Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Diệp Trường Sin...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Ba năm rồi, hắn chưa từng rời khỏi Kiếm Cung, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc thế giới bên ngoài như thế nào.
Trong ba năm qua, hắn đã ăn hết các loại thiên tài địa bảo, các loại linh dược linh vật, căn cơ tu luyện ổn định ở Linh Giả Cảnh đỉnh phong, cách Tôn Giả không xa nữa.
Tôn Giả Cảnh ba tuổi, phóng tầm mắt một trăm lẻ tám vực, sẽ không tìm được một một ai khác nữa.
Sau ba năm tìm hiểu, Diệp Trường Sinh đã có hiểu biết đơn giản về thế giới này.
Thế giới mà hắn đang sống gọi là Hoàng Cổ Thiên Vực, có tổng cộng một trăm lẻ tám châu, ở đây có cương giả đào núi lấp biển, hái trăng sao, một quyền phá vỡ dãy núi, một kiếm chém đứt con sông, còn có hung thú lớn mạnh biến hóa thành người, bay lên trời chui xuống đất, không có việc xấu nào không làm.
Trong một trăm lẻ tám châu, ngoài thế gia cổ xưa, còn có Thần Quốc kế thừa khoảng ngàn năm, thế gia cổ xưa không chấp nhận bị Thần Quốc khống chế, có thể nói là thực lực còn là trên cả Thần Quốc.
Đương nhiên, giờ Diệp gia có chút ngoại lệ.
Diệp gia vốn chưởng quản Kiếm Châu, thực lực và nội tình rất đáng sợ, không thua kém Thần Quốc, nhưng do vô lượng kiếm thánh Diệp Chiến Thiên ngã xuống và các cường giả Diệp gia ở bên ngoài rèn luyện lần lượt đều bị giết nên đã khiến cho thực lực giảm đi một ít.
Cho dù là vậy, Kiếm Châu Diệp gia vẫn có tiếng tăm trong một trăm lẻ tám châu, không ai dám tùy tiện gây chuyện.
Bởi vì Diệp gia còn có một lão tổ Diệp Tiêu Huyền có tu vi Bán Đế.
Trên Thiên Vực, cấp bậc tu luyện rất nghiêm ngặt, tiên thiên, nguyên cảnh, vương giả, linh giả, tôn giả, hoàng giả, thánh giả, đế giả, thần giả… Mỗi cảnh giới đều chia từ tầng một đến tầng chín.
Nhưng hiện giờ Thiên Vực đã không còn Thần Giả Cảnh cự phách nữa, đế giả vi tôn cũng rất hiếm có.
Nhìn hư không trước mắt, Diệp Trường Sinh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hoàn toàn không giống như một đứa trẻ: “Thần giả! Trước hết hãy lập cho mình một mục tiêu nhỏ đạt đến Thần Giả Cảnh.”
Bởi vì có sự tồn tại của hệ thống đánh dấu, Diệp Trường Sinh hiểu rất rõ, Thần Giả Cảnh hoàn toàn không phải là cực hạn của chính mình.
Vào đúng lúc này.
Một giọng nói nhẹ nhàng êm tai từ sau lưng hắn truyền đến: “Công tử! Tộc trưởng đang tìm ngài!”
Diệp Trường Sinh quay đầu lại, ánh mắt của hắn dán lên người Tiểu Thất: “Đã ba năm trôi qua, giờ gia gia tìm ta chắc là muốn đi đến Kiếm Mộ rồi.”
Hắn vẫn chưa quên, vùng đất đánh dấu mới chính là Kiếm Mộ. Sau đó, hắn nhún người nhảy từ trên lâu các xuống, xuất hiện bên cạnh Tiểu Thất: “Đi thôi.”
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Kiếm Châu, có một phi hành khí xuất hiện, hai bóng người đứng trên sàn tàu, một người mặc bào đen che cơ thể, tóc trắng tung bay, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, mang đến cho người khác một cảm giác cự người ngàn dặm.
Người này không phải là ai khác, chính là Hắc Vô Diệm của Hoang Cổ Thần Quốc.
Bên cạnh bà ta là một cô gái nhỏ, trông có vẻ không cao bằng Diệp Trường Sinh, nhưng khí tức trên người vô cùng ác liệt, cô gái này chính là Cửu công chúa của Hoang Cổ Thần Quốc tên là Tiêu Linh Khanh, là chủ của Vô Cấu Kiếm Thể.
Tiêu Linh Khanh nhìn hòn đảo và cung điện trôi nổi ở phía trước, nói: “Hắc Bà Bà! Trước mặt chính là Kiếm Châu Diệp gia sao?”
Hắc Vô Diệm nói: “Chính là Kiếm Châu Diệp gia, sau này đây chính là nơi người học kiếm đạo.”
Nói đến đây, bà ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Còn nhớ chuyện Bà Bà và Phụ Hoàng của người nói không?”
Tiêu Linh Khanh gật đầu: “Bà Bà yên tâm! Khanh Nhi đã ghi nhớ trong lòng rồi, ta chắc chắn sẽ thành công học được kiếm kỹ của Diệp gia để không phụ kỳ vọng của Phụ Hoàng và Bà Bà.”
Hắc Vô Diệm vô cùng hài lòng gật đầu: “Linh Khanh! Tương lai của người chắc chắn là không tầm thường. Nơi đây chỉ là khởi đầu, người hãy nhớ, bất cứ ai cản bước chân của người đều không thể nhân từ nương tay.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Khanh Nhi hiểu.”
Kiếm Cung.
Trong Tinh Thần Điện.
Diệp Trường Sinh cùng Tiểu Thất xuất hiện rồi.
Diệp Thương Vân nhìn thấy Diệp Trường Sinh, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhân từ: “Trường Sinh! Gia Gia đưa cháu đến Kiếm Mộ, sau này cháu phải theo lão tổ tu luyện, cháu có đồng ý không?”
Diệp Trường Sinh nói giọng trẻ con: “Mọi chuyện đều nghe theo gia gia.”
Ở phía khác.
Ánh mắt của các tộc lão dán lên người Diệp Trường Sinh, ai nấy cũng tỏ vẻ nghi ngờ, dị tượng ra đời lấp trời, có phàm Kiếm Thể mạnh nhất trong lời đồn, nhưng đã ba năm rồi, sao căn cơ tu luyện của Trường Sinh vẫn không có tiến triển gì?
Nhìn giống như người phàm trần vậy.
Đâu ai biết rằng.
Diệp Trường Sinh đã là Linh Giả Cảnh đỉnh phong, nếu không phải là hắn củng cố căn cơ, dùng đan dược và linh thảo trong ba năm qua thì sớm đã đột phá Linh Giả Cảnh và đạt đến Tôn Giả rồi.
Tôn Giả Cảnh ba tuổi, Tôn Giả Cảnh ba tuổi, hỏi ngươi có sợ không?
Trong ba năm qua, hắn đã ăn hết các loại thiên tài địa bảo, các loại linh dược linh vật, căn cơ tu luyện ổn định ở Linh Giả Cảnh đỉnh phong, cách Tôn Giả không xa nữa.
Tôn Giả Cảnh ba tuổi, phóng tầm mắt một trăm lẻ tám vực, sẽ không tìm được một một ai khác nữa.
Sau ba năm tìm hiểu, Diệp Trường Sinh đã có hiểu biết đơn giản về thế giới này.
Thế giới mà hắn đang sống gọi là Hoàng Cổ Thiên Vực, có tổng cộng một trăm lẻ tám châu, ở đây có cương giả đào núi lấp biển, hái trăng sao, một quyền phá vỡ dãy núi, một kiếm chém đứt con sông, còn có hung thú lớn mạnh biến hóa thành người, bay lên trời chui xuống đất, không có việc xấu nào không làm.
Trong một trăm lẻ tám châu, ngoài thế gia cổ xưa, còn có Thần Quốc kế thừa khoảng ngàn năm, thế gia cổ xưa không chấp nhận bị Thần Quốc khống chế, có thể nói là thực lực còn là trên cả Thần Quốc.
Đương nhiên, giờ Diệp gia có chút ngoại lệ.
Diệp gia vốn chưởng quản Kiếm Châu, thực lực và nội tình rất đáng sợ, không thua kém Thần Quốc, nhưng do vô lượng kiếm thánh Diệp Chiến Thiên ngã xuống và các cường giả Diệp gia ở bên ngoài rèn luyện lần lượt đều bị giết nên đã khiến cho thực lực giảm đi một ít.
Cho dù là vậy, Kiếm Châu Diệp gia vẫn có tiếng tăm trong một trăm lẻ tám châu, không ai dám tùy tiện gây chuyện.
Bởi vì Diệp gia còn có một lão tổ Diệp Tiêu Huyền có tu vi Bán Đế.
Trên Thiên Vực, cấp bậc tu luyện rất nghiêm ngặt, tiên thiên, nguyên cảnh, vương giả, linh giả, tôn giả, hoàng giả, thánh giả, đế giả, thần giả… Mỗi cảnh giới đều chia từ tầng một đến tầng chín.
Nhưng hiện giờ Thiên Vực đã không còn Thần Giả Cảnh cự phách nữa, đế giả vi tôn cũng rất hiếm có.
Nhìn hư không trước mắt, Diệp Trường Sinh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hoàn toàn không giống như một đứa trẻ: “Thần giả! Trước hết hãy lập cho mình một mục tiêu nhỏ đạt đến Thần Giả Cảnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì có sự tồn tại của hệ thống đánh dấu, Diệp Trường Sinh hiểu rất rõ, Thần Giả Cảnh hoàn toàn không phải là cực hạn của chính mình.
Vào đúng lúc này.
Một giọng nói nhẹ nhàng êm tai từ sau lưng hắn truyền đến: “Công tử! Tộc trưởng đang tìm ngài!”
Diệp Trường Sinh quay đầu lại, ánh mắt của hắn dán lên người Tiểu Thất: “Đã ba năm trôi qua, giờ gia gia tìm ta chắc là muốn đi đến Kiếm Mộ rồi.”
Hắn vẫn chưa quên, vùng đất đánh dấu mới chính là Kiếm Mộ. Sau đó, hắn nhún người nhảy từ trên lâu các xuống, xuất hiện bên cạnh Tiểu Thất: “Đi thôi.”
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Kiếm Châu, có một phi hành khí xuất hiện, hai bóng người đứng trên sàn tàu, một người mặc bào đen che cơ thể, tóc trắng tung bay, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, mang đến cho người khác một cảm giác cự người ngàn dặm.
Người này không phải là ai khác, chính là Hắc Vô Diệm của Hoang Cổ Thần Quốc.
Bên cạnh bà ta là một cô gái nhỏ, trông có vẻ không cao bằng Diệp Trường Sinh, nhưng khí tức trên người vô cùng ác liệt, cô gái này chính là Cửu công chúa của Hoang Cổ Thần Quốc tên là Tiêu Linh Khanh, là chủ của Vô Cấu Kiếm Thể.
Tiêu Linh Khanh nhìn hòn đảo và cung điện trôi nổi ở phía trước, nói: “Hắc Bà Bà! Trước mặt chính là Kiếm Châu Diệp gia sao?”
Hắc Vô Diệm nói: “Chính là Kiếm Châu Diệp gia, sau này đây chính là nơi người học kiếm đạo.”
Nói đến đây, bà ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Còn nhớ chuyện Bà Bà và Phụ Hoàng của người nói không?”
Tiêu Linh Khanh gật đầu: “Bà Bà yên tâm! Khanh Nhi đã ghi nhớ trong lòng rồi, ta chắc chắn sẽ thành công học được kiếm kỹ của Diệp gia để không phụ kỳ vọng của Phụ Hoàng và Bà Bà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc Vô Diệm vô cùng hài lòng gật đầu: “Linh Khanh! Tương lai của người chắc chắn là không tầm thường. Nơi đây chỉ là khởi đầu, người hãy nhớ, bất cứ ai cản bước chân của người đều không thể nhân từ nương tay.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Khanh Nhi hiểu.”
Kiếm Cung.
Trong Tinh Thần Điện.
Diệp Trường Sinh cùng Tiểu Thất xuất hiện rồi.
Diệp Thương Vân nhìn thấy Diệp Trường Sinh, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhân từ: “Trường Sinh! Gia Gia đưa cháu đến Kiếm Mộ, sau này cháu phải theo lão tổ tu luyện, cháu có đồng ý không?”
Diệp Trường Sinh nói giọng trẻ con: “Mọi chuyện đều nghe theo gia gia.”
Ở phía khác.
Ánh mắt của các tộc lão dán lên người Diệp Trường Sinh, ai nấy cũng tỏ vẻ nghi ngờ, dị tượng ra đời lấp trời, có phàm Kiếm Thể mạnh nhất trong lời đồn, nhưng đã ba năm rồi, sao căn cơ tu luyện của Trường Sinh vẫn không có tiến triển gì?
Nhìn giống như người phàm trần vậy.
Đâu ai biết rằng.
Diệp Trường Sinh đã là Linh Giả Cảnh đỉnh phong, nếu không phải là hắn củng cố căn cơ, dùng đan dược và linh thảo trong ba năm qua thì sớm đã đột phá Linh Giả Cảnh và đạt đến Tôn Giả rồi.
Tôn Giả Cảnh ba tuổi, Tôn Giả Cảnh ba tuổi, hỏi ngươi có sợ không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro