Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Im Miệng (2)
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Hắn đã lập kế hoạch tốt, đương nhiên phải dựa theo đó mà làm việc.
Trên Trụ Côn.
Diệp Trường Sinh đứng trên boong thuyền: “Ta trở về, Vũ Trụ Cấm Viện run rẩy đi!”
Dứt lời, hắn ngồi xuống, lấy quyển trục ra, xem với tốc độ nhanh nhất.
Ra thì làm thần, vào thì làm ma.
Ra như thế nào, vào như thế nào?
Xuất nhập, xuất nhập, xuất nhập, áo nghĩa trong đó sâu không thể lường.
Trên boong thuyền.
Diệp Trường Sinh đang cầm quyển trục “Thần Ma lưỡng cực công” trong tay.
Quyển trục này được hắn vơ vét trong tháp Tà Thần, bên trong có ghi lại công pháp thâm ảo dạy cách chuyển hóa tự do Thần Ma.
Nói đơn giản chính là có thể tùy ý hoán đổi hình dáng Thần Ma.
Ra thì làm thần, vào thì làm ma.
Sau khi tu luyện xong Thần Ma lưỡng cực công, cho dù là thần hay ma thì sức chiến đấu đều sẽ tăng gấp bội.
Không thể không nói người tạo ra công pháp này tuyệt đối là thiên tài.
Diệp Trường Sinh tự nhận mình có năng lực lĩnh ngộ vô địch, hắn xem lâu như vậy nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái.
Trụ Côn xuyên qua hư không vô tận, hóa thành vệt sáng biến mất không thấy.
…
Giờ khắc này.
Trên một hòn đảo.
Một bóng người vọt ra, người đi đầu chính là Quân Dịch An, ngoài ra còn có Hàn Lập, Sở Cuồng Nhân, Quân Diệt Sinh, Linh Tuyệt.
Khuôn mặt mấy người đều lộ vẻ hung phấn, không biết bọn hắn đã trải qua những gì, lấy được gì trên đảo mà ai nấy đều cười nói rất vui vẻ.
Quân Dịch An quay đầu nhìn lại: “Lần này chúng ta có thu hoạch không nhỏ, giờ là lúc trở về.”
Linh Tuyệt nói: “Lần này Viện trưởng có thu hoạch lớn nhất, quả thật là may mắn của Học viện.”
Dứt lời, một bóng người từ trên cao bay xuống, khom người chào: “Bái kiến Viện trưởng.”
Quân Dịch An nói: “Có tin tức gì?”
Người tói nói: “Hồi Viện trưởng, Diệp Trường Sinh đã rời khỏi thành Phóng Trục rồi tới Hắc Ám Cấm Khu. Hỗn Độn Thiên Thần Tộc và Thiên Chú Tộc đã thất bại ở thành Phóng Trục, lần này Hỗn Độn Thiên Thần Tộc tổn thất nặng nề.”
“Mặt khác, Hư Vô Chi Chủ đã trở lại Hư Vô Thần Cung. Trong khoảng thời gian này, phần lớn tu sĩ của Đại Phạn Thiên Duy và Thần Long Thiên Duy tràn vào Hư Vô Chi Địa, thuộc hạ vẫn đang điều tra nguyên nhân này.”
Quân Dịch An gật đầu: “Chúng ta đã đi qua ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo, bây giờ là lúc trở về.”
“Diệp Trường Sinh không phải người bị đánh chết một cách dễ dàng như vậy, hắn có thể còn sống đi tới Hắc Ám Cấm Khu, sợ rằng thực lực lại tăng lên.”
“Linh Tuyệt, ngươi dẫn người về trước đi, cứ bình tĩnh đợi, tất cả chờ ta trở lại.”
Linh Tuyệt nói: “Viện trưởng còn muốn đi đâu?”
Quân Dịch An nói: “Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường, ta muốn đi lấy lại tất cả những gì thuộc về ta.”
Linh Tuyệt đương nhiên hiểu lời Quân Dịch An: “Viện trưởng chuẩn bị lâu như vậy, lần này nhất định có thể thành công. Chúng ta đợi Viện trưởng trở về.”
Quân Dịch An quay đầu nhìn Quân Diệt Sinh: “Đi thôi, đi Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường.”
Ngay sau đó, hai người biến mất trên bầu trời, chỉ để lại một vệt sáng.
Năm đó mặc dù Quân Dịch An tham gia Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường đạt được địa vị và quyền lợi mà hắn ta nghĩ tới, nhưng cũng đã mất đi thứ gì đó.
Lần này tiến vào Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường, ngoại trừ muốn tìm lại thứ thuộc về mình, hắn ta còn muốn đi tiếp nhận một đạo truyền thừa.
Truyền thừa Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường.
Hắn ta muốn mình ở đỉnh cao nhất, sau đó lấy mạng Diệp Trường Sinh.
Trong hư không vô tận.
Quân Dịch An đứng trên máy phi hành. Máy phi hành của hắn ta nhỏ hơn Trụ Côn của Diệp Trường Sinh nhưng tốc độ lại mạnh hơn Trụ Côn.
Trên boong thuyền, hắn ta thả lỏng chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn về hư không mênh mông phía xa.
Quân Diệt Sinh đã ẩn núp, nếu không được hắn ta gọi thì Quân Diệt SInh sẽ không xuất hiện.
Trong khi tiến về phía trước.
Đột nhiên có một vòng xoáy khổng lồ kéo tới tựa như bão tố gió lốc, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Quân Dịch An vội vàng ra tay cố gắng muốn ngăn cản vòng xoáy đang bao trùm tới.
Ý chí Thiên Đạo.
Một tiếng nổ mạnh truyền ra, Quân Dịch An bị đánh bay ra ngoài.
Ngay lúc hắn tưởng Đạo Linh Nhi đánh lén mình thì vòng xoáy kia lại bao trùm tới lần nữa, bên ngoài là ý chí Thiên Đạo mạnh mẽ, bên trong ẩn chứa hơi thở kinh khủng của Thiên Đạo.
Trong chốc lát, hư không vô tận hóa thành một vòng xoáy, hắn căn bản không trốn thoát được vì hắn không thể đánh nát hư không để rời đi.
Quân Dịch An đẩy linh khí tới trước, trên người xuất hiện chiến giáp màu đen bảo vệ hắn ta rất tốt.
Hắn ta biết vòng xoáy sẽ đưa mình đến nơi nào, không biết mới là nguy hiểm nhất. Chờ đến khi vòng xoáy ngừng lại, trước mắt hắn ta xuất hiện một ngôi miếu cổ.
Trên miếu cổ có một tấm biển ghi một chữ đạo.
Quân Dịch An đề phòng, nhanh chóng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra có ngôi miếu cổ nào như thế tồn tại trong vũ trụ.
“Ngươi đến rồi.”
Quân Dịch An che giấu sự thấp thỏm, dời bước tiến vào trong miếu cổ, hắn ta nhìn thấy một nam tử áo trắng đang ngồi ngay ngắn.
Trên Trụ Côn.
Diệp Trường Sinh đứng trên boong thuyền: “Ta trở về, Vũ Trụ Cấm Viện run rẩy đi!”
Dứt lời, hắn ngồi xuống, lấy quyển trục ra, xem với tốc độ nhanh nhất.
Ra thì làm thần, vào thì làm ma.
Ra như thế nào, vào như thế nào?
Xuất nhập, xuất nhập, xuất nhập, áo nghĩa trong đó sâu không thể lường.
Trên boong thuyền.
Diệp Trường Sinh đang cầm quyển trục “Thần Ma lưỡng cực công” trong tay.
Quyển trục này được hắn vơ vét trong tháp Tà Thần, bên trong có ghi lại công pháp thâm ảo dạy cách chuyển hóa tự do Thần Ma.
Nói đơn giản chính là có thể tùy ý hoán đổi hình dáng Thần Ma.
Ra thì làm thần, vào thì làm ma.
Sau khi tu luyện xong Thần Ma lưỡng cực công, cho dù là thần hay ma thì sức chiến đấu đều sẽ tăng gấp bội.
Không thể không nói người tạo ra công pháp này tuyệt đối là thiên tài.
Diệp Trường Sinh tự nhận mình có năng lực lĩnh ngộ vô địch, hắn xem lâu như vậy nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái.
Trụ Côn xuyên qua hư không vô tận, hóa thành vệt sáng biến mất không thấy.
…
Giờ khắc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên một hòn đảo.
Một bóng người vọt ra, người đi đầu chính là Quân Dịch An, ngoài ra còn có Hàn Lập, Sở Cuồng Nhân, Quân Diệt Sinh, Linh Tuyệt.
Khuôn mặt mấy người đều lộ vẻ hung phấn, không biết bọn hắn đã trải qua những gì, lấy được gì trên đảo mà ai nấy đều cười nói rất vui vẻ.
Quân Dịch An quay đầu nhìn lại: “Lần này chúng ta có thu hoạch không nhỏ, giờ là lúc trở về.”
Linh Tuyệt nói: “Lần này Viện trưởng có thu hoạch lớn nhất, quả thật là may mắn của Học viện.”
Dứt lời, một bóng người từ trên cao bay xuống, khom người chào: “Bái kiến Viện trưởng.”
Quân Dịch An nói: “Có tin tức gì?”
Người tói nói: “Hồi Viện trưởng, Diệp Trường Sinh đã rời khỏi thành Phóng Trục rồi tới Hắc Ám Cấm Khu. Hỗn Độn Thiên Thần Tộc và Thiên Chú Tộc đã thất bại ở thành Phóng Trục, lần này Hỗn Độn Thiên Thần Tộc tổn thất nặng nề.”
“Mặt khác, Hư Vô Chi Chủ đã trở lại Hư Vô Thần Cung. Trong khoảng thời gian này, phần lớn tu sĩ của Đại Phạn Thiên Duy và Thần Long Thiên Duy tràn vào Hư Vô Chi Địa, thuộc hạ vẫn đang điều tra nguyên nhân này.”
Quân Dịch An gật đầu: “Chúng ta đã đi qua ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo, bây giờ là lúc trở về.”
“Diệp Trường Sinh không phải người bị đánh chết một cách dễ dàng như vậy, hắn có thể còn sống đi tới Hắc Ám Cấm Khu, sợ rằng thực lực lại tăng lên.”
“Linh Tuyệt, ngươi dẫn người về trước đi, cứ bình tĩnh đợi, tất cả chờ ta trở lại.”
Linh Tuyệt nói: “Viện trưởng còn muốn đi đâu?”
Quân Dịch An nói: “Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường, ta muốn đi lấy lại tất cả những gì thuộc về ta.”
Linh Tuyệt đương nhiên hiểu lời Quân Dịch An: “Viện trưởng chuẩn bị lâu như vậy, lần này nhất định có thể thành công. Chúng ta đợi Viện trưởng trở về.”
Quân Dịch An quay đầu nhìn Quân Diệt Sinh: “Đi thôi, đi Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường.”
Ngay sau đó, hai người biến mất trên bầu trời, chỉ để lại một vệt sáng.
Năm đó mặc dù Quân Dịch An tham gia Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường đạt được địa vị và quyền lợi mà hắn ta nghĩ tới, nhưng cũng đã mất đi thứ gì đó.
Lần này tiến vào Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường, ngoại trừ muốn tìm lại thứ thuộc về mình, hắn ta còn muốn đi tiếp nhận một đạo truyền thừa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Truyền thừa Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường.
Hắn ta muốn mình ở đỉnh cao nhất, sau đó lấy mạng Diệp Trường Sinh.
Trong hư không vô tận.
Quân Dịch An đứng trên máy phi hành. Máy phi hành của hắn ta nhỏ hơn Trụ Côn của Diệp Trường Sinh nhưng tốc độ lại mạnh hơn Trụ Côn.
Trên boong thuyền, hắn ta thả lỏng chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn về hư không mênh mông phía xa.
Quân Diệt Sinh đã ẩn núp, nếu không được hắn ta gọi thì Quân Diệt SInh sẽ không xuất hiện.
Trong khi tiến về phía trước.
Đột nhiên có một vòng xoáy khổng lồ kéo tới tựa như bão tố gió lốc, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Quân Dịch An vội vàng ra tay cố gắng muốn ngăn cản vòng xoáy đang bao trùm tới.
Ý chí Thiên Đạo.
Một tiếng nổ mạnh truyền ra, Quân Dịch An bị đánh bay ra ngoài.
Ngay lúc hắn tưởng Đạo Linh Nhi đánh lén mình thì vòng xoáy kia lại bao trùm tới lần nữa, bên ngoài là ý chí Thiên Đạo mạnh mẽ, bên trong ẩn chứa hơi thở kinh khủng của Thiên Đạo.
Trong chốc lát, hư không vô tận hóa thành một vòng xoáy, hắn căn bản không trốn thoát được vì hắn không thể đánh nát hư không để rời đi.
Quân Dịch An đẩy linh khí tới trước, trên người xuất hiện chiến giáp màu đen bảo vệ hắn ta rất tốt.
Hắn ta biết vòng xoáy sẽ đưa mình đến nơi nào, không biết mới là nguy hiểm nhất. Chờ đến khi vòng xoáy ngừng lại, trước mắt hắn ta xuất hiện một ngôi miếu cổ.
Trên miếu cổ có một tấm biển ghi một chữ đạo.
Quân Dịch An đề phòng, nhanh chóng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra có ngôi miếu cổ nào như thế tồn tại trong vũ trụ.
“Ngươi đến rồi.”
Quân Dịch An che giấu sự thấp thỏm, dời bước tiến vào trong miếu cổ, hắn ta nhìn thấy một nam tử áo trắng đang ngồi ngay ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro