Chương 30 - Thành Lập Nhóm Giết Ngược Đám Cướp Lương Thực 2
Khu Lánh Nạn 1
2024-08-07 23:27:07
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ với Trương Siêu, Trịnh Vỹ Lệ bừng bừng lửa giận: "Đánh một trận, đuổi ra ngoài!"
Tuy rằng Trương Siêu phạm sai lầm ngu ngốc nhưng thuốc mà Khương Ninh cần đều là anh tích trữ giúp cô. Không những đa dạng chủng loại còn tiết kiệm tiền và đỡ rách việc.
Với cương vị của một người bạn, Khương Ninh không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi khi còn nhỏ đánh nhau, Trương Siêu từng đỡ gạch giúp cô.
Tâm đầu ý hợp, Trương Vỹ Lệ đạp cửa, quát: "Người ở bên trong nghe cho kỹ đây, cho mấy người một phút chuẩn bị, còn không đi ra đây thì đậu má đừng có trách bà đây không khách khí!"
Nhưng mà trả lời cô là sự im lặng.
Khương Ninh lấy cây nạy trong túi đưa qua.
Trương Vỹ Lệ sức mạnh, nạy đùng đùng.
"Mấy người là ai thế?" Phía sau lưng truyền đến một giọng nói.
Một đôi vợ chồng năm sáu mươi tuổi dắt một đứa bé tám chín tuổi đi từ cầu thang đến, trong tay còn xách túi thuyền cao su nặng trĩu.
Nhìn thấy chiếc túi đó, Khương Ninh nhận ra ngay đó chính là chiếc túi mà cô ẩn danh mua cho Trương Siêu.
Cái hãng hiệu này là hàng cao cấp, bình thường người ta sẽ chọn mua loại thường thôi.
Nói cách khác, những người này không chỉ bóc lột Trương Siêu, còn chiếm đoạt đồ mà cô mua.
Khương Ninh đi qua, nắm lấy cổ áo của đứa bé kéo tới cửa: "Mày còn không mở cửa thì đừng trách tao đánh chết cha mẹ và con gái mày."
Nói xong cô rút con dao ra, dọa đứa bé sợ đến mức khóc thật lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Đôi vợ chồng kia nhào tới, vừa giậm chân vừa hét lớn: "Giết người, giết người!"
"Hét đi, ra sức hét đi, để cho cả tầng biết các người là lũ ngồi không hưởng lợi, ép chết người khác."
Chỉ dựa vào một đứa bé gái không thể nào ép Trương Siêu ra khỏi nhà. Cả nhà này đều là đồng mưu.
Đừng thấy đứa bé mới tám chín tuổi nhưng mà nó đã hiểu hết mọi chuyện rồi.
Những đứa trẻ trong tận thế lúc cười với bạn có thể dùng dao đâm vào trái tim của bạn.
Nụ cười càng trong sáng thì trong thâm tâm càng bẩn thỉu.
Có lẽ bọn chúng không muốn như vậy, nhưng quá đói rồi. Đói khát sẽ ép bọn chúng phải lựa chọn.
Đừng hỏi tại sao Khương Ninh lại biết rõ như vậy. Bởi vì, cô từng bị đâm sau lưng.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, lộ ra khuôn mặt vàng khè của người đàn bà, hung hãn gào lên với ba người: "Mấy người làm cái trò gì? Đã nói không quen biết Trương Siêu nào hết. Còn ầm ĩ nữa tôi báo cảnh sát đấy!"
Trịnh Vỹ Lệ tung một cú đấm: "Chết tiệt."
Người đàn bà bị đánh ngã xuống đất, trên mặt toàn là máu, răng thì rụng mất mấy cái. Đứa bé trai trong nhà thét lên, cầm lấy cốc nước trên bàn ném qua.
Bày biện trong phòng, quần áo trong tủ, tất cả đều là của Trương Siêu.
Đứa bé trai hung tợn nhào đến. Khương Ninh giơ tay tát một cái, sau đó lại đập nó liên tục vào tường.
Không cần biết người lớn thì như nào, nhưng hai đứa trẻ này nuôi rất béo tốt.
Nhưng bọn chúng có thể tiếp tục sống trên cõi đời này, tất cả đều nhờ vào Trương Siêu. Không cảm tạ thì thôi, thậm chí bọn chúng vì tiết kiệm phần ăn của Trương Siêu mà còn đuổi anh - chủ nhân của căn nhà ra ngoài.
Lúc thằng bé lao tới, trên mặt toàn là sự hung ác, không có chút ăn năn nào.
Điều này chứng tỏ điều gì? Thằng bé biết chuyện, thậm chí còn tham gia nhưng trong lòng không hề cảm thấy có chút hổ thẹn nào.
Người đàn bà gân giọng gào thét. Hai vợ chồng kia nhảy lên nhảy xuống diễn như có đại chiến. Tiếc là không có chút tác dụng nào. Những người kia đều đang đói đến nửa sống nửa chết, đâu rảnh để mà lo chuyện sống chết của người khác nữa.
Trịnh Vỹ Lệ là võ sư thâm niên, cô ấy biết phải đánh ở chỗ nào thì đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Vài cú đấm giáng xuống, người đàn bà hét không thành tiếng nữa, bị ném ra ngoài cửa như một con chó chết.
Cô ấy lạnh lùng nhìn đôi vợ chồng: "Tôi không đánh người già nhưng nếu như Trương Siêu có mệnh hệ gì, tôi sẽ khiến cả nhà các người phải chôn theo."
Tuy rằng Trương Siêu phạm sai lầm ngu ngốc nhưng thuốc mà Khương Ninh cần đều là anh tích trữ giúp cô. Không những đa dạng chủng loại còn tiết kiệm tiền và đỡ rách việc.
Với cương vị của một người bạn, Khương Ninh không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi khi còn nhỏ đánh nhau, Trương Siêu từng đỡ gạch giúp cô.
Tâm đầu ý hợp, Trương Vỹ Lệ đạp cửa, quát: "Người ở bên trong nghe cho kỹ đây, cho mấy người một phút chuẩn bị, còn không đi ra đây thì đậu má đừng có trách bà đây không khách khí!"
Nhưng mà trả lời cô là sự im lặng.
Khương Ninh lấy cây nạy trong túi đưa qua.
Trương Vỹ Lệ sức mạnh, nạy đùng đùng.
"Mấy người là ai thế?" Phía sau lưng truyền đến một giọng nói.
Một đôi vợ chồng năm sáu mươi tuổi dắt một đứa bé tám chín tuổi đi từ cầu thang đến, trong tay còn xách túi thuyền cao su nặng trĩu.
Nhìn thấy chiếc túi đó, Khương Ninh nhận ra ngay đó chính là chiếc túi mà cô ẩn danh mua cho Trương Siêu.
Cái hãng hiệu này là hàng cao cấp, bình thường người ta sẽ chọn mua loại thường thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói cách khác, những người này không chỉ bóc lột Trương Siêu, còn chiếm đoạt đồ mà cô mua.
Khương Ninh đi qua, nắm lấy cổ áo của đứa bé kéo tới cửa: "Mày còn không mở cửa thì đừng trách tao đánh chết cha mẹ và con gái mày."
Nói xong cô rút con dao ra, dọa đứa bé sợ đến mức khóc thật lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Đôi vợ chồng kia nhào tới, vừa giậm chân vừa hét lớn: "Giết người, giết người!"
"Hét đi, ra sức hét đi, để cho cả tầng biết các người là lũ ngồi không hưởng lợi, ép chết người khác."
Chỉ dựa vào một đứa bé gái không thể nào ép Trương Siêu ra khỏi nhà. Cả nhà này đều là đồng mưu.
Đừng thấy đứa bé mới tám chín tuổi nhưng mà nó đã hiểu hết mọi chuyện rồi.
Những đứa trẻ trong tận thế lúc cười với bạn có thể dùng dao đâm vào trái tim của bạn.
Nụ cười càng trong sáng thì trong thâm tâm càng bẩn thỉu.
Có lẽ bọn chúng không muốn như vậy, nhưng quá đói rồi. Đói khát sẽ ép bọn chúng phải lựa chọn.
Đừng hỏi tại sao Khương Ninh lại biết rõ như vậy. Bởi vì, cô từng bị đâm sau lưng.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, lộ ra khuôn mặt vàng khè của người đàn bà, hung hãn gào lên với ba người: "Mấy người làm cái trò gì? Đã nói không quen biết Trương Siêu nào hết. Còn ầm ĩ nữa tôi báo cảnh sát đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Vỹ Lệ tung một cú đấm: "Chết tiệt."
Người đàn bà bị đánh ngã xuống đất, trên mặt toàn là máu, răng thì rụng mất mấy cái. Đứa bé trai trong nhà thét lên, cầm lấy cốc nước trên bàn ném qua.
Bày biện trong phòng, quần áo trong tủ, tất cả đều là của Trương Siêu.
Đứa bé trai hung tợn nhào đến. Khương Ninh giơ tay tát một cái, sau đó lại đập nó liên tục vào tường.
Không cần biết người lớn thì như nào, nhưng hai đứa trẻ này nuôi rất béo tốt.
Nhưng bọn chúng có thể tiếp tục sống trên cõi đời này, tất cả đều nhờ vào Trương Siêu. Không cảm tạ thì thôi, thậm chí bọn chúng vì tiết kiệm phần ăn của Trương Siêu mà còn đuổi anh - chủ nhân của căn nhà ra ngoài.
Lúc thằng bé lao tới, trên mặt toàn là sự hung ác, không có chút ăn năn nào.
Điều này chứng tỏ điều gì? Thằng bé biết chuyện, thậm chí còn tham gia nhưng trong lòng không hề cảm thấy có chút hổ thẹn nào.
Người đàn bà gân giọng gào thét. Hai vợ chồng kia nhảy lên nhảy xuống diễn như có đại chiến. Tiếc là không có chút tác dụng nào. Những người kia đều đang đói đến nửa sống nửa chết, đâu rảnh để mà lo chuyện sống chết của người khác nữa.
Trịnh Vỹ Lệ là võ sư thâm niên, cô ấy biết phải đánh ở chỗ nào thì đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Vài cú đấm giáng xuống, người đàn bà hét không thành tiếng nữa, bị ném ra ngoài cửa như một con chó chết.
Cô ấy lạnh lùng nhìn đôi vợ chồng: "Tôi không đánh người già nhưng nếu như Trương Siêu có mệnh hệ gì, tôi sẽ khiến cả nhà các người phải chôn theo."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro