Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Ngươi Sẽ Chết
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Sau khi vào thành.
Hắn đi dọc theo con phố dài, ngay lúc này, từ trời cao truyền đến một tiếng động, mặt đất dưới chân nhẹ nhàng rung lên giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tu sĩ trên đường lần lượt tránh đi, chừa ra một con đường, Diệp Trường Sinh nhìn theo tiếng động, ánh mắt dừng lại trên người một thiếu niên.
Thiếu niên này khoác trên người một chiếc áo mãng bào màu đen, dưới đáy quần có một con thú khổng lồ màu đỏ rực, một người một thú uy phong lẫm liệt.
“Thái Tử Hoang Cổ, không nghĩ tới thế mà hắn ta cũng đến Hỏa Vân Thành, xem ra người nhận chí bảo của Hỏa Vân Sơn này không ai khác ngoài hắn ta.”
“Đúng vậy, Thái Tử Hoang Cổ không hổ là người trẻ tuổi đệ nhất Thần Quốc, tuổi còn trẻ như vậy đã là Bán Thánh. Sau chuyến đi Hỏa Vân Sơn này, hắn ta rất có hi vọng thăng cấp lên Thánh Giả, phá kỷ lục, trở thành Thánh Giả trẻ tuổi nhất Hoang Cổ Thiên Vực.”
“Hâm mộ quá, người ta sinh ra đã ở đỉnh cao, có lẽ chúng ta có nỗ lực cả đời cũng không bằng người mới sinh ra, không nói nữa, không nói nữa, đến Di Hồng Viện sống qua ngày thôi!”
Diệp Trường Sinh nghe cuộc trò chuyện của mấy người họ, biết thiếu niên trước mắt chính là Thái Tử Hoang Cổ, cũng chính là ca ca của Tiêu Linh Khanh.
Nhưng hơi yếu đuối nhỉ!
Lớn như vậy mới là Bán Thánh, quá tầm thường rồi.
Theo giọng nói phát ra, hắn phát hiện Tiêu Thiên Hỏa đang nhìn về phía mình, lập tức xoay người rời đi không dừng lại.
Trên lưng con thú khổng lồ, hai mắt Tiêu Thiên Hỏa sáng lên, ánh mắt rơi vào phía sau lưng Diệp Trường Sinh, đứa nhỏ này rất kỳ quái, hắn ta không thể nhìn thấu.
Sau sự nghi hoặc ngắn ngủi,Tiêu Thiên Hỏa liền ném Diệp Trường Sinh lên trên chín tầng mây, bắt đầu hưởng thụ sự vui sướng khi được sùng bái.
Hắn ta thực hưởng thụ loại cảm giác quân lâm thiên hạ này.
…
Thời gian trôi qua một nén nhang.
Diệp Trường Sinh đi vào một khu rừng rậm bên ngoài Hỏa Vân Thành, bóng dáng phía trước bất ngờ ngừng lại: “Đi theo cả chặng đường rồi, mau xuất hiện đi!”
Hai nữ tử mặc áo choàng đỏ từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh, hai nữ tử nở nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt của họ không tự chủ được nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Sinh như không thể rời mắt.
Diệp Trường Sinh cảm giác được ánh mắt hai nàng, như thế nào còn di chuyển hướng xuống phía dưới...
Một nữ tử cười khanh khách nói: “Tiểu đệ đệ lớn lên thật đẹp, một mình chạy khỏi nhà?”
Diệp Trường Sinh thấp giọng nói: “Hai nữ thí chủ có chuyện gì không?”
Nữ tử nói: “Ngươi là đệ tử tục gia của Phật môn?”
Diệp trường sinh nói: “Không phải, có chuyện gì thì nói đi, đừng đừng lãng phí thời gian của ta.”
Nữ tử nhoẻn miệng cười, hai tròng mắt chớp động: “Tiểu đệ đệ một mình ở Hỏa Vân Sơn, sẽ rất nguy hiểm, có muốn tỷ tỷ đưa ngươi một đoạn đường.”
Nói xong nàng ta liền đi về phía Diệp Trường Sinh, tạo bộ dáng õng ẹo khiến người ta buồn nôn.
Diệp Trường Sinh sống qua hai kiếp, nữ tử thế nào mà chưa thấy qua, hắn đã sớm đạt tới xem khắp thiên hạ trong lòng vẫn không hề quan tâm gì rồi.
Nữ nhân trước mắt này muốn làm gì, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Keng.
Một tiếng kêu vang lên, Tru Tiên Kiếm chỉ thẳng vào người nữ tử, Diệp Trường Sinh nói: “Đến gần thêm một bước nữa, ngươi sẽ chết.”
Nữ tử kinh ngạc nhìn Diệp Trường Sinh, giống như lại nói, tiểu tử này lại bắt đầu khoác lác rồi, không ai quản được?
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ chính là thấy ngươi một người hành tẩu giang hồ, thật sự là quá nguy hiểm, nhất thời không tự chủ được chính mình muốn bảo vệ ngươi.”
Mẹ nó, ngươi hát Liêu Trai với ta?
Trong lòng Diệp Trường Sinh vô thức chửi thề, thực lực mới chỉ là Tôn Giả Cảnh còn muốn bảo vệ hắn, thời buổi này khoác lác không bị phạt tiền à?
Ngừng một chút, hắn trầm giọng nói: “Bỏ đi, ta không chấp tiểu nhân, các ngươi đi đi.”
Đúng lúc này, ba nam tử từ rừng rậm đi ra, rất nhanh đã tới trước mặt Diệp Trường Sinh, tên đại hán cầm đầu nói: “Hàn Thiên Kiều, hiện tại đến cả một tiểu hài tử mà ngươi cũng không buông tha.”
Hàn Thiên Kiều nói: “Cơ Nhĩ Đại, ngươi muốn làm gì, hắn chính là đệ đệ của ta, mau thu hồi chút tâm tư đó của ngươi đi.”
Cơ Nhĩ Đại đáp: “Thiên Kiều, tóc đứa nhỏ này còn chưa mọc hết, chúng ta liên thủ giết hắn, chia đều linh giới của hắn được không?”
Nghe lời này của Cơ Nhĩ Đại, sắc mặt Diệp Trường Sinh khó coi, mẹ nó đây là xem thường cự long của hắn à?
Con chim tuy nhỏ nhưng vờn được cả bầu trời.
Thân thể nhỏ bé ẩn chứa một năng lượng khổng lồ, bọn họ đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn nhất chính là không nên khinh thường hắn.
Xoẹt.
Diệp Trường Sinh phất nhẹ ống tay áo, Tru Tiên Kiếm bay thẳng về phía Hàn Thiên Kiều biến thành một đạo ánh sáng xuyên qua giữa lông mày của Cơ Nhĩ Đại
Một kiếm nháy mắt hạ gục, sạch sẽ lưu loát.
Hắn đi dọc theo con phố dài, ngay lúc này, từ trời cao truyền đến một tiếng động, mặt đất dưới chân nhẹ nhàng rung lên giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tu sĩ trên đường lần lượt tránh đi, chừa ra một con đường, Diệp Trường Sinh nhìn theo tiếng động, ánh mắt dừng lại trên người một thiếu niên.
Thiếu niên này khoác trên người một chiếc áo mãng bào màu đen, dưới đáy quần có một con thú khổng lồ màu đỏ rực, một người một thú uy phong lẫm liệt.
“Thái Tử Hoang Cổ, không nghĩ tới thế mà hắn ta cũng đến Hỏa Vân Thành, xem ra người nhận chí bảo của Hỏa Vân Sơn này không ai khác ngoài hắn ta.”
“Đúng vậy, Thái Tử Hoang Cổ không hổ là người trẻ tuổi đệ nhất Thần Quốc, tuổi còn trẻ như vậy đã là Bán Thánh. Sau chuyến đi Hỏa Vân Sơn này, hắn ta rất có hi vọng thăng cấp lên Thánh Giả, phá kỷ lục, trở thành Thánh Giả trẻ tuổi nhất Hoang Cổ Thiên Vực.”
“Hâm mộ quá, người ta sinh ra đã ở đỉnh cao, có lẽ chúng ta có nỗ lực cả đời cũng không bằng người mới sinh ra, không nói nữa, không nói nữa, đến Di Hồng Viện sống qua ngày thôi!”
Diệp Trường Sinh nghe cuộc trò chuyện của mấy người họ, biết thiếu niên trước mắt chính là Thái Tử Hoang Cổ, cũng chính là ca ca của Tiêu Linh Khanh.
Nhưng hơi yếu đuối nhỉ!
Lớn như vậy mới là Bán Thánh, quá tầm thường rồi.
Theo giọng nói phát ra, hắn phát hiện Tiêu Thiên Hỏa đang nhìn về phía mình, lập tức xoay người rời đi không dừng lại.
Trên lưng con thú khổng lồ, hai mắt Tiêu Thiên Hỏa sáng lên, ánh mắt rơi vào phía sau lưng Diệp Trường Sinh, đứa nhỏ này rất kỳ quái, hắn ta không thể nhìn thấu.
Sau sự nghi hoặc ngắn ngủi,Tiêu Thiên Hỏa liền ném Diệp Trường Sinh lên trên chín tầng mây, bắt đầu hưởng thụ sự vui sướng khi được sùng bái.
Hắn ta thực hưởng thụ loại cảm giác quân lâm thiên hạ này.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian trôi qua một nén nhang.
Diệp Trường Sinh đi vào một khu rừng rậm bên ngoài Hỏa Vân Thành, bóng dáng phía trước bất ngờ ngừng lại: “Đi theo cả chặng đường rồi, mau xuất hiện đi!”
Hai nữ tử mặc áo choàng đỏ từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh, hai nữ tử nở nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt của họ không tự chủ được nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Sinh như không thể rời mắt.
Diệp Trường Sinh cảm giác được ánh mắt hai nàng, như thế nào còn di chuyển hướng xuống phía dưới...
Một nữ tử cười khanh khách nói: “Tiểu đệ đệ lớn lên thật đẹp, một mình chạy khỏi nhà?”
Diệp Trường Sinh thấp giọng nói: “Hai nữ thí chủ có chuyện gì không?”
Nữ tử nói: “Ngươi là đệ tử tục gia của Phật môn?”
Diệp trường sinh nói: “Không phải, có chuyện gì thì nói đi, đừng đừng lãng phí thời gian của ta.”
Nữ tử nhoẻn miệng cười, hai tròng mắt chớp động: “Tiểu đệ đệ một mình ở Hỏa Vân Sơn, sẽ rất nguy hiểm, có muốn tỷ tỷ đưa ngươi một đoạn đường.”
Nói xong nàng ta liền đi về phía Diệp Trường Sinh, tạo bộ dáng õng ẹo khiến người ta buồn nôn.
Diệp Trường Sinh sống qua hai kiếp, nữ tử thế nào mà chưa thấy qua, hắn đã sớm đạt tới xem khắp thiên hạ trong lòng vẫn không hề quan tâm gì rồi.
Nữ nhân trước mắt này muốn làm gì, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Keng.
Một tiếng kêu vang lên, Tru Tiên Kiếm chỉ thẳng vào người nữ tử, Diệp Trường Sinh nói: “Đến gần thêm một bước nữa, ngươi sẽ chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ tử kinh ngạc nhìn Diệp Trường Sinh, giống như lại nói, tiểu tử này lại bắt đầu khoác lác rồi, không ai quản được?
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ chính là thấy ngươi một người hành tẩu giang hồ, thật sự là quá nguy hiểm, nhất thời không tự chủ được chính mình muốn bảo vệ ngươi.”
Mẹ nó, ngươi hát Liêu Trai với ta?
Trong lòng Diệp Trường Sinh vô thức chửi thề, thực lực mới chỉ là Tôn Giả Cảnh còn muốn bảo vệ hắn, thời buổi này khoác lác không bị phạt tiền à?
Ngừng một chút, hắn trầm giọng nói: “Bỏ đi, ta không chấp tiểu nhân, các ngươi đi đi.”
Đúng lúc này, ba nam tử từ rừng rậm đi ra, rất nhanh đã tới trước mặt Diệp Trường Sinh, tên đại hán cầm đầu nói: “Hàn Thiên Kiều, hiện tại đến cả một tiểu hài tử mà ngươi cũng không buông tha.”
Hàn Thiên Kiều nói: “Cơ Nhĩ Đại, ngươi muốn làm gì, hắn chính là đệ đệ của ta, mau thu hồi chút tâm tư đó của ngươi đi.”
Cơ Nhĩ Đại đáp: “Thiên Kiều, tóc đứa nhỏ này còn chưa mọc hết, chúng ta liên thủ giết hắn, chia đều linh giới của hắn được không?”
Nghe lời này của Cơ Nhĩ Đại, sắc mặt Diệp Trường Sinh khó coi, mẹ nó đây là xem thường cự long của hắn à?
Con chim tuy nhỏ nhưng vờn được cả bầu trời.
Thân thể nhỏ bé ẩn chứa một năng lượng khổng lồ, bọn họ đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn nhất chính là không nên khinh thường hắn.
Xoẹt.
Diệp Trường Sinh phất nhẹ ống tay áo, Tru Tiên Kiếm bay thẳng về phía Hàn Thiên Kiều biến thành một đạo ánh sáng xuyên qua giữa lông mày của Cơ Nhĩ Đại
Một kiếm nháy mắt hạ gục, sạch sẽ lưu loát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro