Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Vị Hôn Thê, Hắc...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Lý Ngưng Tuyết nói: “Sau khi kết thúc việc này, ngươi sẽ phải quay về Học Phủ Thiên Cung?”
An Lạc Nhi nói: “Đương nhiên, ta còn chưa hoàn thành xong bài vở, mấy năm tới đều phải sống ở Thiên Cung.”
Vừa dứt lời.
Một con thú phi hành xuất hiện trên boong thuyền, bên trên là một thiếu niên cẩm y đoan trang đứng đó, phong tuấn lỗi lạc, xuất trần phiêu dật.
An Lạc Nhi xoay người nhìn: “Sở Trần sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Sở Trần nói: “Ta đến Kiếm Châu rèn luyện, vừa hay biết được Lạc Nhi đến Diệp gia trước, nên muốn đi cùng muội, xem thử xem rốt cuộc thế gia kiếm đạo hàng đầu Kiếm Châu là thế nào.”
An Lạc Nhi còn chưa kịp nói chuyện, Lý Ngưng Tuyết ở bên đã vội vàng nói: “Thì ra là Sở sư đệ, nếu đã đến rồi, thế thì cùng đi đi.”
Bóng dáng Sở Trần bay vút lên không trung, sau đó xuất hiện ở trên sàn tàu, hắn ta trao đổi ánh mắt với Lý Ngưng Tuyết: “Nghe nói Ngạo Thiên sư đệ thêm một năm nữa là xuất quan rồi, đến lúc đó Lạc Nhi bảo Ngạo Thiên dẫn chúng ta đến Thanh Long Thần Quốc dạo chơi đi.”
An Lạc Nhi nói: “Có lẽ ta không có thời gian đâu, sau khi đến Diệp gia, sư phụ bảo ta về bế quan năm năm.”
Sở Trần nói: “Vậy thì chờ Lạc Nhi xuất quan chúng ta lại đi, dù sao Ngạo Thiên là Thái Tử Thanh Long, chúng ta đến lúc nào mà chẳng được.”
…
Kiếm Mộ.
Bóng dáng Diệp Tiêu Huyền xuất hiện bên người Diệp Trường Sinh, ông chậm rãi ngồi xuống nói: “Trường Sinh, mẫu thân ngươi đã trở lại, còn dẫn về cho ngươi một vị hôn thê.”
“Tiểu cô nương kia chính là hòn ngọc quý trên tay An gia, tiểu tử ngươi rất có phúc đó nha.”
Diệp Trường Sinh thở dài một tiếng: “Lão tổ là đang hâm mộ Trường Sinh ư? Thật ra lão tổ hãy còn tinh như rồng khỏe như hổ, cũng có thể tìm tình yêu đích thực của mình.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Năm năm trôi qua, lão tổ rời khỏi Kiếm Mộ tổng cộng mười lần, nhưng mỗi lần trở về trên người lại có mùi son, lại còn không lần nào giống lần nào.”
“Lão tổ, che dấu cũng đủ sâu đó, ta rất hiếu kỳ không biết nữ nhân đứng sau lưng lão tổ sẽ là dạng người thế nào.”
Diệp Tiêu Huyền kinh ngạc nhìn Diệp Trường Sinh, cảm thấy vô cùng giật mình, không nghĩ tới thế này mà cũng bị hắn phát hiện.
Khụ khụ.
Ông xấu hổ ho khẽ: “Được rồi, ngươi không cần tu luyện nữa, thu dọn đồ đạc đến Kiếm Cung đi.”
“Sau đó, ở bên cạnh mẫu thân ngươi vài ngày, dành nhiều thời gian ở bên vị hôn thê của ngươi.”
“Đã mấy năm không gặp, cũng không biết mẫu thân thế nào rồi.” Diệp Trường Sinh nói xong, nhìn Diệp Tiêu Huyền nói: “Lão tổ, ta đi đây.”
Nhìn bóng lưng Diệp Trường Sinh rời đi, Diệp Tiêu Huyền thì thào: “An gia, Long gia, Lý gia, Sở gia, quan hệ phức tạp như vậy, vì sao cứ bắt Trường Sinh bị liên lụy vào trong đó?”
Bên ngoài Kiếm Cung.
Thuyền phi hành dừng lại.
An Mộng Quân, An Thanh Thi đi xuống từ trên sàn tàu, hai người dẫn An Lạc Nhi, kế đó là Lý Ngưng Tuyết, Sở Trần, cùng với vài vị tùy tùng đi xuống.
Đoàn người đi đến Kiếm Cung, dọc đường đi, đệ tử Kiếm Cung đều xì xào bàn tán.
Đi trong đám người.
Lý Ngưng Tuyết thấp giọng nói: “Diệp gia Kiếm Châu bình thường quá nhỉ? Kiếm Cung còn không bằng một nửa Huyết Cung của Lý gia chúng ta, linh khí mỏng manh như vậy, thật không biết đệ tử Diệp gia tu luyện thế nào.”
Sở Trần nói: “Đúng vậy, cả đoạn đường đi tới đây, nhìn thấy đệ tử Diệp gia, đều là mấy tên vô dụng có tư chất không tốt, cứ có cảm giác người ngoài đánh giá Kiếm Cung quá cao rồi.”
Nói đến đây, hắn ta cúi xuống, tiếp tục nói: “Thế gia như vậy mà bồi dưỡng ra được Thần Tử có năng lực rất mạnh ư? Lạc Nhi chính là nữ nhân của Ngạo Thiên, há là người mà Thần Tử Diệp gia có thể dòm ngó.”
Lúc này, một lão giả tiến lên, đi tới bên người Sở Trần, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thiếu chủ, đừng nên xem thường Diệp gia.”
Sở Trần trừng lão giả: “Sở bá, ngươi thật sự là càng già lá gan càng nhỏ, có phải ngươi lại định nói đến cái lúc Diệp gia trời sinh dị tượng không, nói cứ như ai đó sinh ra không có dị tượng vậy.”
Rất nhanh, mọi người đã đến bên ngoài Kiếm Cung, An Mộng Quân thấy Diệp Thương Vân đi ra thì vội vàng hạ thấp người cúi chào, “Bái kiến phụ thân.”
“Bái kiến Diệp tộc trưởng.”
“Bái kiến Diệp gia gia.”
Ánh mắt Diệp Thương Vân nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói: “Trở về là tốt rồi, đã phái người thông báo với Trường Sinh, hắn sẽ nhanh chóng tới thôi.”
Sau đó ông tiếp tục nói: “Mời chư vị vào Các Nhất Tự.”
Đúng lúc này.
Một trưởng lão ngoại viện xuất hiện trước Kiếm Cung, vẻ mặt có hơi bối rối, nhìn về phía Diệp Thương Vân nói: “Tộc trưởng, Hắc Thiên Quân của Hoang Cổ Thần Quốc đến đây.”
…
Kiếm Cung.
Trưởng lão ngoại viện vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng ra ngoài bầu trời Kiếm Cung, Hắc Thiên Quân của Hoang Cổ Thần Quốc, đó chính là một vị vô cùng có danh tiếng tại một trăm lẻ tám châu của Thiên Vực.
An Lạc Nhi nói: “Đương nhiên, ta còn chưa hoàn thành xong bài vở, mấy năm tới đều phải sống ở Thiên Cung.”
Vừa dứt lời.
Một con thú phi hành xuất hiện trên boong thuyền, bên trên là một thiếu niên cẩm y đoan trang đứng đó, phong tuấn lỗi lạc, xuất trần phiêu dật.
An Lạc Nhi xoay người nhìn: “Sở Trần sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Sở Trần nói: “Ta đến Kiếm Châu rèn luyện, vừa hay biết được Lạc Nhi đến Diệp gia trước, nên muốn đi cùng muội, xem thử xem rốt cuộc thế gia kiếm đạo hàng đầu Kiếm Châu là thế nào.”
An Lạc Nhi còn chưa kịp nói chuyện, Lý Ngưng Tuyết ở bên đã vội vàng nói: “Thì ra là Sở sư đệ, nếu đã đến rồi, thế thì cùng đi đi.”
Bóng dáng Sở Trần bay vút lên không trung, sau đó xuất hiện ở trên sàn tàu, hắn ta trao đổi ánh mắt với Lý Ngưng Tuyết: “Nghe nói Ngạo Thiên sư đệ thêm một năm nữa là xuất quan rồi, đến lúc đó Lạc Nhi bảo Ngạo Thiên dẫn chúng ta đến Thanh Long Thần Quốc dạo chơi đi.”
An Lạc Nhi nói: “Có lẽ ta không có thời gian đâu, sau khi đến Diệp gia, sư phụ bảo ta về bế quan năm năm.”
Sở Trần nói: “Vậy thì chờ Lạc Nhi xuất quan chúng ta lại đi, dù sao Ngạo Thiên là Thái Tử Thanh Long, chúng ta đến lúc nào mà chẳng được.”
…
Kiếm Mộ.
Bóng dáng Diệp Tiêu Huyền xuất hiện bên người Diệp Trường Sinh, ông chậm rãi ngồi xuống nói: “Trường Sinh, mẫu thân ngươi đã trở lại, còn dẫn về cho ngươi một vị hôn thê.”
“Tiểu cô nương kia chính là hòn ngọc quý trên tay An gia, tiểu tử ngươi rất có phúc đó nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Trường Sinh thở dài một tiếng: “Lão tổ là đang hâm mộ Trường Sinh ư? Thật ra lão tổ hãy còn tinh như rồng khỏe như hổ, cũng có thể tìm tình yêu đích thực của mình.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Năm năm trôi qua, lão tổ rời khỏi Kiếm Mộ tổng cộng mười lần, nhưng mỗi lần trở về trên người lại có mùi son, lại còn không lần nào giống lần nào.”
“Lão tổ, che dấu cũng đủ sâu đó, ta rất hiếu kỳ không biết nữ nhân đứng sau lưng lão tổ sẽ là dạng người thế nào.”
Diệp Tiêu Huyền kinh ngạc nhìn Diệp Trường Sinh, cảm thấy vô cùng giật mình, không nghĩ tới thế này mà cũng bị hắn phát hiện.
Khụ khụ.
Ông xấu hổ ho khẽ: “Được rồi, ngươi không cần tu luyện nữa, thu dọn đồ đạc đến Kiếm Cung đi.”
“Sau đó, ở bên cạnh mẫu thân ngươi vài ngày, dành nhiều thời gian ở bên vị hôn thê của ngươi.”
“Đã mấy năm không gặp, cũng không biết mẫu thân thế nào rồi.” Diệp Trường Sinh nói xong, nhìn Diệp Tiêu Huyền nói: “Lão tổ, ta đi đây.”
Nhìn bóng lưng Diệp Trường Sinh rời đi, Diệp Tiêu Huyền thì thào: “An gia, Long gia, Lý gia, Sở gia, quan hệ phức tạp như vậy, vì sao cứ bắt Trường Sinh bị liên lụy vào trong đó?”
Bên ngoài Kiếm Cung.
Thuyền phi hành dừng lại.
An Mộng Quân, An Thanh Thi đi xuống từ trên sàn tàu, hai người dẫn An Lạc Nhi, kế đó là Lý Ngưng Tuyết, Sở Trần, cùng với vài vị tùy tùng đi xuống.
Đoàn người đi đến Kiếm Cung, dọc đường đi, đệ tử Kiếm Cung đều xì xào bàn tán.
Đi trong đám người.
Lý Ngưng Tuyết thấp giọng nói: “Diệp gia Kiếm Châu bình thường quá nhỉ? Kiếm Cung còn không bằng một nửa Huyết Cung của Lý gia chúng ta, linh khí mỏng manh như vậy, thật không biết đệ tử Diệp gia tu luyện thế nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Trần nói: “Đúng vậy, cả đoạn đường đi tới đây, nhìn thấy đệ tử Diệp gia, đều là mấy tên vô dụng có tư chất không tốt, cứ có cảm giác người ngoài đánh giá Kiếm Cung quá cao rồi.”
Nói đến đây, hắn ta cúi xuống, tiếp tục nói: “Thế gia như vậy mà bồi dưỡng ra được Thần Tử có năng lực rất mạnh ư? Lạc Nhi chính là nữ nhân của Ngạo Thiên, há là người mà Thần Tử Diệp gia có thể dòm ngó.”
Lúc này, một lão giả tiến lên, đi tới bên người Sở Trần, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thiếu chủ, đừng nên xem thường Diệp gia.”
Sở Trần trừng lão giả: “Sở bá, ngươi thật sự là càng già lá gan càng nhỏ, có phải ngươi lại định nói đến cái lúc Diệp gia trời sinh dị tượng không, nói cứ như ai đó sinh ra không có dị tượng vậy.”
Rất nhanh, mọi người đã đến bên ngoài Kiếm Cung, An Mộng Quân thấy Diệp Thương Vân đi ra thì vội vàng hạ thấp người cúi chào, “Bái kiến phụ thân.”
“Bái kiến Diệp tộc trưởng.”
“Bái kiến Diệp gia gia.”
Ánh mắt Diệp Thương Vân nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói: “Trở về là tốt rồi, đã phái người thông báo với Trường Sinh, hắn sẽ nhanh chóng tới thôi.”
Sau đó ông tiếp tục nói: “Mời chư vị vào Các Nhất Tự.”
Đúng lúc này.
Một trưởng lão ngoại viện xuất hiện trước Kiếm Cung, vẻ mặt có hơi bối rối, nhìn về phía Diệp Thương Vân nói: “Tộc trưởng, Hắc Thiên Quân của Hoang Cổ Thần Quốc đến đây.”
…
Kiếm Cung.
Trưởng lão ngoại viện vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng ra ngoài bầu trời Kiếm Cung, Hắc Thiên Quân của Hoang Cổ Thần Quốc, đó chính là một vị vô cùng có danh tiếng tại một trăm lẻ tám châu của Thiên Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro