Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Sáng Thế Thần N...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Sâu không lường được, vô cùng khủng bố.
Hắn ta không nhìn thấu nam tử trước mắt. Mọi việc giống như bí ẩn, trong miếu cổ không có một sợi linh khí nào nhưng lại có thể thấy toàn bộ hình ảnh thay đổi của vũ trụ.
Giống như trước mắt có một chiếc gương, mà nam tử áo trắng đang quan sát tất cả mọi việc xảy ra qua tấm gương này.
“Không biết tiền bối là…”
Nam tử áo trắng nói: “Quỳ xuống, bái sư!”
Quân Dịch An giật mình, khuôn mặt hiện lên vẻ mờ mịt: “Tiền bối…”
Nam tử áo trắng búng ngón tay, không gian trước mắt xuất hiện một bức tranh, đó là hình ảnh trước kia của Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường.
“Kẻ địch của ngươi đã trở về, tốc độ trưởng thành của hắn còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng, ta cho ngươi một cơ hội.”
Quân Dịch An không do dự, bịch một tiếng quỳ xuống: “Đệ tử Quân Dịch An bái kiến sư phụ.”
Nam tử áo trắng nói: “Đứng lên đi, nhân quả của ta và ngươi đã thành, ngươi chính là đồ đệ của Cổ Vô Nhất ta.”
Sắc mặt Quân Dịch An thay đổi, không thể tin nhìn Cổ Vô Nhất: “Thiên… Thiên Đạo.”
Trong bí mật vũ trụ ghi lại rõ ràng, luồng Thiên Đạo đầu tiên của vũ trụ cũng chính là Thiên Đạo đời thứ nhất có tên là Cổ Vô Nhất.
Vậy cũng là chuyện từ rất lâu trước kia, Đạo Linh Nhi đã làm Thiên Đạo bao lâu, sau khi nàng bị phá hủy lại qua bao lâu.
Cứ tính như thế, thời đại của Cổ Vô Nhất cách đây ít nhất một trăm triệu năm.
Quân Dịch An cố gắng kìm nén sự vui vẻ trong long: “Sư phụ, ngươi thật sự chính là Thiên Đạo đời thứ nhất của vũ trụ sao?”
Cổ Vô Nhất không giận tự uy: “Ngươi đang chất vấn ta?”
Quân Dịch An vội vàng nói: “Đệ tử không dám.”
Cổ Vô Nhất búng ngón tay, trước mắt xuất hiện một vòng xoáy hố đen: “Đi vào tiếp nhận truyền thừa, khi nào ngươi đi ra thì chính là tồn tại mạnh nhất vũ trụ.”
Quân Dịch An không do dự tiến vào hố đen. Sau khi biết thân phận của Cổ Vô Nhất, hắn ta hiểu rõ mình căn bản không có cơ hội giãy dụa trước mặt Cổ Vô Nhất.
Bây giờ bọn hắn đã là sư đồ, đương nhiên sẽ nghe sự sắp xếp của sư phụ.
Thật ra trong lòng hắn ta đã vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào mà trở thành đồ đệ của Cổ Vô Nhất.
Thử hỏi vũ trụ này còn ai có thể so bối cảnh với hắn ta?
Diệp Trường Sinh sao? Cặn bã.
Hắn ta nghĩ khi nào rời khỏi hố đen là có thể dễ dàng đánh chết Diệp Trường Sinh thì nhịn không được lại cảm thấy vui vẻ.
Cổ Vô Nhất thấy Quân Dịch An tiến vào hố đen: “Hi vọng ngươi đứng khiến ta thất vọng.”
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn vũ trụ trước mắt, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Trên Phàm Vũ Trụ.
Bóng dáng Diệp Chiến Thiên bay xuống trên đảo nổi. Cuối cùng ông cũng trở về. Sau khi rời khỏi hố đen Phóng Trục, ông lo lắng cho sự an toàn của An Mộng Quân nên nhanh chóng trở về.
Ngay khi ông xuất hiện, Ngao Hoàng và Lão Bạch cũng xuất hiện. Khuôn mặt hai người tươi cười, nhanh chóng đi về phía Diệp Chiến Thiên.
Ngao Hoàng nói: “Lão Diệp, nhanh như vậy mà ngươi đã trở lại, Trường Sinh ở kia không sao chứ?”
Diệp Chiến Thiên nói: “Trường Sinh bình an vô sự, ta lo lắng cho Mộng Quân nên về trước.”
Ngao Hoàng gật đầu: “Đi thôi, Mộng Quân đã sinh một bé gái, nàng đang nghỉ ngơi trong nhà gỗ.”
Khi đang nói chuyện, ba người đi về phía nhà gỗ. Bên ngoài, Diệp Chiến Thiên thấy Lận Phàm đang đọc sách trong tiểu viện.
Lận Phàm còn tỏ vẻ kiêu ngạo, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo, giống như muốn cách xa người ngàn dặm.
Lận Phàm đã nhận ra Diệp Chiến Thiên trở về nhưng vẫn nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay, không có ý định chào hỏi Diệp Chiến Thiên. Hắn nhíu mày kiếm, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Nếu có người thấy sách này của hắn thì nhất định sẽ giật mình, vì trên sách chính là hình ảnh Quân Dịch An nhận Cổ Vô Nhất làm thầy.
Trong giây lát.
Lận Phàm cầm cuốn sách lên, quay đầu nhìn về phía nhà gỗ. Giờ phút này, An Mộng Quân đang ôm đứa nhỏ đi về phía hắn với Diệp Chiến Thiên.
An Mộng Quân nói: “Lận đại ca, đa tạ ngươi đã chăm sóc ta những ngày qua. Hiện tại Chiến Thiên đã trở vê, chúng ta xin đi trước.”
Lận Phàm đi tới trước mặt bốn người, mắt nhìn đứa bé trong ngực bà: “Các ngươi hãy tiếp tục ở lại đây, đừng đi đâu cả.”
“Nhất là đừng bước ra khỏi Phàm Vũ Trụ nửa bước, nếu không đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cũng đừng đi tìm Trường Sinh, hiểu chưa?”
Diệp Chiến Thiên trầm giọng nói: “Lời này của Lận huynh có ý gì?”
Lận Phàm nói: “Chiến Thiên, sau khi ngươi tiến vào Phàm Vũ Trụ thì đã có mấy trăm cường giả cũng đã tới. Ngươi sốt ruột về nhà nên không phát hiện ra bọn hắn.”
“Ngày mà đứa nhỏ ra đời đã xuất hiện dị tượng, rất nhiều tu sĩ đều cho rằng Phàm Vũ Trụ có chí bảo siêu cấp. Sở dĩ bọn hắn không dám tiến vào là do ta bày ra đại trận.”
Diệp Chiến Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, sắc mặt thay đổi. Đúng như Lận Phàm nói, bên ngoài Phàm Vũ Trụ có rất nhiều cường giả.
Hắn ta không nhìn thấu nam tử trước mắt. Mọi việc giống như bí ẩn, trong miếu cổ không có một sợi linh khí nào nhưng lại có thể thấy toàn bộ hình ảnh thay đổi của vũ trụ.
Giống như trước mắt có một chiếc gương, mà nam tử áo trắng đang quan sát tất cả mọi việc xảy ra qua tấm gương này.
“Không biết tiền bối là…”
Nam tử áo trắng nói: “Quỳ xuống, bái sư!”
Quân Dịch An giật mình, khuôn mặt hiện lên vẻ mờ mịt: “Tiền bối…”
Nam tử áo trắng búng ngón tay, không gian trước mắt xuất hiện một bức tranh, đó là hình ảnh trước kia của Cấm Kỵ Cổ Chiến Trường.
“Kẻ địch của ngươi đã trở về, tốc độ trưởng thành của hắn còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng, ta cho ngươi một cơ hội.”
Quân Dịch An không do dự, bịch một tiếng quỳ xuống: “Đệ tử Quân Dịch An bái kiến sư phụ.”
Nam tử áo trắng nói: “Đứng lên đi, nhân quả của ta và ngươi đã thành, ngươi chính là đồ đệ của Cổ Vô Nhất ta.”
Sắc mặt Quân Dịch An thay đổi, không thể tin nhìn Cổ Vô Nhất: “Thiên… Thiên Đạo.”
Trong bí mật vũ trụ ghi lại rõ ràng, luồng Thiên Đạo đầu tiên của vũ trụ cũng chính là Thiên Đạo đời thứ nhất có tên là Cổ Vô Nhất.
Vậy cũng là chuyện từ rất lâu trước kia, Đạo Linh Nhi đã làm Thiên Đạo bao lâu, sau khi nàng bị phá hủy lại qua bao lâu.
Cứ tính như thế, thời đại của Cổ Vô Nhất cách đây ít nhất một trăm triệu năm.
Quân Dịch An cố gắng kìm nén sự vui vẻ trong long: “Sư phụ, ngươi thật sự chính là Thiên Đạo đời thứ nhất của vũ trụ sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Vô Nhất không giận tự uy: “Ngươi đang chất vấn ta?”
Quân Dịch An vội vàng nói: “Đệ tử không dám.”
Cổ Vô Nhất búng ngón tay, trước mắt xuất hiện một vòng xoáy hố đen: “Đi vào tiếp nhận truyền thừa, khi nào ngươi đi ra thì chính là tồn tại mạnh nhất vũ trụ.”
Quân Dịch An không do dự tiến vào hố đen. Sau khi biết thân phận của Cổ Vô Nhất, hắn ta hiểu rõ mình căn bản không có cơ hội giãy dụa trước mặt Cổ Vô Nhất.
Bây giờ bọn hắn đã là sư đồ, đương nhiên sẽ nghe sự sắp xếp của sư phụ.
Thật ra trong lòng hắn ta đã vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào mà trở thành đồ đệ của Cổ Vô Nhất.
Thử hỏi vũ trụ này còn ai có thể so bối cảnh với hắn ta?
Diệp Trường Sinh sao? Cặn bã.
Hắn ta nghĩ khi nào rời khỏi hố đen là có thể dễ dàng đánh chết Diệp Trường Sinh thì nhịn không được lại cảm thấy vui vẻ.
Cổ Vô Nhất thấy Quân Dịch An tiến vào hố đen: “Hi vọng ngươi đứng khiến ta thất vọng.”
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn vũ trụ trước mắt, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Trên Phàm Vũ Trụ.
Bóng dáng Diệp Chiến Thiên bay xuống trên đảo nổi. Cuối cùng ông cũng trở về. Sau khi rời khỏi hố đen Phóng Trục, ông lo lắng cho sự an toàn của An Mộng Quân nên nhanh chóng trở về.
Ngay khi ông xuất hiện, Ngao Hoàng và Lão Bạch cũng xuất hiện. Khuôn mặt hai người tươi cười, nhanh chóng đi về phía Diệp Chiến Thiên.
Ngao Hoàng nói: “Lão Diệp, nhanh như vậy mà ngươi đã trở lại, Trường Sinh ở kia không sao chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Chiến Thiên nói: “Trường Sinh bình an vô sự, ta lo lắng cho Mộng Quân nên về trước.”
Ngao Hoàng gật đầu: “Đi thôi, Mộng Quân đã sinh một bé gái, nàng đang nghỉ ngơi trong nhà gỗ.”
Khi đang nói chuyện, ba người đi về phía nhà gỗ. Bên ngoài, Diệp Chiến Thiên thấy Lận Phàm đang đọc sách trong tiểu viện.
Lận Phàm còn tỏ vẻ kiêu ngạo, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo, giống như muốn cách xa người ngàn dặm.
Lận Phàm đã nhận ra Diệp Chiến Thiên trở về nhưng vẫn nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay, không có ý định chào hỏi Diệp Chiến Thiên. Hắn nhíu mày kiếm, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Nếu có người thấy sách này của hắn thì nhất định sẽ giật mình, vì trên sách chính là hình ảnh Quân Dịch An nhận Cổ Vô Nhất làm thầy.
Trong giây lát.
Lận Phàm cầm cuốn sách lên, quay đầu nhìn về phía nhà gỗ. Giờ phút này, An Mộng Quân đang ôm đứa nhỏ đi về phía hắn với Diệp Chiến Thiên.
An Mộng Quân nói: “Lận đại ca, đa tạ ngươi đã chăm sóc ta những ngày qua. Hiện tại Chiến Thiên đã trở vê, chúng ta xin đi trước.”
Lận Phàm đi tới trước mặt bốn người, mắt nhìn đứa bé trong ngực bà: “Các ngươi hãy tiếp tục ở lại đây, đừng đi đâu cả.”
“Nhất là đừng bước ra khỏi Phàm Vũ Trụ nửa bước, nếu không đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cũng đừng đi tìm Trường Sinh, hiểu chưa?”
Diệp Chiến Thiên trầm giọng nói: “Lời này của Lận huynh có ý gì?”
Lận Phàm nói: “Chiến Thiên, sau khi ngươi tiến vào Phàm Vũ Trụ thì đã có mấy trăm cường giả cũng đã tới. Ngươi sốt ruột về nhà nên không phát hiện ra bọn hắn.”
“Ngày mà đứa nhỏ ra đời đã xuất hiện dị tượng, rất nhiều tu sĩ đều cho rằng Phàm Vũ Trụ có chí bảo siêu cấp. Sở dĩ bọn hắn không dám tiến vào là do ta bày ra đại trận.”
Diệp Chiến Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, sắc mặt thay đổi. Đúng như Lận Phàm nói, bên ngoài Phàm Vũ Trụ có rất nhiều cường giả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro