Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Có Thể Người Ta...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
“Rời khỏi Phàm Vũ Trụ ngay, vĩnh viễn không được bước vào nơi này nửa bước.”
Một lão giả mặc trường sam màu đỏ đi ra, tầm mắt rơi vào trên người Lận Phàm: “Ngươi là ai? Ngươi muốn độc chiếm chí bảo trên vũ trụ này sao?”
“Ta bảo ngươi nói chuyện?”
Lận Phàm trầm giọng nói xong, cong ngón búng ra, một vệt sáng màu vàng bắn nhanh xuống, trên đại trận đột nhiên xuất hiện vết rách.
Ánh sáng vàng bay ra ngoài, xuyên qua mi tâm lão giả kia, trong nháy mắt cả người lão giả bị đốt thành tro.
Hồng Mông Kim Diễm?
Một bóng dáng xinh đẹp nhìn về nơi lão giả bị tan biến, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Hồng Mông Kim Diễm chỉ tồn tại trong sách cổ xưa, nghe đồn Hồng Mông Kim Diễm là Hồng Mông kết hợp với Thần Hỏa, vẫn luôn ở trên người Hồng Mông Cấm Kỵ.
Chẳng lẽ người trước mắt này chính là Hồng Mông Cấm Kỵ, người xa xưa nhất vũ trụ kia?
“Rút lui!”
Sau khi nữ tử ra lệnh, rất nhiều người theo sát phía sau rời đi. Còn mấy người không cam tâm, tầm mắt đều dừng trên người Lận Phàm, rõ ràng là không biết thân phận của hắn.
Yên lặng trong chớp mắt.
Tất cả mọi người vẫn ảo não rời đi, bởi vì bọn hắn biết mình không phải đối thủ của Lận Phàm.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Lận Phàm than nhẹ một tiếng: “Lâu rồi không ra tay, có hơi không quen.”
“Vì sao Thần Nữ lại có quan hệ với tên phiền toái Diệp Trường Sinh chứ? Xem ra sau này ta rất khó hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh.”
Nói đến đây, hắn vung hai tay lên, đại trận bao phủ trên Phàm Vũ Trụ biến mất, một thời không to lớn xuất hiện nhanh chóng cắn nuốt Phàm Vũ Trụ.
Một màn này vô cùng kinh người.
Phàm Vũ Trụ biến mất.
Lận Phàm giấu tòa vũ trụ đi, đây là thủ đoạn nghịch thiên gì chứ?
Trước nhà gỗ.
Bóng dáng Lận Phàm từ trên cao bay xuống, đi tới trước mặt bốn người Diệp Chiến Thiên: “Phàm Vũ Trụ đã bị ta phong ấn, trước khi đứa nhỏ chưa lớn thì chúng ta đừng ra ngoài.”
Diệp Chiến Thiên nói; “Bao lâu?”
Lận Phàm nói: “Ít nhất mười năm.”
An Mộng Quân biết Diệp Chiến Thiên đang lo lắng điều gì: “Tướng công, chúng ta phải tin tưởng Trường Sinh.”
Lận Phàm phụ họa: “Không cần lo lắng, Diệp Trường Sinh không chết được. Ta đã tính cho hắn, hắn có thể vượt qua mười năm này.”
“Chiến Thiên, ngươi muốn bảo vệ hai đứa bé thì phải cố gắng thức tỉnh trí nhớ, tăng cấp bậc đi. Mười năm sẽ nhanh chóng qua đi, nếu thực lực của ngươi không tăng lên thì kẻ địch sau này của hai đứa bé sẽ trở thành tồn tại không thể với tới với ngươi.”
Sao Diệp Chiến Thiên lại không hiểu điều này: “Lận huynh, có phải ngươi và Cổ Vô Nhất là người cùng thời đại không?”
Lận Phàm nói: “Có quan trọng không?”
Diệp Chiến Thiên nói: “Không quan trọng, chỉ là ta tò mò thôi.”
Bóng dáng Lận Phàm lóe lên, tan biến trong hư không: “Nhà gỗ cho các ngươi, ta đi bế quan. Tương lai rất khó, đường rất xa, hãy nỗ lực!”
Ngao hoàng nhìn bóng lưng Lận Phàm rời đi: “Đúng là người càng mạnh càng nỗ lực.”
Bạch Kỳ Lân phụ họa: “Đúng vậy, hắn đã cố gắng như vậy, chúng ta còn có lý do gì không nỗ lực sao?”
Diệp Chiến Thiên đỡ An Mộng Quân đi đến trong nhà gỗ, Ngao Hoàng sau lưng đột nhiên mở miệng: “Lão Diệp, ngươi có muốn sinh tiếp một đứa nhỏ nữa với Mộng Quân không?”
“…”
Tầm mắt An Mộng Quân và Diệp Chiến Thiên dừng lại trên người Ngao Hoàng, vẻ mặt đều lộ vẻ ghét bỏ.
Ngao Hoàng trầm giọng nói: “Trường Sinh yêu nghiệt như vậy, bây giờ tiểu cô nương này lại là Sáng Thế Thần Nữ, nếu các ngươi sinh tiếp một đứa nữa thì thân phận chắc cũng không đơn giản.”
An Mộng Quân: “…”
Diệp Chiến Thiên nói: “Lão Ngao, ngươi vẫn nên tu luyện cho tốt đi!”
Sau đó, ông đỡ An Mộng Quân đi vào trong nhà, trong khi đi thì nói: “Mộng Quân, ta thấy lão Ngao nói cũng đúng.”
Lời này rất Diệp Chiến Thiên.
An Mộng Quân trừng mắt nhìn Diệp Chiến Thiên: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
…
Trong miếu cổ.
Quân Dịch An đi ra khỏi hố đen, trên người hắn ta đầy thần văn màu đen đáng sợ. Ngay khi hắn ta nhìn thấy Cổ Vô Nhất thì vội vàng thu lại hơi thở: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Cổ Vô Nhất nhẹ nhàng gật đầu, rõ ràng vô cùng hài lòng: “Ngươi quả nhiên không khiến sư phụ thất vọng.”
Quân Dịch An nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ dạy dỗ.”
Cổ Vô Nhất chỉ tay về phía ngọc bồ, ra hiện cho Quân Dịch An ngồi xuống: “Ngươi phải nhớ cho kỹ lời sư phụ nói sau đây.”
Quân Dịch An gật đầu: “Đồ nhi nhất định sẽ khắc trong tim.”
Ngón tay Cổ Vô Nhất chỉ nhẹ, một bức tranh xuất hiện: “Ba người các nàng có quan hệ mật thiết với Diệp Trường Sinh. Nếu ngươi bắt được các nàng thì sẽ rất có tác dụng.”
Ba bóng người xinh đẹp chính là Hắc Doanh Doanh, Khương Thái Sơ và An Lạc Nhi.
Quân Dịch An nói: “Chờ đồ nhi rời đi sẽ phái người đi bắt các nàng ngay.”
Cổ Vô Nhất lại nói: “Tương lai ngươi muốn đứng đầu vũ trụ, cho dù là Đạo Linh Nhi thì nàng vĩnh viễn không thể nào khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.”
Một lão giả mặc trường sam màu đỏ đi ra, tầm mắt rơi vào trên người Lận Phàm: “Ngươi là ai? Ngươi muốn độc chiếm chí bảo trên vũ trụ này sao?”
“Ta bảo ngươi nói chuyện?”
Lận Phàm trầm giọng nói xong, cong ngón búng ra, một vệt sáng màu vàng bắn nhanh xuống, trên đại trận đột nhiên xuất hiện vết rách.
Ánh sáng vàng bay ra ngoài, xuyên qua mi tâm lão giả kia, trong nháy mắt cả người lão giả bị đốt thành tro.
Hồng Mông Kim Diễm?
Một bóng dáng xinh đẹp nhìn về nơi lão giả bị tan biến, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Hồng Mông Kim Diễm chỉ tồn tại trong sách cổ xưa, nghe đồn Hồng Mông Kim Diễm là Hồng Mông kết hợp với Thần Hỏa, vẫn luôn ở trên người Hồng Mông Cấm Kỵ.
Chẳng lẽ người trước mắt này chính là Hồng Mông Cấm Kỵ, người xa xưa nhất vũ trụ kia?
“Rút lui!”
Sau khi nữ tử ra lệnh, rất nhiều người theo sát phía sau rời đi. Còn mấy người không cam tâm, tầm mắt đều dừng trên người Lận Phàm, rõ ràng là không biết thân phận của hắn.
Yên lặng trong chớp mắt.
Tất cả mọi người vẫn ảo não rời đi, bởi vì bọn hắn biết mình không phải đối thủ của Lận Phàm.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Lận Phàm than nhẹ một tiếng: “Lâu rồi không ra tay, có hơi không quen.”
“Vì sao Thần Nữ lại có quan hệ với tên phiền toái Diệp Trường Sinh chứ? Xem ra sau này ta rất khó hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh.”
Nói đến đây, hắn vung hai tay lên, đại trận bao phủ trên Phàm Vũ Trụ biến mất, một thời không to lớn xuất hiện nhanh chóng cắn nuốt Phàm Vũ Trụ.
Một màn này vô cùng kinh người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phàm Vũ Trụ biến mất.
Lận Phàm giấu tòa vũ trụ đi, đây là thủ đoạn nghịch thiên gì chứ?
Trước nhà gỗ.
Bóng dáng Lận Phàm từ trên cao bay xuống, đi tới trước mặt bốn người Diệp Chiến Thiên: “Phàm Vũ Trụ đã bị ta phong ấn, trước khi đứa nhỏ chưa lớn thì chúng ta đừng ra ngoài.”
Diệp Chiến Thiên nói; “Bao lâu?”
Lận Phàm nói: “Ít nhất mười năm.”
An Mộng Quân biết Diệp Chiến Thiên đang lo lắng điều gì: “Tướng công, chúng ta phải tin tưởng Trường Sinh.”
Lận Phàm phụ họa: “Không cần lo lắng, Diệp Trường Sinh không chết được. Ta đã tính cho hắn, hắn có thể vượt qua mười năm này.”
“Chiến Thiên, ngươi muốn bảo vệ hai đứa bé thì phải cố gắng thức tỉnh trí nhớ, tăng cấp bậc đi. Mười năm sẽ nhanh chóng qua đi, nếu thực lực của ngươi không tăng lên thì kẻ địch sau này của hai đứa bé sẽ trở thành tồn tại không thể với tới với ngươi.”
Sao Diệp Chiến Thiên lại không hiểu điều này: “Lận huynh, có phải ngươi và Cổ Vô Nhất là người cùng thời đại không?”
Lận Phàm nói: “Có quan trọng không?”
Diệp Chiến Thiên nói: “Không quan trọng, chỉ là ta tò mò thôi.”
Bóng dáng Lận Phàm lóe lên, tan biến trong hư không: “Nhà gỗ cho các ngươi, ta đi bế quan. Tương lai rất khó, đường rất xa, hãy nỗ lực!”
Ngao hoàng nhìn bóng lưng Lận Phàm rời đi: “Đúng là người càng mạnh càng nỗ lực.”
Bạch Kỳ Lân phụ họa: “Đúng vậy, hắn đã cố gắng như vậy, chúng ta còn có lý do gì không nỗ lực sao?”
Diệp Chiến Thiên đỡ An Mộng Quân đi đến trong nhà gỗ, Ngao Hoàng sau lưng đột nhiên mở miệng: “Lão Diệp, ngươi có muốn sinh tiếp một đứa nhỏ nữa với Mộng Quân không?”
“…”
Tầm mắt An Mộng Quân và Diệp Chiến Thiên dừng lại trên người Ngao Hoàng, vẻ mặt đều lộ vẻ ghét bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngao Hoàng trầm giọng nói: “Trường Sinh yêu nghiệt như vậy, bây giờ tiểu cô nương này lại là Sáng Thế Thần Nữ, nếu các ngươi sinh tiếp một đứa nữa thì thân phận chắc cũng không đơn giản.”
An Mộng Quân: “…”
Diệp Chiến Thiên nói: “Lão Ngao, ngươi vẫn nên tu luyện cho tốt đi!”
Sau đó, ông đỡ An Mộng Quân đi vào trong nhà, trong khi đi thì nói: “Mộng Quân, ta thấy lão Ngao nói cũng đúng.”
Lời này rất Diệp Chiến Thiên.
An Mộng Quân trừng mắt nhìn Diệp Chiến Thiên: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
…
Trong miếu cổ.
Quân Dịch An đi ra khỏi hố đen, trên người hắn ta đầy thần văn màu đen đáng sợ. Ngay khi hắn ta nhìn thấy Cổ Vô Nhất thì vội vàng thu lại hơi thở: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Cổ Vô Nhất nhẹ nhàng gật đầu, rõ ràng vô cùng hài lòng: “Ngươi quả nhiên không khiến sư phụ thất vọng.”
Quân Dịch An nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ dạy dỗ.”
Cổ Vô Nhất chỉ tay về phía ngọc bồ, ra hiện cho Quân Dịch An ngồi xuống: “Ngươi phải nhớ cho kỹ lời sư phụ nói sau đây.”
Quân Dịch An gật đầu: “Đồ nhi nhất định sẽ khắc trong tim.”
Ngón tay Cổ Vô Nhất chỉ nhẹ, một bức tranh xuất hiện: “Ba người các nàng có quan hệ mật thiết với Diệp Trường Sinh. Nếu ngươi bắt được các nàng thì sẽ rất có tác dụng.”
Ba bóng người xinh đẹp chính là Hắc Doanh Doanh, Khương Thái Sơ và An Lạc Nhi.
Quân Dịch An nói: “Chờ đồ nhi rời đi sẽ phái người đi bắt các nàng ngay.”
Cổ Vô Nhất lại nói: “Tương lai ngươi muốn đứng đầu vũ trụ, cho dù là Đạo Linh Nhi thì nàng vĩnh viễn không thể nào khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro