Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Nhảy Chương
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
So ra, Diệp Trường Sinh tin Cửu Vô Địch hơn, chớ thấy lúc trước hắn ra tay với mình, nhưng hắn nói rất phù hợp.
Cửu Vô Địch nhìn Diệp Trường Sinh: “Ta nói xong rồi, ngươi đi đi! Đừng mơ muốn phương pháp điều khiển tháp Tà Thần.”
“Ta đã bỏ lỡ một lần, không thể sai thêm nữa.”
Thân ảnh Diệp Trường Sinh lóe lên, tan biến trong tháp Ngục Kiếm. Hắn trở lại tầng thứ nhất của tháp Tà Thần, đi tới cửa vào tầng thứ hai.
Hắn biết Cổ Trần bị phong ấn ở tầng cao nhất, nghĩa là có không ít chí bảo, có một ít do Quạ Đen tìm về cho Cửu Vô Địch.
Có điều, ít chí bảo đó sẽ nhanh chóng thuộc về hắn.
Khi tiến lên, tâm thần hắn khẽ động: [Hệ thống, không đánh dấu Hắc Ám Cấm Khu sao?]
[Chủ nhân có nghe không, đinh, chúc mừng chủ nhân đã đánh dấu Hắc Ám Cấm Khu, đạt được tháp Tà Thần.]
Diệp Trường Sinh: “…”
Chủ nhân đừng suy nghĩ linh tinh, không cần đánh dấu Hắc Ám Cấm Khu.
Nghĩ cái rắm…
Diệp Trường Sinh biết hệ thống lại chuẩn bị khoác lác, hắn vội vàng đi đến cửa vào tầng thứ hai.
Lúc này, giọng nói Cổ Trần truyền đến: “Công tử, chúng ta trò chuyện tiếp.”
Diệp Trường Sinh nói: “Im miệng.”
Cổ Trần: “…”
“Công tử, có phải giữa chúng ta có chút hiểu lầm không?”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Im miệng, nếu lại nói tiếp, ngươi có tin ta để Cửu Vô Địch trở về không?”
Câu nói này khiến Cổ Trần sợ hãi: “Các hạ chớ nói đùa, nếu ngươi thả Cửu Vô Địch, chắn chắn hắn sẽ ra tay với ngươi.”
Diệp Trường Sinh tiếp tục tiến lên.
Không biết qua bao lâu, hắn đã xử lý xong chí bảo trong tháp Tà Thần, thở dài một hơi: “Mệt mỏi quá, thì ra xử lý chí bảo cũng mệt mỏi như vậy.”
Sau khi trở lại tầng thứ nhất, hắn ngắm nhìn bốn phía, đồ nên cầm cũng đã cầm, ở lại Hắc Ám Cấm Khu chính là lãng phí thời gian.
Hắn còn phải làm rất nhiều việc.
Bịch.
Diệp Trường Sinh tiện tay vung lên, Cửu Vô Địch bay ra từ bên trong tháp Ngục Kiếm: “Ngươi tiếp tục ở lại nơi này trấn thủ!”
Cửu Vô Địch giật mình: “Vì sao lại thả ta ra?”
Diệp Trường Sinh nói: “Sao? Ngươi muốn vào lại? Chuyện cũ của ngươi đả động đến ta.”
Cửu Vô Địch cười nói: “Tiểu hữu, chúng ta cũng xem như không đánh thì không quen, lần này lão phu nợ ngươi một nhân tình.”
“Lão phu có ít chí bảo trong tháp Tà Thần, nếu tiểu hữu không…”
Diệp Trường Sinh nói: “Không cần bận rộn, tháp này trừ tầng cao nhất, chỗ khác đều trống.”
Cửu Vô Địch biến sắc, từ từ đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một lệnh bài: “Tự Liệt Lệnh này cho ngươi. Nếu sau này gặp chuyện không giải quyết được, ngươi cầm nó đi thành Tự Liệt, tự nhiên sẽ có người giải quyết rắc rối cho ngươi.”
“Còn thanh kiếm này, nó có thể là chí bảo siêu cấp của Nghịch Thiên Tà Thần Tộc, ta cũng đưa cho ngươi.”
“Thật ngại quá.”
Diệp Trường Sinh nói xong, hắn thu Tự Liệt lệnh vào trong hệ thống: “Tiểu Cổ, Cửu Vô Địch đã trở lại, không phải ngươi nói muốn giết hắn sao?”
Cổ Trần: “…”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Cửu Vô ĐỊch, ngươi nhất định đừng để Cổ Trần rời khỏi tháp Tà Thần. Lúc nãy hắn nói nếu hắn ra ngoài sẽ lật đổ Tự Liệt Cung các ngươi.”
Cổ Trần: “…”
Từ không thành có nhưng không phản bác được, lăng không tưởng tượng, ám độ trần thương, Diệp Trường Sinh muốn hắn ta phải chết sao?
Hắn ta không nghĩ rằng Diệp Trường Sinh lại không biết xấu hổ như vậy. Không thả hắn ta ra ngoài thì thôi đi, thế mà lại biến chiến tranh thành tơ lụa với Cửu Vô Địch, quan trọng nhất là còn vu oan cho hắn ta.
Người trẻ tuổi này quá xấu xa rồi.
Diệp Trường Sinh đứng dậy ra khỏi tháp Tà Thần: “Không cần tiễn, trông giữ tháp cho tốt.”
Cửu Vô Địch nói: “Còn không biết tên của tiểu hữu là gì?”
“Ta tên Trường Sinh.”
Dứt lời, Diệp Trường Sinh hóa thành một vệt sang, bay xuyên qua Hắc Ám Cấm Khu.
Giờ khắc này, trong tháp Tà Thần.
Cửu Vô Địch đã bố trí xong một tòa đại trận: “Cửu Trần, ngươi mãi mãi đừng ra ngoài, chờ chết đi.”
Cổ Trần tức giận: “Cửu Vô Địch, rốt cuộc ngươi đã nói gì lại khiến hắn thả ngươi đi?”
Cửu Vô Địch: “Ăn ngay nói thật, không phải ai cũng dối trá giống ngươi.”
Tầng cao nhất của tháp Tà Thần truyền đến từng đợt sóng linh khí vô cùng cuồng bạo, có thể tưởng tượng ra Cổ Trần tức giận cỡ nào.
Cửu Vô Địch ngồi xếp bằng, trên đỉnh đầu có một đại trận bao phủ. Hắn tự mình lẩm bẩm, đạo tâm không ổn định thì không thể chạm tới đỉnh cao võ đạo.
Ngày tháng sau này, hắn vẫn nên luyện tâm cho tốt!
Một bên khác.
Sau khi rời khỏi Hắc Ám Cấm Khu, Diệp Trường Sinh bay xuống bên cạnh Cửu Sắc. Cửu Sắc thấy Diệp Trường Sinh trở về: “Trở về rồi, thu hoạch thế nào?”
Diệp Trường Sinh nói: “Không có thu hoạch gì, có điều ta mang nó về cho ngươi.”
Dứt lời, lòng bàn tay hắn xuất hiện một linh hồn thể chính là Quạ Đen: “Lão Cửu, không cần ta giúp ngươi tái tạo lại thân thể chứ?”
Cửu Sắc nhận lấy linh hồn thể Quạ Đen: “Không cần, không cần, tự ta làm là được rồi.”
Diệp Trường Sinh thấy Cửu Sắc vui vẻ giống như đứa trẻ, biết tình nghĩa huynh đệ giữa hắn và Quạ Đen rất sâu: “Đi thôi, chúng ta về Hỗn Độn Thế Giới trước.”
Cửu Vô Địch nhìn Diệp Trường Sinh: “Ta nói xong rồi, ngươi đi đi! Đừng mơ muốn phương pháp điều khiển tháp Tà Thần.”
“Ta đã bỏ lỡ một lần, không thể sai thêm nữa.”
Thân ảnh Diệp Trường Sinh lóe lên, tan biến trong tháp Ngục Kiếm. Hắn trở lại tầng thứ nhất của tháp Tà Thần, đi tới cửa vào tầng thứ hai.
Hắn biết Cổ Trần bị phong ấn ở tầng cao nhất, nghĩa là có không ít chí bảo, có một ít do Quạ Đen tìm về cho Cửu Vô Địch.
Có điều, ít chí bảo đó sẽ nhanh chóng thuộc về hắn.
Khi tiến lên, tâm thần hắn khẽ động: [Hệ thống, không đánh dấu Hắc Ám Cấm Khu sao?]
[Chủ nhân có nghe không, đinh, chúc mừng chủ nhân đã đánh dấu Hắc Ám Cấm Khu, đạt được tháp Tà Thần.]
Diệp Trường Sinh: “…”
Chủ nhân đừng suy nghĩ linh tinh, không cần đánh dấu Hắc Ám Cấm Khu.
Nghĩ cái rắm…
Diệp Trường Sinh biết hệ thống lại chuẩn bị khoác lác, hắn vội vàng đi đến cửa vào tầng thứ hai.
Lúc này, giọng nói Cổ Trần truyền đến: “Công tử, chúng ta trò chuyện tiếp.”
Diệp Trường Sinh nói: “Im miệng.”
Cổ Trần: “…”
“Công tử, có phải giữa chúng ta có chút hiểu lầm không?”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Im miệng, nếu lại nói tiếp, ngươi có tin ta để Cửu Vô Địch trở về không?”
Câu nói này khiến Cổ Trần sợ hãi: “Các hạ chớ nói đùa, nếu ngươi thả Cửu Vô Địch, chắn chắn hắn sẽ ra tay với ngươi.”
Diệp Trường Sinh tiếp tục tiến lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết qua bao lâu, hắn đã xử lý xong chí bảo trong tháp Tà Thần, thở dài một hơi: “Mệt mỏi quá, thì ra xử lý chí bảo cũng mệt mỏi như vậy.”
Sau khi trở lại tầng thứ nhất, hắn ngắm nhìn bốn phía, đồ nên cầm cũng đã cầm, ở lại Hắc Ám Cấm Khu chính là lãng phí thời gian.
Hắn còn phải làm rất nhiều việc.
Bịch.
Diệp Trường Sinh tiện tay vung lên, Cửu Vô Địch bay ra từ bên trong tháp Ngục Kiếm: “Ngươi tiếp tục ở lại nơi này trấn thủ!”
Cửu Vô Địch giật mình: “Vì sao lại thả ta ra?”
Diệp Trường Sinh nói: “Sao? Ngươi muốn vào lại? Chuyện cũ của ngươi đả động đến ta.”
Cửu Vô Địch cười nói: “Tiểu hữu, chúng ta cũng xem như không đánh thì không quen, lần này lão phu nợ ngươi một nhân tình.”
“Lão phu có ít chí bảo trong tháp Tà Thần, nếu tiểu hữu không…”
Diệp Trường Sinh nói: “Không cần bận rộn, tháp này trừ tầng cao nhất, chỗ khác đều trống.”
Cửu Vô Địch biến sắc, từ từ đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một lệnh bài: “Tự Liệt Lệnh này cho ngươi. Nếu sau này gặp chuyện không giải quyết được, ngươi cầm nó đi thành Tự Liệt, tự nhiên sẽ có người giải quyết rắc rối cho ngươi.”
“Còn thanh kiếm này, nó có thể là chí bảo siêu cấp của Nghịch Thiên Tà Thần Tộc, ta cũng đưa cho ngươi.”
“Thật ngại quá.”
Diệp Trường Sinh nói xong, hắn thu Tự Liệt lệnh vào trong hệ thống: “Tiểu Cổ, Cửu Vô Địch đã trở lại, không phải ngươi nói muốn giết hắn sao?”
Cổ Trần: “…”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Cửu Vô ĐỊch, ngươi nhất định đừng để Cổ Trần rời khỏi tháp Tà Thần. Lúc nãy hắn nói nếu hắn ra ngoài sẽ lật đổ Tự Liệt Cung các ngươi.”
Cổ Trần: “…”
Từ không thành có nhưng không phản bác được, lăng không tưởng tượng, ám độ trần thương, Diệp Trường Sinh muốn hắn ta phải chết sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta không nghĩ rằng Diệp Trường Sinh lại không biết xấu hổ như vậy. Không thả hắn ta ra ngoài thì thôi đi, thế mà lại biến chiến tranh thành tơ lụa với Cửu Vô Địch, quan trọng nhất là còn vu oan cho hắn ta.
Người trẻ tuổi này quá xấu xa rồi.
Diệp Trường Sinh đứng dậy ra khỏi tháp Tà Thần: “Không cần tiễn, trông giữ tháp cho tốt.”
Cửu Vô Địch nói: “Còn không biết tên của tiểu hữu là gì?”
“Ta tên Trường Sinh.”
Dứt lời, Diệp Trường Sinh hóa thành một vệt sang, bay xuyên qua Hắc Ám Cấm Khu.
Giờ khắc này, trong tháp Tà Thần.
Cửu Vô Địch đã bố trí xong một tòa đại trận: “Cửu Trần, ngươi mãi mãi đừng ra ngoài, chờ chết đi.”
Cổ Trần tức giận: “Cửu Vô Địch, rốt cuộc ngươi đã nói gì lại khiến hắn thả ngươi đi?”
Cửu Vô Địch: “Ăn ngay nói thật, không phải ai cũng dối trá giống ngươi.”
Tầng cao nhất của tháp Tà Thần truyền đến từng đợt sóng linh khí vô cùng cuồng bạo, có thể tưởng tượng ra Cổ Trần tức giận cỡ nào.
Cửu Vô Địch ngồi xếp bằng, trên đỉnh đầu có một đại trận bao phủ. Hắn tự mình lẩm bẩm, đạo tâm không ổn định thì không thể chạm tới đỉnh cao võ đạo.
Ngày tháng sau này, hắn vẫn nên luyện tâm cho tốt!
Một bên khác.
Sau khi rời khỏi Hắc Ám Cấm Khu, Diệp Trường Sinh bay xuống bên cạnh Cửu Sắc. Cửu Sắc thấy Diệp Trường Sinh trở về: “Trở về rồi, thu hoạch thế nào?”
Diệp Trường Sinh nói: “Không có thu hoạch gì, có điều ta mang nó về cho ngươi.”
Dứt lời, lòng bàn tay hắn xuất hiện một linh hồn thể chính là Quạ Đen: “Lão Cửu, không cần ta giúp ngươi tái tạo lại thân thể chứ?”
Cửu Sắc nhận lấy linh hồn thể Quạ Đen: “Không cần, không cần, tự ta làm là được rồi.”
Diệp Trường Sinh thấy Cửu Sắc vui vẻ giống như đứa trẻ, biết tình nghĩa huynh đệ giữa hắn và Quạ Đen rất sâu: “Đi thôi, chúng ta về Hỗn Độn Thế Giới trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro