ít, thở dài.
Hóa ra ta là Phi Tù, nhưng cũng còn may là tư chất rốt cục không tính là ở tầng dưới chót nữa, ta đã vượt qua 80 % đệ tử tạp dịch.
Ta cũng không tiếp tục là đệ tử tạp dịch đã từng để người khác bắt nạt nữa.
Ta hiện tại đã là đệ tử tạp dịch có tư chất hoàng cấp trung phẩm, với cảnh giới cùng tư chất hiện tại, ta đã có thể bắt nạt đám đệ tử tạp dịch khác.
Nghĩ đến đây Diệp Ca lại mừng rỡ, tràn đầy tự tin.
Ba năm này hắn đều dựa vào tự thôi miên bản thân mới vượt qua.
Đứng dậy ngự kiếm, tiến về một ổ gà khác, nhìn xem sau khi đổi mới có thể xoát ra gà Vương không.
Còn chân thân ở ngoài đã sớm bắt đầu quét dọn khắp nơi.
Có Trừ Trần Quyết trợ giúp nên Diệp Ca quét dọn rất nhanh chóng.
Mỗi gian phòng chỉ cần một phát Trừ Trần Quyết, tất cả tro bụi tóc rụng hay rác rưởi trong phòng sẽ tự động bay ra ngoài.
Sạch sẽ đến mức làm cho người giận sôi.
Với lại chỉ dùng để hút bụi thì tốn rất ít linh lực.
Cuối cùng chỉ còn lại quần áo cùng cái yếm của Vạn Linh Nhi cần giặt.
Diệp Ca rầu rĩ nghĩ có nên dùng Trừ Trần Quyết để giặt hay không.
"Vẫn nên giặt tay thì hơn, nhỡ may kỹ năng dùng không tốt sẽ phá rách cái yếm của Vạn Linh Nhi thì sẽ không tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng, không sai, vẫn nên giặt tay tốt hơn, nước giặt sẽ sạch sẽ, cứ giặt tay đi, "
Diệp Ca rốt cục thành công thôi miên bản thân, hưng phấn chạy đến sân múc nước đi giặt quần áo.
Vạn Linh Nhi vốn định bế quan mấy ngày, thế nhưng vừa ngồi xuống không được bao lâu, trong lòng bỗng nhiên hiếu kỳ Diệp Ca quét dọn thế nào.
Sợ hãi đối phương không đạt được yêu cầu của mình, khiến gian phòng rối loạn không đúng ý thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó mình nhìn thấy sẽ khó chịu thế nào, dù sao đối phương cũng là nam tử. Mặc dù lau bậc thang và đại môn sạch sẽ, nhưng đây dù sao cũng là khuê phòng của mình, một nam nhân như hắn có thể thu dọn sao?
Sao mình lại không giám sát trước rồi lại bế quan chứ.
Nghĩ đến đây, Vạn Linh Nhi lại đứng ngồi không yên, nhưng lại mắc cả chứng OCD nên nàng cố nhìn, thật vất vả tới sáng sớm ngày mới, nàng lập tức không kịp chờ đợi rời khỏi phòng bế quan.
Trực tiếp đi về khuê phòng của mình.
Đi tới cửa, nàng bỗng nhiên có chút khiếp đảm, sợ hãi bên trong rối loạn sẽ khiến nàng sụp đổ.
"Nhìn mặt đất bốn phía trên đường đi đến đều rất sạch sẽ, có lẽ gian phòng của mình hẳn là không kém đâu."
Sau đó Vạn Linh Nhi cắn răng một cái, giơ tay đẩy cửa ra, ánh mắt lại nhắm chặt lại.
Sau một hồi nàng mới chậm rãi hé mắt, mơ hồ quan sát gian phòng một chút.
Phát hiện không có gì thay đổi lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lập tức mở hai mắt ra nghiêm túc đánh giá chung quanh, nhìn thấy trong phòng mình không có bất kỳ biến hóa nào.
Vị trí bày son phấn bột nước cũng đều không thay đổi, nàng hài lòng gật gật đầu.
Sau đó nàng lại đưa tay sờ một cái, mặt bàn hoàn toàn không có tro tàn.
Khi Vạn Linh Nhi đi tới trước giường, nàng lại sợ ngây người.
Chỉ thấy chăn mền của mình lại được gấp chỉnh chỉnh tề tề, giống một miếng đậu hũ vậy, bốn phía vuông vắn có cạnh có góc, giống như cắt vậy.
"Hóa ra chăn mền nên gấp như vậy, thế mà ta vẫn cho rằng mình gấp rất đẹp, chướng mắt những thị nữ kia gấp."
"Hôm nay mới biết ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng, kiểu gấp này cũng quá dễ nhìn, quá đẹp mắt, đơn giản là tác phẩm nghệ thuật."
Vạn Linh Nhi kích động ôm lấy gương mặt của mình, chỉ cảm thấy chăn mền trước mắt là tác phẩm nghệ thuật sạch sẽ nhất, tinh tế nhất nhất hoàn mỹ mà nàng từng thấy qua.
Chuyện này để nội tâm nàng lập tức thông thấu, bình cảnh hơn nửa năm của nàng bỗng nhiên rách ra một vết.
Vạn Linh Nhi vui mừng tranh thủ thời gian ngồi ở trên giường toàn lực đột phá.
Bình cảnh từ Kết Đan đến Nguyên Anh, nào có dễ đột phá như vậy. Phải có thời cơ, không có gì bất ngờ xảy ra thì Vạn Linh Nhi cần chí ít hai năm nữa mới có thể đột phá.
Không ngờ hôm nay, thời cơ lại cứ như vậy đột nhiên xuất hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro