Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Ngạc Nhiên Chứ,...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Diệp Trường Sinh nhìn Diệp Yêu Nhi, lại nói: “Ngươi là Vô Lượng Kiếm Thể, tu luyện Vô Lượng Kiếm Quyết chỉ giúp ngươi một chút mà thôi, kiếm kỹ trọng ý, không trọng hình, kiếm tùy ý mà động mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.”
m thanh vừa dứt.
Hắn đi về phía Tiêu Linh Khanh: “Có phục hay không, còn muốn đánh một trận nữa không?”
Tiêu Linh Khanh hơi híp mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Chúng ta không sớm thì muộn sẽ còn đánh một trận nữa, đến lúc đó ta nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần.”
Diệp Trường Sinh nói: “Có biết vì sao ngươi còn sống không?”
Tiêu Linh Khanh run lên: “Ngươi không giết được ta?”
“Thật sự ngớ ngẩn, giết ngươi dễ như trở bàn tay, sở dĩ lần này không giết ngươi là bởi vì Diệp gia thiếu Hoang Cổ quốc các ngươi một cái nhân tình.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói xong, ngừng tạm, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt: “Từ sau lần này, Diệp gia không nợ Hoang Cổ Thần Quốc các ngươi nữa, nếu còn dám càn rỡ ở Diệp gia, ngươi sẽ phải chết không nghi ngờ.”
. . .
Trong Kiếm Mộ.
Diệp Thương Vân nghe vậy, trong lòng bèn hớn hở, ông chẳng ngờ Diệp Trường Sinh dùng có đôi ba câu là có thể giải quyết ân oán giữa Diệp gia và Hoang Cổ Thần Quốc.
Từ nay về sau, Diệp quan không còn nợ Hoang Cổ Thần Quốc gì nữa. Hay nói một cách khác, Hoang Cổ Quốc mà khiêu khích Diệp gia thì Diệp gia sẽ thẳng thừng xử lí, quyết không nương tay.
Lúc này…
Diệp Trường Sinh trở lại bên người Diệp Thương Vân: “Gia gia, Kiếm Trì tẩy lễ bao giờ thì bắt đầu?”
“Sắp rồi.” Diệp Thương Vân hơi ngẩn ra một lát, ông vô cùng vừa lòng bảo: “Tiểu tử này giữ nhiều bí mật quá, rốt cuộc ngươi làm kiểu gì mà ra linh khí biến hóa như ban nãy thế?”
Diệp Trường Sinh đáp: “Linh khí biến hóa? Tôn nhi đâu có làm được, ảo ảnh ban nãy xuất hiện là do công pháp của tôn nhi, có thời gian tôn nhi sẽ kể tường tận cho gia gia nghe.”
Diệp Thương Vân gật đầu, lớn giọng nói: “Trận thách chiến đã kết thúc, Kiếm Trì tẩy lễ sẽ bắt đầu ngay bây giờ, tất cả mọi người chuẩn bị.”
Vào lúc này.
Tiêu Linh Khanh từ từ đứng dậy, nàng ta lau đi vết máu bên khóe miệng, giơ tay bỏ một viên đan được vào miệng, đôi mắt nàng ta quỷ quyệt như rắn độc, hoàn toàn là ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.
Hắc Vô Diện xuất hiện bên người Tiêu Linh Khanh, bà ta thấp giọng nói: “Khanh Nhi, không được lỗ mãng, cứ tham gia Kiếm Trì tẩy lễ đã. Ngươi bái sư Diệp gia hai năm là vì ngày hôm nay, dù thế nào cũng không thể để lỡ.”
Nói đến đây, bà ta ngừng lại trong giây lát, đoạn tiếp tục: “Cái tên Diệp Trường Sinh này quá thần bí, vừa nãy hắn ta đánh bại ngươi mà chẳng cần dùng đến kiếm.”
Tiêu Linh Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi ta thôn tính được kiếm khí của Kiếm Trì, ta nhất định sẽ giết chết hắn ta.”
Trong lòng nàng ta vô cùng rạch ròi, nếu như nàng ta không giết Diệp Trường Sinh, đạo tâm của nàng ta sẽ gặp khó khăn, đối với con đường tu luyện sau này của nàng ta chỉ có hại chứ không có lợi.
Tiếp đó, nàng ta dời bước đi về phía Kiếm Trì. Cùng lúc ấy, đệ tử của chư phong cũng đã lần lượt tiến vào Kiếm Trì, từng vòng kiếm khí xuất hiện bên người chúng đệ tử.
Vòng xoáy kiếm khí xung quanh mỗi người không giống nhau. Những kẻ có thực lực và kiếm thể lớn mạnh, vòng xoáy kiếm khí ngưng tụ quanh người bọn họ sẽ lớn, những kẻ ngược lại thì sẽ nhỏ hơn một chút.
Tiêu Linh Khanh tới bên Kiếm Trì, nàng ta thả người nhảy xuống, bóng người sa vào bên trong hồ. Trong chốc lát, khắp Kiếm Trì đều bắt đầu sục sôi cả lên.
Thậm chí kiếm khí tụ tập lại của ba người Diệp Yêu Nhi, Diệp Phá Thiên và Diệp Diệt Đạo cũng đang điên cuồng chảy về phía Tiêu Linh Khanh.
Thấy vậy, sắc mặt của Diệp Thương Vân, các tộc lão và chư vị Phong chủ đều thay đổi. Trước kia khi Tiêu Linh Khanh chiếm đoạt kiếm khí của Diệp Yêu Nhi, bọn họ đã phát hiện ra manh mối, ban đầu bọn họ định ngăn cản không cho Tiêu Linh Khanh tiến vào Kiếm Trì, song lại sợ bị người ta đặt điều.
“Công pháp tu luyện của nàng ta không hề đơn giản, lại cộng thêm Vô Cấu Kiếm Thể của nàng ta nữa, xem ra Kiếm Trì tẩy lễ năm năm một lần này chỉ mình nàng ta là được hời thôi.”
Sắc mặt của các vị Phong chủ đều vô cùng khó coi, bọn họ vốn tưởng các đệ tử chư phong có thể giành được Kiếm Trì tẩy lễ mà thức tỉnh kiếm thể, từ đó nâng cao thực lực của chư phong.
Mà giờ lại để Tiêu Linh Khanh chiếm hời, chuyện này chẳng khác gì cải trắng nhà mình bị lợn phá nát.
Đúng là ghê tởm cùng cực.
Ánh mắt của Hắc Vô Diện lướt qua đám người Diệp gia, bà ta nói nhỏ: “Kiếm khí bên trong Kiếm Trì chỉ có thể thuộc về một mình Khanh Nhi, khi kiếm quyết bị cắn nuốt, tất cả kiếm khí đều không có chỗ mà lẩn trốn.”
Bên trong Kiếm Trì, Tiêu Linh Khanh nhìn kiếm khí đang không ngừng quy tụ lại ở phía xa xa, nàng ta lại hăm hở, nét mặt ngạo mạn vô cùng, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Diệp Trường Sinh đang ở bên ngoài Kiếm Trì: “Sao nào, ngươi không dám xuống à?”
m thanh vừa dứt.
Hắn đi về phía Tiêu Linh Khanh: “Có phục hay không, còn muốn đánh một trận nữa không?”
Tiêu Linh Khanh hơi híp mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Chúng ta không sớm thì muộn sẽ còn đánh một trận nữa, đến lúc đó ta nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần.”
Diệp Trường Sinh nói: “Có biết vì sao ngươi còn sống không?”
Tiêu Linh Khanh run lên: “Ngươi không giết được ta?”
“Thật sự ngớ ngẩn, giết ngươi dễ như trở bàn tay, sở dĩ lần này không giết ngươi là bởi vì Diệp gia thiếu Hoang Cổ quốc các ngươi một cái nhân tình.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói xong, ngừng tạm, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt: “Từ sau lần này, Diệp gia không nợ Hoang Cổ Thần Quốc các ngươi nữa, nếu còn dám càn rỡ ở Diệp gia, ngươi sẽ phải chết không nghi ngờ.”
. . .
Trong Kiếm Mộ.
Diệp Thương Vân nghe vậy, trong lòng bèn hớn hở, ông chẳng ngờ Diệp Trường Sinh dùng có đôi ba câu là có thể giải quyết ân oán giữa Diệp gia và Hoang Cổ Thần Quốc.
Từ nay về sau, Diệp quan không còn nợ Hoang Cổ Thần Quốc gì nữa. Hay nói một cách khác, Hoang Cổ Quốc mà khiêu khích Diệp gia thì Diệp gia sẽ thẳng thừng xử lí, quyết không nương tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này…
Diệp Trường Sinh trở lại bên người Diệp Thương Vân: “Gia gia, Kiếm Trì tẩy lễ bao giờ thì bắt đầu?”
“Sắp rồi.” Diệp Thương Vân hơi ngẩn ra một lát, ông vô cùng vừa lòng bảo: “Tiểu tử này giữ nhiều bí mật quá, rốt cuộc ngươi làm kiểu gì mà ra linh khí biến hóa như ban nãy thế?”
Diệp Trường Sinh đáp: “Linh khí biến hóa? Tôn nhi đâu có làm được, ảo ảnh ban nãy xuất hiện là do công pháp của tôn nhi, có thời gian tôn nhi sẽ kể tường tận cho gia gia nghe.”
Diệp Thương Vân gật đầu, lớn giọng nói: “Trận thách chiến đã kết thúc, Kiếm Trì tẩy lễ sẽ bắt đầu ngay bây giờ, tất cả mọi người chuẩn bị.”
Vào lúc này.
Tiêu Linh Khanh từ từ đứng dậy, nàng ta lau đi vết máu bên khóe miệng, giơ tay bỏ một viên đan được vào miệng, đôi mắt nàng ta quỷ quyệt như rắn độc, hoàn toàn là ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.
Hắc Vô Diện xuất hiện bên người Tiêu Linh Khanh, bà ta thấp giọng nói: “Khanh Nhi, không được lỗ mãng, cứ tham gia Kiếm Trì tẩy lễ đã. Ngươi bái sư Diệp gia hai năm là vì ngày hôm nay, dù thế nào cũng không thể để lỡ.”
Nói đến đây, bà ta ngừng lại trong giây lát, đoạn tiếp tục: “Cái tên Diệp Trường Sinh này quá thần bí, vừa nãy hắn ta đánh bại ngươi mà chẳng cần dùng đến kiếm.”
Tiêu Linh Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi ta thôn tính được kiếm khí của Kiếm Trì, ta nhất định sẽ giết chết hắn ta.”
Trong lòng nàng ta vô cùng rạch ròi, nếu như nàng ta không giết Diệp Trường Sinh, đạo tâm của nàng ta sẽ gặp khó khăn, đối với con đường tu luyện sau này của nàng ta chỉ có hại chứ không có lợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp đó, nàng ta dời bước đi về phía Kiếm Trì. Cùng lúc ấy, đệ tử của chư phong cũng đã lần lượt tiến vào Kiếm Trì, từng vòng kiếm khí xuất hiện bên người chúng đệ tử.
Vòng xoáy kiếm khí xung quanh mỗi người không giống nhau. Những kẻ có thực lực và kiếm thể lớn mạnh, vòng xoáy kiếm khí ngưng tụ quanh người bọn họ sẽ lớn, những kẻ ngược lại thì sẽ nhỏ hơn một chút.
Tiêu Linh Khanh tới bên Kiếm Trì, nàng ta thả người nhảy xuống, bóng người sa vào bên trong hồ. Trong chốc lát, khắp Kiếm Trì đều bắt đầu sục sôi cả lên.
Thậm chí kiếm khí tụ tập lại của ba người Diệp Yêu Nhi, Diệp Phá Thiên và Diệp Diệt Đạo cũng đang điên cuồng chảy về phía Tiêu Linh Khanh.
Thấy vậy, sắc mặt của Diệp Thương Vân, các tộc lão và chư vị Phong chủ đều thay đổi. Trước kia khi Tiêu Linh Khanh chiếm đoạt kiếm khí của Diệp Yêu Nhi, bọn họ đã phát hiện ra manh mối, ban đầu bọn họ định ngăn cản không cho Tiêu Linh Khanh tiến vào Kiếm Trì, song lại sợ bị người ta đặt điều.
“Công pháp tu luyện của nàng ta không hề đơn giản, lại cộng thêm Vô Cấu Kiếm Thể của nàng ta nữa, xem ra Kiếm Trì tẩy lễ năm năm một lần này chỉ mình nàng ta là được hời thôi.”
Sắc mặt của các vị Phong chủ đều vô cùng khó coi, bọn họ vốn tưởng các đệ tử chư phong có thể giành được Kiếm Trì tẩy lễ mà thức tỉnh kiếm thể, từ đó nâng cao thực lực của chư phong.
Mà giờ lại để Tiêu Linh Khanh chiếm hời, chuyện này chẳng khác gì cải trắng nhà mình bị lợn phá nát.
Đúng là ghê tởm cùng cực.
Ánh mắt của Hắc Vô Diện lướt qua đám người Diệp gia, bà ta nói nhỏ: “Kiếm khí bên trong Kiếm Trì chỉ có thể thuộc về một mình Khanh Nhi, khi kiếm quyết bị cắn nuốt, tất cả kiếm khí đều không có chỗ mà lẩn trốn.”
Bên trong Kiếm Trì, Tiêu Linh Khanh nhìn kiếm khí đang không ngừng quy tụ lại ở phía xa xa, nàng ta lại hăm hở, nét mặt ngạo mạn vô cùng, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Diệp Trường Sinh đang ở bên ngoài Kiếm Trì: “Sao nào, ngươi không dám xuống à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro