Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Sáng Thế Thần N...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
“Vậy tại sao không thể đi tìm Trường Sinh?”
Lận Phàm nói: “Tương lai của hắn sẽ rất khó đi, tính mạng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Hiện tại các ngươi đi lại không giúp được hắn quá nhiều, ngược lại sẽ khiến hắn phân tâm.”
Vẻ mặt hai người An Mộng Quân và Diệp Chiến Thiên trở nên nghiêm trọng, người sau trầm giọng nói: “Không thể, ta đã gặp Trường Sinh ở hố đen Phóng Trục, thực lực hiện tại của hắn rất mạnh.”
Nói đến đây, ông đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Lận huynh, ý của ngươi là kẻ địch tiếp theo của Trường Sinh sẽ mạnh hơn?”
Lận Phàm gật đầu: “Không sai.”
Dứt lời, hắn từ từ giơ tay lên, cuốn sách trong tay lật ra xuất hiện một bức tranh.
“Chiến Thiên, ngươi biết hai người trong tranh kia là ai không?”
Diệp Chiến Thiên lắc đầu: “Không biết.”
Lận Phàm đột nhiên suy nghĩ, tựa như đang lạc trong hồi ức, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Ta sẽ giới thiệu bọn hắn cho ngươi.”
“Người mặc áo trắng là Cổ Vô Nhất, là Thiên Đạo đời thứ nhất của vũ trụ, sau đó thì không hiểu sao hắn lại biến mất. Người được hắn nhận làm đệ tử kia là kẻ địch của Diệp Trường Sinh. Bây giờ ngươi đã biết kẻ địch của hắn mạnh cỡ nào rồi chứ?”
Diệp Chiến Thiên nói: “Ta mặc kệ hắn mạnh cỡ nào, chỉ cần dám làm tổn thương Trường Sinh thì ta sẽ giết hắn.”
“Chiến Thiên, ta biết ngươi sốt ruột bảo vệ con. Ngươi là cường giả mười kiếp, có thể hiện tại mới chỉ lấy được trí nhớ đầu tiên, nhưng cho dù ngươi hoàn toàn khôi phục trí nhớ mười kiếp thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Cổ Vô Nhất.” Lận Phàm trầm giọng nói.
Diệp Chiến Thiên nhìn An Mộng Quân: “Ngươi và đứa nhỏ cứ tiếp tục ở lại đây, ta trở lại bên cạnh Trường Sinh, như vậy có thể chăm sóc hắn.”
An Mộng Quân nói: “Tướng công, ngươi đừng vội, hãy nghe Lận đại ca nói đã.”
Mặc dù bà vô cùng lo lắng cho Diệp Trường Sinh nhưng cũng không thể mất lý trí. Nếu Lận Phàm biết Cổ Vô Nhất thì tin rằng hắn sẽ có cách.
Lận Phàm nói: “Cách phá cục diện này nằm nay trên người nữ nhi của các ngươi, nàng có thể đến giúp Diệp Trường Sinh.”
Diệp Chiến Thiên và An Mộng Quân nhìn đứa nhỏ trong ngực. Hai người không nghĩ tới nàng có thể là Sáng Thế Nữ Thần. Vì an nguy của đứa nhỏ, hai người không thể rời khỏi Phàm Vũ Trụ.
Chỉ cần bọn họ bước ra khỏi nơi này một bước, trừ cường giả bên ngoài thì sẽ còn Cổ Vô Nhất.
An Mộng Quân chớp mắt: “Chiến Thiên, hãy nghe Lận đại ca đi. Khoảng thời gian này chúng ta hãy ở lại Phàm Vũ Trụ, chờ đứa nhỏ lớn hơn rồi lại đi tìm Trường Sinh.”
Diệp Chiến Thiên gật gật đầu, từ từ giơ ray lên, lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc, đó chính là Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai ngày đó Diệp Trường Sinh cho ông.
“Mộng Quân, viên đan dược này là của Trường Sinh cho đứa nhỏ, ngươi cho nàng ăn đi.”
Tầm mắt Lận Phàm dừng lại trên đan dược, vẻ mặt thay đồi: “Đây là…”
Hắn còn chưa kịp phản ứng, An Mộng Quân đã đưa đan dược vào miệng đứa nhỏ. Đan dược tan ra, vô lượng cột sáng bay thẳng lên bầu trời.
“Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai!”
“Diệp Trường Sinh, ngươi đúng là biết gây chuyện!”
Sắc mặt Lận Phàm thay đổi, vội vàng bay lên trời, linh khí đáng sợ bay ra cố gắng che đậy cột sáng.
Hắn không ngờ rằng Diệp Trường Sinh vừa ra tay đã lấy ra Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai. Đây là đồ hiếm cỡ nào chứ?”
Diệp Chiến Thiên nhìn Lận Phàm vội bay lên trời thì biết Lận Phàm không muốn hơi thở của đứa nhỏ bị tiết lộ.
Cuối cùng một đại trận hạ xuống phong ấn cột sáng, Lận Phàm quay đầu nhìn Diệp Chiến Thiên: “Đan dược kia thật sự là Diệp Trường Sinh cho ngươi?”
Diệp Chiến Thiên nói: “Đương nhiên, Trường Sinh nói hắn có rất nhiều đan dược như này, cho nên đã cho đứa nhỏ một viên.”
Có rất nhiều?
Lận Phàm biến sắc, suýt chút nữa từ trên không trung rơi xuống. Có rất nhiều Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai, ngươi cho là ngươi giữ viên đường à?
Diệp Chiến Thiên nhìn dáng vẻ Lận Phàm: “Lận huynh, đan dược này rất mạnh sao?”
Lận Phàm nói: “Các ngươi không cần lo lắng cho Diệp Trường Sinh, yên tâm ở lại đây chăm sóc đứa nhỏ là được.”
“Hắn sẽ không dễ dàng bị đánh bại.”
Dứt lời, hắn hóa thành một vệt sáng, tan biến trong hư không.
Bên ngoài Phàm Vũ Trụ.
Mấy trăm cường giả thấy cột sáng bay thẳng lên trời cao thì đều lộ vẻ hưng phấn. Lúc trước Phàm Vũ Trụ xuất hiện dị tượng đã có tử khí khắp ba ngàn dặm.
Ánh sáng đỏ vàng chia bầu trời thành hai, kéo dài tận ba ngày, khi đó bọn hắn chắc chắn trên Phàm Vũ Trụ có chí bảo siêu cấp.
Hiện tại lại có cột sáng xuất hiện, bọn hắn càng chắc chắn trên Phàm Vũ Trụ có chí bảo hiếm có.
Nếu có thể đạt được, bọn hắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Ngay khi bọn hắn đang điên cuồng tấn công đại trận trước mắt, đột nhiên cột sáng lại biến mất.
Một bóng người đi ra, bay tới trước mặt bọn hắn. Người tới không phải ai khác, chính là Lận Phàm.
Hắn mặc áo trắng như tuyết, vạt áo tung bay, vô cùng tiên khí, siêu phàm thoát tục. Dù trên người hắn không có linh khí dao động nhưng cường giả bên ngoài vẫn cảm nhận được uy áp cuồn cuộn kinh khủng đang đè ép trên người bọn hắn.
Lận Phàm nói: “Tương lai của hắn sẽ rất khó đi, tính mạng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Hiện tại các ngươi đi lại không giúp được hắn quá nhiều, ngược lại sẽ khiến hắn phân tâm.”
Vẻ mặt hai người An Mộng Quân và Diệp Chiến Thiên trở nên nghiêm trọng, người sau trầm giọng nói: “Không thể, ta đã gặp Trường Sinh ở hố đen Phóng Trục, thực lực hiện tại của hắn rất mạnh.”
Nói đến đây, ông đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Lận huynh, ý của ngươi là kẻ địch tiếp theo của Trường Sinh sẽ mạnh hơn?”
Lận Phàm gật đầu: “Không sai.”
Dứt lời, hắn từ từ giơ tay lên, cuốn sách trong tay lật ra xuất hiện một bức tranh.
“Chiến Thiên, ngươi biết hai người trong tranh kia là ai không?”
Diệp Chiến Thiên lắc đầu: “Không biết.”
Lận Phàm đột nhiên suy nghĩ, tựa như đang lạc trong hồi ức, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Ta sẽ giới thiệu bọn hắn cho ngươi.”
“Người mặc áo trắng là Cổ Vô Nhất, là Thiên Đạo đời thứ nhất của vũ trụ, sau đó thì không hiểu sao hắn lại biến mất. Người được hắn nhận làm đệ tử kia là kẻ địch của Diệp Trường Sinh. Bây giờ ngươi đã biết kẻ địch của hắn mạnh cỡ nào rồi chứ?”
Diệp Chiến Thiên nói: “Ta mặc kệ hắn mạnh cỡ nào, chỉ cần dám làm tổn thương Trường Sinh thì ta sẽ giết hắn.”
“Chiến Thiên, ta biết ngươi sốt ruột bảo vệ con. Ngươi là cường giả mười kiếp, có thể hiện tại mới chỉ lấy được trí nhớ đầu tiên, nhưng cho dù ngươi hoàn toàn khôi phục trí nhớ mười kiếp thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Cổ Vô Nhất.” Lận Phàm trầm giọng nói.
Diệp Chiến Thiên nhìn An Mộng Quân: “Ngươi và đứa nhỏ cứ tiếp tục ở lại đây, ta trở lại bên cạnh Trường Sinh, như vậy có thể chăm sóc hắn.”
An Mộng Quân nói: “Tướng công, ngươi đừng vội, hãy nghe Lận đại ca nói đã.”
Mặc dù bà vô cùng lo lắng cho Diệp Trường Sinh nhưng cũng không thể mất lý trí. Nếu Lận Phàm biết Cổ Vô Nhất thì tin rằng hắn sẽ có cách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lận Phàm nói: “Cách phá cục diện này nằm nay trên người nữ nhi của các ngươi, nàng có thể đến giúp Diệp Trường Sinh.”
Diệp Chiến Thiên và An Mộng Quân nhìn đứa nhỏ trong ngực. Hai người không nghĩ tới nàng có thể là Sáng Thế Nữ Thần. Vì an nguy của đứa nhỏ, hai người không thể rời khỏi Phàm Vũ Trụ.
Chỉ cần bọn họ bước ra khỏi nơi này một bước, trừ cường giả bên ngoài thì sẽ còn Cổ Vô Nhất.
An Mộng Quân chớp mắt: “Chiến Thiên, hãy nghe Lận đại ca đi. Khoảng thời gian này chúng ta hãy ở lại Phàm Vũ Trụ, chờ đứa nhỏ lớn hơn rồi lại đi tìm Trường Sinh.”
Diệp Chiến Thiên gật gật đầu, từ từ giơ ray lên, lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc, đó chính là Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai ngày đó Diệp Trường Sinh cho ông.
“Mộng Quân, viên đan dược này là của Trường Sinh cho đứa nhỏ, ngươi cho nàng ăn đi.”
Tầm mắt Lận Phàm dừng lại trên đan dược, vẻ mặt thay đồi: “Đây là…”
Hắn còn chưa kịp phản ứng, An Mộng Quân đã đưa đan dược vào miệng đứa nhỏ. Đan dược tan ra, vô lượng cột sáng bay thẳng lên bầu trời.
“Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai!”
“Diệp Trường Sinh, ngươi đúng là biết gây chuyện!”
Sắc mặt Lận Phàm thay đổi, vội vàng bay lên trời, linh khí đáng sợ bay ra cố gắng che đậy cột sáng.
Hắn không ngờ rằng Diệp Trường Sinh vừa ra tay đã lấy ra Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai. Đây là đồ hiếm cỡ nào chứ?”
Diệp Chiến Thiên nhìn Lận Phàm vội bay lên trời thì biết Lận Phàm không muốn hơi thở của đứa nhỏ bị tiết lộ.
Cuối cùng một đại trận hạ xuống phong ấn cột sáng, Lận Phàm quay đầu nhìn Diệp Chiến Thiên: “Đan dược kia thật sự là Diệp Trường Sinh cho ngươi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Chiến Thiên nói: “Đương nhiên, Trường Sinh nói hắn có rất nhiều đan dược như này, cho nên đã cho đứa nhỏ một viên.”
Có rất nhiều?
Lận Phàm biến sắc, suýt chút nữa từ trên không trung rơi xuống. Có rất nhiều Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai, ngươi cho là ngươi giữ viên đường à?
Diệp Chiến Thiên nhìn dáng vẻ Lận Phàm: “Lận huynh, đan dược này rất mạnh sao?”
Lận Phàm nói: “Các ngươi không cần lo lắng cho Diệp Trường Sinh, yên tâm ở lại đây chăm sóc đứa nhỏ là được.”
“Hắn sẽ không dễ dàng bị đánh bại.”
Dứt lời, hắn hóa thành một vệt sáng, tan biến trong hư không.
Bên ngoài Phàm Vũ Trụ.
Mấy trăm cường giả thấy cột sáng bay thẳng lên trời cao thì đều lộ vẻ hưng phấn. Lúc trước Phàm Vũ Trụ xuất hiện dị tượng đã có tử khí khắp ba ngàn dặm.
Ánh sáng đỏ vàng chia bầu trời thành hai, kéo dài tận ba ngày, khi đó bọn hắn chắc chắn trên Phàm Vũ Trụ có chí bảo siêu cấp.
Hiện tại lại có cột sáng xuất hiện, bọn hắn càng chắc chắn trên Phàm Vũ Trụ có chí bảo hiếm có.
Nếu có thể đạt được, bọn hắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Ngay khi bọn hắn đang điên cuồng tấn công đại trận trước mắt, đột nhiên cột sáng lại biến mất.
Một bóng người đi ra, bay tới trước mặt bọn hắn. Người tới không phải ai khác, chính là Lận Phàm.
Hắn mặc áo trắng như tuyết, vạt áo tung bay, vô cùng tiên khí, siêu phàm thoát tục. Dù trên người hắn không có linh khí dao động nhưng cường giả bên ngoài vẫn cảm nhận được uy áp cuồn cuộn kinh khủng đang đè ép trên người bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro